Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 56
Đầu óc Scarlett cứ như cơn xoáy lốc, cố trồi lên khỏi bóng đen, thoát khỏi cõi hư vô để đến tầng ý thức, nhưng một thứ bản năng vẫn không ngừng nhận chìm nó xuống vực thẳm và nó lại trượt dài, chới với rơi trở vào bóng tối, mãi cách biệt với sự thật nghiệt ngã đang chờ nàng. Cơn xoáy lốc cứ quay cuồng bất tận, và cuộc giằng co đã vắt nàng đến kiệt sức, rã rời, bất động và tái nhợt như một xác chết trên giường.
Nàng đang trải qua một giấc mơ đầy xáo trộn và âu lo. Nàng mơ đang ở ngôi nhà Mười hai cây sồi, trong đồn điền đã hồi sinh với những ngày tươi đẹp nhất, trước khi Sherman châm đuốc đốt rụi. Chiếc cầu thang xinh xắn hình xoắn ốc lại vút lên cao, treo lơ lửng trên không nhờ một ma lực nào đó, và nàng đang thoăn thoắt bước lên các bậc. Ashley bước trước nàng, nhưng anh không nghe tiếng nàng gọi. “Ashley”, nàng kêu lên, “Ashley, chờ em với!” và chạy đuổi theo anh.
Chiếc cầu thang ấy cứ dài mãi đến vô tận. Nàng không nhớ nó lại cao đến thế. Dường như nàng càng leo lên thì mỗi lúc nó lại càng cao, nàng càng chạy thì
Ashley lại càng xa. Phải bắt kịp anh mới được. Nàng không hiểu sao, nhưng nàng biết là phải bắt cho kịp và nàng cắm cổ chạy mỗi lúc mỗi nhanh hơn, cho đến khi tim nàng như muốn sắp vỡ tung. “Ashley!” nàng cố gọi: “Ashley!”. Anh dừng lại, và nàng chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ tràn ngập lấy nàng. Nàng lại lao nhanh đến phía trước.
Niềm vui mênh mông choán ngợp khi tay nàng chạm được vào tay áo anh. Anh quay mặt lại phía nàng, và nàng thét lên. Anh không có khuôn mặt người mà chỉ là một màn sương mù lờ mờ, nhợt nhạt.
Thế là nàng chới với rơi xuống vực thẳm, đôi mắt khiếp đảm không rời cái thực tế ở phía trên kia và cố bật ra rlột tìếng kêu từ cổ họng. Tuyệt nhiên không một âm thanh nào khác ngoài tiếng cười từ phía dưới đáng dâng lên như đám mây mù để chụp lấy nàng và cười nhạo sự câm lặng của nàng.
Ta sắp chết, nàng thầm nghĩ. Cơn đau khủng khiếp sắp giầy xéo ta và ta sẽ chết mất.
Thình lình, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy và đỡ cho nàng. Nàng biết rõ đôi canh tay nầy, biết rõ bờ vai mà nàng đang tựa đầu. Đó là Rhett. Rhett đã cứu nàng.
Nàng đang nép chặt vào ngực chàng. Nàng ngẩng đầu để nhìn vào mắt chàng. Nỗi khiếp đảm đến lạnh buốt khiến toàn thân nàng tê dại. Khuôn mặt chàng cũng không có hình thù, chỉ là một đám sương mù, giống khuôn mặt của Ashley. Rồi tiếng cười rợn người lại nổi lên từ cái vật không ra hình thù gì, có lẽ là khuôn mặt Rhett.
Tỉnh lại một cách thô bạo, Scarlett mở mắt như cố chạy trốn nỗi khiếp đảm. Bóng tối bao quanh nàng dày đặc bí hiểm. Ngọn đèn đã tắt và Bridie đang ngủ say trên chiếc ghế bành, khuất trong góc phòng, Scarlett duỗi hai tay trên chiếc giường rộng, xa lạ. Ngón tay nàng chạm vào vải lanh mềm, không còn gì khác. Hai mép nệm xa quá. Nàng cảm thấy bị bỏ rơi trên tấm nệm mênh mông, mềm mềm không sao nhận biết được. Dường như nó trải dài bất tận trong bóng tối câm lặng. Cổ họng nàng thắt lại vì sợ hãi. Nàng cảm thấy cô độc, mất hút trong đêm tối.
Ngừng lại! Nàng cố xua đuổi cơn hoảng loạn để tự trấn tĩnh. Nàng nhè nhẹ co đầu gốì lên tận cằm rồi cuộn tròn mình lại, mặt vùi xuống tấm khăn trải giường. Nàng khẽ nhích người để không gây một tiếng động nào. Một vật gì đó, bất cứ vật gì, có thể đang ẩn mình phục kích trong bóng đêm. Nàng trườn người, tim đập thình thịch mãi cho đến lúc ngón tay nàng chạm đến mép giường, rồi lần dọc lớp gỗ dày cộm của thành giường.
Sao mà mi ngốc nghếch đến thế hỡi Scarlett O Hara – nàng tự nhủ, trong lúc hai hàng nước mắt thanh thản lăn trên má. Dĩ nhiên là chiếc giường và căn phòng đều lạ. Mi ngất đi giống như bất kỳ một con bé ngốc nghếch yếu bóng vía nào. Colum, Bridie đã đưa mi về khách sạn. Hãy chấm dứt những trò ngu xuẩn ấy đi!
Rồi ký ức lại dồn dập hiện về nhức nhối. Nàng đã mất Rhett… chàng đã ly dị… và đã cưới Anne Hampton.
Nàng không thể tin được nhưng đó là sự thật.
Cớ sao, cớ sao chàng lại làm như thế chứ! Nàng đã tin chắc là chàng yêu nàng. Chàng không thể làm được, không thể được!
Nhưng chàng đã làm thế.
– Mình không bao giờ hiểu nổi chàng đâu. Scarlett nghe như tiếng lòng nàng đang gào to lên. Mình chẳng hiểu gì chàng hết. Người mình yêu là ai vậy! Đứa con mình đang mang trong người là của ai!
Rồi đây chuyện gì sẽ đến với mình!
***
Đêm đó, trong bóng tối kinh hoàng của một phòng khách sạn lạ, cách đất nước mình hàng ngàn dặm, Scarlett O Hara đã làm một việc can đảm nhất mà nàng chưa từng làm trước đây: đối mặt với thất bại!
Đấy là do lỗi của mình. Lẽ ra mình nên quay về Charleston ngay lúc biết mình có thai. Mình đã ham vui và vài tuần ham vui ấy đã khiến mình phải đánh đổi bằng hạnh phúc duy nhất mà mình thực sự thiết tha. Mình đã chẳng hề suy nghĩ đến những gì Rhett sẽ nghĩ khi mình bỏ trốn đi. Mình đã không hề nghĩ xa hơn ngày hôm sau, đến điệu gic kế tiếp. Mình chưa bao giờ suy nghĩ gì cả. Chưa bao giờ.
Tất cả những sai lầm do vô tâm, do bốc đồng của nàng đã cuồn cuộn bủa vây quấy rối nàng trong cái đêm đen yên lặng ấy, và nàng phải buộc mình cố sức nhìn thẳng vào sự thật. Charles Hamilton – nàng đã làm đám cưới với anh ta chỉ để chọc tức Ashley chứ nàng chẳng hề yêu anh ta chút nào. Frank Kennedy – nàng đã tỏ ra kinh tởm trong cách cư xử với anh ta, nàng đã nói dối anh ta về chuyện Suellen để anh ta cưới nàng làm vợ và cho nàng tiền để phục hồi lại Tara.
Rhett – Ôi, nàng đã phạm những sai lầm không kể xiết với chàng! Nàng đã cưới chàng khi nàng không yêu chàng và nàng không hề cố gắng để đem lại hạnh phúc cho chàng, thậm chí nàng cũng chẳng thèm biết chàng có đau khổ hay không – mãi cho đến khi đã quá muộn màng.
Chúa ơi, xin Chúa tha tội cho con, con chưa từng một lần nghĩ đến những gì con đã gây ra cho họ, những gì họ đã phải chịu đựng. Con đã xúc phạm, đã gây thương tốn và đau khổ cho tất cả, chỉ vì con không bao giờ chịu dành thời gian để suy nghĩ.
Cả Mélannie nữa. Nhất là cô ấy. Con không thể chịu nổi khi hồi tưởng con đã đối xử tồi tệ với nàng biết chừng nào. Con chưa hề một lần biết ơn nàng đã ưu ái với con, đã dũng cảm bênh vực con. Con chưa bao giờ nói là con yêu nàng, bởi vì con chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, mãi cho đến cuối cùng, khi tất cả đã quá muộn màng. Có bao giờ trong suốt cuộc đời, con quan tâm đến những gì con đã làm đâu! Có bao giờ – dù chỉ một lần – con nghĩ đến hậu quả của những việc đã làm!
Tủi nhục và tuyệt vọng cứ giầy vò trái tim Scarlett.
Sao nàng lại có thể ngu ngốc đến thế được! Nàng lại là người vốn coi khinh những kẻ ngu ngốc!
Hai tay nắm lại, hàm răng cắn chặt, nàng duỗi thẳng lưng. Nàng nhất định không muốn ấp iu mình bằng kiểu giọt ngắn giọt dài từ việc nhắc đi nhắc lại chuyện đã qua. Nàng không muốn mình tỏ ra sướt mướt dù là trước mặt mọi người hay dù với riêng bảll thân mình.
Nàng nhìn sững bóng tối đang vây chụp lấy mình với đ mắt ráo hoảnh. Nàng sẽ không khóc, nhất là vào lúc nầy. Nàng còn cả cuộc đời còn lại, để khóc mà. Lúc nầy nàng phải suy nghĩ, và suy nghĩ nghiêm túc, trước khi quyết định sẽ phải làm gì đây.
Nàng phải nghĩ đến đứa bé.
Có lúc thoáng qua nàng căm ghét nó, ghét bỏ cái phần bụng nặng nề, cái cơ thể xấu xí nàng sắp phải chịu đựng. Nàng dự tính điều đó sẽ kéo Rhett quay trở về với nàng, nhưng rốt cuộc nàng đã thất bại. Đàn bà có thể làm nhiều chuyện – nàng đã từng nghe có những phụ nữ đã tự giải thoát bằng cách trút bỏ đứa con mà họ không hề mong đợi…
Rhett sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho nàng nếu như nàng làm điều đó. Nhưng điều đó có thay đổi được gì đâu! Rhett đã bỏ rơi nàng, bỏ rơi nàng mãi mãi.
Tiếng thổn thức bật lên đôi môi nàng, mạnh hơn cả ý chí nàng.
Mất cả rồi. Ta đã mất chàng thật rồi. Ta đã thua, Rhett đã thắng.
Cơn giận bỗng xâm chiếm lấy nàng, làm chai lì nỗi đau đớn, kích động tâm hồn và thể xác đã kiệt lực của nàng.
Ta đã thua nhưng ta sẽ trả thù, Rhett Butler ạ, nàng cay đắng nghĩ đến niềm vui chiến thắng. Ta sẽ đánh trả chàng một đòn, còn chí tử hơn cú mà chàng đã đánh ta.
Scarlett nhẹ nhàng úp hai bàn tay lên bụng. Ô không, nàng sẽ không tống khứ đứa bé nầy đâu. Nàng sẽ chăm sóc tốt hơn hết thảy mọi đứa bé trên đời nầy.
Hình ảnh Rhett với Bonie bỗng hiện về trong ký ức.
Chàng bao giờ cũng yêu Bonie hơn yêu ta. Chàng sẵn sàng đánh đổi bất cứ gì – kể cả chính cuộc đời – để còn có được nó đang sống trên đời. Ta sẽ có một Bonnie mới của riêng ta thôi. Và lúc nó đủ lớn khôn – khi nó đã yêu ta, và chỉ yêu riêng ta hơn hết thảy người nào khác trên đời – lúc đó ta sẽ chỉ nó cho Rhett, để chàng sẽ thấy chàng đã đánh mất những gì…
Ta vừa nói gì nhỉ? Ta điên mất rồi. Vừa mới đây, ta còn ý thức được nỗi đau đớn ta gây cho chàng và cũng vừa mới tự trách mình. Thế mà sao lúc nầy, ta lại thù ghét chàng, rồi lại tính gây đau khổ hơn nữa cho chàng.
Không đời nào ta lại làm như thế, cũng sẽ không bao giờ ta lại nuôi dưỡng những ý đồ gớm ghiếc như thế.
Rhett đã bỏ rơi ta, điều đó, ta đã hiểu. Ta không thể chiều theo những hối tiếc hoặc ý nghĩ trả thù, đó chỉ là sai lầm bát nháo. Ngược lại, ta đang cần làm lại cuộc đời Ta phải tìm cho ra một cái gì quan trọng hơn, mới mẻ hơn cho cuộc sống có ý nghĩa. Ta sẽ tìm được nếu ta chịu khó suy nghĩ.
Từ đấy mãi cho đến sáng, Scarlett lần lượt phát hiện và cân nhắc mọi khả năng. Nàng đã lạc vào các ngõ cụt, vấp phải các chướng ngại, rồi nàng vượt qua được và tìm ra trong ký ức, trong trí tưởng tượng và trong sự chín chắn những hòn đảo con kỳ lạ.
Nàng hồi tưởng lại thời trẻ của mình, cái quận nơi nàng đã sinh ra và cuộc sống trước thời nội chiến.
Những hồi ức ấy như đã xa xăm, chẳng mùi vị gì và nàng chợt hiểu rằng nàng chẳng còn như trước nữa, nàng đã có thể nói lời từ biệt cô bé Scarlett ngày xưa và để cho cái thời xưa cũ ấy, cùng những người đã khuất được yên nghỉ nghìn thu.
Nàng cố tập trung hướng về tương lai, về những thực tế, những hậu quả. Mang tai nàng bắt đầu đập thình thịch, mỗi lúc mỗi dồn dập hơn và, chẳng mấy chốc đầu nàng đã như bị xiết chặt giữa hai gọng kỳm khủng khiếp, nhưng nàng vẫn cứ suy nghĩ tiếp.
Khi những âm thanh đầu tiên từ đường phố vọng lên thì mọi tình tiết đã được sắp đặt đâu vào đấy trong đầu nàng, và Scarlett biết rõ giờ đây phải làm gì. Vừa lúc những tia sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa, Scarlett cất tiếng gọi Bridie. Cô gái bật dậy trên chiếc ghế bành, mắt còn ngái ngủ.
– Tạ ơn Chúa, em đã hồi phục rồi! Cô ta thốt lên. Bác sĩ có để lại thuốc bổ cho em đấy. Để chị đi lấy muỗng, thuốc để ngay trên bàn đây.
Scarlett ngoan ngoãn uống thuốc.
– Thế đấy, nàng nói, vẻ quả quyết, vậy là hết bệnh rồi. Vén rèm lên đi, trời đã sáng lắm rồi. Em cần ăn sáng, em nhức đầu lắm, em cần lấy lại sức.
Trời đang mưa. Cơn mưa xối xả, không phải thứ mưa phùn mờ ảo vẫn thường thấy. Tâm tư đang ảm đạm nhưng Scarlett vẫn cảm thấy hài lòng.
– Colum sẽ vui mừng khi biết em hồi phục, anh ấy lo ghê lắm. Chị gọi anh ấy đến nhé!
– Khoan đã. Hãy nói với anh ấy rằng chút nữa em sẽ gặp anh ấy, em có chuyện muốn nói với anh ấy. Nhưng không phải ngay bây giờ. Đi đi. Cứ nói với anh ấy nhé. Nhớ hỏi luôn anh ấy chỉ cho chị cách đặt bữa điểm tâm cho em.