Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện – Chương 34: Đoan phi nguyệt tân
Mới tạ ơn xong, phía sau đã có giọng nói yếu ớt của nữ tử truyền tới: “Tối đó, Chân tiệp dư ở chỗ bản cung.”
Tôi nghe vậy liền cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Đoan
phi đang được hai thị nữ đỡ hai bên bước đến Thận Đức đường.
Tôi cảm giác như mình đang mê sảng, vì mọi việc xảy ra quá nhanh.
Thấy Đoan phi từ từ tiến vào và run rẩy hành lễ, Huyền Lăng liền nói: “Không phải trẫm đã nói với nàng rằng nàng không phải hành lễ sao?” Rồi lại
ngạc nhiên hỏi: “Sao nàng lại ra ngoài vậy? Chẳng phải thái y đã dặn
nàng thời tiết nóng nực không nên ra ngoài?” Khi nói chuyện đã có cung
nữ mang ghế dựa bằng gỗ hoa lê lớn đến mời cô ấy ngồi xuống.
Đoan phi đáp: “Thần thiếp mới đến không lâu, lại thấy trong này hình như có đại sự nên nhất thời chưa dám vào.”
Hoàng hậu thổn thức nói: “Đoan phi, đã nhiều ngày nay không gặp muội muội.”
Đoan phi ngồi dưới trướng đế hậu, hạ thấp người kính cẩn nghe theo nói:“Đáng lý ra mấy ngày gần đây thần thiếp muốn thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu, nhưng thân thể vẫn bị bệnh, thật sự cảm thấy hổ thẹn. Sáng sớm hôm nay chợt nghe thấy Ôn Nghi công chúa không khoẻ, thần thiếp không yên
lòng nên vội vã đến xem.” Rồi cô ấy mỉm cười với Huyền Lăng: “May mắn là thần thiếp đến đây, nếu không chỉ sợ tại Thận Đức đường này sẽ có người phải xướng bài ‘Đậu Nga oan’.”
Huyền Lăng hỏi: “Đoan phi vừa nói đêm nọ ở cùng Chân tiệp dư là thật sao?”
Đoan phi thản nhiên mỉm cười, nói với giọng rất êm tai: “Tối hôm đó, thần
thiếp thấy tiệp dư một mình ra khỏi Phù Lệ điện từ đằng xa, bộ dáng hơi
say nên nhất thời lo lắng liền cùng thị nữ đến xem. Thần thiếp gặp tiệp
dư ở cây cầu bên cạnh hồ Phiên Nguyệt, sau đó cùng đến Vũ Hoa các của
thần thiếp, cùng nhau trò chuyện hàn huyên một hồi lâu.” Nụ cười của cô
ấy tái nhợt như mây bay, quay đầu gọi thị nữ bên cạnh: “Như Ý.”
Cung nữ có tên Như Ý quỳ xuống nói: “Dạ. Đêm đó nương nương cùng tiểu chủ ở
Vũ Hoa các bàn luận kinh phật, rất là hợp ý cho đến khi tiểu chủ nói
rằng không còn sớm nữa mới vội vàng trở về Phù Lệ điện.”
Hoàng hậu lại cười nói: “Nói như vậy thì chuyện của Ôn Nghi công chúa không liên quan đến Chân tiệp dư rồi.”
Hoa phi thản nhiên nhìn về phía Đoan phi nói: “Đoan phi tỷ tỷ đến thật đúng lúc, như cơn mưa cứu nạn vậy.” Nói đoạn cô ta cười như không cười, hai
hàng lông mày cau lại: “Nghe nói tỷ tỷ vẫn không khoẻ nên dưỡng bệnh ở
trong cung, sao đêm đó lại cao hứng như vậy, không để ý tới lời thái y
dặn mà lại ra ngoài?”
Đoan phi hơi đỏ mặt, không nhanh không chậm đáp: “Người có bệnh lâu ngày
đúng ra là không nên ra ngoài, nhưng ở trong cung mãi cũng phiền muộn
không chịu nổi. Đêm đó, nghe nói trong cung có yến hội, nghĩ rằng sẽ
không quấy nhiễu người khác, nên mới dẫn theo cung nữ ra ngoài giải
sầu.” Nói xong, cô ấy cười ôn hòa, yếu ớt nhìn tôi và tiếp lời: “Không
ngờ bản cung và Chân tiệp dư lại có duyên như vậy.”
Có không lanh lợi tới đâu cũng biết là Đoan phi đang giúp tôi, nhưng điều
khiến tôi không hiểu là cô ấy vì sao cô ấy lại đột ngột giúp tôi như
vậy. Nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều, lập tức mỉm cười nói: “Vâng. Muội
muội cũng cảm thấy như vậy.”
“Ủa?” Hai mắt Hoa phi híp lại, đôi lông mi dài tạo thành đường cong trên
gương mặt, nơi đeo kim châu trên lông mi tựa hồ không chịu nổi gánh nặng lóe ra hào quang khiến cho người khác thấy chói mắt, xa hoa dị thường.
Cô ta nói: “Vậy bản cung có nghi hoặc hỏi, sao lúc nãy tiệp dư không nói ra việc gặp Đoan phi giữa đường để chứng minh rõ rằng mình không có
tội?”
Đoan phi đang muốn đáp lại đột nhiên ho khan không ngừng lại liên tục thở dốc, gương mặt đỏ bừng quay về phía tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thần thiếp vốn
không nên giấu diếm việc này với hoàng thượng cùng hoàng hậu, nhưng thần thiếp không muốn nói ra việc Đoan phi nương nương ra ngoài hôm đó, sợ
hoàng thượng và hoàng hậu lại lo lắng. Cho nên ngày đó, nương nương đã
cùng thần thiếp giao hẹn sẽ không cho ai biết việc này. Ai ngờ lại liên
lụy đến chuyện của công chúa. Thần thiếp nghĩ rằng hoàng thượng thánh
minh, hoàng hậu đoan tuệ, nhất định sẽ tra ra manh mối. Còn thần thiếp
một thân trong sạch, huống hồ lại không nghĩ đến việc thất tín với Đoan
phi nương nương nên nói năng thận trọng.”
Hoa phi còn muốn nói gì nữa thì Đoan phi đã chặn lời cô ta và chậm rãi nói: “Sao? Hoa phi muội muội không tin ta à?”
Hoa phi nói: “Không phải là muội muội đa nghi, mà là cảm thấy tỷ tỷ cùng Chân tiệp dư có vẻ rất thân quen với nhau.”
Đoan phi cười nhẹ: “Bản cung cùng tiệp dư mới gặp nhau hai lần, lần đầu gặp
là hôm sinh thần Ôn Nghi. Hoa phi nói vậy là ám chỉ bản cung cố ý bao
che sao?” Nói xong thương cảm lắc đầu: “Bản cung bị bệnh, vốn dĩ không
nên lo toan nhiều chuyện thì việc gì phải nói nói dối che chở cho một vị tiệp dư mới được tấn phong.”
Mọi người thấy một Đoan phi gầy yếu thái độ ở trước mặt Hoa phi như thế thì thương cảm, không khỏi ghé mắt kín đáo nhìn Hoa phi. Hoa phi không biết nói gì chống đỡ, đành phải hạ giọng: “Bản cung chỉ tưởng như vậy, Đoan
phi tỷ tỷ đa tâm quá rồi.”
Huyền Lăng không để ý hai người họ tranh cãi, đứng dậy đi tới trước mặt tôi,
tay đỡ tôi dậy: “Vĩ sinh trưởng tồn giữ lời tín [1], trẫm tiệp dư không
tốn cổ nhân.”
Đáy lòng âm thầm thở ra một hơi. Đá cẩm thạch cực cứng rắn, do quỳ lâu nên
hai chân tôi đã sớm tê liệt. Tôi cắn răng lấy tay trên mặt đất nhẹ nhàng xoa bóp, xong lại nắm lấy tay Huyền Lăng giãy dụa đứng lên, không ngờ
đầu gối mềm nhũn râ, ỷ lại dựa vào người chàng.
Trước mắt bao người đang tỏ ra đại thị quẫn bách, mặt tôi tự dưng nóng lên.
Hoa phi cắn răng một cái, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn. Hoàng
hậu mỉm cười nói: “Ngồi xuống đã, để thái y khám xem. Mùa hè xiêm y mỏng manh, đừng để vì quỳ mà phát bệnh.” Nói xong liếc mắt nhìn Hoa phi.
Ngay lập tức, có cung nữ đặt ghế dựa cạnh Đoan phi mời tôi tọa hạ. Thấy tôi không việc gì ngồi xuống, Huyền Lăng mới buông tay.
Đoan phi đảo mắt nhìn chung quanh cung nữ phía sau các phi tần, sắc mặt tái
nhợt ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: “Hoa muội muội không tin lời bản
cung có lý. Vừa rồi bản cung ở ngoài tựa hồ nghe có cung nữ nói đêm đó
thấy tiệp dư đi về hướng Yên Sảng trai, chi bằng làm sáng tỏ một chút
cũng tốt, để tránh về sau sự tình thêm rối rắm. Không biết ý của hoàng
thượng cùng hoàng hậu như thế nào?”
Hoàng hậu nói: “Đương nhiên là tốt.” Sau đó, giọng điệu trở nên tàn khốc:“Vừa rồi ai là người chỉ chứng tiệp dư? Tự mình quỳ xuống mau.”
Lập tức có hai cung nữ quỳ xuống, mặt mũi thất sắc cúi người. Hoàng hậu
nói: “Hai người các ngươi đều là chính mắt thấy Chân tiệp dư tiến vào
Yên Sảng trai sao?”
Một cung nữ thưa: “Nô tỳ thấy tiệp dư đi về phía Yên Sảng trai, về phần có vào hay không… hình như… hình như?”
“Hình như cái gì? Quả thực là ‘không biết’.” Lại nhìn về phía một cung nữ khác: “Còn ngươi?”
Nàng ta cúi đầu càng thấp, kích động nói: “Nô tỳ chỉ thấy một mình tiệp dư.”
Hoàng hậu không để ý tới các nàng, chỉ nói: “Hoàng thượng, người xem.”
Huyền Lăng lộ ra thần sắc chán ghét: “Tuỳ hoàng hậu xử trí. Có điều không được dung túng loại cung nhân này.”
Hoàng hậu phân phó cho Giang Phúc Hải: “Kéo xuống vả năm mươi cái làm gương.”
Ngay sau đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tát vang dội cùng tiếng cung nữ
khóc lóc, Hoa phi dường như mắt điếc tai ngơ, quay đầu nháy mắt với Tào
tiệp dư, chợt lại làm như không có việc gì ngồi ngay ngắn ở đó.
Tào tiệp dư ôm ấp Ôn Nghi, xấu hổ tiến lên nói: “Mới vừa rồi hiểu lầm tiệp dư muội muội, thật sự có lỗi với muội muội.”
Tôi chỉ lắc đầu: “Không sao. Thân là thân mẫu của công chúa, tỷ tỷ quá lo lắng cho Ôn Nghi công chúa cũng là điều hiển nhiên.”
Hoa phi miễn cưỡng cười mỉa nói: “Vừa rồi hiểu lầm tiệp dư, là bản cung
quan tâm cho công chúa nên mới nóng vội, thỉnh tiệp dư đừng phiền lòng.”
Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào cô ta: “Sao lại như vậy được. Thành ý của nương nương thần thiếp hiểu rõ.” Hoa phi bị tôi ế trụ, lại không thể nào phản bác, chỉ nói: “Tiệp dư hiểu được là tốt rồi.”
Không khí vẫn đang có chút cứng ngắc, Đoan phi ở ghế đối diện Huyền Lăng khẽ
cười nói: “Thần thiếp ngày ấy đứng ở xa có nghe thấy Phù Lệ điện truyền
tới tiếng hát tuyệt vời, rất là thân thiết quen tai, không biết là ai đã hát vậy?”
Huyền Lăng hơi sửng sốt, hoàng hậu đã giành nói trước: “Là An mỹ nhân mới
được tấn phong. Khó trách muội muội mới đứng từ xa mà nghe đã quen tai,
gần đây ở trong cung toàn là muội ấy ca hát.” Nói xong gọi Lăng Dung
tiến lên hướng Đoan phi thỉnh an.
Đoan phi kéo tay muội ấy, tỉ mỉ nhìn trong chốc lát rồi khen: “Bộ dạng thật thanh tú. Chúc mừng hoàng thượng có được giai nhân.”
Huyền Lăng mỉm cười vuốt cằm, tôi âm thầm kinh ngạc, trước kia vẫn nghĩ rằng
Đoan phi nhu nhược chứ không nghĩ tâm tư cô ấy cũng tinh mịn, ứng đối
thong dong. Nhưng cô ấy mặc dù đang khen tặng lại đi nói một câu “Chúc
mừng Hoàng Thượng có được giai nhân”, hết nhìn tôi lại nhìn Lăng Dung.
※※※※※
Huyền Lăng đích thân đưa tôi trở về Nghi Phù quán mới tới Nam Huân điện xử lý chính sự.
Ngồi được một lát, tôi suy tính Đoan phi có đi chậm thì ắt hẳn cũng đã đến
cây cầu trước Nghi Phù quán liền dẫn theo Cận Tịch chậm rãi đi ra ngoài. Quả nhiên, tôi thấy Đoan phi đang ngồi ở trên kiệu đi tới.
Y lễ đứng một bên chờ kiệu đi qua. Đoan phi thấy tôi, hô một tiếng
“Đình”, để cung nữ đỡ lấy rồi hạ kiệu nói: “Thật đúng lúc. Không bằng
tiệp dư đỡ bản cung đi một chút.”
Tôi theo lời đồng ý với cô ấy. Một đường đầy bóng râm, phượng vĩ dày đặc,
càng lúc càng xa, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe tiếng chim hót chiêm chiếp. Bỏ lại thị nữ bên người khá xa, tôi đỡ lấy tay Đoan phi, nhẹ giọng nói: “Đa tạ nương nương hôm nay đã giải vây cho thần thiếp. Chỉ có điều…”
Cô ấy đi trước, một lát sau mới nói: “Muội muội không cần cám ơn bản cung, bản cung phải giúp muội lấy lại công đạo.”
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy : “Nương nương tin thần thiếp trong sạch?”
Nụ cười của cô ấy mỏng như mây bay, tao nhã nói: “Ta thấy muội một mình từ hướng bồn Đồng Hoa ra rồi đi qua cổng cung của ta, tính toán kỹ càng
giờ giấc thì biết ngay người đó không phải muội.”
Tôi nói: “Ngày ấy lại vội vàng không thấy nương nương để thỉnh an nương nương, thật sự là thất lễ, mong nương nương thứ tội.”
“Không sao. Bản cung vì nghe thấy tiếng ca động lòng người nên mới đứng ngoài
cửa cung lắng nghe.” Cô ấy cảm thán, cười yếu ớt: “Tiếng ca của An mỹ
nhân đầy tuổi trẻ, làm bản cung thoáng cái đã cảm thấy thời gian trôi
qua rất nhanh.”
Tôi cười nói: “Nương nương đang đến lúc đẹp nhất, sao lại nói đến chuyện thời gian.”
Cô ấy mỉm cười: “Làm sao còn đẹp được?” Nói xong ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.
Tôi bị cô ấy nhìn như vậy thì ngượng ngùng, liền gọi: “Đoan phi nương nương.”
Cô ấy định thần lại, ôn nhu nói: “Dung mạo của Tiệp dư mới là đẹp, khó trách Hoàng Thượng thích muội như vậy.”
Tôi khiêm tốn nói: “Nương nương cười chê rồi.”
Tôi giúp cô ấy dựa vào lan can bằng trúc của cây cầu trên mặt hồ: “Ngày ấy
thấy tiệp dư có vẻ vội vàng, lại có nét ưu sầu, không biết là vì sao?”
Tôi còn đang chần chờ chần thì cô ấy đã tiếp tục: “Tiệp dư không muốn
nói cũng không quan trọng. Bản cung tuy rằng bình thường không qua lại
với người khác, nhưng trong cung có chuyện gì bản cung đều biết chứ
không phải là hoàn toàn không biết gì.”
Tôi vô tâm thưởng thức cảnh vật xung quanh để che giấu ý nghĩ của mình.
Nhìn non sông tươi đẹp, trên nửa mặt hồ, hoa sen đã sớm không còn vẻ
hồng tươi, có vẻ sắp héo. Tôi chỉ yên lặng không nói.
Trong ánh mắt Đoan phi là một ánh nhìn ảm đạm mờ nhạt, ngọc phỉ thuý ở hai
bên thái dương trên mái tóc đen dài của cô ấy nhìn không còn được mới,
chỉ còn vầng sáng mỏng: “Tiệp dư không cần thương cảm như thế. Bản cung
vốn là không bằng người khác, muốn nói thì đừng nói với bản cung. Hẳn là tiệp dư hiểu được, xưa nay loại tình cảm của nam tử bất quá là ‘Hoan đi ban ngày tâm, nhắm hướng đông mộ còn tây’[2] mà thôi, huống chi là vua
của một nước? Nếu tiệp dư thương cảm thì chính là khiến bản thân khó
xử.”
Đáy lòng tôi không khỏi trào lên một cảm giác không phục liền hỏi: “Chẳng lẽ không nên yêu hoàng đế?”
Đoan phi một hơi nói rất nhiều, thở hồng hộc, trên mặt vẫn cố tươi cười như
cũ: “Tiên đế chung ái Thư quý phi đến như vậy, mà không chỉ có thái hậu
cùng nhiều phi tần khác lại có rất nhiều nữ nhân. Quân tử đều thắng nam
tử tầm thường, ngươi muốn xem khai mới tốt. Nếu không chỉ biết người này khổ.”
Tôi đáp: “Vâng. Nương nương nói những câu có lý. Thần thiếp hiểu được.”
Đoan phi nói: “Có lý hay không có lý, tiệp dư hiểu được mới tốt.”
Đoan phi một lúc lâu sau không thèm nhắc lại, chuyên tâm nhìn bầy cá chép
hồng đang an nhàn trong hồ. Tôi cũng nâng một cành dương liễu trên tay
để thưởng thức, vo nhỏ lá liễu vụn ném vào hồ, khiến cho bầy cá chép
hồng lớn nhỏ đều buồn bực, tranh nhau ăn.
Đoan phi lưu ý ngắm cá chép nhỏ du hành sau đuôi cá chép lớn, bất giác ngữ
khí có vẻ thương tiếc, lẳng lặng nói: “Ôn Nghi công chúa rất đáng yêu,
đáng tiếc lại bị bệnh suyễn.”
Tôi nghe cô ấy nói có vẻ kỳ quái, không nhịn được mỉm cười nói: “Đoan phi
nương nương sao lại nói vậy? Công chúa tuy rằng thân thể yếu ớt, nhưng
là kim chi ngọc diệp, đương nhiên sẽ có thần phật bảo hộ.”
Đoan phi đang vẻ buồn bã, chợt hơi lộ thần sắc ra yếm khí: “Thần phật trên
trời đều hưởng thụ hương khói, đâu có rảnh quan tâm thế nhân khó khăn.
Huống chi nếu tiểu quỷ khó xử, chỉ sợ thần phật cũng không giữ được
người.”
Tôi âm thầm líu lưỡi, không nghĩ Đoan phi nhìn mặt có vẻ nhu nhược nhưng
tính tình lại kiên cường như thế, không khỏi sinh hảo cảm với cô ấy.
Cô ấy tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này của Tào Cầm Mặc vốn dĩ không sinh được,
nàng ta hoài thai không đúng thời điểm. Có sinh thì sẽ sinh non, vị trí
của thai khí lại không xuôi, gần như nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên
hoàng thượng đặc biệt yêu thương đứa nhỏ này.” Cô ấy thở dài: “Những đứa trẻ trong cung nhìn đều tôn quý, kỳ thật phải chịu nhiều nguy hiểm bất
trắc hơn những đứa trẻ bên ngoài.”
Tôi biết Đoan phi đã nhiều năm mà không có con nên đối với vấn đề sinh con
cho nối dõi hoàng thượng thì đặc biệt mẫn cảm, an ủi khuyên giải: “Nương nương hiền lương thục đức, ngày thường phải nên an dưỡng nhiều hơn, đến khi ngọc thể khoẻ mạnh thì sinh hạ hoàng tử cùng công chúa cho hoàng
thượng.”
Đoan phi chua sót cười: “Tiệp dư nói lời tốt lành như vậy. Chỉ sợ bản cung không có phúc khí này.”
Tôi nghe cô ấy nói thì thương cảm, bất giác cực khác, nói: “Nương nương
đang đến tuổi rực rỡ, tội gì lại phải nói lời không vui như vậy.”
Cô ấy ngửa đầu nhìn trời, buồn bã nói: “Nếu như đạt được ước nguyện này,
ta tình nguyện giảm thọ mười năm.” Dứt lời quay đầu thống khổ, dung sắc
trắng bệch như tờ giấy ở dưới ánh mặt trời sáng ngời: “Chỉ sợ cho dù bản cung có giảm thọ nửa đời cũng không có thể được điều mong muốn .”
Có lẽ cô ấy có bệnh kín nên không thích hợp mang thai, khiến tôi không khỏi âm thầm vì cô ấy tiếc hận.
Cô ấy không nói tiếp, hướng tôi nói: “Việc này là nhằm vào tiệp dư, tiệp
dư phải cẩn thận. Bản cung chỉ che chở cho tiệp dư được một lần chứ
không phải lúc nào cũng che chở được.”
Tôi nói: “Vâng. Tạ nương nương lo lắng chu toàn, thần thiếp có rảnh sẽ lại đây bái phỏng nương nương.”
Cô ấy lắc đầu, nói là thân thể không khoẻ, giọng nói càng thêm mỏng manh:
“Không cần. Thân tàn mang bệnh không tiện gặp người khác. Huống chi…” Cô ấy uyển chuyển liếc mắt nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “… bản cung
cùng tiệp dư không gặp mới có lợi.”
Mặc dù tôi không hiểu ý cô ấy lắm nhưng mà thấy Đoan phi làm người xử sự có thâm ý khác, cũng xuất kỳ bất ý đành vuốt cằm nói: “Được.”
Khi nói chuyện, Đoan phi càng ngày càng thở dồn dập. Cung nữ bên cạnh cô ấy bước lên phía trước lấy ra cái bình sứ để cô ấy nuốt vào hai viên thuốc đen như mực, đoạn cười nói với tôi: “Hồi bẩm tiệp dư tiểu chủ, sắp tới
giờ nương nương phải uống thuốc rồi.”
Tôi nửa quỳ, thưa: “Thần thiếp không quấy rầy nữa. Cung tiễn nương nương.”
Cô ấy miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, giãy dụa bám lấy tiểu cung nữ để lên kiệu rồi rời khỏi đây.
—————————————-
Chú thích:
[1] vĩ sinh giữ lời: Vĩ sinh là coi trọng tín nghĩa điển phạm,“Vĩ sinh cùng nữ tử mong đạt được kiều hạ. Nữ tử không đến, thủy tới không đi. Vĩ
sinh giữ lời mà tử.”–[ sử ký? Tô tần liệt truyện ]
[2] xuất từ [ nửa đêm ca ]. Toàn văn như sau: Nông chỉ sao Bắc cực tinh,
ngàn năm vô dời đi. Hoan đi ban ngày tâm, nhắm hướng đông mộ còn tây.
Hình dung nam tử thay lòng đổi dạ.