Đọc truyện Hậu Cuốn Theo Chiều Gió – Chương 2
Prissy ló đầu vào phòng bệnh qua khuôn cửa hé mở.
– Thưa cô Scarlett, chú Will bảo tôi đến trông chừng Mama để cô còn ăn sáng. Bà Delilah cũng bảo cô làm như vậy là cô sẽ chết mất thôi. Bà ấy đã dọn sẵn cho cô một khoanh dăm bông ngon lành chan nước sốt ăn với bắp ninh.
– Vậy chứ, món cháo thịt bò của Mama đâu? – Scarlett vội hỏi. Delilah cũng biết là phải đem cháo nóng đến ngay khi Mama thức giấc.
– Em có đem theo ngay đây mà, – Prissy vừa nói vừa dùng vai đẩy cánh cửa để không dánh rơi khay thức ăn trước mặt – Nhưng Mama còn ngủ, cô có muốn đánh thức Mama dậy để ăn cháo không?
– Đậy lại và đặt cạnh lò sưởi. Chốc nữa trở lại, tôi sẽ cho vú ăn sau.
Scarlett đói cồn cào. Mùi cháo nóng bốc khói thơm lừng làm cái dạ dày trống rỗng của nàng thắt lại.
Nàng sang nhà bếp nhanh nhẹn rửa mặt và hai tay.
Váy của nàng đang bẩn, nhưng còn nhiều việc phải làm.
Một lúc nữa, dùng điểm tâm xong, nàng hãy thay.
Will đứng dậy chào khi Scarlett bước vào phòng ăn.
Có cả một trang trại để khai thác, người ta không thể để phí thời gian, nhất là lại có được một ngày nắng ấm mà mặt trời sớm mai vàng rực đã báo trước như hôm nay.
– Chú Will, cháu có thể giúp được gì không? – Wade hỏi, giọng đầy tin tưởng.
Cậu đứng bật dậy, suýt nữa làm ngã cả ghế. Nhưng vừa thấy mẹ, lập tức vẻ kích động biến mất ngay trên khuôn mặt cậu bé. Cậu phải ngồi yên tại bàn và giữ vẻ thật lễ độ, nếu không bà sẽ phật lòng. Cậu nhẹ nhàng đi vòng qua bàn ăn và kéo ghế ngồi cho mẹ.
– Cháu thật là lễ phép, Wade ạ? – Suellen ỏn ẻn – Chào Scarlett, chị có hãnh diện về chàng trai lịch thiệp của mình không.
Scarlett dửng dưng nhìn Suellen rồi lại nhìn Wade.
– Lạy Chúa! Nó chỉ là một đứa bé con. Sao Suellen lại tỏ ra ngọt xớt đến thế. Cứ nghe qua thì tưởng chừng Wade là một bạn nhảy đang được tán tỉnh vậy. Đúng là một cậu bé đẹp trai thật, Scarlett chợt nhận ra điều ấy với sự sửng sốt. To lớn so với tuổi, cứ tưởng chừng như mười ba tuổi mà thật ra chưa tới mười hai. Song hẳn Suellen sẽ thấy điều đó bớt thú vị hơn nhiều nếu như cô cứ phải liên tục mua sắm quần áo cho kịp với đà lớn như thổi của cậu.
– Lạy Chúa! Mình biết làm gì đây? Thường vẫn là Rhett lo toan mọi chuyện. Còn mình chẳng hề quan tâm xem con trai mặc cái gì và mua ở đâu. Tay áo của nó đã cộc quá cổ tay rồi, phải mua cho nó cái lớn hơn thôi và phải mua ngay, vì ngày tựu trường không còn bao lâu nữa…Nếu như chưa khai giảng. Quả tình mình cũng chẳng biết hôm nay là ngày mấy.
Scarlett nặng nề gieo mình xuống chiếc ghế mà Wade vừa kéo ra. – Nàng hy vọng nó sẽ nói với nàng những gì nàng cần biết. Nhưng trước tiên, phải ăn cái đã. Mình chảy nước miếng quá chừng như là đang súc miệng, – Nàng tự nhủ.
– Cám ơn, Wade Hampton, – Nàng nói mà đầu óc để đâu đâu Miếng dăm bông tuyệt diệu với một màu hồng tươi được viền khoanh một lớp mỡ nướng vừa tới. Nàng bỏ khăn ăn xuống đầu gối chẳng buồn mở ra, rồi cầm nĩa và lấy con dao.
– Mẹ ơi, – Wade e dè nói.
– Gì? – Scarlett lật đật với bộ đồ ăn.
– Con có thể ra đồng phụ giúp chú Will không, hả mẹ?
Scarlett thoải mái trả lời trong khi miệng còn ngậm đầy dăm bông:
– Ừ đi đi! Rồi nàng cắt thêm một miếng dăm bông nữa.
– Con cũng đi nữa, – Ella ríu rít.
– Cả con nữa, – Cô bé Susie, con của Suellen phụ hoạ.
– Không ai mời các cô đâu. – Wade nói – Ra đồng là chuyện của đàn ông. Con gái thì ở nhà.
Susie bật khóc nức nở.
– Kìa, chị lại bày chuyện rồi! – Suellen bảo Scarlett.
– Tôi ấy à? Xem có phải con gái tao làm ầm ĩ lên không.
Khi trở về Tara, Scarlett đã hứa với bản thân mình là sẽ tránh gây gổ với Suellen, nhưng người ta không dễ thay đổi những thói quen cũ của một đời người. Cả hai đã đánh nhau ngay từ khi còn trong nôi và cứ thế mãi cho đến nay.
Không, mình sẽ không để cho nó phá bĩnh buổi điểm tâm thú vị đầu tiên này của mình, kể từ lúc nào nhỉ – Scarlett tự nhủ. Và nàng chăm chú nhìn miếng bơ đang tan dần trên cái ụ xinh xinh màu trắng và lóng lánh của món bắp ninh đặt trên đĩa. Nàng cũng chẳng thèm ngước mắt lên khi Wade theo Will ra ngoài trong tiếng khóc thét của Ella và Susia.
– Im hết, cả hai đứa này, – Suellen ra lệnh.
Scarlett chan nước sốt lên bắp trộn, dồn một nhúm lên một miếng dăm bông rồi ghim cả thảy vào nĩa.
– Chú Rhett thì chú sẽ cho phép con cùng đi ngay thôi, – Ella nức nở.
– Mình sẽ không nghe theo đâu, – Scarlett tự nhủ – Mình sẽ bịt tai lại để tận hưởng buổi điểm tâm này – Nàng đưa miếng dăm bông có bắp trộn vào nước sốt vào miệng.
– Mẹ ơi, mẹ ơi, chừng nào thì chú Rhett về Tara?
Giọng Ella lanh lảnh đến nỗi Scarlett không thể không nghe cho da nàng không muốn và miếng dăm bông ngon lành trong miệng nàng bỗng trở nên vô vị như mạt cưa. Mình sẽ nói gì? Mình sẽ trả lời Ella sao đây? “Không bao giờ ư, đó có phải là câu trả lời đúng không? Nàng không thể và cũng không muốn tin như thế. Nàng bực tức nhìn khuôn mặt đỏ tía của con gái.
Ella đã phá hỏng mọi chuyện. Nó chẳng để cho mình được yên, ít ra là trong lúc điểm tâm sao?
Ella có mái tóc xoăn tít từng lọn như Frank Kennedy, cha nó vậy. Những lọn tóc tua tủa quanh khuôn mặt sưng húp đẫm nước mắt giống như những sợi dây thép rỉ sét và rối tung.
Prissy đã hoài công khi cố tết những lọn tóc ấy cho dù có thấm bao là nước để chúng nằm ngay ngắn lại. Thân hình của Ella cũng giống như sợi dây thép, mảnh khảnh và xương xẩu, nó lớn hơn gầy bảy tuổi so với Susie sáu tuổi rưỡi nhưng Susie lại cao hơn nó nửa cái đầu và mạnh hơn nhiều để có thể dễ dàng ăn hiếp Ella.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Ella mong Rhett trở về, Scarlett ngẫm nghĩ. Anh ấy rất yêu nó, còn mình thì lại không. Nó làm mình khó chịu cũng như Frank vậy và mặc dầu mình đã hết sức cố gắng mà sao mình vẫn không yêu được nó.
– Chừng nào chú Rhett đến, hả mẹ? – Ella lại hỏi.
Scarlett đẩy ghế và đứng dậy.
– Đó là chuyện người lớn – Nàng nói. – Mẹ trở vào với Mama đây.
Nàng không thể chịu đựng nổi nếu nghĩ đến Rhett vào lúc này. Nàng sẽ nghĩ đến chàng khi lòng nàng không rối tung lên như bây giờ. Điều quan trọng – quan trọng hơn cả – là giúp Mama ăn hết cháo.
– Một tí xíu nữa, một muỗng nữa thôi, Mama yêu quý Nào ăn đi, cho con vui.
– Mệt quá, – Bà thều thào.
– Con biết, – Scarlett nói – Con biết mà. Thôi Mama ngủ đi, con sẽ không quấy rầy Mama nữa đâu.
Nàng nhìn tô cháo gần như còn nguyên vẹn. Mama mỗi ngày một ăn ít đi.
– Bà Ellen… – Giọng Mama yếu ớt, vâng, con đây Mama, – Scarlett đáp.
Điều đó luôn làm nàng đau đớn, bởi Mama không còn nhận ra nàng và vẫn nghĩ rằng bàn tay đang chăm sóc cho bà với biết bao trìu mến là của Ellen.
– Mình không nên bực mình vì chuyện này, – Scarlett tự nhủ – Chính mẹ mình luôn chăm sóc cho những người bệnh, chứ nào phải mình đâu. Mẹ rất tốt với mọi người, đó là một bậc nữ thánh, một người phụ nữ tuyệt vời. Mình phải cảm thấy sung sướng mới đúng nếu ai cũng coi mình được như bà. Mình cho là mình sẽ sa vào địa ngục nếu mình ghen tị vì Mama yêu mẹ hơn yêu mình…Trừ phi là mình chẳng còn tin gì vào địa ngục…lẫn thiên đàng.
– Bà Ellen.
– Tôi đây mà, Mama.
Đôi mắt già nua, rất già nua của bà hé mở.
– Cô không phải là bà Ellen?
– Con là Scarlett, Mama ạ. Scarlett của Mama đây.
– Nào Scarlett… vú muốn gặp ông Rhett… Có vài chuyện cần nói với ông…
Scarlett cắn chặt đôi môi đến rướm máu.
– Con cũng muốn gặp anh ấy lắm, – Nàng thầm rên rỉ, – Con cũng muốn gặp anh ấy biết bao! Nhưng anh ấy đã bỏ đi rồi, Mama ạ. Con không thể làm vừa lòng Mama được.
Nàng nhìn Mama đang chìm trong giấc ngủ gần như hôn mê và trước tình cảnh ấy, nàng cản nhận một tình cảm biết ơn mãnh liệt. May là Mama dường như không đau khổ. Còn chính trái tim của nàng, nó lại đang nhói đau như bị nhiều nhát dao đâm. Nàng cần Rhett biết bao? Nhất là giờ đây Mama đang mỗi lúc một lịm nhanh vào cõi chết. Ước gì anh có mặt ở đây, cùng với mình chia xẻ nỗi đau này cùng với mình nhỉ? Vì Rhett cũng yêu Mama và Mama yêu anh ấy. Có lần anh nói với mình rằng chưa bao giờ anh lại cố hết sức để làm đẹp lòng một ai và chưa hề có ý kiến của ai được anh coi trọng như Mama. Hẳn trái tim anh ấy sẽ tan nát khi được tin vú đã qua đời mà anh chưa có được một lời từ biệt như anh vẫn hằng mong muốn…
Scarlett ngẩng đầu, đôi mắt mở to. Ồ đúng rồi! Nàng đần độn làm sao. Nàng thầm biết ơn người đàn bà già nua, khô đét, nhỏ bé, nhẹ tênh đang nằm dưới tấm chăn cũ nát.
– Ôi Mama, Mama yêu dấu, cảm ơn vú, nàng thầm thì qua hơi thở. Con về đây với vú là để tìm sự giúp đỡ của vú: con biết là nhờ Mama mọi chuyện rồi lại sẽ tốt đẹp Mama đã cứu vớt con cũng như bao lần trước.
Nàng gặp Will đang cọ chải cho chú ngựa trong chuồng.
– Ồ được gặp chú thật may, Will ạ, Scarlett nói, đôi mắt xanh long lanh và đôi má hồng tự nhiên khác hẳn những ngày nàng trang điểm. Tôi có thể lấy xe ngựa được chứ? Tôi cần phải đến Jonesboro. À, mà chú có việc gì định đến đấy không? Nàng hỏi và hồi hộp chờ.
Will bình thản nhìn nàng. Anh hiểu rõ Scarlett hơn là nàng tưởng.
– Chị có cần tôi giúp việc gì đó không?… Cả việc tôi sẽ đi Jonesboro.
– Ồ, Will, chú tốt bụng quá. Tôi vẫn muốn ở bên cạnh Mama, song, nhất thiết phải báo cho Rhett biết tình trạng sức khỏe của vú. Vú mong gặp anh ấy và anh ấy lúc nào cũng luôn yêu mến vú. Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình đã bỏ mặc vú, nàng vừa nói vừa vò vò cái bờm ngựa. Anh ấy đang ở Charlesston vì bận chuyện gia đình. Mẹ anh ấy không hề dám hó hé nếu không có ý kiến của anh ấy đấy!
Scarlett ngước mắt lên. Trước vẻ mặt thản nhiên của Will nàng quay nhìn sang nơi khác, tay mân mê cái bờm ngựa với sự chăm chú như thế đó là việc sống còn với nàng.
Vậy nếu chú có thể đánh điện cho anh ấy thì tôi sẽ đưa chú địa chl… Nhưng tất hơn là chú nên ký tên chú.
Rhett biết là tôi rất yêu mến Mama. Anh ấy có thể tưởng rằng tôi làm ầm lên chuyện bệnh tình nguy ngập của bà. Anh ấy nghĩ rằng cái đầu của tôi không to hơn đầu con chuồn chuồn là bao? Nàng nói thêm và cười to rồi ngẩng đầu lên.
Will biết rõ đó là lời nói dối quá đáng.
– Tôi nghĩ là chị nói đúng, anh dịu dàng nói. Rhett cần trở về ngay khi có thể. Tôi đi ngựa đến đó ngay, như thế nhanh hơn là đánh xe.
– Cám ơn chú, Scarlett vừa nói vừa duỗi thẳngtay ra.
– Tôi có địa chỉ trong túi đây.
– Tôi sẽ về ngay, kịp giờ cơm.
Will tra yên ngựa, Scarlett giúp anh siết chặt dây.
Nàng cảm thấy tràn trề sinh lực. Nàng tin chắc là Rhett sẽ đến. Nếu anh rời Charleston ngay khi nhận được điện tín, thì anh sẽ về đến Tara trong vòng hai ngày tới.
***
Nhưng hai ngày sau đó vẫn chưa thấy Rhett đến. Ba, bốn, rồi năm ngày. Scarlett không còn dỏng tai nghe tiếng bánh xe hay tiếng vó ngựa trên đường. Nàng đã quá mệt mỏi vì lúc nào cũng phải dỏng tai. Giờ đây, một âm thanh khác đang thu hút mọi chú ý của nàng: Mama đang cố sức thở, tiếng khò khè nghe đến rợn người. Dường như cái cơ thể gầy guộc kia không còn đủ sức để đưa khí vào buồng phổi và thải khí ra được nữa.
Song bà vẫn thở, hết hơi này đến hơi khác, và mỗi lần như thế, những sợi gân trên cái cổ nhăn nheo của bà lại căng lên run rẩy.
Suellen đến trông chừng bà cùng với Scarlett.
– Đây cũng là Mama của em, Scarlett ạ.
Trong nỗi lo chung chăm sóc cho người phụ nữ da đen già lão này, hai chị em như quên đi thói ganh tị và tính hung hăng đã phân rẽ họ từ lâu nay. Cả hai cùng đem toàn bộ gối dựa trong nhà xuống để lót cho bà ngồi dậy và để nước sôi thường xuyên trong lò sưởi. Họ bôi mỡ lên đôi môi nứt nẻ của bà, đút từng thìa nước cho bà.
Song chẳng giúp gì được cho bà trong cơn đau. Bà nhìn họ một cách tội nghiệp.
– Đừng mệt sức quá vậy. Bà hổn hển. Chẳng ích gì đâu
Scarlett đặt một ngón tay lên môi Mama.
– Suỵt, nàng năn nỉ, xin vú đừng nói. Hãy cố giữ súc.
Tại sao, Ồ tại sao, nàng phẫn nộ. Lạy Chúa, tại sao Người không để cho bà được chết một cách êm ái, khi bà đã quay về với quá khứ? Tại sao Người lại phải đánh thức bà dậy và để bà phải chịu đau đớn đến thế này? Cả một cuộc đời nhân đức, chỉ luôn chăm sóc cho mọi người, chẳng bao giờ nghĩ đến mình. Bà xứng đáng để được đối xử tốt hơn thế này nhiều. Chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ nghiêng mình hơn nữa trước Người.
Thế nhưng nàng vẫn đọc to cho Mama nghe cuốn Kinh Thánh cũ kỹ đặt trên bàn ngủ. Nàng đọc các bài Thánh vịnh và giọng của nàng không để lộ vẻ đau đớn, cả sự phẫn nộ nghịch đạo của trái tim nàng. Mỗi khi đêm xuống, Suellen đến thắp đèn và thay cho Scarlett, rồi đọc, rồi lật những trang giấy mỏng, rồi lại đọc. Đến lượt Scarlett. Và lại đến phiên Suellen, mãi cho đến khi Will đưa Suellen đi nghỉ đôi chút.
– Chị cũng nên đi nghỉ một chút Scarlett, ạ, – Anh nói, – Tôi sẽ ở lại với Mama cho. Tôi đọc không giỏi, nhưng tôi thuộc lòng nhiều đoạn dài trong Kinh Thánh.
– Vậy chú hãy đọc đi. Nhưng tôi thì không thể rời Mama được. Tôi không thể bỏ Mama được.
Nàng ngồi bệt xuống đất và tựa cái đầu mệt lả vào tường, lắng nghe tiếng khua vọng rợn người của cái chết dần đến.
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, tiếng khua động đột nhiên thay đổi: hơi thở trở nên dồn dập qua từng cơn và những đợt yên lặng giữa hai cơn khò khè kéo dài thêm ra. Scarlett gượng dậy, Will đứng thẳng lên.
– Tôi đi tìm Suellen, anh nói.
Scarlett lại gần giường thế cho anh.
– Mama có muốn con nắm tay Mama không? Để con nắm tay Mama nhé.
– Mệt quá… Mama thều thào, vầng trán nhăn lại vì gắng sức.
– Con biết mà, con biết mà. Đừng cố nói chuyện làm gì kẻo mệt.
– Tôi muốn… chờ… Ông Rhett.
Scarlett nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Lúc này là không nên khóc.
– Đừng níu kéo vô ích, Mama ạ. Vú cứ yên nghỉ đi.
Anh ấy không thể đến được, nàng nói.
Cùng lúc đó có tiếng bước chân hấp tấp băng qua nhà bếp. Suellen đến và cả Will. Tất cả chúng con sẽ ở bên Mama yêu quý. Tất cả chúng con đều yêu quý Mama.
Một bóng người trùm lên giường và Mama mỉm cười.
– Chính tôi đã được Mama gọi đến đây, Rhett nói với Scarlett trong khi nàng ngước đôi mắt ngờ vực nhìn anh. Xin tránh ra, để tôi lại gần Mama.
Scarlett đứng dậy, nàng cảm thấy chàng đứng sát bên nàng, cao lớn, mạnh khỏe, cường tráng, và hai đầu gối nàng mềm nhũn. Rhett đẩy nàng xích ra và quỳ xuống cạnh Mama.
Chàng đã trở lại. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi, Scarlett quỳ bên cạnh chàng, vai chạm vào cánh tay chàng và nàng cảm thấy sung sướng cho dầu trái tim nàng tan nát. Anh ấy đã trở lại. Rhett đang ở đây. Mình đúng là dại dột mới thất vọng dường ấy.
– Tôi muốn anh làm giúp tôi một việc, Mama nói.
Giọng bà mạnh hẳn lên dường như bà đã dành hết sức lực của mình cho giây phút này. Hơi thở của bà phều phào và dồn dập, gần như hổn hển.
– Tất cả những gì Mama muốn. Rhett nói. Con sẽ làm tất cả những gì Mama muốn.
– Hãy chôn tôi cùng bộ váy đỏ xinh xinh mà anh đã tặng tôi. Nào hãy hứa đi! Tôi biết là Lutie thèm nó lắm.
Rhett bật cười. Scarlett thấy khó chịu: làm gì mà cười bên giường người hấp hối! Rồi nàng thấy Mama cũng cười, không ra tiếng.
Rhett đặt tay lên tim mình.
– Con thề với Mama là Lutie cũng không thể chạm mắt đến nó được đâu, Mama ạ. Con tin chắc là cái váy ấy sẽ lên thiên đàng cùng với Mama.
Mama đưa tay về phía anh để anh áp tai vào môi bà.
– Anh phải chăm sóc Scarlett, bà nói. Cô ấy cần có người chăm sóc mà tôi thì không còn làm được nữa.
Scarlett nín thở.
– Vâng. Mama, Rhett nói.
– Anh thề đi, bà nói bằng giọng yếu ớt nhưng quả quyết.
– Con xin thề, Rhett nói.
Mama thở phào.
– Ôi, Mama yêu quý, Scarlett kêu lên nức nở, cám ơn Mama…
Bà không còn nghe cô được nữa đâu ạ, bà đã đi rồi.
Bàn tay to lớn của Rhett nhẹ nhàng đưa gần mặt Mama và vuốt mắt cho bà.
– Cả một thế giới đã ra đi, cả một thời đã chấm dứt, chàng nói thật khẽ. Nguyện xin cho bà được yên nghỉ bình an muôn đời.
– Amen, Will đáp từ phía cánh cửa.
Rhett đứng dậy và quay lại.
– Xin chào, Will và Suellen.
– Những ý nghĩ cuối cùng của Mama vẫn là dành cho chị, Scarlett ạ, – Suellen than thở. – Chị vẫn luôn được vú ưu ái.
Rồi Suellen oà khóc. Will ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng và để nàng nức nở trên ngực mình.
Scarlett lao về phía Rhett và đưa tay ra định ôm lấy chàng.
– Em nhớ anh vô cùng, nàng nói.
Rhett nắm lấy cổ tay nàng và hạ hai tay xuống.
– Không, Scarlett ạ. Chẳng có gì thay đổi cả, chàng bình thản nói.
Scarlett không chịu nổi sự dè dặt như thế. Nàng kêu lên:
– Anh muốn nói gì?
Rhett cứng người lại.
– Đừng bắt anh phải lặp lại điều đó, Scarlett ạ. Em biết rõ anh muốn nói gì mà.
– Em không biết. Em không tin anh. Anh không thể xa em được, anh thật không thể xa em được khi mà em yêu anh và rất cần đến anh. Ô, Rhett, đừng nhìn em như thế. Sao anh không ôm em vào lòng để an ủi em, anh đã hứa với Mama mà.
Rhett lắc đầu với một nụ cười thoáng qua trên môi.
– Em là một con bé con, Scarlett ạ. Em đã biết rõ anh suốt những năm tháng qua, vậy mà khi em muốn, em lại có thể quên hết tất cả những gì em đã biết. Ban nãy là một lời nói dối. Anh đã nói dối để những giây phút cuối cùng của người phụ nữ già yêu quý này được hạnh phúc. Em nhớ lại cho kỹ đi, con mèo bé nhỏ của anh, anh chỉ là một gã súc sinh chớ không phải là một chàng quân tử.
Chàng tiến về cánh cửa.
– Đừng bỏ đi Rhett, em van anh, Scarlett thầm thì trong tiếng nấc.
Nàng vội đưa hai bàn tay bịt miệng mình để đừng nói tiếp nữa. Nàng sẽ tự khinh mình nếu như nàng vẫn tiếp tục van xin chàng. Không chịu nổi cảnh chàng bỏ đi, nàng quay đầu lại và đọc thấy vẻ đắc thắng trong đôi mắt của Suellen và sự thương hại trong đôi mắt Will.
Anh ấy sẽ trở lại, nàng nói, đầu ngẩng cao. Anh ấy vẫn luôn trở lại.
Nếu như mình lắp đi lắp lại nhiều lần như thế, nàng ngẫm nghĩ, thì mình có lẽ sẽ tin là sự thật mất. Có thể đó sẽ là sự thật.
Anh ấy luôn như thế, nàng nói rồi hít vào thật mạnh. Cái váy của Mama ở đâu? Suellen? Tôi coi trọng việc liệm cho vú cái váy ấy, tôi sẽ trông nom kỹ.
Scarlett vẫn còn tự chủ được cho đến khi người ta gội rửa xong thi hài và mặc quần áo cho Mama. Nhưng khi công việc kinh khủng này đã xong và Will mang áo quan tới, nàng bắt đầu run rẩy lẳng lặng, nàng vùng bỏ chạy.
Nàng rót một ly rượu Whisky để ở phòng khách và uống ực ba hớp hết sạch. Hơi nóng tràn ngập cơ thế đang rã rời và nàng hết run rẩy.
Mình cần khí trời, nàng tự nhủ. Mình cần ra khỏi nhà này, lánh xa tất cả bọn họ. Nàng nghe tiếng thét khiếp đảm của bọn trẻ đứng nhìn người ta đặt thi hài vào áo quan trong nhà bếp và nổi da gà. Nàng vén váy lên và cắm đầu chạy.
Bên ngoài, không khí ban mai mát rượi và trong lành. Scarlett hít thật sâu, tận hưởng cái tươi mát đầu ngày ấy. Một cơn gió thoảng nâng mái tóc đẫm mồ hôi đang bệt vào cổ nàng. Lần cuối cùng nàng chải tóc một trăm lần là vào lúc nào nhỉ? Nàng không nhớ ra nữa, Mama sẽ giận đấy. Ô! Nàng ấn nắm tay phải vào miệng, cắn chặt các khớp tay đừng để nỗi đau bật ra, rồi nàng vội vàng chạy vào khu rừng uốn quanh dòng sông, vừa chạy vừa vấp ngã trên đám cỏ dài xuống tận chân đồi.
Những cội thông già toả ra một hương vị dịu dàng và thấm đẫm, che mát cả một thảm lá thông đẫy đà ngả màu, chồng chất từ bao trăm năm qua. Dưới bóng thông khuất hẳn ngôi nhà, Scarlett một mình cô độc. Nàng nặng nề buông mình xuống nền đất mềm mại rồi tựa lưng vào một gốc thông. Nàng cần phải suy nghĩ để tìm cách kéo ngay cuộc đời ra khỏi những đổ vỡ. Nàng không tin chuyện đời có thể khác được.
Nhưng nàng không thể bắt tâm trí không lan man hết chuyện này sang chuyện khác. Mọi chuyện như rối tung trong đầu và nàng cảm thấy rã rời.
Nàng đã một lần rã rời hơn thế nữa. Khi phải từ Atlanta trở về Tara lúc mà quân Bắc đã tràn ngập, nàng vẫn không để cho sự mệt mỏi cản trở nàng. Khi phải lùng sục khắp vùng quê để tìm thực phẩm lúc mà đôi chân, đôi tay trĩu nặng, vậy mà nàng có từ chối đâu.
Phải nhặt hái bông vai đến bật máu cả hai bàn tay, phải kéo cày như con lừa, phải gắng sức tiếp tục tiến bước bất chấp tất cả, nàng chẳng bao giờ chịu khuất phục trước sự mệt mỏi cả. Giờ cũng phải thế. Nàng không muốn bị khuất phục. Sự khuất phục xa lạ với bản tính của nàng.
Nàng nhìn thẳng về phía trước, mặt đối mặt với mọi bất hạnh. Từ cái chết của Mélanie… cái chết của Mama, Rhett bỏ rơi nàng, đoạn tuyệt với cuộc hôn nhân giữa hai người.
Điều tệ hại nhất là Rhett đã bỏ đi. Đây mới chính là việc nàng phải đương đầu. Nàng nghe rõ giọng chàng nói: “Chẳng có gì thay đổi cả”.
Điều không thể là sự thật ấy… Lại là sự thật!
Nàng cần phải tìm cách để kéo chàng về lại với nàng.
Nàng đã chiếm đoạt được tất cả những gã đàn ông mà nàng muốn, và Rhett cũng là một gã đàn ông như bao kẻ khác chứ? Nhưng không, anh không phải là một gã đàn ông giống như bao kẻ khác, và chính vì thế mà nàng lại muốn có anh. Nàng rùng mình, đột nhiên hoảng sợ. Nếu như lần này nàng không thắng nổi thì sao? Nàng vẫn luôn thắng cuộc, bằng cách này hay cách khác Nàng luôn đạt được điều mình muốn, dù với bất cứ giá nào. Cho đến bây giờ?
Trên đầu nàng, con chim giẻ xanh kêu lên một tiếng khàn khàn. Scarlett ngước mắt lên và lại nghe một tiếng kêu châm chọc nữa.
– Hãy để cho ta yên, nàng càu nhàu. Con chim bay vút lên như một cơn xoáy lốc, màu xanh sặc sỡ.
Nàng cần phải suy nghĩ, phải nhớ lại những gì Rhett đã nói với nàng. Không phải chỉ những gì chàng đã nói sáng nay (Ban sáng hay là đêm qua nhỉ? Mama mất lúc nào nhỉ? Nàng cũng không biết nữa?). Không, chàng đã nói gì tại nhà, vào đêm chàng rời Atlanta? Hôm ấy chàng đã nói huyên thuyên, đã giải bày đủ thứ chuyện.
Chàng thanh thản và điềm tĩnh đến khủng khiếp!
Vâng, thanh thản và điềm tĩnh như trước những con người mà ta không làm sao có thể nổi quạu lên với họ được.
Đầu óc nàng bám víu vào một câu nàng nghe không thật rõ nhưng câu ấy lại làm nàng quên hết mệt nhọc.
Nàng đã tìm được điều nàng đang cần. Đúng, đúng rồi, nàng đã nhớ ra. Rhett đề nghị với nàng việc ly dị. Rồi khi nàng phẫn nộ từ khước, chàng đã nói câu này.
Scarlett nhắm mắt lại, lắng nghe giọng Rhett văng vẳng trong đầu: “Anh sẽ trở lại với em thường xuyên hơn để khoá mõm cái lũ ác mồm độc miệng lại”.
Nàng cười mỉm. Nàng chưa thắng được, nhưng nàng đã có một cơ may, đủ để nàng tiến tới. Nàng đứng lên, phủi lá thông trên váý trên tóc, lúc này nàng chắc trông như một cô gái rừng xanh.
Ở bên hồ, nơi rễ thông đâm ra giữ đất khỏi lở, sông Flint đang cuồn cuộn chảy một màu hoàng thổ và sánh bùn.
Scarlett ngắm nhìn dòng sông. Nàng ném một nắm lá thông trên mặt nước. Những chiếc lá xoay tròn cuốn phăng đi theo dòng chảy.
Chúng đang tiến về phía trước, nàng thầm thì.
Cũng giống như mình đây. Đừng quay nhìn về phía sau nữa. Cái đã qua hãy để cho qua. Hãy tiến về phía trước.
Nàng nheo mắt, ngắm nhìn bầu trời rạng rỡ. Từng đám mây trắng loá đang trôi nhanh trên bầu trời lộng gió. Không khí sẽ mát lại thôi, nàng buột miệng nói. Tốt hơn cả mình nên mặc một cái gì cho ấm chiều nay lúc đưa tang.
Nàng quay mặt về phía nhà. Cánh đồi cỏ dường như dốc đứng hơn trước. Mặc kệ. Nàng cần trở về nhà ngay để sửa soạn. Nàng cần phải thật tề chỉnh trước mặt Mama. Mama vẫn luôn la rầy nàng mỗi khi nàng ăn mặc xốc xếch.