Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện – Chương 207đường dài bóng nguyệt đượm nét sầu
Từ sau bữa tiệc hôm Nguyên Tiêu tới giờ,
tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, kéo dài suốt nửa tháng trời, làm không khí vừa
ẩm ướt vừa nhớp nháp.
Bởi vì đang dịp đầu năm mới, tang lễ của
Vưu Tĩnh Nhàn được tổ chức hết sức đơn giản, gọn nhẹ. Giữa thời tiết lạnh giá,
màu trắng của áo tang như hòa lẫn vào trong màu tuyết mênh mang, khiến người ta
không kìm được sinh ra những tia xúc cảm.
Tôi cũng thầm cảm khái, còn có chút xót
thương. Sau một thời gian dài chờ đợi và ái mộ, mới được gả vào phủ Thanh Hà
Vương chưa đầy hai năm thì Vưu Tĩnh Nhàn đã buông tay đi rồi, vậy mới thấy sinh
mệnh của con người thật yếu ớt biết bao nhiêu, hệt như một bông tuyết mùa xuân
bất cứ lúc nào cũng có thể bị ánh dương làm tan chảy.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết phất phơ rơi
xuống, như đang nhẹ nhàng múa lượn giữa trời, mang theo cái lạnh vô cùng vô
tận. Tôi đưa tay cầm lấy chiếc que cời than bằng đồng chọc nhẹ vào than trong
lò, tiện tay vứt mấy phiến lá trúc xanh biếc vào trong. Lá trúc vừa gặp lửa lập
tức phát ra những tiếng lèo xèo, ngay sau đó liền tỏa ra một làn hương thoang
thoảng.
Bức rèm gấm thêu hình những chữ phúc ngoài
cửa được vén lên, ngay sau đó, giọng nói của Tiểu Doãn Tử theo một làn gió lạnh
bay vào: “Ẩn phi tới.”
Tôi vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tiện tay khoác
một chiếc áo dài thêu hình dây thường xuân lên vai, mái tóc được búi lại gọn
gàng, trong lòng ôm một chiếc lò sưởi cầm tay, lẳng lặng chờ Ngọc Ẩn đi vào.
Độ này tuyết rơi nhiều nên đường xá khó đi,
Ngọc Ẩn mặc một chiếc áo khoác lông cáo màu đỏ rất dày, bên trên còn dính mấy
bông tuyết vừa tan thành nước, nhìn long lanh hệt như những viên trân châu.
Hoa Nghi đi tới giúp Ngọc Ẩn cởi áo khoác
ra, chỉ thấy muội ấy mặc một chiếc áo chẽn màu xanh bên trong, phía dưới là váy
dài màu trắng, đứa bé nhỏ nhắn được ôm trong lòng chỉ lộ ra khuôn mặt bụ bẫm,
hồng hào, lúc này vẫn còn đang ngủ say.
Tôi không đứng dậy, chỉ hờ hững nói: “Vừa
rồi thấy muội vén rèm đi vào, ta còn ngỡ là Chiêu Quân xuất tái quay về đấy.”
Ngọc Ẩn biết tôi có ý chỉ việc gì, bèn
gượng cười, nói: “Chiêu Quân xuất tái mặc áo khoác màu đỏ tươi, còn của muội
chẳng qua là màu đỏ pha xanh thôi mà. Dù sao cũng là năm mới tới bái kiến Thái
hậu, ăn mặc đơn giản quá thì không hay chút nào.”
“Muội đúng là rất hiểu lòng người đấy.” Tôi
chỉ tay vào chiếc ghế gỗ lê bên cạnh bảo Ngọc Ẩn ngồi xuống, hỏi: “Vậy Thái hậu
đã nói thế nào?”
Ngọc Ẩn thoáng nở nụ cười, đưa tay khẽ
chỉnh lại chiếc tã cho đứa bé trong lòng một chút. “Thái hậu nói là muội cứ
chăm sóc đứa bé này đi, nhất định phải yêu thương nó như con ruột của mình.”
Nghĩ một lát, muội ấy lại đưa đứa bé tới trước mặt tôi, cười tươi, nói: “Vương
gia đã đặt tên cho đứa bé này rồi, là Dư Triệt. Cha tên Thanh, con tên Triệt,
trưởng tỷ thấy có hay không?”
“Rất hay.” Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt
non nớt của đứa bé lúc này còn đang ngủ say. “Đứa bé này dù sao cũng là con của
Vưu Tĩnh Nhàn, sau này nuôi dưỡng nó, muội ngày ngày phải thấy mặt nó, nhủ thầm
trong người nó chảy dòng máu của Vưu Tĩnh Nhàn, muội có sợ không?”
“Sợ? Muội sợ gì chứ?” Ngọc Ẩn thoáng ngẩn
ra, ngay sau đó liền thản nhiên cười, nói: “Sau này, trong lòng nó sẽ chỉ có
muội là mẹ thôi, muội sẽ thương yêu nó hết lòng, và nó cũng sẽ hiếu thảo với
muội, muội có gì phải sợ đây?” Dứt lời, Ngọc Ẩn liền hôn nhẹ lên trán đứa bé
một cái, chẳng khác nào một người mẹ hiền đang cưng nựng đứa con của mình.
Trong lò, lửa đỏ hồng rực cháy thỉnh thoảng
lại có một vài đốm lửa bắn lên, âm thanh phát ra rất khẽ, lại càng làm tôn lên
sự tĩnh lặng trong điện lúc này, ngay đến tiếng tuyết rơi lộp bộp bên ngoài cửa
sổ cũng có thể nghe thấy rõ.
Tôi cất giọng nhẹ nhàng, thế nhưng mỗi một
chữ đều rõ ràng như dấu chân hằn trên tuyết: “Ai ai cũng biết Vưu Tĩnh Nhàn
chết vì Hạc Đỉnh Hồng, cũng biết là vì bị Mộ Dung Thế Thược hại, nhưng ta nghĩ
mãi mà không sao hiểu nổi, cô ta đã có sức để sinh đứa bé ra, tại sao còn chết
vì độc tính tái phát như thế? Tính ra Vưu Tĩnh Nhàn chỉ uống có một ngụm canh,
không thể bị trúng độc sâu như thế.”
Ngọc Ẩn không đổi sắc mặt, cất giọng hờ
hững: “Trưởng tỷ từng sinh nở mấy lần, hẳn biết rõ nữ nhân sinh con giống như
phải đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan vậy, xuất hiện tình huống bất ngờ là điều
khó tránh. Vưu Tĩnh Nhàn trước khi sinh đã trúng chất kịch độc Hạc Đỉnh Hồng
rồi, sau khi sinh thì thân thể yếu ớt chẳng còn chút sức lực, qua đời vì chất
độc tái phát cũng là lẽ thường tình thôi.” Hai mắt muội ấy không chớp lấy một
lần, chỉ bình tĩnh nhìn tôi: “Vì Hoàng hậu bị cấm túc nên Xích Thược mới chó
cùng rứt giậu, dùng cách hạ độc để hại trưởng tỷ, không ngờ lại làm liên lụy
tới Vưu Tĩnh Nhàn vô tội. Ai ai cũng cho là như thế cả, đúng không?”
“Ai ai cũng cho rằng như thế nhưng chân
tướng chưa chắc đã là như thế, rốt cuộc là Vưu Tĩnh Nhàn thân thể yếu ớt hay là
có người cố tình hãm hại thì chỉ có người gây ra việc đó mới biết rõ thôi.” Tôi
chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ngọc Ẩn, chừng như muốn nhìn thấu trái
tim muội ấy. “Ta chỉ muốn hỏi muội một câu này, làm xong việc đó rồi lương tâm
của muội có được yên ổn không?”
“Lương tâm?” Ngọc Ẩn cười nhạt một tiếng,
thiếu chút nữa thì làm đổ chén trà trong tay. “Muội vẫn luôn ghi nhớ mấy lời
phế phủ mà Cận Tịch từng nói với tỷ tỷ, ấy là sống trong chốn hoàng cung thì
không thể có trái tim.” Nụ cười trên mặt dần dần ẩn đi, Ngọc Ẩn để lộ một vẻ dữ
dằn mà quyết liệt. “Kể từ khi Vưu Tĩnh Nhàn có thai, ở trong vương phủ việc gì
cũng vượt lên muội, muội đã chẳng còn trái tim nữa rồi.”
Tôi khẽ hít vào một hơi, chậm rãi nói:
“Ngày đó, Xích Thược vì muốn hạ độc hại chết ta với Hàm Nhi nên đã giấu Hạc
Đỉnh Hồng vào trong móng tay, về sau ả căm hận quá mà nắm chặt bàn tay đến nỗi
móng tay gãy rơi lả tả, ta nhớ rõ là tổng cộng có bốn cái móng tay rơi xuống
đất. Ngọc Ẩn, muội hãy tự mình đếm xem đi, ở chỗ này có mấy cái?”
Tôi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay
trắng ngần thình lình có ba chiếc móng tay sơn màu đỏ tươi dài chừng một tấc.
Không cho Ngọc Ẩn né tránh, tôi nói tiếp: “Muội đếm đi, đếm cho cẩn thận vào!”
Sắc mặt Ngọc Ẩn vẫn bình lặng như mặt nước
hồ thu, duy có khóe môi hơi tím tái là để lộ ra mấy tia sợ hãi trong lòng muội
ấy lúc này. Sau khi khẽ thở dốc vài hơi, Ngọc Ẩn cất tiếng gọi tôi: “Trưởng
tỷ…”
Tôi nhìn chằm chằm vào Ngọc Ẩn, lạnh lùng
nói: “Muội nói ta biết đi, chiếc móng tay chứa Hạc Đỉnh Hồng cuối cùng đã đi
đâu mất rồi?”
Ngọc Ẩn biến hẳn sắc mặt, đột ngột đứng
dậy, thấp giọng nói: “Trưởng tỷ, tỷ điên rồi!”
“Người bị điên không phải là ta, mà là
muội.” Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, thực khó mà tưởng tượng được
ẩn đằng sau đó lại là một trái tim độc ác đến như thế. “Giết mẹ đoạt con, muội
làm thật gọn gàng biết mấy, không để lộ chút sơ hở nào! Chẳng ai có thể ngờ
được việc này lại là do muội làm!”
Ngọc Ẩn ủ rũ ngồi sụp xuống ghế, ôm chặt
đứa bé nhỏ xíu kia vào lòng. “Trưởng tỷ, tất cả mọi thứ vốn đều là của muội,
chính Vưu Tĩnh Nhàn đã đoạt chúng đi mất, muội chẳng qua chỉ đòi về mà thôi.”
Ánh mắt Ngọc Ẩn lúc này lạnh tựa băng sương, không hề có lấy một tia xao động,
còn chiếu ra những tia sáng sắc lạnh như có thể xuyên thấu trái tim người ta.
“Trưởng tỷ, muội đã phải kìm nén hết sức mới có thể chấp nhận để Vưu Tĩnh Nhàn
vào phủ Thanh Hà Vương làm trắc phi ngang hàng với muội. Muội đã chờ biết bao
năm nay, muội biết rõ là trong lòng Vương gia chỉ có một mình tỷ, nhưng muội đã
nhẫn nhịn đủ rồi. Muội vốn hy vọng trong phủ Thanh Hà Vương chỉ có muội và
Vương gia, ai ngờ trước khi muội thành thân lại có Vưu Tĩnh Nhàn đột ngột nhảy
vào. Muội phải dựa vào tình cảm với Vương gia suốt bao năm mới có được vị trí
như hôm nay, nhưng Vưu Tĩnh Nhàn thì dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào mấy lần nôn ra
máu cùng tin đồn mà ả cố tình truyền ra ngoài đó ư? Đúng là đồ tiện nhân không
biết liêm sỉ! Trong vương phủ, mỗi lần nghĩ đến việc tại nơi muội và Vương gia
cùng chung sống còn có hơi thở của một nữ nhân khác, còn có ánh mắt chan chứa
tình cảm nhìn về phía y của một nữ nhân khác, muội liền cảm thấy buồn nôn.”
Ngọc Ẩn nắm chặt nắm tay, hai bàn tay đều trở nên trắng bệch. “Đã rất nhiều lần
muội phải nghiến chặt răng nhẫn nhịn mới có thể chấp nhận một sự thực rằng
Vương gia không chỉ thuộc về một mình muội mà thôi… Nhưng, không ngờ ả lại
lén cám dỗ vương gia rồi còn mang thai với Vương gia nữa.” Trong mắt bùng lên
những tia dữ dằn, Ngọc Ẩn gằn giọng nói tiếp: “Mắt nhìn Vương gia vì đứa bé này
mà ngày càng thương yêu ả, mắt nhìn ả ngày một vượt lên trên muội, nghĩ tới
việc sau này ả sẽ dựa vào đứa bé này để đoạt lấy tất cả tình yêu của Vương gia,
sẽ giẫm đạp lên mọi thứ mà muội phải vất vả lắm mới giành được, muội làm sao mà
nhẫn nhịn nổi chứ!”
“Ngọc Ẩn.” Tôi lạnh lùng nói. “Ta biết là
muội chẳng dễ chịu gì khi phải cùng thờ một chồng với Vưu Tĩnh Nhàn, nhưng bất
kể thế nào thì muội cũng không nên lấy tính mạng của nàng ta. Xét cho cùng thì
nàng ta cũng không có tội lỗi gì cả.”
“Ả không có tội lỗi gì cả?” Ngọc Ẩn cười
lạnh không ngớt, để lộ hai hàm răng trắng nhởn như sắp ăn thịt người. “Chẳng lẽ
muội có tội lỗi gì ư? Trưởng tỷ, ngay từ khi được gả cho lục Vương gia, muội đã
biết là mình phải sống với một nam nhân không dành tình cảm cho mình rồi. Chúng
ta là tỷ muội ruột thịt với nhau, muội không có cách nào cả. Muội chỉ còn có
thân xác của y thôi, thế mà còn phải chia sẻ với người khác, còn phải trơ mắt
nhìn người khác có con với y, muội làm sao mà nhịn được đây!” Muội ấy nhìn tôi
bằng ánh mắt thê lương, bên trong còn lộ mấy tia oán độc. “Trưởng tỷ, cuộc hôn
nhân của muội vốn đã không công bằng rồi, lẽ nào tỷ còn muốn muội phải chấp
nhận những sự không công bằng khác nữa ư?”
Tôi thầm sinh lòng trắc ẩn, nhưng vẫn khẽ
nói: “Cuộc hôn nhân ấy là do muội tự lựa chọn, không có ai ép muội cả.”
“Trưởng tỷ!” Ngọc Ẩn gần như đã gào lên.
“Nếu tỷ thực sự thấy không vừa mắt, vậy thì cứ cầm chiếc móng tay đó đi bẩm rõ
việc này với Hoàng thượng, cùng lắm là mạng đền mạng rồi muội đi gặp mẹ muội là
được rồi! Muội sớm đã biết trưởng tỷ bất mãn với muội vì muội được gả cho vương
gia, đoạt mất tình yêu của tỷ, bây giờ có cơ hội tốt như thế, trưởng tỷ chớ nên
bỏ lỡ!”
Giọng nói ấy mang đầy nỗi thê lương thảm
thiết, đứa bé trong lòng Ngọc Ẩn bất giác giật mình tỉnh dậy rồi khóc váng lên.
Ngọc Ẩn toàn thân chấn động, vội vàng ôm chặt đứa bé rồi dịu dàng dỗ dành,
những giọt nước mắt bất giác lã chã tuôn rơi.
Tôi thầm hận muội ấy vì đã hãm hại Vưu Tĩnh
Nhàn, còn cưỡng từ đoạt lý, bèn giận dữ nói: “Nếu ta hận muội thì đã đi nói với
Vương gia về việc muội gài bẫy y từ lâu rồi!”
Ngọc Ẩn chẳng buồn nhìn tôi, chỉ cúi đầu
khóc thút thít. “Muội không sợ trưởng tỷ nói việc này với Hoàng thượng, muội
sớm đã nên đi bầu bạn với mẹ muội rồi, bà ấy cô khổ nhiều năm, sau khi chết mới
nhận được danh phận đáng có. Có thể danh chính ngôn thuận mà bầu bạn với Vương
gia thế này muội kỳ thực đã may mắn hơn mẹ muội rất nhiều, muội chỉ mong trưởng
tỷ đừng nói việc này với Vương gia, Vương gia vốn đã ngày đêm áy náy vì cái
chết của Vưu Tĩnh Nhàn rồi, nếu lại biết được những hành vi của muội nữa, chắc
sẽ thương tâm tột độ. Nếu trưởng tỷ thật lòng nghĩ cho Vương gia, vậy thì ngàn
vạn lần đừng để y thương tâm thêm nữa. Ngọc Ẩn đã phạm phải lỗi lầm lớn, quả
thực không xứng để Vương gia phải thương tâm vì muội.” Ngọc Ẩn ngước lên, để lộ
vẻ xót xa vô hạn. “Dù trưởng tỷ không thương muội thì cũng xin thương lấy Vương
gia, cũng mong trưởng tỷ sau khi muội đi rồi hãy chăm lo cho Triệt Nhi thật
tốt, sau này nó coi như không còn mẹ nữa rồi.” Muội ấy khom người vái một cái
thật sâu. “Ngoài ra hy vọng trưởng tỷ có thể thay muội tận hiếu với cha, cha
tuổi đã cao, không nên biết những việc này để rồi lại thương tâm.”
Dứt lời, Ngọc Ẩn dịu dàng cúi đầu hôn lên
trán đứa bé, vẫn khóc rấm rứt không thôi. Tiếng khóc ấy nghe ngợp đầy nỗi buồn
thương, thời gian như trở về năm Ngọc Ẩn mười một tuổi, sau khi biết được thân
thế của mình, muội ấy đã đau buồn khóc lóc suốt cả đêm trong ngày giỗ của Hà di
nương. Tôi vẫn nhớ rõ đó là một đêm trăng tròn, ánh trăng tựa như những chiếc
lông vũ trắng muốt đậu trên tấm thân nhỏ nhắn của muội ấy, bên ngoài cửa sổ hoa
lê nở đầy, thỉnh thoảng lại có một vài bông bị gió đêm thổi rụng, nhưng muội ấy
chỉ khóc lóc buồn đau, chẳng chịu ngoảnh đầu qua nhìn.
Từ nhỏ, Ngọc Ẩn đã là một đứa bé không được
mẹ thương yêu rồi. Dù rằng Hà di nương đã trao cho muội ấy vô vàn tình cảm
nhưng đó không phải là tình mẹ mà muội ấy mong có được.
Có lẽ Ngọc Ẩn thật sự thương yêu đứa bé
trong lòng muội ấy, tôi bất giác có chút không đành lòng. Từ nhỏ Ngọc Ẩn đã bầu
bạn bên tôi, cũng trong một ngày giá rét thế này, muội ấy ngồi bên lò sưởi cời
lửa, vậy nhưng vẫn lạnh đến nỗi rúm ró chân tay. Tôi lén gọi muội ấy lên giường
nằm, dùng đôi tay đôi chân ấm áp của mình để sưởi ấm cho tay chân muội ấy. Hai
chúng tôi tiếng là chủ tớ nhưng Ngọc Ẩn kỳ thực là muội muội ruột của tôi. Bao
nhiêu năm nay tôi đã nợ muội ấy quá nhiều, mà món nợ của cha tôi với Hà Miên
Miên rõ ràng cũng không hề ít.
Ngọc Ẩn là muội muội ruột của tôi, lẽ nào
tôi thật sự phải tự tay đẩy muội ấy vào chỗ chết ư? Người chết trên tay tôi đã
quá nhiều rồi, lẽ nào tôi còn phải để tay mình nhuốm máu của muội muội ruột?
Cha nay tuổi đã cao, nếu tôi làm như vậy há chẳng phải sẽ khiến trái tim ông bị
tổn thương ư?
Vô số suy nghĩ không ngừng lóe hiện trong
đầu, toàn thân tôi run lên lẩy bẩy, cuối cùng hỏi khẽ: “Muội thật sự sẽ coi Dư
Triệt như con ruột của mình chứ?”
“Tại sao lại không chứ?” Ngọc Ẩn nước mắt
giàn giụa, ngẩng lên hỏi ngược lại tôi. “Có lẽ cả đời này muội sẽ không thể có
đứa con của riêng mình, Triệt Nhi sẽ là đứa con duy nhất của muội, và nó cũng
chỉ nhận muội làm mẹ thôi, cả nhà ba người bọn muội sẽ sống bên nhau hạnh
phúc.” Rồi sau đó muội ấy đưa mắt nhìn tôi chăm chú. “Bí mật này sẽ chỉ có mình
tỷ biết thôi, đúng vậy không?”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, có lẽ, tôi
nên cho bí mật này bị tuyết chôn vùi. Nếu thật sự vạch trần chân tướng của việc
này ra, Huyền Thanh sẽ lại mất đi một người vợ yêu y nữa, Triệt Nhi còn quá nhỏ
sẽ chẳng còn người mẹ nào yêu thương nó nữa. Lúc này lòng tôi nặng như chì, bất
giác đưa tay tới khẽ xoa đầu Triệt Nhi, trầm giọng nói: “Chuyện này ai ai cũng
cho rằng do Xích Thược gây ra, vậy hãy cứ coi như thủ phạm là ả đi.”
Ngọc Ẩn nhìn tôi chăm chú, trong mắt thoáng
lộ ra một tia thư thái, cũng có mấy phần hổ thẹn. Triệt Nhi lại chợt khóc váng
lên lần nữa, tôi thò tay vào trong tã kiểm tra thử thì thấy âm ấm và ươn ướt,
bèn vội nói: “Đừng bế mãi như thế nữa, thằng bé tiểu ra tã rồi kìa.”
Ngọc Ẩn vội vàng đưa tay lên lau nước mắt,
sau đó gọi nhũ mẫu vào trong giúp thay tã lót cho thằng bé. Tôi đứng một bên
quan sát, thấy trên lưng Triệt Nhi có hai, ba mảng da màu xanh rất nhạt, không
kìm được hỏi: “Đây là vết bớt ư?”
Nhũ mẫu là một nữ nhân đã lớn tuổi, nghe
tôi hỏi vậy bèn lắc đầu, đáp: “Bẩm nương nương, đây không phải vết bớt. Mẹ ruột
của tiểu vương tử trước khi sinh nở đã trúng độc, do đó tiểu vương tử vừa ra
đời thì trên người đã có những đốm màu xanh như vậy rồi.”
Lòng tôi bất giác như sáng lên, dường như
có vô số tia chớp sáng lòa cùng xuất hiện giữa bầu trời đêm tối đen như mực,
soi rọi rõ ràng mọi thứ. Trong lòng vẫn còn một mối nghi hoặc rất lớn, tôi vội
hỏi: “Nghe nói đứa bé khi còn ở trong bụng mẹ nếu phải chịu cơn kinh hãi nào đó
thì sau khi sinh ra sẽ thành thai chết và trên người cũng có đốm xanh thì
phải?”
Nhũ mẫu gật đầu, đáp: “Cũng có trường hợp
như vậy. Nhưng nô tỳ nghe nói có những nhà giàu có thê thiếp vì tranh sủng mà
dùng độc hãm hại những người có thai, đứa bé được sinh ra dù không phải thai
chết thì tâm trí cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa trên người còn có đốm xanh.” Đoạn
thị cười gượng, nói tiếp: “Những việc này thực là bẩn thỉu lắm, nô tỳ đáng lẽ
không nên nói ra mới phải.”
Ngọc Ẩn lộ vẻ không vui, trầm giọng thúc
giục: “Chớ nhiều lời nữa, mau thay tã cho tiểu vương tử đi, đừng để tiểu vương
tử bị lạnh.” Nhũ mẫu vội vàng đáp “vâng” một tiếng, không dám nói gì thêm.
Lòng tôi xoay chuyển liên hồi, vô số suy
nghĩ đồng thời lóe hiện, cuối cùng tôi gọi Cận Tịch vào, nói: “Nghe nói hôm nay
Tấn Khang Quận chúa vào cung, ngươi hãy đi mời Trang Mẫn Phu nhân và Quận chúa
tới đây trò chuyện, cứ nói là Ẩn phi hôm nay đưa tiểu vương tử tới chơi.” Rồi
tôi lại trầm giọng dặn dò nhũ mẫu: “Trang Mẫn Phu nhân trước giờ vốn rất thích
nghe chuyện, ngươi hãy cứ kể lại câu chuyện vừa rồi cho phu nhân và Quận chúa
nghe, họ nhất định sẽ thích lắm đấy.”