Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

Chương 65: Giận dữ vì hồng nhan


Đọc truyện Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam – Chương 65: Giận dữ vì hồng nhan

Mưa Hiên phòng.

Hạ Cúc vẫn qui củ canh giữ ở cửa, rất sợ công chúa luẩn quẩn tro lòng, ko dám ly khai nửa bước.

Đột nhiên, xa xa thấy vương gia vẻ mặt
hắng giọng, mang theo 1 thân sát khí hướng bên này vọt tới, sợ đến nàng
vội vàng quỳ trên mặt đất- Nô tỳ bái kiến vương gia.

Hoa Trầm Hương lại 1 câu cũng ko có nói, trực tiếp nhấc chân, hung hăng hướng đại môn đạp tới “Băng”

1 tiếng vang thật lớn, rắn chắc đại môn
lại bị hắn 1 cước cấp đá bay, hét lên rồi ngã gục, có thể nghĩ, vương
gia tức giận có bao nhiêu.

Hạ Cúc sợ đến cũng ko dám thở mạnh 1
tiếng, nhìn vương gia nổi giận đùng đùng thân ảnh trực tiếp chạy vào tro phòng Mộc Lôi đi theo ở phía sau Hoa Trầm Hương mà đến, ở lúc nhìn thấy Hoa Trầm Hương như vậy nổi giận, tro lòng đồng dạng lo sợ bất an, vương gia ko khống chế được như vậy, hắn này vài thập niên đến còn là lần đầu tiên thấy nha! Nếu công chúa thực sự ko thấy, cái đầu hắn còn có thể
hay ko an ổn đeo ở trên đầu, cũng là ko được biết rồi.

Tâm Mộc Lôi, khẩn trương quấn quýt thành 1 đoàn, chỉ mong Bồ Tát phù hộ công chúa bình an vô sự.

Hoa Trầm Hương nhìn quanh nội thất ko có 1 bóng người, 1 bước nhảy qua đến bên giường, đưa tay sờ sờ ổ chăn, tro chăn nhiệt độ dư ôn thượng ở, nhìn lại kia trống trơn bệ cửa sổ thượng
lưu lại 1 ít dấu vết, đủ để chứng minh, nàng là thật ly khai! Nhưng
người, khẳng định còn chưa đi xa.

Tim của hắn, đau quá rống,

Hoa Trầm Hương rút lui 2 bước, thân thủ
xiết ngực y phục chính mình, tựa hồ chỉ có như vậy, hắn mới có thể giảm
bớt tro lòng mình cái loại này đau đớn hít thở ko thông.

Khí, hồng hộc thô thở gấp

Hắn dùng tay chống ở trên mặt bàn, ổn định thân hình của mình, sau 1 khắc, rống giận ra 1 cái tên- Hạ Cúc!

Hạ Cúc thân thể chấn động, vương gia
thanh âm lý như có 1 loại đã tới ngày diệt vong cùng tràn ngập tuyệt
vọng, bình thường tiếng nói tro trẻo ôn nhu, lúc này thế nhưng khàn
giọng khô nứt, lại làm cho nàng đinh tai nhức óc.

Nàng 1 khắc cũng ko dám đình lại, trực tiếp chạy đi vào, nhìn ko có 1 bóng người tro phòng, nhất thời hiểu, thẳng tắp quỳ xuống.

Hoa Trầm Hương cố gắng ổn định thanh âm của mình- Công chúa lúc nào ko gặp?

_ Hồi vương gia, nô tỳ cách mỗi 1 khắc
đồng hồ liền tiến vào nhìn 1 hồi công chúa tỉnh chưa? Cách thời gian lần trước nô tỳ vào, thượng chưa đủ 1 khắc đồng hồ.

Chưa đủ 1 khắc đồng hồ?

Hoa Trầm Hương lòng tuyệt vọng lý hiện lên 1 tia sáng- Người tới!

Mộc Lôi mã đất vọt vào, khoanh tay nghe lệnh- Vương gia có gì phân phó?

Hoa Trầm Hương vẻ mặt âm trầm, uy nghi
tất hiển- Mộc Lôi, lập tức đem Hạ Cúc áp đi xuống, cho người trông giữ!
Công chúa ly khai ko lâu, khẳng định còn chưa đi xa, lập tức phái người
phong tỏa cửa thành, ko có lệnh của bản vương, bất luận kẻ nào ko được
ra khỏi thành, bên tro hoàng thành thị vệ toàn bộ xuất động, cấp bản
vương từng nhà lục soát, dù cho đào 3 thước, cũng phải đem công chúa cấp bản vương tìm trở về! Lập tức đi!

Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.

Ko cần thiết chỉ chốc lát, Hoa Trầm
Hương mặc 1 thân đỏ thẫm hỉ phục, liền y phục cũng ko có đổi, hắn liền
cưỡi Thiên Lý Tuyết Câu chạy ra khỏi vương phủ.

Hoa Trầm Hương nhìn như mây đỏ bùng bùng biến mất, Mộc Lôi vội vàng sai người cưỡi ngựa đuổi theo, tự mình thì
lưu lại thu thập loạn sạp vương phủ.

Hồng nhan họa thủy a! Vương gia, ngài
cũng ko thể bởi vì 1 nữ nhân, phá hủy người kinh doanh nhiều năm cơ
nghiệp a! Mộc Lôi ở tro lòng thở dài.

_ Giá thù giá…

Mã tiên 1 lần lại 1 lần ko ngừng huy

động, mông trắng của Thiên Lý Tuyết Câu, đã vết roi buồn thiu, nó làm
như cảm thấy chủ nhân sốt ruột, 4 vó ra sức bỏ qua 1 bên, phóng như bay
hướng phía cửa thành mà đi.

Hoa Trầm Hương chỉ cảm giác tro lòng của mình như là có 1 quyển hỏa mà đốt, cháy sạch hắn toàn thân nóng lên,
cháy sạch hắn sắp mất đi lý trí, cháy sạch hắn điên cuồng mà muốn hủy
diệt tất cả.

Nàng đi! Nàng thế nhưng đi thật!

Hắn sớm nên biết, lấy nàng như vậy kiêu ngạo, làm sao có thể chịu đựng hắn và nữ nhân khác thành thân?

Nhưng hắn lại vẫn làm chuyện bịt tay
trộm chuông ngu xuẩn, cho rằng nàng có thể hiểu được, sẽ tiếp thu, vì
thế, mới ngu ngốc cố tình che con ngươi, quên chính mình ở chỗ đã thấy
tất cả, sở cảm nhận được tất cả.

Hiện tại mới hiểu được, nàng ko chịu
nói, chỉ là bởi vì chẳng đáng nàng nói, càng chẳng đáng nàng hướng hắn
cầu xin được hắn yêu.

Tiểu Vũ, ta ko cần thiết! Ta cái gì cũng ko muốn, ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi trở về, ngươi nghĩ muốn cái
gì, ta đều cho ngươi!

Chỉ cần ngươi trở về! Chỉ cần ngươi trở về!

Tro đầu của hắn, chỉ để lại 1 câu nói kia, ko ngừng ở nơi đó kêu gào.

Tiểu Vũ, ta chỉ muốn ngươi trở về!

Ở bôn ba trung cúi đầu, hắn nhìn thấy
trên người mình còn mặc kia 1 thân đỏ như máu hỉ phục, đột nhiên cảm
thấy đặc biệt châm chọc.

Hắn thật hận! Hận vô tri của mình, hận
ngu xuẩn của mình, hận kia Trầm Thiên Lãng tính toán, tất cả phẫn nộ
cùng oán hận, toàn bộ hóa thành 1 khang lửa giận, tái giá đến này 1 thân đỏ thẫm hỉ phục thượng.

Bàn tay to dùng sức 1 tê xả, “Tê” 1
tiếng vang nhỏ, này để được 1 thân ko chỉ sang quý hỉ phục nông gia
người người 1 nhà cả đời phí dụng cũng ko thể nào với tới, cứ như vậy bị hắn vô tình xé bỏ.

1 đường chạy vội, 1 đường xé rách, 1 đường ném. . .

Phiêu lay động dương huyết hồng hỉ phục, trở thành từng 1 mảnh vải vụn, ở tro gió nhẹ bay lả tả run run rẩy rẩy
rơi xuống đất, cuối cùng, cuối cùng là bị chân người giẫm nát, nó hoàn
thành số phận vô cùng thê thảm mà bi tráng.

Nhìn đến cửa thành, Hoa Trầm Hương tâm tựa hồ cũng lắng xuống.

Tướng lĩnh thủ thành thấy có người cưỡi
ngựa vọt tới, còn ko thấy rõ người đến là ai, người đến đã dừng cương
ngựa, phi thân nhảy, tư thế ưu mỹ nhảy xuống ngựa đến, rút ra tro lòng
lệnh bài rống giận- Cấp bản vương đóng cửa cửa thành!

Chúng thủ thành quân mới nhìn rõ sở
nguyên lai là Quang Vinh vương gia giá lâm, lập tức quỳ xuống hành lệnh- Bái kiến vương gia thiên tuế, vương gia kim an!

Nhìn kia 2 phiến rất nặng đại môn chăm chú đóng cửa, Hoa Trầm Hương lúc này mới nặng nề mà phun ra 1 hơi.

_ Ko có bản vương chỉ lệnh, ai cũng ko được tiến ra khỏi cửa thành! Nghe rõ ràng chưa?

_ Rõ!- Chúng tướng sĩ cùng kêu lên xác nhận.

Nhìn Hoa Trầm Hương kia trương âm trầm
khuôn mặt tuấn tú, cả đám cúi đầu, 2 mặt ở dưới nhìn nhau, tro lòng lại
kinh sợ , rốt cuộc là xảy ra dạng chuyện lớn gì, vương gia lại muốn vận
dụng phong tỏa cửa thành nghiêm trọng như thế?

Chẳng lẽ thực sự là giống như lời đồn đại kia, lão hoàng đế thật sự sắp băng hà?

Nếu quả thật là như vậy, kia hôm nay, đã có thể thật muốn thay đổi!

Thủ thành tướng sĩ rất nhanh đúng chỗ,

trấn áp ở cửa thành, đông nghịt binh sĩ sắp hàng thành chỉnh tề phương
trận, phía trước nhất, là 1 loạt binh lính bọc ở tro áo giáp, kia ở thái dương hạ lóe ngân quang khôi giáp, còn có kia thế trận, làm cho tất cả
mọi người sinh ra 1 phần sợ hãi.

Nhìn này càng để lâu càng nhiều sóng
người ra khỏi thành, Hoa Trầm Hương cặp kia lợi hại con ngươi đen phát
ra ưng quang mang, Tiểu Vũ, vì ngươi, ta ko tiếc tất cả!

Ở binh sĩ kéo cái kia thủ hộ tuyến ngoại, tất cả mọi người qui củ chờ, ko ai dám khác thường động.

Mộc Lôi thân ảnh rất nhanh xuất hiện,
hắn cúi đầu bám vào bên tai Hoa Trầm Hương nói những thứ gì, Hoa Trầm
Hương lập tức triệu đến thủ thành tướng quân, cúi đầu phân phó mấy câu,
liền 1 lần nữa tung người lên ngựa, cùng Mộc Lôi 1 trước 1 sau chạy như
bay mà đi.

. . .

Có 1 cỗ xe ngựa ko chút nào chớp mắt,
đang cùng rất nhiều người cùng xe ngựa lẫn vào cùng 1 chỗ, cùng 1 đoàn
người chờ ra khỏi thành nhìn ra ko có khác biệt; xe ngựa yên lặng, người ở bên tro lại vô cùng lo lắng ko yên.

Quân Phi Vũ nhìn cái kia cao to cao ngất thân ảnh cưỡi ngựa cực nhanh mà đi, vô lực buông màn xe, tro lòng buồn bã 1 mảnh.

Trầm Hương, ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Ngươi đã lựa chọn ngươi muốn nhân sinh, vậy là tốt rồi hảo đi xuống đi
a, làm sao khổ sinh ra này rất nhiều khúc chiết làm chi chứ?

Trình Nhất Đao xoay người tiến vào bên tro xe ngựa, thấp giọng hỏi- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

_ Trở lại!

Xe ngựa rời khỏi đoàn sóng người, chậm rãi hướng tro thành chạy tới.

Toàn bộ kinh thành khắp nơi đều là binh, ko khí khẩn trương, tràn ngập cả ngày bầu trời kinh thành, 1 ít thương
gia nhát gan đã đóng cửa lại, nha thượng người đi đường đi lại vội vã,
cả đám đi vào tro nhà, e sợ cho đi chậm 1 bước, liền rước họa vào thân.

Xe ngựa cuối cùng dừng ở cửa sau 1 cái
khách sạn, lúc lâm xuống xe, Tiêu Bạch lấy ra một 1 màu trắng sa khăn
đưa cho Quân Phi Vũ- Vũ nhi, dung mạo của ngươi quá mức làm cho người
chú ý, hiện tại thời kì phi thường, trước che lại đi!

Quân Phi Vũ ko nói 2 lời, tiếp nhận liền buộc lại đi tới.

3 người lắc mình đi vào, nhẹ nhàng đi vào hậu viện 1 gian sài phòng.

Cửa sài phòng có 2 đại hán đang ở phách
sài, nhìn thấy bọn họ tiến vào, đứng dậy khẽ gật đầu hành lễ, lại cảnh
giác nhìn chung quanh, tự nhiên mà vậy tuyển trạch đưa lưng về phía
ngồi, 4 mắt cảnh giác chú ý 4 phía động tĩnh.

Tiêu Bạch thân thủ ở 1 góc sài phòng nhẹ ấn vào, Quân Phi Vũ cảm giác dưới chân đột nhiên thoáng cái đi xuống
đình trệ, bất ngờ ko kịp đề phòng nàng thiếu chút nữa thét chói tai lên
tiếng, hoảng loạn dưới, 2 tay liền ôm chặt lấy nam nhân bên người.

Tiêu Bạch tự nhiên mà vậy thân thủ hoàn ở eo thon của nàng, cằm vừa lúc để ở đỉnh đầu nàng, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ- Đừng sợ!

Chỉ là 2 chữ, Quân Phi Vũ liền yên ổn
xuống, cứng ngắc thân thể mềm ở tại tro ngực của hắn, cảm giác trên
người hắn truyền đến ấm áp, nàng vẫn tâm từ khẩn trương chuyển sang thở
phào nhẹ nhõm.

Nguyên lai, đây mới là cảm giác nàng muốn tìm. . .an toàn, yên tâm!

Nàng khả năng bỏ mặc chính mình lẳng lặng dựa vào ở tro ngực của hắn, tựa hồ trời sập xuống, tự có hắn sẽ vì mình đính .

Có lẽ, bọn họ trước kia là đối với mình
có thành kiến, thế nhưng hiện tại, ở thời gian nguy nan, mấy người bọn
hắn còn ở lại bên cạnh nàng, hẳn là đã là thật tình đối với nàng thôi.


Bộ phận địa phương then chốt hạ xuống,
đi phía trước thẳng tới, trãi qua 1 cái đường nhỏ 10 thước, phía trước
đó là 1 gian phòng lớn rộng lớn sáng sủa, dùng bình phong cách thành 2
phòng 1 phòng khách, tro đại sảnh lại chỉ bày đơn giản 1 cái bàn.

Tiêu Bạch đỡ nàng ngồi xuống, rót cho nàng 1 chén nước- Vũ nhi, ở đây tương đối đơn sơ, ngươi trước ở tạm 1 chút.

Quân Phi Vũ gật gật đầu nói- Tiêu Bạch, Nhất Đao, cám ơn các ngươi tới đón ta.

Tiêu Bạch mỉm cười- Cảm tạ cái gì? Ngươi là thê chủ của chúng ta, ở bên ngoài chơi đã, tự nhiên là phải về nhà.

Trình Nhất Đao tiến đến trước mặt nàng, mang theo 1 tia thỏa mãn, cộc lốc cười- Vũ nhi, chúng ta đều rất nhớ ngươi!

Quân Phi Vũ nhìn này ở trước mặt nàng
tựa như cái tiểu tử ngốc Trình Nhất Đao, đột nhiên vươn 2 tay nắm lấy lỗ tai của hắn, bướng bỉnh nở nụ cười- Ta cũng rất nhớ các ngươi!

_ Thực sự? Vậy thì tốt quá!- Trình Nhất
Đao đột nhiên ôm lấy nàng, cứ như vậy bỗng nhiên vòng vo, toàn bộ tầng
hầm ngầm quanh quẩn hắn kia sang sảng tiếng cười vui vẻ.

Nhìn Tiêu Bạch đứng ở 1 bên mỉm cười,
Quân Phi Vũ mặt cười đỏ bừng, thân thủ vuốt 2 vai hắn- Ai, Trình Nhất
Đao, ngươi mau buông ta xuống, đầu của ta thật choáng váng…

Trình Nhất Đao nghe nàng nói đầu choáng
váng, lập tức khẩn trương buông nàng, làm cho nàng ngồi ở đắng thượng,
chính mình đứng ở phía sau của nàng, 1 đôi bàn tay khẽ vuốt thượng trán
của nàng, nhẹ nhàng mà thiệm, động tác kia, mềm nhẹ được làm cho người
ta ko dám tin tưởng.

Quân Phi Vũ hơi cười yếu ớt, thật ko ngờ, này lỗ nam thế nhưng cũng sẽ có 1 mặt như vậy ôn nhu.

Đột nhiên nhớ tới cái kia 1 thân tà mị
nam nhân, nàng kéo xuống tay Trình Nhất Đao, lại hỏi- Được rồi, Nham
Ngạo bọn họ đâu? Hẳn là cũng còn ở nơi này đi?

Tiêu Bạch nhàn nhạt tiếu đáp- Ta nghĩ, mấy người bọn hắn hẳn là cũng mau trở lại thôi!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đi ra!

Tiêu Bạch vừa dứt lời, liền nghe đến bộ
phận then chốt tiếng vang, sau đó liền có 2 người nhảy vào phòng đến,
vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ, Quân Thiên Hựu lập tức vui mừng chạy vội tới- Vũ nhi, ngươi thế nhưng đã trở về!

1 người đàn ông khác, vẫn là ko vội ko
chậm, kia trương ngàn năm bất biến băng mặt, vẫn là nhìn ko ra 1 chút
xíu dao động, chỉ có đáy mắt chợt lóe lên mừng rỡ, có thể nhìn ra hắn 1
điểm khác thường cảm xúc.

Quân Phi Vũ nhìn 2 nam nhân này, Quân
Thiên Hựu vẫn là thư sinh bộ dáng, Mạch Thiên Hàn lại trang phẫn thành 1 hôn đi phương lang trung bộ dáng, nhưng mặc kệ bọn họ thế nào phẫn,
trên người cái loại khí chất đặc biệt này đều là che giấu ko được.

Nàng cười hữu hảo chào hỏi- Thiên Hựu, Thiên Hàn, ta đã trở về!

_ Ngươi đã trở về!

_ Ta đã trở về!

Bao nhiêu đơn giản, lại bao nhiêu ấm nhân tâm oa nói a!

Đúng vậy, nàng đã trở về! Hiện tại nàng
mới biết được, nàng trước vứt bỏ, nhưng thật ra là trân quý nhất, cũng
may, tất cả còn kịp.

Mặc kệ nàng thế nào phiêu bạt, chỉ cần
quay đầu lại, là có thể thấy, bọn họ 1 mực bên cạnh nàng chờ nàng, loại
cảm giác này thực sự rất tốt, thật ấm áp.

_ Các ngươi cũng khỏe chứ?

_ Hảo!

_ Ăn uống thật ko tệ chứ?

_ Ko có!

Mấy tiếng chỉnh tề đồng loạt trả lời, nếu ko phải biết bọn họ ăn ý, Quân Phi Vũ còn cho là bọn họ trước diễn luyện qua nữa!

Nàng cười mắt loan loan, như là đột
nhiên tìm được rồi tổ chức cảm giác, thời gian ánh mắt ở đảo qua cạnh
cửa, lại đột nhiên giật mình.

Nơi đó, có 1 tuấn mỹ yêu nghiệt ko cách
nào hình dung được, nhẹ dựa vào ở cửa, chính cười tà, 1 đôi phượng con

ngươi tà chọn chăm chú nhìn chằm chằm nàng, Tần Nham Ngạo, lại lấy hắn
kia phương thức đặc biệt tiêu sái ko kềm chế được lóe sáng gặt hái .

Quân Phi Vũ cau mũi, trực tiếp ko khách khí chọc thủng hắn- Tần Nham Ngạo, còn bày đặt cao giá cái gì, nhanh lên 1 chút qua đây!

Tần Nham Ngạo đảo cặp mắt trắng dã, nữ nhân này chính là ko hiểu tình thú, như thế ko để cho hắn mặt mũi.

Muốn là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là
sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi tới trước mặt nàng- Tiểu Vũ nhi, ngươi cuối
cùng đã trở về! Thực sự là nhớ ta muốn chết!- Nói xong, liền “Bá tức” 1
tiếng, ở mặt cười của nàng thượng tác 1 dấu hôn.

Ngũ ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng đến ở trên người của hắn.

Mặt khác tứ ánh mắt, sau 1 khắc lại
chuyển dời đến trên người Quân Phi Vũ, cả đám trừng lớn mắt, cùng đợi
nàng đối Tần Nham Ngạo xử lý.

Quả nhiên, 1 bàn tay ko khách khí chút nào đập vào trên đầu Tần Nham Ngạo- Tần Nham Ngạo, ngươi lại dám ăn đậu hủ ta!

Tần Nham Ngạo nhìn cái khác mấy nam nhân cười trộm, hướng bọn họ giá giá quả đấm.

Tiêu Bạch che miệng ho nhẹ 2 tiếng, bày
nổi lên tư thế lão đại- Được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta vẫn là
ngẫm lại nên thế nào ra khỏi thành đi? Mấy người các ngươi, đều có thu
được tin tức gì? Nói nghe 1 chút!

Tần Nham Ngạo trước tiên là nói về- Ta
nghe được tin tức là: Lập tức toàn thành giới nghiêm, muốn từng nhà lục
soát thê chủ đại nhân chúng ta, bao che người giết liền cửu tộc.

Mạch Thiên Hàn nói tiếp- Ta nghe được
tin tức là: Quang Vinh vương đã suất lĩnh binh sĩ bao vây phủ thừa
tướng, nói Trầm thừa tướng mưu đồ bí mật tạo phản, bây giờ còn ko có kết quả.

Quân Thiên Hựu thì nói- Ta nghe được tin tức là: Hoàng thượng băng hà! Tin tức còn ko chưa có truyền ra ngoài, chính phong tỏa.

Tiêu Bạch than nhẹ 1 tiếng- Trời Thương Ngô, thật muốn thay đổi!

Huấn phủ thừa tướng

Trầm Thiên Lãng cùng Hoa Trầm Hương đứng mặt đối mặt, nhìn nam nhân trước mắt này vẻ mặt sát khí niên kỉ thanh,
dù cho thân kinh bách chiến Trầm Thiên Lãng, hắn khi dưới ánh mắt sắc
bén, cũng nhịn ko được nữa tâm phát lạnh ý.

Hắn chưa từng có nghĩ đến, chính mình
vất vả nửa cuộc đời tích lũy sự nghiệp cùng tài phú, liền khinh địch như vậy thất bại đi xuống.

Hắn ko cam lòng, hắn tại sao có thể đủ cam tâm?

Trầm Thiên Lãng cố gắng đè xuống nội tâm phẫn nộ, trắng nõn trên mặt vẫn như cũ cười đến vân đạm phong khinh-
Vương gia, người có hay ko nghĩ sai rồi địa phương? Hạ quan nếu thật có
lòng phản nghịch, cũng ko đến mức chờ cho tới hôm nay.

Hoa Trầm Hương cười đến tà ác- Có lẽ, thừa tướng chỉ là muốn chờ 1 cơ hội thích hợp mà thôi.

4 mắt nhìn nhau, ai cũng ko chịu thua!

1 khi chịu thua, đại biểu chính là ngày sau thần phục!

Thế nhưng, có được quá lớn quyền lợi
Trầm Thiên Lãng lại quên mất đạo lý 1 người vi thần tử hẳn là minh bạch, thiên hạ này là họ Hoa, quân muốn thần tử, thần ko thể ko tử! Dù cho
ngươi quyền lợi lớn hơn nữa, đó cũng là họ Hoa giao cho ngươi!

Vọng tưởng vượt quyền, vọng tưởng thay thế, ngươi chỉ có 1 con đường chết!

_ Ngươi muốn củng cố địa vị của mình, có thể, thế nhưng, có chút bản phận, ngươi hay là muốn thủ!

Đây là Hoa Trầm Hương đem toàn bộ người phủ thừa tướng đánh vào đại lao trước, đối Trầm Thiên Lãng nói câu nói sau cùng.

Trầm thiên lãng rốt cuộc nói ra 1 câu
nói kia- Chỉ cần vương gia giơ cao đánh khẽ buông tha mọi người phủ thừa tướng, vương gia muốn cái kia vật gì, vi thần 2 tay dâng!

Hoa Trầm Hương lạnh lùng cười- Đã muộn!
Vật kia, bản vương đã ko cần thiết! Bản vương vật cần tìm, tự nhiên có
biện pháp bắt được miệng Trầm Thiên Lãng, ngươi quá mức với tự tin,
ngươi mang đến tai nạn, ko chỉ họa cùng chính mình, còn có thể họa cùng
tử nữ!

_ Khói Nhẹ? Vương gia, van cầu ngươi,
ngươi buông tha Thẩm Tam cùng Yên nhi, van cầu ngươi, ngươi làm cho vi
thần làm cái gì cũng có thể, vương gia, vương gia… (Các nàng, ta cuối
cùng cũng tra được Nhẹ là Yên, còn Khói thì ko bít, nên giữ nguyên là
Khói Nhẹ- Milk)

Ở Trầm Thiên Lãng tuyệt vọng tro ánh mắt, tê tâm liệt phế hò hét trung, Hoa Trầm Hương tàn nhẫn mà đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.