Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 16: Về Phòng
“Khà khà, tiểu Lăng đánh hay lắm, ra tay lại rất dứt khoát, không hổ danh là cháu của lão Nam!” – Thạch Kình Thiên với dáng vẻ nửa say nửa tỉnh quen thuộc, tay vẫn ôm khư khư bình rượu, chạy đến huých nhẹ Khương Lăng.”Thạch lão lại chê cười con rồi.” – Khương Lăng gãi đầu cười ngại ngùng.Thật sự thì trận đấu này hắn đã nắm chắc phần thắng rồi, từ cách thức di chuyển cho đến lối đánh của Khương Duy đều đã được hắn ghi nhớ vào lúc đầu nên bắt bài dễ như trở bàn tay, đã vậy hắn còn tiện tay thôn phệ linh lực bộc phát từ trong người Khương Duy.
Một Luyện Thể cảnh thất tầng hàng thật giá thật như hắn giao đấu với một kẻ cưỡng ép tu vi thì khỏi nói cũng biết kết quả.
Nhưng ở trước mặt tiền bối như Thạch lão thì Khương Lăng tự biết mình không cần phải huênh hoang tự đắc một cách vô nghĩa.”Hây da, ta đang khen con thật mà, tiểu tử con không cần phải khiêm tốn như vậy đâu!” – Thạch Kình Thiên vòng tay qua khoác vai Khương Lăng.Dĩ nhiên là ông đã quan sát trận đấu kỹ càng rồi mới tán thưởng Khương Lăng như vậy, từng chiêu mà hắn đánh ra đều nhắm thẳng vào huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể của đối thủ, dù cho tên kia có dùng thêm mười viên Bạo Nguyên đan cũng chưa chắc trụ quá 10 hiệp trước công kích của Khương Lăng.”Haha, Lăng nhi, chúc mừng con đã giành được thắng lợi.” – Nghiêm Thiên Hạo cất tiếng chen ngang từ xa, ông và Liễu Hoàng Lâm tới giờ mới đến chung vui cùng Khương Lăng và Thạch Kình Thiên.”Bái kiến vương gia, cữu cữu!” – Khương Lăng vừa nhìn thấy hai người họ là vội chắp tay chào.”Đã là lúc nào rồi mà còn gọi ta như vậy hả hiền tế? – Liễu Hoàng Lâm cười đầy ẩn ý.”Ừ ha, ta bảo này Lăng nhi, về sau con cũng gọi ta là gia gia giống như Mẫn Mẫn luôn đi!” – Nghiêm Thiên Hạo hiểu ý liền nói theo.”D-Dạ… gia gia, nhạc phụ!” – Khương Lăng ngập ngừng trả lời.Thạch Kình Thiên để ý thấy các tiểu nữ đang đứng đợi Khương Lăng, ông bèn khều nhẹ hắn rồi nháy mắt ra hiệu đồng thời nói to lên:”Chắc là con mệt rồi nhỉ Lăng nhi?””Hay là về phòng nghỉ ngơi đi!””Hả? Con nói gì cơ? Con cần người đỡ về phòng à?”Khương Lăng tuy không hề mệt dù chỉ một tí nhưng cũng không vì thế mà hắn từ chối phối hợp với Thạch lão, đương nhiên là do hắn muốn được tận hưởng diễm phúc được ôm ấp cùng lúc cả ba cô vợ rồi.
Hắn giả vờ đứng không vững rồi đi loạng choạng về hướng các cô vợ của mình.
Nghiêm Thiên Hạo và Liễu Hoàng Lâm phì cười, chỉ vì muốn né mặt mấy lão già đây mà hắn phải bỏ công đến vậy, hai người họ tránh qua một bên để cho hắn mau chóng rời đi.”Phu quân, để bọn thiếp đưa chàng về phòng nha?” – Khương Nhã chạy đến đỡ lấy Khương Lăng, nàng ôn nhu hỏi hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương.Đi sau Khương Nhã là Nghiêm Tuệ Mẫn và Liễu Linh Vân, mỗi nàng đều nhanh chóng chiếm cho riêng mình một bên tay của Khương Lăng.
Hắn mỉm cười gật đầu và hôn lên trán cả ba nàng rồi cùng nhau đi về phòng.
Trong lúc Khương Nhã dẫn đường thì hai nàng còn lại vẫn dính lấy tay hắn không buông.
Nghiêm Tú Lệ biết mình ở lại cũng không có gì để làm nên đành đi theo trông coi tiểu muội của nàng.”Hừm…!nếu sau này thành thân rồi về chung một nhà thì Vân nhi sẽ gọi Mẫn Mẫn là tỷ tỷ à?” – Nghiêm Thiên Hạo vuốt râu ngẫm nghĩ sau đó quay sang hỏi Liễu Hoàng Lâm và Thạch Kình Thiên.”Khoan, từ từ đã bá phụ, con với Khương gia đã lập hôn ước hơn ba tháng nay rồi, nếu xét về tình về lý thì Vân nhi làm tỷ tỷ mới đúng chứ ạ?” – Liễu Hoàng Lâm vội phản đối.Khương Chấn Nam bất thình lình xuất hiện kế bên Liễu Hoàng Lâm và Nghiêm Thiên Hạo, ông đặt tay lên vai hai người họ rồi nói:”Hai vị đừng nóng vội, chí ít cũng phải đợi tiểu Nhã sinh con đầu lòng rồi hẳn tính tiếp!”Ông đưa ra đề nghị này là vì muốn sớm ngày được bế cháu chắt trên tay, nếu để Khương Lăng thành thân hai ba người liên tục thì còn đâu thời gian để hắn cưng chiều Khương Nhã.Nghiêm Thiên Hạo sợ rằng xa cách quá lâu sẽ khiến tình cảm giữa Khương Lăng và Mẫn Mẫn nhà ông bị nhạt nhòa, chỉ cần thành thân là sẽ không phải lo nữa.Còn Liễu Hoàng Lâm thì muốn Liễu Linh Vân có cơ hội vun đắp tình cảm với Khương Lăng, dẫu sao nàng cũng là người đến muộn nhất trong cả ba người mà.Và thế là một cuộc tranh luận sôi nổi đã diễn ra giữa ba người Khương Chấn Nam, Nghiêm Thiên Hạo và Liễu Hoàng Lâm.
Người ngoài cuộc duy nhất là Thạch Kình Thiên, ông cầm bình rượu ra một góc ngồi nhìn bọn họ tấu hài với nhau.———-Trong phòng của nhị thiếu gia.Khương Lăng đang nằm trên giường, hắn gối đầu lên cặp đùi của Khương Nhã, còn Nghiêm Tuệ Mẫn và Liễu Linh Vân đang ngồi hai bên xoa bóp cánh tay cho hắn.Gần đó là Nghiêm Tú Lệ đang bực dọc ngồi rót từng tách trà uống cho đỡ tức, nàng cảm thấy hối hận vì đã đến đây.
Sau một lát thì trà trong ấm cũng hết, nàng rời khỏi phòng đi pha thêm và cũng để không phải chứng kiến cảnh sến súa này nữa.”Chàng đã đỡ mệt hơn chưa?” – Khương Nhã đặt tay lên hai má của Khương Lăng, nàng hỏi hắn với vẻ mặt lo lắng.”Được hầu hạ như vậy thì huynh có thích không?” – Nghiêm Tuệ Mẫn nắm lấy tay phải của Khương Lăng, nàng vừa trêu chọc vừa nịnh nọt hắn.”Bọn muội lo cho huynh lắm đó!” – Liễu Linh Vân hôn lên bàn tay của Khương Lăng, nàng cũng muốn bày tỏ sự quan tâm của mình dành cho hắn.”Có ba vị phu nhân ở bên cạnh thì sao ta có thể nằm yên được đây?” – Khương Lăng bật ngồi dậy, hắn nhào tới ôm lấy các nàng vào lòng.”Phu quân…” – Khương Nhã ngồi ở giữa nên dễ dàng ngả đầu vào ngực hắn.”Lăng ca ca, huynh…” – Nghiêm Tuệ Mẫn chưa kịp nói hết câu đã bị Khương Lăng đưa ngón tay lên miệng chặn lại.”Gọi ta là gì cơ?” – Khương Lăng nựng má Nghiêm Tuệ Mẫn rồi hỏi.”Phu… Phu… quân!” – Nghiêm Tuệ Mẫn nói xong liền xấu hổ gục đầu vào vai hắn.”Phu… quân ơi!” – Liễu Linh Vân kéo nhẹ áo Khương Lăng, nàng nhìn hắn một cái rồi gục đầu theo hai người còn lại.Khương Lăng nghe mà ấm lòng, hắn định vuốt ve lưng các nàng một lát cho lãng mạn nhưng máu dê nổi lên khiến tay hắn mò xuống mông mà bóp.
Ba nàng không gạt tay Khương Lăng ra mà còn ngồi sát lại gần hơn rồi cùng nhau cắn mút cổ hắn.
Nhìn biểu cảm đầy ham muốn của họ, trong đầu Khương Lăng bỗng nghĩ ra một ý tưởng táo bạo..