Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 49


Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 49

– Chúng ta sắp đến Ratharney rồi – Colum nói – Chỉ còn vài dặm nữa là đến quận Meath.

Kathleen thở phào sung sướng. Đôi mắt Scarlett rực sáng. Quận Meath. Cha mình đã nói đây giống như thiên đàng và giờ thì mình hiểu được vì sao. Qua khung kính xe, nàng cảm thấy buổi chiều dịu mát, mùi hương thoang thoảng của những đoá hoa màu hồng, pha lẫn trong mùi cỏ nồng nàn bốc lên dưới ánh mặt trời từ những cánh đồng khuất sau những hàng giậu nầy, cùng mùi nồng nặc và dai dẳng của hàng giậu. Thích thú biết bao giá như chàng có mặt ở đây cùng với mình nhỉ.

– Mình phải tận hưởng điều nầy gấp đôi, cả cho chàng và cho mình. Nàng hít một hơi thật sâu và nhận ra dư vị ẩm ướt trong không khí mát rượi.

– Em nghĩ là trời sẽ còn mưa nữa, nàng nói.

– Mưa sẽ không lâu đâu, Colum trấn an. Sau cơn mưa, hương vị đồng nội còn tuyệt diệu hơn nữa.

Ratharney lướt qua nhanh khiến Scarlett không kịp nhìn thấy gì. Đột nhiên, hàng giậu biến mất, một bức tường dài lớn lồ lộ xuất hiện, rồi qua cửa xe, nàng thấy mình đối diện với một khuôn mặt đang nhìn nàng từ trong một khung cừa sổ mở toang cao cùng tầm. Nàng vẫn cố tránh đôi mắt xa lạ như vẫn còn ẩn hiện đâu có khi xe vượt qua dãy nhà cuối cùng và khi hàng giậu đã lại xuất hiện. Xe họ vẫn chạy đều.

Nhưng rồi chỉ một lát sau, xe đã chạy chậm lại. Con đường đã bắt đầu ngoằn ngoèo với những chỗ của gấp khúc. Nghiêng người qua cửa sổ, Scarlett cố thử nhìn mặt đất phía trước xe.

– Mình đã vào quận Meath chưa, Colum!

– Sắp rồi.

Xe gần như chạy bước một trượt qua một căn nhà tranh nhỏ xíu khiến Scarlett có thời gian nhìn kĩ. Nàng mỉm cười với cô bé gái tóc hoe đang đứng trên ngưỡng cửa và vẫy tay chào. Cô bé cười đáp lại, nụ cười với hàm răng sún lại có vết ngồ ngộ lạ lùng. Căn nhà tranh làm Scarlett say sưa. Ngôi nhà được xây bằng đá và quét vôi với những cánh cửa sổ nhỏ hình vuông và khung cửa sơn màu đỏ. Cô bé không cao hơn nửa cánh cửa, và đằng sau là ánh lửa bập bùng trong căn phòng mờ mờ.

Mái nhà còn lợp tranh đan thành những đường dây hoa ở chỗ giáp với các bức tường trông cứ như trong truyện thần tiên. Nàng quay lại mỉm cười với Colum.

– Nếu cô bé gái ấy tóc vàng thì em cứ ngỡ rồi sẽ gặp được ba chú gấu cho mà xem.

Qua bộ mặt thộn ra của Colum, nàng nhận ra rằng anh đă không hiểu nàng định nói gì.

– Truyện Cô bé tóc vàng đấy mà!

Anh lắc đầu.

– Chúa ơi, anh Colum, đó là truyện thần tiên ấy mà. Ở Ireland không có truyện thần tiên chắc!

Kathleen phì cười. Colum còn cười rạng rỡ hơn.

– Scarlett thân yêu, anh không biết những truyện thần tiên lẫn truyện ba chú gấu của em nhưng nếu như em muốn nói đến những nàng tiên thì quả là em đã chọn đúng chỗ rồi. Ireland là xứ sở của những nàng tiên.

– Anh ăn nói chẳng nghiêm chỉnh chút nào cả!

– Anh nghiêm chỉnh nhất đời đấy. Em còn cần phải tập làm quen với họ, không thì em sẽ bị rầy rà to nữa kia. Phần lớn những nàng tiên nầy, em cứ an tâm, không phải là dữ dằn quá đâu, lại có những bà tiên, ông tiên chẳng hạn như con yêu tinh đóng giầy, thì ai cũng muốn gặp.

Chiếc xe đột ngột dừng lại. Colum nghiêng mình qua cửa sổ. Khi anh ngoái cổ lại, anh không cười nữa. Anh đưa tay ra trước mặt Scarlett và cầm lấy sợi dây da mở và đóng cửa sổ. Anh giật mạnh và kéo khung cửa kính lên.

– Ngồi im, đừng nói gì với ai cả, anh dặn nho nhỏ Scarlett. Kathleen, em hãy giữ Scarlett ngồi yên.

Anh xỏ vội giầy bất và nhoáng một cái anh đã buộc xong dây giầy.

– Chuyện gì vậy! Scarlett hỏi.

– Suỵt – Kathleen kêu.

Colum mở cửa xe, chụp vội lấy mũ, bước xuống đường và khép cửa xe lại. Mặt anh xám ngắt.


– Kathleen!

– Suỵt hệ trọng lắm, em. Im.

Một tiếng súng nổ khô khốc và các cửa kính xe rung lên. Cửa sổ đã đóng kín mà Scarlett và Kathleen vẫn nghe được tiếng một người đàn ông đang hét xa xa về phía trước. “Tên xà ích kia Cút đi! Chẳng có chuyện gì tò mò ở đây. Còn ông! Ông lynh mục! Quay vào cái hộp kín của ông và biến đi mau cho!

Bàn tay Kathleen bấu chặt lấy bàn tay Scarlett.

Chiếc xe lắc lư và chầm chậm ép sát vào bờ bên phải con đường hẹp. Nhánh cây cứng và gai nhọn cào cào trên mặt da dày. Cửa sổ bất thần trở nên nguy hiểm, Kathleen tránh ra xa và ôm chặt lấy cô em họ. Lại một tiếng nổ nữa vang lên, và hai chị em giựt nảy người.

Scarlett bấu chặt tay Kathleen.

– Chuyện gì vậy?

Chiếc xe tiến lên chầm chậm, hai người lại nhìn thấy một mái nhà tranh thứ hai giống mái nhà tranh đã gợi cho Scarlett câu chuyện Cô bé tóc vàng. Đứng trong khung cửa lớn mở toang là một tên lính mặc quân phục đen, khuyết áo vàng rực, y đang đặt hai cái ghế đẩu ba chân trên một cái bàn trước mặt nhà. Bên trái lối vào là một tên lính khác mặc quân phục đang ngồi trên lưng con ngựa hồng rắn rỏi, còn bên phải là Colum. Anh bình thản chuyện trò với một người đàn bà đang khóc sướt mướt, tóc hoe loà xoà trên má, trên vai, khăn san đen để tuột. Chị ta bế một đứa bé trên tay; Scarlett nhìn rõ đôi mắt xanh lơ của đứa bé và những sợi tóc tơ hoe hoe trên đầu nó. Một đứa bé gái, có lẽ là chị em sinh đôi với cô bé gái mỉm cười ở căn nhà lúc nãy, đang nức nở trong tạp dề của mẹ nó. Hai mẹ con đều chân đất. Một toán lính chiếm giữ khoảng giữa đường gần một cái giá ba chân to tướng bằng thân cây. Một thân thứ tư được treo lơ lửng bằng sợi dây buộc trên đầu cái giá ba chân đang đong đưa.

– Nào đi, Paddy(1), cút xéo! Viên sĩ quan hét lên.

Chiếc xe kêu cọt kẹt và lắc mạnh dọc hàng rào.

Scarlett cảm thấy Kathleen run lên bần bật. Có chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra. Tội nghiệp, người đàn bà ấy dễ chừng sắp ngất xỉu… hoặc phát điên lên mất.

– Mình mong Colum có thể giúp được chị ta.

Người đàn bà quị xuống. Chúa ơi, chị ta ngất xỉu, sắp buông đứa bé mất thôi! Scarlett đưa tay lên nắm đấm cửa xe, Kathleen chụp lấy cánh tay nàng.

– Kathleen, để em…

– Khoan đã. Chúa ơi, chờ cái đã.

Giọng cô khẩn khoản và tuyệt vọng đến mức Scarlett đành bất động.

Quái, cái gì thế kia! Scarlett nhìn sững mà không sao tin vào mắt mình được. Người mẹ đầm đìa nước mắt nắm tay Colum và ôm chầm lấy anh. Anh làm dấu thánh giá trên đầu chị ta rồi đỡ chị ta dậy. Anh xoa đầu đứa bé gái, rồi đặt hai tay mình lên vai người mẹ và xoay người chị qua phía khác không được nhìn vào ngôi nhà nữa.

Chiếc xe tiến lên một chút, một tiếng súng khác lại nổ đoàng sau xe. Chiếc xe nhích lên, tránh khỏi hàng rào, chạy ra giữa mặt đường.

– Xà ích, dừng lại! Scarlett hét lên trước khi Kathleen kịp giữ nàng lại.

– Không thể có chuyện bỏ rơi Colum lại đằng sau họ được.

– Không, Scarlett ạ, không, Kathleen van nài.

Nhưng Scarlett đã mở cửa ngay trước khi xe kịp dừng lại Nàng bước xuống đường và cắm cổ chạy về phía có tiếng động, chăng thèm để ý đến chiếc váy đang kéo lê trong bùn.

Cảnh tượng bày ra làm nàng khựng lại, nàng thét lên, kinh hoàng. Cái thân cây treo lơ lửng giáng mạnh xuống bức tường của căn nhà, và một phần mặt tiền đổ sụp kính cửa vỡ toang, mảnh thuỷ tinh văng tung tóe. Những thanh nẹp cửa sổ rơi lả tả trong đám bụi mù của bức tường vôi đổ xuống, cánh cửa màu đỏ gẫy gập lại.

Tiếng động nghe rợn người – Ken két, răng rắc. Dường như là tiếng rú của một sinh vật. – Im lặng, rồi lại vang lên một tiếng động khác, lách tách rồi gầm thét, nối lên cùng với mùi khói khét lẹt.

Scarlett nhìn thấy ba tên lính vung cao những ngọn đuốc và lửa bắt cháy vào mái tranh. Nàng bỗng nhớ lại đoàn quân Sherman, như nhìn thấy lại những bức tường, những lò sưởi cháy sém của ngôi nhà Mười hai cây sồi ở Dunmore, và bất giác nàng rên lên đau đớn và hoảng sợ. Colum đâu rồi! Ôi, lạy Chúa, điều gì đã xảy ra cho anh ấy!


Một cái bóng mặc đồ đen bỗng hiện ra trong đám khói dày đặc đang cuồn cuộn xoáy trên đường.

– Nhanh lên, anh hét to với Scarlett. Lên xe mau.

Trước lúc nàng nén được nỗi kinh hoàng làm nàng tê lyệt anh đã ở ngay bên cạnh và nắm chặt cánh tay nàng.

– Nào, Scarlett, không được chậm trễ. Chúng ta phải trở về nhà thôi, anh nghiêm giọng ra lệnh.

Chiếc xe lại vọt nhanh trên con đường ngoằn ngoèo.

Ngửa nghiêng giữa cánh cửa sổ và cô chị họ. Scarlett không còn biết gì nữa. Nàng đang còn run bần bật vì cảnh tượng kỳ lạ và khủng khiếp vừa trải qua. Chỉ khi chiếc xe chạy đều trong tiếng lắc lư đều đều, nàng mới hoàn hồn và trở lại bình thường.

– Chúng làm cái trò gì ở đấy vậy! Nàng hỏi, giọng nghe lạc hẳn.

– Người đàn bà tội nghiệp ấy bị trục xuất khỏi nhà, Kathleen lạnh lùng đáp, và Colum cố sức an ủi. Đáng lý ra em không nên can dự vào như thế, Scarlett. Em có thể gây phiền phức cho tất cả chúng ta.

– Nói nhỏ nhẹ thôi, Kathleen, đừng quá nghiêm khắc thế, Colum chen vào. Scarlett không sao hiểu được cô ấy mới từ Mỹ qua mà.

Scarlett những muốn phản đối rằng nàng đã nếm trải những điều tệ hại, tệ hại hơn thế nữa, nhưng nàng kiềm lại. Nàng muốn hiểu rõ hơn trước đã.

– Sao người ta lại trục xuất chị ấy!

Họ không có tiền để trả tiền thuê nhà. Colum giải thích. Và điều khủng khiếp là người chồng đã ngăn cản cảnh sát thi hành nhiệm vụ khi họ đến lần đầu. Anh ta đã hành hung một tên lính và họ đã bắt nhốt anh ta, bỏ lại vợ con anh một mình cứ lo âu trông ngóng chồng.

– Buồn quá nhỉ! Thảo nào chị trông đến thiểu não.

– Chị ta sẽ làm thế nào, Colum!

– Chị ấy có một người chị ở trong căn nhà tranh gần đấy Anh đã đưa chị ta đến đó.

Scarlett nghe nhẹ bớt người. Thật là đến tội. Người đàn bà tội nghiệp xem ra đã tuyệt vọng. Nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ sớm tốt đẹp thôi. Bà chị nhất định phải ở trong căn nhà tranh của Cô bé tóc vàng, không xa là bao. Với lại, nói cho cùng, ai cũng phải có trách nhiệm thanh toán tiền thuê nhà chứ. Đối với quán rượu của mình cũng vậy thôi. Bản thân nàng cũng phải lo sao tìm ngay một người thuê khác nếu như người đang thuê tìm cách quỵt nợ của nàng. Còn người chồng đang hành hung một người lính thì thật không sao tha thứ nổi. Chắc chắn anh ta hành động như vậy là phải ngồi tù. Đáng lý phải nghĩ đến vợ con mình trước lúc làm chuyện ngu xuẩn ấy chứ.

– Nhưng tại sao họ lại phá sập căn nhà!

– Để ngăn chặn những người thuê nhà trở lại.

Scarlett đáp lại với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu.

– Ngu ngốc thật! Người chủ có thể cho ai khác thuê, chứ có gì đâu.

Colum trông có vẻ mệt lử.

– Ông ta không còn muốn cho thuê nữa. Căn nhà còn có một mảnh đất và ông ta đang muốn tiến hành việc người ta gọi là “tập trung” ruộng đất của ông ta. Ông ta sẽ biến tất cả thành đồng cỏ và vỗ béo cho đàn gia súc rồi đem ra chợ bán. Chính vì vậy, ông ta cứ tăng mãi tiền thuê nhà lên cho đến mức không còn ai đủ sức trả nổi. Ông ta chẳng thèm để ý đến việc cày cấy trên đất đai của ông ta nữa. Chồng và người đàn bà đã biết có nài nỉ cũng vô ích. Điều ấy họ biết ngay từ đầu. Họ cố kiên trì vài tháng cho đến nay chẳng còn gì bán được để có tiền trả tiền nhà. Những tháng ngày chờ đợi ấy đã âm ỉ nhen nhóm sự phẫn nộ của người chồng và khiến anh ta, lyều ra tay một phen. Còn về phía chị ta thì đó lại là nỗi tuyệt vọng khi thấy chồng bất lực. Cái con người đáng thương với đứa trẻ sơ sinh trên tay đã lấy thân mình làm rào cản giữa cái máy phá tường và căn nhà. Đó là tất cả những gì anh chồng đáng thương nầy có được để cảm thấy mình là một thằng đàn ông.

Scarlett không biết trả lời sao. Nàng không hề hình dung những chuyện như thế lại có thể xảy ra. Lại xảy ra với sự độc ác đến như thế. Bọn Yankee quả là còn tồi tệ hơn, nhưng đó là trong thời kỳ chiến tranh. Chẳng có gì giống cái cách phá rụi tất cả chỉ để có nhiều cỏ hơn cho bò. Tội nghiệp người đàn bà. Đó cũng có thể là Maureen với Jacky lúc nó còn bé xíu.

– Anh có chắc là chị ta sẽ đến nhà chị mình không?


– Chị ta đã hứa, và chị ta chắc không phải là loại người nói dối đối với lynh mục.

– Vậy thì mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi phải không?

Colum mỉm cười.

– Em đừng có lo lắng làm gì, Scarlett ạ. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi.

– Cho đến lúc nông trại của bà chị cũng bỉ “tập trung”.

Kathleen nói, giọng khàn khàn. Mưa lại bắt đầu đập mạnh vào của kính. Nước chảy cả vào trong xe, gần chỗ đầu của Kathleen, nơi mà những gai nhọn của hàng dậu đã làm toạc mui xe.

– Colum, anh làm ơn cho em mượn cái khăn tay lớn của anh để bít cái lỗ thủng ấy lại. Kathleen cười hỏi. Và liệu anh có thể tìm được một lời kinh nào để cầu cho trời nắng mau trở lại không?

Sao mà cô nàng còn có thể cười vui được sau bao chuyện như vậy, lại còn thêm cái lỗ thủng khủng khlếp kia, nước mưa cứ luồn ào ào qua nữa chứ! Chúa ơi, Colum lại còn cười được với cô nàng nữa.

Lúc nầy, xe đang lao nhanh và lao nhanh hơn nữa. Lão xà ích chắc phát khùng lên rồi. Chỉ cách ba bước phía trước. Chẳng còn ai có thể nhìn thấy được gì trong một trận mưa như trút trên một con đường chật hẹp đến thế và với chừng ấy khúc quanh. Xe đến bung tấm vải bạc ra mất thôi!

– Scarlett, em có thấy những con ngựa tuyệt vời của Jim Daly bỗng sung sức hơn không! Chúng tưởng là đang ở trên trường đua. Nhưng anh chỉ biết có thể tìm được môi trường đua như thế ở quận Meath. Chúng ta đang về gần đến nhà, điều đó chắc chắn rồi. Tốt hơn cả là anh nói với em một chút về những con yêu tinh kẻo lúc em gặp một trong những nhân vật nhỏ bé nầy thì lại không biết đó là ai.

Đột nhiên, mặt trời nghiêng nghiêng rọi chiếu trên những cửa sổ còn đẫm nước mưa, biến những giọt nước thành muôn ngàn sắc cầu vồng ly ti. Scarlett nghĩ quả có điều gì đó thật kỳ lạ khi nhìn cơn mưa và mặt trời kế tiếp nhau như thế mà không có một phút gián đoạn. Nàng ngoái đầu lại nhìn Colum.

– Cảnh nầy, em cứ nói như nó là hình ảnh mô phỏng lại cuộc diễu hành ở Savannah thôi Scarlett ạ, Colum mở đầu. Và anh có thể nói là một điều tốt, chúng mà giận dữ thì khủng khiếp, và chúng sẽ huy động hết thẩy ba con trong cái thế giới huyền bí của chúng để giúp chúng trả thù. Còn ở Ireland, nơi chúng được kính trọng, chúng không hề làm phiền ai nếu chẳng ai làm phiền chúng. Chúng tìm một nơi thoải mái và trú ngụ tại đó để yên ổn làm công việc đóng giầy của mình. Nhưng, hãy chú ý chúng không bao giờ tụ họp thành nhóm vì lẽ yêu tinh là kẻ đơn độc: Con ở chỗ nầy con ở chỗ khác, đến mức – mà nếu như người ta nghe được kha khá chuyện kể thì cuối cùng người ta có thể tìm thấy chúng ở mỗi con suối và mỗi viên đá ở khắp xứ sở nầy.

Người ta nhận ra sự hiện diện của yêu tinh là theo tiếng gõ tốc tốc trên đế và gót giầy. Bởi thế nếu ai len lỏi lặng lẽ như con sâu, thì có lúc bắt gặp. Có người quả quyết họ đã nắm được tay hoặc chân của yêu tinh, nhưng thường mọi người đều cho rằng chỉ cần nhìn thẳng vào nó là có thể bắt giữ được nó.

“Nó sẽ van xin em thả cho nó đi, Colum kể tiếp, nhưng em phải từ chối đấy nhé. Nó sẽ hứa thực hiện mọi điều ước của em, nhưng nó cũng nói dối thuộc loại chú cuội đấy, nên nhất thiết là em không được tin nó. Nó sẽ nhát em bằng bao chuyện rùng rợn, nhưng nó không thể làm hại em được gì đâu, bởi vậy đừng thèm để tâm đến những lời khoác lác của nó. Cuối cùng, nó buộc phải chuộc lại tự do của nó bằng cách nhường lại cho em kho tàng nó cất giấu đâu đó gần đấy ở một chỗ kín đáo.

“Ôi một kho tàng vô tận! Một hũ vàng đầy ắp, có lẽ chẳng đáng gì cả đối với một con mắt non nớt, nhưng nó lại được tạo ra theo mẹo lừa của loài yêu tinh: nó không hề có đáy, thế nên em có thể lấy được vàng mãi mãi cho đến lúc chết mà vàng vẫn còn nguyên.

“Tất cả những thứ đó, nó sẽ cho em hết để dành lại tự do bởi sự kết bạn không làm nó thích thú. Nó là một kẻ cô độc và nó muốn được sống như thế bằng mọi giá.

Nhưng quỉ quyệt và ngờ vực là bản chất của nó, thế nên nó gần như luôn có thể đánh lừa được sự canh chừng của những kẻ bắt giữ nó bằng cách làm cho họ lơ đễnh.

Vậy nếu em lơi tay xiết, hoặc mắt em lơ thì nó sẽ biến mất ngay lập tức, và em chẳng tìm được nguồn của cải nào khác ngoài việc kể lại một cuộc phiêu lưu vừa trải qua”.

– Cả việc nhìn thẳng để có được cả một kho tàng thì với em xem ra chẳng khó khăn gì lắm. – Scarlett bắt bẻ – Chuyện anh kể thật phi lý.

Colum phì cười.

– Scarlett thân yêu, với loại người có đầu óc thực tế và thích thú làm ăn như em thì loài yêu tinh lại đặc biệt thích lừa gạt. Chúng biết chúng có thể làm được điều chúng muốn, bởi không bao giờ em muốn chấp nhận rằng chúng có trách nhiệm. Nếu như em chợt nghe những tiếng gõ nho nhỏ khi đi dạo trên một con đường, thì không bao giờ em lại chịu cất công dừng lại để nhìn.

– Có chứ, giá như em tin vào những chuyện vớ vẩn ấy.

– Em thấy đấy! Em có tin đâu và em có dừng lại đâu.

– Ối chà chà, Colum! Em biết anh định làm gì rồi. Anh chê em là không được cái gì cả ngay ở nơi chẳng có gì để tóm chứ gì.

Nàng đã bắt đầu phật ý. Những trò chơi chữ và thử trí là một mảnh đất trơn trượt, và chẳng để làm gì cả.

Nàng không hiểu rằng Colum đã muốn làm nàng quên đi cảnh trục xuất hồi nãy.

– Anh đã nói về Molly cho Scarlett biết chưa, anh Colum! Kathleen hỏi. Em thấy là Scarlett có quyền được biết đấy.

Scarlett lập tức quên hết lũ yêu tinh. Nàng hiểu ngay đây chỉ là những chuyện ngồi lê đôi mách và nàng cảm thấy thích thú.

– Molly là ai vậy!


– Đó là người đầu tiên của dòng họ O Hara ở Adamstowm mà em được gặp, Colum thông báo. Đó là chị của Kathleen và anh.

– Chị cùng cha khác mẹ chứ, Kathleen chữa lại. Quá khác mẹ nữa đấy, theo ý em.

– Kể cho em nghe đi, Scarlett hỏi, và khuyến khích.

Câu chuyện thật dài dòng và chỉ kết thúc khi họ đến nơi, nên Scarlett không còn nghĩ đến bao dặm đường mình đã vượt qua. Nàng lắng tai nghe kể về gia đình của chính mình.

Nhờ thế, nàng biết được Kathleen và Colum cũng là hai anh em cùng cha khác mẹ. Patrick, cha họ là một trong số những người anh của Gerald – đã ba lần lấy vợ.

Dòng họ trưởng của ông gồm có Jamie, đã di cư đến Savannah, và Molly xinh đẹp, như Colum nhận xét.

– Có lẽ là xinh đẹp khi chị ấy còn trẻ thôi, Kathleen nhượng bộ. Khi người vợ cả chết, Patrick tái hôn với một người đàn bà sau nầy là mẹ của Colum. Rồi khi người vợ thứ hai chết, ông lại cưới mẹ của Kathleen cũng là mẹ của Stephen.

– Cái anh chàng lầm lì ấy, Scarlett thầm bình luận. Ở Adamstowm nàng sẽ gặp người anh chị họ O Hara.

– Một số cũng đã có con, thậm chí đã có cháu. Patrick – Chúa rước lấy lynh hồn ông – đã chết mười lăm năm trước, ngày 1 1 tháng mười một.

Lại còn có bác Daniel, hiện còn sống với con cháu. Trong số nầy có Matt và Gerald đã đến ở Savannah, nhưng cũng còn đến sáu người con còn ở lại Ireland.

– Em không sao nhớ hết được tất cả. Scarlett lo lắng.

Nàng còn lẫn lộn nhiều con cháu của dòng họ O Hara ở Savannah.

– Đó là Colum chỉ mới bắt đầu chuyện đơn giản nhất đấy Kathleen đáp. Ở nhà Molly, không còn ai khác thuộc dòng họ O Hara ngoài chị, nhưng chị ấy lại rất thích chối bỏ dòng họ của mình.

Sau câu bình phẩm chua cay của Kathleen, Colum giải thích cho Scarlett tình cảnh đặc biệt của Molly. Chị ấy đã cưới một người tên là Robert Donahue, một người giàu có, chủ một nông trại phát đạt rộng hơn năm mươi hecta. Người Ireland gọi đó là loại “chủ trại cứng”. Lúc đầu Molly làm công việc bếp núc ở gia đình Donahue, rồi khi vợ ông ta chết, chị ấy trở thành vợ kế, sau một thời gian để tang cho phải phép và trở thành dì ghẻ của bốn đứa con. Từ cuộc hôn nhân thứ hai nầy đã ra đời năm đứa con nữa – đứa con đầu đặc biệt lành lặn và mạnh khỏe dù đẻ non – nhưng tất cả giờ đã trưởng thành và tự lo được rồi.

Molly quan tâm rất ít đến quan hệ dòng máu O Hara của mình, Colum nói thêm, giọng bình thản, còn Kathleen thì cười khẩy, nhưng có lẽ bởi vì chị ấy đã cưới ông chủ đất của họ. Robert Donahue đem đất đai cho nông dân lãnh canh, ngoài số đất đai do chính ông canh tác lấy ông còn cho gia đình O Hara thuê lại một trang trại nhỏ.

Kế đó, Colum kể tên tất cả con cháu của Robert, nhưng Scarlett đã quyết định tránh né hết mọi tên tuổi bằng cách gói ghém lại trong một từ “hậu duệ”. Bởi vậy nàng chỉ lơ đễnh nghe mãi cho đến lúc anh kể đến bà nội của nàng.

– Bà nội Katie Scarlett hiện vẫn ở căn nhà tranh mà chồng bà đã xây dựng khi làm đám cưới vào năm 1789.

Không gì có thể thuyết phục bà dời đi nơi khác. Bố anh cũng là bố của Kathleen lấy vợ lần đầu vào năm 1815, và người vợ của bố đến sống với bố trong ngôi nhà đã đông nghẹt người. Khi con cái lần lượt ra đời, bố đã cho xây bên cạnh đó một ngôi nhà lớn đủ chỗ cho cả một gia đình ngày càng đông thêm và một cái giường thật êm ấm đành cho mẹ mình lúc tuổi già. Nhưng bà nội lại chẳng thèm biết những chuyện ấy. Và thế là Sean sống ở căn nhà tranh cùng với bà, còn các cô con gái – trong đó có Kathleen đây – thì lo việc nội trợ.

Khi không có cách gì thoát khỏi thôi, Kathleen nói thêm. Thật ra, bà nội cũng chẳng đòi phải đỡ đần nhiều nhặn gì ngoại trừ việc quét dọn, lau chùi bụi bậm đôi chút. Nhưng Sean thì lại không từ nan một cố gắng nào để tìm cho ra những vết bùn trên nền nhà đã sạch bóng.

Ôi cái con người ấy quấy rầy chúng tôi với bao chuyện vá may! Anh ta có thể ném cho mình một cái áo rách bươm trước khi mình chưa kịp khâu xong nút. Sean là em của Molly và là cùng cha khác mẹ với chúng anh đây. Thật là một kiểu người tồi tệ, cũng biếng nhác gần như Timothy mặc dù lớn hơn nó những hai mươi tuổi.

Đầu óc Scarlett quay cuồng. Nàng không còn dám hỏi Timothy là ai, sợ rằng lại bị giáng cho hàng tá tên tuổi khác nữa.

Dù sao, điều ấy cũng chẳng còn kịp nữa, Colum đã hạ cửa kính và gọi người xà ích:

– Xin chậm lại, Jim à, để tôi có thể bước ra và ngồi cạnh anh chứ. Sắp phải rẽ rồi, và tôi phải dẫn đường cho anh.

Kathleen nắm lấy tay áo anh.

– Ồ Colum, anh có muốn em bước xuống cùng với anh và đi bộ về nhà không! Em không thể chờ được nữa. Scarlett, em không phiền là chị không đi cùng em đến nhà Molly, phải không?

Bao hy vọng rực sáng trong nụ cười của cô khiến Scarlett sẵn sàng chấp nhận dù nàng không mong muốn có vài phút được yên thân một mình.

Chắc chắn nàng không thể bất thần đến nhà người đẹp của dòng họ O Hara – dù nay đã phai tàn – với bộ mặt khô héo như thế nầy lại không thấm ướt chiếc khăn tay để lau bớt bụi đường trên mặt và trên giầy bốt của mình – Sau đó thì chỉ cần một chút nước hoa đựng trong cái lọ bạc mà nàng để sẵn trong xách tay – một chút phấn và có thể là một chút son môi phơn phớt.

Chú thích:

(1) Paddy, tên gọi tắt của Patricia, biệt danh hàm ý xấu với người Ireland.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.