Đọc truyện Hậu Cung Nghi Tu Truyện – Chương 9
Chu Nghi Tu vừa mới sinh con, chưa thể xuống giường. Vì vậy, Thái hậu tự mình ôm đứa nhỏ, chủ trì nghi thức tắm rửa trong vòng ba ngày.
Tiễn Thu ngồi xuống bên mép giường, hầu hạ chủ tử, đút cho nàng từng muỗng thuốc bổ. Nàng ta nói chuyện liên tục, thao thao bất tuyệt rằng ba ngày qua náo nhiệt ra sao. Nghi Tu thấy con trai được sủng ái, nhất thời cao hứng.
“Nương nương, mọi sự thuận lợi vô cùng. Thái hậu rất hài lòng, đích thân tắm cho hoàng tử như hồi hoàng thượng còn nhỏ. Tiểu hoàng tử rất ngoan, không khóc cũng không nháo, còn cười khanh khách. Thái hậu đưa ngài cho nhũ mẫu bồng, ngài cũng không chịu buông lão nhân gia nàng ra.”
Nghi Tu cười nhẹ. Thái hậu cố ý làm như vậy để hoàng thượng hiểu. Trước mắt, thanh danh của Chu Nhu Tắc xuống dốc đáng kể, Huyền Lăng muốn đón nàng ta vào cung, chỉ sợ là muôn vàn trở ngại. Huống chi, bản thân hắn vừa có hoàng tử. Lúc này đây, hắn phong hậu cho Nghi Tu là hoàn toàn hợp lý, đám đại thần chắc chắn không có nửa câu nhiều lời. Thái hậu càng ra vẻ yêu thương đứa nhỏ, càng tỏ rõ lập trường của mình, chính là muốn hắn phải suy xét lại.
Tiễn Thu lại nói, “Ai cũng nói hoàng tử của chúng ta có phúc khí, Hoàng thượng vì thế mà phá lệ, đặt tên cho ngài.”
Theo quy tắc trong cung, trẻ sơ sinh sau khi đầy tháng mới chính thức được đặt tên. Kiếp trước, con của Nghi Tu hơn ba tuổi vẫn còn là đứa nhỏ vô danh, Huyền Lăng không thèm để ý. Đời này, mọi sự đến sớm khiến nàng không ngờ được, liền hỏi lại, “Sao lại nhanh như thế được?”
Tiễn Thu thấy nàng kinh ngạc quá mức, nhỏ giọng giải thích, “Cũng không hẳn là Tiểu hoàng tử có phúc khí. Chỉ là, trong khoảng thời gian tắm ba ngày vừa qua, bên ngoài truyền tin đến, nói là Mộ Dung tướng quân đại thắng ở Tây Nam, bắt gọn thổ phỉ, bình bọn phản loạn. Thái hậu vui mừng hết sức, cho là Tiểu hoàng tử mang đến vận may. Hoàng thượng kinh hỷ, liền đặt tên cho ngài.”
Quá nổi bật đi… Chu Nghi Tu chợt thấy trong lòng nặng nề, vinh sủng bậc này… Con nàng còn quá nhỏ, đừng áp mọi thứ lên nó chứ?
“Đứa nhỏ lấy tên là gì?”
Tiễn Thu nghĩ rồi nói, “Dư Phong ạ. Thái hậu nghe xong thì bảo rất hay.”
Nghi Tu nghe xong, gật đầu. Kiếp này, con trai nàng sớm có tên tuổi, khẳng định về sau cũng không quá bi thương.
Tiễn Thu thấy nàng mệt mỏi thì không nhiều lời nữa. Nàng ta bỏ chén thuốc qua khay, lấy gối mềm đỡ sau lưng Nghi Tu.
“Ngươi mau bồng đứa nhỏ qua cho ta nhìn một cái. Ba ngày rồi, ta không được thấy con.”
Tiễn Thu vội gọi nhũ mẫu. Chu Nghi Tu thấy nhũ mẫu đến, liền đón lấy đứa nhỏ ôm vào lòng. Ánh mắt nàng tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ. Nàng cọ mũi trên trán con. Con nàng nhỏ nhắn, mềm mềm, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, môi phụt phụt nước miếng, làn da mịn màng, hồng hồng đáng yêu. Chu Nghi Tu chợt cảm thấy, trên thế gian, cốt nhục thân sinh mới là tất cả. Nàng dịu dàng thủ thỉ vào tai con, “Phong nhi, nương vĩnh viễn sẽ không để con chịu nửa phần khổ sở…”
Dường như hiểu được lời của mẫu thân, Trưởng hoàng tử Dư Phong động đậy trong tã lót, nở nụ cười hì hì.
Có người mừng vui, tất có người sầu não. Huyền Lăng có con trai, được vạn người chúc phúc; mà Chu Nhu Tắc ở trong Chu phủ, lúc này lại đang lâm vào buồn bã âu lo.
Mặt trời ngả về chiều, chút nắng còn sót lại vương vấn trên những đóa hồng đỏ thắm. Nhà cao cửa rộng trở nên âm u khó tả, tịch mịch sương mù. Chu Nhu Tắc đứng lặng nơi hành lang dài hun hút. Nàng chờ đợi ngày qua ngày. Mọi thứ cứ như đến rồi lại xa quá tầm tay của nàng. Buồn bã chất chứa trong lòng khiến gương mặt xinh đẹp của nàng không còn nổi một chút sức sống.
Chu phu nhân hùng hổ đi tới chỗ Chu Nhu Tắc, thấy nàng ngồi ngẩn ngơ, ngón tay quấn vòng quanh một lá liễu dài thì bực tức, “Cô nãi nãi* của ta ơi! Giờ phút này, con còn có tâm trạng ngồi ở đây sao?”
*Cô nãi nãi: Bà cô
Chu Nhu Tắc vừa nghe, liền bỏ tay ra, vội vàng nhún người thi lễ, “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Con gái của thôn nữ quê mùa kia vừa hạ sinh hoàng tử, càng lúc càng đắc thế rồi! Thái hậu tìm mọi cách giữ thể diện cho nàng ta. Con ơi! Chúng ta phải mau nghĩ cách. Con muốn bản thân mình bị nàng ta đạp lên đầu à?! Nếu như thật sự là như vậy, phải làm sao bây giờ?”*
*Chu phu nhân lo sợ Chu Nghi Tu được lập làm hoàng hậu.
Chu phu nhân là người háo thắng, thấy nữ nhi của mình xinh đẹp rạng ngời hơn Nghi Tu biết bao nhiêu, làm sao chịu để con gái cúi đầu trước thứ nữ kia? Bà ta muốn tranh đến cùng. Vả lại, mấy ngày này, những phu nhân khác ở kinh thành liên tục đến nhà châm chọc, bà ta càng lúc càng không cam lòng!
“Con là Đại tiểu thư, đích nữ của phủ Tổng Đốc. Nàng ta chỉ là thứ nữ, chẳng lẽ con muốn sau này phải dập đầu thỉnh an nàng ta?”
Mẫu thân của Chu Nghi Tu – Mạnh thị, là tam phu nhân của Chu gia, tính tình yếu đuối, sau khi con gái nhập cung liền qua đời. Nàng xuất thân trong một gia đình phú hào ở nông thôn, cũng coi như là tiểu thư ở vùng quê nghèo. Chu lão gia và nàng là thanh mai trúc mã. Lúc này, họ Chu chưa có danh vọng cao sang. Chu lão gia chỉ là một huyện lệnh, so với Mạnh thị vô cùng xứng đôi vừa lứa. Đời, ai biết trước được chữ ngờ. Long Khánh đế băng hà, Lâm phi lên ngôi Thái hậu. Từ đó, Chu gia như nước đẩy thuyền lên. Ngạn ngữ có câu, “Một người làm quan, cả họ được nhờ”. Toàn tộc dọn đến kinh thành. Chu lão gia dựa vào khả năng luồn cúi của mình trong quan trường, được thăng chức rất nhanh đến Tổng đốc. Dĩ nhiên, ngay sau đó, hắn lấy nữ nhi danh gia làm chính thê.
Mạnh thị ở lại miền quê, kiên trì không xuất giá. Nàng đợi Chu lão gia hồi hương tế tổ. Hắn thấy nàng vẫn chưa gả, liền cảm động vô cùng, nạp nàng làm thiếp. Chu phu nhân lo sợ nàng dùng tình cảm thanh mai trúc mã quyến rũ hắn, liền đưa thị tỳ lên giường trượng phu, sau đó, nâng nàng ta thành nha hoàn thông phòng. Mạnh thị là người thành thật, không hề ghen tuông hay khóc lóc om sòm, cố gắng nhẫn nhịn. Chu phu nhân thấy nàng không hề than thở, vả lại, Chu lão gia đối với nàng cũng chỉ là vui vẻ nhất thời, liền để mặc không để ý. Nha hoàn thông phòng kia mang thai trước, trở thành di nương, Mạnh thị bị bỏ rơi. Đám người hầu biết ý, đối xử ghẻ lạnh với nàng. Dần dần, Mạnh thị bị bỏ rơi ngay tại Chu phủ. Nếu như không phải sau này nàng có Nghi Tu, người ta cũng không biết đến sự tồn tại của nàng.
Chu lão gia không có con trai, chỉ có hai nữ nhi, đích nữ Nhu Tắc cho phu nhân hạ sinh và thứ nữ Nghi là con gái của Mạnh thị. Lúc trước, nha hoàn thông phòng kia mang thai, trở thành di nương thứ hai, địa vị cao hơn cả Mạnh thị, trong bụng có nam hài, nhưng chỉ sáu bảy tháng thì bị sảy mất.
Chu Nhu Tắc, trời sinh tướng mạo đẹp đẽ, khí chất hấp dẫn người khác. Chu lão gia tiếc vì không có con trai nối dõi, mời đến nhà mấy vị danh sư, dạy cho nàng cầm kỳ thi họa. Nàng đàn rất hay, lại múa vô cùng đẹp. Chu phu nhân ký thác mọi kỳ vọng vào nàng, trông cậy nữ nhi một bước lên mây, hóa rồng hóa phượng.
Nhưng mà, Thái hậu lại chọn Chu Nghi Tu tiến cung. Chu Nhu Tắc sau đó được phụ thân đính ước với con trai của Uy Viễn tướng quân. Chu phu nhân bực bội trong lòng, liền lợi dụng cơ hội, bảo nàng vào cung thăm muội muội, trang điểm cho nàng đẹp như tiên tử hạ phàm, mong nàng được như ý mình sở nguyện.
Không ngoài dự liệu, Huyền Lăng vừa gặp Nhu Tắc đã nhất kiến chung tình, muốn đón nàng vào cung, bất chấp tất cả, tranh cãi kịch liệt với Thái hậu. Nào ai biết được sau này lại sinh ra chuyện của Ninh An Quận chúa, chuyện tiến cung cũng vì thế mà kéo dài. Nháy mắt một cái, ba tháng đã trôi qua. Nghi Tu hạ sinh hoàng tử, địa vị vững vàng, không ai có thể lung lay. Ăn trộm gà không được, còn mất thêm nắm gạo. Mấy cáo mệnh phu nhân ngày trước luôn miệng khen ngợi Chu Nhu Tắc, bây giờ âm thầm nhạo báng Chu phu nhân mượn nữ nhi để trèo cao, cuối cùng rơi vào kết cục không đâu.
Chu Nhu Tắc vừa hoang mang vừa lo sợ, nàng không biết bản thân phải làm sao. Từ nhỏ, nàng đã nghe lời của mẫu thân. Chỉ cần mẫu thân nói một câu, dù đồng ý hay không, nàng cũng vâng vâng dạ dạ làm theo. Vốn dĩ, đối với nàng, quan trọng nhất là phụ mẫu, bây giờ có thêm Huyền Lăng. Trừ bỏ ba người này, những người khác nàng không muốn để tâm tới. Chu Nghi Tu là muội muội nàng, nhưng chỉ là thứ xuất. Chu phu nhân ghét ra mặt, không để nữ nhi lại gần nàng ta. Vì thế, tỷ muội hai người chẳng thân thiết gì. Mỗi ngày, Chu Nhu Tắc thấy nàng ta đến chỗ mẫu thân thỉnh an, quần áo cũ kỹ, trâm hoa cài tóc không có một cái thì cảm thấy thương hại, sau đó sai người đưa vài món đồ đến tiểu viện trong phủ.
Thực lòng, nàng đối với Nghi Tu so ra còn kém hơn đối với nha hoàn tâm phúc. Đích thứ khác biệt, đó cũng là bóng ma ám ảnh trong lòng Nghi Tu.
Nhu Tắc thuở nhỏ sống sung sướng an nhàn, nàng lại là chất nữ* của Thái hậu, Chu phu nhân hết mực cưng chiều. Có điều, nàng ngây thơ thuần khiết, đối với địa vị bản thân vô cùng nhạy cảm. Gặp Huyền Lăng, thấy hắn tâm đầu ý hợp, nàng liền nghĩ đến việc muốn gả cho hắn làm thê tử. Trong những ngày dài đợi chờ, nửa đêm, Nhu Tắc một thân một mình ra ngoài, hướng lên trăng sáng, trời cao mà khấn nguyện. Nàng nguyện đất trời phù hộ cho nàng đứng vững trung cung*. Bí mật này của nàng, không một ai phát hiện. Vì vậy, khi nghe mẫu thân nói, mộng đẹp trong lòng nàng liền tan nát. Hôn phu đã chết, con đường về sau quá mịt mờ, nàng hoảng đến mức khóc nức nở.
*Chất nữ: Cháu gái (bên nội)
*Ý nguyện của Nhu Tắc quá rõ ràng, vừa được làm Hoàng hậu, vừa chiếm trọn trái tim Huyền Lăng
Chu phu nhân không để ý tới gương mặt trắng bệch của nữ nhi, vẫn tiếp tục lải nhải, “Nếu con không trở thành hoàng hậu, ả thôn nữ quê mùa kia quá hời rồi! Ta có chết cũng không nhắm mắt…!!!”
“Mẫu thân, con cũng muốn được như vậy…!” Chu Nhu Tắc thấp giọng nói, trong lòng nàng cảm thấy bất bình, nàng có chỗ nào không bằng Nghi Tu chứ?
Chu phu nhân lại nói, “Con của ta ơi, trời tính không lại mưu kế con người, huống chi, con xinh đẹp tài hoa như vậy, nếu gả cho kẻ dưới thì không hay chút nào! Ta nhất định giúp con bước lên ngôi phượng hoàng cao quý!”
Hai người đang trò chuyện thì Đại nha hoàn Thúy Vân của Chu phu nhân từ ngoài chạy vào, vội vàng hành lễ rồi nói, “Phu nhân, Đại tiểu thư, trong cung truyền lời đến: Nhàn phi nương nương hạ sinh hoàng tử, Thái hậu ân chuẩn, khi Hoàng tử đầy tháng, mời lão gia và phu nhân vào cung dự yến tiệc.”
Chu phu nhân mừng rỡ, khóe miệng giương cao, cất tiếng cười lớn, “Trời cuối cùng cũng chiều theo ý ta!” Bà ta vẫy tay với Thúy Vân, “Nha đầu, đến phòng thu chi thông báo, Nhị tiểu thư có tin vui, cả phủ tăng thêm một tháng tiền công.”
Thúy Vân cảm thấy nghi ngờ. Từ trước đến nay, phu nhân lạnh nhạt với Nhị tiểu thư, sao bây giờ lại vui mừng vì nàng như vậy? Có điều, tiền thưởng thì mình được lợi chứ ai, nghĩ nhiều làm gì? Lắc đầu một cái, Thúy Vân liền nhanh nhẹn đi thông báo với mọi người.
Không có ai ở xung quanh, Chu phu nhân cao hứng nói, “Bồ Tát phù hộ. A Nhu, lần này tiến cung, con phải nắm lấy cơ hội, phải khiến cho việc được thành. Ta muốn xem thử, nha đầu của ả thôn nữ kia tranh thế nào cho được. Có sinh ra con trai cũng vô dụng mà thôi!” Bà ta kéo tay Chu Nhu Tắc, vuốt ve trìu mến, “Thầy tướng số đã nói con về sau đại phú đại quý, nhất định chính là mệnh phượng hoàng, chuyện trước đây chỉ là phong ba, qua rồi sẽ thuận buồm xuôi gió…”
Nhu Tắc cười sung sướng. Nụ cười của nàng so với mẫu đơn trong phủ càng kiều mỵ muôn phần. Trái tim nàng dường như đã sớm bay vào hoàng cung, ngự bên Huyền Lăng mất rồi.