Đọc truyện Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam – Chương 32: Dập lửa cứu người
Kia trân châu bàn lệ tích, làm cho thân
thể Tiêu Bạch chấn động, con ngươi đen nội tro nháy mắt tràn đầy yêu
thương, khẽ than nhẹ 1 tiếng, cúi đầu, đem lệ kia cay đắng từng chút
từng chút dùng môi nhẹ nhàng lau đi.
Quân Phi Vũ chỉ cảm giác mình muốn nổ
tung, thân thể khô nóng, lòng tràn đầy khát vọng, kia còn phải chịu đựng thân thể của hắn ôn nhu ma xát cọ qua lại, cũng ko biết ở đâu ra khí
lực, xoay người 1 cái đã đem hắn đặt ở dưới thân.
Quân Phi Vũ đem tất cả thẹn thùng xấu hổ quăng ra phía sau, mang theo 1 loại điên cuồng, thỏa thích ở trên người của hắn phát tiết dục vọng của mình, phát tiết ẩn nhẫn tức giận của
chính mình.
Hồng la tro trướng, mơ hồ có thể thấy
được kia trắng muốt như nguyệt thân thể ko ngừng phập phồng, nam nhân
thường thường phát ra 1 tiếng kêu rên sung sướng đến cực điểm, dẫn tới
mấy nam nhân đứng ở ngoài tấm bình phong tâm dương đã đi tới gian nan.
_ Kỳ quái, vì sao lúc chúng ta cùng công chúa đại hôn, thế nhưng ko thể cùng công chúa đi tới việc động phòng?
Thế nhưng lần này lại dễ dàng như vậy?- Trình Nhất Đao thẳng tính, nghĩ
cái gì thì nói cái đó.
Kỳ thực hắn nói câu này, mấy vị nam nhân khác đồng dạng nghĩ tới.
Lúc đó, ở đại hôn lúc uống rượu giao bôi thì bị Quân Phi Vũ hạ dược, ngũ nam nhân như khốn thú phát cuồng, ở
thời gian cấp muốn tìm người phát tiết, nhưng mà lại ko thể chạm vào
người Quân Phi Vũ, mỗi người chỉ cần vừa đụng thân thể của nàng, giống
như là chạm đến lôi điện, toàn thân đau đớn, ko thể nhúc nhích.
Quân Phi Vũ lại ở 1 bên mắt lạnh nhìn
bọn họ cười nhạo, cuối cùng, ngũ nam nhân ko còn cách nào khác, chỉ có
thể cắn răng, ko quan tâm mặt mũi, dùng hết các loại biện pháp giúp đối
phương phát tiết.
Ngày đó chật vật, bọn họ cả đời khó quên!
Mà ngũ nam nhân bọn họ tro lúc đó hữu nghị, cũng bởi vì ngày đó mà thành lập.
Về sau bọn họ mới biết được, thuốc là
Quân Phi Vũ tự mình hạ, nàng còn chế nhạo nó với bọn họ, chính là muốn
xem bộ dạng của bọn họ chật vật sẽ như thế nào, nàng vì chán ghét bọn họ bộ dáng luôn luôn cao cao tại thượng, do bị ép buộc làm phu thị của
nàng nên lòng luôn ko cam ko nguyện, lúc này mới nghĩ ra biện pháp tàn
ác đến chỉnh bọn họ.
Từ đó về sau, ngũ đại phu thị cùng nàng
giống như nước với lửa, cộng thêm Quân Phi Vũ bình thường làm nhiều việc ác, làm cho 5 người bọn họ càng đối với nàng tránh như rắn rết, lại cảm thấy giam ở thâm cung hoài bão khó thi, cho nên mới có ý muốn ly khai.
Thật ko ngờ, hôm nay nhìn Tiêu Bạch cùng nàng thế nhưng như vậy hoàn hảo thuận lợi, chẳng lẽ là thân thể của nàng có chuyện?
Mọi người cùng nhau ôm tâm sự, cũng ko biết qua bao lâu, Tiêu Bạch ám câm thanh âm truyền ra- Nhị đệ, ngươi mau vào giúp.
Mạch Thiên Hàn vội vàng đứng dậy đi vào
nội thất, nhìn Tiêu Bạch đã đầu hàng, Quân Phi Vũ lại vẫn như cũ chặt
chẽ ôm hắn ko chịu phóng- Đại ca, này…
_ Nhanh lên 1 chút, ko có thời gian do
dự! Thuốc này dược tính quá mạnh mẽ, sợ rằng hôm nay 5 người chúng ta
thượng đủ mới có thể bãi bình, nếu như ko giúp nàng giảm lửa này, sợ
rằng sau này hậu họa vô cùng.
Mạch Thiên Hàn ko có nói thêm 1 câu,
thẳng cởi y phục của mình rồi leo lên giường, ngay lập tức nhìn thấy 1
chút hoa mai trên giường (Ý Hàn ca là máu xử nữ như hoa mai nở đỏ thẫm
trên giường), 2 tròng mắt trợn tròn- Đại ca, đây là…
Tiêu Bạch sắc mặt có chút trầm trọng-
Ngươi nghĩ ko sai! Thê chủ đại nhân của chúng ta còn là 1 nữ nhi ngươi
động tác ôn nhu 1 chút.
Ở bên ngoài bình phong Tần Nham Ngạo
nghe thấy Tiêu Bạch vừa nói như thế, lập tức nhảy dựng lên- Đại ca,
thuốc này dược tính quá mạnh, thê chủ đại nhân lại là cái nữ nhi, thân
thể của nàng sẽ chịu ko nổi! Nghe nói nữ hoàng bệ hạ có “Ngọc Sương Mai” dùng để hóa giải loại thương thế này, các ngươi ở lại nhìn, ta đi thỉnh nữ hoàng bệ hạ cầu 1 lọ đem đến.
_ Hảo, ngươi nhanh đi!
Tiêu Bạch nhìn kiều người trên giường
kia, sâu tro mắt ngập tràn sủng nịnh ko hề che giấu, từ nay về sau, mệnh của hắn sẽ giao cho nàng!
Ngay khi bọn họ còn đang nghi hoặc ai hạ dược, sao lại hạ thuốc dược tính quá mạnh như vậy đồng thời, ở Phượng
Nghi cung trước mặt nữ hoàng bệ hạ Quân Mạc Sầu, đang đứng cái kia xuất
quỷ nhập thần hắc y nhân, đang nghe hắn hồi bẩm, Quân Mạc Sầu mặt cười
thượng hiện ra nhợt nhạt tiếu ý.
_ Vô Tâm, ngươi thấy được bọn họ đã hoàn thành chuyện tốt?
_ Dạ! Lúc Vô Tâm đi, Tiêu đại nhân người đã thành sự, Mạch đại nhân đang thay thế. Vô Tâm còn nghe được Tần đại
nhân nói muốn cầu xin bệ hạ Ngọc Sương Mai, liền vội vàng quay trở về.
Quân Mạc Sầu tiêm vung tay lên- Vất vả ngươi rồi! Đi xuống nghỉ ngơi đi!
Nhìn Vô Tâm thân ảnh biến mất, Quân Mạc
Sầu cười thì thào tự nói- Như thế rất tốt, Xuân Phong Ngọc Lộ hoàn rốt
cuộc cũng có công dụng, chỉ còn chờ xem Phi Vũ của chúng ta chuẩn bị
giương cánh bay lên!
Lúc này, nội thị ở ngoài cửa nhẹ bẩm- Khởi bẩm nữ hoàng bệ hạ, Tần đại nhân của Phi Vũ cung người nói có chuyện gấp cầu kiến.
_ Cho hắn tiến vào.
1 đạm thân ảnh màu lam bước nhanh đến, 1 đôi mắt hoa đào nhìn thấy Quân Mạc Sầu chưa ngữ đã cười, nhưng tuấn mỹ
trên mặt lại tràn đầy sốt ruột- Nham Ngạo khấu kiến nữ hoàng bệ hạ!
Quân Mạc Sầu nhàn nhạt nói- Miễn lễ! Nham Ngạo, vội vã như vậy tới gặp trẫm, là có chuyện gì?
Tần Nham Ngạo thẳng tắp quỳ xuống- Thỉnh nữ hoàng bệ hạ thứ tội, Lục công chúa điện hạ trúng xuân dược, công
chúa thân thể vốn quen chiều chuộng, huynh đệ chúng ta sợ công chúa bị
thương, vì thế, muốn hướng nữ hoàng bệ hạ cầu xin 1 lọ Ngọc Sương Mai,
dùng để chi thương cho công chúa.
_ Bị người hạ dược?
Quân Mạc Sầu thanh âm đã đạm nhạc, nghe
vào tro tai Tần Nham Ngạo lại tựa như sét đánh bưng tai, hắn lập tức
nói- Thỉnh nữ hoàng bệ hạ yên tâm, Nham Ngạo nhất định sẽ thay người tra ra manh mối, cấp công chúa điện hạ cùng nữ hoàng bệ hạ 1 câu trả lời
thỏa đáng.
Quân Mạc Sầu dừng lại lời của hắn- Được
rồi! Việc này ko cần các ngươi phải tra tìm, các ngươi chỉ cần hảo hảo
hầu hạ công chúa điện hạ là được. Người tới, đem Ngọc Sương Mai đưa cho
Tần đại nhân.
Bắt được Ngọc Sương Mai Tần Nham Ngạo, 1 khắc cũng ko dám dừng lại, lập tức lại hướng phía Phi Vũ cung vội vàng trở về.
1 phòng mỹ loạn, tro phòng Tiêu Bạch nguyên bản nhàn nhạt mùi đàn hương, mặt khác đều đã bị 1 loại hơi thở hoan ái sở che giấu.
Tần Nham Ngạo chạy vào tro phòng, ko dám dừng lại, vội vàng đem Ngọc Sương Mai đổ vào miệng của Quân Phi Vũ, kia lạnh lẽo cảm giác, làm cho Quân Phi Vũ thoải mái mà hừ lên tiếng.
Đôi mắt sáng nhẹ liếc quá khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Nham Ngạo, hiện lên 1 tia cảm kích.
Quân Phi Vũ ko biết trận chiến này giằng co bao lâu, chỉ biết là, cuối cùng, thân thể của mình hư thoát!
Ngày thứ 2, yếu ớt tỉnh dậy, lại phát
hiện mình đã về tới tẩm cung của mình, thân thể cũng cảm giác nhẹ nhàng
khoan khoái, hẳn là đã xử lý qua. Hoàn hảo, tỉnh lại ko cần đối mặt với 5 người bọn họ, bằng ko thật muốn xấu hổ tới chết.
_ Tình nhi…
Quân Phi Vũ xoay người xuống giường, lại phát hiện cho dù có lăn qua lăn lại như vậy, toàn thân của nàng lại
hoàn toàn ko có cái loại cái cảm giác xương cốt muốn gãy nát này, trái
lại như là toàn thân tràn đầy thoải mái phấn chấn, liền thân thể cũng
cảm thấy nhẹ nhàng.