Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện – Chương 187: Sắc xuân vô hạn áo biếc xanh
Hôm nay bầu trời cực kỳ quang đãng, còn tỏa
nắng ấm áp chan hòa, khác hẳn với những hôm vừa rồi trời lúc nào cũng mưa rầm
rì, âm u khiến người ta có cảm giác chán ngán tới cực điểm.
Vì thời tiết đẹp nên các phi tần tới cung
của Hoàng hậu thỉnh an đều có mặt rất sớm, người nào người nấy xiêm y hoa lệ,
trang điểm tinh tế, tất cả ngồi bên nhau trò chuyện trong Chiêu Dương điện tạo
nên một khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay Huyền Lăng cho tan chầu sớm, sau đó
liền tới Phượng Nghi cung của Hoàng hậu. Các phi tần nhìn thấy Huyền Lăng thì
đều cười tươi rạng rỡ, giọng nói cũng hết sức động lòng người, hệt như trăm hoa
đua sắc, người nào người nấy đều yểu điệu, thướt tha.
Tôi vẫn ngồi ngay phía dưới Hoàng hậu, sau
khi hành lễ với Huyền Lăng thì chỉ mỉm cười ngồi im nghe các phi tần vui vẻ trò
chuyện.
Huyền Lăng kéo tay tôi hỏi han mấy câu về
Hàm Nhi và Linh Tê, cũng không có gì khác ngoài đêm qua ngủ có ngon không, sáng
dậy ăn uống có được nhiều không, sau đó lại hỏi Nhuận Nhi dạo này có còn hay
khóc không…
Hoàng hậu ngồi kế bên khẽ mỉm cười. “Hoàng
thượng ngày nào cũng đi gặp ba đứa bé mà còn không yên tâm về chúng như vậy, đúng
là một người cha hiền.”
Tôi hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười thật
tươi. “Đâu chỉ mình Hoàng thượng, người làm mẹ như thần thiếp đây cho dù ngày
ngày đều nhìn thấy mấy đứa bé nhưng vẫn chẳng b giờ thật sự yên tâm được.”
Sau đó lại nhìn qua phía Từ Thục dung. “Muội muội nhất định cũng thế đúng
không?”
Từ Thục dung khẽ cười điềm đạm. “Muội chỉ
phải chăm sóc một đứa bé thôi, xét cho cùng vẫn là tỷ tỷ vất vả.”
Hoàng hậu đưa mắt ngắm nghía tôi một lát
rồi cười nhạt, nói: “Đúng thế, bản cung cũng thấy Thục phi có vẻ rất vất vả
đấy, người cũng tiều tụy đi nhiều rồi. Quả là người làm mẹ có khác, việc gì
cũng phải suy tính chu toàn.”
Tôi tất nhiên nghe ra cái ý giễu cợt trong
lời của Hoàng hậu nhưng chỉ làm bộ như không biết gì, vẫn cười bình thản.
“Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là mẫu thân của tất cả bách tính,
việc phải bận lòng tất nhiên là nhiều hơn thần thiếp nhiều lắm.”
Huyền Lăng tiện miệng cười, nói: “Hoàng hậu
đã lâu rồi không làm mẹ, tất nhiên sớm đã quên mất việc chăm sóc trẻ sơ sinh vất
vả đến cỡ nào rồi.”
Lời của tôi chẳng qua chỉ ám chỉ là Hoàng
hậu đã già, nhan sắc suy giảm, nhưng mấy câu vô tâm đó của Huyền Lăng thì lại
đâm thẳng vào nỗi đau lớn nhất của nàng ta, đó là nàng ta đã nhiều năm rồi
không làm mẹ. Dù dưới gối nàng ta có Hoàng trưởng tử để chăm sóc nhưng đó dù
s cũng không phải cốt nhục thân sinh.
Sắc mặt Hoàng hậu quả nhiên tái nhợt đi, có
điều rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, vẫn cất tiếng cười điềm đạm, ung
dung. “Đúng thế, Hoàng trưởng tử đã lớn rồi.”
Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại
xiêm y rồi quỳ xuống hành lễ, tư thế thực là đoan trang, t nhã tột cùng.
Huyền Lăng không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Đang yên đang lành cớ gì Hoàng
hậu lại hành đại lễ như vậy?”
Cách trang điểm và nụ cười của Hoàng hậu đều
hoàn hảo không có gì để chê trách, giọng nói thì thoáng mang theo một chút mừng
vui chậm rãi vang lên lọt vào tai mỗi người đang có mặt: “Chúc mừng Hoàng
thượng, An Chiêu viện ở Cảnh Xuân điện đã mang thai rồng, thái y tới xem mạch
nói là cái thai đã được bốn tháng. Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng thượng.” Nghe
thấy lời này mọi người đều nhất thời kinh hãi.
Chẳng trách An Lăng Dung đã hai ngày nay
không tới thỉnh an Hoàng hậu, vậy mà Hoàng hậu chỉ nói là thân thể nàng ta
không được khỏe, hóa ra là vì duyên cớ này.
Tôi ngấm ngầm căm hận, Hoàng hậu giấu việc
này thực quá kín đáo, không ngờ lại chẳng để lộ ra chút tin tức nào. Bây giờ An
Lăng Dung đã mang thai được bốn tháng, cái thai đã bắt đầu ổn định, cho dù có
người muốn giở trò với cốt nhục trong bụng nàng ta thì cũng khó mà tìm được cơ
hội để ra tay nữa rồi.
Huyền Lăng quả nhiên mừng rỡ vô cùng, vội
vàng đỡ Hoàng hậu dậy, hỏi: “Thật thế s?”
Hoàng hậu cười tủm tỉm, nói: “Dạ phải, thái
y đã xem mạch rồi, chuyện này chắc như đinh đóng cột.” Mọi người vội vàng quỳ
xuống chúc mừng Huyền Lăng.
Kính Phi bước lên trước mấy bước, tươi cười
ôn tồn nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, có điều An muội muội cũng thật là… có
thai rồi mà không chịu nói sớm, khiến bọn thần thiếp mãi tới bây giờ mới có thể
chúc mừng, Hoàng thượng nói xem có đúng thế không?”
Tin tức An Lăng Dung đột nhiên có thai
chẳng khác gì một tia sét giáng xuống giữa trời quang, hết sức bất ngờ, các phi
tần đang có mặt đều không kìm được cơn kinh hãi. Những lời ôn tồn này của Kính
Phi vừa hay chính là nỗi nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người.
Hoàng hậu hờ hững nói: “Thân thể An Chiêu
viện vốn không được khỏe, kinh nguyệt không đều, ngay đến việc bản thân có thai
cũng phải tới khi ba tháng mới biết, mà khi đó vì phụ thân còn ở trong ngục nên
nàng ta cũng chẳng dám rêu r, ngoài ra bản cung còn có ý đề phòng một
chút…” Nói rồi Hoàng hậu liền như vô tình như hữu ý nhìn lướt qua phía tôi,
giọng nói mang theo một tia sắc bén: “Trước đây Điềm Tần và Thục phi sẩy thai
đều là vì không cẩn thận đề phòng, thế nên kẻ gian mới có cơ hội lợi dụng, bài
học này quyết không thể quên. Hiện giờ trong cung khó khăn lắm mới có được mấy
vị hoàng tử, công chúa, bản cung không thể không cẩn trọng, bằng không chưa
biết chừng lại có phi tần nào đó nhất thời hồ đồ mà giẫm vào vết xe đổ của Cẩn
Phi năm xưa.”
Lời này của Hoàng hậu mang đầy thâm ý, hẳn
nhiên ai cũng có thể nghe ra, ánh mắt bất giác đổ dồn cả về phía tôi và Từ Thục
dung. Nàng ta nói tới Cẩn Phi chính là có ý nhắc đến những phi tần có hoàng tử,
mà người như vậy thì hiện giờ chỉ có tôi và Từ Thục dung thôi.
Tôi thầm căm hận trong lòng, Hoàng hậu thực
là độc địa khôn lường, ngay từ đầu đã chĩa mũi nhọn về phía tôi, nếu sau này
cái thai của An Lăng Dung mà có bề gì thì tôi chính là người đầu tiên không
tránh khỏi can hệ.
Tôi cố kìm nén cơn giận, bên khóe miệng vẫn
nở một nụ cười mỉm nền nã nhất. “Hoàng hậu nói rất phải, phi tần mang thai là
chuyện quan trọng vô cùng, nhất định phải suy nghĩ chu toàn mới được, quyết
không thể sơ sảy chút nào. Thần thiếp hiện giờ vâng chỉ hiệp trợ quản lý lục
cung, nhất định sẽ dốc hết sức mình trợ giúp Hoàng hậu bảo vệ cho cái thai của
An Chiêu viện được an toàn.”
Huyền Lăng nắm lấy bàn tay tôi, dường như
là để thể hiện sự vui mừng khi nghe thấy những lời của tôi vừa rồi.
Hoàng hậu nói: “Thục phi biết nghĩ tới đại
cuộc như thế quả là không phụ sự tin cậy của Hoàng thượng.” Rồi lại ngoảnh đầu
qua phía Huyền Lăng. “Hoàng thượng, An Chiêu viện giờ đã mang thai, dựa theo tổ
chế thì cần được thăng một cấp lên làm phi chính nhị phẩm rồi.”
Huyền Lăng đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt đầy
vẻ căm hận của Hồ Uẩn Dung, trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Hiện giờ phi chính
nhị phẩm đã đủ ba người, tấn phong nữa e là không hay.”
Hoàng hậu nói: “Tam phi hiện giờ đúng là đã
có ba người Đoan Phi, Kính Phi, Mẫn Phi, nhưng vì tổ chế mà phá lệ phong thêm
một người cũng không phải vấn đề gì lớn cả, huống chi Đoan Phi và Kính Phi tuy
là phi nhưng kỳ thực đã hưởng sự đãi ngộ của phu nhân tòng nhất phẩm rồi. Nếu
không tấn phong cho An thị, chỉ sợ mọi người trong lục cung sẽ đều cho rằng
nàng ta bị phụ thân làm liên lụy, trong tình hình như thế thì làm s mà yên
tâm dưỡng thai được đây?”
Tôi vừa kinh hãi vừa tức giận, số phi chính
nhị phẩm đã đủ rồi, phá lệ tăng thêm An Lăng Dung đã là quá đáng, nhưng càng
đáng sợ hơn là bây giờ Hoàng hậu lại nhắc đến phụ thân của nàng ta, chưa biết
chừng chẳng b lâu nữa để nàng ta có thể yên tâm dưỡng thai, Huyền Lăng sẽ tha
cho An Bỉ Hòe tội nhận hối lộ. Mà lỡ như sau này An Lăng Dung sinh được hoàng
tử, như thế trong tay Hoàng hậu cũng có hai vị hoàng tử rồi, bất kể về sau ai
trong số hai người đó được lập làm Thái tử thì tôi, Dư Hàm và Dư Nhuận cũng đều
sẽ không có chỗ chôn thây. Lòng tôi trào lên từng cơn sóng dữ, muôn vàn ý niệm
đồng thời xuất hiện, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản mỉm cười. “Nếu như tâm ý
của Hoàng hậu đã quyết thì cứ như vậy đi là được. Trước đây mỗi lần được tấn
phong, An muội muội đều chỉ lấy họ làm hiệu, bây giờ thân phận đã quý trọng hơn
rồi, xem ra cần bảo phủ Nội vụ soạn ra mấy phong hiệu để lựa chọn mới được, bằng
không thì thực là hời hợt quá.”
Hoàng hậu thấy tôi nói vậy thì không khỏi
có chút bất ngờ, sau khi quan sát tôi một chút, bèn nói: “Vậy hãy lệnh cho phủ
Nội vụ làm việc này đi, Thục phi quả đã có lòng rồi.” Hơi dừng một chút, nàng
ta ra vẻ cảm thán: “Hiện giờ các ngôi vị trong lục cung hãy còn trống rất
nhiều, nếu phi chính nhị phẩm có đủ bốn người làm thành bốn góc kỳ thực cũng là
việc hay.”
Tới lúc này thì đã không còn việc gì nữa,
mọi người liền đứng dậy cáo từ.
Về tới Vị Ương cung, tôi mới gỡ bỏ nụ cười
trên mặt xuống. Hoa Nghi và Tiểu Doãn Tử thấy khí sắc tôi khác hẳn ngày thường
thì không dám hỏi nhiều, chỉ đứng lặng lẽ một bên. Một tiểu cung nữ thông minh,
lanh lợi đi tới đấm chân bóp vai cho tôi, Cận Tịch thì tươi cười bưng trà lên,
nói: “Nương nương vừa tới cung của Hoàng hậu thỉnh an, tuy đi về đều có kiệu
thay bước nhưng chắc cũng vất vả. Trà hoa nhài này đã được pha từ hồi sáng rồi
để cho nguội, uống bây giờ mùi vị vừa hay ngon nhất, nương nương hãy nếm thử
một chút đi.”
Lúc này ánh dương buổi sớm tựa như những
dải lụa mềm phất phơ chiếu xuống, ngoài sân có vô số bông sơn chi vừa nở nhìn
trắng muốt như tuyết đầu đông, vừa thuần khiết vừa rạng rỡ, lại xen lẫn giữa
những phiến lá biếc xanh thực là đẹp mắt vô cùng. Khắp Nhu Nghi điện dường như
đều thoang thoảng một thứ mùi thơm thanh tân, dễ chịu, cảnh sắc trong ngoài hết
sức hữu tình, tiếc rằng lúc này tôi lại chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức.
Hoa Nghi thấy tôi chẳng buồn ngó mắt ra
ngoài thì liền nói: “Nương nương không thích hoa sơn chi ư? Hoa phòng vừa đưa
tới mấy chậu hoa tú cầu đấy, nhìn tròn tròn thích mắt vô cùng.”
Tôi đang thầm phiền muộn, liền xua tay kêu
bọn họ ra ngoài, chỉ giữ một mình Cận Tịch lại bên cạnh.
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà hoa nhài,
cảm thấy từ cổ họng đến tim gan đều ngọt ngào dễ chịu hơn một chút, mới nói gằn
từng từ: “An Lăng Dung đã có thai, được bốn tháng rồi.”
Cận Tịch bất giác sững người, không kìm
được buột miệng thốt lên: “Không phải cô ta từng dùng Tức cơ hoàn ư? Cớ gì vẫn
có thai được như thế?”
Tôi cau mày buồn bực, nói: “Thứ ấy tuy làm
tổn hại tới thân thể nhưng chưa chắc đã có thể gây tuyệt dục.”
Cận Tịch lộ vẻ suy tư. “Trong cung vừa mới
có thêm ba vị hoàng tử, thế mà chưa đầy một năm An Chiêu viện lại cũng có thai
rồi, Hoàng thượng chắc đang c hứng lắm đây.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Đâu chỉ là
c hứng, ngay đến Hoàng hậu cũng đích thân mở lời muốn phong cô ta làm phi
chính nhị phẩm, đúng là phong quang vô hạn.”
Cận Tịch thấy tôi chỉ ngồi đó cầm chén trà,
liền trầm ngâm nói: “Đã bốn tháng rồi, sợ là không dễ ra tay, quá mạo hiểm.”
Rồi chợt lại khẽ cười. “Đợi bốn tháng mới nói ra, xem ra lần này bọn họ cẩn
thận vô cùng.”
Tôi hơi nhếch khóe môi. “Còn chẳng thế s,
chỉ nhìn vẻ long trọng của Hoàng hậu khi nói ra tin mừng này là đủ biết đối với
nàng ta mà nói, cái thai này của An Lăng Dung quan trọng tới mức nào.”
Cận Tịch lộ vẻ thấu hiểu. “Tư chất của
Hoàng trưởng tử quả thực có hơi tầm thường, tuy được rất nhiều bậc đại nho bác
học mà Hoàng hậu mời tới tận tâm dạy dỗ nhưng vẫn chẳng có b nhiêu khởi sắc.
Hiện giờ trong cung đã có bốn vị hoàng tử, không còn là thời chỉ có một mình
Hoàng trưởng tử như xưa nữa rồi. Còn An thị thì đã bị ghẻ lạnh một thời gian
dài, muốn vùng lên được để cứu lấy phụ thân mình thì chỉ đành trông cậy vào cái
thai này thôi.”
Lần này An Lăng Dung đột ngột có thai thực
là một biến cố bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, thực chẳng biết sẽ có
vận mệnh của bao nhiêu người bị thai nhi trong bụng nàng ta làm ảnh hưởng đây.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Kêu Hoa Nghi ra ngoài nghe ngóng một chút xem Hoàng thượng bây giờ có ở Cảnh
Xuân điện không đi.”
Cận Tịch vâng lời ra ngoài, một lát sau Hoa
Nghi liền đi theo vào bẩm báo: “Hoàng thượng và Hoàng hậu hiện giờ đều đang ở
trong Cảnh Xuân điện, đứng từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong
đó rồi.”
Tôi trầm mặt xuống mân mê dải tua trân châu
đính trên hộ giáp, nhẹ nhàng cất tiếng: “Được rồi, vậy hãy sai người loan
truyền những lời này ra khắp lục cung, đặc biệt là câu cuối cùng ấy, phải làm
thế nào cho càng nhiều người biết càng tốt.”
Hoa Nghi vâng lệnh rời đi, tôi lại uống
thêm một chén trà nữa, quay sang hỏi Cận Tịch: “Trà này đúng là không tệ, có
còn nữa không?”
Cận Tịch cười, đáp: “Nô tỳ biết nương nương
sẽ thích cho nên đã chuẩn bị rất nhiều.”
“Vậy thì tốt, đợi lát nữa nhất định sẽ có
khách tới, trà này có thể mang ra mời bọn họ nếm thử luôn.” Dứt lời tôi bèn
đứng dậy đi tới gian điện phía đông thăm ba đứa bé.
Chỉ chừng một canh giờ sau, Tiểu Doãn Tử đã
đi vào bẩm báo rằng ba người Đoan Phi, Kính Phi và Lữ Chiêu dung cùng tới bái
phỏng. Tôi chỉnh lại xiêm y rồi đi ra. Cả ba người đều đã ở trong Nhu Nghi
điện, nhìn thấy tôi liền đứng dậy định hành lễ. Tôi vội vàng ngăn lại: “Chúng
ta đều là tỷ muội với nhau, còn phải khách sáo như thế làm gì, huống chi đã tới
lúc này rồi, tốt nhất hãy gạt bỏ những thứ lễ tiết vô nghĩa ấy đi.” Sau đó liền
mời ba người bọn họ ngồi xuống, lại lệnh cho Cận Tịch: “Đi mang trà hoa nhài
lên đây!” Dứt lời, tôi không kìm được lộ vẻ tò mò. “Đoan Phi tỷ tỷ bình thường
hiếm khi ra ngoài, hôm nay s cũng tới đây thế?”
Lữ Chiêu dung vốn tính hấp tấp nên nói
ngay: “Đoan Phi tỷ tỷ là phi tần vào cung sớm nhất, hôm nay xảy ra chuyện như
vậy tất nhiên phải mời tỷ ấy đi cùng rồi.” Đoan Phi chỉ mỉm cười một tiếng,
không nói năng gì.
Sau khi trà được dâng lên, ba người cùng
cầm chén khẽ nhấp một ngụm, Kính Phi lộ rõ vẻ âu lo, nói: “Trà của nương nương
đúng là không tệ, chỉ đáng tiếc bây giờ bọn ta chẳng có chút tâm trạng nào để
phẩm trà.”
Lữ Chiêu dung là người dễ mất bình tĩnh
nhất, cố kìm nén được một lúc rồi cuối cùng không kìm được đập “bộp” một cái
xuống bàn, giận dữ nói: “Các vị tỷ tỷ trong lòng phiền não có thể nhịn không
nói ra ngoài miệng nhưng muội thì chịu thôi. An Lăng Dung xuất thân thấp kém,
tính tình lại lẳng lơ và hay đố kỵ, bây giờ đã được phong làm chiêu viện rồi mà
còn chưa thỏa mãn, đột ngột nhảy ra nói là đã có thai, không ngờ lại muốn được
phong phi nữa.”
Tôi khẽ nói: “Tỷ tỷ nói nhỏ một chút, còn
sợ là người khác không biết tỷ ghét nàng ta hay s? Nàng ta bây giờ đang lúc
đắc thế, tự nhiên chọc đến nàng ta để làm gì? Tốt xấu gì thì tỷ cũng là mẹ ruột
của Thục Hòa Công chúa, không có ai dám tùy tiện đụng đến tỷ đâu.”
Lữ Chiêu dung hơi ngẩn ra một chút rồi buồn
bã nói: “Ta bây giờ đã chẳng được việc gì nữa rồi, lại lớn tuổi nữa, nếu không
vì có Thục Hòa thì e là Hoàng thượng sớm đã chẳng còn nhớ được ta là ai. Lúc
xưa tr ngôi vị đứng đầu cửu tần cho Hồ Uẩn Dung thì thôi cũng đành, ai bảo
người ta là con gái của Tấn Khang Quận chúa, thân phận tôn quý ta không so
được. Về sau An Lăng Dung tuy cũng thuộc nhóm cửu tần như ta nhưng lại là chiêu
viện, xét ra ngôi chiêu dung này của ta còn phải xếp sau cô ta. Bây giờ cô ta
còn sắp được phong phi nữa, chờ khi sinh nở rồi thì ít nhất cũng là phu nhân
tòng nhất phẩm, đến lúc ấy cô ta vượt lên ta nhiều như thế, ta và Thục Hòa còn
có thể sống yên ổn được nữa hay s?”
Lữ Chiêu dung vốn không thích An Lăng Dung,
giữa hai người có rất nhiều xích mích, mà An Lăng Dung thì khá được ân sủng,
tâm tư lại tinh tế, Lữ Chiêu dung gần như lần nào cũng thua thiệt. Nếu sau này
An Lăng Dung leo được lên ngôi c rồi thì khó đảm bảo rằng sẽ không giở trò gì
với nàng ta và Thục Hòa Công chúa, khó trách nàng ta lại tức giận như vậy.
Kính Phi thấy lời của Lữ Chiêu dung đều là
sự thực thì không kìm được nhíu chặt đôi mày. “Phụ thân của cô ta vì nhận hối
lộ mà đến bây giờ vẫn còn ở trong ngục chưa được thả ra, gia thế như vậy thực
sự không thể phong Phi được, tới ngôi cửu tần đã có phần quá đáng rồi. Vốn dĩ
dù cô ta có mang thai thì không tấn phong cũng không s hết.”
Hai mắt bất giác sáng bừng lên, Lữ Chiêu
dung mừng rỡ nói: “Ba vị nương nương đều là người đã hoặc đang nắm quyền hiệp
trợ quản lý lục cung cơ mà, chúng ta hãy thử tra tìm thật kĩ những tiền lệ
tương tự trong thời tiên tổ ngày trước xem chưa biết chừng lại có thể dựa vào
đó để ngăn việc phong phi lần này lại.”
Kính Phi lắc đầu, nói: “Hoàng hậu đã nói là
đặc biệt phá lệ rồi mà. Hơn nữa ta cũng xem lại rồi, Túy Phi Lương thị của Thái
Tổ vốn chỉ là con gái của một kẻ đồ tể ngoài chợ, vì mang thai mà được phong
phi, Hoàng hậu hoàn toàn có thể dùng tiền lệ này để chặn họng mọi người.”
Đoan Phi cầm chén trà lên khẽ nhấp một
ngụm, sau khi thoáng ngẩn ra một chút bèn khẽ nói: “Lương thị tuy được phong
phi nhưng về sau vẫn bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, còn chết sớm nữa, đâu
có phúc được như An thị. Nghe nói bây giờ Hoàng thượng còn đang ở trong cung
của cô ta mà rủ rỉ tâm tình đấy.”
Nghe thấy những lời thê lương ấy của nàng
ta, tôi cũng không khỏi có chút thương cảm, lại đưa mắt liếc qua phía Hoa Nghi
một chút, biết rằng những lời mà nàng ta cho loan truyền ra ngoài đã có hiệu
quả rồi.
Sau khi Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan năm xưa qua
đời, Đoan Phi mới dần đi lại trong cung nhiều một chút, cũng từng có hai năm
nắm đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung, chỉ là thân thể rốt cuộc vẫn không
được khỏe, đành trả lại quyền hành. Mà sau khi sức khỏe của nàng ta có chút
khởi sắc, Huyền Lăng cũng tỏ ra xót thương, tuy rất ít khi mây mưa chăn gối
nhưng cũng thường xuyên tới thăm nom trò chuyện. Bây giờ nghĩ đến việc An Lăng
Dung được ân sủng nhiều năm, lại sắp có con, nàng ta không khỏi có chút tự
thương thân mình.
Kính Phi và Lữ Chiêu dung đưa mắt nhìn
nhau, Lữ Chiêu dung rốt cuộc vẫn không nhịn được, khẽ phỉ phui một tiếng: “Đồ
hồ ly lẳng lơ!”
Tôi khẽ vuốt ve chiếc vòng san hô đeo trên
cổ tay, dốc bầu tâm sự: “Người khác tạm chưa xét tới, nhưng Đoan Phi tỷ tỷ là
phi tần vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất, xét ra còn sớm hơn đương kim
Hoàng hậu hai năm, trong cung căn bản không có ai so sánh được; Kính Phi tỷ tỷ
thì từng hiệp trợ Hoàng hậu quản lý lục cung, cũng có công lao rất lớn; còn Lữ
tỷ tỷ là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàng thượng, thân phận
tất nhiên cũng không tầm thường. An thị tuy đắc sủng nhưng so với ba vị tỷ tỷ
thì đâu có đáng kể gì, thế mà hôm nay Hoàng hậu lại đích thân mở lời như vậy,
đủ thấy trước đó An Lăng Dung đã liên hệ với Hoàng hậu rồi. Mà nghĩ lại, cái
ngôi chiêu viện hiện giờ của cô ta hình như vừa mới được phong có một năm thôi
thì phải.”
Kính Phi đưa tay chỉnh lại vạt áo, cất
giọng hờ hững: “Những năm nay bất kể là trong sáng hay ngoài tối, Hoàng hậu đều
chiếu cố cho cô ta rất nhiều.”
Lữ Chiêu dung nói: “Còn chẳng thế s! Đoan
Phi nương nương ngồi ở ngôi này ít ra cũng hai mươi năm rồi, vậy mà vẫn chưa
được tấn phong thêm, đúng là chuyện nực cười. Kính Phi nương nương thì cũng
được phong phi vào mùa xuân năm Càn Nguyên thứ mười bốn, đến giờ đã bảy, tám
năm rồi, nhưng Hoàng hậu cũng chẳng nhắc gì tới chuyện phong thưởng. Tiểu muội
lại càng khỏi cần nói tới nữa, bấy lâu nay chưa từng được Hoàng hậu ban cho
chút ân điển nào.”
Kính Phi lắc đầu lia lịa, nói: “Thôi thôi,
chúng ta vốn cũng đâu dám mong được nàng ta ban cho ân điển.”
Tôi khẽ thở dài. “Mấy vị tỷ tỷ thực đã phải
chịu ấm ức rồi. Muội hiện đang nắm quyền hiệp trợ quản lý lục cung vốn nên thay
mấy vị tỷ tỷ dâng lời lên Hoàng thượng, có điều vừa mới sinh nở được một thời
gian thì muội đã bị kẻ gian hãm hại, phải trải qua rất nhiều gian nan trắc trở,
điều này thì các vị tỷ tỷ cũng đều tận mắt thấy rồi. Về sau tuy Hoàng thượng
không truy cứu nữa, vẫn sủng ái muội như trước nhưng muội thực không thể không
ôm lòng cẩn thận, thành ra chẳng dám nói nhiều lấy nửa câu.”
Kính Phi nhớ lại việc xưa, không kìm được
thổn thức nói: “Tình hình khi đó thực quá rõ ràng, ai mà chẳng biết Hoàng tử
căn bản không thể là con của người khác được, thế mà chuyện vẫn bị làm ầm lên
hết sức nực cười. Có điều, nếu không vì thế thì Hoàng thượng cũng đã không ghẻ
lạnh Hoàng hậu, xét cho cùng thì đều là nàng ta tự làm tự chịu mà thôi, hơn nữa
bọn ta cũng nhìn ra tâm tư của Hoàng hậu với muội.” Nói tới đây, nàng ta không
kìm được thở dài. “Bọn ta thực đúng là một đám hồ đồ, người ta đã có thai bốn
tháng rồi mà vẫn chẳng hề hay biết. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói việc
này ra trước mặt Hoàng thượng, chúng ta chắc vẫn còn ù ù cạc cạc, chỉ từ đó
thôi cũng đủ thấy tâm cơ của nàng ta thâm trầm đến mức nào.”
Đoan Phi với một cành hoa đồ my trắng muốt
trên chiếc bàn cạnh đó tới bên mũi ngửi, chậm rãi nói: “Tới bây giờ muội mới
biết s? Tiếp xúc với nàng ta b nhiêu năm như thế, chắp nối những sự việc đã
xảy ra lại, dù có muốn không sợ hãi cũng khó.” Sau đó lại nhìn qua phía tôi.
“Trong Chiêu Dương điện hôm nay, mấy câu nói đó của nàng ta chính là nhằm vào
muội đấy, muội nhớ phải cẩn thận.”
Lữ Chiêu dung giận dữ nói: “Cẩn Phi đến khi
chết vẫn là một con quỷ hồ đồ, ai mà lại giống như cô ta chứ! Cẩn Phi có Hoàng
trưởng tử, mà bây giờ người có Hoàng tử không phải…” Nàng ta rốt cuộc đã hiểu
ra, liền không nói tiếp nữa, chỉ cất tiếng cười lạnh. “Nếu Cẩn Phi vẫn còn tại
thế, biết An Lăng Dung bây giờ phong quang đắc chí cỡ này, còn chuẩn bị được
ngang vai với mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử là cô ta, chỉ e sẽ tức đến chết mất.”
Đoan Phi tựa người vào chiếc ghế chạm trổ
hoa đào sau lưng, hơi cau mày lại. “Hôm nay Hoàng hậu nói các ngôi vị trong lục
cung hãy còn trống rất nhiều, việc này còn chẳng phải là do ý của nàng ta s?
Bây giờ tứ phi chỉ có duy nhất thục phi, ngôi phu nhân thậm chí còn bỏ trống,
trong khi đó tam phi đã đủ người thì nàng ta lại muốn thêm vào An Lăng Dung.
Lúc này chỉ e Mẫn Phi đang tức điên lên trong cung của mình đấy.”
Các ngôi vị trong lục cung còn trống rất
nhiều? Trong đầu tôi chợt bừng lên một tia chớp sáng lòa, thân thể nhẹ nhõm hẳn
đi, khóe môi bất giác hơi nhếch lên để lộ một nụ cười thư thái. Quả đúng thế thật,
đây chính là lời mà vị Hoàng hậu nương nương tôn quý tột cùng kia chính miệng
nói ra.
Kính Phi trầm ngâm một chút rồi nói:
“Chuyện của An Lăng Dung không ai ngờ tới. Cô ta đắc sủng nhiều năm như thế mà
chưa có thai lần nào, ai cũng ngỡ rằng cô ta không thể sinh nở được, nào ngờ
bất thình lình lại có như vậy, thực là nằm ngoài ý liệu của mọi người. Lần này
không ngờ cô ta lại sắp lên ngôi phi như ta và Đoan Phi tỷ tỷ, chỉ sợ…”
“Chỉ sợ sau này sinh con xong sẽ được phong
làm phu nhân, như thế đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung cũng phải chia một
chén canh cho cô ta rồi.” Tôi tiếp lời.
Kính Phi mở to hai mắt, rất nhanh sau đó đã
lại cụp xuống. Đoan Phi cầm chén trà trong tay, ánh mắt liếc qua phía Kính Phi
một chút, sau đó mới ung dung cất tiếng: “Ai bảo chúng ta không có phúc, b
nhiêu năm rồi vẫn chẳng sinh được đứa bé nào, thành ra chỉ có thể trơ mắt nhìn
cô ta cưỡi lên đầu lên cổ thôi.”
Tôi bình tĩnh nói: “Giờ cô ta đã mang thai,
vậy thì cần phải ứng phó dần từng bước mới được. Cô ta đắc sủng nhiều năm như
thế, người căm hận cô ta cũng chẳng ít đâu.”
Kính Phi khẽ nở nụ cười. “Đúng thế, xét cho
cùng thì cô ta cũng phải sáu tháng nữa mới sinh, trong thời gian này ai mà biết
được sẽ xảy ra những chuyện bất ngờ gì.”