Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 13: Phủ tứ bối lặc
Edit: Ớt Hiểm
Phủ đệ Tứ bối lặc.
Lăng Nhã không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, trong miệng nóng như có lửa, thấy thấp thoáng bóng người quay lưng về phía mình, nàng vội vàng kêu bằng một giọng khàn khàn: “Nước… Ta muốn uống nước…”
Mặc Ngọc đang dọn dẹp, mới đầu còn tưởng mình nghe nhầm, khi quay lại thấy đúng là Lăng Nhã đã tỉnh thì không giấu được sự mừng rỡ, vội vã rót nước đưa tới: “Cô nương, người đã tỉnh rồi.”
Thay vì trả lời, Lăng Nhã đưa bàn tay ngọc ra chụp lấy chén nước uống ừng ực, chén nước này giờ đây đối với nàng mà nói là thơm như rượu mát như trà. Uống xong một hơi, miệng nàng đã giảm bớt khô khốc, nhưng vẫn còn khát nên nàng muốn thêm một chén nữa.
“Ta đã ngủ bao lâu?” Mặc Ngọc lấy cái đệm bộng cũ lót ở sau lưng Lăng Nhã để làm chỗ dựa, giúp nàng có thể ngồi lâu một chút. Lăng Nhã nhớ rõ lúc nàng ngất đi là vào ban đêm, mà giờ ở ngoài ánh nắng chói chang, nên đoán rằng mình đã ngủ ít nhất cũng được một đêm.
“Cô nương người hôn mê khoảng bốn ngày rồi, toàn thân người nóng tới mức tay chân run rẩy, còn mê sảng nữa, nô tỳ rất sợ người cứ như vậy mà ngủ luôn.” Mặc Ngọc nói mà mắt lại ửng đỏ, ánh sáng rọi vào làm lộ rõ hốc mắt nâu đen.
Lăng Nhã nao nao, thì ra nàng đã dạo một vòng trước quỷ môn quan mà không hề hay biết, đáng tiếc, Diêm La Vương không chịu nhận nàng, nên trả nàng về lại dương gian. Nàng xoa xoa gương mặt đã gầy đi rất nhiều của mình, nhìn Mặc Ngọc cười hiền lành: “Mấy ngày qua đã vất vả cho ngươi.”
Mặc Ngọc ngại ngùng cười cười: “Nô tỳ không sao, chỉ cần cô nương khỏe lại là tốt rồi, chưa kể chăm sóc cô nương là nhiệm vụ của nô tỳ. À đúng rồi, cô nương ngủ lâu như vậy có đói bụng không? Nô tỳ đi lấy cho người một chén cháo nha?”
Nghe Mặc Ngọc nhắc Lăng Nhã mới cảm thấy đúng là bụng đang trống rỗng, gật đầu: “Cũng được.”
Mặc Ngọc rời đi không bao lâu thì đã bưng một chén cháo nóng hổi quay lại, nhẹ giọng nói: “Thân thể cô nương vừa khỏe nên không được ăn nhiều dầu mỡ, nên ăn thanh đạm một chút. Nô tỳ có thêm một chút muối vào trong cháo, không đến mức quá lạt, cô nương người ăn đi cho nóng.”
“Cảm ơn ngươi!” Lăng Nhã mỉm cười, rực rỡ như hoa sen đua nở trong ao, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở. Mặc Ngọc ngơ ngẩn nhìn nàng, thật lâu sau mới thốt ra được một câu: “Cô nương, người quả thật rất đẹp, tựa như tiên nữ vậy, ngay cả Niên phúc tấn cũng không đẹp bằng người.”
Niên phúc tấn? Thắc mắc của Lăng Nhã nhanh chóng được giải thích, Tứ bối lặc Dận Chân năm nay hai mươi sáu tuổi, mười ba năm trước được chỉ hôn với nữ nhi của đại thần Phí Dương Cổ là Ô Lạt Na Lạp thị, lập nàng ta làm phúc tấn, phu thê không thể nói là ân ái, nhưng cũng tương kính như tân. Tiếp đó trước sau lại nạp ấu nữ của Hồ Bắc tuần phủ Niên Hà Linh và nữ nhi của quản lĩnh Cảnh Đức Kim vào phủ, lập làm trắc phúc tấn. Trong đó, Niên thị chỉ vừa vào phủ mấy ngày trước, cũng là do Khang Hi chỉ hôn, phủ Tứ bối lặc giăng đèn kết hoa đại yến bảy ngày, ngay cả Khang Hi cùng thân mẫu của Dận Chân là Đức phi cũng đến dự. Tuy chỉ là nạp trắc phúc tấn, nhưng tổ chức như vậy cũng không thua kém đích phúc tấn chút nào.
Ngày hôm đó Mặc Ngọc được điều đến tiền viện hầu hạ, nên may mắn nhìn thấy Niên thị, nàng ngạc nhiên đến giật mình, trước giờ nàng chưa từng nghĩ trên đời này lại có nữ tử đẹp như vậy, tiên nữ cũng không đẹp bằng Niên phúc tấn, vậy mà không bao lâu đã gặp được Lăng Nhã. So ra thì Mặc Ngọc thích vị cách cách mới này hơn, vì nàng xinh đẹp mà không kiêu ngạo, chẳng giống vị Niên phúc tấn kia, nghe người hầu hạ ở tiền viện nói là nàng ta cũng không dễ hầu hạ.
Phủ Tứ bối lặc chia làm ba nơi – đông lộ, trung lộ và tây lộ, mỗi lộ có ba viện, hiện tại Lăng Nhã đang ở tại hậu viện thuộc tây lộ, tên là Lãm Nguyệt cư. Cách cách các nàng không giống với các vị phúc tấn kia, không được ở một mình một viện. Lãm Nguyệt cư chính là chỗ ở cung của tất cả các cách cách.
“Còn ngươi, sao ngươi lại làm việc ở trong vương phủ, là vì hoàn cảnh gia đình mà bán mình sao?” Lăng Nhã tò mò hỏi, nãy giờ Mặc Ngọc nói rất nhiều, nhưng chưa hề nói về chính mình.
Mặc Ngọc ngắm nghía bím tóc bóng mượt được cột bằng sợi dây màu xanh, nghiêng đầu cười: “Nô tỳ chỉ vừa điểm khế ước bán mình năm nay thôi, nhưng chỉ có ba năm, so với cô nương thì nô tỳ đến đây không sớm hơn bao nhiêu ngày đâu.”
“Vì sao lại điểm khế ước bán mình, trong nhà không còn ai sao?” Lăng Nhã vừa ăn cháo vừa hỏi, có lẽ do cô đơn cũng có lẽ do buồn chán, tóm lại nàng rất thích nói chuyện với Mặc Ngọc.
Mặc Ngọc lắc đầu: “Không phải, a mã và ngạch nương của nô tỳ vẫn còn khỏe mạnh, còn có một ca ca và một muội muội nữa, năm nay ca ca của nô tỳ đã hơn hai mươi tuổi, đã sớm qua tuổi cưới thê tử rồi, nhưng vì trong nhà quá nghèo cho nên vẫn chưa thành gia lập thất. Năm vừa rồi khó khăn lắm mới có một hộ nhân gia đồng ý gả nữ nhi của mình cho ca ca, nhưng đòi tới năm mươi lượng tiền sính lễ. Vì thấy ca ca cần phải có số bạc này nên nô tỳ tự nguyện bán mình cho phủ Tứ bối lặc ba năm. Tuy rằng phủ Tứ bối lặc nhiều quy củ, nhưng đãi ngộ cũng không tồi. Ngoài tiền bán mình ra, ba năm này nô tỳ còn có thể được nhận phần bạc tiêu vặt hàng tháng. Làm đủ ba năm là ba mươi sáu tháng, có số bạc này thì ngày tháng của nhà nô tỳ trôi qua cũng đỡ chật vật.” Nói tới đây Mặc Ngọc cười nhăn cả mặt, giống như ta đây có của cải thật nhiều.
Mặc Ngọc cười nói vô tư khiến Lăng Nhã cũng vui lây, nỗi lòng u tối mấy ngày nay đã có thể hé ra đón lấy ánh sáng. Đúng vậy, con người đôi khi có thể sống rất đơn giản, chỉ cần một mảnh ngói một chén cơm thì cũng đã đủ hài lòng.
Nàng tuy bất hạnh, nhưng còn có người bất hạnh hơn nàng rất nhiều. Cho dù là ở đâu, nàng nhất định phải cố gắng mà sống sót, hối hận chỉ làm cho người thân đau đớn, kẻ thù thỏa mãn mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, mắt Lăng Nhã mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, từ xưa tới nay nàng chưa từng kiên định như vậy.
Đừng nghĩ Mặc Ngọc là một cô nương không có mắt nhìn, lúc này nàng có thể nhạy bén cảm thấy được sự thay đổi của Lăng Nhã, mỉm cười nói: “Cô nương đang muốn hỏi chuyện gì sao?”
Lăng Nhã gom lại mái tóc dài sau lưng kéo ra trước ngực, thản nhiên nói: “Cứ xem là vậy đi, Mặc Ngọc, kể cho ta nghe về Tứ bối lặc đi.”
“Tứ bối lặc hả…” Mặc Ngọc nhăn mũi nói: “Thật ra nô tỳ cũng không biết nhiều, vào phủ được hơn một tháng, chỉ thấy qua Tứ bối lặc có một lần, còn đứng cách rất xa nữa. Nghe hạ nhân trong phủ nói Tứ bối lặc chỉ có một vẻ mặt duy nhất, rất ít cười, mọi người đều rất sợ ngài ấy…” Mặc Ngọc ghé sát vào người Lăng Nhã, nói rất nhỏ: “Nghe nói trong kinh thành có người còn đặt cho Tứ bối lặc biệt danh là ‘mặt lạnh a ca’ đó.”
Mặt lạnh a ca? Lăng Nhã nhịn không được mà bật cười, cái biệt danh này thật là chính xác, trước sau nàng gặp mặt Dận Chân hai lần, mỗi lần đều là dáng vẻ khó gần, thật sự làm cho đối phương không thể có thiện cảm. So với hắn, vị Bát a ca “Hiền vương” kia lại được đánh giá tốt hơn nhiều.
“Cô nương lần này có thể khỏi bệnh, thật là phải cảm ơn Ôn cách cách.”
“Ôn cách cách?” Lăng Nhã biết người Mặc Ngọc nhắc tới chắc chắn không phải là nữ nhi của Tứ a ca, mà là một nữ tử có thân phận giống với nàng.
“Dạ phải.” Mặc Ngọc nhận lại chén cháo chỉ còn một nửa từ tay Lăng Nhã, đặt lên bàn xong nhỏ giọng nói: “Những ngày cô nương bệnh cũng là những ngày Niên phúc tấn vào cửa, toàn gia trên dưới đều tập trung lo việc của tân phúc tấn, căn bản không ai ngó ngàng tới chúng ta. Nô tỳ rất nhiều lần đến tìm Cao quản gia, nhưng chưa gặp được thì đã bị đuổi về. Nhìn thấy cả người cô nương nóng như lửa, mà chẳng có ai chịu đi mời đại phu, nô tỳ thật không biết làm sao. Cũng may mà Ôn cách cách nhìn thấy, tự mình đi tìm Cao quản gia. Cao quản gia thấy Ôn cách cách mới phái người đi mời đại phu tới xem bệnh. Sau đó Ôn cách cách còn đến nhìn qua vài lần, thấy cô nương không còn gì đáng ngại thì mới yên tâm.”
Nếu Mặc Ngọc không nói, Lăng Nhã còn không biết là có chuyện như vậy xảy ra, trong lòng hơi lạnh. Ngày trước khi còn ở nhà, tuy là hoàn cảnh khó khăn, nhưng a mã ngạch nương luôn yêu thương mình, vừa ốm đau một chút thì đã rối lên. Nay ở chỗ này, cuộc đời mười lăm năm của nàng trong mắt người khác chẳng qua cũng chỉ là cỏ rác mà thôi, sống chết chẳng ai thèm để ý.
Lăng Nhã thở dài trong lòng, đè xuống tiếng cười khổ sở, nói: “Ngày mai ta muốn đến cảm ơn vị Ôn cách cách này một tiếng, là thật lòng.”