Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 59


Đọc truyện Hậu Cung Như Ý Truyện FULL – Chương 59


Hoàng đế buồn bã nói: “Lúc trẫm vẫn còn niên thiếu, trẫm luôn thầm nghĩ muốn tìm cách để cho Hoàng a mã thích trẫm, không xem thường trẫm nữa.

May mắn sau này được Thái hậu nuôi nấng, trẫm mới bình an trở thành một thân vương.

Sau này Hoàng tự của tiên đế ngày càng ít đi, Hoàng tử trưởng thành chỉ còn có trẫm và Ngũ đệ Hoằng Trú.

Trẫm cứ nghĩ, nhất định trẫm phải trổ hết tài năng, trở thành chi chủ thiên hạ, dục vọng của trẫm chưa bao giờ mất đi, chỉ biết ngày càng phát sinh càng nhiều, không chút tiêu giảm.

Bây giờ trẫm chỉ hy vọng có được đích tử kế thừa ngôi vị Hoàng đế, còn những hài tử khác, có thể sinh được hay không thì cũng không quan trọng”
Hi Nguyệt nghe từng chữ từng chữ một rơi vào tai, phảng phất như có chiếc đinh đóng vào màng nhĩ của nàng, muốn đâm đến vùng não sâu nhất của nàng.

Hoàng đế nhìn nàng khóc đến mức son phấn trang điểm mất đi, chậm rãi nhắm mắt lại: “Nàng cũng mệt rồi, nàng nghỉ ngơi đi.

Còn những chuyện phía sau, trẫm sẽ an trí, sẽ cho nàng một cái thụy hào, một cái kết thật đẹp, cũng không uổng công nàng theo trẫm hầu hạ nhiều năm như vậy”
Hai mắt Hi Nguyệt đẫm lệ, si ngốc cười nói: “Thụy hào sao? Hoàng thượng nghĩ thần thiếp thích ban thụy hào lắm sao? Vậy thì Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp nói một câu.

Cả đời này của thần thiếp tựa như một hồi si mộng, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ hy vọng kiếp sau không được rơi vào nhà đế vương, thanh thanh lẳng lặng gả cho một người bình thường, giúp chồng dạy con, cũng làm một người hiền đức lương thiện là đủ rồi”
Hoàng đế đứng lên, bước đi thong thả ra ngoài: “Đây là thỉnh cầu cuối cùng của nàng, trẫm sẽ đáp ứng.

Trẫm sẽ dùng chữ “Hiền” để ban thụy hiệu cho nàng, ban cho mong đợi kiếp sau của nàng”
Hai mắt Hi Nguyệt đẫm lệ mơ màng nhìn bóng dáng Hoàng đế rời đi, nàng cố hết sức ngồi dậy, cười lạnh: “Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng không chịu nhận nhưng thần thiếp vẫn hận Hoàng thượng đến cùng cực”.

Nàng vuốt ve chiếc ghế Hoàng đế vừa ngồi, dựa vào chiếc đệm lông ngỗng, si ngốc cười nói: “Vậy thì, Hoàng thượng hãy cho thần thiếp tính kế với Hoàng thượng một lần nữa đi, chỉ một lần này thôi”
Nàng ngã xuống, nằm trên mặt đấy, ho khan kịch liệt, khóe môi có chút máu tươi trào ra.

Nàng để mặc cổ họng đang trào máu tươi, chậm rãi vuốt ve, chỉ là mỉm cười.

Mạt Tâm nghe thấy động tĩnh, liền chạy vào thấy, sợ tới mức hồn bay phách tán, nói: “Nương nương, nương nương làm sao vậy?”
Hi Nguyệt mở to hai mắt, gắt gao nắm chặt vạt áo của Mạt Tâm nói: “Mạt Tâm, ngươi là người hầu hạ ta lâu nhất, ta chỉ có một câu dặn ngươi.

Ngàn vạn lần đừng bao giờ quên Hoàng hậu đã hại ta như thế nào!”
Mạt Tâm thấy nàng mở trừng to con mắt, sợ hãi khóc lóc nỉ non khuyên nhủ: “Nương nương đã đến mức này rồi thì còn giữ lại ý niệm đó làm gì chứ ạ? Dù sao thân mình vẫn là quan trọng nhất ạ”
Gân xanh trên mu bàn tay Hi Nguyệt nổi lên, vặn vẹo như những con rắn lục, nàng khàn giọng nói: “Ta không được nữa rồi, nhưng nếu ngươi còn sống ngày nào thì ngươi hãy nhớ rõ giúp ta, nhớ rõ Hoàng hậu đã đối đãi với ta như thế nào, chuyện gì nàng ta cũng phân phó Tố Tâm đến nói cho ta biết, hóa ra nàng ta lại có tâm khác! Nguyên lai nàng ta đã hại ta cả đời này rồi”
Mạt Tâm ngấn lệ nói: “Nương nương đối đãi với nô tỳ đại ân đại đức, nô tỳ dù chết cũng không quên.

Nương nương, nô tỳ đưa nương nương lên giường nghỉ ngơi nào”
Hi Nguyệt kiệt lực vươn tay, chỉ vào cái đệm lông ngỗng mà Hoàng đế vừa mới dựa vào, yết hầu khàn khàn nói: “Nhanh đi, nhanh đi thiêu đi.

Cái vật bẩn đó không được giữ lại”.
Hoàng đế quay về Dưỡng Tâm điện, hắn ngồi trên Bộ Liễn thượng, ngẩng mặt nhìn ánh trăng mênh mang mà nhớ tới lời của Hi Nguyệt vừa nói, hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mắt cứ mờ mịt.

Lý Ngọc dò xét tâm tư Hoàng đế, liền nói: “Hôm nay Hoàng thượng vẫn chưa lật bài tử, không biết giờ này Hoàng thượng muốn đi đâu?”
Ánh mắt Hoàng đế không biết đang nhìn ở đâu, chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi, chỉ hỏi: “Lý Ngọc, từ trước đến nay, có đúng là trẫm đã sủng ái Tuệ quý phi không?”
Lý Ngọc không biết Hoàng đế muốn ám chỉ điều gì, chỉ phải tươi cười nói: “Dạ.

Nhưng Hoàng thượng cũng sủng ái Thư tần, sủng ái Gia phi, mưa móc lục cung…”
Hoàng đế cắt ngang lời Lý Ngọc, nói: “Ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm như vậy, ngươi có thấy trẫm có nên sủng ái một người nào đó không?”
Lý Ngọc hoảng sợ, chỉ là không dám không trả lời, hắn chỉ phải nói: “Có nên sủng ái hay không đều phụ thuộc vào phúc phận và bản lĩnh của các tiểu chủ, Hoàng thượng nhân hậu, các tiểu chủ ở hậu cung, Hoàng thượng chưa từng lạnh nhạt một ai, cũng không thấy đặc biệt chuyên sủng ai”.

Hắn vừa nói vừa nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có câu nào vô ý mà chọc giận Hoàng thượng.
Hoàng đế chỉ nhợt nhạt mỉm cười như nước chảy, giọng nói Hoàng đế mang theo vô hạn tịch liêu: “Có lẽ như vậy, trẫm biết chuyên sủng các nàng ta thế nào nhưng lại không biết nên yêu các nàng ta như thế nào cho nên hôm nay mới rơi vào tình thế như vậy”
Lý Ngọc hầu hạ Hoàng đế nhiều năm, biết rõ tâm tính hắn khó có thể đoán được, lại càng không dám tùy tiện phát ngôn cho nên chỉ phải tỏ vẻ đau khổ nói: “Hoàng thượng, sao nô tài có thể hiểu được những lời này chứ ạ? Hoàng thượng nói những lời này với nô tài cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi.

Nô tài chính là con trâu kia”.

Hắn nói nhẹ nhàng “Ò” lên một tiếng.
Hoàng đế nhịn không được mà bật cười, rồi nói: “Xem bộ dáng trẻ con của ngươi kìa, mà thôi, đi Dực Khôn cung đi”
Hoàng đế tiến vào là khi Như Ý đang thay y phục đi ngủ, nàng thấy Hoàng đế bước vào, liền nói: “Đêm đã khuya như vậy, sao Hoàng thượng còn đến đây?”
Hoàng đế kéo tay nàng lại, nói: “Nơi này của nàng khiến người khác tâm tĩnh lại cho nên trẫm mới đến đây ngồi một chút”.

Ngón tay hắn chạm vào cổ tay Như Ý và trúng chiếc vòng tay mà nàng đang đeo, trong mắt hắn chợt lóe một tia căm thù đến tận xương tủy, hắn lấy chiếc vòng tay của nàng xuống rồi ném ra ngoài cửa, nói: “Kiểu dáng của chiếc vòng này cũ rồi, về sau nàng đừng đeo nữa.

Ngày mai trẫm sẽ lệnh cho Lý Ngọc đến Nội vụ phủ chọn cho nàng một chiếc vòng tay tốt nhất, rồi sẽ lệnh cho Thái y kê cho nàng vài phương thuốc bổ để bổ ích thân thể”
Như Ý không có bất cứ đáng nghi nào, dịu ngoan nói: “Dạ”.

Nàng kéo tay Hoàng đế ngồi xuống: “Hoàng thượng có đi thăm Tuệ quý phi không?”
Hoàng đế ngồi xuống nói: “Có.

Nàng ta nói rất nhiều với trẫm”
Như Ý lấy một hộp cao bạc hà từ trên bàn trang điểm xuống, thay Hoàng đế nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương nói: “Trước khi người ta chết, đều luôn nói thật cho nên cũng khó tránh khỏi việc nói nhiều”
Hoàng đế nắm tay nàng rồi vỗ về nàng, thấp giọng nói: “Như Ý, có ngày nào đó nàng tính kế với người bên ngoài hay không?”
Như Ý thản nhiên nhìn về phía hắn: “Có.

Nếu người đó làm những việc mà thần thiếp tuyệt không thể dễ dàng tha thứ thì thần thiếp sẽ tính kế”

“Tính tình của nàng thật thẳng thắn, chuyện gì cũng không gạt trẫm”.

Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, tựa hồ như muốn nhìn rõ tâm ý của nàng: “Vậy nàng có tính kế với trẫm không?”
Trong lòng Như Ý run lên, có vô hạn ý nghĩ khó xử, ủy khuất, hỗn loạn và áy náy đang dâng trào trong người nàng, nàng trả lời không được và cũng không biết trả lời thế nào.Thật lâu sau, nàng ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Hoàng đế, ôn nhu mà kiên định: “Chỉ mong vĩnh viễn tin tưởng lẫn nhau”
Hoàng đế nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng ôm nàng nói: “Có những lời này của nàng, trẫm liền cảm thấy an tâm”.

Hắn thở dài nói: “Như Ý, hôm nay trẫm đi gặp Hi Nguyệt, nghe nàng ấy nói nhiều chuyện như vậy, trẫm vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, ai ai cũng đều nói rằng trẫm sủng ái Hi Nguyệt, ngay cả Hi Nguyệt cũng cảm thấy như vậy nhưng rốt cục là chỉ có chân tâm lẫn nhau vài phần thôi sao?”
Hắn cầm tay Như Ý đặt vào trước ngực hắn, nàng cảm thấy y phục của hắn thật mềm mại, bên trong y phục đó là tiếng tim đập nặng nề.

Hoàng đế có chút mê man: “Như Ý, trẫm biết cách làm thế nào để khiến cho một nữ nhân vui vẻ, biết cách làm thế nào để cho một nữ nhân dùng hết tâm tư để khiến trẫm yêu thích nhưng bỗng nhiên trẫm cảm thấy, không biết nên yêu một nữ nhân thế nào, chưa từng có ai nói với trẫm nghe, cũng không có ai dạy dỗ cho trẫm.

Trời sinh trẫm ra thì đã còn không nhìn thấy tình cảm cha mẹ, tình cảm phu thê thì lại không biết bắt đầu yêu như thế nào”
Như Ý nhìn thần sắc của hắn, phảng phất giống như một đứa bé đang lạc đường, đang cật lực đi tìm phương hướng nhưng lại không biết phải làm sao.

Nàng không nói gì, chỉ ôm chặt hắn vào lòng, lấy nhục thân áp sát vào, tìm kiếm chút ấm áp để dựa vào.

Một lát sau, thần sắc Hoàng đế với dần an tĩnh trở lại, nhìn về phía ngoài nói: “Lý Ngọc, truyền ý chỉ của trẫm”
Lý Ngọc vội chạy vào, đáp ứng một tiếng, lẳng lặng chờ đợi.
Hoàng đế bình tĩnh nói: “Qúy phi Cao Giai thị có xuất thân vọng tộc, hầu hạ hậu cung, hiếu kính tính thành cho nên tấn phong Hoàng quý phi.

Nhàn phi, Thuần phi và Du tần, phụng thị cung đình, thận cần uyển thuận.

Nhàn phi, Thuần phi tấn phong thành Quý phi, Du tần tấn phong chức Phi”
Như Ý vội quỳ xuống nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ưu ái”
Hoàng đế đỡ lấy nàng nói: “Nàng và Thuần phi cùng nhau tấn phong ngôi vị quý phi đã là ủy khuất của nàng.

Nhưng Thuần phi vì trẫm mà sinh dục được hai vị Hoàng tử, lại nuôi nấng Vĩnh Hoàng, trẫm không thể không chiếu cố nàng ta”.

Hắn thoáng dừng lại: “Sau khi Du tần sinh dục vẫn chưa thể thị tẩm, trẫm cũng không muốn cưỡng ép nàng ta, dù sao thì nàng ta cũng sinh ra Vĩnh Kỳ, cũng làm cho trẫm và nàng có chút an ủi”
Như Ý hơi động tình, ấn nhẹ vào cái bụng bằng phẳng, sầu não không thôi: “Là do thần thiếp vô năng, không thể vì Hoàng thượng mà sinh dục hài tử”
Hoàng đé vỗ về bả vai của nàng nói: “Sẽ có thôi mà, về sau nhất định sẽ có”
Hai ngày sau, ngày 25 tháng giêng năm Càn Long thứ 10, Hoàng quý phi Cao Giai thị tạ thế.

Tất cả mọi người đều nói, lúc Cao Giai thị chết ở trong Hàm Phúc cung đều hướng ra ngoài, ngóng trông Hoàng đế như mấy năm nay nhưng nói như vậy cũng chỉ lưu truyền trong chốn cung đình, vĩnh viễn không lưu truyền đến tai người bên ngoài.

Ở trong mắt người ngoài, bọn họ đều thấy Cao Hi Nguyệt được truy phong thành Tuệ Hiền Hoàng quý phi, sách văn truy phong cũng được ca ngợi hết sức,
Ở trong mắt người ngoài, bọn họ nhìn đến, là Cao Hi Nguyệt bị truy phong làm Tuệ Hiền hoàng quý phi.

Truy phong sách văn cũng hết sức quá khen ngợi chi từ, tự tay Hoàng đế viết bài ai điếu “Tuệ Hiền Hoàng quý phi vãn thi điệp cựu tác xuân hoài thi vận” rồi tự mình đốt cháy trong nghi thức tế lễ, tần phi lục cung nhìn thấy liền thấy cực kỳ hâm mộ.

Ngay cả Hoàng hậu cũng nói: “Hoàng thượng đối đãi với Hoàng quý phi tình thâm ý trọng, trước khi chết Hoàng quý phi thỉnh cầu lấy chữ “Hiền” ban cho thụy hào, Hoàng thượng cũng đã đồng ý.

Chỉ mong ngày sau, Hoàng thượng cũng lấy chữ “Hiền” ban tặng cho thần thiếp, thần thiếp dù có chết cũng sẽ không thấy nuối tiếc”
Hoàng đế nói: “Xuân thu Hoàng hậu đang khỏe, sao lại nói ra những lời thương cảm như vậy chứ?”
Hoàng hậu rơi lệ nói: “Sau khi Hoàng quý phi qua đời, Hoàng thượng bi thống không thôi, lại chưa muốn bước vào Trường Xuân cung của thần thiếp, thần thiếp nghĩ chắc Hoàng thượng thấy thần thiếp và Hoàng quý phi thân cận làm bạn nhiều năm cho nên mới sợ thấy cảnh mà thương tình”
Hoàng đế hờ hững cười trừ: “Hoàng hậu có thể trấn an mình như vậy, thật sự rất tốt”
Hoàng hậu hạ thấp thân người xuống nói: “Mấy ngày nay ngoại trừ Nhàn quý phi, Hoàng thượng rất ít triệu phi tần khác thị tẩm, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng hãy nén bi thương”
Hoàng đế cũng chẳng nhìn Hoàng hậu, chỉ nói: “Trẫm hiểu tâm tư Hoàng hậu.

Trẫm cũng nghĩ vì Hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi làm bạn nhiều năm, bây giờ nàng ấy tạ thế, chắc chắn nàng cũng bi thương không thôi cho nên trẫm không muốn đến quấy rầy Hoàng hậu.

Còn đối với sự thương nhớ mà trẫm đối với Hoàng quý phi, hằng năm vào ngày Hoàng quý phi qua đời, trẫm đều sẽ tự tay viết ai điếu để nhắc nhở vì sao Hoàng quý phi qua đời”
Khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt, cảm thấy thân thể hơi choáng một chút, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng tình thâm ý trọng…”
Như Ý đứng ở bên cạnh, nói: “Tất nhiên Hoàng thượng tình thâm ý trọng cho nên chỉ sợ tối nay Hoàng thượng vẫn còn thương tiếc Hoàng quý phi mà sẽ tự tay vẽ bức họa Hoàng quý phi để thổ lộ tâm tìnhi.

Có lẽ trước lúc lâm chung Hoàng quý phi vẫn chưa nói hết cho nên trong mộng chắc cũng sẽ gặp lại, muốn nói hết chuyện cùng với Hoàng thượng”
Hoàng hậu miễn cưỡng, chống đỡ tươi cười: “Hoàng quý phi sớm tạ thế, bây giờ chỉ còn vướng bận cả nhà nàng ấy.

Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, nếu đã chiếu cố quý phi thì cũng nên chiếu cố cả nhà nàng ấy, làm cho quý phi cũng được nhắm mắt nơi cửu tuyền”
Hoàng đế không muốn trả lời, chỉ là ngưng mắt nhìn Hoàng hậu: “Hoàng quý phi phúc bạc cho nên tạ thế sớm, không thể hầu hạ trẫm được nữa, trẫm đau xót không thôi nhưng chuyện về cả nhà nàng ấy là chuyện triều chính, chứ không phải là chuyện hậu cung.

Nếu như huynh đệ Hoàng hậu phạm pháp, trẫm sẽ giải quyết thế nào đây? Bất quá chỉ là xử lý công bằng mà thôi, như vậy nếu cả nhà Hoàng quý phi không dâng sớ tấu thì trẫm cũng sẽ niệm tình Hoàng quý phi mà bỏ qua”
Thần sắc Hoàng hậu càng thêm xấu hổ, Như Ý hòa nhã nói: “Trong ngoài Hoàng thượng đều phân minh, không lấy tư tình mà giải quyết chuyện triều chính.

Hoàng hậu nương nương làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, tất nhiên phải hiểu rõ.

Hoàng thượng chưa có ngoại lệ bao giờ.

Còn nữa, cũng chính vì Hoàng thượng coi trọng Hoàng hậu nương nương cho nên đệ đệ của Hoàng hậu là Phó Hằng đại nhân vẫn còn tại chức như bây giờ”
Hoàng đế mỉm cười như thường: “Đúng vậy.

Hoàng hậu không cần phải suy nghĩ nhiều”
Hoàng hậu hạ thấp người thi lẽ: “Phó Hằng còn trẻ cho nên vẫn còn nông cạn, nếu Hoàng thượng ma luyện đệ đệ thì thật là tốt biết bao.


Nếu không thì dù cho đệ đệ là người nhà của thần thiếp, hắn có làm sai thì thần thiếp cũng không thể dung tha cho hắn”.

Ánh mắt Hoàng hậu bị kiềm hãm, bỗng nhiên chăm chú nhìn vào cổ tay Như Ý, cười dài nói: “Nhàn quý phi, vòng tay mà bổn cung đã thưởng cho muội đâu rồi? Sao muội lại không đeo?”
Dường như Hoàng đế phảng phất lơ đãng, nói: “Vòng tay kia là một đôi với của Hoàng quý phi, vì Hoàng quý phi đã tạ thế, với lại vòng tay cũng đã cũ kỹ rồi cho nên trẫm đã đổi vòng tay khác cho Nhàn quý phi.

Đúng rồi, còn có một việc nữa, trẫm nghĩ đến Triết phi mẹ đẻ của Đại a ca mà cảm thấy đáng thương cho nên trẫm hạ chỉ truy phong Triết phi thành Triết Mẫn Hoàng quý phi”
Hoàng hậu ngắc ngứ nói: “Vậy cũng tốt…”
Hoàng đế cũng không cho nàng nói xong, ngữ khí lạnh lùng: “Nàng quỳ xuống đi”
Hoàng hậu vẫn không rõ thâm ý trong đó, dưới chân lảo đảo một cái, cuối cùng vẫn nhờ có Tố Tâm và Liên Tâm đỡ lấy, trong lòng nàng đau khổ không thôi.

Lúc quay về Trường Xuân cung, Liên Tâm ra ngoài chuẩn bị nước ấm cho Hoàng hậu rửa mặt, lúc này thấy bên cạnh không còn ai, Hoàng hậu mới lộ ra kinh sợ đang cố nén trong lòng, giữ chặt tay Tố Tâm không yên nói: “Ngươi nói đi, có phải trước khi chết, Cao Hi Nguyệt có nói gì với Hoàng thượng không? Hoàng thượng nói Triết phi chết thật đáng thương, sao lại đáng thương cơ chứ? Lời đồn đãi ngày đó đều hướng về bổn cung, bổn cung còn cố ý cho người đi tra hỏi, Thái y cũng nói là chết bất đắc kỳ tử, đều không có nghi ngờ cơ mà”
Tố Tâm vội an ủi, tươi cười nói: “Nô tỳ có đi hỏi Thải Châu, trước khi chết đúng là Hoàng quý phi có nói chuyện riêng với Hoàng thượng nhưng nói cái gì thì không ai biết.

Còn về phần Hoàng thượng nói Triết phi chết thật đáng thương, thì có thể Hoàng thượng thương tiếc tuổi trẻ của nàng ấy mà thôi, ngoài ra không có ý gì cả!”
Thần sắc Hoàng hậu hoảng hốt, có chút đau xót tràn ngập cả khuôn mặt, nàng gắt gao nắm chặt cổ tay Tố Tâm, cơ hồ như xuất hiện dấu vết xanh tím, nàng cố gắng chống đỡ thân thể: “Bổn cung và Hoàng thượng là phu thê nhiều năm nhưng lúc Triết phi chết đi thì Hoàng thượng dần dần lạnh nhạt với bổn cung, Hoàng thượng đăm chiêu suy nghĩ điều gì, bổn cung hoàn toàn không biết.

Thái hậu đối đãi với bổn cung cũng có chút phòng bị, nếu không phải như thế thì bổn cung cần gì an bài Thành Hãn ở bên cạnh Thái hậu chứ? Hoàng thượng đối đãi với bổn cung vừa gần vừa xa, bổn cung vĩnh viễn đều không biết chính mình có hợp với tâm ý của Hoàng thượng hay không, có chút bất trắc nào mà làm mất đi toàn bộ cái sở hữu đang có hay không! Bổn cung vĩnh viễn đều phỏng đoán mờ mịt mà thấp thỏm lo âu.

Nếu không phải như thế, bổn cung cũng đã không khiến Vương Khâm lung lạc, buộc Liên Tâm gả cho Vương Khâm, muốn Vương Khâm dòm ngó tâm ý Hoàng thượng từng chút một”
Tố Tâm vỗ về cánh tay gầy ốm của Hoàng hậu, ôn nhu khuyên giải: “Nương nương làm hết mọi chuyện cũng đều vì Hoàng thượng, sẽ có ngày Hoàng thượng hiểu rõ mà thôi!”
Hoàng hậu lã chã rơi nước mắt, liên tục lắc đầu: “Có lẽ bổn cung đã sai lầm rồi, Liên Tâm không chịu nổi sự phó thác cho nên việc gả cho Vương Khâm cũng thật uổng phí, ngược lại còn khiến Vương Khâm mất mạng.

Có lẽ ngày đó ngươi nên gả cho Vương Khâm mới đúng, chu toàn khéo léo đưa đẩy, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, chỉ tiếc cái suy nghĩ ngày đó của bổn cung đều là sai lầm, cũng do bổn cung nghe Gia phi nói ngươi đắc lực, lại thấy Liên Tâm có xuất thân Hán quân kỳ cho nên mới làm chủ đem Liên Tâm gả cho Vương Khâm”
Đáy mắt Tố Tâm chợt lóe lên một tia khiếp sợ, cái vỗ về lên tay Hoàng hậu bất giác cũng tăng thêm khí lực, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng hậu nương nương đừng nói như vậy, là nô tỳ vô dụng, không thể phân ưu cùng với nương nương”.

Lòng đen con mắt nàng chuyển động, cười dài nói: “Hoàng quý phi là người hồ đồ, luôn luôn kính sợ mà thuận theo nương nương.

Nàng ta cũng hiểu rõ, nếu như nàng ta bán đứng nương nương thì cũng chính là bán đứng chính nàng ta, lại khiến toàn tộc Cao Giai thị bị liên lụy.

Nàng ta không dám! Nương nương thấy đó, Hoàng thượng truy phong nàng ta làm Hoàng quý phi, cũng có nghĩa là Hoàng thượng vẫn chưa biết rõ điều gì cả”
Hoàng hậu ấn ngực, buồn bã cười nói: “Nàng ta không dám! Chỉ mong nàng ta không dám!” Thần sắc của Hoàng hậu đột nhiên trở nên thê lương: “Cho dù nàng ta dám, bổn cung cũng là Hoàng hậu duy nhất, vĩnh viễn là thê tử duy nhất của Hoàng thượng! Ai ai cũng đừng nghĩ đến chuyện dao động bổn cung!”
Hoàng đế dần dần lạnh nhạt với Hoàng hậu kể từ sau khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi chết đi.

Liên tục 3 tháng sau, ngoại trừ những bữa tiệc quốc yến thì hắn chưa bao giờ đặt chân đến Trường Xuân cung một bước, đôi khi chỉ đi bên cạnh Hoàng hậu hỏi thăm chuyện qua loa mà thôi.

Cái loại lạnh nhạt kia cực kỳ giống với loại mà Tuệ Hiền Hoàng quý phi khi còn sống nhưng mà Hoàng hậu bị lạnh nhạt như vậy vẫn chưa bị lục cung chỉ trích nhiều bởi vì cứ ngỡ Trường Xuân cung bị lạnh nhạt thì Hoàng đế sẽ bước chân đến lục cung nhưng mà thân thể hắn đang ốm bệnh cho nên không rảnh bận tâm đến việc mưa móc ban đều lục cung tần phi, hắn chỉ ở trong Dưỡng Tâm điện dưỡng bệnh.
Căn bệnh này tới cũng thật kỳ quái, sau khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi tạ thế được nửa tháng thì Hoàng đế mới bắt đầu phát bệnh, lúc đầu cũng chỉ là da thịt bị ngứa, dần dần trên người xuất nhiều rất nhiều đổm hồng đốm đỏ như bệnh sởi, lúc này xuất hiện ở ngay đùi, lúc sau lại xuất hiện ngay lưng, ngực rồi cuối cùng cái đốm kia biến thành mụn nước, cơn sốt dần dần xuất hiện, lúc đầu Hoàng đế chỉ cảm thấy khó mở miệng cho nên cũng không muốn nói cho Thái y, rốt cuộc bệnh nặng đến mức đó, hắn lại càng không thể nói.
Tất nhiên người đầu tiên phát hiện Hoàng đế bị bệnh là Như Ý, ngay từ đầu nàng còn có thể ngày đêm hầu hạ bên cạnh hắn, vì Hoàng đế lấy vải bông sạch sẽ chấm lấy mụn nước và nước mủ kia cho nên nàng không biết, rốt cuộc nàng cũng mắc bệnh như bệnh Hoàng đế, lúc đó mới biết cái đốm hồng kia là bệnh truyền nhiễm mà Như Ý ngày đêm chăm sóc vất vả mà cơn sốt của Hoàng đế ngày càng nặng hơn so với của nàng cho nên cũng không tiện hầu hạ bên cạnh, liền đến phía sau Dưỡng Tâm điện cùng dưỡng bệnh với Hoàng đế.
Kể từ đó, cứ cách một ngày là Thái hậu lại đến thăm một lần, Thái hậu lại Tề Lỗ ngăn chặn lại, ở bên ngoài tẩm điện Hoàng đế.

Tề Lỗ lo lắng nói: “Lúc đầu Hoàng thượng có mụn ghẻ, chứng bệnh này thường hay xuất hiện vào mùa hạ nhưng không rõ vì sao mới đầu mùa xuân mà đã xuất hiện rồi”
Hoàng hậu đỡ lấy tay Thái hậu, vội la lên: “Rốt cuộc là chứng bệnh gì? Có nặng lắm không?”
Tề Lỗ vội nói: “Vi thần sợ là Hoàng thượng do tiếp xúc với ký sinh trùng gây bệnh ghẻ cho nên mới phát bệnh.

Vi thần đã cùng với các thái y ở Thái y viện cùng nghĩ ra phương thuốc nhưng do Hoàng thượng giấu bệnh sợ thầy, vẫn cố gắng nhẫn nhịn không nói cho nên đến giờ phút này đây, bệnh tình lại có chút nghiêm trọng”
Thái hậu đột nhiên biến sắc, nghiêm khắc nói: “Mấy ngày nay Hoàng thượng thị tẩm với ai? Thủ lĩnh Kính sự phòng đâu rồi?”
Hoàng hậu vội cung thanh trả lời: “Thái hậu, nhi thần đã xem ra ghi chép của kính sự phòng, ngoại trừ Thuần quý phi và Thư tần làm bạn với Hoàng thượng một lần thì toàn bộ đều là Nhàn quý phi ở bên cạnh hầu hạ”
Thái hậu hít thở nặng nề, thần sắc nghiêm nghị nói: “Nhàn quý phi đâu rồi?”
Lý Ngọc vội nói: “Lúc trước Hoàng thượng không chịu thỉnh thái y xem xét, Nhàn quý phi ở bên cạnh hầu hạ, quý phi nương nương ngày đêm vất vả, rốt cuộc bây giờ lại mắc bệnh giống như Hoàng thượng, Nhàn quý phi đang ở phía sau điện Dưỡng Tâm điện dưỡng bệnh ạ”
Lúc này Thái hậu mới thoáng nguôi giận: “Xem ra nàng ta đúng là hầu hạ chu toàn, chỉ là Nhàn phi sao lại mắc bệnh giống như Hoàng thượng được chứ? Chẳng lẽ nào nàng ta truyền bệnh cho Hoàng thượng sao?”
Lý Ngọc vội nói: “Nửa tháng sau khi Tuệ Hiền Hoàng quý phi tạ thế thì Hoàng thượng phát bệnh, còn Nhàn quý phi mới mắc bệnh gần đây thôi ạ”
Hoàng hậu nhìn Tề Lỗ nói: “Khanh vừa nói bệnh của Hoàng thượng là do ký sinh trùng bệnh ghẻ gây ra, rốt cuộc ký sinh trùng bệnh ghẻ là cái gì? Có phải Dực Khôn cung không sạch sẽ cho nên mới khiến Hoàng thượng mắc chứng bệnh này không?”
Tề Lỗ khom người nói: “Ký sinh trùng bệnh ghẻ là sẽ truyền nhiễm mụn ghẻ, cũng có thể do người bị bệnh lây qua thứ gì mà Hoàng thượng đã tiếp xúc qua hoặc là Hoàng thượng trực tiếp chạm qua người mắc mụn ghẻ cho nên mới mắc chứng bệnh này, còn việc Dực Khôn cung có loại ký sinh trùng đó hay không, theo lý thuyết bây giờ chỉ có Hoàng thượng và Nhàn quý phi nhiễm bệnh thì nghĩa là Dực Khôn cung sạch sẽ”
Thái hậu trầm giọng nói: “Được rồi.

Nếu những người khác vô sự thì Hoàng hậu, chúng ta đi thăm Hoàng đế nào”
Tề Lỗ vội nói: “Thái hậu, Hoàng hậu coi chừng.

Thái hậu và Hoàng hậu là chi thể ngàn vàng, loại bệnh này rất dễ truyền nhiễm, vạn lần phải cẩn thận”.

Hắn vừa dứt lời và liền nhắc nhở tiểu thái giám mang cho Thái hậu và Hoàng hậu bao tay, lại dùng sa khăn bịt kín miệng mũi rồi để cho Lý Ngọc dẫn vào, lại nói: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, ngàn vạn lần đừng chạm vào Hoàng thượng và chạm qua vật gì khác, mọi chuyện cứ để nô tài làm là được rồi”
Thái hậu thấy Lý Ngọc và Thái y trịnh trọng như vậy, liền biết bệnh tình Hoàng đế không tốt cho nên cố gắng giữ mặt bình tĩnh mà để cho Lý Ngọc đưa vào.

Trong tẩm điện, chiếc rèm được che xung quanh rất nhiều, khiến ban ngày mà giống như hoàng hôn, lại nghe tiếng Hoàng đế phát ra một hai tiếng rên rỉ rồi lại im lặng.
Hai thị nữ quỳ trước mặt Hoàng đế, trên tay mang đôi bao tay, thay Hoàng đế nhẹ nhàng lau gãi chỗ ngứa.

Thái hậu thấy Hoàng đế mê man, ý bảo Lý Ngọc xốc chăn lên, vén cánh tay Hoàng đế và y phục trên đùi lên, Thái hậu liền thấy chỗ da thịt đều đầy mụn nước.

Hoàng đế mơ hồ rên rĩ không rõ: “Ngạch… ngạch…”
Hoàng hậu không kìm lòng được, nước mắt liền rơi xuống.


Thái hậu rốt cuộc cũng có chút đau lòng, nhẹ nhàng gọi vài câu: “Hoàng đế! Hoàng đế!”
Hoàng đế không chút đáp lại, chỉ nỉ non hỗn loạn: “Ngạch nương, ngạch nương, ngạch…”
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: “Hoàng hậu, ngươi nghe xem Hoàng đế đang nói gì
vậy?”
Hoàng hậu biết Hoàng đế đã nói hai chữ “ngạch nương”, là phạm vào điều mà Thái hậu tối kỵ nhất nhưng mà nàng cũng không thể không trả lời cho nên đành phải miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng vẫn tôn xưng Thái hậu là Hoàng ngạch nương, chỉ là bây giờ bệnh tình suy yếu, cảm niệm Thái hậu đích thân đến vấn an cho nên mới phá lệ, kêu gọi thân thiết bằng hai chữ ngạch nương”
Bên môi Thái hậu xuất hiện nụ cười đạm bạc, giống như màu sắc ngọn núi phía xa mờ mịt: “Làm khó hiếu tâm Hoàng đế”.

Nàng nói xong rồi quay đầu nhìn Tề Lỗ: “Tề Lỗ, khanh đã cho Hoàng thượng và Nhàn quý phi dùng thuốc gì rồi? Có chút khởi sắc nào không?”
Tề Lỗ vội nói: “Bẩm Thái hậu, mỗi ngày vi thần đều dùng canh hoàng liên giải độc cho Hoàng thượng dùng, lại dùng nguyên hoa, rau sam, bồ công anh, cỏ như ý hòa với một ít nước dùng để chà lau toàn thân.

Món ăn cũng chủ yếu là rau quả, lại lấy đậu xanh, thịt nạc nấu canh cho Hoàng thượng ăn.

Chứng bệnh của Nhàn quý phi có chút khởi sắc, tuy rằng vẫn còn nóng sốt nhưng không nhiều như Hoàng thượng, ngoài ra vi thần còn chế ít thuốc thoa ngoài da, rốt cuộc cũng thấy hiệu quả ạ”
Thái hậu gật đầu nói: “Khanh là người đứng đầu Thái Y viện, y thuật lại tài giỏi, ai gia thật sự yên tâm, khanh hãy cố gắng điều trị cho Hoàng thượng đi.

Tất cả thuốc được đưa đến, nhất định khanh phải tự mình kiểm tra”.

Tề Lỗ đáp ứng đi ra ngoài, Thái hậu quay đầu lại, thấy Hoàng hậu vô thanh rơi lệ, bất giác nhíu mày nói: “Hoàng hậu, ngươi là chi chủ lục cung thì cung nên biết lúc này mà rơi nước mắt cũng chẳng có tác dụng gì.

Nếu ngươi khóc mà khiến cho Hoàng thượng có thể khỏi hẳn thì ai gia cũng sẽ ngồi xuống cùng khóc với ngươi”
Hoàng hậu vội nhẫn nhịn nước mắt nói: “Dạ”
Thái hậu nhíu mày nói: “Bệnh của Hoàng thượng cũng không phải chứng bệnh gì lớn, nước mắt không đáng phải rơi xuống như vậy.

Nếu Nhàn quý phi mà giống như ngươi, nàng ta lại hầu hạ bên cạnh Hoàng đế mới khiến thân mình bị bệnh như vậy thì e rằng nàng ta đã khóc lóc mà ngất đi rồi”
Hoàng hậu nghe Thái hậu nói như vậy, liền lau nước mắt: “Nhi thần nghe theo lời dặn của Hoàng ngạch nương”
Thái hậu thở dài nói: “Tính tình ngươi ôn nhu như vậy, cũng chỉ nghe theo lời dặn của ai gia.

Nếu Nhàn quý phi đã bị bệnh, trong cung còn lại các tần phi khác, Thuần quý phi vừa mới mang thai, Gia phi lại đang nuôi nấng Hoàng tử cho nên đều không cần đến đây.

Bây giờ chỉ có Mai tần và Thư tần là tần phi mà Hoàng đế sủng ái nhất, lại nhiều năm phụng dưỡng, còn có Du phi, Khánh thường tại, Tú đáp ứng nữa.

Ngươi là Hoàng hậu thì hãy dụng tâm phân phó đi”
Thái hậu dặn dò xong, Hoàng hậu quỳ xuống nói: “Hoàng ngạch nương thánh minh, nhi thần vốn là không nên bỏ qua lời dặn của Hoàng ngạch nương, thế nhưng bệnh của Hoàng thượng có thể truyền nhiễm, nếu lục cung thay nhau hầu hạ chỉ sợ chứng bệnh phát tác ra càng nhiều, lúc đó cũng không thể cứu vãn được nữa.

Nếu Hoàng ngạch nương cảm thấy nhi thần có khả năng thì xin Hoàng ngạch nương cho nhi thần tự mình chiếu cố chăm sóc Hoàng thượng, nhất định ngày đêm phụng dưỡng, không rời nửa bước”
Hai tròng mắt Thái hậu yên tĩnh, đáy mắt trong trẻo: “Thật không? Hoàng hậu và Hoàng đế chi tâm ân ái như vậy, ai gia sao có thể nhẫn tâm chia lìa được chứ? Nếu vậy thì hãy làm theo lời Hoàng hậu đi, chỉ là Hoàng hậu, ngươi cũng là người, sẽ không chống đỡ được mệt mỏi, ai gia sẽ cho người đến giúp ngươi”.

Thái hậu dứt lời liền dặn Lý Ngọc vài câu, rồi đi ra ngoài điện.
Vì Hoàng đế bị bệnh, trong tẩm điện lại bức bối cho nên Thái hậu quay về Từ Ninh cung mới hít sâu một hơi, xoa trán nói: “Phúc Gìa, ai gia cảm thấy trong lòng rầu rĩ, ngươi quay lại gọi thái y đến xem ta thế nào đi”
Phúc Gìa liền đáp ứng, quay đầu lại thì thấy Tề Lỗ đang đứng ở ngoài hành lang, nàng bất giác cười nói: “Đang muốn đi thỉnh Thái y thì ai ngờ Tề Thái y đã đến nơi này rồi”
Thái hậu nghe tiếng nhìn lại, thấy Tề Lỗ thỉnh an, khuôn mặt hoảng sợ không thôi, Thái hậu không khỏi nhíu mày nói: “Sao vậy? Hoàng đế bị bệnh mà khuôn mặt khanh bất an như vậy, khanh không sợ phạm vào điều kiêng kị sao?”
Lúc này Tề Lỗ mới phục hồi tinh thần, vội lấy tay áo lau mặt nói: “Vi thần có tội.

Vi thần có tội”
Lời xin lỗi này thật sự chưa có nguyên do, Thái hậu và Phúc Gìa liếc mắt nhìn nhau rồi chợt hiểu rõ, liền nói: “Đứng lên đi.

Ai gia cũng đang muốn hỏi kỹ lại bệnh tình Hoàng đế”
Tề Lỗ tiến lên vài bước, theo Thái hậu đi vào Noãn các, lại thấy bên cạnh không còn người ngoài thì thần sắc mới dịu đi một chút.

Phúc Gìa đỡ tay Thái hậu ngồi xuống, vững vàng mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn nói: “Sợ hãi như vậy là khanh cũng biết trước khi chết, Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã tố cáo tội trạng của khanh rồi đúng không?”
Tề Lỗ vội quỳ xuống nói: “Bẩm Thái hậu, vi thần hầu việc trong cung, chủ tử phân phó không dám không tận tâm tận lực một ai, thật sự không dám đắc tội với ai!”
Phúc Gìa thay Thái hậu châm trà mang lên, nhìn Tề Lỗ mím môi cười nói: “Tề thái y ở trong cung lâu như vậy, mọi việc đều thuận lợi, không phải không dám đắc tội với ai mà là có thể phân rõ ai có thể đắc tội ai không thể đắc tội.

Ngài sợ Tuệ Hiền Hoàng quý phi biết những chuyện mà ngài đã làm với nàng ta, sợ Hoàng thượng trách phạt ngài làm việc không cẩn thận đúng không? Ngài thì cần gì phải sợ nữa chứ, Hoàng thượng là người có uy quyền nhất, Hoàng thượng chính là muốn ngài làm việc này thì ngài còn gì phải sợ, tiền đồ của ngài vẫn còn dài ở phía sau đấy”
Tề Lỗ hoảng sợ, không ngừng xua tay: “Cô cô khích lệ, vi thần hổ thẹn không dám nhận”
Thái hậu nhẹ nhàng xua tay, lấy ra một quyển kinh Phật, tiện tay lật xem, không chút để ý nói: “Khanh cũng nên cẩn thẩn một chút, nếu ngày sau Hoàng đế muốn trách tội khanh thì Hoàng đế sẽ không nghĩ khanh vì Hoàng thượng mà làm những chuyện kia mà chỉ biết khanh vì ai gia mà làm việc mà thôi”
Tề Lỗ sợ tới mức mặt không còn chút máu, dập đầu nói: “Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu đều là chủ tử của vi thần, vi thần không dám, vi thần không dám ạ!”
Bốn phía im lặng, khuôn mặt Thái hậu hiền hòa vô cùng: “Hoàng hậu chỉ cầu sinh con, Hoàng thượng lại coi trọng tài cán của khanh, ai gia cũng chỉ mượn tay khanh một chút để khiến hậu cung an bình mà thôi.

Hoàng đế cưới những người này, cũng đã tuyên bố là vì nể trong mẫu tộc của các nàng ta.

Ô Lạp Na Lạp thị thì thôi đi, bây giờ đã năm bè bảy mảng, Cao thị có thể từ cách cách trở thành Trắc phúc tấn, lại nhảy một bước trở thành quý phi, trở thành người nhận ân sủng nhiều nhất cũng bởi vì Hoàng đế muốn mượn lực của phụ thân Cao Bân của nàng ta mà thôi”.
Bên trong đôi mắt Thái hậu xuất hiện một tia hận ý: “Lúc trước ai gia gả Đoan Thục đi xa như vậy là vì muốn triều đình bình an thì không thể không gả, thứ hai là Hoàng thượng cũng bị Cao Bân cực lực thúc đẩy.

Thân là Thái hậu, ai gia không thể không vì triều chính mà suy xét nhưng thân là người mẹ, ai gia lại không thể không nhớ rõ chuyện này.

Xuất thân Hoàng hậu quý trọng, lại có Trương Đình Ngọc mà Mã Tề hô ứng ở tiền triều, khi Mã Tề chết đi, đệ đệ của Hoàng hậu là Phó Hằng cũng được vào triều làm quan, một bước lên mây.

Ai gia muốn dồn Hoàng hậu đến bước đường cùng thì cũng liền mất đi một chút khí lực, nếu Cao thị một mực trung thành với Hoàng hậu như vậy, nếu Cao thị có thêm Hoàng tử để dựa vào chỉ e ai gia càng mất thêm nhiều khí lực mà thôi”
Tề Lỗ nói: “Phải phải.

Nguyên ý của Thái hậu cũng không muốn làm ai bị thương, cũng không muốn tính mạng của ai, chỉ là do số mệnh của Tuệ Hiền Hoàng quý phi như vậy mà thôi”
Thái hậu cười đến hòa nhã, nói: “Mệnh của nàng ta có lẽ không phải vậy, chỉ là phụ thân của nàng ta là người tiễn bước nữ nhi của ai gia cho nên ai gia cũng không muốn nàng ta có được hài tử.

Chẳng qua, chuyện này ai gia mới phân phó khanh đi làm, liền phát giác nguyên lai Hoàng đế cũng biết nàng ta khí hư huyết ứ, không dễ có thai cho nên ai gia bất quá cũng làm cho khanh biết thời biết thế, nói cho Hoàng đế biết nàng ta không dễ có thai, nếu nàng ta chữa khỏi bệnh thì thị phi sẽ tái sinh, thứ nhất hậu cung không hòa thuận, thứ hai càng làm cho Cao Giai thị mạnh mẽ, thứ ba là cũng gợi lên chi tâm nỗi nhớ nữ nhi của ai gia cho nên Hoàng đế mới giả vờ không biết không thấy việc khanh đang làm.

Khanh yên tâm, nếu Hoàng đế biết được ai đứng đằng sau khanh thì không ai có thể động được vào khanh một chút nào cả”.
Tề Lỗ lúc này mới an tâm một chút, nghĩ lại nói: “Như vậy thì Thư tần nương nương…”
Thái hậu thản nhiên chen ngang lời hắn: “Mọi người đều có duyên pháp, ai phân phó khanh làm cái gì thì khanh cứ việc làm, ngoài ra không cần để ý đến việc khác”
Lúc này Tề Lỗ mới cáo lui, Phúc Gìa đưa tiễn Tề Lỗ ra ngoài, rồi lại đấm vai cho Thái hậu, thử thăm dò nói: “Chuyện của Thư tần nương nương, Thái hậu quả thật không để ý tới sao?”
Thái hậu ngưng thần suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Thư tần là người cuồng dại, nhất tâm si mộ Hoàng đế.

Ngoại trừ việc ai gia có thể thành toàn được cuồng dại của nàng ta thì ai gia cái gì cũng không thành toàn được”
Dường như Phúc Gìa không đành lòng, trầm ngâm nói: “Đáng thương Thư tần một lòng say mê Hoàng thượng.

Chỉ là ngẫm lại cũng thật là, nếu ràng buộc càng sâu thì càng không thể tự thoát ra được, nếu lúc đó thật sự Thư tần toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng thì chỉ e uống phí sự dạy dỗ của Thái hậu”

Hoàng đế bị bệnh như thế, Hoàng hậu luôn ở tại Dưỡng Tâm điển canh chừng, Hoàng hậu tự tay phụng dưỡng Hoàng đế, mọi việc đều tự tay đi làm, cực nhọc cả ngày cả đêm, cho dù Hoàng đế lạnh nhạt với nàng nhưng nàng vẫn luôn ngồi trước mặt Hoàng đế dùng nước chà lau thân thể, chà lau đến khi nào Hoàng đế thôi ngứa mới thôi, Hoàng đế bị bệnh cho nên thường không thể yên giấc, Hoàng hậu cũng luôn chờ đợi một bên.
Thân thể Như Ý cũng dần khỏe lại, từng đến tẩm điện Dưỡng Tâm điện thăm Hoàng đế, ai ngờ mới vén mành lên, Lý Ngọc đã muốn đuổi ra, im lặng vẫy tay nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong”
Như Ý hỗn loạn, dưới chân hơi yếu đuối, liền tựa vào lòng Nhị Tâm nói: “Chỉ có mình Hoàng hậu thôi sao?”
Lý Ngọc gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương không cho lục cung bước vào phụng dưỡng, để phòng ngừa chứng bệnh truyền nhiễm cho nên Hoàng hậu nương nương tự mình ở trong đó hầu hạ Hoàng thượng”
Như Ý hiểu rõ: “Làm khó khổ tâm Hoàng hậu, Hoàng thượng bị bệnh thế này, không thể không thấy được nàng”
Bộ dạng Lý Ngọc phục tùng gật đầu: “Rốt cuộc Hoàng hậu vẫn là chi chủ lục cung”
Như Ý hạ mành, liền đi ra ngoài mà quay về sau điện, Nhị Tâm có chút bất an nói: “Hoàng hậu nương nương ngày đêm làm bạn bên cạnh Hoàng hậu, nương nương không thể không phòng được ạ”
“Phòng sao?” Như Ý thản nhiên mỉm cười, nằm xuống: “Hoàng hậu có thể tự mình ở bên cạnh chăm sóc Hoàng thượng, tất nhiên là được Thái hậu cho phép.

Cao Hi Nguyệt cũng đã chết, Hoàng hậu lại chịu lạnh nhạt lâu như vậy, Hoàng thượng vẫn luôn ở trong cung của ta, tất nhiên Thái hậu sẽ không yên tâm rồi.

Thái hậu không thích trong cung có người độc sủng, bổn cung cũng thuận theo ý muốn của Thái hậu mà thôi”
Nhị Tâm đắp chiếc chăn bằng gấm cho Như Ý, hỏi nhỏ: “Nương nương không sợ…”
“Sợ sao? Trước khi chết Cao Hi Nguyệt có nói nhất định cái chết của nàng sẽ không vô ích, muốn ra tay lần cuối thì ta còn sợ gì nữa chứ”.

Thanh âm Như Ý ôn trầm mà nhẹ nhàng: “Bây giờ ta chỉ cần lo dưỡng thân mình cho tốt là được rồi”
Mới đầu Hoàng đế mơ màng tỉnh lại, thấy một y phục nữ tử thanh tố đang lấy khăn lau mặt cho hắn, lúc đầu hắn cứ nghĩ Như Ý ở bên cạnh, đến mấy ngày sau hắn cũng hạ nhiệt, dần dần thanh tĩnh, nhìn thấy một nữ tử đang ngủ gục bên cạnh hắn, hắn liền nhìn Lý Ngọc nói: “Nhàn quý phi mệt mỏi rồi, sao ngươi không đỡ nàng ấy lui xuống nghỉ ngơi đi?”
Lý Ngọc thấy Hoàng đế tỉnh dậy, không khỏi vui mừng, vội nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng không nhận ra là ai đây sao? Là Hoàng hậu nương nương đấy ạ”
Hoàng đế “A” lên một tiếng, suy yếu nói: “Sao Hoàng hậu lại đến đây?”
Lý Ngọc nói: “Từ lúc Hoàng thượng và Nhàn quý phi bị bệnh đến giờ, vẫn là Hoàng hậu nương nương vì Hoàng thượng mà cực nhọc ngày đêm, người cũng gầy ốm đi rồi ạ”
Hoàng đế hơi có chút cảm động, ho khan vài tiếng, hắn vương tay chạm vào hai gò má của Hoàng hậu.

Hắn vốn đang bị bệnh cho nên chạm vào cực nhẹ, không ngờ Hoàng hậu lập tức ngồi dậy, người chưa hoàn toàn tỉnh dậy, mơ màng nói: “Hoàng thượng muốn cái gì? Thần thiếp đang ở đây”
Hoàng đế thấy nàng vội vàng như thế, liền cảm thấy cảm động, ấm áp nói: “Hoàng hậu, nàng vất vả rồi”.

Hắn hơi gật đầu: “Lý Ngọc, Hoàng hậu mệt mỏi, ngươi đưa Hoàng hậu lui xuống nghỉ ngơi đi, để cho người khác tới chăm sóc trẫm là được rồi”
Hoàng hậu thấy Hoàng đế không muốn nàng ở trước mặt hắn, nhất thời sợ hãi, vội vã quỳ xuống khẩn thiết nói: “Hoàng thượng, thần thiếp biết Hoàng thượng không muốn gặp thần thiếp nhưng Hoàng thượng đang bệnh như vậy, thần thiếp là thê tử kết tóc với Hoàng thượng thì sao thần thiếp không thể ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc Hoàng thượng được chứ ạ? Chứng bệnh Hoàng thượng là bệnh truyền nhiễm, Nhàn quý phi nhất thời vô ý mà cũng mắc phải, nếu lục cung có chuyện gì không yên ổn, liên lụy nhi nữ, chẳng phải đó là sai lầm của thần thiếp sao?”
Khẩu khí Hoàng đế ôn hòa mấy phần: “Hoàng hậu, nàng đứng lên đi, đừng động một chút là quỳ”
Hoàng hậu thấy ngữ khí Hoàng đế hơi buông lỏng, rưng rưng nói: “Thần thiếp tự biết sai lầm, Hoàng thượng không muốn gặp thần thiếp cho nên mới lấy sa khăn che mặt lại nhưng thần thiếp cầu xin Hoàng thượng đừng chán ghét thần thiếp, hãy xem thần thiếp là một cung nhân bình thường mà ở bên cạnh phụng dưỡng đi ạ”
Hoàng đế nhìn nàng một cái, ôn nhu thở dài nói: “Hoàng hậu, nàng gầy đi nhiều rồi”
Hoàng hậu vất vả từ lâu, nghe được lời nói thân thiết của Hoàng đế, nhất thời động tình, không khỏi rơi lệ: “Chỉ cần có thể phụng dưỡng khiến Hoàng thượng khỏi hẳn bệnh thì thần thiếp không sợ gì nữa”
Hoàng đế ho khan vài tiếng, trên người lại có chút ngứa ngáy cho nên làm biếng trả lời, nghiêng người nằm xuống, Hoàng hậu vội vàng đi tới trước mặt Hoàng đế, lấy chiếc khăn trắng mềm mại chấm chút nước thuốc chà lau trên người Hoàng đế, mỗi lần chà lau là mỗi lần thổi nhẹ nhàng, chỗ ngứa cũng tăng thêm chút mát mẻ.

Hoàng đế thấy nàng cẩn thận như vậy, cũng không nói gì mà để mặc nàng phụng dưỡng.
Chớp mắt một cái đã đến bữa tối, Hoàng hậu đi ra ngoài được một canh giờ, rồi đưa đồ ăn tiến vào.

Vì Hoàng đế bị bệnh cho nên mọi đồ ăn thức uống đều nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là một chén cháo hoa, một đạo lựu tiên ma và một chiến canh đậu xanh.

Lý Ngọc đỡ Hoàng đế ngồi dậy, Hoàng hậu cũng chịu mượn tay người khác mà tự mình bón cho Hoàng đế ăn.

Hoàng đế ăn được hai miếng, mím môi nói: “Cái này không phải do Ngự Thiện phòng làm”
Tố Tâm vui mừng nói: “Hoàng thượng vẫn chưa khỏe nhiều mà vẫn nếm được cái này.

Mấy bữa nay, mọi món ăn dành cho Hoàng thượng đều do tự nay Hoàng hậu nương nương làm, không cho người ngoài nhúng tay vào nửa phần, chỉ sợ làm không được ngon”
Trong mắt Hoàng đế xuất hiện nhu tình, một bữa cơm yên lặng ăn xong, đợi đến khi nấu thuốc xong, Hoàng hậu cũng thử qua trước rồi mới đưa đến trong miệng Hoàng đế.

Hoàng đế ôn nhiên nói: “Đây là thuốc ở Thái y viện, Hoàng hậu không cần cẩn thận như thế”
Trong mắt Hoàng hậu nóng lên, cuối mặt xuống, chân thành vô cùng: “Mọi việc thần thiếp luôn cẩn thận, là vì bệnh của Hoàng thượng, là vì phu quân của thần thiếp”.

Nàng đánh bạo chăm chú nhìn Hoàng đế, khẩn thiết nói: “Mấy ngày nay Hoàng thượng bị bệnh, cũng ít khi nói chuyện, thần thiếp ở bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy không thích hợp chỗ nào, muốn làm cái gì, thần thiếp đều cố gắng phỏng đoán, thần thiếp cảm thấy chưa bao giờ thần thiếp lại gần gũi thân cận với Hoàng thượng như vậy”
Hoàng đế trầm mặc một lát, vỗ nhẹ tay Hoàng hậu, ôn hòa nói: “Hoàng hậu có tâm”
Hoàng đế uống thuốc xong rồi liền đi ngủ, Hoàng hậu bận rộn hơn nửa ngày, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì đã thấy Liên Tâm tiến vào, nói thầm với nàng vài câu rồi nàng cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, đi ra ngoài điện.

Nàng mới bước ra ngoài điện thì đã thấy một nữ tử quỳ ở trước điện, khuôn mặt nàng thanh diễm lạnh lùng, cất cao giọng nói: “Hoàng thượng ốm đau, vì sao Hoàng hậu nương nương không cho thần thiếp đi vào thỉnh an Hoàng thượng vậy?”
Tố Tâm đỡ lấy tay Hoàng hậu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thư tần, Hoàng thượng mắc bệnh truyền nhiễm, bổn cung cũng lo lắng cho các muội, nếu ai ai cũng đến thăm hỏi phụng dưỡng thì lỡ như mắc bệnh, lúc đó lục cung còn có thể sống yên ổn nữa không?”
Ý Hoan không chút cử động mà dò xét Hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương vất cả như vậy, một mình chăm sóc Hoàng thượng nhưng Hoàng hậu lại quên Hoàng hậu vẫn còn có công chúa cần phải chăm sóc, thần thiếp không có con cái cho nên không có sự vướng bận cho nên phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng là tố hơn cả”
Hoàng hậu đứng ở dưới ánh trăng, mạnh mẽ lẫm liệt không chút thay đổi: “Tất nhiên muội không có con cái nhưng muội còn trẻ, nếu bị mụn ghẻ dính lên trên người mà để lại sẹo, làm tổn thương dung mạo như hoa như ngọc của muội thì sao sau này có thể phụng dưỡng Hoàng thượng nữa chứ? Ngay cả Du phi, bổn cung cũng không cho muội ấy đến đây nữa là”
Bộ dạng Ý Hoan vốn thanh lãnh như sương, thân hình trắng tuyết, đứng dưới ánh trăng mà mỉm cười, càng tỏa ra trắng tuyết, như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, diễm quang mê ly.

Nàng đứng lên, phất phới nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu nương nương đúng là hiền lành tốt bụng, một mình phụng dưỡng Hoàng thượng, không ngại cực khổ, thần thiếp muốn gặp một chút cũng chẳng được.

Thôi thì thần thiếp vì Hoàng thượng mà tự tay may một chiếc túi phúc khí, đã thỉnh pháp sư Khai Quang ở Bảo Hoa điện cầu phúc, Hoàng hậu nương nương có thể chuyển giao đến tay Hoàng thượng không?”
Hoàng hậu nghe nàng nói như vậy, liền chút động khí, chỉ là cười nói: “Túi phúc thì rất tốt, chỉ là Thư tần muội muội nên cho Hoàng thượng khỏe lại mà tự tay giao cho Hoàng thượng, lúc đó mới có được tâm ý.

Hôm qua sương sớm thanh hàn, e là muội muội bị thương.

Bổn cung nghĩ, sau khi Hoàng thượng lành bệnh, nhất định sẽ hi vọng muốn nhìn thấy dung nhan như hoa của muội muội, vậy thì muội muội mau hồi cung nghỉ ngơi đi”.
Hoàng hậu dứt lời, không muốn nói chuyện nữa, chỉ thấp giọng dặn: “Tố Tâm, vẫn theo quy tắc, không được cho bất cứ kẻ nào bước vào quấy rầy Hoàng thượng tịnh dưỡng”.

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Tề Lỗ có chuẩn bị thuốc mang thai cho bổn cung, nhất định phải nhớ rõ đúng hạn mà đưa tới cho bổn cung uống”
Tố Tâm liền đáp một tiếng: ” Kỳ thật Hoàng thượng vẫn đang bị bệnh, nương nương cần gì phải sốt ruột như vậy chứ?”
Hoàng hậu nói nhỏ: “Lúc trước Hoàng thượng luôn lạnh nhạt với bổn cung, nay đã gặp cơ hội tốt.

Nếu không thừa dịp lúc này Hoàng thượng đang thương xót bổn cung mà cố gắng có được long thai thì còn phải đợi đến lúc nào chứ?”
Tố Tâm chỉ phải im lặng, liền đứng canh giữ ở bên ngoài cửa.

Ý Hoan thấy Hoàng hậu như thế, cũng chỉ phải xoa dịu đầu gối đau nhức vì mới quỳ, phẫn nộ nói: “Hà Tích, đưa bổn cung đến Bảo Hoa điện”
Hà Tích lo lắng nói: “Nương nương, từ lúc Hoàng thượng ốm đau đến nay, nương nương vẫn luôn đến Bảo Hoa điện cầu phúc cho Hoàng thượng, không ngừng may túi phúc, sao chép kinh kệ, nô tỳ thật sự lo lắng cho thân thể nương nương.

Huống chi, Thái hậu cũng không có công đạo như vậy nữa là”
Ý Hoan nhợt nhạt liếc mắt nhìn Hà Tích, dĩ nhiên không vui nói: “Bổn cung chỉ quan tâm đến Hoàng thượng, cần gì phải nhớ công đạo Thái hậu.

Nếu ngươi mệt mỏi, bổn cung sẽ tự mình đi đến nơi đó”
Hà Tích vội nói: “Nô tỳ không mệt, chỉ là nương nương làm như vậy thì Hoàng thượng cũng không thể nhìn thấy mà chỉ khiến thân mình vất cả thôi ạ”
Ý Hoan nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dài nói: “Hoàng thượng thì sao không nhìn thấy được chứ? Ta chỉ là muốn thành toàn tâm ý của chính mình mà thôi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.