Đọc truyện Hậu Cung Chuyên Sủng – Chương 53: Kẻ Tiết Lộ 1
Hiền phi vừa dứt lời, Vương Chi Lăng liền nhìn nàng ta bằng một ánh mắt vô cùng căm ghét.
Lời nói này của Hiền phi không nghĩ cũng biết là nhắm đến nàng.
Vương Chi Lăng trừng mắt nhìn Hiền phi một lát, rồi lại nhìn đến biểu cảm của Thân Giang Kiệt, chỉ thấy hắn vô cùng thờ ơ như không thèm để lời nói đâm thọt kia vào trong mắt.
Thân Giang Kiệt đứng nhìn cửa tẩm cung của Quách Chiêu dung một lát, rồi dặn dò cung nữ chăm sóc cho nàng ta, sau đó nắm tay Vương Chi Lăng, dịu giọng nói với nàng:
– Ban nãy nàng hoảng sợ rồi, trẫm đưa nàng về Chiêu Dương cung nghỉ ngơi.
Vương Chi Lăng gật gật đầu với Thân Giang Kiệt, sau đó liếc nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo chút ác ý khó lòng giấu giếm của Hiền phi, lạnh lùng nói:
– Bổn cung sẽ điều tra rõ kẻ nào rắp tăm hãm hại long thai.
Hiền phi tỷ tỷ luôn kề cận bên cạnh Quách Chiêu dung, thiết nghĩ tỷ nên cố gắng nhớ lại xem gần đây Quách Chiêu dung tiếp xúc những ai, có kẻ nào khả nghi thường hay qua lại tẩm cung của nàng ta.
Hiền phi trửng lớn đôi mắt, chăm chăm nhìn vào Vương Chi Lăng, vừa bất cam lại vừa căm thù, lớn giọng hỏi:
– Ý Hoàng hậu nương nương là thần thiếp hãm hại Quách Chiêu dung sao?
– Hỗn xược! – Thân Giang Kiệt trừng mắt nhìn Hiền phi, lớn tiếng nạt nộ – Nàng chỉ là một phi tần, lại dám ở đây chất vấn Hoàng hậu, có còn phép tắc tôn ti không?
Vương Chi Lăng vỗ vỗ bàn tay Thân Giang Kiệt, rồi quay sang nhìn Hiền phi đang tái mét mặt mày, nàng nhếch miệng cười rồi nói:
– Hiền phi tỷ tỷ, bổn cung không hề có ý đó, bổn cung chỉ là nhờ cậy Hiền phi tỷ tỷ cung cấp chút thông tin để bổn cung sớm ngày trả lại công đạo cho mẫu tử Quách Chiêu dung mà thôi.
Hiền phi nghe thấy tiếng cười đắc ý của Vương Chi Lăng, lửa giận trong lòng ngày càng lớn.
Từ ngày phụ thân và mẫu thân nàng ta can tội hãm hại tể tướng, phải vào đại lao Hình bộ, nàng ta không có chỗ dựa ở tiền triều, thân cô thế cô, ngày nào cũng sống trong lo sợ, đầu óc cũng không còn linh hoạt như trước.
Hiền phi biết rõ Vương Chi Lăng sớm muộn cũng tra đến chỗ nàng ta cùng Mậu Thúy Hà, mà Mậu Thúy Hà lại có chống lưng rất lớn ở tiền triều, chỉ sợ mọi tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu nàng ta.
Hiền phi ngẫm nghĩ một hồi, đành phải cố mà nuốt xuống cục tức đang trào lên ngang cổ họng mình, cúi người cung tiễn Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng.
Thân Giang Kiệt vừa mất đi hài tử, lại gặp lại Hiền phi buông lời bất kính với Vương Chi Lăng, bực lại càng thêm bực.
Hắn sai người mang đến một chiếc xe ngựa, cùng Vương Chi Lăng ngồi vào bên trong, quay về Chiêu Dương cung của nàng.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng vừa đến trước cổng Chiêu Dương cung thì nhác thấy bóng dáng Hách Đằng đang đứng ở đó, ánh mắt xa xăm, tâm tình phức tạp mà nhìn vào khoảng sân rộng lớn trước mắt.
Thân Giang Kiệt lầm bầm chửi rủa một câu:
– Hết chuyện này đến chuyện khác, hôm nay ông trời rõ ràng muốn lấy mạng trẫm!
– Bệ hạ đừng nóng giận! – Vương Chi Lăng xoa xoa ngực Thân Giang Kiệt, dịu giọng an ủi hắn – Có lẽ Hách tướng quân có việc cầu kiến Bệ hạ, lại không gặp được người, đoán chừng người đang ở bên cạnh thần thiếp nên mới đến đây thôi.
Để thần thiếp đỡ Bệ hạ vào bên trong rồi nấu cho người bát canh dưỡng thần.
Nghe Vương Chi Lăng ngọt ngào vỗ về, tâm trạng Thân Giang Kiệt cũng thả lỏng hơn một chút.
Hắn đỡ tay nàng bước xuống khỏi xe ngựa, mặt mày hằm hằm tiến lại phía tên Hách tướng quân không biết trời cao đất dày kia, lớn giọng hỏi:
– Hách ái khanh lại đến Chiêu Dương cung có việc gì?
Hách Đằng cùng Vương Chi Lăng đều giật mình một cái, Thân Giang Kiệt nhấn mạnh chữ “lại đến Chiêu Dương cung”, như thể hắn rất để bụng việc Hách Đằng nhiều lần tùy ý, quá phận.
Vương Chi Lăng có chút lo lắng, nàng không dám ngẩng lên nhìn Hách Đằng, sợ y sẽ đáp lại nàng bằng một ánh mắt lưu luyến khó lòng kiềm nén, sẽ chọc giận Thân Giang Kiệt.
Hách Đằng cũng giật mình lo sợ khi nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Thân Giang Kiệt.
Y vốn đứng đây chờ đợi Vương Chi Lăng, để báo cho nàng biết tin tức mà y nghe được từ chỗ Mậu Thúy Hà.
Thế nhưng không ngờ, Thân Giang Kiệt cũng xuất hiện tại nơi này, còn đang ôm chặt Vương Chi Lăng trong tay.
Hách Đằng lấy lại bình tĩnh, đối diện với Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, cúi đầu cung kính:
– Hồi Bệ hạ, nương nương, vi thần… vi thần có chuyện muốn bẩm báo với… với Bệ hạ.
– Sao không chờ trẫm ở Thái Hòa điện mà lại đến đây? Đây là lần thứ bao nhiêu trẫm bắt gặp khanh đến tẩm cung của Hoàng hậu rồi?
Thân Giang Kiệt tức giận, trừng mắt chất vấn Hách Đằng rồi dắt tay Vương Chi Lăng vào trong Chiêu Dương cung.
Hách Đằng thoáng chút hoảng sợ, mà Vương Chi Lăng thì lại khó xử vô cùng.
“Đã nhắc nhở y không biết bao nhiêu lần, nên đoạn tuyệt quá khứ, tránh dây dưa để tránh đem lại phiền phức cho cả hai.
Thế mà y năm lần bảy lượt tìm đến mình, lý nào lại có chuyện trùng hợp như thế? Hách Đằng vốn là kẻ si tình, cứng đầu, nhưng không thể nào bất chấp mà liên lụy đến mình được.
Nhất định là có kẻ âm thầm giật dây, xúi giục y để chia rẽ mình và Bệ hạ!”
Vương Chi Lăng vừa nghĩ, âm thầm quan sát nét mặt của Hách Đằng, y vẫn cố điềm tĩnh đối diện với Thân Giang Kiệt, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, không dám ngẩng nhìn Vương Chi Lăng.
Hách Đằng nghe ra ngữ điệu lạnh lùng đậm mùi giấm chua của Thân Giang Kiệt, biết mình đường đột chọc giận hắn, nên trong lòng lo sợ ảnh hưởng đến Vương Chi Lăng.
Kỳ thực y nhận được tin tức Mậu Thúy Hà mang đến.
Chiêm tinh sứ Phan Thành Vinh sẽ sớm bẩm tấu với Thân Giang Kiệt, cái thai của Quách Chiêu dung không giữ được là do bị số mệnh của Vương Chi Lăng tự động khắc chết, để bảo hộ cho chính nàng.
Chuyện này tuy là hoàng đường, nhưng Hách Đằng vẫn lo sợ Thân Giang Kiệt tin lời của Chiêm tinh sứ mà lạnh nhạt với Vương Chi Lăng.
Hơn nữa, chuyện phụ thân Quách Chiêu dung qua đời nghe đâu chỉ có Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng và Thôi Vĩnh Khanh biết rõ, nên chuyện lần này rất có thể sẽ liên lụy đến Vươnng Chi Lăng.
Hách Đằng vừa nghe Mậu Thúy Hà nói mấy câu, trong lòng lập tức nóng như lửa đốt, mới tìm đến Vương Chi Lăng khuyên nàng mọi chuyện cẩn trọng.
Thế nhưng, Hách Đằng lại không thể ngờ, chuyện y năm lần bảy lượt quan tâm thái quá đến Vương Chi Lăng đã chọc giận Thân Giang Kiệt.
Nhìn gương mặt đẩy vẻ tức giận của hắn, Vương Chi Lăng cũng thấy chột dạ.
Nàng chủ động nắm tay Thân Giang Kiệt, dịu dàng nói:
– Có lẽ Hách tướng quân có việc chính sự cần bàn với Bệ hạ, thần thiếp cũng không tiện ở đây.
Để thần thiếp xuống trù phòng nấu cho Bệ hạ một bát canh dưỡng thần.
Nói rồi, Vương Chi Lăng cúi người hành lễ, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Chỉ còn lại một mình Hách Đằng đứng đối diện với Thân Giang Kiệt, y không biết phải lấy lí do gì đến tránh bị Thân Giang Kiệt hoài nghi, liên lụy đến Vương Chi Lăng.
– Thế nào? Ngươi đến tẩm cung của Hoàng hậu để tìm trẫm rốt cuộc là có chuyện gì?
Thân Giang Kiệt lại nói thêm một lời châm chọc, khiến cho hai thái dương của Hách Đằng bất chợt co giật.
Y có chút căng thẳng, tìm đại một lí do mà thưa:
– Hồi Bệ hạ, vi thần nghe nói sắp đến Bệ hạ sẽ rời cung vi hành, vi thần mong muốn được đi theo thánh giá, mong Bệ hạ ân chuẩn.
– Chỉ như vậy? – Thân Giang Kiệt híp mắt, hoài nghi nhìn Hách Đằng.
– Dạ bẩm Bệ hạ, chỉ có như vậy! – Hách Đằng cúi thấp đầu, che đi bối rối trong đáy mắt – Vi thần vốn là võ tướng, nên xông pha trận mạc, có điều hiện tại, vi thần ở kinh thành đã lâu, nên rất mong muốn được ra ngoài thăm thú đó đây.
Thân Giang Kiệt nhìn chăm chăm vào Hách Đằng, ánh mắt lạnh lẽo, không biểu lộ một chút biểu tình nào.
Thân Giang Kiệt rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Hách Đằng cũng đoán được y đã chọc giận Hoàng đế rồi.
– Lui xuống đi! – Thân Giang Kiệt lạnh lùng nói – Từ nay về sau, nếu trẫm còn bắt gặp ngươi tới lui Chiêu Dương cung, trẫm sẽ trửng phạt ngươi.
– Dạ, Bệ hạ, vi thần cáo lui.
Hách Đằng đoán biết Thân Giang Kiệt sẽ nổi nóng, nên lúc này là thời điểm tốt để thoái lui, tránh gây phiền hà cho Vương Chi Lăng.
Y nhanh chóng rời khỏi Chiêu Dương cung, không dám ngoái đầu nhìn lại.
Một ngày sau, quả nhiên tin tức Quách Chiêu dung chịu đả kích mất đi phụ thân mà sảy thai đã đồn khắp hoàng cung, mà kẻ người tình nghi đầu tiên không ai khác chính là Vương Chi Lăng.
Quách Chiêu dung sau khi biết mình sảy thai, vừa mất phụ thân lại vừa mất hài tử, cả người như ở trên mây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi nhìn mấy bộ quần áo phủ Nội vụ mang đến mấy hôm trước.
Vương Chi Lăng thấy nàng ta tội nghiệp, sai người mang nhân sâm, mời Thôi Ngự y đến chẩn mạch, nhưng nàng ta tổn hại khí huyết quá nặng nề, sức khỏe vô cùng kém.
Chuyện này Thân Giang Kiệt vô cùng đau đầu, hắn vừa mất đi hài tử, mà chuyện lại liên lụy đến nữ nhân mà hắn hết mực yêu thương, cưng chiều là Vương Chi Lăng.
Nếu Thân Giang Kiệt không nhanh chóng tra rõ sự việc lần này thì lại càng khiến cho Vương Chi Lăng bị người dị nghị.
Ngay trong ngày hôm đó, Thân Giang Kiệt ra lệnh triệu tập Hiền phi và Vương Chi Lăng đến điện Thái Hòa, lúc này cũng có mặt cả Thôi Thái hậu và Thôi Vĩnh Khanh.
Đợi cho bốn người bọn họ đến đông đủ, Thân Giang Kiệt mới nghiêm giọng nói:
– Chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến hoàng tự, là đại sự của Thiên Quốc.
Kẻ nào dám kháng chỉ, để lộ tin tức khiến Quách Chiêu dung sảy thai, trẫm đều sẽ dựa vào quốc pháp mà trị tội.
Hiền phi liếc nhìn Vương Chi Lăng, cố gắng che dấu sợ hãi trong lòng, nàng ta không nhanh không chậm nói:
– Chuyện liên quan cái chết của Quách Kính Minh nhất định không phải Bệ hạ tiết lộ, vậy chỉ còn Hoàng hậu nương nương và Thôi Thượng thư.
Thôi đại nhân, bổn cung mạn phép hỏi một câu, có phải lúc này Hình bộ nên lấy lời khai của những người có liên quan trực tiếp không?