Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 193: Cưỡi ngựa
Edit: Ớt Hiểm
Dận Chân không nói gì, chỉ ôm chặt nàng, rất lâu, tiếng khóc dần nhỏ lại, chỉ còn nghẹn ngào rấm rứt xé lòng người.
“Đừng khóc, Nhã nhi, ta xin lỗi, xin lỗi nàng!” Hắn cúi xuống, đau lòng hôn lên những giọt nước mắt trong như pha lê, vòng tay xiết chặt không rời dường như khiến Lăng Nhã hoảng sợ, nàng muốn né tránh, nhưng không thể nào thoát khỏi: “Thiếp thân là người có tội, không dám nhận ưu ái của Tứ gia.”
“Đừng nói gì cả.” Dận Chân mặc kệ sự kháng cự của nàng, càng ôm chặt hơn, giọng xót xa: “Chuyện năm đó ta đã biết hết rồi, không liên quan gì tới nàng, là ta đã hiểu lầm nàng, hại nàng mất đi hài tử, còn phải ở đây chịu khổ nhiều năm như vậy, Nhã nhi, là ta có lỗi với nàng, nàng tha thứ cho ta có được không?”
Từ lúc tới đây tới giờ, Dận Chân luôn miệng nói xin lỗi, câu xin lỗi này ngoài xuất phát tự đáy lòng ra, còn là do áy náy khôn nguôi, nếu không thì với thân phận A ca của mình, hắn cần gì phải xin lỗi ai.
“Là do thiếp thân không bảo vệ hài nhi chu toàn, không phải lỗi của Tứ gia.” Nàng quay đi, không muốn mặt đối mặt với hắn nữa, nước mắt cứ vậy mà chảy dài trên má.
“Nàng nói vậy là vẫn còn trách ta.” Giọng nói nặng nề vang lên ở bên tai, rất lâu sau, trong tiếng thở dài não ruột, hắn lại nói: “Nhã nhi, quá khứ cứ để nó trôi qua đi, theo ta về Ung vương phủ. Sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, không để nàng phải chịu oan ức nữa. Còn hài nhi… chúng ta sẽ có lại.”
Nghe chính miệng Dận Chân nói những lời này, lòng nàng thả lỏng, nhưng miệng vẫn nói: “Thiếp thân đã bị phế làm thứ dân, đuổi ra khỏi Ung vương phủ, sao trở về được chứ?”
Nàng càng nói Dận Chân càng cảm thấy áy náy ngập lòng, hắn bóp bóp cánh tay mảnh khảnh của nàng: “Quy định nào của Đại Thanh nói bị phế thành thứ dân thì không thể hồi vương phủ, trong cung, phi tử bị biếm vào lãnh cung còn có thể phục lập, huống chi là trong vương phủ của chúng ta.” Ngừng một lát, hắn lại trịnh trọng nhìn Lăng Nhã: “Nhã nhi, ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng có muốn trở về cùng ta không?”
Màn đêm dần buông, tà dương le lói bao phủ tứ bề bằng một dải màu ngũ sắc, lộng lẫy vô cùng, xa xa, đàn nhạn sải cánh tự do tự tại giữa bầu trời, hệt ước muốn ngoài tầm với của nàng. Chim bay biển Bắc trời Nam, còn nàng, nàng chỉ có một con đường duy nhất, con đường trải đầy gai nhọn và bụi mờ.
Rất lâu, khi bóng nhạn đã gần tan biến, dưới hơi thở gấp gáp hồi hộp của Dận Chân, Lăng Nhã e ấp gật đầu, ngay sau đó, một nụ cười tươi rói xuyên qua hoàng hôn chìm vào bầu trời trong trẻo, nụ cười tuấn mỹ khiến Lăng Nhã thoáng thất thần, trái tim lạnh lẽo lại một lần nữa ấm lên, thấm sâu vào từng thớ thịt…
Với hắn, nàng vẫn luôn không thể tuyệt tình, dù là đang tính kể, nhưng trong đó cũng có chân thành, dù hắn đã từng tổn thương nàng sâu như vậy. Hỏi thế gian tình là gì, sao lại khiến người ta có thể quên cả bản thân?
Gỡ được khúc mắc bao năm, tâm trạng Dận Chân tốt lên trông thấy, hắn kéo Lăng Nhã ra khỏi biệt viện: “Đi, ta đưa nàng tới một nơi.”
Cách đó không xa, Mặc Ngọc và Lý Vệ đứng cạnh nhau, chứng kiến từ đầu tới cuối, diễn trò suốt nửa năm, rốt cuộc cũng đã hạ màn, có điều bước ra khỏi đây, chờ đón bọn họ sẽ là tranh đấu sống còn liên miên không dứt, không thể quay đầu, cho đến tận ngày xương chất thành đống, máu chảy thành sông.
“Như vậy là tốt cho chủ tử sao?” Mặc Ngọc mờ mịt hỏi Lý Vệ.
“Tất nhiên là tốt.” Nói vậy, nhưng Lý Vệ lại thở dài: “Biết là trong vương phủ nguy hiểm trùng trùng, nhưng nếu ở mãi trong biệt viện, trái tim của chủ tử sẽ không thể nào an tĩnh nổi, không chỉ vì hận thù, mà còn vì tình cảm đối với Tứ gia, chủ tử không buông được. Tâm can của chủ tử xưa giờ luôn ở trên người Tứ gia, dù Tứ gia từng phụ chủ tử, chủ tử cũng không thể buông tay.”
Mặc Ngọc im lặng, nàng đang nghĩ tới Dận Tường anh tuấn thẳng thắn kia, vị Thập Tam A ca lúc nào cũng thích gõ đầu nàng, dù biết rõ hắn đã cưới vợ nạp thiếp, nhưng bản thân nàng lại không buông được, lúc nào cũng nhớ nhung.
“Trễ vậy rồi mà Tứ gia còn muốn đưa thiếp thân đi đâu?” Lăng Nhã bị hắn kéo ra khỏi biệt viện rồi đi một mạch, có Dận Chân nên dĩ nhiên chẳng ai dám cản, nhìn thấy hắn từ xa đã vội vàng quỳ xuống.
“Tới nơi sẽ biết.” Dận Chân cười nhẹ, ra vẻ bí hiểm.
Đợi ở cổng là một con ngựa trắng đang phất đuôi nhàn nhã, Cẩu Nhi cầm nắm cỏ cho ngựa ăn, thấy Dận Chân dắt theo Lăng Nhã thì vui mừng ra mặt, tiến tới hành lễ: “Tứ gia.”
Dận Chân phất tay ý bảo Cẩu Nhi gỡ dây cương, vỗ vỗ cho ngựa đi tới, chân dẫm bàn đạp, Dận Chân phóng lên ngựa. Đại Thanh có được thiên hạ trên lưng ngựa, tuy đã định quốc nhiều năm, cuộc sống có phần nhàn hà, nhưng vẫn luôn duy trì thói quen vốn có, phàm là A ca, từ nhỏ phải học cưỡi ngựa bắn cung, đến năm mười tuổi, phải theo Hoàng đế đi săn vào mỗi mùa Thu.
Dận Chân lên ngựa xong thì đưa tay về phía Lăng Nhã: “Sao, có dám lên không?” Trong giới quý tộc Mãn Thanh cũng không ít nữ nhân biết cưỡi ngựa bắn cung.
“Có Tứ gia, dù là cùng trời cuối đất thiếp thân cũng không do dự.” Vừa nói nàng vừa đặt bàn tay vào tay Dận Chân, ngay sau đó, nàng bị kéo bay lên không, lúc định thần lại thì đã thấy mình ngồi vững trên lưng ngựa, sau lưng là lồng ngực và hơi thở ấm áp của Dận Chân.
“Nắm chặt nhé.” Buông xong câu này, Dận Chân ghìm cương ngựa, bạch mã lập tức lao nhanh như một mũi tên, gió rít bên tai, vạn vật chuyển dời, chỉ trong chốc lát, biệt viện đã trôi tuột lại phía sau.
Y phục hai người tung bay phần phật trong gió lạnh, hệt như cánh bướm vờn nhau.
Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp*… Cũng không biết là Trang Sinh đi vào giấc mơ của hồ điệp, hay là hồ điệp bay vào giấc mộng của Trang Sinh?
*Tức Trang Tử, tên là Chu. Trang Chu nằm mơ thấy hoá thành bướm bay khắp nơi, khi tỉnh mộng, bàng hoàng tự hỏi, không biết mình là người lúc trước mơ thành bướm, hay là bướm bây giờ mơ hoá người.
Chạng vạng, có cánh chuồn chuồn xẹt qua tầng trời, đôi cánh trong suốt vỗ giữa không trung tạo thành hơi thở nhẹ mông lung vờn quanh hai con người như đang hòa làm một, phiêu linh tựa múa.
Rất lâu rồi, ngay cả khung cảnh bên ngoài Lăng Nhã còn không được thấy chứ đừng nói chi tới việc tự do trên lưng ngựa, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác hân hoan. Nàng duỗi tay, cánh chuồn chuồn đậu xuống, tưởng đâu có thể nghỉ ngơi trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, nhưng ngựa chạy quá nhanh, chân nhỏ xíu xiu của chuồn chuồn không bám được, vừa chạm vào ngón tay đã bị gió mang đi, ngày càng xa lưng ngựa.
Dận Chân thấy vậy thì nhịp chân cho ngựa phi chậm lại, ngựa thong thả đi trên đường mòn, những cánh chuồn chuồn xa xa liền đuổi kịp, còn có thêm vài con bướm nhỏ; xuân về hoa đang nở, ven đường tràn ngập sắc hoa, hương thơm bay lượn khiến người thư thái vui tươi.
Thấy ánh mắt Lăng Nhã cứ nhìn theo những cánh chuồn chuồn, Dận Chân cười rất nhẹ, đưa tay quơ một cái, lúc mở ra, chú chuồn chuồn nhỏ với đối cánh trong suốt đang nằm sóng soài trong đó, Lăng Nhã đón lấy, mắt rạng ngời cẩn thân đặt vào tay.
“Trước đây nàng từng học cưỡi ngựa sao?” Thấy tư thế Lăng Nhã ngồi trên lưng ngựa, Dận Chân liền thắc mắc, tuy không quá thuần thục, nhưng cũng bài bản hẳn hoi, không giống với lần đầu tiên cưỡi ngựa.
Lăng Nhã gật đầu, nụ cười xinh đẹp hiện lên ở khóe môi: “Lúc còn nhỏ thiếp thân từng theo đại ca học cưỡi ngựa được mấy ngày, có điều lâu rồi không cưỡi nên rất bỡ ngỡ.”