Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 186: Gặp lại


Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 186: Gặp lại

Edit: Ớt Hiểm

Hôm đó, Dận Chân vừa thượng triều xong bước ra khỏi Tử Cấm Thành đã thấy Cẩu Nhi lo lắng báo: “Tứ gia, tối qua biệt viện xảy ra hỏa hoạn.

Dận Chân bỗng giật mình, lập tức hỏi thăm người trong đó thế nào, Cẩu Nhi hiểu hắn hỏi vậy là muốn biết tình hình của Lăng Nhã, nhưng cũng chỉ ngập ngừng: “Không có lệnh của Tứ gia, bất cứ ai cũng không dám vào trong, cho nên…”

“Một đám ngu!” Dận Chân trầm mặt, giật lấy dây cương từ tay Cẩu Nhi rồi xoay người phóng lên ngựa phi thẳng tới biệt viện, Cẩu Nhi cũng vội vàng đuổi theo sau.

Tử Cấm Thành cách biệt viện khá xa, dù ngựa phi nước đại cũng mất hết hơn nửa canh giờ, dọc đường đi, Dận Chân chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nàng ngàn vạn lần không được chết, hắn ngàn vạn lần không muốn nàng chết.

Dận Chân không hiểu tại sao mình lại quan tâm tới sống chết của một nữ nhân như vậy, rõ ràng là đã phế nàng, rõ ràng là đã định bụng cả đời không gặp lại, nhưng sao khi nghe biệt viện bị cháy, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới một việc duy nhất, đó chính là an nguy của nàng, tại sao?

Thúc ngựa không ngừng nghỉ, gian nan lắm hắn mới thấy bóng dáng của biệt viện, đúng như lời Cẩu Nhi nói, mái ngói cháy đen, bên ngoài biệt viện còn có vài người tụ tập chỉ chỉ trỏ trỏ. Dận Chân không đợi ngựa ngừng lại, cứ vậy mà phóng thẳng xuống đất, đẩy đám đông lao nhanh vào biệt viện.

Hắn chưa từng đến đây lần nào nên cũng chẳng biết tìm Lăng Nhã ở đâu, chỉ cắm đầu chạy loạn trong biệt viện, một nơi không bóng người nay bỗng đầy ắp dấu chân người trên nền tuyết trắng.


Ở đâu? Rốt cuộc nàng ở đâu?

Tìm mãi không thấy, Dận Chân bắt đầu cuống lên, không lẽ nàng đã… Không! Nàng sẽ không chết đâu!

Người tốt mới đoản mệnh; còn nàng, nàng độc ác như vậy, đẩy Lê Lạc xuống nước như vậy, rõ ràng là lòng dạ rắn độc, người như nàng phải sống ngàn năm mới đúng, sao có thể chết sớm như vậy được!

Hắn tự an ủi mình như thế, nhưng tâm trạng vẫn không khỏi từ từ thất vọng, rốt cuộc là nàng ở đâu, nếu còn sống, sao tìm nãy giờ vẫn không thấy nàng? Tại sao?

Vào lúc Dận Chân bị nỗi sợ mất mát bao trùm, khóe mắt hắn đột nhiên quét qua dãy phòng cũ nát, chỗ này vẫn chưa bị cháy. Chẳng nghĩ nhiều, hắn lập tức chạy qua, đẩy cửa một gian phòng ra… vẫn chẳng có người nào, lại đẩy… cũng không có… cho đến gian phòng cuối cùng, tay Dận Chân hơi run, hắn đã lục tung cả biệt viện này rồi, nếu chỗ này cũng không có ai…

Dận Chân không dám nghĩ tiếp nữa, cắn răng quyết tâm đẩy cửa, cửa mở ra… trong nháy mắt, đầu óc Dận Chân trống rỗng, trước mặt hắn, bóng dáng quen thuộc kia đang hiện lên rõ mồn một.

Dận Chân thở ra một hơi thật dài, trong lòng tức khắc trở nên thoải mái, đáy mắt còn có chút vui mừng không thể thấy, đúng là nàng còn sống, nàng vẫn chưa chết!

Hắn xuất hiện quá bất ngờ, kinh động tới mấy người trong phòng, Lý Vệ sững người một lúc lâu mới sực nhớ tới việc hành lễ, vội kéo Mặc Ngọc còn đang hoảng hốt quỳ sụp xuống, dập đầu thỉnh an.


Lăng Nhã ngẩn ngơ nhìn bóng dáng chưa từng phai nhạt trong đầu mình, cảm xúc lẫn lộn, Dận Chân… cuối cùng thì hai người cũng đã gặp lại nhau…

Hai năm, dung nhan chẳng thay đổi quá nhiều, nhưng trái tim đã khác, Lăng Nhã âm thầm nắm chặt đôi tay, ép bản thân mình kìm nén sự kích động, mặt vô cảm nhìn thẳng vào Dận Chân đang từng bước từng bước tiến lại gần mình.

Rồi tiếng bước chân bỗng dưng im bặt, rất lâu sau, một giọng nói sượng sùng vang lên ở bên tai: “Ta nghe nói biệt viện bị cháy nên mới tới xem thử, nàng… không sao là tốt rồi.”

Lăng Nhã không biết mình có nghe lầm hay không, trong câu nói này của Dận Chân, ẩn hiện chút vui mừng, hắn vẫn còn quan tâm tới mình thật sao?

Tiếng thở dài lặng lẽ thốt ra ở đáy lòng, mong muốn được trở về dâng lên cuồn cuộn, nhưng trên mặt nàng vẫn chỉ cười ngây ngô, hệt như đang nhìn một người xa lạ.

Muốn quay về Ung Quận vương phủ, chỉ dựa vào một chút quan tâm của Dận Chân thôi chưa đủ, thương xót mới là cách hay để giữ một người…

Rất nhanh, Dận Chân đã phát hiện Lăng Nhã có gì đó bất thường, hắn nhíu mày hỏi: “Nàng cười cái gì?”


Lăng Nhã nghiêng đầu nhìn hắn tới nửa ngày, rồi lại đứng lên cười hô hố: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”

“Nàng không nhận ra ta sao?” Dận Chân ngẩn người ra, trong lòng hơi thất vọng, chỉ mới không gặp có hai năm chứ đâu phải là hai mươi năm, vậy mà lại không nhận ra nhau sao?

Lăng Nhã nhìn hắn, cũng chỉ cười chứ chẳng trả lời, nàng như vậy khiến hắn càng thêm hoảng hốt, quay ngoắt qua nhìn hai người đang quỳ trên đất, giọng lạnh lùng: “Nói! Chủ tử các ngươi vậy là sao?”

Lý Vệ là người cơ trí, hiểu ngay chủ tử làm vậy là muốn giả điên trước mặt Dận Chân, lập tức lê đầu gối tới vài bước, cúi đầu nói: “Hồi bẩm Vương gia, chủ tử… chủ tử… bị điên rồi.”

Dận Chân nghe vậy thì bỗng nổi cơn thịnh nộ: “Nói bậy, mấy ngày trước ta bảo Cẩu Nhi tới đây vẫn bình thường, sao nói điên là điên?”

Lý Vệ rầu rĩ thưa: “Nô tài cũng không biết nữa, mấy ngày gần đây, tự dưng chủ tử cứ nhảy nhót điên đại, nói chuyện cũng lộn xộn lung tung, như hôm qua trời tuyết lớn như vậy mà nàng ta la làng bảo là nóng không chịu nổi, một hai bắt nô tài phải đưa y phục mùa hè cho nàng ta mặc. Y phục mùa đông đang mặc trên người cũng là do sáng nay bọn nô tài khuyên can hết lời mới được đó.”

Ngay lúc này, Lăng Nhã bỗng hoảng hốt kêu lên: “Hài nhi đâu? Hài nhi của ta đâu rồi? Có phải các ngươi đem nó giấu đi rồi không?”

Lý Vệ âm thầm nháy mắt với Mặc Ngọc, Mặc Ngọc lập tức hiểu ý, lồm cồm đứng lên chạy vào trong ôm cái gối ra đưa cho Lăng Nhã đang tìm kiếm khắp nơi, nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Chủ tử người xem, chẳng phải tiểu cách cách đang ở đây sao? Nô tỳ có giấu đi đâu đâu chứ, là tiểu cách cách đang ngủ trong phòng nhỏ thôi.”

Lăng Nhã gật đầu ổn định lại tinh thần, nhận lấy cái gối, nhỏ giọng nói: “À, thì ra là hài nhi đang ngủ, chúng ta nói nhỏ thôi, đừng đánh thức nó.”


“Hài nhi… Nàng còn nhớ tới nó sao?” Dận Chân lẩm bẩm.

Lý Vệ thở ra nặng nề: “Dạ phải, từ lúc tới biệt viện đến nay, chủ tử ngày đêm rửa mặt bằng nước mắt, không quên được chuyện tiểu cách cách chết yểu, đã vậy còn nhớ Tứ gia, đau khổ trong lòng, u buồn thành bệnh.”

Lăng Nhã làm như không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ ôm chặt cái gối vào lòng, dịu dàng trò chuyện, chỉ là một cái gối thôi, mà nàng lại ôm như chính sinh mệnh của mình, sự yêu thương xuất phát từ trái tim này khiến người nhìn xót xa không dứt.

Dận Chân bước tới gần Lăng Nhã, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái gối cũ nát, sống mũi cay xè.

Phải, hắn chỉ nhớ là nàng hại Lê Lạc, nhưng lại quên, nàng cũng mất đi một hài tử đã hoài thai bảy tháng…

“Nhã nhi…” Tưởng đâu cả đời sẽ không gọi lại cái tên này nữa, tưởng đâu mình cực hận cái tên này, nhưng ngay lúc thốt lên mới biết, hai chữ này vốn chưa từng phai đi trong suy nghĩ của mình, vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Đối với nàng, rất hận… mà cũng rất nhớ…

Tâm tình hỗn loạn nên Dận Chân cũng không hề biết đáy mắt Lăng Nhã thoáng rung động, hắn đưa tay muốn ôm nàng cùng cái gối nhỏ vào lòng, nhưng lại bị nàng né tránh, thần sắc kích động hất ngã cái ghế, vừa lùi lại vừa sợ hãi hét lên: “Ngươi muốn làm gì? Không được làm hại hài tử của ta?”

Hét xong, nàng cúi xuống dán mắt vào cái gối, thì thầm: “Hài nhi đừng sợ, không ai được phép tổn thương con, Ngạch nương sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ che chở cho con; còn A mã nữa, A mã con đang thượng triều, lát nữa sẽ trở về, A mã con chính là Ung Quận vương đương triều. Đợi con lớn hơn một chút, Ngạch nương sẽ nói A mã dắt con đi gặp Hoàng gia gia có chịu không? Ngài ấy nhất định sẽ rất thích con, lúc đó sẽ xin Hoàng gia gia ban cho con một cái tên thật hay!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.