Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 42: Nể Mặt
Tên thiếu niên giơ kiếm chém ra một loạt kiếm khí.
Ôn Công tung trảo đánh tan kiếm khí, còn Yêu Lang thì đứng núp sau lưng lão ta.
Khương Lăng ngưng tụ Linh Lực thành một vòng xoáy để hộ thể.
“Wow, quái này mạnh phết, xuất thủ cũng màu mè nữa, còn tên boss thì… nhìn chán hơn hẳn, thôi ta đánh quái trước vậy.
” – Tên thiếu niên kiêu ngạo nói, y chuyển sự chú ý sang Yêu Lang và Ôn Công, phớt lờ Khương Lăng.
“Ngươi xử tên tiểu tử ấy đi, còn ta đối phó với tên này!” – Ôn Công ra lệnh cho Yêu Lang.
“Grừ, chết tiệt!” – Yêu Lang khó chịu ra mặt, nó hướng ánh mắt phẫn nộ về phía thiếu niên kia.
“Này, này, dám khinh thường ta à? Tiếp chiêu đi lão già!” – Tên thiếu niên lao đến chỗ Ôn Công, y vung kiếm chém loạn xạ.
Sát thương của y gây ra mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán, Ôn Công suýt chút nữa đã bị chặt đầu nhưng may là lão ta đã kịp thời né tránh.
Nhát kiếm hụt vừa rồi đã để lại một vết chém vừa to vừa dài trên mặt đất.
Ôn Công bất giác lùi lại vài bước, vẻ mặt căng thẳng, Yêu Lang cũng không dám liều lĩnh.
Khương Lăng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của tên thiếu niên, hắn ngưng tụ Linh Lực trong lòng bàn tay, ngay khi có cơ hội thì sẽ một chưởng giết chết kẻ này.
“Mau liên thủ với lão phu, nhất định phải giết hắn trước khi quá muộn!” – Ôn Công lớn tiếng kêu Yêu Lang, lão xuất thủ.
Yêu Lang do dự trong chốc lát rồi quyết định lao theo Ôn Công.
“Haha, ta phải thử chiêu này mới được, m Dương Hoá Kiếm!” – Tên thiếu niên quay người quét kiếm thành một vòng tròn tạo thành hình âm dương, trên thanh kiếm của y huyễn hóa ra hai luồng khí màu đen và trắng.
Y vung kiếm chém một nhát, kiếm khí mang một màu đen huyền bí phóng thẳng tới chỗ Ôn Công.
Móng vuốt và lớp vảy cứng của Ôn Công không thể đối chọi với luồng kiếm khí, lão hứng chịu nhát chém, máu văng khắp nơi.
“Không thể nào! Khụ… phụt!” – Ôn Công loạng choạng, móng vuốt trên tay của lão bị gãy thành mảnh vụn, lão thổ huyết và gục xuống.
Yêu Lang hoảng sợ, nó quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
“Ngươi không thoát được đâu!” – Tên thiếu niên nhoẻn miệng cười, y tiếp tục vung kiếm chém bồi thêm một nhát.
Lần này, luồng kiếm khí màu trắng sáng chói xuất hiện và chém lìa thân xác của Yêu Lang thành hai phần.
“Dễ vãi! Chưa gì đã giải quyết xong hai con quái, chỉ cần xử thêm tên boss nữa là được nhận phần thưởng rồi, hehe.
” – Tên thiếu niên đứng chống nạnh rồi tự cười một mình.
Trong lúc tên thiếu niên đang lơ đãng thì Khương Lăng đã tiếp cận y từ phía sau, hắn chưởng một quả cầu Linh Lực vào người y.
(Thằng nhóc này khó giết thật, vậy mà không chết luôn à?) – Khương Lăng cau mày, hắn xoa bóp bàn tay của mình rồi nhìn xuống kẻ đang nằm dưới đất.
“Khụ khụ… khốn kiếp, dám đánh lén ta… khụ…Huyền Vũ Khải Giáp của ta… khụ… ngươi chết chắc rồi!” – Tên thiếu niên quằn quại, ho ra máu nhưng vẫn cố gắng nói một câu trước khi ngất đi.
Khương Lăng chẳng hề để tâm đến mấy lời đó, hắn giơ chân lên định giẫm nát đầu tên thiếu niên thì nghe thấy một giọng nói.
“Không được làm hại huynh ấy!” – Một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn mặc váy màu xanh lục bất thình lình chạy tới chưởng vào người Khương Lăng.
“Tiểu cô nương ngốc nghếch, đừng tự tiện xen vào chuyện của người khác, nếu không thì sẽ mất mạng đấy.
” – Khương Lăng tóm lấy hai tay nàng và khống chế nàng, hắn trừng mắt nhìn nàng.
“Xin Khương công tử dừng tay, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho nữ nhi của ta.
” – Một thiếu phụ vội vàng đi lại gần Khương Lăng, đi theo sau nàng là một thiếu nữ khác, cả hai nàng cũng đều mặc váy màu xanh lục.
“Các người là ai?” – Khương Lăng buông tay thả thiếu nữ ra, hắn hỏi.
Thiếu phụ hành lễ với Khương Lăng, nàng kính cẩn đáp:”Thưa công tử, ta cũng là đại diện của thương hội giống như Chúc Dung gia chủ và Mộ Dung gia chủ.
“”Ta là Tề Dung Yến, gia chủ Tề Dung gia.
“”Tiểu nữ vô lễ với ngài chính là trưởng nữ của ta, Tề Dung Anh.
“”Còn đây là thứ nữ của ta, Tề Dung Cơ.
“Tề Dung Cơ hành lễ với Khương Lăng sau khi được giới thiệu, còn Tề Dung Anh thì mặc kệ hắn, nàng chạy đến bên cạnh tên thiếu niên kia.
Khương Lăng liếc nhìn ba nữ nhân trước mặt, hắn cảm thán, Trân Bảo Thương Hội sao lại có nhiều mỹ nhân đến như vậy.
Thiếu phụ Tề Dung Yến xinh đẹp tuyệt đỉnh, quyến rũ lạ thường.
Đại tỷ Tề Dung Anh dung mạo dễ thương, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu.
Tiểu muội Tề Dung Cơ nhan sắc làm xiêu lòng bao nam nhân, thân hình tuyệt đẹp không khiếm khuyết.
Trong lúc Khương Lăng đang suy nghĩ thì một nữ nhân khác đã tiếp cận hắn, nàng phóng thích uy áp:”Liệu Khương Lăng công tử có thể nể mặt ta, hội trưởng Trân Bảo Thương Hội, tha cho tiểu Anh lần này được không?””Dẫu sao thì ngài cũng đang ở địa bàn của bọn ta mà.
“Khương Lăng lườm nàng ta, hắn giơ một tay lên bóp cổ nàng, hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh:”Nể mặt? Những chuyện vừa xảy ra đều do các người hành sự không chu toàn, bây giờ lại bảo ta phải nể mặt, nếu như ta xảy ra bất trắc gì thì các ngươi có chịu trách nhiệm được hay không?””Ta không truy cứu chuyện nội gián nhưng không có nghĩa là ta sẽ chấp nhận bị kẻ khác dọa dẫm.
“Tề Dung Yến lo sợ Khương Lăng nổi giận, nàng lên tiếng giảng hòa:”Xin Khương công tử hãy bình tĩnh, hội trưởng không hề có ý đó, cầu xin ngài… tha cho Mỹ Nguyệt tỷ tỷ.
“”Bọn ta sẽ làm mọi thứ để bồi tội với ngài.
“Khương Lăng buông tha cho Mỹ Nguyệt sau đó quay người rời đi, im lặng không nói thêm lời nào.
Thiếu phụ này đã tự đeo gông vào cổ mình mà không hề hay biết, Khương Lăng nở nụ cười nham hiểm.
Tài lực của Trân Bảo Thương Hội rất lớn, hắn nhất định sẽ thâu tóm toàn bộ và phanh thây xé xác tên nhóc đó.
Hơn nữa, Mỹ Nguyệt hội trưởng cũng là một nữ nhân xinh đẹp bất phàm, thực lực cường đại.
Nếu tính luôn cả nàng thì Trân Bảo Thương Hội có tới mười mỹ nhân, một vườn hoa tươi thắm tỏa hương thơm và mật ngọt.
Quách Dao, Mộng Kiều, Quách Bân và sáu cô nàng kia cuối cùng cũng đã quay trở lại, bọn họ liền chạy đến bên cạnh Khương Lăng.
“Ui da, phu nhân ơi… khụ… vi phu bị thương rồi, đau quá!” – Khương Lăng thay đổi biểu cảm ngay khi nhìn thấy hai nàng vợ của mình đang đến gần, hắn tỏ vẻ đau đớn, giả vờ đi loạng choạng rồi ngã vào vòng tay của Quách Dao và Mộng Kiều.
“Phu quân…” – Mộng Kiều ôm hắn vào lòng, nàng gọi hắn bằng giọng điệu ngọt ngào.
“Lăng…” – Quách Dao cũng cùng với Mộng Kiều ôm lấy Khương Lăng, nàng nhỏ giọng gọi hắn.
“Hai nàng phải hôn ta thì mới chữa lành được những vết thương này.
” – Khương Lăng đưa tay chỉ vào những vết thương trên người rồi làm vẻ mặt đau đớn nhìn hai nàng.
“Đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ đưa huynh đi trị thương!” – Quách Bân chen vào nói, y quay lưng lại tạo thành tư thế cõng người.
“Đệ tránh ra chỗ khác cho ta!” – Khương Lăng giơ chân đạp vào mông Quách Bân.
“Quách công tử, đừng làm phiền Khương công tử, chúng ta qua kia đợi nha!” – Chúc Dung Ngôn Diễm đưa tay mời Quách Bân, nàng và hai cô con gái cùng đi lại chỗ mấy cô nàng kia.
Quách Bân ngơ ngác gãi đầu không hiểu chuyện gì nhưng y cũng vui vẻ chạy theo.
Mộ Dung Tư Duệ và hai cô con gái của nàng cũng đi theo.
—————Momo/ Zalopay: 0775808013VPBank: 6014062004Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ.