Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 12: Hoài Nghi


Đọc truyện Hậu Cung Chuyên Sủng – Chương 12: Hoài Nghi


Vương Chi Lăng chỉ ngủ được nửa canh giờ thì tỉnh.

Gần đây, sức khỏe nàng đúng là không tốt, nhưng ban nãy cố tình thiếp đi chỉ là để “đuổi khéo” Thân Giang Kiệt và Hiền phi.
Lúc Vương Chi Lăng mở mắt ra, Tôn ma ma và Tố Tâm đã đứng hầu bên cạnh.

Nhìn thấy Tôn ma ma, Vương Chi Lăng lập tức nhớ đến chuyện Hách Đằng.
– Ma ma, Hách Đằng về rồi sao?
– Nương nương… – Tôn ma ma nhìn Vương Chi Lăng đầy ái ngại – Người mà nương nương nên hỏi đến là Bệ hạ.
Vương Chi Lăng sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu nói:
– Bổn cung biết.
Vương Chi Lăng thở dài một hơi, cất lại những tâm tình thời thiếu nữ vào trong đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu.

Nàng đã cố chôn chặt tình yêu đầu đời của mình vào sâu trong đáy lòng, hiện tại, tốt nhất là vĩnh viễn quên đi, để cả nàng và Hách Đằng đều được yên ổn.
– Nương nương, Tôn ma ma có chuyện muốn nói với người.
Tôn ma ma dè dặt nhìn Vương Chi Lăng, khiến nàng đột nhiên nghĩ ra được chuyện gì đó.

Vương Chi Lăng nhíu mày hỏi:
– Hách Đằng vừa mới ở biên cương trở về, làm sao biết bổn cung bị bệnh, còn tức tốc đến thỉnh an?
– Điều mà nô tỳ nghĩ đến chính là như vậy.
Tôn ma ma ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Ban nãy, Hách tướng quân có nói, có một tiểu cung nữ đến báo tin cho ngài ấy, nói rằng nương nương muốn gặp ngài ấy.
Vương Chi Lăng nhổm người ngồi dậy, mi tâm nhíu lại, trên gương mặt tuyệt sắc dường như có chút hoảng hốt:
– Bổn cung muốn gặp Hách Đằng? Bổn cung còn không biết hắn từ biên cương quay trở về, lí nào lại muốn gặp hắn chứ?
Tôn ma ma thở dài, lí lẽ này chỉ có Vương Chi Lăng, Tôn ma ma và Tố Tâm hiểu rõ, những kẻ khác chỉ sợ bị che mắt rồi!
– Nương nương, ban nãy Hách tướng quân nói, có một tiểu cung nữ đến báo tin, hay là chúng ta cứ điều tra đã.

Vương Chi Lăng nắm chặt góc chăn, cúi đầu nghĩ ngợi một chút rồi nói:
– Nhất định phải tra rõ chuyện này, đề phòng kẻ có dã tâm hãm hại bổn cung trước mặt Bệ hạ, làm liên lụy đến Vương gia và Thôi gia.

Tố Tâm!
Vương Chi Lăng lớn giọng gọi.

Tố Tâm đang canh nồi thuốc cho nàng ở dược phòng lập tức chạy vào tẩm phòng.
– Nương nương có điều gì phân phó?
– Ngươi đi thông truyền, sáng ngày mai bổn cung muốn gặp Thôi đại nhân ở tẩm cung của Thái hậu.
Thôi gia nhiều đời làm mệnh quan triều đình, có công lao lớn ở tiền triều, lại có Thôi thái hậu chấp chưởng hậu cung, quyền thế vô song.

Thôi đại nhân mà Vương Chi Lăng vừa nhắc đến là Thôi Vĩnh Khanh – cháu trai của Thôi Thái hậu, gọi bà là cô mẫu.

Thôi Vĩnh Khanh trạc tuổi Thân Giang Kiệt, hiện đang giữ chức Hình bộ thượng thư, nổi danh tuổi trẻ tài cao, khí độ hơn người, lại công tư phân minh, là vị quan liêm khiết hiếm thấy.
– Nương nương… – Tố Tâm có chút e dè, khó xử – Người hẹn Thôi đại nhân ở tẩm cung của Thái hậu, không phải quá mạo hiểm ư? Lần trước suýt chút nữa người đã hàm oan có… có gì đó với Hách tướng quân.
Vương Chi Lăng và Tôn ma ma nhìn nhau mỉm cười, quả nhiên suy nghĩ của Tố Tâm vẫn vô cùng đơn giản.
– Hôm đó Hách Đằng đến tẩm cung của bổn cung, còn ngày mai bổn cung và Thôi Vĩnh Khanh gặp nhau ở tẩm cung của Thái hậu, hai chuyện này hoàn toàn khác biệt.

Làm gì có phi tần nào muốn tư thông, lại tư thông ngay dưới phụng nhãn của Thái hậu chứ?
Tố Tâm “À” một tiếng, rồi an tâm cúi đầu nhận mệnh, không dám chậm trễ, liền rời khỏi tẩm cung của Vương Chi Lăng.
Thôi Vĩnh Khanh và Vương Chi Lăng từng quen biết khi nàng còn trong khuê các, nàng lại được lòng Thôi Thái hậu, nên đôi bên cũng có chút giao hảo.

Thôi Thái hậu từng nói, chuyện ở tiền triều, nếu có điều phân phó, nàng không cần ngại làm phiền Thôi Vĩnh Khanh.

Lúc trước, Vương Chi Lăng thực sự không nghĩ đến ngày mình phải nhờ cậy Thôi Vĩnh Khanh.


Có điều, chuyện lần này nếu không nhờ cậy người của Thôi gia, nàng cũng không biết phải trông cậy vào ai nữa!
Buổi sáng hôm sau, theo lời hẹn, Thôi Vĩnh Khanh đến thỉnh an Thôi Thái hậu, Vương Chi Lăng cũng theo kế hoạch mà đến.

Thôi Thái hậu vừa nhìn sắc mặt Vương Chi Lăng, đã biết có chuyện không mấy tốt đẹp.
– Thân làm hoàng hậu, tâm tư phải giấu kỹ, đừng để vui buồn đều thể hiện trên gương mặt.
Vương Chi Lăng cúi đầu ngượng ngùng, ánh mắt vô thức nhìn Thôi Vĩnh Khanh.
– Thần thiếp tạ ơn Thái hậu giáo huấn.
Thôi Thái hậu lạnh lùng bước về ghế chủ vị, ánh mắt nhìn Vương Chi Lăng có chút không vừa ý.

“Đứa nhỏ thật thà này, nếu trong hậu cung này mà không có ai gia bảo bọc, nó làm sao ngồi vững ở hậu vị được đây?”
Thôi Vĩnh Khanh và Vương Chi Lăng ở tẩm cung của Thái hậu trò chuyện một lúc lâu, Thôi Thái hậu cũng biết được phần nào câu chuyện.
– Thực sự có chuyện như vậy?
– Hồi Thái hậu, thần thiếp không dám có nửa lời man trá.
Thôi Thái hậu châm một điếu thuốc lào, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước mặt, có chút phức tạp, không rõ tâm tư.
– Lần này phải làm cho triệt để, nhanh chóng, không được để kẻ khác đi trước ngươi một bước!
– Thần thiếp hiểu! – Vương Chi Lăng cung kính cúi đầu – Có điều, thần thiếp vẫn muốn để kẻ chủ mưu tự chui đầu vào rọ.
Vương Chi Lăng dựa vào mối giao hảo giữa hai bên, mở lời nhờ cậy Thôi Vĩnh Khanh tra rõ thân phận của cung nữ mật báo Hách Đằng.

Thôi Thái hậu cũng đã biết rõ mọi chuyện, nhưng bà không muốn nhúng tay can thiệp, chủ yếu để xem xem, liệu Vương Chi Lăng có thể xử lý tốt chuyện lần này hay không.
Thôi Vĩnh Khanh nhận sự phó thác của Vương Chi Lăng, nhanh chóng điều tra.
Vương Chi Lăng vừa bước về tẩm cung thì phát hiện xa giá của Thân Giang Kiệt đã đến trước cung môn của nàng.

Vương Chi Lăng cảm thấy có chút hồi hộp xen lẫn lo sợ, rề rà không muốn bước vào bên trong.

– Nương nương, – Tôn ma ma nhẹ giọng nhắc nhở – Người và Bệ hạ là phu thê, không thể cứ mỗi lần gặp là mỗi lần tránh.

Nay Bệ hạ đã chủ động đến đây, người đừng khiến Bệ hạ phật ý.
Vương Chi Lăng biết lời này hoàn toàn có lý, nàng sầu não nói:
– Cả Thiên Quốc này, ai dám làm trái ý Bệ hạ chứ? Không phải Bệ hạ luôn có được thứ mà Bệ hạ muốn sao?
Nói rồi, nàng không để ý ánh mắt phức tạp của Tôn ma ma, dợm bước vào bên trong tẩm điện.
Thân Giang Kiệt đang ở tại chính điện, nhàn nhã uống trà chờ đợi Vương Chi Lăng.

Vừa nhìn thấy nàng bước vào, Thân Giang Kiệt liền đặt chén trà xuống, tâm trạng bỗng dưng có chút gấp gáp.
– Thần thiếp xin thỉnh an Bệ hạ.
– Miễn lễ.
Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng, nàng lại theo bản năng lùi lại một bước.

Thân Giang Kiệt lén thở dài một hơi, sao hắn cứ cảm thấy Hoàng hậu của hắn cố tình trốn tránh hắn nhỉ?
– Nàng vừa đi đâu về vậy?
– Bẩm Bệ hạ, thần thiếp đến chỗ Thái hậu thỉnh an người.
Vương Chi Lăng đáp lời, ánh mắt vẫn nhất quyết cúi nhìn xuống đất, dáng vẻ vẫn cung kính như trước đây, nhưng lại khiến cho Thân Giang Kiệt cảm thấy không vui.
– Nàng vừa ốm dậy, sao đã chạy lung tung rồi? Chỗ nhân sâm Đào Dung mang đến, nàng đã dùng chưa?
Vương Chi Lăng cảm thấy có chút lạ lẫm đối với thái độ của Thân Giang Kiệt.

Hắn thường ngày đối với nàng không phải là thờ ơ vô cảm, thì là chỉ trỏ mắng nhiếc.

Trước đây, dù nàng làm bất cứ điều gì, hắn cũng không hài lòng, còn liên tục bắt bẻ nàng, chỉ trích nàng trước mặt chúng phi tần.
Nay đột nhiên Thân Giang Kiệt đối với Vương Chi Lăng vô cùng dụng tâm chăm sóc, càng khiến cho nàng thụ sủng nhược kinh.

Nàng đứng lùi ra xa, cố gắng duy trì khoảng cách giữa nàng và hắn.
– Thần thiếp tạ ơn Bệ hạ quan tâm.

Nhân sâm Đào công công mang đến, thần thiếp đã dùng qua.

– Tốt lắm!
Thân Giang Kiệt vui mừng ra mặt, cảm thấy khí sắc Vương Chi Lăng quả thực tốt lên rất nhiều, càng làm cho gương mặt ít phấn son của nàng thêm phần thanh tao, thoát tục.
– Trưa nay trẫm ở lại dùng bữa với nàng nhé!
Thân Giang Kiệt đột ngột đề xuất, khiến cho Vương Chi Lăng chấn kinh.

Nàng nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.
– Bệ hạ, thần thiếp…
– Nô tài khấu kiến Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương!
Vương Chi Lăng chưa nói hết câu, bên ngoài cửa cung đã truyền đến thanh âm the thé của một tiểu thái giám.

Vương Chi Lăng liếc nhìn ra cửa, cùng lúc Tố Tâm chạy vào bẩm báo:
– Bẩm Bệ hạ, nương nương, bên ngoài có Phúc công công cầu kiến.
– Phúc công công? – Vương Chi Lăng ngạc nhiên – Là Phúc Tử bên cạnh Lệ phi sao?
– Hồi nương nương, đúng vậy ạ!
Vương Chi Lăng liếc nhìn Tôn ma ma và Tố Tâm, chợt cảm thấy có chút gì đó không thỏa đáng.

Phúc Tử đột nhiên đến tẩm cung của nàng, vừa hay Thân Giang Kiệt lại ở đây, chắc chắn không thể có chuyện ngẫu nhiên như vậy.
Tôn ma ma dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Vương Chi Lăng, liền nói nhỏ vào tai Tố Tâm: “Ngươi đi theo nương nương đến tẩm cung của Lệ phi, có chuyện gì thì cấp báo cho ta!”
Thân Giang Kiệt nhìn vẻ thần bí của Phúc Tử, lại nhìn nét mặt có chút lo âu của Vương Chi Lăng, liền sốt sắng hỏi:
– Có chuyện gì mà Lệ phi không đến cầu kiến Hoàng hậu, lại bắt Hoàng hậu sang tẩm cung của nàng ta?
– Dạ bẩm Bệ hạ, nô tài…
Vương Chi Lăng thấy Phúc Tử khó xử, liền không muốn làm khó một tiểu thái giám.

Thái độ của Thân Giang Kiệt mới là điều khiến cho nàng ngạc nhiên và sửng sốt.

“Hôm nay rốt cuộc Bệ hạ làm sao vậy? Thường ngày ta động đến Lệ phi một chút, không phải người sẽ chỉ trích ta sao?”
– Bệ hạ! – Vương Chi Lăng hít vào một hơi, dịu giọng nói – Chắc là Lệ phi muội muội có chuyện khó nói, mới mời Bệ hạ và thần thiếp sang tẩm cung của muội ấy.
– Được rồi! – Thân Giang Kiệt tiến sát lại, đột ngột nắm tay Vương Chi Lăng – Nếu Hoàng hậu đã nói như vậy, vậy chúng ta cùng đến đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.