Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 76
Scarlett đến dự cuộc săn ở chỗ Sir John Morland với đoàn tuỳ tùng hùng hậu. Nàng ngồi trên ngựa, theo sau đó hai người coi ngựa dẫn con Bán Nguyệt và con Comet, một trong những con ngựa săn mới của nàng. Chiếc váy của bộ quần áo đi ngựa của nàng phất phới một cách thanh lịch trên bộ yên mới, kiểu nữ kỵ sĩ và nàng có vẻ rất tự mãn. Nàng đã làm hùng làm hổ như một con hổ cái với bà Sims, cuối cùng nàng đã thắng. Không mang coóc-sê! Charlotte đã sửng sốt về chuyện đó. Bà Daisy Sims đã nói không có người đàn ông, đàn bà nào cãi với bà lại có thể tự hào cho là mình đã thắng. Không có ai, Scarlett thầm nghĩ, trừ ta. Và ta cũng cao tay hơn cả Charlotte.
Charlotte cho rằng cuộc đi săn ở chỗ Bart Morland không phải là nơi Scarlett có thể bắt đầu thâm nhập giới thượng lưu Ireland. Bản thân Morland đã vượt qua mọi lời đàm tiếu, để trở thành nhóm tốt nhất vùng chung quanh, nếu như người ta đừng tính đến việc anh ta không có tiền. Nhưng không thể nói là anh đang sống sang trọng được. Những người hầu cho bữa điểm tâm của anh chỉ là những người coi ngựa được chuyển lên sử dụng trong vài giờ. Charlotte đã vận động để Scarlett có một chỗ mời khác quan trọng hơn. Nhưng đây lại đúng là chỗ thực sự phải bắt đầu. Nhất định nàng phải đến nhà Morlaild trước.
– Đó là điều có thể làm và là điều tôi sẽ làm, Scarlett cương quyết, Bart là bạn thân của tôi.
Nàng nói đi nói lại chuyện đó cho đến khi Charlotte phải lờ đi – và không nói thật với nàng phần còn lại.
Nàng cần phải đến đấy, nơi nàng cảm thấy thoải mái đôi chút. Bây giờ, gần đến ngày hẹn thì cái Giới Thượng Lưu viết hoa lại làm nàng sợ hãi nhiều hơn là ước muốn. Nàng không ngừng suy nghĩ về điều mà mẹ nàng đã có lần nói với nàng: “Mầy chỉ là một con la với cái yên ngựa”. Scarlett ngày càng nghĩ nhiều về lời ấy khi tủ áo của bà Sims, đóng theo mốt Pais, đã được đưa đến.
Nàng tưởng tượng hàng trăm ông, bà quý tộc, bá tước và phu nhân thì thầm câu đó khi nàng xuất trận trong buổi tiếp tân lớn đầu tiên của nàng.
***
– Bart, tôi rất sung sướng được gặp anh.
– Tôi cũng vậy, Scarlett. Con Bán Nguyệt có vẻ tinh nhanh, sẵn sàng cho một cuộc đua ra trò. Mời cô đến đây uống cốc rượu tiễn với người khách danh dự của tôi.
– Tôi thích thu hút những nhân vật tai mắt. Tôi cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Scarlett nở nụ cười đáng yêu với người đại diện của quận Meath ở Quốc hội. Ông ta thật có duyên, nàng tự nhủ mặc dù thông thường nàng chẳng ưa gì những người đàn ông có râu, dẫu được chăm sóc kỹ không kém râu của ngài Parnell nầy. Nàng đã nghe ở đâu đó cái tên nầy – À, phải rồi, trong một bữa điểm tâm của Bart. Bây giờ nàng mới nhớ lại.
Colum rất ghét ông ta. Nàng phải đề phòng về những gì nàng sẽ nói với anh về ông Parnell nầy. Để sau buổi săn thôi. Vì bây giờ con Bán Nguyệt đang bồn chồn muốn vào cuộc, nàng cũng vậy.
***
– Colum, em chưa hiểu tại sao anh lại tỏ ra ngoan cố đến thế, Scarlett nói: tâm trạng nàng chuyển từ hưng phấn qua hạch hỏi, rồi phẫn nộ. Vì Chúa, anh cũng chẳng bao giờ chịu khó đến nghe ông ta! Còn em, em nghe và mọi người thì như chết mê vì những lời nói của ông ta. Ông ấy cũng mong muốn đúng như điều anh thường nói: Ireland của người Ireland, không một hạn chế nào, không phát canh thu tô, không chủ đất, Anh còn muốn gì hơn nữa nào!
Colum không còn kiên nhẫn được nữa:
– Trước hết em không nên xử sự như một kẻ ngu xuẩn cả tin! Em không biết cái ông Parnell của em cũng là chủ đất đấy sao! Và lại còn theo đạo Tin Lành! Ông ta đã học ở trường Oxford! Ông ta kiếm phiếu chứ không công lý. Đó là một kẻ làm chính trị, và chủ trương “tự trị” của ông ta cùng gương mặt đẹp đẽ và cử chỉ dịu dàng của ông ta đã làm em cả tin. Tất cả chỉ là một cây gậy vung vẩy trước mặt bọn Anh, và một củ cà rốt để lừa mị con lừa Ireland quá ư khốn khổ, ngu xuẩn, không hơn không kém.
– Thật không thể tranh luận với anh được! Thế mà ông ta đã công khai tuyên bố ủng hộ tổ chức Fenian.
Colum nắm tay nàng.
– Em có nói gì với lão ta không?
Nàng gỡ tay ra.
– Dĩ nhiên là không! Anh cho em ngu xuẩn, anh lên lớp em, nhưng em đâu phải đứa đốn mạt! Và ít ra em cũng biết rằng tuồn lậu vũ khí vào và gây ra chiến tranh là vô ích, nếu người ta có thể đạt được những điều mong muốn mà không cần làm như thế. Em đã bị kích động bởi một nnóm những đầu óc nôn nóng, nhândanh những nguyên tắc gì gì thật kỳ cục. Kết quả chỉ là cái chết của tất cả bạn bè chúng ta và sự huỷ diệt hoàn toàn. Chẳng được cái gì hết. Colum O Hara, em muốn nói với anh một điều tốt lành hơn: có một phương cách “trả Ireland cho người Ireland” không cần giết chóc đốt phá, và đó là phương cách em tán thành. Không đưa tiền cho Stephen mua vũ khí nữa, rõ chưa! Và không có súng ống chôn giấu trong thành phố của em. Em muốn người ta đem nó ra khỏi nhà thờ. Anh làm gì với nó thì mặc anh, anh có đem vứt nó xuống đầm lầy cũng chẳng quan hệ gì đến em. Em muốn dứt khoát với tất cả. Ngay bây giờ
– Cả với anh nữa, nhân cơ hội nầy phải không?
– Nếu anh bắt buộc em…
Rồi mắt Scarlett đẫm lệ.
– Em đã nói gì thế! Anh đã nói gì thế! Ô, Colum không nên như thế. Anh là người bạn quí nhất của em, như anh ruột của em. Colum, xin anh, xin anh đừng cố chấp như thế. Em không muốn chống lại anh đâu.
Nước mắt nàng dàn dụa.
Colum cầm lấy tay nàng siết chặt.
– Och, Scarlett, đây không phải Colum và Scarlett nói chuyện với nhau nữa rồi, đây là tính khí Ireland. Thật là kinh khủng khi hai chúng ta nhìn nhau bằng nửa con mắt lại gào thét tướng lên. Em tha lỗi cho anh, aroon.
– Aroon! Tiếng đó nghĩa là gì! Scarlett hỏi anh giữa hai tiếng nấc.
– Là thân yêu. Trong tiếng người Ga-en, em là Scarlett aroon của anh.
– Thật là ngộ.
– Thế là tiếng ấy sẽ hợp với em hơn.
– Colum, anh lại đóng vai người bỏ bùa, mê hoặc, nhưng em không để mình ngây ngất đến nỗi quên hết mọi điều. Hãy hứa với em là anh sẽ bỏ các thứ vũ khí ấy đi. Em không yêu cầu anh bỏ phiếu cho Charles Parnell, chỉ đơn giản xin anh hứa đừng phát động chiến tranh.
– Anh xin hứa, Scarlett aroon – Cảm ơn anh. Em cảm thấy nhẹ người. Bây giờ thì em phải đi. Anh có đến dùng bữa tối với em trong phòng khách nhỏ xinh đẹp của em không?
– Anh không thể, Scarlett ạ. Anh có hẹn với người bạn.
– Thế thì đưa anh ấy cùng đến. Nếu bà đầu bếp có thể nuôi dưỡng chín triệu người làm công đột xuất của em thì em tin chắc bà ấy sẽ có cái gì cho anh và bạn anh.
– Tối nay không được, để lần khác vậy.
Scarlett không nài nỉ nữa, nàng đã đạt được điều nàng muốn. Trước khi trở về nhà, nàng ghé qua nhà thờ nhỏ và xưng tội với Cha Flinn. Một phần là tội nổi giận, nhưng đó không phải là chủ yếu. Nàng đến thú nhận với cha về một tội lỗi đã làm nàng run sợ và xin cha làm lễ xá miễn. Nàng đã tỏ lòng tạ ơn Chúa khi John Morland báo nàng hay là trước đó sáu tháng, vợ của Rhett đã mất đứa con.
***
Scarlett ra được một lúc, Colum O Hara cũng vào xưng tội. Anh đã nói dối Scarlett, đó là một trọng tội.
Xưng tội xong, anh đi đến nhà thờ Anh giáo bên cạnh xưởng thợ, để đảm bảo việc chôn giấu vũ khí thật kỹ càng, để phòng trường hợp nàng định đích thân đi kiểm tra.
***
Sau lễ chủ nhật vào sáng sớm, Charlotte Montague và Scarlett đi dự cuộc tiếp tân đánh dấu bước đầu thâm nhập giới thượng lưu của nàng. Chuyến đi kéo dài một tuần, Scarlett không muốn xa Cat lâu như vậy, nhưng ngày sinh nhật của con vừa tổ chức xong. Bà Fitz còn giận vì những chỗ hư hỏng do bọn trẻ con chạy nhảy trên sàn phòng khiêu vũ – và nàng chắc con bé cũng chẳng cảm thấy thiếu mẹ. Bé còn bận xem bàn ghế mới và cứ hỏi mãi người làm cùng Charlotte và cô hầu Evans, nàng ra ga Trim trong chiếc xe sang trọng: hội hè được tổ chức ở nhà bá tước Monagham, đường bộ đến đó khá xa.
Scarlett bồn chồn nhiều hơn là lo âu. Trước tiên nên đến nhà John Morland, đó là một ý hay. Charlotte lo âu cho cả hai người, dù ra ngoài bà không để lộ. Vị trí nay mai của Scarlett trong giới thượng lưu là tuỳ thuộc vào cách nàng biết làm cho mọi người phải kính nể trong tuần lễ nầy. Và cả tương lai của Charlotte. Bà liếc nhìn Scarlett để được tin hơn. Đúng, nàng tỏ ra rất dễ yêu trong bộ quần áo đi đường màu lục. Cặp mắt ấy là tuyệt ân của Chúa. Và thân hình mảnh mai không mang coóc-sê chắc sẽ làm người ta tấm tắc và trái tim phái nam phải đập rộn rã. Nàng hoàn toàn giống với những điều Charlotte đã cho một số ông bạn thân thiết được nghe về nàng; một phụ nữ Mỹ goá chồng đẹp, không quá trẻ, với phong thái và vẻ duyên dáng tươi mát của người phương xa. Một chút vụng về càng làm tôn vẻ đáng yêu, là một phụ nữ Ireland như chỉ người nước ngoài mới thủ được vai ấy, nghĩa là khá lãng mạn: rất giàu, thậm chí cực giàu, đến mức có thể tự cho mình là một đầu óc tự do, khác người, có gốc quí tộc Pháp, nhưng lại do nền giáo dục Mỹ nên rất sôi nổi và bồng bột, tính khí không thể đoán trước được nhưng biết giữ tư cách, ngây thơ mà đầy kinh nghiệm, tóm lại, vừa khó hiểu lại vừa vui tính đối với những người vì quá hiểu biết nhau nên chẳng có gì thích bằng bàn tán về người phụ nữ mới đến nầy.
– Có lẽ tôi cần nhắc lại với bà những ai được hân hạnh mời đến. – Charlotte gợi ý.
– Charlotte, xin bà đừng làm gì cả, tôi lại quên nữa bây giờ. Dù sao, tôi cũng biết được điều chủ yếu. Công tước thì quan trọng hơn hầu tước, rồi đến bá tước, rồi tử tước, nam tước và huân tước. Tôi có thể nói “Thưa ông” với mọi người đàn ông, như ở miền Nam chúng tôi, nên tôi cũng chẳng lo gì về những “Ngài” và “Các hạ”, nhưng tôi không được nói “Thưa phu nhân” với các bà như ở Mỹ, bởi vì từ đó chỉ dành cho hoàng hậu, và không có cơ may nào người lại hiện diện tại đó. Do đó, trừ phi người ta không yêu cầu tôi xưng tên, thì tôi xin sẽ mỉm cười và im lặng. Chả bận tâm làm gì về cách ứng xử với họ, trừ trường hợp đó là những “Ngài đáng kính”. Điều đó đối với tôi thật phi lý. Tại sao không là “Kính trọng” hoặc gì đó giống như thế.
Charlotte ngầm sợ hãi. Scarlett quá tự tin, quá ung dung.
– Scarlett, bà không chú ý đấy. Có một số tên không có tước hiệu gì, kể cả tước hiệu “Đáng kính”, mà cũng quan trọng như những công tước. Những họ Herbert, Burke, Clanke, Lefroy, Blennerhassetts…
Scarlett cười khúc khích và Charlotte lặng im. Rồi sẽ biết mà.
Cơ ngơi là một khối kiến trúc mênh mông xây dựng theo kiểu gô tích với vô số tháp lớn nhỏ, cửa kính ghép màu lớn như ngôi thánh đường những hành lang dài mỗi cái gần trăm mét. Scarlett mất cả tự tin khi nhìn thấy khu nhà. “Mi là Bà O Hara”, nàng tự nhủ khi bước lên bậc thềm đá, hất cằm lên như thách thức mọi kẻ muốn khiêu khích.
Chiều tối khi bữa ăn vừa kết thúc, nàng cười tươi với mọi người, kể cả người hầu đứng sau ghế nàng ngồi.
Thức ăn ngon tuyệt, thịnh soạn, được bày biện đẹp mắt nhưng Scarlett hầu như không đụng đến. Ngắm nhìn, khâm phục đủ làm nàng thoả thích. Có bốn mươi sáu khách mời, và tất cả đều muốn đến làm quen với nàng.
– Ngày đầu năm, tôi phải đi gõ cửa khắp thành phố, vào, ra, rồi lại vào, uống một tách trà. Tôi không hiểu sao da tôi lại chưa vàng như người Trung Hoa, nàng vui miệng nói với một người đàn ông ngồi bên trái.
Anh ta lại lôi cuốn vì những “phải đi” như thế của Bà O Hara.
Khi chủ nhà dọn bàn, Scarlett đãi ông tướng về hưu ngồi bên phải câu chuyện về cuộc vây hãm ở Atlanta.
Giọng miền Nam ở một phụ nữ Mỹ như nàng làm người ta bất ngờ. Đó là lời hai ông nầy nói lại cho những người muốn nghe. Hai ông còn thêm rằng đó là một phụ nữ rất thông minh.
Và cũng “rất hấp dẫn” nữa. Viên kim cương to tướng và viên ngọc bích Rhett tặng nàng lấp lánh trên khuôn ngực để hở vừa phải, Charlotte đã sắp xếp cho viên ngọc bích trước đây là của chiếc nhẫn hứa hôn nay được nạm vào một quả tim treo vào sợi dây chuyền trắng mịn đến nỗi gần như không nhìn thấy.
Sau bữa ăn tối. Scarlett chơi bài Whist rất sành sỏi.
Người cùng đánh cặp với nàng được khá tiền, bù vào chỗ ông ta thua ba đêm trước, và nàng trở thành người cặp đôi quí giá đối với các bà các ông.
Sáng hôm sau, cũng như năm buổi sáng tiếp theo đó, là buổi đi săn, Scarlett tỏ ra có kinh nghiệm và gan dạ kể cả cưỡi trên ngựa của chủ nhà. Thắng lợi của nàng coi như chắc chắn. Theo nguyên tắc chung, giới thân hào Anh – Ireland không coi ai đáng thán phục bằng một nữ kỵ sĩ giỏi.
Charlotte Montague thấy phải cảnh giác: bà ta ra về như con mèo vừa ăn vụng kem, nơm nớp sợ ai đó chợt bắt gặp.
Cô có thích không! Bà hỏi Scarlett trên đường về.
– Lúc nào cũng thích. Charlotte ạ! Tôi khen bà vì bà đã làm mọi điều để tôi được là khách mời. Mọi chuyện đều tuyệt. Đặt xăng uých trong phòng ngủ là một sự săn sóc rất tinh vi. Khuya là tôi hay đói, chắc cũng như mọi người.
Charlotte phá lên cười đến chảy nước mắt. Scarlett cảm thấy khó chịu.
– Tôi không thấy có gì kỳ quặc khi mình thèm ăn cả.
Chơi bài kéo dài như thế, ăn tối từ hồi nào, đi ngủ làm sao không đói.
Charlotte cắt nghĩa cặn kẽ khi nàng nói thêm. Ở những gia đình tinh tế, bày bánh xăng uých trong buồng phụ nữ, là kín đáo ra hiệu cho những người đàn ông hâm mộ. Đặt mâm bánh xăng uých ở hành lang, trước cửa, đối với người đàn ông, đó là dấu hiệu mời vào phòng.
Scarlett đỏ mặt.
– Charlotte, Chúa ơi, tôi đã ăn hết, đến miếng cuối cùng. Nhưng cô hầu sẽ nghĩ thế nào nhỉ!
– Không phải bọn con hầu, Scarlett! Tất cả khách mời đều phải tự hỏi ai đã là kẻ gặp may… hoặc những ai là kẻ gặp may… Tất nhiên, không một người quý tộc nào lại vỗ ngực tự xưng, nếu không thì lại không phải là người lịch sự.
– Tôi sẽ chẳng bao giờ dám nhìn mặt ai nữa! Đó là chuyện tệ hại mà tôi chưa hề nghe bao giờ. Thật đáng ghê tởm! Thế mà tôi, tôi lại nghĩ họ là những con người tế nhị!
– Nhưng, cô gái nhỏ thân mến của tôi ơi, đó chính là lý do tại sao họ lại phải cầu viện đến một phương cách như thế. Tất cả mọi người đều biết luật chơi, và không ai để ý đến làm gì. Người ta giải trí theo cách người ta muốn, điều đó chỉ liên can đến họ, trừ ra khi họ muốn định làm to chuyện.
Scarlett định nói những nơi nàng đến lâu nay, mọi người đều biết trong phép lịch sự. Nhưng nàng sực nhớ đến Salli Brewton, ở Charleston, Salli cũng đã nói như thế về “sự kín đáo” và “giải trí” như thể chuyện lang chạ và chuyện ăn nằm với nhau là bình thường, được chấp nhận.
Charlotte Montague mỉm cười vẻ chiều lòng. Nếu cần điều gì đó để dựng lên huyền thoại về Scarlett O Hara, sự lầm lẫn vừa rồi đã là đủ. Bây giờ, người ta biết nàng không những chỉ là người xứ lạ, mà còn khá tinh tế nữa.
Tự bản thân, Charlotte bắt đầu hoạch định những kế hoạch chuẩn bị rút lui. Con vài tháng nữa, không bao giờ bà còn phải chết vì sầu não với những dạ hội trong giới thượng lưu, dù nó thế nào đi nữa.
– Tôi sẽ làm sao mỗi sáng cô đều có tờ Thời báo Ireland, bà nói với Scarlett, và cô phải đọc và nhớ từng chữ. Tất cả những người cô sẽ gặp ở Dublin đều mong cô biết được tin tức qua tờ báo ấy.
– Dublin à! Bà đâu có nói với tôi là chúng ta sẽ đến đó.
– À, vâng! Trước tôi tưởng thế. Xin thứ lỗi cho tôi, Scarlett, Dublin là trung tâm của mọi thứ, cô sẽ yêu mến nó. Đó là một thành phố thực sự, không phải là cái làng mới phất lên theo kiểu Drogheda hay Galway đâu, và trong cả đời cô, cô sẽ không bao giờ biết được sự hấp dẫn của Lâu đài đâu.
– Lâu đài thật à! Không phải cảnh đổ nát chứ! Tôi không biết còn có lâu đài. Hoàng hậu có sống ở đó không?
– Không, Chúa ơi. Hoàng hậu là nữ vương đáng kính nể, nhưng lại chỉ là một phụ nữ, cực kỳ khô khan. Hoàng hậu không ở trong đó. Lâu đài Dublin là chỗ ở của người đại diện Hoàng thượng, Ngài phó vương. Cô sẽ được giới thiệu với Ngài, cũng như với phó Hoàng hậu, trong phòng bệ kiến…
Bà Montague mô tả một thế giới phù hoa lộng lẫy vượt mọi điều trước đây nàng đã nghe. So với nó thì giáo đường Thánh nữ Cecile ở Charlotte chẳng đáng gì. Điều đó có tác dụng làm cho Scarlett vô cùng thêm muốn được thành đạt trong xã hội thượng lưu ở Dublin. Điều đó sẽ đưa Rhett Butler về đúng chỗ của chàng. Chàng sẽ không là gì cả đối với nàng charlotte nghĩ rằng tốt nhất là nên báo trước cho nàng từ bây giờ. Sau thành công của tuần lễ nầy, thiệp mời nhất định sẽ đến. Thế là chẳng còn lo để mất đồ đạc gởi ở Shelbourne mình đã thuê cho Mùa chơi khi mình nhận được thư của Scarlett hồi năm ngoái.
***
– Cat yêu quý của mẹ đâu rồi! Scarlett vừa gọi vừa chạy ào vào nhà. Cưng ơi, mẹ về đây, con ơi.
Tìm Cat đến nửa giờ, nàng bắt gặp bé ở chuồng ngựa, vắt vẻo trên lưng con Bán Nguyệt. Trông Cat cực kỳ nhỏ bé trên con ngựa to lớn như vậy. Scarlett hạ thấp giọng để không làm con ngựa giật mình:
– Đến đây với mẹ, cưng, đến hôn mẹ đi.
Tim nàng đập loạn xạ, nàng đưa mắt theo dõi bé, bé nhảy xuống đống rơm, ngay bên cạnh bộ vó sắt của con ngựa. Rồi Cat lại biến mất trước khi gương mặt nhỏ xíu màu nâu của bé xuất hiện trên khung cửa ngăn chuồng ngựa. Bé không buồn mở mà thích trèo qua. Scarlett quì xuống ôm con vào lòng.
– Ôi thiên thần của mẹ, mẹ rất mừng khi về với con. Mẹ nhớ con quá, còn con, con có nhớ mẹ không?
– Vâng.
Cat vặn vẹo thoát khỏi tay mẹ. Thế là nó đã vuột khỏi mình! Scarlett đứng dậy, làn sóng yêu thương trong nàng thu dần lại chỉ còn là lòng tận tuỵ tuyệt đối mà nàng cảm nhận thường ngày.
– Kitty Cat, mẹ không biết là con thích chơi ngựa.
– Vâng, con yêu thú vật lắm.
Scarlett gượng vui.
– Con có muốn một con ngựa nhỏ cho riêng con không! Tầm cao nó cũng phải vừa với con nhá!
– Mình không muốn nghĩ về Bonnie, mình không muốn, mình đã thề là không kiềm chân Cat, không nuôi nó trong nhung lụa, bởi vì Bonnie đã chết trong tai nạn ấy! Mình đã hứa với Cat khi Cat mới ra đời là mình sẽ để cho Cat trưởng thành như bản chất của nó, sẽ dành cho con tất cả tự do mà một khối óc tự do cần có. Mình không biết rằng điều đó sẽ rất khó khăn, và mình lúc nào cũng muốn đứng ra bảo vệ bé. Nhưng mình phải giữ lời hứa. Mình hiểu như thế là đúng đắn. Bé sẽ có một con ngựa nhỏ nếu bé muốn, bé sẽ tập lên ngựa mình sẽ nhìn bé, mặc dù mình sợ, muốn chết đi được. Mình quá yêu Cat nên không thể giam hãm bé được.
Scarlett đâu biết rằng khi nàng vắng nhà. Cat đã đi bộ đến tận Ballihara. Năm nay bé lên ba, bé quan tâm đến những đứa trẻ khác và trò chơi của chúng. Bé đã đi tìm đôi ba bạn từng có mặt ngày sinh nhật của bé. Bốn năm đứa con trai đang chơi ngoài đường cái. Khi bé đến gần, chúng bỏ chạy; hai đứa trong bọn đứng lại lượm đá ném vào bé “Cailleach! Cailleach!” chúng gào lên, khiếp sợ. Chúng học chữ nầy ở mẹ chúng: chữ ấy theo tiếng Ga-en có nghĩa là “mụ phù thuỷ”.
Cat ngẩng đầu lên nhìn mẹ:
– Vâng, con muốn có một con ngựa nhỏ, bé nói. Ngựa không biết ném đá.
Bé nghĩ đến việc kể lại chuyện mấy đứa con trai cho mẹ nghe, và hỏi mẹ tiếng ấy nghĩa gì. Bé muốn học thêm nhiều tiếng mới. Nhưng tiếng đó bé không thích. Bé sẽ không thèm hỏi.
– Con muốn có ngay con ngựa hôm nay.
– Không được đâu, cưng ạ. Ngày mai mẹ mới đi tìm cho con được. Mẹ hứa với con. Đi vào nhà uống trà đi.
– Với bánh ngọt chứ!
– Ừ, với bánh ngọt.
Khi về đến phòng, Scarlett cởi ngay bộ y phục đi đường lộng lẫy của nàng ra càng nhanh càng tốt. Nàng thấy cần mặc bộ quần áo, váy và vớ của phụ nữ nông thôn màu sặc sỡ.
***
Giữa tháng 12, Scarlett đi dọc hành lang Toà nhà lớn lồng lộn như hổ báo trong cũi. Nàng cũng không nhớ mình đã ghét những ngày mùa đông đến mức nào, sao mà ngắn ngủi, ẩm ướt, u tối thế. Nàng nhiều lần nghĩ muốn đến chơi ở quán rượu của Kennedy, nhưng từ ngày cuộc tiếp tân những người dân thành phố của nàng bị thất bại, nàng không còn cảm thấy vui vẻ với họ. Nàng muốn thử đi chơi bằng ngựa. Vô ích: những người coi ngựa còn bận tập dượt những con ngựa thuần chủng. Nhưng dù sao nàng cũng phải đi, dù gió mưa giá buốt. Vào những giờ có mặt trời, nàng dõi mình theo Cat đang ngồi con ngựa nhỏ Shetland quay những đường vòng lớn vui nhộn trên bãi cỏ giá băng. Scarlett biết rằng làm như thế là hại cỏ vào mùa hè sang năm, nhưng Cat cũng tỏ ra hiếu động như nàng. Đó là tất cả những gì nàng cố làm để giữ bé ở nhà, kể cả ở bếp hay ở chuồng ngựa.
Hôm trước lễ Giáng Sinh. Cat thắp ngọn nến đầu tiên, rồi thắp hết các ngọn nến mà bé với tới được trên cây giáng sinh. Colum đỡ bé lên để bé với tới ngọn nến cao nhất.
– Một tục lệ Anh man rợ! – Anh nói. – Cuối cùng cháu sẽ đốt cháy cả cái nhà từ nóc đến tận nền.
Scarlett ngắm nghía những đồ trang trí sặc sỡ và những thỏi nến.
– Em lại thấy điều đó rất hay, dù nó là mốt của bà Hoàng hậu nước Anh tung ra đi nữa, nàng đáp. Hơn nữa, em đã đặt cây nhựa ruồi ở tất cả cửa lớn và cửa sổ.
– Anh Colum ạ, như vậy tất cả đã mang tính chất Ireland ở Ballihara nầy, chỉ trừ có căn phòng nầy, Anh đừng cau có như thế.
Colum cười.
– Cat O Hara, cháu có biết cha đỡ đầu của cháu là một lão giàu cau có hay không?
– Hôm nay, có ạ, bé đáp.
Lần nầy, tiếng cười của Colum không có vẻ gượng nữa.
– Chân lý toát ra từ miệng trẻ thơ! Điều đó dạy tôi cách đặt câu hỏi.
– Khi Cat đã ngủ anh giúp Scarlett mang món quà lên cho nó. Đó là một con ngựa gỗ lớn như thật.
Sáng ngày Giáng sinh, Cat nhìn món quà ra vẻ khinh bỉ.
– Không phải ngựa thật.
– Đó là đồ chơi, cưng ạ, để chơi trong nhà khi thời tiết xấu!
Cat trèo lên và lúc lắc, rồi cho rằng đối với một con ngựa giả thì như thế cũng không tồi.
Scarlett thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, nàng mới cảm thấy chuyến đi Dublin bớt tội lỗi. Nàng sẽ gặp lại Charlotte ở khách sạn Gresham, sau ngày đầu năm mới, sau nghi thức ăn barm brack và uống trà.