Đọc truyện Hậu Cung Mưu Sinh Kế – Chương 46: Lễ vật
Trên mặt Dương quý phi vẫn duy trì tươi cười, nhưng khăn ở trong tay đã bị vặn lại giống như sợi dây thừng. Trang sức kia, là Nội Vụ phủ dùng hồng bảo thạch do Bồ Cam tiến cống làm thành. Khánh quốc tuy rằng cũng có hồng bảo thạch, nhưng so sánh với Bồ Cam, nơi thừa thải hồng bảo thạch, ở phương diện màu sắc và trọng lượng, đều có khác biệt rất lớn.
Hơn nữa cống phẩm, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, hồng bảo thạch tỏa sáng rạng rỡ. Đến nay Dương quý phi vẫ nhớ rõ khi xốc lên tơ lụa trùm trên mặt, ánh sáng ngọc quang hoa lưu chuyển, lập tức đã đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn qua, làm cho trong mắt người ta không nhìn thấy thứ gì khác.
Nàng đã năn nỉ Hoàng thượng, muốn dùng hồng bảo thạch kia làm thành một bộ trang sức, chẳng qua Hoàng thượng vẫn có thái độ chính xác. Nhưng cũng không có cự tuyệt a, nàng luôn nghĩ, Hoàng thượng đã đáp ứng, nàng chờ thời điểm tết âm lịch mang bộ trang sức kia ra ngoài!
“Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thật sự ân ái, Đại hoàng tử điện hạ cùng Đại công chúa cũng thực khả ái.” Thục phi ở một bên, lơ đãng nhìn qua Dương quý phi, cười nói, thanh âm không cao không thấp, người nên nghe thì có thể nghe thấy.
“Thục phi không cần hâm mộ, chờ ngươi sinh hài tử trong bụng ra, tất nhiên cũng thông minh khả ái.” Hoàng hậu cười tủm tỉm nói với Thục phi. Thục phi sờ sờ bụng, vẻ mặt mẫu tính từ ái: “Thiếp chỉ mong hắn kiện khang khỏe mạnh là được, thông minh làm gì, có Đại hoàng tử làm huynh trưởng chiếu cố, cần gì đi phí đầu óc đâu?”
“Trong bụng Thục mẫu phi là đệ đệ sao? Sau khi ra ngoài sẽ chơi với ta đi?” Đại hoàng tử kéo ống tay áo Hoàng hậu hỏi. Hoàng hậu cười sờ sờ đầu hắn: “Đúng vậy, chờ đệ đệ ra đời, ngươi phải ca ca thật tốt, phải bảo vệ đệ đệ quan tâm đệ đệ, biết không?”
“Mẫu hậu, ta biết rồi.” Đại hoàng tử rất vui gật đầu, không nén được tò mò nhìn bụng Thục phi. Dương quý phi nín thở trong lòng, cho dù mình không có thực hiện được, ngược lại để cho Đại hoàng tử cùng Đại công chúa được Hoàng thượng ban thưởng, cũng không có nghĩa là Thục phi có thể lấy cớ giễu cợt nàng!
“Đại hoàng tử cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh a, không chỉ một mình Thục mẫu phi ngươi trong bụng có đệ đệ, trong bụng Mã tiệp dư cũng là đệ đệ của ngươi.” Dương quý phi cười nói, Mã tiệp dư ngồi ở phía sau, lúc này nghe thấy Dương quý phi đem đề tài kéo đến trên người mình, vội vàng kéo khóe miệng cười nói: “Việc này nói không chính xác, cũng có thể là muội muội.”
Nói giỡn, Dương quý phi ngươi được Hoàng thượng sủng ái, tự nhiên có gan chống lại Hoàng hậu, đối với ngươi một Tiệp dư nho nhỏ, bây giờ còn ở sườn điện, làm sao có thể trong trường hợp này chống lại Hoàng hậu? Ta còn muốn sinh hài tử trong bụng hay không?
“Tốt lắm, Dương quý phi, mặc kệ hài tử trong bụng Mã tiệp dư là nam hài hay là nữ hài, đều là hài tử của Hoàng thượng, bản cung đều coi như chính mình sinh ra.” Hoàng hậu nương nương trên mặt còn vẻ tươi cười, ôn hòa chuyển hướng nói với những người khác: “Các ngươi đều nghe, bản cung cũng không phải người keo kiệt, mặc kệ ngày sau vị muội muội nào có tài cán vì Hoàng thượng sinh hạ hoàng tử, bản cung nhất định lập tức tăng phân vị của nàng lên.”
“Bất quá, hôm nay không phải thời điểm nói việc này, hôm nay là thọ đản của Hoàng thượng.” Hoàng hậu nương nương vừa chuyển lời nói, nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng cười nói: “Ta biết các vị muội muội đều chuẩn bị lễ vật thọ đản cho Hoàng thượng, Hoàng thượng, không bằng xem tâm ý các vị muội muội?”
“Hảo.” Hoàng thượng dựa lưng vào ghế gật gật đầu, Hoàng hậu thẳng thắn thắt lưng nói: “Vậy thiếp thân trước hết cái thả con tép, bắt con tôm. Người tới, đem lễ vật bản cung chuẩn bị nâng lên đi.”
Đang nói, bên ngoài có bốn tiểu thái giám nâng một món đồ thật to tiến vào. Hai tiều thái giám phía trước khom lưng đem đồ để trên mặt đất, hai tiểu thái giám phía sau đỡ hai bên để nó giơ lên. Sau đó, mấy tiểu thái giám hành lễ, cung kính đứng sang một bên.
Hoàng hậu cười đứng dậy, đi đến bên cạnh vật nọ, tự mình nhấc đoạn hồng trù ở phía trên lên, lộ ra đồ vật bên trong, xoay người quỳ gối hướng Hoàng thượng: “Thiếp thân chúc Hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay.”
Lời chúc này có vẻ đơn giản, nhưng là, lời chúc càng long trọng hơn là nhờ vật ở bên người Hoàng hậu. Đó là một cái bình phong, ở trên thêu là vạn dặm non sông, chỗ trống bên cạnh thêu bài thơ thời điểm Hoàng thượng đăng cơ đầy hùng tâm tráng chí mà viết xuống.
“Hảo, không tệ!” Hoàng thượng tinh tế nhìn bình phong kia một lần, cười vỗ vỗ tay nói: “Tử Đồng luôn luôn am hiểu ý người, lễ vật này hợp tâm ý trẫm. Lưu Thành, ngươi tự mình dẫn người đem bình phong này đưa đến Càn Thanh cung, sắp đặt trong thư phòng của trẫm.”
“Tử Đồng vất vả.” Chờ Lưu Thành phân phó người thật cẩn thận đem bình phong chuyển đi, Hoàng hậu mới xoay người trở lại chỗ ngồi ngồi xuống. Hoàng thượng mãn nhãn thâm tình nhìn Hoàng hậu nói: “Trẫm có thể có Tử Đồng, đúng là tam sinh hữu hạnh.”
Hoàng hậu nương nương không thói quen ở trước công chúng **, sắc mặt đỏ lên, cũng không dám như ở trong khuê phòng vỗ Hoàng thượng một cái hoặc là thổi một hơi, chỉ vội vàng cúi đầu không nói lời nào.
Dương quý phi không thể xem Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngọt ngào, dù sao kế tiếp cũng đến phiên nàng dâng tặng lễ vật, vì vậy vội vàng đứng dậy đến giữa điện hành lễ nói: “Hoàng thượng, thiếp vì ngài viết một bài thơ, cũng để cho Đa Nhạc thự phối hợp ca múa, việc làm thô thiển, còn thỉnh Hoàng thượng nể mặt quan sát.”
“Thi từ của ái phi luôn luôn rất tốt, trẫm thực chờ mong đại tác của ái phi.” Hoàng thượng mỉm cười gật gật đầu. Dương quý phi hơi ngượng ngùng hành lễ, thối lui đến sườn điện thay quần áo. Không bao lâu, bên cạnh liền vang lên âm thanh ti trúc, phối hợp với âm thanh đánh khánh réo rắt, quả thật rất êm tai.
Tiếp theo, Dương quý phi mặc một thân tà khâm nhu váy hồng nhạt, trên lưng thắt đai lưng màu thuỷ lam, đem eo Dương quý phi eo siết chặt còn khoảng nắm tay. Mặc bách điệp xuyên hoa, theo động tác Dương quý phi, đoá hoa phía trên giống như hoạt sắc sinh hương, ngay cả bướm cũng bay đến.
Chỉ là một bộ quần áo, tự nhiên là không lộ ra được vẻ đẹp của Dương quý phi. Trên nửa mặt Dương quý phi còn che khăn mỏng màu hồng nhạt, trên trán dán hoa mai đỏ thẫm, lông mi thật dài động động, mắt to ngập nước thỉnh thoảng dán lên mặt Hoàng thượng phóng mị nhãn.
Càng là nửa lộ nửa giấu, càng làm cho người ta càng muốn biết phong thái bị che khuất. Hơn nữa càng nhớ kỹ thanh âm ôn nhu đọc thơ kia, lại dễ dàng làm cho nam nhân nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng sau lớp khăn che mặt kia.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm Dương quý phi, xem không chuyển mắt. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng như vậy, tươi cười trên mặt hơi hơi đình trệ một chút, lập tức cúi đầu uống rượu, đem vẻ mặt che lấp. Thục phi lại tựa tiếu phi tiếu, gắp đồ ăn trên bàn chậm rãi ăn.
Mọi người còn lại, có ánh mặt phẫn hận cực kỳ bất mãn.
Chờ Dương quý phi múa xong một khúc dừng lại, Hoàng thượng cười lớn nói: “Ái phi không chỉ có văn thải phong lưu, lại kỹ thuật nhảy múa nhẹ nhàng, tựa như Hằng Nga bôn nguyệt. Ca múa tuyệt vời như thế, ái phi có tâm. Người tới, thưởng!”
Lưu Thành nhanh chóng xuất hiện, trong tay cầm một mâm trang sức. Dương quý phi vội vàng tạ ân, đại cung nữ bên người nàng cũng đi ra tiếp lấy khay.
Trần Mạn Nhu híp mắt nhìn Dương quý phi trở về sườn điện thay quần áo, trong lòng nhịn không được nói thầm, xem ra, Hoàng thượng cũng không sủng ái Dương quý phi giống như mọi người nói. Nhìn biểu hiện của Hoàng thượng sau khi Hoàng hậu dâng lên lễ vật cùng sau khi Dương quý phi dâng lên lễ vật sẽ biết.
Hoàng hậu vừa đưa lễ vật ra, Hoàng thượng lập tức cho người đem lễ vật đưa đến Càn Thanh cung, sau đó hắn cùng Hoàng hậu biểu diễn một màn phu thê tình thâm. Còn Dương quý phi đâu, một phần thưởng, liền biểu lộ địa vị Dương quý phi, bất quá là cung nhân để giải trí mà thôi.
Đương nhiên, cung nhân để giải trí này cũng chỉ có thể để cho một mình Hoàng thượng giải trí.
Địa vị, giống như ở trên đường coi một màn xiếc ảo thuật, biểu diễn tốt, mọi người vỗ tay khen hay, sau đó quăng một đồng tiền làm tiền thưởng.
Không phải là Hoàng thượng xem ca múa xem rất cao hứng, bỏ ra một đống trang sức làm tiền thưởng sao?
“Hoàng thượng, lúc trước có Hoàng hậu nương nương như châu ngọc, Quý phi nương nương kỹ áp toàn trường, lễ vật của thiếp thật sự là có chút không đáng giá, mong rằng Hoàng thượng không ghét bỏ.” Thanh âm Thục phi ôn nhu cắt đứt suy nghĩ của Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu nhất thời hoàn hồn không yên, tiếp theo trong lòng còn cảm thán một câu, xem đi, Thục phi cũng là một người hiểu biết. Hoàng hậu nương nương phải là châu ngọc, mà Dương quý phi, nàng chỉ là người làm trò tiêu khiển cho người khác, là người làm xiếc.
“Một phen tân ý của ái phi, mặc kệ là cái gì, trẫm cũng sẽ không ghét bỏ.” Ở trong lòng Trần Mạn Nhu, đã dán cái nhãn tra nam lên cho Hoàng thượng, xoay mặt chính là ôn nhu thổ lộ một trận với Thục phi, Thục phi mặt phấn đỏ lên, vội vàng xốc mảnh lụa trên khay cung nữ đang bưng bên người, lấy ra đồ vật phía dưới.
“Thiếp làm cho Hoàng thượng hai bộ quần áo, đều là thiếp tự mình động thủ làm.” Thục phi cầm quần áo giao cho Lưu Thành, Lưu Thành dâng lên cho Hoàng thượng xem qua, Hoàng thượng tự nhiên cũng ban thưởng một phen, tỏ vẻ mình thực thích quần áo này.
Về phần có mặc hay không, thì là chuyện của Hoàng thượng. Nói thật, phỏng chừng quần áo nhiều nhất thiên hạ, chính là Hoàng thượng. Trừ bỏ Nội Vụ phủ, từng phi tử đều phải làm mấy bộ, số lượng tăng thêm không ít, ước chừng Hoàng thượng một ngày đổi một bộ, một năm đổi một lần, không nhất định mặc hết toàn bộ.
Kế tiếp chính là Đức phi, vài người trước, đều là tiềm để lão nhân, tự nhiên biết nói sao để lấy lòng Hoàng thượng. Đức phi năm nay mới tiến cung, muốn được phần thưởng lớn, lại tìm hiểu không được sở thích của Hoàng thượng. Nữ nhân hậu cung, ai mà không nghẹn một ngụm khí chờ lúc này làm cho Hoàng thượng tâm tình vui vẻ, tốt nhất là Hoàng thượng một khi cao hứng thăng phân vị gì đó, nếu không thăng phân vị, vậy làm cho Hoàng thượng nhớ kỹ cũng không tệ.
Được rồi, nếu không nhớ được, vậy ban cho chút vàng bạc tài bảo trang sức quần áo cũng được, ngày trong hậu cung, không được sủng thì rất căng thẳng a.
Cho nên Đức phi không chỉ là không nghe được sở thích của Hoàng thượng, ngay cả người khác chuẩn bị lễ vật gì cũng không nghe được. Dù sao, nàng vào cung chưa tới nửa năm, căn cơ còn thấp.
Không làm gì được, đành phải tự mình động thủ làm một bộ quần áo, lúc này Thục phi dâng lên lễ vật, nàng chỉ muốn đập bàn, nhưng hiện tại thay đổi cũng không còn kịp rồi, đành phải kiên trì dâng lên. May mắn, Thục phi dâng quần áo là một bộ nguyệt sắc, một bộ thạch thanh sắc. Mà nàng chuẩn bị là một bộ màu vàng hạnh, thuận tiện còn mang theo một đôi giày, thế này mới không có đụng hoàn toàn.
Mặc dù như vậy, sắc mặt Thục phi cũng trong nháy mắt biến thành rất khó xem.
Phản ứng của Hoàng thượng thường thường thản nhiên, sau khi cho Lưu Thành đem lễ vật trình lên, dựa theo lệ thường ban thưởng Đức phi một phen.”
Sau Đức phi là Lưu phi, Lưu phi là biểu diễn một màn kiếm vũ, tiếng trống từng trận, Lưu phi tay cầm trường kiếm xoát xoát xoát, động tác không phải quá nhanh, không có cảm giác hàn quang bức người linh tinh, ngược lại rất hoa lệ.
Đương nhiên, cái đó hoàn toàn không thể so sánh với kiếm pháp trên chiến trường dùng để giết địch. Kiếm vũ của nàng tuy rằng cũng mang theo thanh kiếm, cũng là vũ. Chẳng qua, Dương quý phi là tẫn hiển vẻ nữ nhân mềm mại quyến rũ, nàng lại là đi hướng nữ nhân anh khí.
Nhìn rất là phù hợp với phong cách Lưu phi luôn luôn biểu hiện, tư thế oai hùng hiên ngang, có một phen phong thái khác. Xem ra Hoàng thượng cũng thực thích, ban thưỡng cũng thực phong phú.