Đọc truyện Hậu Cung Thăng Cấp Ký – Chương 91
Editor: Natalie Pham
Kỷ lão phu nhân thấy tình hình này cũng âm thầm đoán được chuyện gì.
Kỷ Trà Huyên nhìn người nhà nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương, ngũ đệ, hoàng hậu hoàng hậu nương nương có ý chỉ.”
Lúc này Kỷ lão phu nhân đứng lên, ba người đại phu nhân cũng đứng lên, Kỷ Minh Ích ngoan ngoãn đứng bên người nhị phu nhân.
Kỷ Trà Huyên dẫn đầu ra ngoài, đoàn người đi đến đại điện của Tĩnh An hiên.
“Chu tổng quản.”
Chu Hải lập tức cười nói: “Nô tài thỉnh an chiêu nghi nương nương.”
Kỷ Trà Huyên ngăn Chu Hải hành lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương có dặn dò gì sao? Còn nhờ Chu tổng quản báo lại cho ta.”
Chu Hải nói: “Chiêu nghi nương nương khách khí, nô tài xin chúc mừng ngài.”
Kỷ Trà Huyên cười nhìn Chu Hải.
Chu Hải cười nói: “Hoàng hậu nương nương dặn nô tài báo cho nương nương biết ngài vẫn cai quản công việc trong cung.”
Quả thế!
“Tần thiếp tạ ơn hoàng hậu nương nương.” nói xong, nàng cúi đầu chào phía cung Chiêu Phượng.
Chu hải càng vui vẻ nói: “Hoàng hậu nương nương thông cảm nương nương vất vả, cho nên nhường Tuệ tần nương nương trợ giúp chiêu nghi nương nương.”
Kỷ Trà Huyên không hề miễn cưỡng cười nói: “Hoàng hậu nương nương lo lắng chu đáo, tần thiếp thật vui sướng.”
Chu Hải luôn nhìn Kỷ Trà Huyên, thấy Kỷ Trà Huyên không hề mâu thuẫn, trong lònghắn đã nghĩ đến phải trở về bẩm báo như thế nào.
“Hoàng hậu nương nương biết người nhà nương nương còn ở, còn ra lệnh cho nô tài ban thưởng lễ vật cho người nhà nương nương.”
Kỷ Trà Huyên thấy cung nữ, thái giám phía sau đều bưng mâm chứa vật trân quý.
Lúc này không chỉ Kỷ Trà Huyên tạ ơn, người Kỷ gia cũng quỳ gối phía sau Kỷ Trà Huyên, dập đầu tạ ơn.
Kỷ Trà Huyên cũng cúi người nói: “Tạ ơn ân điển của hoàng hậu nương nương.”
Chu Hải thấy thế, cũng an tâm hơn, chỉ mong nàng ta yên phận như nương nương suy nghĩ.
Sau khi tiễn bước Chu Hải, trong điện cực kì yên tĩnh.
Thấy Kỷ lão phu nhân muốn nói gì, Kỷ Trà Huyên nói: “Quy củ trong cung rất nghiêm, tổ mẫu mang lễ vật về đi, phải trân trọng ân huệ của hoàng hậu nương nương.”
Lão phu nhân ngẩn ra, lập tức nuốt vào lời nói chưa nói ra.
Cung quy nghiêm khắc, không phải dặn bà không cần hỏi thăm nhiều việc trong hậu cung sao. Nghĩ đến đây, lão phu nhân cũng may mắn chưa hỏi, nếu bị người biết cũngkhông tốt.
“Vẫn còn bốn tháng, nếu tổ mẫu, mẫu thân, nhị nương cùng đại tẩu muốn tiến cung gặp bản cung, có thể dâng thẻ bài cầu kiến.”
Người nhà Kỷ hiểu rõ hoàng hậu còn ba tháng nữa sẽ sinh sản, hơn nữa ở cữ, bốn tháng này bọn họ muốn gặp Kỷ Trà Huyên sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bà lập tức nói: “Lão thân nhớ kỹ.”
Kỷ Trà Huyên giữ lại mọi người ăn tối trong cung.
Ăn xong còn nói chuyện một lát, rốt cục có thái giám báo hoàng thượng giá lâm.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, tự đi ra ngoài đón.
“Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Triệu Tồn Hi đỡ Kỷ Trà Huyên dậy nói: “không cần đa lễ.”
Kỷ Trà Huyên cùng Triệu Tồn Hi cùng đi vào, Kỷ Trà Huyên hỏi: “Hoàng thượng dùng bữa chưa?”
Triệu Tồn Hi nói: “đã ăn xong ở chỗ Ninh chiêu nghi.”
Kỷ Trà Huyên chỉ biết là vậy.
Kỷ Trà Huyên cũng không nói tiếp, hắn nhẹ nhàng nói: “Ghen sao?” Sau đó nói: “Bữa tối trẫm ăn ở đây.”
Kỷ Trà Huyên xấu hổ, nói: “Hoàng thượng chỉ thích khiến tần thiếp xấu mặt.”
Triệu Tồn Hi kéo tay Kỷ Trà Huyên nói: “Làm sao bỏ được tứ nhi xấu mặt, không nghĩ tới, tứ nhi lá gan lớn mà da mặt mỏng như thế.”
Kỷ Trà Huyên vừa nghe, lập tức cúi đầu.
không có biện pháp, mặt nàng không đỏ được, nên cúi đầu là tốt nhất.
nói xong, hai người đã đến cửa đại điện.
Lúc này Kỷ Trà Huyên mới ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, người nhà tần thiếp còn ở trong sườn điện, tần thiếp có thể cầu ân điển cho họ đến bái kiến ngài?”
Triệu Tồn Hi hỏi: “Ở trên yến hội hình như trẫm không thấy ngũ đệ của nàng?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Ngũ đệ cũng chín tuổi rồi nên tần thiếp gặp mặt xong bèn bảo Chi Thảo mang ngũ đệ chơi trong đây nên hoàng thượng không nhìn thấy hắn.”
Nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng chỗ, khó được Kỷ Trà Huyên cẩn thận như thế.
“Nàng cũng quá cẩn thận rồi.” Tuy đang trách nàng, nhưng Kỷ Trà Huyên biết hắn rất hài lòng.
Kỷ Trà Huyên cười.
Hai người đi vào trong, Kỷ Trà Huyên cởi áo khoác cho hắn rồi tự tay pha trà.
Mùi trà nồng đậm cùng hoàn cảnh thoải mái khiến Triệu Tồn Hi cảm thấy thật thoải mái.
Trong điện yên tĩnh thoải mái, Triệu Tồn Hi nằm một lát rồi nói với Thường Toàn Hóa: “đi mời Kỷ…” hắn chưa nói xong, Kỷ Trà Huyên đã vội vàng nói tiếp: “Ngũ đệ của tần thiếp gọi là Minh Ích.”
Triệu Tồn Hi cười nói: “Gọi Kỷ ngũ tiến vào.”
Kỷ Trà Huyên sẵng giọng: “Hoàng thượng.”
Triệu Tồn Hi cười nói: “Kỷ Minh Ích, trẫm nhớ kỹ rồi.”
Lúc này Kỷ Trà Huyên mới thôi.
Kỷ minh ích đi vào rất nhanh, gặp tứ tỷ tỷ đang nói chuyện cùng một người nam nhân,hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi mới lớn tiếng nói: “Thảo dân khấu kiến hoàng thượng vạn tuế, hoàng thượng vạn phúc; gặp qua thục nghi nương nương.”
Triệu Tồn Hi nghe giọng nói tuy còn nét trẻ con, nhưng không run rẩy, ăn nói rõ ràng, lại nhìn dung mạo thanh tú của hắn, Triệu Tồn Hi cũng có cảm tình hơn một chút.
“Miễn lễ.”
“Thảo dân tạ ơn hoàng thượng.” Sau đó lưu loát đứng lên.
Triệu Tồn Hi luôn nhìn hắn, thấy hắn như vậy cũng cảm thấy không sai.
“Ngươi là Kỷ Minh Ích?”
Kỷ Minh Ích cực kỳ khẩn trương, nếu không phải tứ tỷ tỷ đứng nhìn, đừng nói nóichuyện, hắn còn không thể đứng lên.
“Dạ.”
Giọng điệu Triệu Tồn Hi mềm mại hơn, qua được ấn tượng đầu tiên, Triệu Tồn Hi cũngkhông cần dùng khí thế áp bách một đứa bé.
“Trẫm nghe tứ tỷ tỷ ngươi nói ngươi thích đọc sách?”
Kỷ Minh Ích vội vàng nói: “Vâng.”
Triệu Tồn Hi cười hỏi: “Vậy vì sao ngươi muốn đọc sách?”
Kỷ Trà Huyên không nghĩ tới Triệu Tồn Hi sẽ hỏi vấn đề cởi mở như vậy.
Kỷ Minh Ích không hề nghĩ ngợi nói: “Tự nhiên là vì có tương lai tốt.”
Kỷ Trà Huyên không biết nói gì, không cần nói thẳng như vậy đi! Nhưng nàng may mắn hoàng thượng không phải người đọc sách, nếu không nghe lý do này tất nhiên sẽbị mắng.
Quả nhiên Triệu Tồn Hi không hề tức giận, ngược lại thật hứng thú.
“Thế nào là có tương lai?”
Lần này Kỷ Minh Ích suy nghĩ nói: “Làm một vị quan tốt trung thành với hoàng thượng, còn muốn hiếu thuận cha mẹ.”
Triệu Tồn Hi cười ra tiếng.
Kỷ Trà Huyên cũng thả lỏng, nói chuyện thật dễ hiểu lý tưởng hóa là đáp án tốt, nhưng Triệu Tồn Hi còn nghe ít sao?
Câu trả lời ngây thơ này ngược lại khiến Triệu Tồn Hi cảm thấy tươi mới.
Triệu Tồn Hi ra hiệu cho Kỷ Minh Ích tiến lên đây hỏi: “Ngươi mấy tuổi rồi.”
Kỷ Minh Ích đi tới, cung kính đáp: “Thảo dân vừa tròn chín tuổi.”
Triệu Tồn Hi cười nói: “Cùng tuổi với đại hoàng tử của trẫm.”
Kỷ Trà Huyên chưa nói gì nhưng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Cũng may Triệu Tồn Hi không tiếp tục đề tài này, bắt đầu kiểm tra học vấn của Kỷ Minh Ích. Đối với đứa nhỏ, Triệu Tồn Hi chỉ hỏi mấy câu nói của bậc tiên hiền, sau đó nhường Kỷ Minh Ích giải thích.
Bộ sách thời đại này không có dấu chấm câu, có những câu nói, mỗi người giải thích cũng không giống nhau, Kỷ Trà Huyên vốn đang lo lắng, nhưng nghe Kỷ Minh Ích trả lời, Kỷ Trà Huyên lại vừa mừng vừa sợ.
Kỷ Trà Huyên thật rõ ràng trình độ học vấn của ngũ đệ lúc trước.
không nghĩ tới hơn một năm không thấy, ngũ đệ còn có biến hóa thật vui mừng.
Hỏi khoảng nửa tiếng, Triệu Tồn Hi bèn ngừng lại, Kỷ Minh Ích đã không gò bó như lúc đầu, ngẫu nhiên còn có thể tươi cười.
“Đệ đệ nàng không sai, nếu được bồi dưỡng trẫm cũng có thêm một vị công thần.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Hoàng thượng đồng ý rồi sao?”
Triệu Tồn Hi trầm ngâm nói: “Đại học sĩ Vương Vực là người uyên bác, trẫm bảo hắnkiểm tra Kỷ Minh Ích mấy ngày trước.”
Kỷ Trà Huyên hoảng sợ, Vương Vực là sư phụ của đại hoàng tử, cho hắn kiểm tra ngũ đệ, hay hoàng thượng có ý cho hắn làm thư đồng cho đại hoàng tử.
Kỷ Trà Huyên nói: “Thiếp nghe Cung Đức phi tỷ tỷ nói, học vấn của Vương đại học sĩ rất tốt, đại hoàng tử lanh lợi như thế cũng không thoát được sự dạy dỗ nghiêm cẩn của Vương đại học sĩ. Nếu Vương đại học sĩ làm sư phụ của ngũ sư đệ thì tần thiếpthật vui mừng.”
Triệu Tồn Hi lắc đầu nói: “Đệ đệ nàng cùng đại hoàng nhi không cùng bối phận, việc bái sư này không tiện.”
Kỷ Trà Huyên vội la lên: “Vậy hoàng thượng…”
Triệu Tồn Hi nói: “Trẫm xem qua trình độ của đệ đệ nàng rồi mới tìm sư phụ.”
Lúc này Kỷ Trà Huyên mới cười nói: “Là tần thiếp nóng nảy.”
Triệu Tồn Hi cũng không trách tội, hắn nhìn Kỷ Minh Ích, Kỷ Minh Ích nghe hiểu hai người nói gì, lập tức quỳ xuống trả lời: “Thảo dân sẽ chăm chỉ đọc sách, không phụ kì vọng của hoàng thượng cùng chiêu nghi nương nương.”
Triệu Tồn Hi nói: “Khó được ngươi có tâm tính như vậy.”
Kỷ Minh Ích đứng dậy, trong lòng thật vui mừng.
Kỷ Trà Huyên cũng thư giãn, thư đồng của đại hoàng tử là vị trí rất vinh quang, cũng được đệ tử quý tộc hướng đến. Nhưng nàng cùng Cung Đức phi sớm hay muộn sẽ rat ay với nhau, nếu ngũ đệ làm thư đồng, Kỷ Trà Huyên sẽ lo lắng.
Bây giờ hoàng thượng không có ý này, nàng cũng yên tâm rồi.
Cũng đến giờ ra cung, Kỷ Trà Huyên không tiện giữ người nhà ở lâu, vì thế Kỷ lão phu nhân mang người vội vàng tới thỉnh an Kỷ Trà Huyên cùng Triệu Tồn Hi, rồi Kỷ Trà Huyên dặn Chi Thảo tiễn bọn họ ra cung.
Chơi hai ván cờ cùng Triệu Tồn Hi, người trong cung thái hậu cũng đưa tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử về.
Kỷ Trà Huyên cũng không còn lòng dạ chơi cờ, Triệu Tồn Hi thấy quân cờ vốn thối trở nên càng thối bèn cười nói: “Khó trách tứ nhi không tiến bộ, phân tâm làm hai việc có thể học giỏi kỳ nghệ mới kỳ quái.”
Kỷ Trà Huyên buông quân cờ xuống nói: “Tần thiếp vốn không thắng được hoàng thượng, thật mất mặt.”
Triệu Tồn Hi thấy Kỷ Trà Huyên thật sự không vui, nàng vẫn là người đầu tiên dám nóichơi cờ với hắn thật mất mặt.
“Trẫm nhường nàng sáu quân được chưa?”
Kỷ Trà Huyên lắc đầu: “Vẫn không thắng được.”
Triệu Tồn Hi còn nói: “Tám quân thì sao?”
Kỷ Trà Huyên hơi động lòng nhưng vẫn lắc đầu.
Triệu Tồn Hi buông quân cờ xuống nói: “Luôn chơi cờ với người thua, hẳn là trẫm cảm giác không thú vị mới đúng.”
Vẻ mặt Kỷ Trà Huyên thật rối rắm còn hơi thẹn thùng.
“Hoàng thượng chơi cờ thật giỏi, ngài chơi với ai đều thắng nên mới cảm thấy khôngthú vị.”
Triệu Tồn Hi nói: “Vậy nàng sai lầm rồi, trẫm cũng thua không ít.”
Kỷ Trà Huyên kinh ngạc hỏi: “Ai có thể thắng hoàng thượng?”
Triệu Tồn Hi cười nhạt nói: “Tuần Dự!”
Kỷ Trà Huyên hơi nghi hoặc hỏi: “Ngọc sao?” Sau đó hơi ghen tuông hỏi: “Là tên vị tỷ muội nào vậy?”
Triệu Tồn Hi chợt ngẩn ra, hắn cười ha hả nói: “Cái gì tỷ muội?”
Kỷ Trà Huyên nói: “Ngọc không phải tên nữ tử sao?”
Triệu Tồn Hi nói: “Là Dự trong từ vinh dự.”
Kỷ Trà Huyên ngượng ngùng cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu cười nói: “Tần thiếp nhớ ra rồi, có phải Tuần điển nghi rất nổi tiếng gần đây không?”