Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

Chương 36: Li Khoát


Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 36: Li Khoát


Đại sảnh nghị sự của Quách phủ.Nơi chính diện.Khương Lăng ngồi ghế bên trái, tay chống cằm, mắt nhắm hờ, ngồi cạnh hắn là hai vị trưởng lão của Khương gia nhận lệnh đến đây để hộ pháp cho hắn.


Nét mặt của hắn dường như có chút chán chường, đáng lẽ ra bây giờ hắn còn đang ôm ấp Quách Dao, thật đúng là đáng tiếc mà.Quách Sỹ ngồi ghế bên phải, ngồi cùng ông là mấy vị phu nhân và các trưởng lão Quách gia.Suốt gần nửa canh giờ vừa qua.Quách Sỹ đã giải thích rõ ràng mọi chuyện giữa Quách Dao và Li Khoát.Nàng và y đã gặp nhau vài năm trước, cả hai dần dần trở nên thân thiết kể từ đó nhưng Quách Sỹ một mực cấm cản Quách Dao vì ông nhìn thấu được bản chất thật của Li Khoát và tâm cơ của y.

Nhưng người tính lại không bằng trời tính, nàng đã lén lút đến gặp mặt y sau lưng ông nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm qua.Nhân cơ hội, Khương Lăng cũng đã tự mình mở lời cầu thân, Quách Sỹ vui mừng phấn khởi nhưng ông chưa thể nhận lời vì cần phải hỏi ý của Quách Dao.

Đối với Khương Lăng thì như vậy là đủ rồi.Hiện tại, bọn họ đang chờ đợi phần lễ vật do Khương Lăng đặc biệt chuẩn bị, người của Quách gia ai nấy đều không giấu được vẻ mặt căng thẳng.Cửa lớn đột nhiên mở toang ra, mười thị vệ của Khương gia bước vào đại sảnh, khiêng theo Li Khoát đã bị phế hết cả tứ chi đặt xuống trước mặt người của Quách gia.”Tên tiểu tặc này chính là lễ vật mà công tử đã nói ư?” – Quách Sỹ ngạc nhiên, quay sang hỏi Khương Lăng.”Tên họ Li này đã làm tổn hại thanh danh của Quách gia và lừa dối tình cảm của Quách Dao nên vãn bối xin giao hắn lại cho Quách gia chủ xử tội.” – Khương Lăng vừa trả lời vừa đứng dậy, đi lại chỗ Li Khoát, liếc xuống nhìn y với ánh mắt sắc lạnh.”Xin… công tử… tha mạng, ta nguyện… làm trâu… làm ngựa cho ngài, xin ngài hãy nhân từ.” – Li Khoát miệng trào ra máu nhưng vẫn nén đau ngẩng đầu lên để nói, y biết rõ mình đã lâm vào bước đường cùng nên buộc phải quy hàng trước Khương Lăng để đổi lấy mạng sống.”Ngươi nói hơi nhiều so với một kẻ sắp chết đấy!” – Khương Lăng quay người bỏ đi.”Xin ngài hãy tha cho ta,… ta xin thề sẽ dâng lên cho ngài rất nhiều nữ nhân… phải rồi, Quách Dao, nàng ấy sẽ chấp nhận hy sinh để cứu ta, hay là ngài thưởng thức nàng ấy rồi tha mạng cho ta có được không?” – Li Khoát gắng gượng hết sức để nói trong tuyệt vọng, y không muốn chết nên buộc phải bất chấp tất cả.Khương Lăng đứng khựng lại, ánh mắt xuất hiện sát ý, hắn ngưng tụ Linh Lực trên lòng bàn tay, quay người định chưởng chết Li Khoát thì một bóng người vụt qua trước mặt hắn.”Nghiệt chủng dám cả gan sỉ nhục nữ nhi của lão phu, chịu chết đi!” – Quách Sỹ phẫn nộ, ông giơ chân đạp mạnh xuống đầu Li Khoát, y chết ngay tức khắc nhưng ông không dừng lại mà vẫn đạp liên hồi.Khương Lăng im lặng không can thiệp, hắn hiểu rõ cảm giác của Quách Sỹ nên để yên cho ông tùy ý hành sự.Ngay tại thời điểm này, Quách Dao đang đứng ở bên ngoài, nàng đã nghe thấy hết toàn bộ mọi chuyện, nàng đau lòng ôm mặt khóc.


Không phải nàng khóc vì Li Khoát mà là vì nàng khóc thương cho số phận của mình, hoá ra bấy lâu nay nàng đã chọn nhầm người.


Nàng lau nước mắt rồi lặng lẽ đi về phòng.”Lão phu nhất thời lỗ mãng, không làm chủ được cảm xúc, mong công tử lượng thứ.” – Quách Sỹ bình tĩnh trở lại, ông quay sang nói với Khương Lăng.”Vãn bối hiểu, chuyện tiền bối làm ắt hợp tình hợp lý.” – Khương Lăng chắp tay đáp lời.”Nếu đã không còn vấn đề gì nữa, vậy thì lão phu mạn phép mời công tử và hai vị trưởng lão cùng uống rượu mừng Khương Quách kết thông gia nhé?” – Quách Sỹ đưa tay, niềm nở nói.”Đa tạ Quách gia chủ!” – Khương Lăng và hai trưởng lão cùng nhau nhận lời.Sau đó, Quách gia đã tổ chức yến tiệc nguyên ngày để chiêu đãi Khương Lăng và hai trưởng lão.Vài canh giờ trôi qua.Khương Lăng đang đi tìm phòng của Quách Dao, từ sáng đến giờ nàng ấy cứ ở mãi trong phòng, hắn đã muốn đi gặp nàng từ sớm nhưng khổ nỗi phải ở lại yến tiệc để tiếp chuyện nên tới tận hoàng hôn mới đi được.Một lát sau, Khương Lăng tìm thấy phòng của Quách Dao, hắn mở cửa bước vào thì nhìn thấy nàng đang gục đầu xuống bàn, hai tay cầm hai bình rượu đã cạn, dưới sàn nhà cũng có vài ba bình rượu rỗng nằm lăn lóc.”Dao Dao, sao nàng lại uống nhiều rượu vậy? Nàng còn tỉnh không? Ta đưa nàng lên giường nghỉ ngơi nhé?” – Khương Lăng đi lại gần Quách Dao, lay nhè nhẹ người nàng.”Hic… giả dối… nam nhân các ngươi đều như nhau cả… hic… haha…tránh ra… ta muốn uống nữa…” – Quách Dao hất tay Khương Lăng, nàng đứng dậy vừa cười vừa đi loạng choạng.”Không! Ta không cho phép nàng uống nữa.” – Khương Lăng vòng tay ôm chặt lấy Quách Dao vào lòng, hắn đã biết lý do mà nàng uống đến say khướt như vậy rồi.Quách Dao ngước mặt lên nhìn Khương Lăng, nàng ngắm nghía khuôn mặt của hắn một hồi rồi chu môi hôn lên môi hắn sau đó mỉm cười.Khương Lăng lắc đầu cười, xem ra nàng đã thật sự say rồi, hắn vừa thương vừa tội cho nàng, hắn đành buông tay ra để cho nàng thoải mái một chút.Quách Dao liền nắm lấy cổ áo của Khương Lăng, nàng lôi hắn đi lại giường rồi đẩy hắn nằm xuống, nàng ngồi lên người hắn và xé sạch y phục của cả hai.”Từ từ đã, Dao Dao, nàng bình tĩnh, nghe lời ta, nghỉ ngơi trước đi.” – Khương Lăng nhổm người lên, hai tay hắn ôm mặt nàng.”Câm mồm, nằm xuống cho ta!” – Quách Dao lại đẩy Khương Lăng nằm xuống giường, nàng quát lên.”Ta sẽ… hic… mang thai đứa con của ngươi.” – Quách Dao cúi xuống, mặt kề mặt với Khương Lăng.Nhưng vừa nói dứt lời thì nàng đã gục lên người Khương Lăng và ngủ thiếp đi, hắn thật chẳng biết phải làm gì với cô vợ này nữa.————–Momo/Zalopay: 0775808013Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.