Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 44


Đọc truyện Hậu Cung Tranh Sủng Truyện – Chương 44

Tin tức Thiên tần được tấn phong làm Chính tứ phẩm Quý tần, còn được miễn thỉnh an năm ngày nhanh chóng lan khắp Hậu cung. Trong cung đối với nàng đã căm ghét vô cùng, nhưng không ai dám mở miệng nói một lời. Nghe nói Hoàng thượng sáng nay thượng triều đã thẳng tay ném tấu chương của Hoàng tướng quân xuống đất, cho Triệu Thừa tướng đọc toàn bộ tội trạng của hắn ta và Hoàng thị, rồi bắt giam trong ngục chờ ngày xử án. Phủ quận chúa ở thành Trường Yên một trận náo loạn. Trong vòng hai ngày, nhi nữ bị Hoàng đế xử chết, nhi tử bị giam trong ngục, Hoàng thị từ một trong Tam đại gia tộc(1) đã gần như mất hết. Thái hậu thậm chí còn ra mặt nói giúp cho Hoàng thị, nhưng không ngờ lại bị Hoàng thượng bác bỏ, còn nói nếu muốn thì chịu tội chung, liền bất lực quay trở về đóng cửa cung tu Phật.

Tiền triều đại biến, hậu cung cũng không thể ngồi yên. Triệu Hoàng hậu hiện như ngồi trên đống lửa, bởi lòng nàng hiểu rõ: Hoàng thượng đã muốn lật kèo rồi!

Khi xưa mới lên ngôi, Mạc Kỳ Thiên dù không muốn cũng phải dựa vào Triệu thị và Ân thị để nắm chắc vương vị, đề phòng Đại vương gia còn ở biên cương. Nhưng hiện giờ Lã thị của Thái hậu đã sụp đổ, Hoàng thị là gia tộc có liên hệ chặt chẽ với hoàng tộc cũng đã theo vết xe đổ của Lã thị, lần này Hoàng đế thực tâm muốn một tay thu lại sơn hà! Mà Triệu gia của nàng… xem chừng bao nhiêu tội lỗi cũng sẽ sớm bị phanh phui!

Việc nàng cần làm bây giờ chính là đóng vai một Hoàng hậu công tâm chính trực, dựa vào tình nghĩa phu thê bao năm nay, hắn hẳn sẽ không đến mức tuyệt tình như vậy!

– Hoàng hậu nương nương, Xuân Miên cô cô cầu kiến ạ. – Y Hòa từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt nàng ta, lên tiếng.

Xuân Miên cô cô là Đại cung nữ của Thái hậu, lần này đích thân đến đây, nếu không vì Thái hậu muốn mời Hoàng hậu đây triều kiến thì còn vì lí do gì nữa?

Xuân Miên cô cô bước vào, nhanh chóng quỳ xuống hành đại lễ. Nữ nhân này đã theo Thái hậu hai mươi mấy năm, chuyện trong cung không gì không thông thuộc. Mái tóc vì ảnh hưởng của thời gian đã hoa râm, trên khuôn mặt phúc hậu cũng đã in hằn dấu vết của thời gian. Nói đến phúc hậu, Hoàng hậu bật cười. Ở bên Thái hậu, chứng kiến người bày mưu lập kế giết Bạch phi, Nhu hiền dung, tự tay dâng thuốc đầu độc Tiên đế, vậy mà không những không khiếp sợ còn giữ được nét phúc hậu trên mặt, quả thật vô cùng đáng nể phục.

– Cô cô đến đây hôm nay là có chuyện gì vậy? – Thanh âm nàng ta không mặn không nhạt, còn nghe ra chút khinh thường. Thái hậu bình thường đối với nàng ta vô cùng lạnh nhạt, giờ lại cho Đại cô cô đến cầu kiến, nàng có chút “thích ứng không kịp“.


Xuân Miên tinh ý nhận ra sự không chào đón của Hoàng hậu với mình, rụt rè lên tiếng:

– Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương gọi người đến Từ Linh cung triệu kiến ạ.

– Thái hậu nương nương đột nhiên nhớ đến bổn cung, bổn cung quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh. – Hoàng hậu bẽn lẽn lấy khăn tay che miệng, ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh nhìn Xuân Miên, cuối cùng quay sang đưa tay cho Y Hòa – Đi, đến Từ Linh cung.—

Hoàng hậu đến, vừa vặn nhìn thấy Mỹ An Quận chúa đang ôm lấy chân Thái hậu, lệ rơi đầy mặt, thật nhìn không ra bộ dáng một Đệ nhất tài nữ kinh thành năm nào. Nàng ta nhẹ nhàng khụy gối hành lễ:

– Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.

Theo lễ, Hoàng hậu là Mẫu nghi thiên hạ, đến mẹ đẻ còn phải xưng hô thần – nương nương, vị Mỹ An Quận chúa trước mắt cũng nên quỳ xuống làm lễ với nàng đi chứ nhỉ?

Lã Thái hậu có chút chán ghét nhìn lên nữ nhân mặc Phượng phục đài các trước mặt, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng:

– Hoàng hậu hôm nay đến đây hẳn đã biết?

– Thần thiếp nông cạn, nào dám trộm đoán Phụng ý. – Hoàng hậu tiếu tựa phi tiếu đáp.

– Ngươi! Triệu Thục Nghi, ngươi bây giờ không coi ai gia ra gì nữa hả? – Thái hậu tức giận quát lớn, nhìn Mỹ An Quận chúa rồi dịu giọng – Sự thể đã ra nông nỗi này, nếu ngươi không tìm cách triệt tiêu nàng ta, sẽ lại có một Thục Phi thứ hai cho xem.

– Thần thiếp phụng Thánh chỉ cai quản hậu cung, thực không dám làm ra loại chuyện này. Thái hậu nương nương nói vậy, há lại cho rằng Thục Nghi dám làm càn sao?

Thái hậu chưa kịp lên tiếng đáp trả, bên ngoài đã vang lên thanh âm cương nghị đầy tức giận:

– Dám trái Thánh chỉ đưa Mỹ An Quận chúa vào cung, còn mưu hại phi tần, Thái hậu nương nương, người đúng là giỏi thật!


Lạc Tiên điện.

Diệp Phương Nhã thảnh thơi đọc sách, bỗng cảm thấy bản thân quả thực có hơi lười biếng. Mấy chuyện gần đây đều là Hoàng thượng ra mặt giải quyết hộ nàng, giờ lại được thoải mái trong điện không cần chạm mặt ai, không thấy loại ánh mắt như giết người của mấy kẻ kia, cũng không khỏi thấy trống trải. Đang định gọi Trúc Mai mang ít màu ra vẽ thử, nàng lại nghe thấy tiếng thái giám vang lên bên ngoài, bèn bảo Quỳnh Như:

– Em ra xem đó là ai, cho vào đi.

Người bước vào là Trương Cảnh Đức, khuôn mặt lộ chút căng thẳng, nhìn thấy nàng mới thở phào một tiếng:

– Nô tài tham kiến Thiên quý tần.

– Trương công công đến đây có chuyện gì sao? – Nhận ra vẻ khẩn trương trên khuôn mặt hắn, nàng chỉnh lại tư thế ngồi, lên tiếng hỏi.

– Bẩm nương nương, Hoàng thượng truyền người đến Hiên Viên điện, dặn trong nửa canh giờ phải có mặt.

Hiên Viên điện nằm phía sau cung Cảnh Long, là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, trước đây dù có thị tẩm cũng chỉ ở gian ngoài cung Cảnh Long, nghe nói phi tần trong cung duy nhất có Thục Phi được vào đó, nay gọi nàng đến…

Trái ngược với sự ngạc nhiên của nàng, Trúc Mai và Quỳnh Như lại nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống trước gương, kẻ chải tóc người tô son, còn gọi thêm một nô tì khác đi chọn y phục, khung cảnh ồn ào nhưng không rối loạn. Chỉ trong hai nén hương, tất cả đã hoàn thành. Trương Cảnh Đức đưa nàng lên kiệu, bốn tên nô tài đã nhanh chóng bước. Chẳng mấy chốc, nàng đã đến cung Cảnh Long, nhưng lần này lại vội vã đến vậy.


Dẫn nàng men theo lối nhỏ đằng sau thư phòng để đến Hiên Viên điện, Trương Cảnh Đức khẽ dặn dò:

– Hoàng thượng hôm nay đang vô cùng tức giận, nương nương chút nữa đi qua thư phòng đừng làm ồn, kẻo Người sẽ… – Vế sau y không nói nhưng nàng cũng đã ngầm hiểu. Y là sợ Hoàng thượng sẽ giận cá chém thớt.

Về Hiên Viên điện, Trương Cảnh Đức để nàng một mình ở lại rồi xin lui. Nàng khẽ nhìn xung quanh. Hiên Viên điện khác với Chính điện cung Cảnh Long, mọi thứ đều giản dị nhưng toát lên được phong thái vương giả. Liếc mắt nhìn quanh, nàng bỗng bị thu hút bởi bức tranh thủy mặc, bèn tiến đến định chạm vào, lại nghe thấy tiếng Hoàng đế vang lên:

– Chẳng phải trẫm từng nói, cái tính tò mò này sẽ hại chết nàng hay sao?

***

(1) Tam đại gia tộc: Ba gia tộc đứng đầu: Triệu thị (nhà mẹ đẻ Hoàng hậu), Ân thị (Thục Phi) và Hoàng thị.

~ Lời tác giả ~

Thứ sáu vừa rồi bận rộn, không kịp ra chương mới đều đặn cho mọi người, nên chương này đặc biệt dài đến 1400 từ, coi như là chút quà bồi thường nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.