Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 10: Hội Ngộ
Buổi sáng ngày hôm sau, trước cổng của Khương phủ.Đại diện của các hào môn thế gia, bảo đường, lâu quán, thương hội có tiếng tăm từ khắp các châu đã sớm có mặt ở cổng chính Khương phủ.
Dù không được mời nhưng họ vẫn lặn lội từ xa đến, mang theo đủ loại kỳ trân dị bảo dâng lên làm lễ vật thỉnh an Khương lão tổ, chủ yếu là để tăng độ hảo hữu với Khương gia.
Nhưng vì không muốn phụ “tấm lòng thành” của họ nên Khương Hùng đành ra lệnh mở cửa tiếp khách.
Tuy nói là khách chứ thật ra những người này còn phải kiêng nể phu thê gia chủ tám chín phần, bắt tay hành lễ với Khương Hùng và Liễu Lam nhưng đầu của họ cũng không dám ngẩng qua tầm mắt.Bất cứ ai bước qua bậc cửa đều sẽ thấy một võ đài được đặt ở chính giữa sân, tứ phía là bàn ghế hàng hàng lớp lớp, cao hơn hết thảy là bục đài dành riêng cho gia chủ và khách quý.
Hạ nhân bưng bê rượu thịt bày tiệc, cuối cùng là nhóm người mặc võ phục đang khởi động gân cốt ở một góc sân.*Lộc cộc lộc cộc*Tiếng vó ngựa của đoàn xe ngựa Liễu gia từ đằng xa làm ai nấy đều ngoái đầu lại nhìn.
Đoàn người của Liễu gia đếm sơ qua phải hơn một ngàn, họ cũng mang theo rất nhiều lễ vật.Khi đến gần cổng thì đoàn người Liễu gia dừng lại.
Một nam nhân tướng mạo chững chạc, nét mặt điềm đạm, phong thái nhã nhặn bước xuống xe ngựa, ông chính là gia chủ Liễu Hoàng Lâm, nghe tin lão tổ bên thông gia xuất quan nên ông cùng con gái đích thân đến thăm hỏi, tiện thể xem mặt con rể tương lai của Liễu gia.Những khách nhân đứng gần đó đều dạt qua hai bên mở đường cho Khương Hùng và Liễu Lam đi qua.”Huynh trưởng, muội và phu quân chờ huynh mãi!” – Liễu Lam vui vẻ ôm chầm lấy Liễu Hoàng Lâm.
Tuy là anh em họ hàng xa trong gia tộc nhưng bà lại hòa thuận với Liễu Hoàng Lâm hơn những người khác.”Hôm nay có thê huynh đến chung vui, tế đệ thật lấy làm vinh hạnh!” – Khương Hùng ở bên cạnh chắp tay cung kính chào, ông cũng rất kết người anh vợ này.
Bởi lẽ hôn sự của ông và Liễu Lam là nhờ một tay của Liễu Hoàng Lâm tác hợp mà thành.”Ta phải đến để còn gặp mặt hai người và bái kiến lão tổ cho tròn đạo chứ, chưa kể ta còn phải thấy mặt vị hôn phu của tiểu nữ nhà ta nữa!” – Liễu Hoàng Lâm cười tít mắt khoác vai Khương Hùng và Liễu Lam.
Đã lâu không được gặp nhau nên ông không giấu được sự vui mừng khi bên cạnh họ.”Là Liễu Linh Vân kìa, đúng thật là nàng rồi!” – Tiếng xì xầm bàn tán của những người đứng gần đó khi thấy một nữ nhân trẻ tuổi bước xuống xe ngựa.”Vân nhi bái kiến Khương gia chủ và Lam phu nhân.” – Nữ nhân trẻ tuổi kia đi lại trước mặt phu thê gia chủ Khương gia, cung kính hành lễ.
Nàng tên là Liễu Linh Vân, thiên kim tiểu thư của gia chủ Liễu gia, từ nhỏ đã bộc lộ tư chất xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần, dù ăn mặc kín cổng cao tường cũng không giấu được từng đường cong nét uốn trên người nàng.
Một mỹ nữ tài sắc vẹn toàn làm say đắm lòng người.Tất cả những vị khách gần đó đều trố mắt nhìn Liễu Linh Vân, họ không khỏi bất ngờ khi gặp nàng ở đây, bởi lẽ nàng vốn đã được Lạc Băng Di Cung thu nhận làm đệ tử mấy năm trước, cớ sao bây giờ lại định hôn ước với Khương gia.
Nội tình chỉ có gia chủ hai bên là biết rõ, còn người ngoài như bọn họ chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.”Đều là người nhà cả, con không cần phải dùng kính ngữ đâu Vân nhi!” – Liễu Lam cười mỉm, dịu dàng nắm tay Liễu Linh Vân.Liễu Linh Vân bối rối nhìn cha mình rồi lại quay sang Khương Hùng, thấy hai người họ gật gù có ý chấp thuận, nàng lễ phép nói:”Dạ, Vân nhi xin vâng lời của Lam cô cô.”*Bịch bịch bịch*Tiếng bước chân hành quân giòn giã bỗng xuất hiện làm gián đoạn cuộc trò chuyện, một đoàn binh lính trang nghiêm chỉnh tề dừng chân cách cổng chính Khương phủ không xa, một chiếc xe ngựa với lá cờ của Vương phủ từ từ tiến lại rồi dừng bên cạnh đoàn người Liễu gia.
Người đầu tiên bước xuống là Yên Vương Nghiêm Thiên Hạo, dáng dấp to lớn, oai phong lẫm liệt, ánh mắt cương trực mạnh mẽ, tư thế hiên ngang.”Khương gia chủ, Liễu gia chủ, hôm nay lão phu đường đột đến đây là để hội ngộ với lão Nam và lão Thiên, mong chư vị lượng thứ.” – Nghiêm Thiên Hạo bước đến chào hỏi hai vị gia chủ.
Tuy nắm trong tay binh quyền và cai trị cả một lãnh địa bạt ngàn nhưng ông vẫn luôn giữ lễ nghĩa, đối nhân xử thế công minh liêm chính.”Bái kiến vương gia.” – Những người khách đồng thanh lên tiếng, cúi người khấu đầu.”Thúc bá, người đến chung vui là phúc phận của Khương gia rồi, người nói vậy làm con áy náy lắm!” – Khương Hùng xưng hô vô cùng thân thiết với Nghiêm Thiên Hạo.”Bái kiến bá phụ!” – Liễu Hoàng Lâm bên cạnh tuy không bằng Khương Hùng nhưng cũng coi như là thân quen.”Bái kiến lão bá.” – Liễu Linh Vân cũng không ngoại lệ.”Biết tin người đến thăm, chương phụ hẳn sẽ rất vui!” – Liễu Lam tươi cười nói.Nghiêm Thiên Hạo than thở vỗ vai Khương Hùng và Liễu Hoàng Lâm:”Thật ra ta đến trễ là do hai tiểu nữ trong nhà cứ nằng nặc đòi đi theo, bằng không thì ta đã có mặt sớm hơn rồi!””Hai nha đầu các con còn không mau xuống bái kiến trưởng bối!” – Nghiêm Thiên Hạo quay đầu về hướng xe ngựa, lớn tiếng quát.Tấm màn che trên xe ngựa bị đẩy sang một bên, bước xuống là cặp song sinh lá ngọc cành vàng của vương phủ.Hai nàng mỗi người một vẻ đẹp riêng biệt, tựa như hoa trong vườn, như ngọc trong rương.
Thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng bên trái tên Nghiêm Tuệ Mẫn, nàng là tiểu muội, xinh xắn lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, dáng người nuột nà.
Nữ nhi mặc đồ xanh lam bên phải là Nghiêm Tú Lệ, nàng là đại tỷ, xinh đẹp thanh thoát, thân hình hoàn mỹ như tranh vẽ.”Tiểu nữ bái kiến chư vị tiền bối!” – Đôi song sinh đồng thanh hành lễ.Ngoài Nghiêm Thiên Hạo ra thì tất cả những người ở đó đều trầm trồ chiêm ngưỡng sắc đẹp của song sinh tỷ muội.”Hahaha, lão Hạo, cứ tưởng là huynh đã quên ta và lão Thiên rồi chứ!” – Khương Chấn Nam ngự không đáp xuống giữa đám đông, đi cùng ông là Thạch Kình Thiên tay vẫn cầm bình rượu.”Lão hồ đồ nhà huynh, ta chưa tới mức đãng trí như lão Thiên đâu!” – Nghiêm Hạo Thiên nhìn thấy hai người huynh đệ thâm giao của mình liền đi tới, tay bắt mặt mừng với hai người họ.”Xì, hai huynh cứ thích đùa, ta có thể nhớ tên hơn ngàn loại rượu đấy!” – Thạch Kình Thiên trề môi, tay lắc lắc bình rượu.”Ahahaha!” – Khương Chấn Nam và Nghiêm Thiên Hạo nhìn nhau phì cười, Thạch Kình Thiên cũng cười theo.”Phu quân, sắp tới giờ rồi, chàng mau mời mọi người vào trong đi!” – Liễu Lam khều nhẹ Khương Hùng.Khương Hùng mỉm cười với Liễu Lam rồi quay sang cung kính lên tiếng:”Phụ thân, thúc bá, Thạch lão và các vị quan khách, mời vào trong dự yến tiệc.””Được, được, huynh đệ, mời!” – Ba ông lão đưa tay mời nhau, mặt tươi cười rạng rỡ.Khương Hùng cùng Liễu Hoàng Lâm tiếp bước ba người họ, Liễu Lam nắm tay chúng tiểu nữ đi theo sau.Những người khách còn lại khẩn trương đi qua cửa, khung cảnh hôm nay thật khiến họ mãn nguyện một đời, kết giao với đỉnh cấp thế gia, ngắm nhìn mỹ nữ tuyệt sắc, chứng kiến cuộc hội ngộ của ba vị Đế Tôn Cảnh – Khương Lão Tổ – Thạch Kiếm Tổ – Nghiêm Yên Vương..