Đọc truyện Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam – Chương 40: Bị ai ăn
Quân Phi Vũ cảm giác mình động tâm, suy
nghĩ về Hoa Trầm Hương 1 đêm, cuối cùng nặng nề đi vào giấc mộng, ngay
cả tro mộng cũng là cùng hắn cùng nhau.
Ám dạ, tứ phương vắng vẻ.
Nguyên bản ôn hoà tro ko khí, đột nhiên
cuồn cuộn nổi lên 1 trận gió, bệ cửa sổ hơi khẽ động, ko có phát ra 1
tia tiếng vang, 1 người áo đen giống như tơ liễu nhẹ lướt tiến vào, hắn
yên lặng đứng ở trước giường, vén khởi sa trướng, tĩnh lặng nhìn người
kia đẹp như mộng xuân hải đường, thấy nàng khóe môi nhẹ khởi 1 luồng mỉm cười, khiến hắc y nhân chóp mũi hừ 1 tiếng.
Nhìn nàng ở ngủ say trung đô khởi môi đỏ mọng, hắc y nhân chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, khinh thân tiến lên,
ngón tay nhẹ điểm 1 chút huyệt ngủ của nàng, liền bắt đầu nhẹ tay giải
khởi y phục của nàng.
Tuyết trắng xương quai xanh, hoàn mỹ
ngực tuyến, hắc y nhân con ngươi sắc lần nữa ám trầm, thấp giọng đô nam 1 câu gì đó, liền gạt cái khăn đen mơ hồ ở trên mặt, đem môi nhẹ nhàng mà ấn đi xuống.
Mang theo dụ hoặc hôn, nhẹ nhàng mút môi của nàng, ngay cả đang ngủ, nàng vẫn là phát ra thanh âm như tiếng mèo con than nhẹ.
Nam nhân tựa như mang theo trừng phạt
khẽ cắn 1 chút môi của nàng, đau đến nàng kêu rên lên tiếng, nhìn nàng
đôi mi thanh tú túc khởi, hắc y nhân lại thương tiếc hôn nhẹ.
Bàn tay to đưa về phía bụng của nàng,
lúc cảm giác nàng đã chuẩn bị xong, liền đem thân thể của mình ngoan mai nhập vào tro cơ thể nàng, ôn nhuận ấm áp làm cho lý trí của hắn mất
hết, bên tai vang lên tiếng nàng than nhẹ như mèo con thút thít, hắc y
nhân duyên dáng khóe môi lướt qua 1 đạo đường vòng cung mê người, dưới
thân động tác cũng càng phát ra nóng nảy.
_ Vũ nhi…
_ Ngươi là của ta, của ta…
Hắc y nhân kèm theo 1 tiếng trầm thấp,
giường lớn hoảng động được càng phát ra rõ ràng, “Két két” tiếng vang,
có thể rõ ràng dự kiến hồng la dưới trướng kịch liệt thế nào.
1 hồi hoan ái qua đi.
Hắc y nhân hài lòng nhìn ấn ký của mình ở lại trên người nàng, lại chậm rãi giúp nàng chỉnh lý hảo y phục, cuối
cùng, ở trên môi của nàng hạ xuống 1 nụ hôn, lúc này mới khinh thân rời
đi, chỉ để lại 1 phòng đầy mùi vị xạ hương, ở tro phòng bồi hồi ko đi.
Ngủ 1 giấc tỉnh, trời đã sáng choang.
Quân Phi Vũ nhớ tới hôm nay còn muốn bồi Hoa Trầm Hương trên đường phố, vội vàng đứng dậy, vừa ngồi dậy, liền
cảm giác hạ thể làm như có 1 cỗ nhiệt lưu tuôn ra, 1 cỗ mùi vị tanh tưởi quen thuộc nhảy vào chóp mũi, làm cho động tác nàng xuống giường nhất
thời xơ cứng.
Chẳng lẽ tối hôm qua 1 hồi mộng xuân kia, nhưng thật ra là thực sự xảy ra?
Mi phong của nàng hơi long khởi, là ai
dám to gan như vậy, tùy ý ra vào Phi Vũ cung, còn có thể bình yên vô sự
cùng nàng hoan ái 1 tràng? Lại ko bị người khác phát hiện?
Quay đầu lại nghĩ đến chính mình tối hôm qua khúc ý hầu hạ, mặt cười lại là đỏ bừng, chính mình tại sao có thể
như vậy đây? Làm sao lại cùng nam nhân hắc hưu, chỉ có bằng cảm giác bản năng, ý thức lại tuyệt ko rõ ràng, chẳng lẽ là bị người ta hạ mê hương?
Nàng dùng sức ngửi ngửi, lấy cảm giác
nhạy cảm cảm giác, ko có nghe thấy được mê hương vị đạo a? Vậy cũng chỉ
có 1 khả năng, người nam nhân này thân thủ nhất đẳng lợi hại, vô thanh
vô tức tới gần nàng, sau đó sẽ điểm huyệt của nàng, đã đem nàng cấp cật
kiền mạt tịnh.
Người nam nhân này, tuyệt đối là cao thủ!
Mình bị người ta ăn ko phải trả tiền còn ko biết là ai, này oan thật đúng là lớn!
Hỗn đản đáng chết này, đến tột cùng là
ai? Hắn và người đập bể cửa sổ rốt cuộc có quan hệ hay ko? Có phải là
cùng 1 người hay ko?
Quân Phi Vũ ở tro đầu tìm kiếm kẻ khả
nghi, lại cảm thấy mỗi người đều khả nghi, cáu giận rất nhiều, đáy lòng
hừ lạnh, cũng dám công nhiên chiếm tiện nghi cô nãi nãi ta, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần bị ta biết, ta nhất định sẽ hảo hảo thu thập ngươi!
Tro cung ở 1 cái góc, nam nhân đang uống trà đột nhiên ánh mắt vừa nhảy, lòng bàn chân phát lạnh, nhịn ko được
đặt chén trà xuống, cúi đầu rơi vào trầm tư.
Sau đó, đứng dậy xuất môn.
Tình nhi nhìn Quân Phi Vũ sáng sớm sắc
mặt ko tốt, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của nàng, nói đùa
nàng- Công chúa, ai dám trêu chọc khiến công chúa ko vui ? Tình nhi cho
người đi tìm hắn nha!
Quân Phi Vũ quả nhiên bị nàng chọc cười! Nha đầu kia, thật đúng là biết cách làm nàng hài lòng!
_ Ta ko sao, chính là tro lòng có cảm giác rầu rĩ. Tình nhi, đêm qua ngươi nghe được động tĩnh gì sao?
Tình nhi là nội thị cung nữ của nàng, liền ngủ ở sát vách, nếu có động tĩnh, nàng hẳn là sẽ biết nha!
Tình nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó
lắc đầu- Ko có nha! Hắc hắc, nô tỳ ngủ 1 giấc thật quá ngon, có phải hay ko công chúa gọi nô tỳ ?
_ Ko có!
_ Công chúa, được rồi! Ngươi xem 1 chút, đẹp ko? Kỳ thực công chúa mặc y sam màu hồng sắc cũng rất đẹp mắt, ngài xem đi, màu hồng này khiến da thịt công chúa càng trắng như tuyết, con
ngươi tựa như thu thủy, so với kia thanh nhã sắc, lại có 1 loại phong
tình khác!- Tình nhi xảo tiếu xinh đẹp.
_ Tình nhi, miệng của ngươi nhe, thật đúng là càng ngày càng ngọt.
Quân Phi Vũ nhìn mình tro gương, xác
thực cũng theo như lời Tình nhi, màu sắc diễm lệ, phụ trợ nàng dung nhan thanh lệ thoát tục càng xuất chúng, đặc biệt mỹ lệ, làm cho nàng nhớ
tới kia 1 loại màu hồng tuyết trắng mùa đông.
Ngoài cửa, vang lên tiếng cung nữ giữ cửa bẩm báo- Khởi bẩm công chúa điện hạ, Trầm Hương hoàng tử cầu kiến!
_ Mời hắn vào!
Hoa Trầm Hương nhẹ bộ bước đi thong thả
tiến vào, nhìn thấy 1 thân Quân Phi Vũ màu hồng đi ra, cũng ko khỏi chớp mắt, mê thần, 2 tròng mắt lóe tinh lượng quang mang, vẻ nho nhã cao
giọng ngâm nói- Sương tiêu tuyết dung xua mùa đông, vân dũng nguyệt dời
tống xuân phong, chúng mộc ko chi mộng chưa túc, độc đào lôi phát vạn
cây hồng.
Bách điểu đua tiếng thưởng phương sớm,
thiên phong bay nhanh thải mật nồng, lang nhi nghe thấy hương cầu tư
cấp, đám đám diễm lệ say tình huynh.
Quân Phi Vũ mặt cười ửng đỏ, từ này rõ
ràng là đang câu dẫn người mà! Cái gì “Lang nhi nghe thấy hương cầu tư
cấp, đám đám diễm lệ say tình huynh”, hảo cho tên Hoa Trầm Hương, mặc dù vẫn lấy ôn nhu kỳ nhân, nhưng cũng ko gặp hắn lúc nào quá e lệ, luôn
luôn lúc nào cũng khắc khắc biểu đạt tình ý về phía nàng!
Chỉ là, tình ý này rốt cuộc mấy phần thật, mấy phần giả, lại làm cho nàng nhìn ko rõ ràng lắm.
Quân Phi Vũ đành phải giả bộ như ko nghe thấy, cười hỏi- Trầm Hương, ngươi đã ăn sáng chưa?
Hoa Trầm Hương lừa lúc nàng ko để ý, đem nàng ôm vào lòng, nhẹ ngửi hương khí trên người nàng- Phi Vũ, ta chỉ
ngóng trông trời nhanh sáng 1 chút, hảo có thể nhanh lên 1 chút nhìn
thấy ngươi, khởi thân liền chạy thẳng tới nơi này, thật đúng là vô tâm
tư đi ăn sáng! Người ta nói, tú sắc nhưng xan, hiện tại ôm Tiểu Vũ, ta
đã ko cảm thấy đói bụng.
Quân Phi Vũ bị hắn chọc cho tựa như mèo
quấy nhiễu ngứa, cảm giác được hơi thở của hắn phun ở trên cổ, muốn lui
ly khai 1 điểm, trái lại bị hắn lãm càng chặt hơn, muốn ngửa đầu nói
chuyện, lại vừa lúc đụng tới môi của hắn.
Hoa Trầm Hương con ngươi đen tối sầm lại, ngay trước Tình nhi mặt, cứ như vậy hôn xuống.
_ Ô…
Quân Phi Vũ giãy giụa ko ra, đành phải
tùy ý hắn hôn, khóe mắt dư quang, đang lúc nhìn đến Tình nhi cúi đầu bả
vai ko ngừng nhún rõ ràng đang cười nàng, thầm thở dài nói, hội này
xong, nàng cái gì hình tượng cũng bị mất!
Đợi được hôn vừa phương hưu, Quân Phi Vũ nhẹ thụt 1 chút Hoa Trầm Hương- Ngươi xem ngươi, thế nào tuyệt ko kiêng kị, Tình nhi còn ở chỗ này đây!
Hoa Trầm Hương tươi cười cung cúc, liên thanh nói- Hảo, hảo, hảo, lần tới ta nhất định chú ý!
Tình nhi cũng lập tức nói- Là nô tỳ sai! Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức lui ra!- Nói xong liền chạy như 1 làn khói bay ra.
_ Ngươi xem ngươi…- Quân Phi Vũ 1 đôi
con ngươi như nước tựa như giận dữ tựa như oán than, lại như 1 làn thu
thủy, đem Hoa Trầm Hương toàn bộ nịch đi vào.
Hắn dùng ngón tay nhẹ câu dẫn ra 1 luồng tóc mái của nàng, mâu quang ở lúc nhìn đến cổ nàng thượng ấn xanh tím,
tro nháy mắt ám trầm, cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ thì thầm- Tiểu Vũ, lần
tới ko được phép để cho người khác đem ấn ở lại trên người của ngươi,
ngươi là của ta!
_ Trầm Hương, ngươi…- Quân Phi Vũ vừa thẹn vừa giận.
Nàng đã cố tình lựa cho mình 1 thân quần lụa mỏng màu hồng, chính là muốn che khuất tên khốn kiếp ko biết tên
ngày hôm qua kia lưu lại ấn, ko nghĩ tới, vẫn bị hắn xích 1 lõa yết lộ
ra, mặt thật ko biết giấu đi đâu mà.