Đọc truyện Hậu Cung Nghi Tu Truyện – Chương 35
Điện Chiêu Dương.
Mỗi người ăn một bát băng, nóng nực trong người tiêu tan hơn phân nửa. Lúc này, nhũ mẫu bế Dư Phong vừa tỉnh ngủ đến thỉnh an. Tiểu gia hỏa lanh lợi hơn trước, thấy người liền kêu. Chu Nghi Tu sợ hắn nóng, không có ôm hắn vào lòng mà để hắn ngồi yên trên ghế.
Dư Phong nghịch nghịch mấy quyển thi thư. Cam Tu nghi thấy vậy thì cười, nói, “Đại Hoàng tử xem ra là muốn học chữ rồi. Tỷ tỷ thật biết cách dạy dỗ.”
“Muội muội nói đùa. Hắn chỉ là thấy ta thường ngày hay đọc sách nên nghịch ngợm thôi.” Chu Nghi Tu rút quyển sách trong vòng tay của Dư Phong ra, “Muội coi đi. Tiểu tổ tông làm nhăn hết cả cuốn rồi này.”
Đoan phi và Cam Tu nghi nghe xong thì cười lớn.
Dư Phong biết mình gây rắc rối rồi. Hắn đứng dậy, tư thế lảo đảo bước tới chỗ Đoan phi, nhào vào lòng nàng ta, không một chút sợ hãi. Đoan phi giật cả mình. Sợ hắn bị ngã, nàng ta vội dựng hắn đứng thẳng rồi xoa xoa mái đầu của hắn.
“Tiểu tử này mỗi khi gặp chuyện liền trốn ở chỗ của tỷ tỷ. Tỷ tỷ chiều hắn đến hư rồi.” Chu Nghi Tu sẵng giọng.
Đoan phi ôm Dư Phong rồi dỗ dành hắn, thấy trên người hắn không có chút thương tổn nào mới nói với Chu Nghi Tu, “Ta chưa từng thấy ai làm nương như muội. Ngộ nhỡ đứa nhỏ bị gì, để xem muội có ngồi yên được hay không.”
Chu Nghi Tu đột nhiên nhớ lại kiếp trước, đứa con nhỏ của nàng mất đi khi chưa đầy ba tuổi. Trong lòng bất giác dấy lên nỗi đau xót, nàng nói, “Đứa nhỏ có chút va chạm cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Ta không nuông chiều hắn, chính là không muốn hắn mất đi khí khái của nam tử.”
Đoan phi ra hiệu, bảo nhũ mẫu ôm Dư Phong đi rồi đáp, “Ta thấy muội vừa rồi có hơi khác thường, vì sao vậy?”
Chu Nghi Tu hoảng hốt. Đoan phi quả nhiên là người tinh tế, không có gì có thể gạt được nàng ta. “Không sao cả. Lời của tỷ tỷ nói khiến ta đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, mẫu thân cũng rất yêu thương ta, bây giờ…”
Đoan phi tuy nghe vậy, trong lòng vẫn tràn đầy nghi vấn, nhưng thấy Chu Nghi Tu không muốn nói tiếp, nàng ta cũng chẳng nhiều lời thêm.
Cam Tu nghi nghe qua thì nghĩ Nhàn Quý phi đang tưởng niệm mẫu thân đã khuất. Nàng ta im lặng, không nói lời nào.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn đỏ sậm phía xa xa. Đoan phi và Cam Tu nghi cáo từ, cùng nhau rời khỏi điện Chiêu Dương.
Chu Nghi Tu phái Tiễn Thu đi hỏi thăm đêm nay Huyền Lăng đến chỗ nào. Sau khi được hồi báo rằng hắn tới Lan Tuyền cư, nàng đối với thủ đoạn của Thang Tĩnh Ngôn liền nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Xem ra Hoàng thượng rất quan tâm Thang Tiệp dư.”
“Trừ chỗ của Hoàng hậu, Lan Tuyền cư là nơi được lệnh thị tẩm nhiều nhất. Nương nương, người cũng không thể cứ ngồi yên như vậy.” Tiễn Thu nói, “Lỡ như Thang Tiệp dư có tin vui thì sao?”
Chu Nghi Tu thản nhiên, “Cứ cái đà này, nàng ta có thai là chuyện sớm muộn mà thôi. Bản cung thấy có người so với ta còn muốn sốt ruột hơn, không cần chính mình ra tay cũng sẽ có kẻ thay ta làm ra chuyện.”
Tiễn Thu hiểu ý, nói, “Tận mắt thấy Đại Hoàng tử ngày một khôn lớn, bản thân lại chẳng có dấu hiệu, nàng ta còn không gấp sao? Nhiễm Đông đã đi dò xét khắp nơi, Cam Tuyền cung kia liên tục phái người hồi phủ để truyền tin, hình như là bảo Đại phu nhân đưa linh dược gì đó để có con.”
Chu Nghi Tu cười nhạo một cái, “Thái y ở trong cung không giỏi sao? Bỏ gần tìm xa, Đại phu nhân chính là làm việc quá tùy ý, bằng không cũng chẳng chậm chạp như thế.”
“Nô tỳ nghe nói, địa vị trong phủ của bà ta giờ đây trượt dốc rất nhanh. Lão gia sớm đã chán cái bộ dạng lấn quyền lấn thế bấy lâu của Đại phu nhân, chỉ là trước giờ đều nể mặt Đại Tiểu thư mà thôi. Hiện tại có Như phu nhân chăm sóc, tâm của lão gia dĩ nhiên không còn hướng về chỗ cũ nữa.”
“Cam Tuyền cung tự động hành sự. Ta thật muốn nhìn xem, nàng ta sinh ra đứa con như thế nào. Cái gọi là linh dược gì đó, nếu quả thực có tác dụng, ai nấy đều có thể sinh con, cần gì phải đi miếu đi chùa, tốn biết bao nhiêu tiền của mà cầu tự?” Chu Nghi Tu sửa lại cây trâm trên tóc, nói, “Huống chi, linh dược được chế ra từ nhiều loại dược liệu khác nhau, trong đó tất nhiên có những thứ xung khắc. Tỷ tỷ ta mặc kệ tất cả mà uống vào. Ba phần độc dược, chỉ sợ càng uống nhiều, càng khó có thể mang thai.”
“Nương nương minh minh.”
Chu Nhu Tắc vô cùng phẫn hận. Thang Tiệp dư đáng chết, dám câu Hoàng thượng đi khỏi nàng?! Huyền Lăng là trượng phu của nàng. Một Tiệp dư nho nhỏ mà dám liên tục chống đối Hoàng hậu, đúng là to gan lớn mật! Nàng hạ quyết tâm, nhất định phải dạy cho Thang Tĩnh Ngôn một bài học.
Quả nhiên, vào ngày thỉnh an, Chu Nhu Tắc thấy Thang Tĩnh Ngôn đến chậm liền nói, “Tiệp dư sao lại tới trễ như vậy?”
Thang Tĩnh Ngôn hành lễ qua loa, nói, “Hồi Hoàng hậu nương nương, là Hoàng thượng bảo tần thiếp không cần phải đến sớm.”
Chu Nhu Tắc nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi, “Hoàng thượng tuy nói vậy, Tiệp dư cũng không được phép tới trễ. Nếu để cho ai nấy đều noi theo, hậu cung này còn có quy củ gì nữa?!”
Chu Nghi Tu ngồi ở bên một bên, khẽ trừng mắt. Tỷ tỷ rốt cuộc nhịn không được rồi. Ghen tuông đố kỵ ra mặt, xem ra là đang hạ uy với Thang Tĩnh Ngôn.
Thang Tĩnh Ngôn bị Chu Nhu Tắc trách cứ, cũng tự hiểu việc mình được sủng ái gần đây đã phạm vào tối kỵ của Hoàng hậu. Nàng ta nói một cách khiêm tốn, “Tần thiếp không dám bất kính với Hoàng hậu nương nương. Chỉ là tần thiếp nghĩ, nương nương xưa nay khoan dung độ lượng, đây lại là ý của Hoàng thượng, nên người sẽ không so đo với tần thiếp.”
Nhu Tắc bị bốn chữ “khoan dung độ lượng” làm cho cứng họng. Nếu nàng tiếp tục so đo thì sẽ bị nói là kẻ keo kiệt, lỡ như truyền tới tai Huyền Lăng, chỉ sợ hắn sẽ không vui khi thấy bộ dáng ghen tuông của mình, đành phẫn nộ mà nói, “Vậy thì từ nay, ngươi đừng có tái phạm nữa là được. Đứng dậy đi.”
Thang Tĩnh Ngôn không ngờ mới có bấy nhiêu mà đã được tha, thầm nghĩ: Hoàng hậu đúng là thùng rỗng kêu to, miệng cọp răng thỏ!
Vốn là muốn xem kịch vui, ai ngờ lại kết thúc lãng xẹt, đám phi tần bắt đầu khinh thường Chu Nhu Tắc. Vô dụng, ghen tỵ, kêu người ta lấy cái gì mà kính phục nàng?