Đọc truyện Hậu Cung Tranh Sủng Truyện – Chương 75
Trung tuần tháng hai, ba mươi nữ nhi khuê các của các vị quan viên trong kinh thành đồng loạt tiến cung, bắt đầu thời gian học cung quy và nghi lễ trong cung trước khi tiến hành tuyển tú chính thức. Diệp Phương Uyên là nữ nhi của quan Hình Bộ, không thể tính là xuất thân cao, nhưng vì có tỷ tỷ là đương kim Hiền dung, còn đang nắm vô vàn sủng ái của Hoàng đế nên được hai nữ quan hướng dẫn tương đối dè chừng. Nàng ta lại cho rằng như vậy biểu thị bản thân có tiềm năng, trong lòng thầm đắc ý một phen, ý tứ đút cho Mã nữ quan một thỏi vàng, hỏi thầm:
– Mã nữ quan, ta nghe nói lần này vào cung có đến ba mươi người, vậy ngài cho rằng ai có thể vượt qua tương đối dễ dàng?
Đối với câu hỏi trực tiếp như vậy, Mã nữ quan đã sớm quen tai. Bà cất thỏi vàng vào trong túi, lấy lòng đáp:
– Diệp cô nương không cần lo lắng. Ta đã xem qua, vốn dĩ còn có muội muội của Mai phi, nhưng nàng ấy đã sớm được nhi tử Lý gia nhìn trúng, rút khỏi danh sách rồi. Hiện tại người có tỷ tỷ làm chỗ dựa chắc như vậy, mấy kẻ kia chỉ có Quan cô nương trưởng nữ của Quan tướng quân là có địa vị cao mà thôi.
Nếu nói rõ ra, Quan tướng quân là thống lĩnh Cấm vệ quân, có thể coi là cánh tay phải của Hoàng đế. Việc cho nhi nữ vào cung lần này có lẽ là để thể hiện thái độ tuyệt đối trung thành của y. Chính vì vậy, so với một Diệp Phương Uyên, Doãn Liễu Chi vẫn là người có vai vế tốt hơn.
Diệp Phương Uyên gật đầu. Nàng ta biết bản thân đấu không lại được Doãn Liễu Chi, nhưng muốn loại những kẻ khác thì không phải không thể. Diệp Phương Nhã đã nhởn nhơ trong cung quá lâu, Phương Uyên nàng nhất định phải giành lấy những ân sủng đó!
Chỉ tiếc là, những hành động từ nãy của nàng ta đã bị kẻ khác nhìn thấy…
—
– Muội thấy sao? – Hoàng hậu mỉm cười nhìn Diệp Phương Nhã.
– Không ngờ muội muội yêu dấu của muội lại là người như vậy đấy. – Diệp Phương Nhã cười đáp lại Hoàng hậu – Còn nhớ khi muội vào cung ngơ ngác biết bao, đâu dám làm mấy hành động đút lót như vậy, chỉ sợ làm sai một chút liền bị phạt nặng.
– Cũng chỉ là chút trò khôn lỏi. – Triệu Thục Nghi trào phúng nói. Một chút trò vặt vãnh đó thì thấm là gì, so với tỷ tỷ nàng ta thì còn kém lắm.
– Muội nghe nói muội muội của Mai phi ban đầu cũng được chọn, sao giờ lại…? – Diệp Phương Nhã có chút tò mò hỏi.
– À… – Hoàng hậu cười – Mai lão gia cảm thấy làm phi tử của Hoàng đế không đủ gia tăng quyền lực liền đi kết thân với Lý gia, mong tên nhà buôn giàu có họ Lý kia có thể giúp đỡ hắn củng cố địa vị trong triều.
Ngừng lại một chút, Hoàng hậu thở dài:
– Bổn cung cho rằng nếu Mai phi chịu yên phận, ít nhất bổn cung cũng có thể giúp đỡ nàng ta một chút. Ai ngờ hiện tại nàng ta đối với muội ghen tị, dám cấu kết với Ân Như Nguyệt, cho rằng bổn cung không biết sao?
Diệp Phương Nhã nhìn nữ nhân một thân Phượng phục uy nghiêm trước mắt, trong lòng cũng thầm thở dài. Thục phi hiện giờ vây cánh không có liền tìm cách liên thủ với Mai phi, đối với Hoàng hậu cực kì bất lợi. Mà nếu Hoàng hậu xuống đài, nàng cũng không thể yên ổn được.
Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa rào.
Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Mọi chuyện cuối cùng sẽ ra sao, chẳng ai có thể đoán được…
—
Không biết vì lí do gì, tối hôm đó Hoàng đế qua đêm tại Nghi Mai cung. Liên tiếp ba ngày sau đó, Mai phi vẫn là người được Hoàng đế ưu ái ghé thăm hàng đêm. Hậu cung một trận xì xầm, có người nói Diệp Hiền dung chọc giận Hoàng đế, làm mất thánh sủng, cũng có kẻ cho rằng việc Mai gia không cho thứ nữ tiến cung mà lại hợp hôn với Lý gia đã khiến hắn tức giận. Có những kẻ suy nghĩ đơn giản hơn, chỉ cho là Hoàng đế có đến cả trăm phi tần, chẳng thể nào mãi ân sủng một người cả đời được.
Tất nhiên, người nhận sủng ái vẫn là những gương mặt quen thuộc, nên những kẻ khác dù có ngưỡng mộ hay ganh ghét cũng không dám nói ra. Tất cả hiếu kì hiện tại vẫn chỉ dồn vào Hoàn Các, nơi có thể sẽ sản sinh thêm một Thục phi, một Diệp Hiền dung thứ hai.
Ngày đầu tiên của các nữ nhân khuê các chỉ dừng lại ở việc kiểm tra thân thể, không có vấn đề gì. Sang đến ngày thứ hai, Thẩm nữ quan cùng ba ma ma khác bắt đầu tiến hành dạy dỗ các nàng. Những nữ nhi được rèn giũa việc này từ nhỏ như Doãn Liễu Chi và Diệp Phương Uyên dễ dàng hoàn thành không chút khó khăn, khiến các ma ma cũng phải khen ngợi:
– Diệp cô nương, Doãn cô nương làm rất tốt, cho nghỉ sớm nửa canh giờ. Những người khác tiếp tục tập luyện.
Diệp Phương Uyên đối với ánh mắt ngưỡng mộ của những cô nương khác dành cho mình rất hài lòng. Nàng ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, duyên dáng trở về phòng nghỉ. Trùng hợp thay, Doãn Liễu Chi chính là người chung phòng với nàng.
Khác với Diệp Phương Uyên, Doãn Liễu Chi không hề có một chút thỏa mãn nào. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của nàng mang theo nét lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách. Diệp Phương Uyên đối với thái độ này tỏ vẻ chán ghét. Cho rằng bản thân mình thanh lãnh lắm sao? Cũng đâu phải mình nàng ta hoàn thành xuất sắc huấn luyện!
Trong lúc không để ý, quyển kinh thư trên tay Diệp Phương Uyên đã rơi xuống đất “Bịch” một tiếng. Doãn Liễu Chi hơi ngước mắt nhìn sang bên này, cất giọng, còn mang theo hàm ý giễu cợt:
– Phương Uyên muội muội, sao lại không cẩn thận như vậy.
– Ngươi gọi ai là muội muội! – Hai chữ muội muội của Doãn Liễu Chi dường như gián tiếp nói rằng Diệp Phương Uyên nàng thấp kém hơn nàng ta!
– Gọi ngươi đó. – Doãn Liễu Chi đáp lại hời hợt như muốn nói rằng nàng không đáng được bận tâm đến.
Cười khẩy một tiếng, Diệp Phương Uyên kiềm chế cơn giận:
– Doãn cô nương, ngươi so với ta còn nhỏ hơn hai tháng, hai tiếng muội muội này phải để dành ngươi mới đúng.
– Không sao, tập quen đi là vừa. Dù gì thì sau này ta cũng làm phi tần, còn ngươi sẽ rời khỏi đây sớm thôi.
Doãn Liễu Chi nhướn mày. Nàng thân là nhi nữ của Thống lĩnh Cấm vệ quân, mang theo sự cao ngạo khí phách của phụ thân mình mà lớn lên. Dù sao nàng nhập cung cũng là vì chuyện lớn, việc ở đây luyện cung quy chỉ để che mắt thiên hạ, nàng cũng không cần bận tâm đến mấy kẻ nhỏ bé như thế này. Hơn nữa, Diệp Phương Uyên không phải muội muội cùng cha khác mẹ của Diệp Hiền dung sao? Một kẻ đang nắm Thánh sủng liệu có chịu chia sẻ ân sủng ấy với nữ nhi khác?