Đọc truyện Hậu Cung Nữ Phụ – Chương 51: Ăn (2)
Đầu thật là đau, cả người cũng không có tí hơi sức nào, như bị một tảng đá vô hình đè lên người vậy, không thể động đậy được, trước mắt có ánh sáng hắt vào mặt, muốn nỗ lực mở mắt ra, nhưng mí mắt không ngờ vẫn nặng nề như thế.
Bên trong cơ thể chợt thấy nóng ran, được phát ra từ địa phương bí ẩn nhất từ từ khuếch tán khắp toàn thân.Chuyện gì đang xảy ra?Cô đang ở chỗ nào? Xảy ra. . . . . . Cái gì?Thân thể nặng nề, suy nghĩ hình như cũng nặng nề đeo, không có cách nào dịch chuyển. Cũng không biết đang khát cầu cái gì, chỉ thấy thật nóng, càng ngày càng nóng, từ bên trong không ngừng lan tràn khắp nơi.
nóng , nóng quá, trừ nóng ra, thì không còn cảm giác nào khác, khó chịu, càng lúc càng khó chịu, trong cổ họng thì khô khốc, giống như mơ hồ khát cầu cái gì.Nhưng khẩn cầu cái gì thì cô lại không biết.Nằm ở trên giường lớn màu xanh lam, cả khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Hàn Lâm Tuyết đỏ lên mày nhíu thật chặt, bứt rứt khó nhịn. Thân thể trắng ngần nhuộm một tầng hồng nhạt thấp thoáng dưới cái chăn màu trắng, thỉnh thoảng theo động tác của cô làm lộ ra ngoài da thịt mịn màng mê người, thật giống như đàn tỳ bà nửa kín nửa hở lại càng thêm mị hoặc quyến rũ.
Đôi môi kiều diễm vô ý thức mà không ngừng lầu bầu, thở than, đôi chân thon dài trắng nõn dưới lớp chăn như ẩn như hiện, quyến rũ tầm mắt của người khác, quả thật so với mị dược thì càng làm áu nóng trong người sôi sục cả lên.
Lúc Tống Hàn bước vào đập vào mắt anh chính là cảnh tượng đẹp đẽ cô hạn như vậy. anh mới vào nhà vệ sinh chút thôi mà. Có lẽ anh đã đã say, bước chân có chút loạng choạng, nhưng vẫn không xốc xếch chút nào, điều này cho thấy bản thân anh được tu dưỡng tốt như thế nào. Anh tựa hồ có chút kinh ngạc đối với cô gái đang nằm ở trên giường của mình. nhìn một cách cẩn thận tỉ mỉ thì vẻ đẹp này luôn làm cho người ta huyết mạch tuôn trào, nơi cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, bụng dưới bỗng chốc nóng ran lên.Người con gái ở trước mắt, mắt sáng khép hờ, cơ thể giống như bạch ngọc, phủ một tầng hồng nhàn nhạt, rất giống với hoa đào mùa xuân nở trên đầu cành, gò má đỏ ửng như đang say rượu vậy. Cái miệng nhỏ nhắn kia anh đã thưởng thức qua đang rầm rì, thì thầm ngâm nga tựa hồ như đã sớm đói khát, cầu mong anh tưới mát lên cánh đồng khô hạn của mình.Anh không thể không thừa nhận, cô lúc này xác thực có sức quyến rũ làm cho người ta kìm lòng không đậu, huống chi cô còn có gương mặt động lòng người như vậy.
Chợt, cái chăn thật mỏng bị trượt xuống, đôi tay nõn nà mềm mại từ trong chăn trượt ra, vươn lên trên cổ của hắn, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lên, lông mi cong dài khẽ run, tựa hồ còn đọng một giọt nước mắt ở trên đó, trong miệng vô ý lầm rầm thở than:
-“Cho tôi. . . . . .”
Bây giờ cô đã sớm bị một đốm lửa lan tràn khắp cơ thể rồi, lý trí, hay suy nghĩ gì cũng không nhớ nổi, chỉ biết trong người thật khó chịu, mà cơ thể của Tống Hàn lại vô cùng mát mẻ chạm vào thấy thật thoải mái, giống như chỉ cần ôm lấy hắn là có thể hóa giải nhiệt độ đang tăng vùn vụt trong người co vậy.
Vậy mà phản ứng như thế lại làm cho Tống Hàn nhìn cô nhếch môi, trong mắt xẹt qua một tia ham muốn vô tình. Tuyết, là em đã chủ động ôm ấp yêu thương mà anh , em làm lửa đốt cháy rồi thì đừng có mà hối hận đấy!Quần áo trên người từng cái một được cởi ra, Tống Hàn có cái cổ màu trắng hơi rám màu, vô cùng anh tuấn thể chậm rãi vừa phủ người lên phía trên, hình như người ở bên dưới càng ngày rơi vào trạng thái vô cùng hấp dẫn khiến cho anh sắp không khống chế được bản thân rồi.Hắn hôn lên môi cô, bàn tay từ từ nắm lấy hai quả đồi cao , từ từ nắn bóp.lưỡi hắn luồn vào khoang miệng, bắt đầu mút những mật dịch ngọt ngào từ miệng cô. ” ngọt quá,”
Tuyết, anh nhất định không hối hận… thần nghĩ lưỡi tách ra, hắn từ từ đi xuống cổ cô, ” a….
“
… tiếng thở dốc của cô hết sức quyến rũ anh..
Tuyết, anh không nhin được nữa…
nhìn cu cậu của anh đã ngẩng cao từ bao giờ, anh lấy một ngón tay chậm rãi kéo chiếc quần lót mỏng tanh của xô ra. thấy chưa dủ, lập tức một ngón tay của hắn sé rách chiếc quần lót của cô làm hai mảnh. cầm cu cậu đã ngẩng cao đầu lên, ma sát chặt chẽ với hoa huy*t của cô, dịch đặc chảy xuống giường trắng, ướt cả một mảng.
cầm tay cô đặt lên cu cậu,
-” Tuyết, liếm nó”
cô nghe theo tiếng nói, đầu óc trống rỗng, xoay người… bỏ nó vào miệng nhỏ nhắn.
-” ưm…”
cô liếm quanh cu cậu. mật dịch ở hoa huy*t ngày càng nhiều hơn, ….
-” Tuyết, nuốt hết đi, … anh muốn em có Bảo bảo của anh..”
một dòng nước ấm chảy xuống cổ họng của cô, đặc sệt, cô muốn ói nó ra.
-” đừng ói nó ra, nuốt hết…
tiếng nói trầm ấm làm cô nghe theo, ưm… nốt hết rồi…
bàn tay của Tống Hàn sau khi thấy cô nuốt hết liền không yên phận, trực tiếp kéo hai chân của cô ra, trực tiếp xông thẳng vào.”A!” Người bên dưới hình như vừa phát ra một tiếng rên thảm thiết, đau đến toàn thân phát run, giống như hai cánh đang bay lượn thì bị bẻ gãy, không thể tiếp tục bay lượn được nữa, trên ga gường màu trắng đột nhiên rơi xuống mấy giọt máu đỏ tươi, thật giống như cánh hoa hồng đỏ.Người đàn ông khi thấy những giọt máu này thì nhất thời trong mắt dâng lên một tầng hưng phấn, có lẽ là do tác dụng của rượu, hay có lẽ là do nguyên nhân khác, trong nháy mắt, Dạ Hàn Lâm Tuyết rên rỉ, khóe mắt vì đau mà tao ra một tầng xương ẩm. Tống Hàn gầm nhẹ một tiếng, không kìm chế được nữa đem lấy nóng bỏng của chính mình hoàn toàn vùi sâu vào bên trong, không có thời gian để thích ứng, đã bắt đầu toàn lực vùng lên, động tác thậm chí còn mang theo mấy phần tàn bạo.Bàn tay hung hăng giữ chặt cái eo đang muốn chạy trốn, tạo nên những vết tím bầm , liền cắn răng nghiến lợi nói:
– “Nói! Em sẽ không phản bội anh, không chạy trốn anh nữa!”Hỗn loạn, hỗn loạn, toàn bộ đều là hỗn loạn, trong mắt của hắn giờ phút này người dưới thân là Dạ Hàn Lâm Tuyết . Hắn liên tưởng cảnh tượng cô bỏ rơi hắn, hắn không cho. Cô giờ phút này đã là của hắn, hắn không cho cô chạy trốn. Dạ Hàn Lâm Tuyết chỉ cảm thấy rất đau, cả người giống như bị bổ ra làm đôi vậy, đau đến toàn thân phát run, cô muốn chạy trốn, nhưng Tống Hàn đang đè trên người cô thật dũng mãnh khiến cho cô không nhúc nhích được chút nào.
-“Đau . . . . . Đau quá. . . . . .”
Đôi môi run rẩy cầu xin được tha thứ .Mà giờ khắc này Tống Hàn kia đã bị chất cồn trong người đốt cháy, không nghe vào tai chút nào, càng ngày càng thô bạo, luật động vô cùng mạnh mẽ, như muốn phá nát cô ra vậy:
– “Nói! Em hãy thề sẽ không phản bội anh nữa, sẽ không rời bỏ anh nữa!”
Khi không chiếm được đáp ánhài lòng anh cũng vẫn sẽ tiếp tục tàn khốc như vậy.
-“Được. . . . . . em thề. . . . . . em thề!” Dạ Hàn Lâm Tuyết đã đau đến mức mất hết tất cả ý thức, cơ hồ là thét lên, chỉ muốn làm cách nào chạy trốn khỏi sự trừng phạt tàn khốc kia.Lấy được đáp án mình muốn, khóe môi của Tống Hàn liền cong lên, cúi người cắn lên môi của cô, dùng sức gặm nuốt:
– “Em quá không ngoan, hiện tại anh phải trừng phạt em mới được, có như vậy em mới không dám rời khỏi anh”.
Nói xong, tần số rung động bên hông càng lúc càng nhanh. . . . . .Dạ Hàn Lâm Tuyết cất tiếng thét chói tai càng ngày càng yếu ớt, giãy giụa cũng ngày yếu đi, đến cuối cùng tựa như một con búp bê không có sức sống, mặc cho hắn xoay vần.Cả phòng tràn ngập trong mùi vị kích tình, tràn lan hơi thở ham muốn, nhưng mà một đêm này đối với hai người họ mà nói lại là một đêm đầy bi thương.
các nàng, ta tả chương này gần 2000 từ rồi khen ta đi…