Đọc truyện Hậu Cung Tranh Sủng Truyện – Chương 83
Thái y không dám chậm trễ, nhanh chóng có mặt. Mai phi lúc này đã được đưa vào bên trong nghỉ ngơi, Hoàng hậu thấy bữa tiệc cũng không thể tiếp tục, dù không vui vẻ gì nhưng cũng nhanh chóng giải tán các phi tần:
– Các muội đều trở về đi.
Diệp Phương Nhã đang mang thai, dù còn tò mò về chuyện này nhưng cũng biết bản thân không nên dính vào là tốt nhất, nhanh chóng trở về cung của mình. Các phi tần khác cũng lục tục ra về cả. Đến cửa Cảnh Phượng cung, trước khi bước lên liễn, nàng nghe thấy Thục phi đột nhiên ghé vào tai mình nói một câu:
– Diệp Hiền dung thật có phúc, nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào có thời gian bổn cung sẽ đến thăm muội.
Thanh âm Thục phi vẫn luôn mê người như vậy, nhưng vào tai Diệp Phương Nhã lại làm nàng lạnh gáy. Câu nói này hoàn toàn không có ý tốt đẹp nào cả, lại như một lời đe dọa. Nàng biết Thục phi có bao nhiêu hiểm độc, nàng ta thậm chí còn chưa chính thức xuất chiêu lần nào, giống như một con rắn ẩn mình trong lùm cỏ, chỉ lặng lẽ đợi con mồi sơ hở mà tấn công. Lần này, nàng ta lại muốn làm gì?
Về đến Di Hòa cung, Diệp Phương Nhã mệt mỏi tựa người vào nhuyễn ỷ, để Trúc Mai đi pha nước ấm ngâm người. Hiện tại nàng đã mang thai được hai tháng, tuy không bị thai nghén nặng nề nhưng rất dễ mệt mỏi, cả người không có sức lực, chỉ luôn muốn nghỉ ngơi. Viên thái y cũng nói nàng cần chăm chỉ vận động thì mới tốt cho cả mẫu tử hai người, nên nàng cũng chỉ biết cố gắng. Dù sao đây cũng là hài tử đầu tiên của nàng, còn là hài tử thứ hai của Hoàng đế, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thời cuộc sau này.
Một buổi tối trôi qua không mấy dễ chịu, nhưng tin tức truyền ra từ Cảnh Phượng cung lúc đầu giờ Dậu mới khiến người ta hít thở không thông.
Mai phi có thai.
Trong vòng chưa đầy một tháng, hoàng cung chuẩn bị chào đón tận hai sinh linh bé nhỏ, mà mẫu thân của chúng đều là những người đang có chỗ đứng vững chắc trong hậu cung này. Số phận cả hai sẽ ra sao? Không ai đoán trước được.
—
Ở Cảnh Phượng cung, sau khi thái y bắt được hỉ mạch, ngoài Mai phi vui mừng ra mặt, cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều hẫng một nhịp. Hoàng hậu liếc nhìn đấng trượng phu của mình, trong mắt ánh lên một tia thất vọng. Kế hoạch dọn dẹp sạch sẽ hậu cung của nàng có thể sẽ hoàn hảo nếu Diệp Phương Nhã sinh ra đứa trẻ kia, nhưng giờ thì thế nào? Mai phi, một trong những kẻ cần loại bỏ nhất lại mang long thai, nàng ta từ một kẻ yếu thế giờ lại nắm trong tay ưu thế rất lớn. Tuy vậy, ngoài mặt nàng vẫn phải tỏ ra vui mừng:
– Thật sao? Năm nay đúng là có phúc, phải thưởng lớn cho Mai phi muội muội mới được, phải không Hoàng thượng?
Nghe Hoàng hậu gọi mình, Mạc Kỳ Thiên thu lại nét cương nghị trên khuôn mặt, cố gắng nở một nụ cười ôn nhu:
– Đúng vậy, Mai phi mang long thai, trẫm rất vui mừng. Thân thể nàng không được tốt, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn, trẫm sẽ cho vài thái y và ma ma tới chiếu cố nàng.
– Tạ ơn Hoàng thượng. – Mai phi e thẹn nói, trong lòng lại âm thầm tính toán. Kế sách của Thục phi quả nhiên là hoàn hảo, hiện tại Hoàng hậu đã không thể nắm thóp nàng được nữa, mà nàng cũng đã chiếm lại được một phần trọng lượng trong lòng Hoàng thượng, thật không gì sánh bằng.
Đợi cho Mai phi cùng đoàn tùy tùng của mình trở về cung trong niềm hân hoan vui sướng, Mạc Kỳ Thiên mới thu lại nụ cười, trong mắt chỉ còn sự lạnh lẽo. Đi tới ngồi xuống chính vị, hắn ngước lên nhìn Hoàng hậu của mình, chỉ thấy nàng trong mắt cũng đầy ưu tư, hỏi:
– Là lần Người thị tẩm Mai phi mấy ngày liên tiếp đó sao?
– Có lẽ vậy, nửa năm gần đây thì đó là lần duy nhất ta tới chỗ nàng ấy, thái y cũng đã xác nhận thời gian trùng hợp. – Mạc Kỳ Thiên thở dài, áy náy nhìn Triệu Thục Nghi – Ta…
– Ta không trách Người. – Triệu Thục Nghi cắt ngang – Hậu cung giờ mới chỉ có một hoàng tử, lại chỉ là con thừa tự của Lan phi, triều thần gây sức ép như thế nào ta không phải không biết. Chỉ là… Thời điểm tốt để loại Mai gia đã vụt mất rồi.
– Chỉ là một hài tử, cũng không phải là không thể… – Đáy mắt Mạc Kỳ Thiên lóe lên một tia tàn khốc, nhưng nhanh chóng bị cắt ngang bởi Triệu Thục Nghi.
– Hoàng thượng! Đó là cốt nhục của Người, là hài tử vô tội! Đối phó với Mai gia không nhất thiết phải đối phó với hài tử đó! Ta vì sao mà mất đi hài tử của mình, Người còn nhớ chứ?
– Ta không có ý này, Thục Nghi, ta… – Hài tử bấy lâu nay vẫn là khúc mắc giữa hai người. Mạc Kỳ Thiên biết Triệu Thục Nghi không đủ tàn nhẫn để hủy hoại một hài tử, mà hắn cũng không nỡ làm vậy. Dù sao hiện giờ Mai gia cũng không phải cái gai lớn nhất, nếu bọn họ chịu khép mình một chút, hắn có thể vì mẫu tử Mai phi mà suy nghĩ lại. Có điều, không diệt Mai gia thì vẫn còn kẻ khác.
Nhấp một ngụm trà để bình tâm lại, hắn cất giọng:
– Thục phi và Mai phi gần đây có vẻ thân thiết?
– Đúng vậy. – Hoàng hậu hừ lạnh – Nhưng tính tình của Ân Như Nguyệt Hoàng thượng đâu phải không biết, nàng ta muốn lợi dụng Mai An, nhưng chắc chắn cũng chẳng yêu thích gì, thậm chí còn ghen ghét với hài tử của Mai An ấy chứ.
– Hiện tại nàng chỉ cần khiến mối quan hệ giữa hai người xấu đi là được. Còn lại trẫm sẽ tự sắp xếp. – Mạc Kỳ Thiên đứng dậy – Còn có, bên Diệp Hiền dung cũng nhắc nhở một chút, trẫm hiện tại cũng không thể chỉ cưng chiều một mình nàng, đừng để nàng cảm thấy tủi thân.
– Thần thiếp biết rồi. Cung tiễn Hoàng thượng.
—
Tin tức ấy ngày hôm sau đã truyền ra ngoài, quả nhiên, các triều thần không còn dâng tấu về việc Hoàng đế tuyển tú quá ít nữa. Lần này có thể nói là đại hỉ, trong cung không những có một mà là hai phi tần mang long thai, cho thấy long tự đã phát triển, mang đến sự phồn thịnh cho quốc gia. Mai gia từ gia tộc đang sa sút bỗng như vụt lên trở lại, nhiều quan lớn đã bắt đầu muốn nối lại quan hệ. Ở trong cung, hai phi tần mang long thai có vẻ như đã chiếm trọn thời gian của Hoàng đế. Hắn dù bận rộn thế nào cũng sẽ dành thời gian ở lại với từng người, nhưng cũng có chút khác biệt. Chẳng hạn như số ngày Hoàng đế ghé thăm Nghi Mai cung nhiều hơn, nhưng có thể giữ chân Hoàng đế thì chỉ có Di Hòa cung làm được, khiến người ta không thể đoán nổi rốt cuộc Hoàng đế đang nghiêng về bên nào. Trong lúc cả hậu cung dồn toàn bộ lực chú ý lên hai vị phi tần này, thì Doãn mỹ nhân – người duy nhất được chọn từ đợt tuyển tú, kẻ mà tưởng như đã bị chìm vào quên lãng – lại là người đầu tiên sau ba tháng được Hoàng đế thị tẩm.
Suy nghĩ của Người, chỉ có bản thân Người biết mà thôi.