Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 70


Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 70

Đồng hồ điểm năm giờ khi Scarlett chạy vội vàng bên dưới lan can chiếc Abrraham Lyncoln. Con tàu chết tiệt! Nàng ngừng lại trên bến tàu để lấy hơi. Nàng nhìn thấy cầu tàu của chiếc La Toison d or còn ở chỗ cũ. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng người hướng dẫn tham quan bị ăn roi. Nàng đã điếng hồn từ lúc bốn giờ rưỡi chiều đến giờ.

– Cảm ơn ông đã đợi tôi, nàng nói với viên sĩ quan đứng trên cầu tàu.

– Ồ, còn đợi nhiều người khác nữa, ông ta đáp. Và cơn giận của Scarlett lại quay về phía viên thuyền trưởng tàu La Toison d or.

Ông ta đã nói năm giờ thì ông ta phải chạy đúng năm giờ chứ! Càng sớm rời khỏi Charleston nàng càng cảm thấy sung sướng. Không có nơi nào trên trái đất lại nóng bức hơn ở đây! Nàng lấy tay che mắt, nhìn trời.

Không một áng mây, không mưa, không gió. Nóng bức, ngoài ra không còn gì khác! Nàng đi về phía phòng mình. Bé Cat tội nghiệp chắc đã chín người vì nóng. Khi nào ra khỏi bến cảng, nàng sẽ đem bé lên boong hứng cơn gió nhẹ, lúc con tàu di chuyển.

Tiếng guốc lộp cộp và tiếng cười phụ nữ làm nàng chú ý. Có lẽ đó là những người khách mà tàu đợi. Nàng đưa mắt nhìn xuống phía một cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần. Với ba cái nón lớn quá cỡ thế! Nàng chưa hề thấy kiểu nón nầy bao giờ, nhìn từ xa cũng biết là nón đắt tiền. Vành nón rộng với những chùm lông gắn với nhau bằng những đồ trang sức lấp lánh và có những cuộn vải tuyn mỏng. Từ chỗ Scarlett đứng chúng trông như những cái dù tuyệt đẹp, hoặc như những cái bánh tuyệt vời đặt trên những cái khay khổng lồ.

– Mình sẽ đẹp tuyệt trần, nếu đội loại nón nầy! Nàng cúi người xuống thành tàu để nhìn những người phụ nữ.

Rất thanh lịch, ngay trong cái nóng nầy, họ mặc quần áo vải soa hoặc voan màu nhạt, viền rua băng lụa hoặc điểm tổ ong, trên nửa người và – Scarlett nheo mắt – không cần vải độn, không bóng sẫm và cũng không có đuôi áo dài nữa! Nàng chưa từng thấy ai ăn mặc như thế ở Savannah, cả ở Atlanta nữa. Những người phụ nữ nầy là ai vậy! Mắt nàng chăm chú nhìn những chiếc găng tay da dê màu nhạt, những chiếc dù xếp lại – có lẽ có chạy đăng ten, nhưng nàng không chắc lắm, dù là người ở đâu đi nữa, rõ ràng họ đang vui đùa thoả thích, cười giỡn như điên khùng, và cứ đủng đỉnh chẳng vội gì lên tàu, cho dù đã mụộn. Người đàn ông đội mũ Panama đi theo họ, leo xuống xe, tay trái giở nón, còn tay kia giúp cô thứ nhất bước xuống.

Scarlett bám vào thành tàu. Chúa ơi, chính là Rhett! Ta phải chạy trốn ngay thôi. Không, không. Nếu chàng ở trên tàu thì ta phải bế Cat trốn ngay, phải tìm ra một chỗ trốn, hoặc đi một con tàu khác. Nhưng ta không thể làm thế. Ta còn hai cái hòm đầy áo dài sang trọng, trong còn có cả súng của Colum nữa! Chúa ơi, ta phải làm gì bây giờ! Đầu óc nàng rối bời, ý nầy nhảy sang ý khác, mà không làm được gì trong lúc nàng thờ thẫn trông theo nhóm người ở phía dưới, mà như không nhìn thấy gì.

Dần dần nàng định thần lại, và nàng thấy Rhett đang nghiêng người, lần lượt hôn từng bàn tay duyên dáng chìa ra cho chàng. Tai Scarlett nghe rõ các cô gái cứ lập đi, lập lại mãi “tạm biệt, cám ơn”. Cat đang được an toàn. Còn Scarlett thì không! Cơn giận từng bảo vệ cho nàng đã biến mất, trái tim nàng bỗng trơ trọi…

Chàng không nhìn thấy mình! Còn mình thì có thể nhìn thoả thích, Rhett, xin chàng đừng đội mũ lên! Xin vui lòng, đừng đội mũ lên!

Chàng có vẻ mạnh khỏe. Da nâu, nụ cười rạng rỡ như bộ quần áo lanh chàng đang mặc. Rhett là người đàn ông duy nhất trên đời, không bao giờ làm nhàu vải lanh.

A! cái lọn tóc hay làm chàng khó chịu, lại cứ loà xòa trước trán, chàng lấy hai ngón tay hất lên, một cử chỉ quá quen thuộc với Scarlett, đến nỗi nàng cảm thấy như muốn xỉu dưới gánh nặng của bao kỷ niệm. Chàng nói gì thế! Một điều gì đó rất dễ thương nhưng cũng xúc phạm nàng, chắc là như vậy. Nhưng lại được thốt lên bằng giọng nói trầm trầm thân thiết mà chàng thường dành cho phụ nữ. Chàng thật đáng nguyền rủa. Cả đám phụ nữ kia cũng đáng nguyền rủa. Nàng chỉ muốn giọng nói ấy thì thầm mãi cho nàng, và chỉ cho riêng nàng thôi!

Viên thuyền trưởng bước xuống cầu tàu, sửa lại đôi cầu vai mạ vàng. Scarlett muốn gọi ông ta đừng thúc hối họ. Hãy khoan, hãy khoan, chỉ một chút thôi mà. Đây là cơ hội cuối cùng của ta. Không bao giờ ta còn gặp lại chàng nữa! Hãy để cho ta nhìn chàng để giữ mãi một kỷ niệm.

Chắc chàng vừa cắt tóc xong, có một đường mờ mờ rất thanh, phía trên vành tai. Sao không có một đốm xám trên thái dương nhỉ! Màu bạc điểm trên mái tóc đen nhánh của chàng trông thanh lịch biết bao! Mình nhớ các ngón tay của mình đã bao lần luồn vào mái tóc vừa cứng, lại vừa mềm mại đáng ngạc nhiên ấy. Các bắp thịt ở vai, ở cánh tay chàng, sờ thật mềm mại dưới da, nhưng lại săn cứng khi co lại. Mình muốn…


Còi tàu rú lên, xé tan bầu không khí. Scarlett giật mình. Nàng nghe tiếng chân bước gấp, tiếng rút cầu, nhưng mắt nàng cứ nhìn sững Rhett. Chàng mỉm cười, ngẩng nhìn lên, không xa nàng mấy, về phía bên phải.

Nàng thấy hai mắt chàng sẩm tối, đôi lông mày thanh, ria mép rất chải chuốt. Gương mặt không thể quên được của một kẻ cướp, rất mạnh mẽ, rất đàn ông. “Anh yêu, nàng thì thầm người bạn tình của em”.

Rhett lại nghiêng người. Con tàu rời bến. Chàng đội mũ và quay gót, lấy ngón tay cái đẩy cái mũ Panama về phía sau gáy.

– Đứng lại! – Scarlett lặng lẽ van nài.

Rhett ngoái nhìn, dường như nghe tiếng nàng. Đôi mắt chàng bắt gặp đôi mắt Scarlett, và nỗi kinh ngạc làm chàng sững bước. Một lúc rất lâu, như vô tận, hai người nhìn nhau, trong khi không gian ngăn cách họ như giãn ra. Rồi vẻ nhã nhặn thoáng một chút ranh mãnh làm dịu gương mặt Rhett, chàng đưa hai ngón tay lên mũ để chào nàng. Scarlett đưa một bàn tay lên.

Chàng vẫn đứng đó, trên bến cảng, khi con tàu theo kênh đào ra biển. Khi không còn trông thấy chàng nữa.

Scarlett buông mình xuống chiếc ghế bành trên boong, bất động.

– Bridie, chị đừng ngốc quá thế, anh chàng phục vụ sẽ ở phía ngoài kia, ngay cạnh cửa. Anh ta sẽ đến tìm chúng ta, nếu Cat có chuyện gì. Chẳng có lý do gì mà chị lại không đi xuống phòng ăn. Chị không thể cứ ăn mãi ở trong phòng nầy mỗi buổi tối.

– Chị chỉ có một lý do thôi, Scarlett ạ. Chị thấy không tự nhiên, khi ngồi chung với các ông, các bà giới thượng lưu, với những dáng điệu y hệt như họ.

– Chị cũng như họ chứ! Em đã nói với chị rồi mà!

– Chị đã nghe em nói rồi, Scarlett, nhưng em lại chẳng buồn nghe chị. Chị muốn người ta cho chị ăn tối ở đây với tất cả những cái nắp bằng bạc đậy trên các món ăn mà chẳng cần phải giữ ý gì cả. Phần lớn thời gian của chị là phục vụ cô chủ của chị. Cô sai đi đâu thì chị đi, cô bảo làm gì thì chị làm. Còn ăn riêng thì không thuộc phạm vi sai bảo của cô. Chị cứ làm điều đó, khi còn có thể làm được!

Scarlett phải nhận rằng Bridie nói đúng. Nhưng bản thân nàng thì lại không thể ăn tốt ở trong phòng. Ít ra là tối nay. Nàng phải hiểu xem những người phụ nữ đó là ai, và tại sao họ lại cùng đi với Rhett, kẻo không nàng sẽ hoá điên mất.

Họ là người Anh, nàng biết ngay khi vừa bước chân vào phòng ăn. Giọng nói thật dễ nhận của họ nổi rõ trong bàn ăn của viên thuyền trưởng.

Scarlett bảo người phục vụ nàng muốn đổi chỗ đến một bàn nhỏ cạnh vách. Chiếc bàn nầy ở sát bàn của viên thuyền trưởng. Bàn ấy ngồi mười bốn người: mười hai khách người Anh, viên thuyền trưởng và người phó của ông. Scarlett rất thính tai, và nàng nhận ra ngay giọng nói của khách khác hẳn với giọng nói của hai người đàn ông, dù tất cả đều là người Anh, và do đó đều đáng bị khinh bỉ đối với bất cứ ai có chút dòng máu Ireland.

Họ nói về Charleston. Scarlett hiểu rằng họ chẳng có cảm tình gì với nơi ấy.


– Thưa các vị kính mến, một bà nói lanh lảnh, tôi chưa bao giờ thấy trong đời một cảnh tượng thê lương như thế. Sao bà mẹ thân yêu của tôi lại có thể nói với tôi rằng đấy là vùng văn minh duy nhất của nước Mỹ! Tôi ngại là bà ấy đã lú lẫn mất rồi mà chúng tôi lại không biết!

– Nầy Sarah, người đàn ông ngồi bên trái nói, bà phải thấy là họ đã có chiến tranh chứ! Đàn ông thì đối với tôi, như thế là xứng đáng: Họ không có một xu, tôi chắc thế, nhưng họ không lộ ra, và rượu đối với họ là số một. Rượu lúa mạch thuần tuý ở quầy câu lạc bộ.

Geoffrey thân yêu ơi, đối với anh sa mạc Sahara sẽ có vẻ văn minh, nếu tìm được một câu lạc bộ có rượu. Whlsky uống được. Có Chúa mới biết nổi có nơi nào lại nóng nực hơn thế nầy nữa không! Thời tiết gì tệ hại qúa.

Cả đám gật gù tán thành.

– Mặt khác, một phụ nữ trẻ nói, cái ông Butler ấy, cái ông rất ư hấp dẫn ấy, nói là mùa đông rất tuyệt. Ông ấy đã mời chúng ta trở lại.

– Tôi chắc là anh ta ít ra cũng mời cô Felicity, một bà lớn tuổi hơn nói. Thái độ của cô thật đáng xấu hổ.

– Frances, Felicity phản đối, con có làm gì đâu! Lần đầu tiên, con thấy vui trong lòng cuộc du ngoạn đáng buồn nầy, thế thôi! Con không hiểu tại sao bố con lại đưa con sang Mỹ. Đó là một xứ sở đáng ghê tởm.

Một người cười phá lên:

– Ba đưa em sang đây, cô em gái thân yêu của chị ạ, là để em thoát khỏi cái tay đào mỏ ấy đấy!

– Nhưng anh ta quyến rũ biết bao! Em chẳng còn biết giàu sang để làm gì, nếu cứ phải xua đuổi tất cả những người đàn ông quyến rũ chỉ vì họ không giàu có.

– Ít ra, em nên khôn ngoan mà xô họ ra, Felicity ạ, một cô gái trẻ nói. Cũng dễ thôi. Hãy nghĩ đến ông anh tội nghiệp của chúng ta. Roger có ý định quyến rũ những cô gái Mỹ có của thừa kế hiện đang nhiều như ruồi, và cuỗm một gia tài để nhét đầy các két tiền của nhà mình.

Roger lầm bầm và mọi người phá lên cười ồ.

– Hãy nói về Rhett đi, Scarlett thầm ước.


– Những hạng con thứ thì chẳng có giá đâu, Roger nói. Tôi không sao thuyết phục ba chấp thuận điều đó.

Những cô gái có của lại cứ muốn cái mũ miện thôi.

Người phụ nữ lớn tuổi, được gọi là Frances, nói bà ta thấy ai ai cũng nổi loạn và không sao hiểu nổi lớp trẻ hiện nay.

– Hồi tôi còn con gái – bà bắt đầu.

Felicity cười khúc khích:

– Frances yêu mến ơi, hồi bà còn con gái, lớp trẻ chưa ra đời! Thế hệ của bà đã ngoài bốn mươi và đang lên án mọi chuyện.

– Felicity, thói hỗn xược của cô không ai chịu nổi đâu đấy! Tôi sẽ mách cha cô.

Một khoảnh khắc im lặng. Sao cái cô Felicity kia lại chẳng nói gì thêm về Rhett vậy! Scarlett nghĩ thầm.

Chính Roger lại đã nói đến tên chàng trong câu chuyện.

Anh ta nói: Butler có đề nghị một vài cuộc săn bắn thú vị nếu đến mùa thu anh ta trở lại. Hình như, ừ lúc nầy có những thửa ruộng ngập cỏ, và vịt gần như đậu cả trên nòng súng.

Scarlett rứt mạnh một miếng bánh mì. Mọi người đang chế nhạo những con vịt điên cuồng kia kìa! Bề ngoài họ như không phải người Anh. Họ nói về đi săn suốt bữa ăn. Nàng nghĩ tốt nhất là ở lại với Bridie khi bất chợt nàng nghe câu chuyện xì xầm giữa Felicity và cô chị, được biết tên là Marjorie. Cả hai đều thấy Rhett là một trong những người đàn ông bí ẩn nhất, mà các cô chưa từng gặp bao giờ. Scarlett lắng nghe vừa tò mò, vừa tự hào lẫn lộn.

– Thật là nhục cho ông ấy khi cứ bám chặt lấy vợ, Marjorie nói, và tim Scarlett như muốn vỡ ra.

– Phải, cứ theo cái con người nhạt nhẽo như cô ta!

Felicity đáp, và Scarlett cảm thấy đã khỏe hơn.

– Để cố quên thôi, chị nghe nói thế. Không ai nói với em điều đó sao! Ông ta đã có một đời vợ trước, một người nhan sắc khuynh thành. Cô ta đã đi với một người khác và bỏ Rhett Butler. Lòng ông ta không bao giờ nguôi về chuyện đó!

– Lạy Chúa, Marjorie, chị cứ tưởng tượng xem người đàn ông kia phải như thế nào, mới khiến cô ta bỏ Butler theo anh ta chứ!

Scarlett cười thầm. Nàng cảm thấy sung sướng vô hạn, khi biết dư luận cho rằng nàng bỏ Rhett, chứ không phải ngược lại.


Nàng thấy nhẹ hẳn người khi ngồi vào bàn. Có thể nàng còn ăn thêm món tráng miệng.

Ngày hôm sau, những người Anh phát hiện ra Scarlett. Ba chàng trai trẻ đều thừa nhận đó là một nhan sắc cực kỳ lãng mạn, một quả phụ đầy bí ẩn và đẹp tuyệt trần! Roger nói thêm. Các chị gái của anh còn nói anh như bị mù rồi. Với làn da trắng nhạt, mái tóc đen và cặp mắt to xanh biếc, nàng có một sắc đẹp mê hồn. Nàng chỉ cần diện một chút là sẽ làm bao kẻ đảo điên ở mỗi nơi nàng đi qua. Các cô bèn quyết định “chụp lấy cơ hội” làm quen. Marjorie đi bước đầu bằng cách tỏ ra ái mộ Cat, khi Scarlett bế bé lên boong hít thở chút khí trời.

Scarlett còn muốn “được làm quen” hơn thế nữa. Nàng muốn nghe từng chi tiết, những giờ khắc họ sống ở Charleston. Không khó khăn gì đối với nàng để bịa ra chuyện hôn nhân và tang chế, để thoả mãn cái tật thích những chuyện lâm ly bi thảm của họ. Roger sau chưa đầy một giờ đã mê nàng say đắm – Scarlett học được ở mẹ nàng rằng, người ta chỉ thật sự nhìn nhận một phu nhân khi bà tỏ ra kín đáo đúng mức về chuyện gia đình.

Về lĩnh vực nầy, Felicity và Marjorie Cowperthwaite đã làm nàng hơi khó chịu vì những thổ lộ sỗ sàng của họ.

Họ nói với nàng rằng mẹ của họ là một phụ nữ xinh đẹp nhưng láu lỉnh đã đưa cha họ vào bẫy khi ông đi ngựa, bà đã tự ý để ngựa của ông làm cho bà ngã.

– Tội nghiệp ông già khờ đến nỗi, Marjorie vừa cười, vừa nói thêm, ông cứ tưởng đã làm nhục bà bởi chiếc áo dài bị xé rách, và ông đã nhìn thấy đôi vú của bà.

Chúng tôi thì tin chắc là có khi bà đã tự xé rách áo khi ở nhà thổ ra. Bà đã khua chiêng buộc ông cưới bà ngay, mà không để cho ông có thì giờ hiểu được bà đưa ông đi đến đâu.

Để Scarlett bối rối thêm, Felicity và Marjorie còn nói họ đều là những cô gái gốc quý tộc, phu nhân Felicity và phu nhân Marjorie, và cha họ, dù có hơi khờ khạo, cũng là một bá tước.

Frances Sturbridge, bà bảo mẫu khó chịu cũng là một phụ nữ quí tộc, họ giải thích, phu nhân Sturbridge chứ không phải phu nhân Frances, bởi vì bà ấy sinh ra chưa phải là Lady, bà lấy một ông chồng chỉ là “một huân tước thường” thôi.

– Trong khi tôi có thể lấy một người đầy tớ theo hầu và Marjorie có thể bỏ nhà trốn đi với một anh chàng đánh xi sàn nhà, và chúng tôi sẽ vẫn luôn là phu nhân Felicity và phu nhân Marjorie đối với tầng lớp dưới của xã hội Bristol. Ở đó chồng chúng tôi sẽ lục những cái hộp quyên tiền của bọn nghèo để nuôi chúng tôi.

Scarlett chỉ còn cười.

– Chuyện đó đối với tôi thật quá rắc rối, nàng thừa nhận.

– Ồ, chị thân mến ạ, điều đó còn rắc rối hơn nhiều, so với các gia đình nhỏ bé chán ngắt của chúng tôi. Khi nói đến các quả phụ, đến bọn tử tước tép riu ghê tởm, đến những bà vợ của dòng con thứ và vân vân… và vân vân thì thật như đi vào trong một trận đồ bát quái. Má tôi phải hỏi ý kiến mỗi khi muốn mời cơm, nếu không chắc chắn bà có thể đã gây xúc phạm đến một nhân vật cực kỳ quan trọng nào đó. Không thể để một cô con gái của con trai dòng thứ một bá tước, như Roger chẳng hạn, ngồi phía dưới một người nào như cô Frances chẳng hạn. Điều đó tuyệt đối là phi lý!

Cả hai phu nhân Cowperthwaite đều hơi nhẹ dạ và ngờ nghệch còn Roger hình như thừa kế cái khờ khạo của người cha yêu dấu, nhưng đúng là một bộ ba rất vui nhộn, sôi nổi, thật tình yêu mến Scarlett. Họ khiến cho chuyến đi của nàng dễ chịu, và nàng cảm thấy rất buồn. Khi nhìn họ xuống tàu ở Liverpool.

Bây giờ, nàng còn hai ngày tròn trước khi đến Galway và không một chút nào nàng lại không nghĩ về cuộc gặp gỡ với Rhett ở Charleston: đúng ra đó chẳng hề là một cuộc gặp gỡ gì cả!

Chàng có cảm thấy bị chấn động giống như nàng khi ánh mắt họ gặp nhau không. Đối với nàng giây phút ấy thế giới như tan biến và hai người như còn lại một mình với nhau trong một không gian và thời gian cách biệt hẳn mọi vật, mọi người. Nàng không thể nào không cảm thấy gắn bó với chàng chỉ qua một cái nhìn, mà chàng lại không cảm thấy giống như vậy. Không ư? Nàng lo lắng và sống lại giây phút ấy, cho đến mức nàng tưởng như mình đã nằm mơ, hoặc đã tưởng tượng thấy chàng.

Khi tàu La Toison d or vào vịnh Galway, kỷ niệm ấy lại hoà quyện vào những kỷ niệm trước của nàng với Rhett, và những kỷ niệm ấy thân thiết với nàng biết bao Ballyhara đợi nàng, mùa thu hoạch sắp đến rồi. Nhưng trước hết nàng phải mỉm cười với những viên tranh tra quan thuế để họ miễn khám rương hòm. Colum đang đợi vũ khí. Thật khó mà nghĩ rằng người Anh là những người xấu sau khi đã tiếp xúc với những người dòng họ Cowperthwaite, dễ thương đến như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.