Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện – Chương 230- phần 01
Bao
phen hồn mộng được tương phùng[25]
[25]
Trích Giá cô thiên – Thái tụ ân cần phủng ngọc chung của Án Kỷ Đạo. Dịch thơ:
Nguyễn Thị Bích Hải. Nguyên văn Hán Việt: Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng – ND.
Chờ khi đoàn người đó tới gần rồi, chỉ thấy
tất cả đều mặc trang phục binh sĩ Đại Chu, người thì nhanh nhẹn cường tráng,
ngựa cũng cao lớn uy phong. Mười hai kỵ sĩ đi đầu phi ngựa tới cách chúng tôi
chừng hơn ba mươi bước chân thì tách sang hai bên, nhường đường cho kỵ sĩ theo
sau tiến tới. Người đó mặc một bộ giáp trụ màu trắng bạc, sau lưng còn khoác áo
choàng phấp phới bay khiến dáng vẻ anh tuấn lại càng tăng thêm mấy phần.
Cảm giác ấm áp không kìm được trào dâng tự
đáy lòng, cuối cùng ngưng tụ lại và biến thành những giọt lệ rưng rưng trong
mắt tôi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng y sẽ tới đây như
thế.
Ma Cách đưa mắt liếc tôi, đoạn nhướng mày
nhìn y, nói: “Thực không ngờ các hạ lại xuất hiện ở đây vào lúc này.”
Y ngồi trên ngựa, cung tay cười, nói: “Khả
hãn vội vã rời khỏi Đại Chu, Thanh không kịp đưa tiễn, lại sợ sau này khó mà
gặp lại, do đó mới đặc biệt tới đây.” Rồi y lại nhìn qua phía tôi. “Hoàn Nhi,
nàng đưa tiễn Khả hãn đã lâu rồi, nên theo ta quay về thôi.”
Binh mã xung quanh đều không có hành động
gì, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi vù vù không ngớt, thỉnh thoảng lại xen lẫn
vài tiếng ngựa kêu phì phì. Tôi hơi sững ra, bao nhiêu năm nay y chưa từng gọi
tôi là “Hoàn Nhi” trước mặt người ngoài như thế. Dõi mắt nhìn đi, tôi thấy bên
cạnh y là A Tấn và một thiếu niên vô cùng tuấn tú, còn sau lưng họ thì chỉ có
khoảng hơn ngàn người, nhìn lối ăn mặc thì đều là thân vệ trong vương phủ, chắc
hẳn đều là người của phủ Thanh Hà Vương và Bình Dương Vương, không có người
ngoài đi theo. Tôi thoáng yên tâm hơn một chút, thế nhưng ngay sau đó trái tim
đã lại nảy lên liên hồi, một khi Huyền Lăng biết việc y xuất quan thì hậu quả
sẽ như thế nào…
Lòng tôi đau đớn không thôi, Huyền Thanh ơi
Huyền Thanh, muội đã phải tìm đủ mọi cách để giữ cho huynh được an toàn, huynh
cớ gì còn vì muội mà mạo hiểm như thế chứ?
Ma Cách hờ hững đưa mắt nhìn y. “Các hạ là
thân vương của Đại Chu, hẳn cũng biết rõ tại sao nàng ta lại theo ta xuất
quan.” Hơi dừng một chút, hắn nhếch khóe môi cười khẩy. “Nếu như không nỡ thì
cũng phải là phu quân của nàng ta đến đây đòi người, các hạ định dựa vào thân
phận gì để đón nàng ta về đây?”
Lời này thực là vô cùng sắc bén, tôi nghe
mà màng nhĩ đau nhói từng cơn, nhưng Huyền Thanh vẫn tỏ ra bình thản như
thường. “Năm xưa gặp gỡ trên Huy Sơn cứ ngỡ Khả hãn là người sáng mắt, ai ngờ
hôm nay còn bắt Thanh phải nói rõ mọi điều, như thế thì còn đâu là sự anh minh
của vua một nước nữa.”
Ma Cách cười khà khà, nói: “Lá gan của các
hạ lớn thật, đến cả lời này mà cũng dám nói ra.”
Huyền Thanh nhíu chặt đôi mày, lộ vẻ đau
xót nhìn tôi chăm chú. “Năm xưa Thanh bỏ lỡ cơ hội, không thể giữ thê tử lại
bên mình, bao năm nay vẫn luôn tiếc nuối, hôm nay quyết không thể giẫm lên vết
xe đổ của ngày xưa.”
Ma Cách đưa mắt nhìn lướt qua đội ngũ sau
lưng Huyền Thanh, lại chỉ tay vào mấy chục vạn đại quân của mình, lộ vẻ xem
thường, nói: “Các hạ cho rằng chỉ bằng vào nhúm người kia mà có thể làm nên
chuyện được sao?”
Huyền Thanh mỉm cười, nói: “Không phải là
dựa vào bọn họ, chỉ có một mình ta thôi.” Trong cặp mắt màu hổ phách ánh lên
những tia ấm áp, y nhìn tôi rất mực dịu dàng: “Tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ[26].”
[26]
Đây là một câu trong sách Mạnh Tử: Công Tôn Sửu Thượng. Dịch nghĩa: Dù trước
mặt là ngàn vạn người, ta cũng quyết không lùi bước. Toàn đoạn: Tự xét lại bản
thân, nếu thấy mình đuối lý, dù chỉ đối mặt với người dân áo vải tay không tấc
sắt, ta cũng sẽ không dọa nạt. Trái lại, nếu tự xét thấy không thẹn với lòng,
dù trước mặt là ngàn vạn người, ta cũng quyết không lùi bước – ND.
Ma Cách cười lạnh, nói: “Thanh Hà Vương
vượt ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ là để nói đùa với bản hãn mấy câu này thôi
sao?”
Huyền Thanh đưa mắt nhìn hắn, cất giọng ôn
hòa: “Hôm nay Thanh dám tới đây đón Hoàn Nhi về, tất nhiên không sợ Khả hãn
người đông thế mạnh. Nhưng Khả hãn là vua một nước, dù có dùng đại quân áp trận
thì Thanh cũng không dám nói nhiều.”
Ma Cách nghe thế thì tức giận, khẽ “hừ” một
tiếng, trong giọng nói thấp thoáng lộ ra mấy tia sắc bén: “Các hạ không cần nói
khích làm gì, bản hãn vốn chẳng thèm lấy đông hiếp ít!” Hắn ngẩng cao đầu, ngạo
nghễ nói. “Người Hách Hách có quy củ là nếu vì nữ nhân mà nảy sinh tranh chấp,
vậy thì đó là chuyện riêng của hai nam nhân.”
Huyền Thanh tung người nhảy xuống ngựa, cất
giọng cung kính: “Tuy Khả hãn đã từng dùng Thập Hương Nhuyễn Cân tán để bắt
Thanh, nhưng chỉ bằng câu nói này cũng đủ chứng tỏ rằng Khả hãn là người quang
minh lỗi lạc.”
Ma Cách bất giác bật cười. “Đó là việc
nước, mấy thứ thủ đoạn như thế ta chẳng thèm dùng vào việc hôm nay.”
Một gã tùy tùng sau lưng Ma Cách nghe y nói
vậy thì không kìm được cau mày đi lên phía trước, nói mấy câu gì đó. Ma Cách
nghe xong thì nhíu mày, xua tay nói: “Không cần các ngươi lo.” Rồi hắn thu ý
cười, nói với Huyền Thanh: “Ngươi muốn mang nàng ta đi, vậy thì phải hỏi thanh
Tiêu Vĩ Viên Nguyệt đao trong tay ta trước đã!”
Huyền Thanh khẽ nở nụ cười. “Tiêu Vĩ Viên
Nguyệt đao đúng là rất nổi danh, tiếc rằng trong mắt Huyền Thanh ta thì chẳng
khác nào một khối sắt rỉ. Bảo đao lợi khí tuy sắc bén nhưng lẽ nào có thể so
được với sự cứng rắn của lòng người ư?”
Mấy lời này của y không ngờ lại gần giống
với những lời mà tôi đã nói với Ma Cách vừa rồi, lòng tôi bất giác mềm đi, chăm
chú nhìn y mà mỉm cười không nói gì. Y nhìn lại tôi, nở một nụ cười dịu dàng
rất mực.
Lòng tôi lúc này ngập tràn một thứ cảm giác
vô cùng thư thái, hóa ra tôi và y thật sự tâm tư tương thông, chỉ cần chúng tôi
có thể ở bên nhau, dù phải sa thân vào tuyệt cảnh thì cũng đâu có xá gì. Sau
khi suy nghĩ như vậy, tôi bất giác nhủ thầm, trên thế gian này, dù là việc gì
cũng không thể khiến tôi sợ hãi nữa, chỉ cần có y ở bên là đã đủ rồi.
Tôi chậm rãi bước tới bên cạnh y, đưa tay
cởi khăn che mặt, cười tươi, nói: “Thanh đao đó sắc lắm, huynh phải cẩn thận
đấy!”
Y cũng khẽ mỉm cười. “Được, ta còn phải đưa
nàng rời khỏi đây nữa mà.”
Ma Cách đứng một mình trước mặt mọi người,
thấy tôi và y tươi cười trò chuyện với nhau như thế thì đặt tay lên cán đao,
nói với Huyền Thanh: “Bản hãn khuyên các hạ một câu này, ngay cả Hoàng đế Đại
Chu cũng đã đồng ý để Chân Hoàn làm yên thị của ta, đây là chuyện mà không ai
thay đổi được, các hạ chỉ là một vương gia nhàn tản, kỳ thực không nên nhúng
tay vào vũng nước đục này làm gì.”
Huyền Thanh tuy trả lời y nhưng ánh mắt lại
dừng trên người tôi. “Hôm nay chỉ cần Huyền Thanh ta còn một hơi thở thì quyết
sẽ không để mất Hoàn Nhi lần nữa. Trong cuộc chiến lần này, ta có lẽ không địch
lại Khả hãn, nhưng nếu như sợ hãi thì chẳng xứng là nam nhi!” Những lời này của
y hết sức lỗi lạc, lại xen giữa tiếng gió cát vù vù, vẻ oai phong lẫm liệt càng
tăng thêm bội phần.
Kế đó, y kéo tôi ra sau lưng, khẽ nói:
“Nàng yên tâm, có ta ở đây rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, lẳng lặng nắm chặt lấy bàn
tay y, chợt lại nhìn thấy trên vai áo y có một vết rách nhỏ, chắc hẳn là do
cưỡi ngựa vội quá mà ra, nhưng y dù đã rách áo rồi mà vẫn chẳng hề hay biết.
Tôi rút một cây trâm nhỏ dài từ trên búi tóc xuống, lại rút từ trên vạt váy ra
một sợi chỉ mà buộc vào đầu cây trâm, kế đó dịu dàng nói: “Áo của huynh rách
rồi kìa, để muội vá áo cho huynh trước đã.”
Y nói: “Được, đã lâu lắm rồi nàng không vá
áo cho ta.”
Tôi hơi khom người nói với Ma Cách: “Phiền
Khả hãn đợi một lát.”
Ma Cách gật đầu đồng ý. Bốn phía xung quanh
là thiên quân vạn mã cùng gió cát rít gào, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ngựa
hí vang, bầu không khí thực là hoang lương khôn tả.
Tôi vừa cúi đầu vá áo vừa khẽ nói: “Trong
trận chiến với Ma Cách lần này, dù huynh có thắng được hắn thì đám binh mã sau
lưng hắn cũng chẳng chịu khoanh tay đứng nhìn, ắt sẽ xông ra để giữ thể diện
cho hắn.”
Y dùng sức nắm chặt lấy bàn tay tôi, cất
giọng nhẹ nhàng: “Ta tự biết là khó sống nổi, nhưng thực lòng không muốn để
nàng cùng hắn tới vùng đại mạc. Hoàng huynh có thể không để tâm tới nàng, ta
thì không thể.” Y vừa nói vừa nhìn tôi chăm chú. “Ta đã từng trơ mắt nhìn nàng
rời xa ta một lần, lần này dù thế nào cũng phải làm chút gì đó cho nàng mới
được. Vậy nên bất kể kết quả ra sao ta cũng mong nàng có thể sống tiếp, cho dù
không có ta ở bên.”
Rốt cuộc đã vá áo xong, tôi cúi đầu cắn đứt
sợi chỉ, nhanh chóng lau đi giọt lệ vừa rỉ ra bên khóe mắt, ngẩng đầu lên mỉm
cười nhìn y, nói chậm rãi từng chữ một: “Mới hay thắt nút áo, chẳng bằng thắt
nút lòng[27]. Hôm nay nếu huynh chết ở đây, muội tuyệt đối sẽ chẳng
sống tiếp một mình.”
[27]
Trích Kết ái của Mạnh Giao. Nguyên văn Hán Việt: Thủy tri kết y thường, bất như
kết tâm tràng – ND.
Giữa vùng hoang mạc trống trải, một con
nhạn lạc bầy lao qua giữa không trung, vừa bay vừa hót lên một tiếng mang vẻ bi
thương tột độ.
Nhưng lòng tôi lúc này lại hết sức vui
mừng.
Y đưa tay vuốt ve bờ má tôi, bên khóe mắt
thấp thoáng ánh lệ, nhưng miệng thì lại khẽ mỉm cười. “Đồ ngốc.”
Tôi cũng cười, nước mắt chợt lã chã tuôn
rơi làm ướt thẫm bờ vai y. “Có huynh mới là đồ ngốc ấy.”
Huyền Thanh xoa nhẹ vết vá trên vai áo một
chút, kế đó ngẩng đầu lên nhìn Ma Cách: “Mời Khả hãn.”
Ma Cách thoáng ngẩn người ra trong khoảnh
khắc, rất nhanh sau đó đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn
mặt tôi và y. Cuối cùng hắn chợt vứt thanh Tiêu Vĩ Viên Nguyệt đao trong tay
xuống đất, ngẩng đầu hú dài một tiếng, cất giọng buồn bực: “Thôi bỏ đi, các hạ
quả thực yêu nàng ta hơn ta.” Rồi hắn ngoảnh đầu qua nhìn tôi chăm chú, trầm
giọng nói: “Dù nàng không nói thì ta cũng biết, nàng hẳn cũng yêu y giống như y
yêu nàng.”
Huyền Thanh khẽ mỉm cười, quay lại nhìn tôi
bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, đoạn nói với Ma Cách: “Khả hãn nói không sai,
trong lòng ta chỉ có nàng ấy, trong lòng nàng ấy cũng chỉ có ta. Xin đa tạ Khả
hãn.”
Ma Cách mặt mày lạnh tanh, nói: “Gã Hoàng
đế kia đúng là thua kém ngươi nhiều. Có điều bây giờ mọi người ở Hách Hách đều
biết ta sắp cưới một nữ tử thân phận tôn quý làm Yên thị, bây giờ ngươi lại
muốn mang nàng ta đi, nếu ta cứ để yên như thế thì ắt sẽ bị mọi người trong tộc
chê cười.”
Huyền Thanh nghe thấy lời này thì hai bờ
vai hơi chấn động, thoáng lộ vẻ trù trừ. Tôi thấy phản ứng của y như thế thì
không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng lại chỉ thấy y lặng im không nói gì.
Lời của Ma Cách nhanh chóng tan đi trong
gió, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió cát rít gào. Chợt một giọng nói vừa nhu
mì vừa trong trẻo vang lên giữa không trung: “Vậy ta sẽ đi theo ngài.”
Giọng nói ấy quen thuộc biết bao nhiêu, tôi
vừa nghe xong liền không kìm được biến hẳn sắc mặt, lập tức ngoảnh đầu nhìn
qua, thấy người đó không phải Ngọc Diêu thì còn là ai nữa. Vừa rồi tôi tập
trung hết mọi sự chú ý lên người Huyền Thanh nên không phát hiện ra Ngọc Diêu
cũng vận nam trang mà đi theo trong đội ngũ tùy tùng, lúc này lập tức kéo tay
muội ấy, nôn nóng nói: “Ngọc Diêu, sao muội lại tới đây?” Rồi tôi lại ngoảnh
đầu qua nhìn Huyền Thanh, thoáng lộ vẻ giận dữ: “Ngọc Diêu không hiểu chuyện
thì cũng đành, nhưng sao huynh lại để muội ấy đi theo tới đây?”
Ngọc Diêu bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng
trách tỷ phu, là muội nhất quyết đòi đi theo huynh ấy.”
Tôi thầm nôn nóng, bèn khẽ quát: “Muội mau
về đi! Ta tự sẽ có cách khác để quay về!”
“Cách khác?” Ngọc Diêu khẽ mỉm cười, nói.
“Khi tới Thượng Kinh thì sông Vị Nam đột nhiên có lũ, rất nhiều người đã bị
chặn lại bên bờ sông, tỷ phu đã phải liều mạng dẫn người vượt sông để tới đây
cứu tỷ. Nhìn thấy cảnh ấy, muội thân là muội muội ruột thịt của tỷ thực là hổ
thẹn vô cùng.” Hai mắt Ngọc Diêu xưa nay vẫn luôn ảm đạm, thế nhưng lúc này thì
lại sáng bừng rực rỡ, tựa như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực bên trong. “Tỷ
tỷ, muội biết hồi ở trong cung tỷ đã phải sống một cuộc sống như thế nào, Hoàng
thượng có thể bán đứng tỷ một lần thì sẽ có thể bán đứng tỷ lần thứ hai, lần
thứ ba, tỷ không thể quay về bên một con người như thế được.” Muội ấy ngoảnh
đầu qua nhìn Huyền Thanh. “Thời gian qua muội đã thấy rất rõ ràng, người tỷ phu
thật sự thích không phải Ngọc Ẩn mà là tỷ. Muội không biết cớ gì huynh ấy lại
thành thân với Ngọc Ẩn, nhưng huynh ấy hiển nhiên là một con người tình sâu
nghĩa nặng nên mới chịu tới đây để đón tỷ về như thế. Chi bằng tỷ hãy… theo
huynh ấy tới nơi chân trời góc bể mà vui vầy bên nhau, đừng tiếp tục sống vì
người khác nữa.”
Ngọc Diêu xưa nay vốn tính ôn hòa trầm
lặng, rất ít khi nói ra những lời quyết liệt thế này, hai bờ má dần trở nên ửng
đỏ tựa như hai bông hoa mộc cẩm đang nở rộ. “Tỷ tỷ, trước đây dù muội có sai
nhưng cũng coi như đã sống vì bản thân một lần. Có điều muội đã làm mọi người
bị liên lụy nhiều quá, tỷ hãy để muội có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, như thế thì
lòng muội mới dễ chịu hơn một chút.”
Tôi nắm chặt lấy bàn tay Ngọc Diêu, nôn
nóng nói: “Muội hãy còn trẻ, chuyện Quản Khê lần trước mọi người không hề trách
muội, cũng không cần muội phải sửa chữa lỗi lầm gì cả. Muội chớ nên nhất thời
hồ đồ, nếu muội cứ thế này mà đến Hách Hách thì chẳng khác nào tự tay hủy hoại
cuộc đời hạnh phúc của chính bản thân mình đấy!”
Ngọc Diêu hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ
cười gượng thê lương. “Tỷ tỷ, muội còn có cái gọi là hạnh phúc nữa sao? Lòng
muội giờ đã như tro tàn nguội lạnh, ngày ngày chỉ ở trong nhà gõ mõ tụng kinh,
xin tỷ hãy cho muội một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, chỉ như vậy muội mới có thể
yên lòng sống tiếp được.” Rồi muội ấy cắn chặt môi. “Huống chi sau khi tới đây,
muội căn bản chưa từng nghĩ tới việc quay về!”
Tôi thầm chấn động, trong số các tỷ muội
trong nhà, Ngọc Diêu vốn là người nhu nhược nhất, không ngờ cũng có lúc quật
cường thế này, quả không thẹn là muội muội của tôi.
Ngọc Diêu khẽ nở nụ cười, đẩy tay tôi ra,
đột ngột gỡ búi tóc ra để mái tóc mây xõa xuống. Muội ấy đi thẳng tới trước mặt
Ma Cách rồi khom người hành lễ, cất giọng bình tĩnh nói: “Khả hãn biết rõ là tỷ
tỷ còn có con cái ở nhà, dù gì cũng khó mà yên tâm được. So với việc gây khó dễ
cho tỷ tỷ, chi bằng Khả hãn hãy đưa ta về Hách Hách!”
Ma Cách nhìn Ngọc Diêu vẻ đầy hứng thú,
cười nói: “Nàng muốn đi thì ta sẽ đưa nàng đi sao? Nàng có biết ta đã phải tốn
mất bao nhiêu công sức mới đưa được tỷ tỷ của nàng tới đây không? Nàng dựa vào
cái gì mà so sánh với tỷ tỷ của nàng?”
Ngọc Diêu không hề giận dữ, chỉ nở một nụ
cười mỉm tựa như ánh trăng xuân dìu dịu. “Ngọc Diêu đúng là không thể so sánh
với tỷ tỷ, nhưng Khả hãn chỉ nói với mọi người trong nước là sắp cưới một nữ tử
tôn quý làm yên thị chứ không hề nói rõ nữ tử đó là Thục phi của Đại Chu, qua
đó đủ thấy Khả hãn cũng sợ bị mang tiếng cướp đoạt thê tử của người khác. Tỷ tỷ
của ta cố nhiên là thục phi của Đại Chu, thân phận tột cùng tôn quý, nhưng Ngọc
Diêu ta dù gì cũng là muội muội của Thục phi và Ẩn phi, tỷ tỷ của Bình Dương
Vương phi, tiểu cô[28] của Thừa Ý Quận chúa, tiểu di[29]
của thân vương Đại Chu, còn là di mẫu của mấy vị Công chúa và Hoàng tử, nếu xét
về thân phận, Ngọc Diêu chưa chắc đã thua kém tỷ tỷ bao nhiêu, hơn nữa còn
không khiến Khả hãn bị người ta dị nghị điều gì.” Một làn gió thổi tới làm mái
tóc Ngọc Diêu tung bay nhè nhẹ, vẻ thanh tú theo đó mà tăng thêm mấy phần. Chỉ
nghe muội ấy nói tiếp bằng giọng trong trẻo như châu rơi đĩa ngọc, hết sức động
lòng người: “Kỳ thực, Khả hãn nhất quyết đòi cưới tỷ tỷ của ta là hành động
không sáng suốt chút nào. Tỷ tỷ đã lớn tuổi, Ngọc Diêu thì còn trẻ, bỏ nhỏ chọn
lớn là thứ nhất; tỷ tỷ đã lấy chồng, Ngọc Diêu thì chưa xuất giá, bỏ khuê nữ mà
chọn gái nạ dòng, phá hoại gia đình của người ta, ấy là thứ hai; tỷ tỷ vướng
bận vì con cái, Khả hãn dù có đưa được con người tỷ tỷ về thì cũng chẳng thể
giành được trái tim của tỷ tỷ, phí hết tâm tư mà cuối cùng chẳng được gì, ấy là
thứ ba; mà điều quan trọng nhất là Hoàng thượng tuy đồng ý tặng tỷ tỷ cho Khả
hãn, thế nhưng thù đoạt vợ không đội trời chung, bây giờ Hoàng thượng tuy không
nói gì nhưng sau này Hoàng thượng cũng được, thái tử cũng được, một khi nghĩ
tới mối thù này, Khả hãn cho rằng Hách Hách còn có thể sống yên ở vùng đại mạc
được sao? Huống chi vua nhục thì tôi cũng nhục, đến lúc đó vua tôi Đại Chu một
lòng muốn diệt Hách Hách, Khả hãn cho rằng kết quả sẽ thế nào?” Rồi muội ấy lại
chỉ ngón tay thon dài về phía Huyền Thanh mà nói tiếp: “Lục Vương gia vốn là vị
thân vương tính tình ôn hòa nhất, thế mà bây giờ cũng đích thân đuổi theo tới
đây để đưa tỷ tỷ về, Khả hãn là người thông minh, tất nhiên không cần Ngọc Diêu
phải nói nhiều thêm nữa.”
[28]
Em chồng – ND.
[29]
Em vợ – ND.
Ma Cách nhìn chằm chằm vào Ngọc Diêu, cười
khẩy, nói: “Nàng đúng là rất biết nói chuyện đấy!”
Ngọc Diêu ửng hồng hai má, rốt cuộc đã để
lộ mấy tia thẹn thùng. “Ngọc Diêu chỉ nói sự thực mà thôi.”
Ma Cách cất giọng hững hờ: “Nàng không đẹp
bằng tỷ tỷ của nàng.” Lời này vừa mới nói ra, ngay đến đám cận vệ bên cạnh Ma
Cách cũng không kìm được cười vang thành tiếng, xem ra không hề để Ngọc Diêu
vào trong mắt.
Khuôn mặt Ngọc Diêu càng lúc lại càng ửng
đỏ, chừng như có thể rỉ ra máu, thực là kiều diễm vô cùng. Một lát sau muội ấy
mới chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đen láy nhìn Ma Cách chăm chú. “Ngọc Diêu tự
biết là dung mạo của mình không thể so sánh với tỷ tỷ, nhưng Khả hãn là bậc
minh quân sáng suốt, hẳn biết rõ cưới vợ là cưới ở cái đức, hơn nữa Khả hãn
cưới vợ không chỉ là việc nhà mà còn là việc nước, há có thể chỉ nhìn vào dung
mạo mà không xét tới những mặt khác được.”
Ma Cách hơi sững ra, sau đó liền cất tiếng
cười vang. “Hay lắm, nàng chỉ là một tiểu nữ tử mà không ngờ cũng có được bụng
dạ cùng những sự kiến giải như thế này!”
Nghe thấy những lời này, tôi không khỏi
thầm chua xót, hồi thơ bé, tâm tư Ngọc Diêu đơn thuần tựa như dòng nước vậy, có
thể nói ra những lời thế này đại để là vì phen thương tâm quá độ kia mà ra.
Phàm là nữ tử, chỉ khi nào trái tim đã bị tổn thương triệt để rồi thì mới hiểu
được rằng thế nào là thói đời ấm lạnh, tâm tư cũng từ đó mà sáng suốt hơn
nhiều.
Nụ cười bên khóe môi Ngọc Diêu dần trở nên
hờ hững như một đám mây mỏng manh, chỉ cần gió thổi là tan. “Đa tạ Khả hãn khen
ngợi.”
Ma Cách xua tay, nói: “Nhưng chỉ dựa vào
một mình nàng thì vẫn chưa đủ để bản hãn thả cho nàng ta đi.”
Ngọc Diêu dường như đã đoán trước được là
hắn sẽ còn nói ra những lời như vậy, bèn quay qua khẽ gọi Huyền Thanh một tiếng
“tỷ phu”, kế đó đi lại gần Huyền Thanh, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ
đều rành rọt: “Tỷ phu, muội biết là khi muội yêu cầu huynh đưa muội theo, lòng
huynh khó chịu vô cùng, nhưng sự đời là thế, có lúc không thể không đưa ra lựa
chọn, hơn nữa vì tỷ tỷ muội mà sẵn lòng hy sinh bản thân.” Hơi dừng một chút,
muội ấy nghẹn ngào nói tiếp bằng giọng chan chứa nỗi mừng vui. “Hôm nay muội
gọi huynh là “tỷ phu” như thế không phải vì Ngọc Ẩn, mà là vì tỷ tỷ. Có rất
nhiều chuyện muội tới bây giờ mới biết… Tỷ phu, tỷ tỷ bây giờ đã không thể về
cung được nữa, huynh thì đã xuất quan muốn trở về cũng rất khó khăn. May mà
Ngọc Ẩn và tiểu vương tử đều đang ở trong phủ của tiểu muội, có tiểu muội ở đó
chắc Hoàng thượng sẽ không gây khó dễ gì cho bọn họ đâu. Huynh hãy đưa tỷ tỷ
cao chạy xa bay, càng xa càng tốt, muội giờ đã không thể hạnh phúc nữa rồi,
nhưng mong tỷ phu và tỷ tỷ có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau.” Giọng của muội
ấy nhỏ dần. “Còn có đơn thuốc kia nữa…”
Nơi đáy mắt Huyền Thanh thấp thoáng vẻ không
đành lòng, nhưng thấy Ngọc Diêu đã trịnh trọng dặn dò như vậy thì cũng chỉ đành
nói: “Muội yên tâm.” Ngọc Diêu cười tươi vui vẻ, cầm lấy một tờ giấy mỏng manh
từ trong tay Huyền Thanh, kế đó xoay người lại nói với Ma Cách: “Tiểu nữ tự
biết mình vô dụng, chỉ có chút hiểu biết về y thuật, do đó đặc biệt tìm tới đây
một đơn thuốc có thể chữa được bệnh dịch, mong là có thể giúp ích cho Khả hãn.”