Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 197: Hai chốn trầm ngâm thảy đều hay


Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện – Chương 197: Hai chốn trầm ngâm thảy đều hay

[35]
Trích Giá cô thiên – Nguyên tịch hữu sở mộng, Khương Quỳ. Nguyên văn Hán Việt:
Lưỡng xứ trầm ngâm các tự tri – ND.

Anh Tần có thai là một việc rất đáng mừng,
vì mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho lễ thành thân của Hoàng trưởng tử
cùng việc các cung tần mới vào cung, Huyền Lăng liền nhờ cậy Trinh Phi thường
ngày vốn hợp tính với Anh Tần tới chăm sóc nàng ta, Hân Phi thì ở gần chỗ Anh
Tần nên cũng thường xuyên lui tới.

Hôm ấy tôi vừa xử lý ổn thỏa những việc vụn
vặt trong tay, chợt nhớ ra đêm qua khi nhắc tới hôn sự của Hoàng trưởng tử,
Huyền Lăng có nói rằng Thục Hòa Công chúa cũng đến tuổi xuất giá rồi.

Tôi không khỏi hơi ngây ra. “Trước đây
Hoàng thượng chưa từng nói tới việc này, sao hôm nay tự dưng lại nhắc đến vậy?”

Huyền Lăng cào nhẹ mũi tôi một cái. “Nàng
cho rằng trẫm không nhắc đến tức là không để tâm sao? Vả lại trước đây nàng đã
ba phen bốn bận nói việc này với trẫm rồi mà.” Tôi có chút xấu hổ, liền cố ý
làm bộ giận dỗi với y. “Ai mà biết được tứ lang lại ghi nhớ lời của thần thiếp
vào lòng như thế chứ!”

Huyền Lăng hào hứng nói về các sự lựa chọn,
lại lần lượt bình phẩm từng người. Tôi chăm chú lắng nghe, thấy đó đều là những
bậc thanh niên tuấn kiệt thường xuất hiện trên các bản tấu sớ. Rồi Huyền Lăng
lại nói với tôi: “Khi nào có thời gian rảnh rỗi, nàng hãy đi gặp Hân Phi nói việc
này cho nàng ta biết, dù sao nàng ta cũng là mẹ ruột của Thục Hòa.”

Thế là tôi bèn trở dậy thay xiêm y, lập tức
đi tới chỗ Hân Phi. Thục Hòa Công chúa vốn ngồi bên cạnh mẫu thân, mới nghe
được một nửa đã đỏ mặt tía tai vội vàng trốn vào nội điện, còn Hân Phi thì hỏi
han kĩ càng từng câu, sau đó liền thở dài cảm khái: “A Di Đà Phật, xem ra Hoàng
thượng đã thật sự chịu để tâm lựa chọn rồi. Tuy ta không được tận mắt nhìn thấy
nhưng nghe nói vậy cũng thấy rất vui mừng.”

Tôi cười tủm tỉm, nhìn nàng ta. “Thục Hòa
Công chúa là trưởng nữ của Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể không cẩn thận
chọn phò mã được sao? Hoàng thượng ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong
lòng kỳ thực thương yêu Công chúa và tỷ tỷ lắm đấy.”

Hân Phi mừng rỡ không thôi, đưa tay lên xoa
ngực, nói: “Ta cũng không mong điều gì khác, chỉ hy vọng không phải là hòa thân
hoặc gả đi xa, nếu có thể gả chồng trong kinh thì đương nhiên là tốt nhất.”

Thế rồi chúng tôi lại tán gẫu thêm về
chuyện mấy vị Trưởng công chúa chọn phò mã năm xưa, mãi một hồi lâu sau mới
dừng, nhưng Hân Phi còn chưa hết hưng phấn, cài vội một cây trâm ngọc lên đầu
rồi kéo tôi ra ngoài. “Anh Tần sau khi có thai tinh thần vẫn luôn hoảng hốt,
chúng ta cùng qua thăm nàng ta một chút nhé!”

Trong Ngọc Bình cung, Xuân Tần và Hủ Tần
đang cùng nghiên cứu một bản cầm phổ cũ, Anh Tần thì ngồi một mình trên hành
lang mà chơi đùa với một con vẹt, thấy chúng tôi tới, cả ba vội vàng hành lễ.
Tôi đưa tay đỡ lấy Anh Tần, cười, nói: “Đừng như vậy, lỡ làm ảnh hưởng đến thai
khí thì không hay đâu.” Sau đó lại hỏi: “Thái y dặn rằng đi lại nhiều một chút
có thể giúp an thai, muội làm theo chưa thế?”

Xuân Tần vốn tính hoạt bát, nhanh nhảu đáp
thay: “Làm gì có! Anh Tần tỷ tỷ lười đi lại lắm, cả ngày đều ngồi không buồn
bực trong phòng, con vẹt này còn là do phủ Nội vụ kiếm cách dâng lên đấy, bằng
không tỷ ấy ngay đến bậu cửa cũng chẳng chịu bước qua đâu.”

Hân Phi vỗ tay cười, nói: “Vậy thì trùng
hợp quá, ta và Thục phi nương nương tới đây chính là để rủ muội đi dạo đấy. Bây
giờ phong cảnh ở hồ Thái Dịch đang vào độ đẹp nhất, muội tới đó dạo chơi, tâm
trạng ắt sẽ thư thái hơn nhiều, sau này tiểu Hoàng tử cũng sẽ thích nói thích
cười hơn.” Dứt lời liền nắm tay Anh Tần kéo đi, không cho phân bua gì nữa.

Cả đoàn người chậm rãi, cẩn thận bước đi,
Hân Phi vừa nhìn đường vừa kể với Anh Tần những việc của Thục Hòa hồi nhỏ, Anh
Tần thỉnh thoảng mới khẽ đáp lại một câu. Tôi thầm cảm thấy kỳ lạ vô cùng,
nhưng nhất thời cũng không nhìn ra được điều gì, chỉ để ý nhìn đường, đồng thời

góp chuyện đôi câu.

Khi đi tới Tuế Hàn các, mặt hồ phía trước
đã thoáng đãng vô cùng, phong cảnh thực là tươi đẹp, chúng tôi liền cùng nhau
ngồi xuống nghỉ ngơi. Phía đằng xa, ca nữ của Trang Mẫn Phu nhân đang cất cao
tiếng hát mà hát bài dân ca Thượng da
mang âm vận cổ:

Hỡi
trời! Ta nguyện với chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly. Chờ núi mòn, sông
kiệt, đông vang sấm dậy, hè mưa tuyết, trời đất hợp, mới cùng chàng ly biệt[36].

Tiếng ca vang vọng mãi không thôi, hết sức
động lòng người, ngay đến cảnh xuân rực rỡ trong Thượng Lâm uyển cũng như vì
thế mà ngưng đọng trong khoảnh khắc.

Giữa tiếng ca ấy, Anh Tần lộ rõ vẻ ngẩn
ngơ, ánh mắt nhìn đăm đăm về một phía, tâm hồn thì như đã bay đến phương xa.
Tôi nhìn đi theo hướng ánh mắt nàng ta, thấy nàng ta hình như đang nhìn một cây
sồi xanh biếc bên bờ hồ Thái Dịch, nhưng rồi trước mắt bỗng như có một chiếc áo
bào màu đỏ sậm của Vũ lâm lang[37] thoáng qua. Tôi gần như cho rằng
mình đã nhìn nhầm, thế nhưng lại thấy trong mắt Anh Tần rõ ràng nổi lên mấy làn
gợn nhẹ, ánh mắt thì càng thêm ấm áp và mờ mịt. Tự nơi đáy lòng bất giác dâng
lên một tia hồ nghi, tôi cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, hơi hất hàm ra
hiệu. Hoa Nghi hiểu ý, liền âm thầm đi về hướng gốc sồi xanh kia.

[36]
Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa, có chỉnh sửa. Nguyên văn Hán Việt: Thượng da! Ngã dục
dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt,
đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt! – ND.

[37]
Tức là lính trong Vũ lâm quân, tương đương với thị vệ.

Tôi kéo tay Anh Tần đi vào trong các, mỉm
cười, nói: “Muội vừa có thai, phải chú ý giữ gìn thân thể mới được.” Ánh mắt
Anh Tần lộ rõ vẻ lưu luyến không nỡ rời, nhưng ngoài miệng cũng chỉ đành đáp
“dạ” một tiếng.

Tôi nhìn ra mối tâm sự mà nàng ta không kịp
giấu đi, lại càng ân cần dặn dò tỉ mỉ. Hân Phi tươi cười bước tới. “Những lời
này Thục phi dặn dò muội là thích hợp nhất đấy. Trong cung chỉ có Thục phi là
có đủ cả nếp lẫn tẻ, tất nhiên là nhiều kinh nghiệm nhất rồi.”

Tôi bật cười phỉ phui một tiếng: “Hân Phi
tỷ tỷ đúng là mồm miệng chua ngoa quá. Bọn muội cũng cần thỉnh giáo tỷ một chút
đây, phải làm sao mới nuôi được một cô Công chúa vừa xinh đẹp lại vừa nết na
như thế vậy?”

Người làm mẹ cứ nói tới chuyện con cái là
bắt đầu tràng giang đại hải, Anh Tần cũng vì thế mà tạm gác tâm sự qua một bên.

Nói chuyện được một hồi thì Hoa Nghi bước
tới đỡ lấy tay tôi, cười tươi, nói: “Nương nương nên quay về nghỉ ngơi một
chút, canh tổ yến chắc đã được hầm xong rồi đấy!” Tôi bám vào tay nàng ta chậm
rãi bước đi, tà váy dài màu trắng bạc lướt nhẹ trên con đường lát đá cuội sạch
bong không có một hạt bụi. Trên tay vẫn cầm một cành liễu vừa tiện tay hái, tôi
buột miệng dặn dò Hoa Nghi: “Lúc quay về nhớ dùng chỉ đỏ treo một cành liễu lên
trước cửa cung, làm như thế có thể cầu phúc.”

Tiểu Doãn Tử cười hì hì, bước tới nói: “Chữ
“liễu” đồng âm với chữ “lưu”, trong ngày xuân các vị nương nương, tiểu chủ đều
làm như vậy cả, hy vọng có thể giữ được Hoàng thượng lại. Nhưng nương nương kỳ
thực không cần phải thế, Hoàng thượng có hôm nào mà không tới chỗ chúng ta đâu.”

Tôi vốn định mắng hắn lắm miệng nhưng vì
mọi người đều đang ở đây nên không tiện mở lời, chỉ khẽ mím môi nở một nụ cười,
cũng không giải thích gì cả. Từng làn gió xuân ấm áp thổi tới khiến người ta
thầm cảm thấy thư thái, Hân Phi cười tươi, nói: “Lời này của Tiểu Doãn Tử quả
là đúng lắm, chờ khi Anh Tần muội muội sinh nở xong rồi Hoàng thượng ắt cũng sẽ
đối xử với muội muội như vậy.”

Tôi cảm thấy hơi mỏi mệt, đang định xoay

người rời đi thì bất ngờ nhìn thấy Thanh.

Bên bờ hồ Thái Dịch, liễu rủ biếc xanh, y
vận một bộ đồ màu trắng bạc đứng lặng im trong gió, thần thái ngợp nỗi buồn
thương.

Tôi không khỏi hơi sững người vì kinh ngạc,
Anh Tần rụt rè lùi về phía sau hai bước, nhưng Hân Phi thì lại cười tươi, bước
đến trêu chọc: “Lâu lắm không gặp Vương gia rồi, đúng là người đã thành gia lập
thất có khác, chẳng còn được tiêu dao tự tại như trước kia. Bây giờ Vương gia
đã có hai vị trắc phi, chỉ e có mọc cánh cũng khó mà bay thoát được.”

Các cung nhân bên cạnh nghe thế đều không
kìm được cười vang vui vẻ, Huyền Thanh cũng khẽ mỉm cười điềm đạm. “Hân Phi
đúng là hài hước quá.”

Y ngoảnh đầu qua, nhìn thấy tôi đứng sau
lưng Hân Phi thì thoáng ngẩn ra một chút, ngay sau đó lập tức khom người. “Hóa
ra Thục phi cũng ở đây. Đã lâu lắm không gặp rồi, Thục phi vẫn khỏe chứ?”

Câu “đã lâu lắm không gặp rồi” đó của y
khiến tôi bất giác sinh lòng cảm khái, lần trước gặp y là trong hôm Ngọc Ẩn
xuất giá, tính đến nay cũng phải tám, chín tháng rồi, thoáng ngẫm lại mới thấy
thời gian chẳng bao giờ đợi chờ ai.

Tôi ung dung đáp: “Làm phiền Vương gia quan
tâm rồi, bản cung vẫn khỏe. Không biết hôm nay Vương gia vào cung có việc gì
vậy?”

Từng lời lẽ, cử chỉ của tôi đều hoàn toàn
phù hợp với quy củ cung đình, không có một tia sơ hở nào, giống hệt như y lúc
này đây. “Lâu rồi không vào cung, hôm nay ta tới là để thỉnh an Thái hậu.”

Tôi vừa định mở lời thì bỗng thấy đằng sau
gốc liễu bên cạnh y có một nữ tử tha thướt đi ra, nhẹ nhàng cất tiếng: “Bên hồ
Thái Dịch gió lớn, Vương gia cứ nên khoác áo choàng thì hơn.” Dứt lời liền bước
tới khoác lên vai y một chiếc áo choàng dày ấm áp.

Giọng nói ấy thật dịu dàng biết mấy, cử chỉ
ấy thật thân mật biết chừng nào, dường như giữa trời đất này, nàng ta chỉ nhìn
thấy một mình Huyền Thanh mà thôi. Huyền Thanh hơi nhích người tránh khỏi đôi
tay đang định thắt nút áo choàng giúp y của nữ tử đó. “Đa tạ!”

Nàng ta không hề để bụng, chỉ khẽ mỉm cười.
“Chúng ta là phu thê, Vương gia hà tất phải khách sáo như thế làm gì.”

Năm chữ “chúng ta là phu thê” đó được nói
ra rất tự nhiên, bên trong còn ẩn chứa mấy tia đắc ý và vui mừng. Thì ra có thể
quang minh chính đại đứng bên cạnh y là một việc hạnh phúc và đáng kiêu ngạo
đến thế.

Tôi chăm chú nhìn nữ tử trước mắt, thấy
nàng ta có dung nhan xinh đẹp, vóc người cân đối, xiêm y lộng lẫy mà không kém
phần trang nhã. Tôi chưa gặp nữ tử này bao giờ, nhưng nàng ta rất nhanh sau đó
đã khom người hành lễ: “Thiếp thân Thanh Hà Vương Trắc phi Vưu Tĩnh Nhàn bái
kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”

Tới lúc này tôi mới nhớ ra trong ngày đại
hôn của Thanh Hà Vương, vị Trắc phi Vưu thị này hãy còn đang bệnh nên không thể
ra ngoài, do đó hôm nay mới là lần đầu tiên tôi gặp nàng ta. Không ngờ nàng ta
lại xinh đẹp, dịu dàng như thế, thật khiến người ta chẳng thể sinh ra chút ác
cảm nào.

Tôi vội đưa tay tới đỡ lấy nàng ta, ôn tồn
nói: “Chúng ta là người một nhà với nhau cả, Tĩnh phi đâu cần khách sáo như thế
làm gì!”

Nàng ta mỉm cười nền nã. “Đáng ra thiếp

thân phải tới thỉnh an Thục phi nương nương từ sớm, hiềm rằng thân thể luôn
không khỏe, thực là thất lễ quá. Vậy nên hôm nay thiếp thân mới cùng Vương gia
vào cung, thứ nhất là để thỉnh an Thái hậu, tiếp đến cũng là muốn thỉnh tội với
các vị nương nương.”

“Tĩnh phi thân thể không khỏe vốn nên nghỉ
ngơi mới đúng, bản cung và Thái hậu đều hy vọng Tĩnh phi được an khang, há lại
đi để tâm tới mấy thứ lễ nghi phù phiếm kia làm gì. Bên hồ Thái Dịch gió lớn,
Tĩnh phi lo cho thân thể Vương gia là phải, nhưng cũng cần lo cho thân thể của
mình, bằng không Vương gia làm sao mà yên tâm được.”

Nàng ta bất giác ửng hồng hai má, vội vàng
cúi đầu, lí nhí nói: “Thục phi nương nương nói rất phải.”

Tôi cười, nói: “Sao hôm nay Ngọc Ẩn không
cùng tới thỉnh an Thái hậu vậy? Thực là vô phép quá. Tĩnh phi và Ngọc Ẩn vốn
cùng hầu hạ Vương gia, khi nào rảnh rỗi nhớ phải thay bản cung dạy dỗ muội ấy
mới được.”

Vưu Tĩnh Nhàn chỉ cười không nói, Huyền
Thanh thì ôn tồn nói: “Hôm nay điền trang cho người tới bẩm báo tình hình mùa
vụ, Ngọc Ẩn phải ở trong phủ lo liệu công việc cho nên mới không thể đi cùng.”

Vưu Tĩnh Nhàn lộ vẻ áy náy. “Ngọc Ẩn tỷ tỷ
rất giỏi lo liệu việc nhà, không như thiếp thân suốt ngày bệnh tật, ốm yếu làm
liên lụy tới người khác.”

Tôi ôn tồn nói: “Tĩnh phi quá cả nghĩ rồi.
Nghe nói Tĩnh phi thông hiểu thi thư, lại được Thái hậu yêu thích, sao có thể
nói là làm liên lụy tới người khác được.”

Huyền Thanh cũng cất giọng hiền hòa nói với
nàng ta: “Nàng đừng cả nghĩ.”

Nàng ta nghe thế mới chịu nở nụ cười tươi
tắn, đủ thấy một tràng dài những lời vừa rồi của tôi cũng không so sánh được
với một câu nói của Huyền Thanh. Nàng ta hơi ngước mắt lên, khẽ nói: “Ngọc Ẩn
tỷ tỷ là nghĩa muội của nương nương, nương nương nếu không chê thiếp thân ngốc
nghếch thì hãy cứ coi thiếp thân như muội muội là được rồi.”

Tôi chỉ khẽ cười điềm đạm. “Tĩnh phi nói
thế thực là đề cao bản cung quá!”

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đừng
để Thái hậu phải đợi lâu.” Huyền Thanh đưa mắt liếc tôi, thoáng ngập ngừng một
chút rồi đi tới đỡ lấy khuỷu tay Vưu Tĩnh Nhàn. “Đi cẩn thận một chút!” Vưu
Tĩnh Nhàn ửng hồng hai má, lí nhí đáp “vâng” một tiếng rồi đưa tay nắm chặt lấy
bàn tay y.

Tôi thầm cảm thấy chua xót, ngoảnh đầu qua
ngắm nhìn mấy gốc ngọc lan đang nở hoa rực rỡ bên bờ hồ. Những bông hoa thoang
thoảng hương thơm đó nhìn hệt như những chiếc chén tuyết trắng ngần chen chúc
nhau, bông nào bông nấy mang đầy sắc xuân nồng đậm. Hân Phi khẽ cười, nói: “Lục
Vương gia đối xử với Tĩnh phi tốt quá, chắc hẳn không thua kém nghĩa muội Ẩn
phi của nương nương chút nào, thế này gọi là gì ấy nhỉ… À, là kẻ tám lạng
người nửa cân, lục Vương gia quả đúng là một lãng tử đa tình.”

Tôi dõi mắt nhìn bóng dáng y dần biến mất
giữa rặng liễu biếc xanh bên bờ hồ, lại tán gẫu với Hân Phi thêm vài câu rồi
mới cáo từ rời đi. Khi về tới Nhu Nghi điện, tôi chợt nhìn thấy Diệp Lan Y đã
chờ sẵn bên trong điện, đang cầm một chén mật ong vui vẻ nhấm nháp, không kìm
được thầm kinh ngạc. Tiểu Doãn Tử dâng trà lên, nói: “Nương nương về thật đúng
lúc quá, Diễm Tần tiểu chủ cũng vừa mới tới đây thôi!”

Tôi để yên cho Hoa Nghi giúp mình cởi áo
ngoài ra, cười, nói: “Muội muội thực hiếm có khi nào tới đây ngồi chơi thế
này.”

Nàng ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói
với Tiểu Doãn Tử: “Mang một chén trà nóng lên đây, nhớ phải nóng vào đấy!”

Tiểu Doãn Tử không hiểu ý nàng ta, nhưng
thấy tôi không nói gì thì chỉ đành rời đi. Thấy xung quanh đã không còn ai, Diệp
Lan Y mới hờ hững nói: “Bên hồ Thái Dịch gió lớn, ta sợ trái tim nương nương bị
lạnh cho nên mới phải kêu người mang trà nóng lên như thế.”

Tôi biết nàng ta muốn nói tới việc gì, bèn
ngồi xuống, nói: “Cô thấy cả rồi ư?”

“Vương gia một lần cưới liền hai vợ, đã gặp
Ẩn phi rồi sao có thể không gặp luôn vị Tĩnh phi kia chứ? Cái tiếng si tình
nghe nói đã lâu, quả là trăm nghe không bằng một thấy.” Dứt lời lại vội vàng
đưa tay lên bịt miệng. “Ta nói nhầm mất rồi, Vương gia không có người vợ nào
cả, chỉ có hai nàng thiếp xinh đẹp mỹ miều bầu bạn kề bên mà thôi.”


Tôi đưa mắt liếc nàng ta. “Cô lại nấp ở đâu
để xem kịch hay vậy?”

Nàng ta hơi nhếch khóe môi coi như cười
mỉm. “Làm người thật vất vả, đi đâu cũng phải diễn kịch, trong cung thì lại
càng có kịch hay ở khắp nơi, ta thực không tiện bước ra làm ảnh hưởng tới vở
kịch giữa nương nương và Vương gia.”

“Cô không cho rằng Tĩnh phi cũng chỉ diễn
kịch thôi ư?”

“Có rất nhiều việc vừa nhìn đã thấy giả
dối, nhưng tình cảm của người ta thì lại rất chân thành. Nương nương mới chỉ
thấy một lần thôi mà đã không thoải mái như vậy rồi, không biết sự si tình ấy
ngày ngày lọt vào mắt Ẩn phi thì sẽ sao đây? Ta chỉ biết là ai ai cũng thích
xem vở kịch giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, xem xong thì đều thổn thức,
nhưng nếu như lọt vào mắt Mã Văn Tài, hắn không nổi điên, muốn giết chết Lương
Sơn Bá ngay mới là chuyện lạ.”

Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Ngọc Ẩn chưa chắc đã
là Mã Văn Tài.”

Diệp Lan Y cất giọng hờ hững: “Chớ xem nhẹ
lòng đố kỵ của nữ nhân. Ta quên mất, Mã Văn Tài chưa chắc đã thật sự muốn giết
Lương Sơn Bá, nhưng nữ nhân thì không cần phải nghi ngờ gì cả.” Hơi dừng một
chút, nàng ta lại nói tiếp: “Sau khi thành thân, Vương gia vốn chỉ vào cung
cùng Ẩn phi, bây giờ Tĩnh phi đã khỏe lại, Ẩn phi hôm nay ngoài lo liệu việc nhà
ra chỉ e sẽ phải nếm thử mùi vị bị ghẻ lạnh rồi.”

“Có gì đáng kể đâu.” Tôi mỉm cười điềm đạm.
“Năm xưa muội ấy đã quen thấy cảnh ta bị ghẻ lạnh rồi, ắt sẽ không sợ hãi gì
cả. Xét cho cùng thì bây giờ Ngọc Ẩn và Vưu Tĩnh Nhàn cũng ngồi ngang hàng với
nhau.”

“Chính vì hai người bọn họ ngồi ngang hàng
với nhau, cho nên Vương gia mà đối tốt với ai hơn một chút, người kia nếu như
lòng dạ hẹp hòi ắt sẽ không thể chịu đựng được.” Nàng ta khuấy nhẹ chén mật
ong, khuôn mặt như cười mà chẳng phải cười in bóng vào trong chén. “Tại sao
Vương gia lại cưới Chân Ngọc Ẩn, nương nương hẳn là biết rõ hơn ta. Bức tranh
cắt đó cớ gì lại vô duyên vô cớ rơi ra ngoài? Vương gia vốn không phải một
người không cẩn thận như thế.”

Tôi thầm khen sự thông minh cùng khả năng
quan sát nhạy bén của nàng ta, thở dài than: “Ván đã đóng thuyền, Diễm Tần nên
hiểu rằng thứ gì nắm trong tay mới là đáng tin cậy nhất. Vả lại ta với cô ngay
từ sớm đã không có cơ hội như Ngọc Ẩn rồi. Muội ấy tuy có lòng riêng nhưng cũng
không thể chê trách gì được.”

“Người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ
hy vọng Ẩn phi đừng tru diệt luôn cả lương tâm của mình.” Nàng ta cầm chén nước
mật ong lên, uống một hơi cạn sạch. “Xin cáo từ, ta phải quay về nghỉ ngơi,
tĩnh dưỡng đây. Sau này e là còn vô số vở kịch hay khác, không thể không xem
được.” Dứt lời liền tự mình rời đi, chiếc áo màu xanh lất phất tung bay trong
gió, bóng lưng ngợp đầy vẻ cô đơn.

Diệp Lan Y rất cô đơn, bởi vì yêu sâu sắc,
bởi vì vĩnh viễn không có được, cho nên mới cô đơn đến nhường này.

Cận Tịch thấy tôi trầm tư thì liền bước ra
từ sau bức bình phong, mang tới cho tôi một đĩa mứt anh đào, cười tủm tỉm, nói:
“Nương nương có biết tại sao các phi tần trong cung thích ăn đồ ngọt không?”

Tôi tiện tay cầm một quả anh đào đỏ tươi
như máu lên, bỏ vào miệng. “Có lẽ là vì trong lòng đắng quá nên đành ăn đồ ngọt
để bù đắp thôi.”

“Phải rồi, vậy nương nương hãy ăn nhiều một
chút.” Hơi dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp: “Lời của Diễm Tần tiểu chủ kỳ
thực nương nương không cần phải để trong lòng làm gì.”

Tôi thở dài than: “Nhưng những lời đó của
cô ta cũng chính là nỗi lo lắng của ta về Ngọc Ẩn. Hôm nay ta vừa gặp đã biết
Vưu Tĩnh Nhàn là một nữ tử lớn lên trong sự thương yêu của cha mẹ, cô ấy thích
thể hiện tình yêu của mình với Vương gia, bất kể là ở trước mặt hay sau lưng
người khác, cũng bởi thế nên việc cô ta đổ bệnh vì Vương gia khi xưa mới sục
sôi lên như vậy. Còn về Ngọc Ẩn, muội ấy kín đáo hơn nhiều.”

Cận Tịch mỉm cười, an ủi: “Ẩn phi là người
có phúc, tất nhiên biết rõ cần phải trân trọng niềm hạnh phúc ấy. Hơn nữa trong
vương phủ dù sao cũng chỉ có hai nữ nhân, cho dù Ẩn phi có vì việc Tĩnh phi
chen ngang năm xưa mà tức giận thì cũng hiểu rõ rằng bất kể là ai trong số hai
người bọn họ xảy ra chuyện thì người kia cũng không cách nào thoát khỏi mối
nghi ngờ. Nương nương bây giờ cứ nên suy nghĩ cho bản thân thì hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.