Bạn đang đọc Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 5: Chương 20
Chương 20: Cẩm nang diệu kế
Hiện giờ Hoàng hậu đang bệnh, Kỳ Tần thì phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, bên cạnh Hoàng hậu chỉ còn một mình An Lăng Dung, thỉnh thoảng nàng ta lại ra ngoài làm thay Hoàng hậu chút việc.
Vì Huyền Lăng từng nhắc đến việc phải chiếu cố Ngọc Chiếu cung nhiều một chút, Hoàng hậu liền rất để tâm, cứ cách vài ngày lại cho chọn một ít quần áo và đồ ăn đưa qua đó. Hôm ấy các phi tần tới thỉnh an Hoàng hậu xong xuôi, Hoàng hậu liền sai người chuẩn bị một ít đồ cổ để đưa tới Ngọc Chiếu cung. Vì Từ Tiệp dư đang có thai, Hoàng hậu muốn tỏ sự trịnh trọng, do đó không sai các cung nữ như Tiễn Thu hay Tú Hạ đi mà nhờ cậy An Lăng Dung.
Tôi bám vào tay Cận Tịch chậm rãi bước đi, nhìn thấy An Lăng Dung ra ngoài thì bèn hỏi: “Muội muội chuẩn bị tới Ngọc Chiếu cung sao?”
An Lăng Dung mặt đầy nét cười, thân mật nói: “Dạ phải, Hoàng hậu nhờ muội đưa mấy thứ tới cho Từ Tiệp dư.”
Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Dù sao bây giờ ta cũng chuẩn bị đi tản bộ, chi bằng theo muội muội tới Ngọc Chiếu cung luôn. Trong cung của ta có trà ngon mới được đưa tới, muội muội có bằng lòng qua đó uống trà tán gẫu với ta không?”
An Lăng Dung cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ đã mở lời như vậy, Lăng Dung sao có thể không đi được. Có điều phải phiền tỷ tỷ chờ muội làm xong công việc mà Hoàng hậu giao cho đã.” Thế rồi hai chúng rôi cùng nói cười vui vẻ, dắt tay nhau bước đi. Khung cảnh dường như đã trở về hồi chúng tôi mới vào cung, khi mà tôi và An Lăng Dung vẫn còn thân nhau như tỷ muội. Nhưng trên thực tế, giờ đây sự đời đã biến đổi, lòng người cũng đổi thay, trở nên tàn nhẫn và đáng sợ, tràn ngập những sự mưu mô tính toán, khiến những nụ cười cũng không còn được ngây thơ đơn thuần như thuở thiếu niên.
Suy nghĩ như vậy, con đường tới Ngọc Chiếu cung dường như rất gần, chỉ vài bước chân là tới. Tôi đứng ngoài cửa nhìn Lưu Đức nghi đón An Lăng Dung vào trong, cười nói: “Từ Tiệp dư đang bị cấm túc, ta không tiện tùy ý đi vào, cứ đứng ở đây đợi một lát là được rồi.”
An Lăng Dung ở lại bên trong hồi lâu rồi mới trở ra, Lưu Đức nghi đi theo bên cạnh, liên tục hắt hơi mấy cái, hai tay không kìm được mà gãi khắp người, dường như toàn thân đều ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Tôi ân cần hỏi: “Đức nghi sao vậy? Hình như không được thoải mái lắm thì phải?”
Lưu Đức nghi không để ý tới việc có người khác ở bên, hai tay cứ gãi không ngừng, dáng vẻ mười phần đau khổ, đáp: “Tần thiếp bỗng dưng cảm thấy rất ngứa, thực là thất lễ.”
Vừa khéo lúc này Đoan Phi dắt theo Ôn Nghi đi qua, trông thấy Lưu Đức nghi như vậy thì liền không kìm được dừng chân lại cau mày nói: “Hình như Đức nghi do ăn nhầm thứ gì đó nên bị dị ứng rồi, mau gọi thái y tới xem thử đi.”
Vị thái y ở gần đây nhất chính là Vệ Lâm vốn thường ngày hầu hạ bên cạnh Từ Tiệp dư. Y rảo bước đi tới, mời Lưu Đức nghi đưa tay qua ình xem thử, rồi nói: “Đây là dị ứng, có điều không thấy nổi mẩn, hẳn là không nghiêm trọng lắm”, rồi lại hỏi: “Chẳng hay Đức nghi tiểu chủ bị dị ứng với những vật gì?”
Lưu Đức nghi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Cá tôm ta đều không thể đụng vào.” Sau đó lại hơi cau mày, dường như có chút kiêng kỵ. “Còn cả xạ hương nữa.”
“Vậy xin hỏi mấy ngày nay tiểu chủ có từng ăn cá hay ăn tôm không?”
Lưu Đức nghi lắc đầu nói: “Ta đã biết là không thể đụng vào, tất nhiên là sẽ không ăn.”
Vệ Lâm hơi biến sắc, đưa mắt liếc qua phía tôi và Đoan Phi. “Việc này khá có vấn đề, hai vị nương nương…”
Tôi và Đoan Phi đưa mắt nhìn nhau, Đoan Phi nghiêm túc nói: “Đã không phải là cá tôm, vậy việc này hẳn có liên quan tới xạ hương rồi. Lưu Đức nghi vừa tới chỗ Từ Tiệp dư, mà Từ Tiệp dư lại đang có thai, quyết không thể có chút sơ suất nào được. Bây giờ bản cung sẽ cho người đi bẩm báo với Hoàng thượng, người trong Ngọc Chiếu cung nhất loạt không được đi lại, tất cả đều phải ở nguyên vị trí chờ điều tra.” Đoan Phi dừng một chút rồi lại tiếp: “Bản cung tới đây muộn nhất, hiển nhiên vô can, vậy việc này sẽ do bản cung làm chủ.” Nàng ta dừng ánh mắt trên người tôi và An Lăng Dung: “Xin đắc tội với hai vị muội muội một chút vậy.”
Đoan Phi vào cung sớm nhất, lời nói khá có trọng lượng, nhất thời tất cả những người đang có mặt đều bị trông coi cẩn thận, không được tự tiện đi lại hay có hành động gì. Chẳng bao lâu sau, Huyền Lăng và Kính Phi đã cùng tới. Huyền Lăng thấy mọi việc vẫn bình thường, không hề rối loạn, không kìm được lộ vẻ tán thưởng với Đoan Phi.
Đoan Phi thoáng ửng hồng hai má, vội ngoảnh đầu qua một bên, nói: “Mọi người đều đã ở đây, Hoàng thượng có thể cho điều tra được rồi.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, bước lên trước một bước, nắm lấy tay tôi, ân cần hỏi: “Hoàn Hoàn, nàng cũng đang mang thai, không có vấn đề gì chứ?”
Tôi có chút ngượng ngùng, liền khẽ rụt tay ra khỏi lòng bàn tay y, thấp giọng nói: “Thần thiếp không cảm thấy khó chịu chút nào, chắc là không bị ảnh hưởng gì cả. Hoàng thượng yên tâm.”
Y ngoảnh đầu qua hỏi Vệ Lâm: “Từ Tiệp dư sao rồi? Có bị thương tổn gì không?”
Vệ Lâm đáp: “Thân thể Từ Tiệp dư trước giờ vốn không được khỏe, bây giờ bị sợ hãi nên hơi đau đầu, còn chưa biết là vì nguyên nhân gì.”
Sắc mặt Huyền Lăng lạnh băng, ánh mắt nhìn lướt qua An Lăng Dung, Lưu Đức nghi cùng các cung nữ hầu hạ Từ Tiệp dư là Kết Ngạnh, Hoàng Cầm, Xích Thược và Trúc Như, nói: “Vậy được rồi, Đoan Phi, nàng hãy an bài kiểm tra tất cả bọn họ đi.” Khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt An Lăng Dung, y bất giác lộ ra một nét dịu dàng và trìu mến, nói: “Dung Nhi, nàng cố chịu ấm ức một chút vậy.”
Lúc này sắc mặt An Lăng Dung hơi nhợt nhạt, trông yếu đuối vô cùng, chừng như gió thổi cũng ngã. Nàng ta run giọng nói: “Thần thiếp không cảm thấy ấm ức gì cả.”
Đoan Phi khẽ ho một tiếng, ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Lăng. “Hoàn Phi cũng có mặt ở đây, mối hiềm nghi là không thể tránh khỏi, nếu gạt một mình cô ấy ra không kiểm tra, há chẳng phải là bất công?”
Huyền Lăng đưa mắt liếc nhìn nàng ta, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Hoàn Phi đang có thai, tránh xạ hương còn chẳng kịp, sao lại mang theo nó bên mình được chứ?”
Đoan Phi mặt không đổi sắc, điềm nhiên đáp: “Đã có mặt ở đây thì nên chịu sự kiểm tra, như vậy người khác mới không thể nói ra nói vào.”
Huyền Lăng còn đang định nói gì thì tôi đã hơi khom người cất tiếng: “Đoan Phi tỷ tỷ nói rất đúng, thần thiếp đã dính vào chuyện thị phi này rồi thì nên chịu sự kiểm tra để cho sự việc được rõ ràng minh bạch.”
Tôi đã có lời như vậy, Huyền Lăng tất nhiên không tiện nói gì thêm, chỉ bảo Đoan Phi quan sát chúng tôi lần lượt gỡ từng món đồ trang sức trên người xuống, đặt vào một chiếc khay làm bằng gỗ tử đàn để cho Vệ Lâm kiểm tra, sau đó lại mời Lưu An nhân bên cạnh Hoàng hậu tới tra xét xem có ai trong số chúng tôi bôi loại son phấn nào chứa xạ hương không.
Sau chừng một tuần trà, Vệ Lâm cầm một chiếc túi thơm đưa lên mũi ngửi, đôi hàng lông mày hơi nhướng lên, ghé tai Huyền Lăng nói khẽ vài câu. Huyền Lăng hơi biến sắc, hỏi: “Chiếc túi thơm này là của ai?”
Sắc mặt An Lăng Dung đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào. Nàng ta hoang mang quỳ xuống, lắp bắp nói: “Là của thần thiếp.” Sau đó lại ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng ánh lệ, trông đáng thương vô cùng.
Huyền Lăng không kìm được cơn tức giận, cầm chiếc túi thơm, gằn giọng quát hỏi: “Thực sự là của nàng sao?”
An Lăng Dung sợ đến nỗi không biết phải làm sao, đành run rẩy đáp: “Dạ!” Sắc mặt nàng ta trông hệt như một con thú nhỏ đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng.
Huyền Lăng lạnh lùng quay sang hỏi Xích Thược: “Gần đây có ai thường xuyên tới thăm chủ nhân của ngươi?”
Xích Thược dập đầu thưa: “Chỉ có An Quý tần là thường xuyên vâng lệnh Hoàng hậu nương nương tới đây đưa đồ, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với tiểu chủ.”
Huyền Lăng lập tức bừng bừng nổi giận, vung tay vứt chiếc túi thơm vào đầu An Lăng Dung, quát lớn: “Nàng đeo chiếc túi thơm có chứa xạ hương tới gần Từ Tiệp dư rốt cuộc là có mục đích gì?”
Huyền Lăng đang trong cơn giận dữ nên dùng sức rất mạnh, chiếc túi thơm vừa va vào búi tóc của An Lăng Dung liền làm nó rũ hẳn xuống, những sợi tóc đen nhánh lập tức xõa đầy mặt nàng ta, trông thảm hại vô cùng. An Lăng Dung lúc này lộ rõ vẻ hoang mang thất thố, cúi đầu khóc rấm rứt.
Huyền Lăng thấy thế lại càng giận hơn. “Trẫm vốn thấy nàng ngoan ngoãn, yên phận, những năm nay đối xử với nàng không bạc, ngay đến các phi tần có xuất thân tốt cũng chẳng sánh bằng, vậy mà nàng còn làm ra chuyện tày trời như vậy! Nàng có gì để nói không?” Lồng ngực Huyền Lăng phập phồng không ngớt, mọi người đều không ngờ rằng là nàng ta, bất giác đưa mắt nhìn nhau, quỳ rạp xuống, liên tục khấu đầu.
Tôi cười thầm một tiếng, vội đi tới bên cạnh Huyền Lăng, vừa xoa ngực giúp y vừa dịu dàng nói: “Hoàng thượng chớ nên tức giận quá, lỡ như làm tổn hại đến long thể thì không hay chút nào.” Sau đó lại quay sang nhìn Vệ Lâm, nghiêm túc nói: “Vệ thái y đã xem kĩ chưa? Đây là việc lớn có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc và sự thanh bạch của An Quý tần, quyết không thể có chút sai sót nào được.”
Vệ Lâm khom người hành lễ, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự tin. “Vi thần dám chắc rằng mình không thể nào ngửi nhầm mùi xạ hương được.”
Nhất thời tất thảy mọi người đều im lặng, Đoan Phi khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “An Quý tần, sao Quý tần lại làm một việc hồ đồ như thế chứ?”
An Lăng Dung cũng không biện bạch, chỉ một mực cúi đầu khóc lóc, trước cửa Ngọc Chiếu cung lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của nàng ta, chứa chan nỗi bi thương tột độ.
Huyền Lăng thấy nàng ta cứ khóc mãi không thôi thì lại càng thêm chán ghét. “Nàng còn muốn nói gì nữa không? Mấy năm nay nàng ở bên trẫm, tuy không sinh nở được nhưng trẫm chưa từng nói nàng nửa câu, cớ gì mà nàng còn đem lòng đố kỵ để rồi đi hãm hại người khác như thế? Nàng thực khiến trẫm thất vọng quá!”
An Lăng Dung khóc lóc hồi lâu, đột nhiên hai mắt trợn ngược, nghiêng người qua một bên ngất lịm. Tôi thầm cảm thấy nghi hoặc, với địa vị của An Lăng Dung trong lòng Huyền Lăng, cớ sao lại chẳng tự biện bạch ình câu nà như thế?
Bảo Oanh và Bảo Thước vội đỡ An Lăng Dung dậy, người thì ấn huyệt nhân trung, người thì day gan bàn tay. Huyền Lăng lúc này đang vừa giận dữ vừa thất vọng, do đó cũng chẳng bảo Vệ Lâm đang đứng kế bên qua xem thử.
Chợt có một người ở bên cạnh chạy ra, nhặt chiếc túi thơm rơi dưới đất lên, cầm bằng hai tay đưa cao quá đầu, lê gối tới trước mặt Huyền Lăng, khóc lóc nói: “Hoàng thượng minh giám!” Thì ra là cung nữ đắc lực hàng đầu bên cạnh An Lăng Dung – Bảo Quyên. Thị quỳ rạp xuống bên chân Huyền Lăng, lớn tiếng phân trần: “Hoàng thượng minh giám, chiếc túi thơm này tuy là vật tùy thân của nương nương nhà nô tỳ, cũng đã dùng được hai, ba năm, nhưng lại không phải do nương nương tự tay làm!”
Huyền Lăng nhất thời sững người. “Vậy nó từ đâu ra?”
Bảo Quyên giơ cao chiếc túi thơm tới trước mặt Huyền Lăng, khóc lóc giãi bày: “Hoàng thượng thử nhìn kĩ mà xem, nương nương từng làm không ít đồ thêu tặng cho Hoàng thượng, chắc Hoàng thượng có thể nhìn ra những đường kim mũi chỉ trên chiếc túi thơm này không phải là của nương nương. Nô tỳ còn nhớ nó là do Dương Phương nghi đưa tặng từ hai năm trước, nương nương thấy kiểu dáng đẹp liền giữ lại bên mình đến bây giờ. Ai mà ngờ được bên trong đó lại có xạ hương! Vừa rồi Hoàng thượng nói nương nương ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm mà không sinh nở, thái y lại nói là bên trong có xạ hương, do đó nương nương mới ngất lịm… Nương nương chưa từng sinh nở, ai biết có phải là do xạ hương trong chiếc túi thơm này hay không!”
Huyền Lăng thoáng ngây ra, sau khi kêu Tiểu Hạ Tử đi gọi Dương Phương nghi tới liền quay sang quát bảo Vệ Lâm: “Hồ đồ! Còn không mau qua xem xem An Quý tần thế nào rồi!”
Đoan Phi lùi lại hai bước, lén đưa mắt ra hiệu với tôi tạm thời đừng nên bày tỏ thái độ gì. Tôi cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, chuyện này phát triển thực nằm ngoài ý liệu của tôi, nhất thời ngay đến Lưu Đức nghi cũng đờ người ra, lẳng lặng lùi qua một bên, không nói năng gì.
Dương Phương nghi rất nhanh đã bị gọi tới. Nàng ta là một trong số những phi tần khá đắc sủng bên cạnh Huyền Lăng những năm gần đây, dung mạo xinh đẹp, không có vẻ gì là diêm dúa, còn có chút phong thái của một tiểu thư khuê các. Nàng ta vẫn chưa biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng hành lễ, đồng thời nở một nụ cười dịu dàng với Huyền Lăng. Huyền Lăng cố kìm nén cơn nôn nóng, đưa chiếc túi thơm tới trước mặt nàng ta, hỏi: “Chiếc túi thơm này có phải là do nàng làm không?”
Dương Phương nghi nhìn kĩ một lát rồi đáp với giọng nghi hoặc: “Là do thần thiếp làm, đã tặng cho An Quý tần từ mấy năm trước. Để đáp lại, An Quý tần cũng tặng thần thiếp một chiếc tua quạt.” Nói rồi, nàng ta liền tháo phần tua của chiếc quạt tròn trong tay ra dâng lên cho Huyền Lăng.
Huyền Lăng nắm chặt chiếc tua quạt đó vào lòng bàn tay, chắp tay sau lưng, mười ngón tay đều trở nên trắng bệch. Y không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Nàng nhìn rõ rồi chứ, chiếc túi thơm này có đúng là do nàng làm không? Chưa từng có người nào khác mó tay vào chứ?”
Dương Phương nghi lại càng tỏ ra khó hiểu hơn nhưng vẫn cung kính đáp: “Dạ, mấy năm trước An tỷ tỷ tặng tua quạt cho thần thiếp, thần thiếp thì tự tay làm chiếc túi thơm này tặng cho An tỷ tỷ.”
Bảo Quyên giống như đã phát điên, chỉ tay vào người Dương Phương nghi mà gào khóc: “Là cô! Là cô! Nếu không phải vì cô, sao nương nương có thể đến giờ vẫn không có con như thế!”
Dương Phương nghi không hiểu duyên cớ bên trong, nhìn thấy Bảo Quyên tỏ ra như vậy thì sợ hãi vô cùng, vội vàng lùi về phía sau, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi nói cái gì thế? Sao lại dám vô lễ với ta như vậy?”
Vẻ mặt của Dương Phương nghi lúc này lại càng khiến Huyền Lăng nghi ngờ hơn nhưng y vẫn chưa tin hoàn toàn, do dự hỏi: “Mộng Sinh, chiếc túi thơm có chứa xạ hương này thực sự là do nàng làm sao?”
Dương Phương nghi cả kinh thất sắc, hoang mang quỳ xuống nói: “Thần thiếp không biết tới xạ hương gì cả!”
Bảo Quyên ra vẻ căm phẫn thét lên: “Dương Phương nghi vừa nãy đã nói rồi, chiếc túi thơm này là do cô ta tự tay làm, không có ai nhúng tay vào hết. Nếu không phải là Dương Phương nghi bỏ xạ hương vào khiến nương nương nhà nô tỳ không thể có thai, lẽ nào là nương nương tự tay bỏ xạ hương vào trong đó để khiến mình tuyệt đường con cái?”
Tiếng chất vấn này của Bảo Quyên khiến Huyền Lăng biến hẳn sắc mặt, cơn giận lại càng tăng thêm. Dương Phương nghi thì chỉ biết lắp bắp nói: “Thần thiếp không hề hại An Quý tần!”
Đúng lúc này, An Lăng Dung đang được Vệ Lâm châm cứu chợt kêu lên “úi chao” một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, nước mắt lưng tròng, gọi khẽ: “Hoàng thượng…”
Huyền Lăng rảo bước đi tới đỡ nàng ta dậy, khuôn mặt lộ vẻ áy náy. “Dung Nhi, nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Nghe y nói thế, tôi và Đoan Phi liền đưa mắt nhìn nhau, biết rằng một phen công phu hôm nay coi như đã uổng phí rồi, không kìm được thầm cảm thấy tức giận.
Tôi có chút nôn nóng, liền nói với Huyền Lăng: “Việc này rõ ràng có vấn đề, nếu thủ phạm thực sự là Dương Phương nghi thì sao muội ấy lại thản nhiên thừa nhận như thế? Cứ chối bay chối biến không phải là tốt hơn sao!”
Bảo Quyên vội vàng nói: “Nương nương thử nghĩ kĩ xem, có rất nhiều người biết chiếc túi thơm này là do Dương Phương nghi tự tay làm, cô ta không thể chối cãi. Nếu cô ta cứ một mực chống chế ắt sẽ bị nghi ngờ, chẳng bằng thừa nhận thì còn có thể vu vạ cho người khác.”
Đoan Phi đưa mắt nhìn qua phía Dương Phương nghi lúc này đang quỳ trên mặt đất mà khóc lóc thảm thương, khẽ cất tiếng nói với Huyền Lăng: “Chiếc túi thơm này tuy do Dương Phương nghi tự tay làm nhưng đã hơn hai năm trôi qua, có lẽ sau khi vào tay An Quý tần nó lại bị người nào khác đụng vào cũng chưa biết chừng, khó có thể đoán định ngay rằng Dương Phương nghi là thủ phạm được.”
An Lăng Dung tựa người vào lòng Huyền Lăng, dáng vẻ yếu ớt như một nhành liễu mỏng manh trong gió. “Tất cả mọi đồ vật tùy thân của thần thiếp xưa nay đều do Bảo Quyên trông coi, mà muội ấy rất cẩn trọng, tuyệt đối không bao giờ để xảy ra sai sót gì đâu.”
Bảo Quyên cũng nói: “Chiếc túi thơm này nương nương vốn rất thích, nếu không đeo theo bên người thì lại giao cho nô tỳ bảo quản, không người nào khác có thể đụng vào, cả Bảo Oanh và Bảo Thước cũng thế.”
Thị nói như vậy, mũi dùi lại càng chĩa thẳng về phía Dương Phương nghi, khiến nàng ta dù có trăm cái miệng cũng chẳng thể nào giãi bày oan khuất, chỉ biết hoang mang không ngừng biện bạch. Huyền Lăng làm như không nghe thấy, một tay ôm An Lăng Dung, tay kia vuốt ve mái tóc đã bị xõa ra của nàng ta. “Vừa rồi sao nàng không nói với trẫm chiếc túi thơm kia là do Dương thị tặng nàng? Khiến trẫm hiểu lầm nàng một phen.”
An Lăng Dung vẫn không ngừng rơi nước mắt. “Thần thiếp bị người ta hãm hại nhiều năm mà không biết, lúc ấy trong lòng chỉ có nỗi thương tâm mà thôi.” Rồi nàng ta lại thướt tha quỳ xuống, nói giọng u buồn: “Thần thiếp mệnh bạc, không có phúc sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng, còn vì bản thân mà thiếu chút nữa làm liên lụy đến đứa bé trong bụng Từ Tiệp dư. May mà Lưu Đức nghi dị ứng với xạ hương nên phát hiện sớm, chứ nếu thai nhi mà bị tổn hại, thần thiếp dù chết vạn lần cũng không hết tội.”
Cơn giận của Huyền Lăng lại lần nữa bị khơi dậy, y ngoảnh đầu qua, lạnh lùng nói với Lý Trường: “Mang Dương thị xuống đi.”
Lý Trường cung kính nói: “Xin Hoàng thượng ban chỉ…”
Huyền Lăng gằn giọng: “Tước bỏ ngôi vị, tạm thời giam vào Phục Hương hiên.” Lý Trường ngay đến thở mạnh cũng không dám, vội sai mấy tên tiểu thái giám mang Dương Phương nghi lúc này đã sợ đến ngây người lui đi.
Tôi cố kìm nén mọi tâm trạng nơi đáy lòng, dịu dàng nói: “Dù sao thì Từ Tiệp dư cũng vừa chịu cơn kinh sợ, Hoàng thượng có đi thăm muội ấy rồi an ủi vài câu không?”
Huyền Lăng thoáng do dự, cuối cùng nhìn An Lăng Dung đầy vẻ yếu đuối trong lòng, nói: “Trẫm về cùng Dung Nhi trước đã, đợi lát nữa sẽ tới thăm Từ Tiệp dư, nơi này cứ tạm thời giao cho thái y lo liệu là được rồi.”
Tôi mỉm cười nói: “Như vậy cũng đúng thôi, hôm nay An muội muội cũng vừa phải chịu một cơn kinh sợ rất lớn mà.” Sau đó liền gọi Bảo Quyên lại: “Mau đỡ chủ nhân của ngươi về đi.”
Thấy bọn họ đều đã rời đi, Lưu Đức nghi rụt rè đi tới bên tôi, khẽ gọi: “Nương nương…”
Tôi cố kìm nén cơn giận, ôn tồn nói: “Không có việc gì nữa rồi, Đức nghi quay về trước đi, đợi lát nữa chớ quên nhờ Vệ thái y khám lại ột chút.”
Lưu Đức nghi khẽ gật đầu, lặng lẽ xoay người lại, đột nhiên thất thanh kêu lên: “Từ Tiệp dư…”
Thì ra Từ Tiệp dư không biết đã đứng cạnh cửa Ngọc Chiếu cung tự lúc nào. Nàng ta đang bị cấm túc, không có chiếu chỉ thì không được rời hỏi Ngọc Chiếu cung nửa bước, nhưng lúc này nàng ta vẫn đứng phía trong, không tính là làm trái với thánh chỉ. Bên khóe miệng nàng ta thấp thoáng một nét cười buồn thảm, ánh mắt dõi theo bóng lưng Huyền Lăng và An Lăng Dung, nốt ruồi màu đỏ bên dưới đuôi mắt nhìn như một viên ngọc máu. Chiếc áo lụa của nàng ta bị gió thổi tung bay, thân hình mỏng manh như tờ giấy đứng tựa vào cánh cửa sơn màu đỏ sậm, trông thê lương đến khó tả.
Tôi nhất thời bất nhẫn, liền bước tới nắm lấy bàn tay nàng ta, ôn tồn nói: “Tiệp dư vừa phải chịu cơn kinh hãi, mau vào trong nghỉ ngơi đi kẻo làm tổn thương đến đứa bé.”
Từ Tiệp dư khẽ mỉm cười hờ hững, giọng nói xiết nỗi mênh mang, tựa như bông tuyết đầu tiên rơi xuống giữa trời đông giá rét: “Đến nương nương cũng biết là tần thiếp vừa phải chịu cơn kinh hãi, vậy mà sao Hoàng thượng lại không biết nhỉ?”
Trong lòng thoáng qua một nỗi buồn man mác, tôi chỉ đành lựa lời an ủi nàng ta: “Đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ tới thăm muội thôi, muội đừng cả nghĩ làm gì.”
Nụ cười bên khóe miệng Từ Tiệp dư vẫn chưa từng tắt, nhưng nụ cười ấy còn khiến người ta thương cảm hơn tiếng khóc rất nhiều. “Thực chẳng rõ người mang thai và phải chịu cơn kinh hãi rốt cuộc là tần thiếp hay là An Quý tần đây? Hoàng thượng, suy cho cùng chẳng để tâm tới tần thiếp…”
Sự thương cảm của nàng ta khiến tôi chẳng biết phải an ủi thế nào, còn nhớ trước đây, tôi cũng từng vì những lời nói hay hành động của Huyền Lăng mà thương tâm khóc lóc, xao động tâm tư. Có điều, đó đã là việc từ rất lâu trước kia rồi.
Từ Tiệp dư lúc này rất giống với tôi năm đó, tâm tư đơn thuần, bị tình cảm trói buộc. Tôi vẫy tay bảo Trúc Như mang tới một chiếc áo choàng, sau đó liền tự tay khoác lên cho Từ Tiệp dư, dịu dàng nói: “Muội muội mau vào trong đi, lỡ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân thì không đáng chút nào đâu.”
Từ Tiệp dư khẽ vuốt ve bụng mình, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, thấp giọng nói: “Đúng thế, tần thiếp chỉ có đứa bé này thôi.” Còn chưa nói xong, thân thể đã loạng choạng ngã về phía sau, mắt nhắm nghiền, ngất lịm.
May mà Vệ Lâm đang ở ngay cạnh đó, tôi và Đoan Phi chẳng có tâm trạng để tâm tới điều gì khác, luống cuống đỡ Từ Tiệp dư vào trong Không Thúy đường. Vệ Lâm đưa tay bắt mạch xong, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, thấp giọng nói với tôi: “Mạch tượng của Tiệp dư tiểu chủ vừa hỗn loạn vừa yếu ớt, ắt hẳn là vì bị đả kích nên tâm trí tổn thương, hơn nữa còn có dấu hiệu thai khí bất an nữa. Chỉ e rằng đứa bé này sẽ không giữ nổi, thân thể Tiệp dư tiểu chủ cũng khó mà toàn vẹn…”
Đoan Phi khẽ thở dài một tiếng, cất giọng xót xa: “Lại một người đáng thương…”
Tôi thầm nôn nóng, giận dữ nói: “Ngươi là thái y, nhất định phải chữa được. Bằng không thì gọi Ôn Thực Sơ tới đây, hai người các ngươi cùng chữa. Nếu không thể giữ cho Từ Tiệp dư và thai nhi toàn vẹn…” Tôi trừng mắt nhìn Vệ Lâm. “Cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi đấy!”
Vệ Lâm cả kinh, vội vàng nói: “Vi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Tôi nói: “Ta không cần ngươi dốc toàn lực, ta cần ngươi đảm bảo ẹ con Từ Tiệp dư được toàn vẹn!”
“Dạ!” Y thoáng trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy xin nương nương hãy mời Ôn thái y tới đây cùng thần bàn bạc.”
Tôi cất tiếng dặn dò Hoán Bích, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: “Đi mời Ôn thái y tới Không Thúy đường, nói là bản cung giao phó Từ Tiệp dư cho y giống như năm xưa giao phó Đoan Phi nương nương vậy, y ắt sẽ biết chừng mực.”
Đoan Phi đứng bên lộ vẻ chấn động nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, nói: “Có thái y ở đây là được rồi, chúng ta cũng nên về thôi, chớ quầy rầy thêm nữa”, rồi lại dặn dò Hoàng Cầm: “Mau đi bẩm báo với Hoàng thượng, nói là sức khỏe Từ Tiệp dư không được tốt lắm, mời Hoàng thượng lập tức tới đây ngay.”
Tôi khẽ kéo tay áo Đoan Phi, hạ thấp giọng nói: “Tỷ tỷ hồ đồ rồi sao, bây giờ Hoàng thượng đang ở chỗ nàng ta, một cung nữ như Hoàng Cầm sao có thể mời được, chi bằng hãy bảo Hoàng Cầm chuyển lời đến Lý Trường, để Lý Trường đi mời.”
Đoan Phi khẽ gật đầu, nói: “Hoàng Cầm, ngươi phải nhớ kĩ lời của Hoàn Phi đấy, mau đi đi.” Rồi liền đưa mắt nhìn qua phía tôi. “Muội tới Phi Hương điện của ta một chuyến nhé!”
Lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm xúc, khẽ nói: “Muội cũng đang có lời muốn nói với tỷ tỷ.”
Đoan Phi khẽ gật đầu, rảo bước rời đi. Tôi dặn dò Kết Ngạnh mấy câu, sau đó mới chọn một con đường nhỏ đi về hướng Phi Hương điện.
Khi tôi tới Phi Hương điện thì Đoan Phi đã pha sẵn trà đợi tôi rồi, trong điện hương trà phảng phất, khiến người ta hoàn toàn quên đi những sự mưu mô đấu đá vừa rồi, tâm thần căng thẳng cũng theo đó mà dần dần buông lỏng.
Đoan Phi chậm rãi nhấp một ngụm trà sâm, thấy sắc mặt tôi nặng nề liền quay sang nói với Cát Tường: “Mang một chén trà hoa cúc tới đây.” Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn qua phía tôi. “Trà hoa cúc dùng để hạ hỏa là tốt nhất đấy, ta biết muội nhất định là đang vô cùng tức giận.”
Tôi hỏi: “Tỷ tỷ không giận sao?”
Đoan Phi khẽ mỉm cười, đáp: “Giận thì cũng hơi giận nhưng ta chỉ coi chuyện vừa rồi như một vở kịch hay mà thôi. Lần này tuy không thể lật đổ nàng ta nhưng cũng đâu cần để tâm quá làm gì.” Sau đó lại khẽ thở dài. “Chỉ đáng thương cho Dương Phương nghi, vô duyên vô cớ phải hàm oan như vậy.”
“Muội không quen Dương Phương nghi, cũng không biết gì về tính cách của nàng ta. Tỷ tỷ cho rằng nàng ta thực sự vô tội ư?”
Đoan Phi khẽ gật đầu, cặp mắt trong veo lóe lên những tia ấm áp, thấp giọng nói: “Dương Phương nghi tính tình rất tốt.” Dừng một chút, nàng ta lại tiếp: “Một nữ tử ngay đến con kiến cũng không nỡ giẫm lên, đắc sủng cũng là điều hợp lý.”
Tôi nhớ tới những ghi chép trong Đồng sử ở Kính sự phòng, bất giác thở dài cảm thán: “Nàng ta gặp cơn tai bay vạ gió, chỉ e là vì đắc sủng quá đó thôi!”
Đoan Phi khẽ nở một nụ cười thê lương. “Những năm nay, ngay tới muội hay Hoa Phi hay Phó Tiệp dư khi trước, gần như không phi tần đắc sủng nào có được kết cục tốt đẹp. Duy chỉ có một mình An Lăng Dung là vẫn sừng sững không đổ, qua đó đủ thấy được sự lợi hại của nàng ta.”
Tôi gằn giọng nói: “Chiêu mượn dao giết người này của An Lăng Dung đúng là tuyệt diệu, ngay đến muội cũng phải tự than không bằng.”
“Quả thực rất tuyệt diệu!” Đoan Phi chăm chú nhìn tôi. “Ta với muội tính toán đã lâu như thế, nàng ta tất nhiên không thể đoán trước là chúng ta sẽ đột ngột gây khó dễ, vậy mà vẫn ứng biến được như vậy, chúng ta đã quá xem thường nàng ta rồi.”
Tôi trầm ngâm suốt một hồi lâu, nhìn những bóng cây xanh biếc bên ngoài cửa sổ mà ngơ ngẩn, tâm thần như bay đến một nơi xa tít. Rồi tôi hơi mấp máy bờ môi, khẽ nói: “Không phải đâu, nàng ta vẫn luôn muốn vu oan giá họa cho Dương Phương nghi.” Tôi ngoảnh mặt lại, chậm rãi nói ra điều mà lòng mình đang nghĩ: “Muội sớm đã nói với tỷ tỷ rồi, thứ mùi tỏa ra từ chiếc túi thơm của nàng ta giống hệt với mùi của Thư ngân giao mà nàng ta đưa uội trước đây, do đó muội mới dám khẳng định là có xạ hương bên trong.” Trái tim như đang bị bàn tay ai đó cào xé, tôi đau đớn nói: “Năm đó muội sẩy thai, cố nhiên là có liên quan tới Hoa Phi, thế nhưng xét cho cùng thì vẫn là vì Thư ngân giao.” Tôi thấy Đoan Phi chăm chú lắng nghe, bèn nói tiếp: “Do đó lần này, khi ngửi thấy thứ mùi đó một lần nữa, muội sợ hãi hơn bất cứ ai, cũng cảnh giác hơn bất cứ ai. Muội để ý thấy mỗi lần An Lăng Dung nói chuyện với muội đều mang theo chiếc túi thơm đó và cố ý đứng gần muội, còn những khi khác hầu như không bao giờ đeo chiếc túi thơm đó cả. Do đó muội mới đoán là nàng ta muốn giở lại chiêu trò cũ để hãm hại muội, nếu có thể khiến muội sẩy thai là tốt nhất, mà cho dù không thể thì khi bị người ta phát hiện nàng ta cũng có thể đùn đẩy mọi tội lỗi lên người Dương Phương nghi, giống như hôm nay vậy. Thế nên bất kể là muội có sẩy thai hay không, Dương Phương nghi sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hãm hại, sự khác biệt chẳng qua là ở chỗ một mũi tên trúng hai đích hay là một đích mà thôi.”
Đoan Phi hiểu ra, khẽ búng ngón tay một cái, trầm ngâm nói: “Chúng ta vốn muốn dựa vào Lưu Đức nghi để vạch trần việc An Lăng Dung đeo chiếc túi thơm chứa xạ hương, không ngờ An Lăng Dung lại nói chiếc túi thơm đó là do Dương Phương nghi tặng, hại mình nhiều năm không thể mang thai, còn mượn tay mình để làm hại thai nhi của phi tần khác. Bị vu cho tội trạng nặng nề như thế, Dương Phương nghi căn bản không thể biện bạch. Vì con cái mới là gốc rễ để phi tần có thể đứng vững trong hậu cung, do đó không ai tin rằng một phi tần đang đắc sủng lại mang theo dạ hương bên người.”
Lòng tôi lúc này bất giác nặng nề vô hạn. “Thế nên lần này An Lăng Dung không những trừ bỏ được Dương Phương nghi, còn củng cố được địa vị của bản thân trong lòng Hoàng thượng, đúng là một công đôi việc.”
Đoan Phi hơi ngẩng lên, vẻ mặt lạnh lùng không có lấy một nét biểu cảm. “Nhưng đối với An Lăng Dung mà nói, việc trừ bỏ Dương Phương nghi dường như không phải là quá quan trọng.”
Tôi khẽ vuốt ống tay áo, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ thông minh như vậy, lẽ nào lại chưa nghe nói tới câu mượn dao giết người? Tất nhiên là có người khác mượn tay An Lăng Dung rồi.”
Đoan Phi trầm tư một lát, trên đôi mày thanh tú chợt xuất hiện một tia giá lạnh. “Ta chỉ có điều này không hiểu, tại sao mãi đến bây giờ mà An Lăng Dung vẫn chưa thể mang thai?”
Tôi nở một nụ cười đầy ý vị. “Hoàng hậu không cho phép, sao nàng ta mang thai được đây?”
Đoan Phi hơi nhướng mày, nở một nụ cười thư thái. “Cũng phải, nàng ta có thể đứng vững trong cung tới tận bây giờ cũng một phần là nhờ Hoàng hậu nâng đỡ. Có điều, một phen công phu của chúng ta hôm nay coi như đã uổng phí rồi, còn giúp cho nàng ta nữa.” Nàng ta dừng lại một chút rồi nhìn tôi chăm chú. “Vốn dĩ việc này muội nên nhờ Kính Phi giúp mới đúng, tại sao lại tới tìm ta?”
Tôi khẽ cười, đáp: “Kính Phi với muội xưa nay vẫn luôn gần gũi, lại có Lung Nguyệt ở giữa, nếu nhờ cậy tỷ ấy e sẽ khiến người ta nghi ngờ. Còn tỷ tỷ những năm nay chẳng để ý gì tới mọi việc bên ngoài, tình cờ gặp chuyện lớn tiện tay quản một chút cũng là hợp tình hợp lý.”
Ngoài miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng lại thấp thoáng một tia khó chịu, còn một nguyên nhân khác mà tôi không nói với Đoan Phi, đó là đã mấy ngày nay Kính Phi không đưa Lung Nguyệt tới Nhu Nghi điện rồi, ngoài ra tôi còn nghe nói số lần nàng ta tới thỉnh an Hoàng hậu đã nhiều lên.
Đoan Phi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Muội suy nghĩ rất chu đáo, cần phải như vậy mới được.” Dường như chợt nghĩ tới chuyện gì, nàng ta lại nói: “Hôm nay khi Từ Tiệp dư xảy ra chuyện, trông muội thật căng thẳng, cứ như là sắp không giữ được cái thai của mình vậy.”
Tôi khẽ cười một tiếng, cất giọng thê lương: “Tỷ tỷ có tin không? Khi nhìn bộ dạng của Từ Tiệp dư với Hoàng thượng, muội có cảm giác như đang nhìn mình của ngày xưa vậy.”
“Từ Tiệp dư với muội đều là những nữ tử tài hoa, có điều nhan sắc nàng ta hơi thua kém một chút, do đó không được sủng ái như muội. Có lúc ta nhìn bộ dạng của nàng ta thấy quả thực rất đáng thương.” Đoan Phi nhìn sắc trời âm u như sắp mưa bên ngoài cửa sổ, thở dài than: “Chẳng biết cái thai đầu này của nàng ra có giữ được không, Hoàng thượng vì kiêng kỵ thiên tượng nên chắc sẽ chẳng hỏi han gì nhiều.”
Ngoài cửa sổ, gió thổi ào ào, mây đen vần vũ, dường như đang chuẩn bị ột cơn mưa rào dữ dội thường thấy trong ngày hè. Tôi khẽ thở dài một tiếng, không nói gì thêm.