Đọc truyện Hậu Cung Tranh Sủng Truyện – Chương 47
Hoàng đế dùng thiện xong liền cùng nàng đi ngủ. Nói đi ngủ chính là đi ngủ, chưa để cho nàng lên tiếng, hắn đã bước lên sàng nằm vào bên trong, kéo chăn lên sát cằm, quay lưng ra ngoài. Trước tình cảnh này, nàng lại chỉ thấy một sự giận dỗi nhỏ nhen của vị Hoàng đế cao cao tại thượng ấy, bèn nhẹ nhàng cởi y phục, chui vào trong chăn vòng tay qua ôm lưng hắn.
Cảm nhận người nam nhân có chút cứng lại, nàng tiếp tục ôm chặt hắn hơn nữa, nhỏ giọng nỉ non:
– Hoàng thượng~
Hắn không đáp lời, cũng không gạt bàn tay đang lướt dần từ ngực xuống bụng mình, chỉ khẽ biểu lộ sự bực dọc qua tiếng hừ nhỏ. Thấy thế, nàng càng bạo gan hơn, hôn nhẹ lên vai hắn. Đến lúc này, hắn dường như không nhịn được nữa, gầm gừ:
– Nàng còn làm nữa sẽ hối không kịp đâu.
Dám mạo phạm Long thể là một tội lớn, đáng chém đầu, nhưng sự hối hận trong lời nói của hắn lại mang một nét nghĩa khác. Diệp Phương Nhã tất nhiên cũng hiểu điều này, liền tỏ vẻ như mình hiểu chuyện, bỏ tay xuống, gạt chăn ra định mặc y phục vào. Mạc Kỳ Thiên thấy hành động này, không chần chừ kéo nàng lại:
– Định đi đâu?
– Thiếp đi chịu phạt. Tần thiếp mạo phạm Long thể, tội đáng chết. – Nàng đáp lời, nhưng thanh âm phảng phất chút không cam chịu.
Quả không ngoài dự đoán, hắn bật cười, xoay người kéo nàng nằm sát vào mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhấn chìm người đối diện:
– Trẫm chưa cho đi, nàng dám tự ý, hai tội gộp làm một, phạt nàng một thể vậy.
Diệp Phương Nhã giả như chưa hiểu ý hắn, vội vã lấy y phục che thân:
– Hoàng thượng, người là định đem thiếp đi chém thật sao?
Ngốc. Mạc Kỳ Thiên trong lòng cảm thán. Nữ nhân này chủ động câu dẫn hắn, hắn tưởng nàng đã học được chút quyến rũ của ai, nào ngờ đầu óc vẫn quá ngây thơ trong sáng như vậy. Xem chừng lần này hắn phải dạy dỗ nàng thật kĩ mới được!
Lật người, để nàng dưới thân mình, hắn lướt môi dọc từ cổ xuống xương quai xanh, thì thầm vào tai nàng:
– Dám câu dẫn trẫm, giờ lại không có gan dập lửa sao?
Nàng như vừa hiểu ra chuyện gì, liền đỏ mặt ấp úng không nên lời. Không để nàng kịp lên tiếng, hắn đã áp môi mình lên môi nàng, dây dưa không dứt. Trong phòng khẽ vang lên tiếng ỉ ôi nho nhỏ…
“Ăn” no, khi tỉnh dậy tinh thần tất nhiên là vô cùng thoải mái. Mạc Kỳ Thiên thay Hoàng bào, ra ngự thư phòng bàn luận chính sự với triều thần. Thấy Hoàng đế hôm nay đột ngột dễ tính, quần thần chỉ biết nhìn nhau bối rối, cuối cùng vẫn là lão hồ ly Triệu Thừa tướng lên tiếng:
– Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm báo.
– Khanh nói đi.
– Mỹ An Quận chúa dám vào kinh thành, là tội mạo phạm Thánh chỉ, thần kính mong Hoàng thượng xử lí nghiêm việc này.
Vài tiếng xì xào vang lên. Ai cũng biết ba gia tộc đứng đầu Triệu – Hoàng – Ân không ưa nhau, luôn tìm cách hạ bệ đối phương, nhưng không ngờ Triệu Thừa tướng lại gây sức ép bắt Hoàng thượng xử tội cô cô của mình như vậy.
Mai Thượng thư thấy vậy cũng lên tiếng:
– Bẩm Hoàng thượng, Triệu thừa tướng nói rất đúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Mỹ An Quận chúa phạm tội tày đình, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, nếu không xử sẽ khiến người ta đàm tiếu. Triệu Thừa tướng âu cũng là nghĩ cho đất nước.
– Có được hai vị trung thần như hai khanh quả là phúc lớn của trẫm. – Mạc Kỳ Thiên nhếch môi – Trẫm cũng đã có ý của mình, ngày mai thượng triều sẽ công bố cho chư vị ái khanh.
– Hoàng thượng anh minh. – Tất cả triều thần trong ngự thư phòng đều quỳ xuống. Nhìn sự đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt của Triệu thừa tướng và Mai Thượng thư, nét cười trên mặt hắn càng đậm. Ai mà không biết, nếu Hoàng thị sụp đổ, Mai thị của Thượng thư đại nhân sẽ lên thay? Mai thị còn có con gái là sủng phi của Hoàng đế, sau này còn có thể phất lên đến mức nào?
– Còn chuyện gì, các khanh bẩm báo nốt đi.
—
Hoàng đế đi rồi, nàng cũng moi được từ miệng Y Hoan Y Lạc vài tin hay ho. Mỹ An Quận chúa trái lệnh vào kinh thành, bị Hoàng đế bắt gặp. May mắn là Ngài nể tình cô cô nên chỉ bị đuổi khỏi hoàng thành, nhưng lại hạ chiếu cả đời không được vào kinh nữa. Nhưng những kẻ khác thì không yên ổn như vậy: toàn bộ những người tiếp tay cho Mỹ An Quận chúa vào thành đều bị đem ra trượng tễ, tổng cộng ba mươi mốt người. Điều này đủ cho thấy sự tức giận của Hoàng thượng đã lớn đến nhường nào.
Còn một việc nữa, Hoàng thượng nói Thái hậu nương nương tuổi đã cao, cần tập trung tĩnh dưỡng, việc hậu cung để Hoàng hậu quản lý là được, bèn thu lại Phượng ấn giao cho Hoàng hậu. Nói là vậy nhưng người trong cung đều hiểu lí do. Hoàng thượng đã hạ chiếu cấm Mỹ An Quận chúa vào thành, còn kẻ nào dám trái lệnh, lại đủ thực lực qua mặt Cấm vệ quân? Tất nhiên chỉ có vị Thái hậu đang tu Phật trong cung Từ Linh mà thôi. Nhưng dù gì đây cũng là Thái hậu, chuyện này truyền ra ngoài sẽ có nhiều lời đàm tiếu không hay, mà không phạt bà ta sẽ càng làm càn, cách tốt nhất là thu lại ấn tín, quản thúc Từ Linh cung, vừa cảnh cáo mọi người, vừa không mất chữ “Hiếu”, vẹn cả đôi đường. Chuyện này xem chừng xong rồi.
Đợi đã. Nàng bật khỏi nhuyễn ỷ, khuôn mặt trắng bệch khiến Y Lạc lo lắng hỏi:
– Nương nương, người không sao chứ ạ?
– Bổn cung không sao, hai ngươi lui ra ngoài đi. – Nàng phẩy tay rồi hít thở sâu, trong lòng có chút lạnh lẽo.
Trong vụ này, Mỹ An Quận chúa nhà tan cửa nát, mặt mũi cũng chẳng còn, Hoàng thị rớt từ đỉnh vinh quang xuống vực thẳm, Thái hậu bị Hoàng thượng đề phòng, thu lại ấn tín. Vậy kẻ nào là kẻ được lợi nhất?
Hoàng hậu.
Nàng đã bỏ sót một chi tiết. Hôm đó là buổi chiều, theo thường lệ Hoàng đế sẽ ở trong Ngự thư phòng bàn luận chính sự, không thể nào xuất hiện ở Từ Linh cung được. Mà Hoàng thượng với Thái hậu tình cảm không tốt, càng không thể có chuyện ghé thăm. Chỉ còn lại duy nhất một khả năng, có người báo cho hắn. Thái hậu cho người đi mời Hoàng hậu hẳn đã tính kế, phao tin gì đó, các phi tần càng không dám làm phiền Hoàng đế đang bàn luận, lỡ không có việc gì sẽ phạm tội chém đầu. Người duy nhất có gan làm vậy là ai? Chỉ có thể là Triệu Hoàng hậu.
Hoàng hậu chơi Thái hậu một vố quá hiểm, mà vừa được lòng Hoàng đế vừa có lợi cho bản thân. Báo được việc tày đình này, chính là giúp Hoàng đế càng có cớ xử tội Hoàng thị, cũng như dập bớt uy quyền của Thái hậu xuống. Phượng ấn bị thu, người duy nhất có quyền thụ ấn chính là Hoàng hậu. Thái hậu tu hành trở về liền lấy đủ cớ để thu Phượng ấn, đương nhiên là Hoàng hậu không vui vẻ gì, nhưng phận là hậu bối không thể không nghe. Giờ đã lấy lại được Phượng ấn, lại đạp cho Hoàng thị đã bại càng bại hơn, Hoàng hậu cùng Triệu thị chính thức thắng cả trong cả ngoài. Có đầu óc tính toán cùng cái gan lớn dám dùng Thái hậu làm bàn đạp, quả không hổ là con gái Triệu Thừa tướng!