Đọc truyện Hậu Cung Như Ý Truyện FULL – Chương 137
Như Ý trở về Dực Khôn cung trong đêm khuya tối tăm.
Trong cung im lặng đến mức quỷ dị, không khí hạnh vũ yên liễu ở Giang Nam đột nhiên mất đi, khí trời trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nàng rùng mình một cái, chiếc áo khoác thêu hình hoa sen có vẻ như đơn bạc, gió lạnh đêm khuya khiến nàng run run.
Trên đường đưa nàng trở về là Phúc Linh An, đó là trưởng tử của Phó Hằng – thân đệ của Hiếu Hiền hoàng hậu.
Nàng và Hiếu Hiền hoàng hậu ân oán thế nào, trong cung đều biết cho nên mặc dù Phúc Linh An làm bạn trên đường với nàng nhưng thần sắc cũng không vui vẻ chiếu cố chu toàn gì, bất quá chỉ có Dung Bội làm bạn với nàng, nhẫn nhịn quay về.
Như vậy thì đã sao cơ chứ? Toàn bộ tương lai của nàng dĩ nhiên đã biến mất, tại sao lại có thể khẩn cầu người khác đối xử tốt với nàng? Hải Lan vốn không đi nam tuần nhưng sáng sớm nghe được tin tức, liền dẫn người đến chờ ở ngoài cửa Dực Khôn cung.
Nhân lúc Đế hậu rời cung, ánh nến trong cung cũng chỉ thắp một nửa, ban đêm đen kịt, ánh trăng thảm đạm.
Dưới ánh trăng chỉ thấy tượng đá thú im lặng phục định, lạnh lùng ngửa mặt lên trời trừng mắt, hò hét không nói gì.
Xung quanh vắng lặng không chút tiếng động, duy chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng bánh xe cũ kỹ đang chạy trên đường đá.
Dung Bội giúp đỡ Như Ý xuống xe, Hải Lan dĩ nhiên đã đứng ở ngoài cửa chờ đợi cùng với Diệp Tâm.
Nàng thấy sắc mặt Như Ý tái nhợt, nàng làm sao còn kiềm chế được sự thê lương, hô lên một tiếng: “Hoàng hậu nương nương…”.
Vừa mới nói đến đó, Tiến Trung chạy đi lên, miệng cười như không cười nói: “Du phi nương nương, cái danh “Hoàng hậu nương nương” không thể kêu gọi như trước được nữa rồi.
Nương nương và nô tài đều giống nhau, gọi một tiếng “chủ tử” đi, có như vậy mới không bị mắc tội”.
Danh phận chưa định nên có chút ngượng ngùng.
Hải Lan không thèm nhìn Tiến Trung, liền đi đến bên cạnh Như Ý, thi lễ quy cũ một cái, nhẹ nhàng gọi: “Tỷ tỷ”.
Nàng thanh định con ngươi, ôn thanh nói: “Tỷ tỷ và Hoàng thượng cuối cùng cũng đến tính trạng này.
Rốt cục tỷ tỷ cũng đã trở về.
Bên ngoài bất an, chỉ cần trở về là tốt rồi”.
Đáy mắt Như Ý nóng lên, cầm tay nàng, thì thầm gọi: “Hải Lan”.
Nàng lẳng lặng nói: “Đừng hoảng hốt”.
Làm sao không thể hoảng hốt được chứ? Lời này chỉ là lời an ủi mà thôi.
Hải Lan nở nụ cười ôn trầm, bình tĩnh nói: “Dạ.
Chúng ta còn có Vĩnh Cơ và Vĩnh Kỳ cơ mà”.
Tiến Trung nói: “Du phi nương nương, chủ tử vội vã quay về Dực Khôn cung.
Dù sao trời vẫn còn lạnh, cho nên cũng phải vào bên trong nghỉ ngơi mới tốt, không nên đứng bên ngoài.
Chủ tử cũng cần phải tĩnh tâm nữa ạ”.
Hải Lan biết Tiến Trung đang đắc thế, cũng không tiện chống đối, nhân tiện nói: “Ý chỉ của Hoàng thượng, bổn cung cũng đã biết.
Hoàng thượng nam tuần bên ngoài, hết thảy mọi việc trong cung đều do bổn cung chuẩn bị, công việc của Dực Khôn cung, bổn cung cũng sẽ chăm sóc tốt”.
Tiến Trung cười nói: “Đó là điều dĩ nhiên.
Bên người Hoàng thượng còn có Lệnh Hoàng quý phi chiếu cố, hết thảy mọi việc trong cung đều nhờ vào Du phi nương nương”.
Hắn cố ý nhấn mạnh: “Lệnh Hoàng quý phi”.
Bốn chữ đó làm sao Hải Lan không hiểu chứ, trên mặt cười đến bình yên: “Tất nhiên rồi”.
Tiến Trung lại nói: “Hoàng thượng nói, chủ tử hồi cung thì phải vào Dực Khôn cung ngay, tất cả mọi người hầu hạ đều phải ra ngoài, chỉ chừa lại Dung Bội, Lăng Chi cùng Vân Chi; không cho tạp vụ vào nhũng nhiễu để cho chủ tử tĩnh tâm”.
Trong giọng nói của hắn không có chút tôn kính, Như Ý làm sao lại có thể so đo cùng với hắn, Hải Lan cũng nhẫn nhịn không nói, chỉ đỡ lấy cánh tay Như Ý nói: “Bên trong đã chuẩn bị tốt rồi, muội muội đưa tỷ tỷ đi vào”.
Tiến Trung vội vàng chạy lên phía trước: “Du phi nương nương, Hoàng thượng có nói, nếu vào Dực Khôn cung thì sẽ không được đi ra.
Nương nương nên cân nhắc rõ ràng”.
Hải Lan nhẫn nhịn không nổi, chỉ muốn phát tác.
Như Ý giữ chặt cánh tay nàng, khẽ lắc đầu: “Muội còn thay ta chiếu cố Vĩnh Cơ, Vĩnh Kỳ nữa mà”.
Đáy mắt Hải Lan có lệ quang chợt lóe, cởi áo khoác trên người choàng vào vai Như Ý, cổ áo cổ tay áo của chiếc áo khoác kia là dùng lông của con chồn bạc mà may thành nên rất ấm áp.
Hải Lan chịu đựng nước mắt nói: “Muội muội đã muốn cực lực an bài nhưng Nội Vụ phủ tuân theo ý chỉ Hoàng thượng, bên trong… bên trong không thể như xưa, tỷ tỷ bảo trọng”.
Như Ý khép lại lòng bàn tay, chạm mu bàn tay nàng lướt qua: “Hải Lan, bảo trọng”.
Như Ý không đành lòng quay đầu lại, bước xuống vội vàng đi vào trong cung.
Phía sau hai cánh cửa cung phát ra thanh âm nặng nề ngân nga mà đóng lại.
Hải Lan nhìn theo hình bóng của nàng mà nước mắt rơi lã chã.
Tiến Trung khuyên nhủ: “Trời không còn sớm nữa rồi, Du phi nương nương cũng đã đón tiếp chủ tử cho nên cũng nên nghỉ ngơi một chút đi”.
Hải Lan vuốt cằm nói: “Công công đi đường vất vả”.
Nàng đang muốn dời bước, liền nghe thấy dưới chân có một tiếng động, đúng là một cái trân châu xanh biếc được đựng trong cái túi có hương hoa mai mà thường ngày Như Ý hay mang trên người.
Đáy lòng Hải Lan đau xót, khom người nhặt lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói với Diệp Tâm: “Đêm đã khuya, chúng ta trở về thôi”.
Như Ý đi vào trong điện, mới biết sao Hải Lan lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Ngay cả Lăng Chi cũng nhịn không được, hô lên một tiếng như trời long đất lở.
Ánh đèn bị giảm tới hai ngọn, mờ nhạt ảm đạm.
Nàng thấy cảnh vật xung quanh mình tối tăm mà chằng chịt.
Dung Bội liền bưng lên gương đồng, cẩn thận che chắn lại ngọn đèn để cho ánh sáng thêm rõ.
Từ khi ra khỏi lãnh cung, Dực Khôn cung là nơi ở của nàng, nhiều năm qua bố trí tỉ mỉ, luôn luôn thanh lịch đẹp đẽ quý giá.
Nhưng giờ đột nhiên nhìn thấy, mọi vật quý giá trong cung đều bị thu hồi, ngay cả chiếc giường cũng thay bằng chiếc giường của cung nhân đạm mạc.
Đôi môi Dung Bội run run nói: “Người Nội Vụ phủ sao lại có thể đối đãi như vậy với nương nương được chứ? Hoàng thượng chưa phế hậu mà bọn họ lại có thể làm như vậy sao?”
Như Ý khoát tay, ý bảo nàng không cần nhiều lời.
Ý phế hậu cũng đã rất rõ ràng, Nội Vụ phụ làm sao không hiểu được chứ.
Như Ý tiến lên phía trước Phật đường, nhìn thấy thanh đăng như trước, Phật Tôn mỉm cười như lúc trước.
Lăng Chi mở ngăn tủ, quần áo bốn mùa coi như chu toàn, liền biết Hải Lan đã chuẩn bị cực lực.
Như Ý bình yên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn vải nhung, nắm một chuỗi phật châu mà nhìn Phật tượng, niệm ra Phật ngữ ba ngàn chữ.
Khóe môi của nàng nở ra sắc cười buồn bực, vậy cũng tốt, đó là những ngày sau của nàng.
Ngày xuân chậm chạp, thảo mộc um tùm.
Bên ngoài Dực Khôn cung trăm hoa đua nở nhưng bên trong Dực Khôn cung chỉ có thanh đăng cổ Phật vắng lặng suốt ngày.
Hoàng đế hồi cung không lâu sau đó, liền hạ lệnh thu hồi tứ phân sách bảo của Như Ý đều giao cho Hoàng quý phi Ngụy Yến Uyển xử trí.
Nhân việc sách bảo thu hồi, trong cung Yến Uyển khí diễm ngày càng tăng lên, mọi người ngày càng nịnh hót, ngay cả Hòa Kính ngẫu nhiên xuất nhập cung cũng nghe được tiếng cười huyên náo, cũng thấy nhíu mày nói: “Tân Hoàng quý phi nhiếp chính lục cung, mọi việc hoàn toàn đều diễn xuất khi còn Ô Lạp Na Lạp là Hoàng hậu.
Bây giờ chỉ còn thiếu Hậu vị, khó trách mỗi người trong cung đều nịnh hót Vĩnh Thọ cung”.
Nói như vậy nhưng khi Hòa Kính nhìn thấy sách bảo Như Ý trên bàn Hoàng đế thì cũng thấy chút ảm đảm thùy thán.
Hoàng đế kinh ngạc: “Con oán than tức giận gì chứ? Đừng nói với Trẫm là con vì Ô Lạp Na Lạp thị cầu tình nhé”.
Hòa Kính chỉ nói: “Không dám”, nhưng lại nhịn không được oán giận: “Nhi thần chính là nghĩ đến sinh khí của Hoàng a mã, đáng lý ra Lệnh nương nương phải nên đến bên cạnh Hoàng a mã, mọi thứ nàng ta đều có là nhờ có Hoàng a mã.
Nếu có rãnh rồi, thì phải giáo dưỡng vài vị a ca cùng công chúa chứ đừng tìm đến Dực Khôn cung nương nương.
Trong cung còn nhiều lời nịnh nọt, chỉ sợ nương nương thân bất do kỷ.
Nhi thần đến đây, nghe thấy tiếng cười ở Vĩnh Thọ cung, có thể lan truyền khắp đông tây lục cung”.
Hoàng đế hơi nhíu mày, cũng không chỉ trích.
Hòa Kính dò xét thần sắc Hoàng đế, không chút để ý nói: “Mấy ngày trước, nhi thần có gặp cậu, nghe cậu nhắc lại chuyện ở hành cung”.
Hoàng đế nghe thấy mới để ý, liền hỏi: “Chuyện gì?”
Hòa Kính ngồi bên cạnh Hoàng đế, vô cùng thân thiết, không chút nào không dám nói: “Cậu nói ngày ấy Dực Khôn cung nương nương làm Hoàng a mã tức giận, vốn là đi theo thuyền nhỏ đến Tây hồ muốn lên ngự thuyền.
Đêm đó vốn là cậu phòng thủ ở Tây hồ, cậu nhìn thấy Dực Khôn cung nương nương, nguyên nên đến ngăn cản.
Lúc đó Lệnh nương nương còn chưa phải là Hoàng quý phi, cũng lo lắng cho Hoàng a mã, sợ thủ vệ trên ngự thuyền không chu toàn cho nên cố ý hỏi cậu trên ngự thuyền còn có người nào”.
Hoàng đế “A” lên một tiếng, tùy tay chạm vào sách bảo Như Ý: “Hoàng quý phi đúng là có dụng tâm nhưng chuyện trẫm ở trên ngự thuyền cũng không liên quan tới nàng ta”.
Hòa Kính nói: “Cậu tất nhiên là không nhiều lời.
Sau lại biết Dực Khôn cung nương nương cùng Hoàng a mã tranh cãi, nương nương liền vội vàng chạy đến gặp nhi thần cùng đi khuyên bảo, sau đó mới gặp cảnh Dực Khôn cung nương nương phát điên.
Kỳ thật Hoàng a mã cùng Dực Khôn cung nương nương cũng là vợ chồng, tranh chấp cũng là chuyện thường tình.
Nhưng khi thấy có nhi thần cùng tần phi ở trước mặt, lại có đám nô tài thì chuyện đó khó có thể vãn hồi được nữa rồi”.
Trong con ngươi Hoàng đế nổi lên lửa khói tối tăm: ” Ý con là mọi chuyện của trẫm, Hoàng quý phi đều biết hết sao?”
“Không phải Hoàng a mã cùng nương nương thân thiết nên mọi chuyện nương nương đều biết hết sao? Nàng ta còn có ý xem xét, đợi đến thời cơ kéo nhi thần vào lúc Dực Khôn cung nương nương phát điên.
Nương nương xưa nay ôn nhu kính cẩn, cuối cùng cũng có ý đồ này”.
Sắc mặt Hoàng đế dần dần khó coi: “Nàng ta nếu đã hỏi thăm Phó Hằng thì tất nhiên cũng đã hỏi thăm người bên ngoài.
Hừ, nội tâm Hoàng quý phi thật nhiều”.
Hòa Kính mỉm cười: “Khiến Hoàng a mã sủng ái nương nương nhiều năm, tất nhiên là tâm tư hơn người rồi.
Hoàng a mã, chúng ta nói cái này thì hờn giận còn có ích gì nữa.
Nhi thần lâu rồi không thỉnh an Hoàng tổ mẫu, nhi thần cùng Hoàng a mã đến Từ Ninh cung đi”.
Ý cười Hoàng đế đọng lại ở khóe môi nhưng cũng không đề cập đến việc này.
Không lâu sau đó, lại có người đưa Tam Bảo cùng Vân Chi đi, chỉ còn lại Dung Bội cùng với Lăng Chi bên ngoài, cũng tốt, không có nhiều người quấy rầy.
Lăng Chi tức giận đến phát khóc, lôi kéo tay Dung Bội nói: “Bây giờ thì sao chứ? Hoàng thượng rốt cuộc không phế truất nương nương, vì sao chỉ còn hai người chúng ta hầu hạ? Trong cung, chỉ có thường tại tiểu chủ mới có hai cung nữ.
Không phải, thường tại còn có thái giám hầu hạ, nương nương ngay cả điểm đó cũng không có”.
Dung Bội chỉ phải an ủi nói: “Đừng khóc, đừng khóc.
Tam Bảo đi hầu hạ Thập nhị a ca, Vân Chi đi đến nơi Uyển tần tiểu chủ, cũng không có việc gì đâu”.
Như Ý giả vờ nghe không thấy.
Nàng một mình ở lại Phật đường, nàng chính là thấy kỳ quái vì sao hắn không trực tiếp phế truất chính mình, cũng đỡ phải tra tấn vụn vặt thế này.
Không nghĩ ra, cũng không muốn suy nghĩ, nàng cô độc ngồi trên bồ đoàn, lật những kinh văn tối nghĩa mà xem.
Đêm xuân lạnh lẽo, nàng mặc quần áo màu xanh, bất giác giác phát lạnh, cố gắng chịu đựng.
Có tiếng bước chân đến gần, nàng tưởng Dung Bội, cũng không ngẩng đầu lên.
Người kia đứng trước mặt mình, rõ ràng là một đôi hài màu tím tùng diệp trường thanh.
Người nọ dần cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, trời lạnh mà ngồi đây không tốt”.
Thanh âm như lọt vào tai an tâm.
Ngoại trừ Hải Lan thì còn ai nữa chứ.
Như Ý cầm tay nàng đứng dậy, hai người ngồi đối diện, Như Ý hỏi: “Muội sao lại đến đây?”
Hải Lan nói: “Vĩnh Kỳ tiến cung thỉnh an nên ở bên cạnh Hoàng thượng.
Muội nhân cơ hội này đả thông quan hệ, bước vào nhìn tỷ tỷ một cái”.
Nàng nói xong nước mắt rơi cuồn cuộn.
Như Ý cười: “Muội không phải là người hay khóc nhưng lại hay khóc vì ta.
Xem ra ta là người xấu rồi”.
Hải Lan khẽ chặn miệng nàng lại: “Tỷ tỷ nói chuyện như vậy mà không để tâm”.
Nàng dùng khăn tay lau nước mắt: “Muội muội cùng với Diệp Tâm mang ít xiêm y cùng đệm chăn đã giao cho Dung Bội.
Tỷ tỷ yên tâm, quần áo đều do tự tay muội muội làm nên đừng ngại”.
Nàng lại nói: “Vĩnh Cơ cũng tốt.
Ngoại trừ lúc theo muội muội đến thư phòng, đều là ở bên cạnh Thái hậu, Thái hậu đối đãi Vĩnh Cơ cũng rất tốt”.
Như Ý niệm câu Phật: “Đáng thương Vĩnh Cơ của ta, nếu Thái hậu có thể thương hại, ta cũng an tâm chút”.
Hải Lan nhịn khóc mà nói: “Tỷ tỷ, muội vào đây một chuyến không dễ, Hoàng thượng lại đuổi Lý Ngọc về Viên Minh viên, trước mặt chuyện gì cũng đều giao cho Tiến Trung.
Tiến Trung cùng Ngụy Yến Uyển là một giuộc với nhau, lại khó lường.
Về sau muội muốn vào đây thăm tỷ tỷ, e là rất khó khăn”.
Như Ý biết dụng ý của nàng: “Muội hao hết tâm tư vào đây, tất có chuyện quan trọng muốn với ta”.
Hải Lan lấy trong tay một cãi nhẫn ruby, vô cùng trịnh trọng đặt ở trước mặt Như Ý: “Đây là vật mà Lăng Vân Triệt trước khi chết giao cho muội, muội mặc dù không biết chân ý của hắn thế nào nhưng hắn đã từng nói cho muội biết, đây là vật đính ước của hắn với Ngụy Yến Uyển”.
Ánh mắt Như Ý nhảy dựng: “Muội tính thế nào?”
Hải Lan vội vàng nói: “Vân là Lăng Vân Triêt, Yến tử là Ngụy Yến Uyển, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Ngụy Yến Uyển như mặt trời ban trưa, một khi đi lên hậu vị, tỷ tỷ vạn kiếp bất phục, Nếu muốn Đông Sơn tái khởi, ngay lúc này đây lật đổ Ngụy Yến Uyển mới là biện pháp tốt nhất”.
“Lăng Vân Triệt đã là người chết, ta sao còn dùng hắn mà đặt cược chứ?” Như Ý khinh xuy, ánh mắt vi lạnh: “Với lại ta cùng với Hoàng thượng thói quen khó sửa cho nên chỉ dùng một cái nhẫn là không thể Đông Sơn tái khởi được”.
Hải Lan nhìn chằm chằm vào nàng, tha thiết nói: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ có rất nhiều điều không cam lòng, Tỷ nói đúng, gả cho một nam nhân như vậy dù có vinh hoa phú quý nhưng cuối cùng lại có ích gì chứ? Tỷ tỷ nghĩ lại xem, tỷ tỷ còn có muội, có Vĩnh Cơ, có Vĩnh Kỳ! Tỷ tỷ, muội thấy Lăng Vân Triệt là thật tâm với tỷ cho nên mới không tiếc tính mạng của mình.
Một khi đã như vậy thì dùng hắn thì sao chứ? Hắn nếu nhìn thấy tỷ tỷ sống tốt thì ở dưới cửu tuyền hắn cũng sẽ mỉm cười”.
Hải Lan nói xong liền lấy chén trà trong tay Như Ý đang uống ra, mới phát hiện bên trong chén trà không có một mảnh lá trà nào, chỉ là nước trắng lạnh lẽo mà thôi.
Ngay cả cái đĩa đựng chén trà cũng lộ ra vài phần phấn trắng.
Nàng càng thêm buồn bã, nắm chặt tay Như Ý, không chịu buông ra.
Ước chừng là do hàn khí xâm nhập vào cơ thể, Như Ý ho khan vài tiếng, chậm rãi trầm giọng nói: “Lăng Vân Triệt bị người khác xuyên tạc ô danh mà chết, ta không muốn sau khi hắn chết không thể an bình, lại chịu nhục nhã thêm lần nữa.
Dựa vào một cái nhẫn thì chưa hẳn sẽ làm cho địa vị Ngụy Yến Uyển lay động.
Hải Lan, thôi đi”.
Trong con ngươi của nàng không hề thay đổi sự bướng bỉnh, làm cho Hải Lan có chút lo sợ nhưng mà vừa nghĩ tới cảnh Như Ý chịu bao khổ sở, Hải Lan sao có thể nghe theo: “Không thể bỏ qua! Nếu muội để cho tỷ tỷ chịu bao thống khổ và nhục nhã thì sao muội có thể ngủ ngon được chứ? Tỷ tỷ, tỷ tỷ bị nhốt tại Dực Khôn cung, muội ở Diên Hi cung thì làm sao cảm thấy dễ chịu được? Tỷ tỷ, chúng ta thay đổi một lần được không?”
Đã mất quá nhiều bi thương, Như Ý ôn mặc cùng mệt mỏi: “Thắng, ta vẫn là Hoàng hậu nhưng vẫn làm tổn thương nam nhân của ta như trước.
Thua, lại ảnh hưởng đến muội, ảnh hưởng đến tiền đồ đang tốt đẹp của Vĩnh Kỳ.
Hải Lan, ta thật sự mệt mỏi rồi.
Khi còn sống ta đã không thể rời bỏ khỏi nơi này nhưng ta không muốn chết ở nơi này, chúng ta cứ im lặng như vậy đi”.
Trong lời nói của Như Ý như tiếng chuông boong boong, như ngọn gió bay thẳng vào tim Hải Lan.
Hải Lan rõ ràng chấn động một chút, trong con ngươi đau đớn không thôi.
Miệng nàng khẽ nhếch, cũng không nói nên lời, suy sụp cúi đầu.
Nàng thì thào: “Tỷ tỷ, muội không biết tỷ tỷ lại nản lòng đến mức này.
Hôm nay, muội cũng không còn gì để nói nữa”.
Nàng phất tay áo đứng dậy, đem cái nhẫn kia cất vào hoa mai hương túi có chứa trân châu kia, trân trọng nói: “Tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không vui thì muội muội tạm thời đi về.
Cái túi có mùi hương hoa mai này là khi lúc tỷ tỷ trở về làm rơi ra, muội muội nhất định cất giữ để làm kỉ niệm”.
Trân châu, vốn là vật yêu thích nhất của Như Ý cho nên mỗi trang sức đều có trân châu.
Nàng đang muốn đồng ý, bỗng nhiên lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, trên mặt nổi lên mấy phần suy yếu.
Hải Lan thân thiết nói:”Sao ho khan mà vẫn còn đừng lên? Trong cung âm lãnh, không bằng thỉnh Giang Dữ Bân đến xem sao”.
Như Ý liên tục xua tay nói: “Thời tiết thay đổi, ho khan cũng là điều bình thường.
Không cần kêu Giang Dữ Bân cùng Nhị Tâm lo lắng cho ta, không khỏi lien lụy, cũng đừng làm cho bọn họ biết chuyện của ta”.
Hải Lan lo lắng, ngoài miệng vâng lời nhưng vẫn còn không yên lòng.
Như Ý nói: “Không cần lo lắng cho ta, chỉ cần chăm sóc cho Vĩnh Cơ và Vĩnh Kỳ là được rồi.
Trên đùi Vĩnh Kỳ bị thương như thế nào? Tuy chỉ là ốm đau lặt vặt nhưng cũng nên Giang Dữ Bân nhìn qua xem sao”.
Hải Lan ứng thừa, đau lòng nói: “Tỷ tỷ còn không biết tính tình Vĩnh Kỳ nữa sao? Giấu bệnh sợ thầy cũng không lo sức khỏe của mình.
Chỉ vì sợ người khác thấy mình yếu đuối mà có lời đồn đãi.
Nay nó giúp đỡ Hoàng thượng xử lý chính vụ ngày đêm nên chỉ cần gọi Thái y nhìn sơ là được rồi”.
Hải Lan tha thiết dặn dò vài câu, cũng không dám ở lâu mà rời đi.
Như Ý lẳng lặng ngồi xuống, nhìn ánh mặt trời dần dần buông xuống.
Một đêm kia, Như Ý bỗng nhiên nằm mộng thầy người cô của nàng – Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu của tiên đế.
Trong mơ, cô chưa già đi hoặc nói một cách chính xác là lòng của nàng đã già nhưng tướng mạo trong còn khỏe mạnh.
Tóc đen của nàng có xen lẫn vài sợi tóc bạc, một thân Hoàng hậu phương trang, khí thế uy nghiêm giống như năm đó.
Trong mơ gặp ại người cô, Như Ý rơi lệ, nàng vừa hô lên một tiếng: “Cô mẫu”.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu lại cười nhếch môi, nghiêm nghị nhìn nàng: “Như Ý, mũ phượng Hoàng hậu của ngươi đâu?”.
Nàng không nói gì, chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.
Cô lại cười lạnh liên tục: “Vô dụng! Đúng là vô dụng! Trên đầu đội mũ phượng mà cũng để người ta cướp lấy.
Ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ được, cuối cùng cũng là một đám bị chồng ruồng bỏ!”
Như Ý quỳ gối trước mặt Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu, thản nhiên cười nói: “Cô, trên đời này có cái gọi là nhân duyên hay không? Cháu nghĩ cho dù cháu là nữ nhân của hắn, là thê tử của hắn nhưng hắn lại luôn gây cho cháu tầng tầng lớp lớp thất vọng.
Nhân duyên chúng ta, chính là có nhân nhưng vô duyên.
Cháu từng rất yêu nam nhân này nhưng nay lại cảm thấy làm bạn bên cạnh hắn, cháu thấy rất mệt mỏi.
Cô, cháu thật sự mệt mỏi lắm rồi!”.
Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu lớn tiếng quát lớn: “Mệt sao? Một người thất bại thì có tư cách gì nói mình mệt mỏi, đơn giản chính là làm chưa đủ tốt! Ngươi từng chìm sâu vào tình yêu bên trong mà không thể tự thoát ra được, không quả quyết cũng không thể quyết tuyệt cho nên ngươi mới rơi vào tình cảnh này!”.
“Ngày xưa phạm đủ sai lầm là do cháu gieo gió gặt bão! Nay bị khóa thâm cung, cháu thấy cũng là điều hiển nhiên”.
Nàng ngửa đầu nhìn cô mẫu: “Cô! Tình yêu và quyền lực tất nhiên là ma chướng nhưng thanh tỉnh càng làm cho người ta thấy rét lạnh, làm cho chúng ta trăm kiếp cũng không thể siêu thoát, chẳng lẽ chính là Hoàng thượng sao?”
Tiếng nói của cô thê lương xẹt qua: “Hoàng đế cho ngươi thất vọng thì sao? Chung quy chỉ có một Hoàng đế, bắt được hắn thì có thể bắt được sự trông cậy cả đời sao?”
“Cháu cũng đã từng nghĩ như vậy, cháu đã từng đem cả đời phó thác vào hắn, khát vọng được an bình sinh sống nhưng sự chờ đợi cháu là sự thất vọng!”.
Như Ý dần dần bình tĩnh, thong dong nói: “Cô, cháu từng nghĩ chỉ có nam nhân này làm cháu thất vọng, sau này cháu mới biết được, chân chính làm cho cháu thất vọng là do cháu đã trải qua vài thập niên như vậy.
Cô, cháu hỏi cô một câu, nếu cô còn sống thì cô có thể có một ngày khiến cô thấy bình an hỉ nhạc, trôi chảy không ưu sầu hay không?”
Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu nhìn Như Ý, đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp khó phân biệt, rốt cục im lặng rời đi, quay về chốn đất hoang hồng minh.
Như Ý tỉnh lại, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Từ đó đối với ai, nàng cũng thấy thẹn thùng, cũng bởi vì Ô Lạp Na Lạp thị lại có thêm một người bị chồng ruồng bỏ..