Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 117


Đọc truyện Hậu Cung Như Ý Truyện FULL – Chương 117


Như Ý cả kinh rút lui từng bước, cơ hồ muốn ngã gục xuống, may mắn được Dung Bội giúp đỡ.

Như Ý lập tức biến sắc, quát: “Đi ra ngoài!”.

Dung Bội sợ tới mức vội vàng xoay người, Như Ý lạnh nói: “Vừa rồi bổn cung cùng với Hoàng thượng bàn chuyện, ngươi đều không được nghe thấy.

Ra khỏi cửa điện này, ngươi không được nhiều chuyện, không nghe gì hết, một chữ cũng không được lộ ra ngoài!”.
Nàng thấy xung quanh không có ai, rốt cuộc nhịn không được yếu đuối nói: “Hoàng thượng nói như vậy mà muốn thay đổi tâm ý thần thiếp sao? Những lời vừa rồi nếu để người khác biết, e rằng sẽ chế giễu Hoàng thượng!”.
Hoàng đế ước chừng cũng bất tỉnh đầu não nói: “Có cái gì chế giễu chứ? Tình yêu chân thật của trẫm là một nữ tử mà thôi”.
Như Ý thích nhiên đối đáp: “Là thật tình đáng lý ra phải vui mừng, vậy tại sao Hàn thị miễn cường khổ sở, một lòng muốn chết!”
Hoàng đế hơi hơi nghẹn lời, chợt nói: “Trẫm đã chuẩn bị một phần lễ vật, chỉ cần đợi thời gian hoàn thành, trẫm nhất định sẽ làm cho Hương Kiến hồi tâm chuyển ý, phụng dưỡng bên cạnh trẫm!”
Như Ý mở to đôi mắt, đáy mắt chứa đầy thương tâm dần dần tỏ vẻ khinh bỉ: “Thật không? Nhưng Hoàng thượng hãy tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi, Hoàng thượng thật tâm yêu thương Hàn thị hay chỉ vì tư dục bản thân cùng với lòng hiếu thắng?”
Hắn thì thào: “Trước đây, ngay cả chính trẫm vẫn cho là yêu thích Hương Kiến chỉ vì dung mạo nhưng kể từ ngày nàng ấy tự hủy dung nhan, trẫm mới hiểu được, điều trẫm yêu thích ở nàng ấy là sự kiên trì, quật cường, nàng ấy kiên trinh với Hàn Kỳ.

Đó là những điều mà trẫm không có”.
Cổ họng nàng đau lên từng đợt, khó có thể mở miệng, vẫn như cũ nhịn không được liền hỏi: “Bởi vì Hoàng thượng không có cho nên nhất định phải theo đuổi được Hàn thị sao?”
Hoàng đế cúi đầu, tựa hồ bất đắc dĩ mệt mỏi đến cực khổ, đáy mắt hắn lóe lên một chút khát cầu: “Như Ý, trẫm cho tới bây giờ mọi chuyện, mọi người trẫm đều có thể chiếm được nhưng chỉ riêng Hương Kiến là không thể.

Nàng đừng kêu trẫm tiếc nuối được không? Như Ý, Hương Kiến nàng ta không còn muốn sống, thật sự trẫm không thể đánh mất nàng ấy.

Như Ý, hãy làm cho nàng ấy sống sót, làm cho nàng ấy nguyện ý sống sót ở bên cạnh trẫm được không?”
Nàng đồng ý không được, cổ họng như trương ra, môi ngậm thật chặt.

Bất quá nàng cũng là một nữ nhân, cũng có một phu quân.

Làm sao phu quân của mình lại yêu cầu như vậy chứ?
Như Ý cười khổ không thôi: “Hoàng thượng muốn yêu cầu thần thiếp như vậy, là vô tư không biết thần thiếp là thê tử của người, là nữ nhân của người mà chỉ nhớ tới thân phận Hoàng hậu thôi sao?”
Hoàng đế nghĩ ngợi một lát, chợt thoải mái nói: “Như Ý, nàng cũng là Hoàng hậu, nên gánh vác Trung cung chức quý”.
“Hoàng thượng muốn thần thiếp làm việc đó, thần thiếp thật sự cảm thấy rất khó.

Thần thiếp lên ngôi Hoàng hậu mới dần thấy ra năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu khó xử.

Nếu phu quân mình toàn tâm quyến mộ chi tâm nữ tử thì làm sao có thể cho Hoàng thượng yên tâm xử lý việc lục cung? Hoàng thượng mặc dù đưa thần thiếp lên ngôi vị Hoàng hậu nhưng cũng giống như đưa thần thiếp vào thế lưỡng nan”.
“Lưỡng nan sao?” Ánh mắt Hoàng đế nhìn xa xăm: “Như Ý, nếu Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế thì nàng ấy sẽ làm được.

Nàng ấy là một Hoàng hậu hiền đức, nàng ấy sẽ hiểu được bổn phận Hoàng hậu, vì trẫm mà xử trí thỏa đáng”.
Như là trời vào đông, nước đá hình thành vô số giọt bén nhón đâm thẳng xuống đầu, ngay cả máu cũng đều đông lạnh, chống đỡ sự đau đớn nhưng không thể chống đỡ sự yếu đuối.

Như Ý rùng mình một cái.

Từ trước hắn đối với Hiếu Hiền hoàng hậu không hợp tâm ý, rốt cuộc sau này mới cởi bỏ hiểu lầm với nàng ấy, hồi ức nhiều năm khiến hắn xuất hiện đủ loại tâm ma, biến mình thành người không hợp tâm ý cùng với hắn.
Nàng thần sắc thống khổ, mặt mang sự lãnh liệt: “Hoàng thượng nếu đã nói như vậy thì thần thiếp cũng chẳng còn gì để nói”.
Hoàng đế nắm mu bàn tay nàng, tựa hồ kháng cự áp chế: “Nếu không còn gì để nói thì ngoan ngoãn mà đi làm.

Đừng cô phụ dụng tâm của trẫm đối với nàng”.
Như Ý ngầng đầu, nhìn thấy ánh mắt lẫm liệt của hắn, tâm tư của mình lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

Vì hắn bị thương nên vô tình hạ xuống tay nàng nhưng nếu ngày xưa thân mật thì không có gì có thể áp chế.

Có lệ buồn bã rơi xuống rơi máu tươi của hắn trên lụa trắng.
Nàng rốt cuộc thỏa hiệp: “Hoàng thượng nhờ vả, thần thiếp không dám cô phụ.

Có thể thuyết phục hết sức Hàn thị ý định muốn sống nhưng không thể chắc chắn khiến nàng ấy muốn ở bên cạnh Hoàng thượng”.

Nàng chăm chú nhìn vết thương của Hoàng đế: “Hoàng thượng bị thương ở cổ tay, tạm lấy ống tay áo che lấp.

Thỉnh Hoàng thượng đừng gặp tần phi cũng đừng triệu ai thị tẩm, tránh có càng nhiều người biết thương thế Hoàng thượng”.
Hoàng đế bùi ngùi, có vẻ vui mừng: “Trẫm cũng nghĩ như vậy”
Như Ý ngưng thần một lát: “Đại cục chiến sự đã định nhưng vô số tướng sĩ đã chết.


Hoàng thượng nên trai giới mấy ngày mà an ủi vong hồn”.
Hoàng đế chợt hiểu ý: “Chiến sự ắt sẽ có thương tích, trẫm sẽ cử hành hành lễ cúng bái, ở một mình tại Dưỡng Tâm điện trai giới”.

Hắn ngừng một chút nói: “Quân giả làm người luân chi cực, ngũ luân đều bị hệ cho quân.

Thần phụng vua tôi, tử tuân phụ, thê tử theo phu quân, không thể đảo ngược được.

Lý lẽ Hoàng hậu thâm minh, uyển thuận khiêm cung, trẫm thực sự vui mừng.

Gặp việc như vậy, trẫm nhất định sẽ giao cho nàng xử lý”.
Như Ý chưa bao giờ có dung sắc run sợ mà trịnh trọng nói lại như vậy: “Hoàng thượng nhờ vả, thần thiếp thân là Hoàng hậu, không dám không đồng ý.

Nhưng thần thiếp nghĩ, ngoài thân phận Hoàng hậu, thần thiếp còn là thê thiếp của Hoàng thượng.

Từ nay về sau, Hoàng thượng nhờ vả, thần thiếp cũng không dám vi phạm chuẩn mực Hoàng hậu.

Mong Hoàng thượng hiểu được”.
Gương mặt Hoàng đế tiều tụy tràn đầy ngạc nhiên cùng khiếp sợ: “Như Ý, nàng vừa nói gì vậy?”
Đáy mắt nàng chứa đầy nước mắt, “Thần thiếp tạ Hoàng thượng ưu ái, thiểm cư hậu vị.

Nếu có việc có khả năng làm thì ngôi vị Hoàng hậu sẽ phải làm”.
Nàng cúi người lạy ba cái, thái độ cực kì tôn sùng, thân mình khiêm tốn, chậm rãi lui bước.
Sau hai ngày, Như Ý gặp Hương Kiến.

Không biết phải làm sao để đối mặt với Hàn Hương Kiến đã có một lòng muốn chết.

Như Ý hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng khi Hoàng đế đem hết thảy hy vọng lên người nàng.

May mắn Trung cung uy nghi mà phía trước Hoàng đế cực lực quản chặt cũng như thân thiện làm cho mọi người không dám phản đối lời nói của nàng.
Như Ý đều nhìn biết hết thảy, chỉ biết cười lạnh.

Cái gì gọi là cáo mượn oai hùm.

Nàng như hồ ly dựa vào uy quyền của lão hổ, nghĩ đến chính mình cũng giống như cánh diều nhờ gió tốt mà bay lên trời cao nhưng sợi dây diều chỉ như tơ nhện.

Một khi gió đi, diều sẽ rơi xuống thật mạnh, vận mệnh tan xương nát thịt.
Việc Hương Kiến bị thương đều không thoát nỗi tai mắt trong cung cho nên càng khiến cho tần phi tăng thêm phần tò mò cùng vui sướng khi người tâm tình gặp họa, cũng là đề tài trong mọi buổi trà dư tửu hậu.

Hoàng đế không đặt chân đến Thừa Càn cung càng khiến cho tần phi hiểu rằng dung nhan của nàng bị tổn thương nên khiến Hoàng đế thất vọng đến cực điểm, cũng làm cho tần phi xuất hiện le lói tia hy vọng sung sướng, hy vọng Hoàng đế sẽ dời bước đến các cung khác.
Phàm là người bình thường đều nghĩ như vậy.
Đối với nam tử mà nói cái hấp dẫn nhất là dáng yểu điệu thục nữ, dung mạo băng tuyết nhưng nử tử mất đi cái mỹ mạo đó thì ngay cả một người tầm thường cũng sẽ không để vào mắt.

Cho nên không ai không phỏng đoán như vậy, trận mê luyến điên cuồng này cuối cùng cũng chấm dứt cho Hàn Hương Kiến và Hoàng đế.
Hương Kiến tuyệt thực.
Đây là điều tự nhiên.

Nếu tự mình phá hủy dung mạo nhưng không thể đoạn tuyệt được một người si cuồng như vậy thì chỉ còn cách cuối cùng là đoạn tuyệt sinh mệnh, đó cũng là điều bất đắc dĩ.

Nếu Hương Kiến chết đi, chắc chắn làm nhiều người thỏa mãn nguyện vọng, làm cho người ta thở phào một cái thật lớn.
Nếu nàng chết đi thật… Như Ý bỗng nhiên nhớ tới Hoàng đế đã nắm chặt, đè nén cánh tay của nàng, còn cánh tay trái bị thương.

Như Ý đau xót ở chop mũi, nàng chưa bao giờ cảm thấy nam nhân này lại yếu đuối đến mức khiến nàng phát sinh thương hại đến vậy.

Làm cho Hoàng đế sung sướng, không phải đó là chức trách của một Hoàng hậu hay sao?
Như Ý tự cười giễu cợt.

Dung Bội giúp đỡ Như Ý bước vào Thừa Càn cung, dĩ nhiên hơi hít phải một chút lãnh khí.

Hoàng đế tính thích hoa lệ, từ khi mãn tang Hiếu Hiền hoàng hậu ba năm, ngoại trừ Trường Xuân cung, còn tất cả các cung đều trang bị trang sức đổi mới hoàn toàn.


Mà Thừa Càn cung lâu rồi không có người ở, vì Hương Kiến vào cung sau nên qua loa quét tước, sau này trang sửa lại mọi thứ, hoa lệ còn hơn Trung cung của nàng.

Ngay cả Kim Ngọc Nghiên yêu thích xa hoa nhất trên đời cũng không thể hơn Thừa Càn cung.

Như Ý quét mắt nhìn một cái, các xanh đen hoa ngọc phượng liên chuyển tâm bình của Tống Huy Tông sở Trân quý, một đôi long hương nắm ngư là Hoàng hậu Triệu Phi Yến sở hữu của Hán Thành đế.

Điện giác có tùng cao ba thước, san hô cả vật thể oánh hồng nhuận trạch.
Như Ý đến, tất cả cung nhân đều lui xuống.

Trong điện có một chậu Hương Sơn tử, hương khí sâu kín, lại không thấy lửa khói, hương thơm làm cho người ta thư thái, uyển chuyển như trong mộng.

Hương Sơn tử kia nguyên được điêu luyện từ trăm cân tả hữu tinh dầu.

Nàng chưa bao giờ thấy một nữ tử như vậy, cho dù ở gần cái chết nhưng lại mĩ miều không dính chút phong trần như thế, giống như tiên nữ trên trời.

Nàng có một chút tò mò không rõ nam nhân là người như thế nào mà Hương Kiến tâm tâm niệm niệm luôn để trong lòng.
Nàng bảo mọi người lui ra rồi mới mở miệng chậm rãi nói: “Nghe nói thời điểm một người gần chết có thể gặp lại người đã khuất, ngươi là đang đợi thời khắc này sao?
Thần sắc Hương Kiến dại ra.

Như Ý không thèm để ý nàng trầm mặc, xuất thần nói: “Kỳ thật bổn cung cũng rất ngạc nhiên, Hàn Kỳ rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Nếu ngươi không cùng bổn cung nói thì chỉ sợ sự nhớ nhung của ngươi dành cho hắn sẽ ngày càng mờ nhạt lại”.
Đôi mắt Hương Kiến trong suốt nhưng lại chết cứng, không có một tia khí sôi động nhưng nghe đến tên Hàn Kỳ, nàng lại thoáng run lên rồi trở về tĩnh mịch.

Nàng thì thào, giọng nói khan khan gần như khô nứt do hai ngày vẫn chưa uống nước: “Hàn Kỳ ư? Thật lâu rồi không có người cùng ta nói chuyện về hắn”.
“Thị nữ bên cạnh ngươi tất nhiên cũng là người bộ tộc ngươi nhưng cũng không thể nói đến chuyện này”.

Như Ý ngửa đầu, trầm tĩnh nói: “Nhưng mà bổn cung thật sự rất ngạc nhiên, vì sao hắn có thể khiến ngươi nhớ mãi không quên? Nghĩ lại cũng buồn cười, bổn cung xuất thân khuê các, gặp qua nam tử cũng chỉ vài người, mỗi ngày chỉ có thái giám hầu hạ.

Bổn cung thật sự rất khó tưởng tượng, các ngươi từng trải qua điều gì mà có thể thâm tình như vậy?”
Hương Kiến cố hết sức nở khóe môi, lộ ra một tia giọng mỉa mai, khàn khán nói: “Ngươi cùng tên Hoàng đế kia tất nhiên làm sao mà biết được”.

Nàng vừa nói xong liền ho khan vài cai, có thể thấy được việc nói chuyện rất khó khăn.

Như Ý thấy nàng như vậy, thầm cảm thấy nàng chỉ đơn thuần bướng bỉnh, liền cho Dung Bội dâng chén trà bên bàn tới miệng nàng: “Thật không? Bổn cung thật không hiểu bởi vì người bên ngoài đồn đãi, hắn giết người như quỷ cơ mà?”
Hương Kiến cũng không để ý trong chén trà kia là thứ gì, mới đầu còn uống hai ngụm sau dần dần uống một hai chén, vỗi vã biện giải nói: “Không phải! Không phải!”.

Trong mắt nàng chảy xuống một giọt lệ: “Cũng bởi vì hắn rất muốn làm anh hùng, tưởng rằng có thể thoát ly được sự khống chế trói buộc của người khác, tùy tâm sở dục.

Hắn… thật không phải là người xấu”.
“Thật không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá này xưa nay cũng không hiếm.

Hàn Kỳ chắc cũng dự đoán được nhưng lại quên sự trả giá nhiều đến thế nào.

Bổn cung thật sự lo lắng, nếu ngươi chết đi thì thế gian này thì còn có ai nghĩ hắn là người tốt chứ”.
“Không còn ai ư?” Nàng rơi một giọt lệ, ánh sáng mặt trời chiếu sáng qua khuôn mặt nàng, hiện ra dáng nàng không chịu nổi sự tuyệt vọng: “Đúng vậy.

Ta thích Hàn Kỳ lúc mới 13 tuổi, khi đó hắn 16 tuổi.

Ánh mắt hắn sáng ngời, sao trên bầu trời còn kém xa ánh mắt hắn.

Có lần ta ra ngoài bị bầy sói truy đuổi, là hắn đến cứu ta, cùng bầy sói mà chiến đấu.

Hắn đưa ta đi cưỡi ngựa, chăn thả dê, đưa ta đi xem hoa sen trong núi băng tuyết.

Hắn nói hoa sen tuyết không thể hái bởi vì trong lòng hắn, hoa sen tuyết cũng xinh đẹp như ta.

Hắn biết ta thích hương khí của cây táo hoa nên ngoài cửa phòng ta hắn trồng đầy cây táo thụ.


Hắn hứa với ta chỉ cần bộ tộc chúng ta thoát được sự trói buộc của Đại Thanh thì hắn có thể mang về vinh quanh mà cưới ta”.
Như Ý nhẹ nhàng thổn thức: “Kết quả thể sự cuối cùng cũng khiến cho ngươi cùng hắn chỉ là một hồi ảo tưởng”.
“Đúng vậy.

Hắn kiêu ngạo, hắn chết cháy cũng như thiêu hủy toàn bộ bộ tộc đang an bình.

Trận đánh đó mấy ngày mấy đêm, ta cũng với nữ nhân bộ tộc và trẻ con đều trốn tránh cho đến khi tiếng chết chóc biến mất.

Trong bóng đêm ta tìm kiếm hắn cho đến khi bình minh đến mới tìm được thi thể của hắn.

Cả người hắn toàn là máu, hắn mất đi một cánh tay, trên người hắn đều là vết đao.

Hắn không bao giờ cười nói với ta, không bao giờ đi hái hoa sen trong tuyết cho ta nữa rồi”.
Như Ý thay nàng lau đi giọt nước bên môi chảy xuống, từ từ nói: “Một người mang quá nhiều khát vọng nhưng hắn lại quá nhỏ bé, Hàn Kỳ có ngàn vạn sai lầm nhưng đối với ngươi cuối cùng lại không sai.

Bổn cung không muốn nghị luận nhiều về người đã chết nhưng lại muốn ngươi hiểu được.

Hàn Bộ đã mất đi Hàn Kỳ thì không thể lại mất thêm một người”.
Trong mắt Hương Kiến chứa đầy nước mắt mà rơi xuống sau những đêm dài yên lặng: “Ta bất quá cũng chỉ là một món lễ vật, đã ở đây mấy ngày rồi, cũng đã làm tổn thương nhiều người.

Ta chết ở nơi dơ bẩn này cũng là kết thúc bổn phận của món lễ vật được chăng?”
“Ngươi vừa rồi vừa uống chén súp hồng bát không phải là bạch thủy nên nhất thời không chết được.

Vừa chết không được, lại nghe bổn cung nói vài câu lại liền muốn chết lại ư? Hàn Kỳ của ngươi đã chết trong tay tướng lãnh Đại Thanh, khiến cho bộ tộc ngươi nguy hiểm trùng trùng.

Nhưng ngươi hãy nghĩ lại, vì sao phụ thân ngươi lại muốn đưa ngươi đến kinh thành này, hơn nữa tộc nhân của ngươi cũng vui vẻ đồng ý điều đó chứ? Bởi vì bọn họ đều biết ngươi là một hy vọng, là hy vọng khiến cho người tộc nhân ngươi hảo hảo sống sót”.
“Hy vọng ư?” Vẻ mặt Hương Kiến đầy nước mắt, bi tuyệt nói: “Không, bộ tộc ta bị nhuốm đầy máu dưới lưỡi dao, Hàn Kỳ trong lòng ta đã trở nên lạnh băng khiến ta không có hy vọng thì sao có thể trở thành hy vọng của người khác chứ?”
Như Ý nhìn nàng, bình tĩnh mà thong dong: “Đương nhiên.

Ngươi cũng có thể không trở thành cái hy vọng này.

Lấy đao cắt cổ, treo mình lên một dải khăn trắng, uống một chén thuốc độc hoặc bất qua cái đầu xinh đẹp ngươi đập vào tường là xong hết mọi chuyện, tùy ngươi chọn một cái.

Nhưng nếu ngươi chết đi, Hoàng thượng biết được thì ai có thể khuyên việc tiêu diệt bộ tộc ngươi, còn ai có thể khuyên một câu bảo đảm an toàn tính mạng bọn họ cùng người nhà chứ?”
Hương Kiến khiếp sợ và phẫn nộ đến tột đỉnh: “Hoàng thượng… đại quân các ngươi… đều là ma quỷ, đều là ma quỷ! Thần linh sẽ trừng phạt các ngươi!”
“Được làm vua thua làm giặc, ngay cả thần linh cũng không ngoại lệ.

Nếu không thì sao Tôn Ngộ Không lại bị Như Lai nhốt dưới Ngũ Hành Sơn? Nếu hôm nay Hàn Bộ các ngươi tiêu diệt Đại Thanh, chúng ta cũng nhất định kêu khóc không thôi, kêu các ngươi là ma quỷ!”.

Nàng vươn tay, ý bảo Hương Kiến ngồi dậy: “Chúng ta đều là nữ nhân, quản không được dã tâm của nam nhân, cũng không quản được thiên hạ của nam nhân.

Chúng ta chỉ có thể quản bằng bản sự của một nữ nhân, cố gắng đưa mọi việc nhân hòa là tốt rồi”.
Gương mặt Hương Kiến tràn đầy nước mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Như Ý ít có thể tin được việc trên đời này cũng có người ngay cả khóc, thậm chí dung nhan có vết sẹo lại đẹp như Lăng Ba tiên tử như vậy.

Nàng rốt cục có một chút hiểu được tại sao trượng phu của nàng đã đến tuổi trung niên lại nổi cơn điên mãn trướng nhiệt tình trước nữ tử kia.
Hương Kiến đặt tay lên tay Như Ý, cố hết sức đứng dậy bi thương nói: “Ngàn vạn dung sĩ đều chết, nhà của chúng ta, vườn của chúng ta còn đâu mà bảo vệ chứ?”
Như Ý hít sâu một hơi, nhìn bên ngoài trời vào cuối thu, khí sản xanh lam, trầm giọng nói: “Các nam nhân không làm được thì thường nữ nhân có thể làm được.

Bởi vì tính cách nữ nhân nhẫn nại, bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh.

Mỗi người đều nói Câu Tiễn Việt quốc nằm gai nếm mất chịu nhục nhưng bổn cung cảm thấy Vương phu nhân mới chính là anh hung hào kiệt.

Việt quốc đánh bại Ngô quốc, Câu Tiễn chịu khổ bất quá cũng do hắn chấp nhận.

Còn Vương phu nhân kia thân ở thâm cung, cũng bị trượng phu liên lụy chịu nhục, còn muốn an ủi trượng phu nhẫn nại hăng hái, là do nghị lực cùng với sự dẻo dai của nàng mới điều đáng để khâm phục”.
Hương Kiến mở to đôi mắt đang tràn đầy nước mắt: “Nhưng ta không phải là Vương phu nhân, ta…”
Ánh mắt Như Ý vô cùng lợi hại, nhìn gần nàng nói: “Ngươi cũng vừa nói ngươi bất quá cũng chỉ là một lễ vật.

Một người có thể hiểu được tình cảnh của chính mình, hiểu được thân phận của mình cũng không phải là chuyện xấu.

Bổn cung hỏi ngươi, ngươi là lễ vật được đưa tới, ngươi nên trở thành một cái lễ vật sở hữu đầy đủ trách nhiệm cùng nghĩa vụ, an phận thủ thường làm tốt lễ vật của ngươi không phải hay sao?”
Hương Kiến mở to đôi mắt xinh đẹp che kín mê võng cùng khó hiểu.
Đôi mày Như Ý nhíu lại, nhẫn nại nói lời êm tai: “Ngươi nên tự hiểu, nếu việc ngươi chết đi cùng với tình nhân so với chuyện sống còn của tộc nhân thì cái nào quan trọng hơn, bổn cung cũng không còn gì để nói với ngươi.

Nhưng người đã chết thì thôi đi, còn sống vì những người bên cạnh mới là điều vướng bận, tựa như việc phụ phân ngươi đưa ngươi tới đây cùng với suy nghĩ bổn cung đều giống nhau, hãy làm một lễ vật thật tốt.

Xinh đẹp, lóa mắt mới khiến cho người khác thấy ngươi có ích.


Đây mới là bổn phận của lễ vật”.
Thần sắc Hương Kiến khô héo, đáy mắt chứa đầy tơ máu như mạng nhện, bi phẫn nói: “Chẳng lẽ ta không có sự lựa chọn nào khác sao? Giống như người bình thường có sự lựa chọn không được sao?”
Như Ý cúi xuống nhìn dung nhan xinh đẹp mà đau thương của Hương Kiến, giống như một đóa hoa ở trong sáng ở trong băng.

Nhưng là trời giá rét đông lạnh thì bông tuyết đó cũng không tồn tại lâu dài, chỉ có thể bị đông lạnh cương lãnh.

Sắc đẹp Hương Kiến tựa hồ truyền lại cho nàng một loại ngôn ngữ đau buồn, làm cho nhân tâm sinh ra bi thương.

Như Ý kéo tay nàng đứng dậy: “Bổn cung cũng giống như ngươi, bi ai lớn nhất chính là không có sự lựa chọn.

Cho nên ở trong cung này, từ Hoàng hậu cho đến cung nữ, mỗi người còn sống đều giãy dụa.

Ví dụ ngươi có ân sủng thì có thể dựa vào, có thể lựa chọn nói chuyện của tộc nhân ngươi, lựa chọn nói ra những điều hữu dụng.

Nếu ngươi không có ân sủng thì chẳng có gì lựa chọn”.
Hương Kiến muốn khóc: “Vậy ngươi, ngươi là Hoàng hậu, ngươi có tự mình lựa chọn mọi chuyện không?”
“Hoàng hậu chính là một thân phận, thậm chí so với ngươi thì càng trói buộc nhiều chuyện hơn cho nên bổn cung cho tới bây giờ không thể nào lựa chọn, chỉ là bức bách chính mình thuận thiên hợp thời mà thôi”.

Như Ý đứng dậy nói: “Ngươi phải biết rằng, người mong ngươi chết đi có rất nhiều vì ngươi là địch nhân của họ nhưng người hy vọng ngươi còn sống cũng không thiếu, đó cũng là hy vọng của bộ tộc ngươi.

Lựa chọn thành toàn thế nào đều từ ngươi”.
Nàng xoay người rời đi, không muốn dừng lại.

Nếu Hương Kiến cự tuyệt thì cũng bất đắc dĩ.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày Dự Phi nhập cung, Hoàng đế cười nói: “Bất quá chỉ là bài trí mà thôi”.

Nay nụ cười đó xuất hiện làm cảm thấy kinh tâm động phách.
Dung Bội dìu Như Ý đi thật xa, thần sắc như trước tim lại đập mạnh và loạn nhịp không yên.

Một lúc lâu nói nhỏ: “Dung Bội, ngươi có cảm thấy chúng ta đều giống vật bài trí không?”
Dung Bội lo sợ nghi hoặc nhìn về phía sau có hơn mười cung nhân, khó hiểu nói: “Bài trí sao ạ?”
“Đúng vậy, Tuân tần là bài trí Hoắc Thạc Đặc bộ, Dự phi là bài trí Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị, Thư phi là bài trí Diệp Hách Na Lạp thị, Thục Gia Hoàng quý phi là bài trí Triều Tiên.

Mỗi người các nàng trong cung đều tượng trưng cho gia tộc, vinh quang tộc nhân.

Hoàng tử
cùng công chúa là con nối dòng nối dỗi cũng là bài trí hoàng thất.

Cái hiếu tử đối với Thái hậu cũng là bài trí ân nghĩa hoàng gia.

Trừ bỏ việc bề ngoài kia, bên trong thế nào cũng như người uống nước, ấm lạnh sẽ tự biết”.
Dung Bội nghe được, lòng tràn đầy thẫn thờ, cười mà khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương suy nghĩ nhiều quá.

Trời lạnh lắm, chúng ta hồi cung đi”.
Như Ý ngẩng đầu, híp mắt cảm nhận ánh nắng để cảm thấy ấm áp.

Nàng kỳ thật hâm mộ, ngay cả hạt bụi như vậy có thể tự do đi lại nhưng cả đời này, thân thể của nàng, lòng của nàng đều nhất định giam cầm tại Tử Cấm Thành này.

Làm sao để bay được ra khỏi bức tường cao kia.

Không, nàng làm sao bay được.
Nàng nhớ trước đây đi theo nhũ mẫu viếng chùa thắm hương.

Tượng Phật cao lớn trang nghiêm nhưng bị bảo quang trang sức chiếu xán lạn khiến người không dám nhìn gần.

Cao cao tại thượng, chịu sự vạn người kính ngưỡng cúng bái, chịu hàng ngàn vạn hương khói thế gian cung phụng.

Không có giận hờn, bọn họ chưa từng có việc sở hữu chức tránh.
Dung Bội có chút bất an, lại kêu một câu: “Nương nương…”
Như Ý khẽ cười một tiếng: “Ngươi có cảm giác bổn cung giống như bức tượng trong miếu, là sự bài trí trong cung không?”
Dung Bội biết nàng đã trải qua việc này, khó tránh khỏi sự nản lòng, chỉ khuyên nhủ: “Nương nương… Nương nương đừng nghĩ quá nhiều”.
“Đúng rồi.

Ngay cả mình cũng không nghĩ rằng đó là bài trí.” Nàng suy yếu cười một cái: “Nếu Hàn thị nghe xong lời bổn cung khuyên, bổn cung chính là hoàn thành nhắc nhở của Hoàng thương, kết thúc chức trách Hoàng hậu”.

Đáy mắt nàng xuất hiện chút lệ: “Thật là một cái bài trí!”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.