Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 5

Chương 11


Bạn đang đọc Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 5: Chương 11


Chương 11: Oán mùa hoa
Khi về đến Vị Ương cung thì đã là giờ Tị một khắc, bên ngoài trời càng lúc càng nóng, tôi bèn sai người buông rèm trúc nơi cửa chính và cửa sổ xuống, lại cho buông thêm một lớp rèm sa trắng muốt bên trong, ngăn hết những tia nắng từ ngoài chiếu vào.
Nhu Nghi điện khi được xây dựng đã phải tốn khá nhiều tâm sức, giữa tường ngoài và tường trong có một khoảng trống rộng chừng một thước, trong ngày hè nóng nực có thể nhét những tảng băng vào đó để hạ nhiệt. Tôi vốn sợ nóng, giờ lại đang mang thai, cho nên được Huyền Lăng quan tâm vô cùng, trong điện lúc nào cũng sẵn băng tảng để sử dụng. Ngoài ra cứ nửa canh giờ Tiểu Doãn Tử lại đích thân dẫn theo các tiểu thái giám đi dùng nước giếng mát lạnh xối khắp xung quanh điện một lần, khiến không khí bớt khô hanh, rồi trước điện còn có ao sen tỏa hương thoang thoảng cùng các cây cổ thụ rợp bóng xanh mát, do đó Nhu Nghi điện lại càng thêm thanh tịnh, mát mẻ, chẳng còn sót lại chút nóng nực của mùa hè.
Vì còn khá lâu nữa mới tới thời gian dùng bữa trưa, nhà bếp liền dâng lên một bát canh tầm gửi đỗ trọng bối mẫu có tác dụng an thai định thần, bên trong có bỏ thêm ít táo đỏ để tăng vị ngọt, ngoài ra còn kèm theo một đĩa bánh bơ nhân hạt thông.
Tôi uống thử một ngụm rồi cười nói với Cận Tịch: “Bát canh tầm gửi đỗ trọng bối mẫu này không tệ, cũng có tác dụng an thai định thần nhưng so với mấy thứ thuốc an thai đắng ngắt kia thì tốt hơn nhiều.”
Cận Tịch cười, nói: “Vậy để nô tỳ đi ban thưởng cho gã đầu bếp nấu món canh này.”
Tôi lại chỉ tay vào đĩa bánh bơ nhân hạt thông. “Ta bây giờ cứ nhìn thấy bơ là buồn nôn, bảo bọn họ làm một món khác thanh đạm mang tới đây, thứ này thì bỏ đi.”
Cận Tịch nói: “Vậy nô tỳ phải phạt gã đầu bếp làm bánh thế nào đây?”
Tôi khẽ gõ ngón tay xuống bàn, trầm ngâm nói: “Ta vừa tới Nhu Nghi điện, nhất định phải tạo dựng quy củ thưởng phạt phân minh mới được. Ngươi mang bạc đi thưởng cho gã đầu bếp nấu canh, còn gã làm bánh thì tạm thời chưa cần phạt vội, chỉ răn dạy vài câu là được rồi.”
Cận Tịch vừa mới “vâng” một tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo: “Huệ Quý tần ở Đường Lê cung tới.”
My Trang vén rèm đi vào, tươi cười nói: “Bây giờ đang có thai, thực là không dễ hầu hạ chút nào nhỉ!”
Tôi thấy tỷ ấy hôm nay ăn mặc gọn gàng, tinh thần cũng tốt, trên người là một chiếc áo chẽn màu hồng, bên trên thêu những bông hoa cúc bằng chỉ bạc, phía dưới là một chiếc váy dài màu xanh lam, nơi đuôi mày thấp thoáng nét vui tươi hoạt bát. Tôi nhìn thấy vậy thì bất giác vui lây, cũng cười, nói: “Sau khi tới Nhu Nghi điện này muội cứ luôn cảm thấy mình còn thiếu một vị khách quý, không ngờ thoáng đó mà tỷ đã tới đây rồi.” Sau đó liền quay sang bảo Hoán Bích: “Muội đi mang bánh củ mài nhân táo mà My tỷ tỷ thích nhất tới đây, trà thì nhớ chọn Bích Loa Xuân, nhanh lên nhé!”
Ngay đến nơi khóe mắt My Trang cũng tràn ngập nét cười. “Muội còn nhớ bánh củ mài nhân táo của ta, ta thì vẫn chưa quên muội khi có thai sợ ăn đồ dầu mỡ, do đó đặc biệt làm một ít bánh hoa quế trộn bột củ sen thanh đạm mang tới đây. Nào ngờ vừa tới cửa Nhu Nghi điện liền nghe thấy muội định dùng đồ điểm tâm để lập quy củ.”
Tôi khẽ cười, nói: “Nhu Nghi điện nhiều người, muội thì đang có thai, chỉ e sau này sẽ càng lười hơn nên đành lập quy củ ngay từ bây giờ.”
My Trang kêu Thái Nguyệt bước lên phía trước, tự tay mở hộp thức ăn lấy ra một đĩa bánh hoa quế trộn bột củ sen, khẽ mỉm cười. “Hoàn Phi nương nương xin hãy nếm thử đi, nếu không vừa ý thì cứ phạt tần thiếp.”
Tôi không kìm được bật cười. “Thì ra cái tính hay đùa của tỷ tỷ vẫn chưa bị thời gian làm ai một.” Vừa nói tôi vừa cầm một miếng bánh lên ăn thử, rồi bèn cảm khái: “Bao nhiêu năm rồi, bánh hoa quế trộn bột củ sen tỷ làm vẫn là ngon nhất, khi còn ở chùa Cam Lộ, mỗi lần nghĩ tới, muội đều thấy thèm vô cùng.”
“Nếu muội thích ăn, ta sẽ ngày ngày làm rồi mang tới đây uội.” Tỷ ấy cầm lấy bàn tay tôi, nghiêm túc nói: “Thấy muội trở về, lòng ta vui mừng khôn xiết. Thật không ngờ rằng… Thật không ngờ rằng chúng ta còn có ngày được gặp lại nhau và nói chuyện với nhau.” Còn chưa nói xong, giọng tỷ ấy đã trở nên nghẹn ngào, nơi khóe mắt cũng thấp thoáng ánh lệ.
Sống mũi tôi bất giác cay cay. “Muội đã về đây rồi, tỷ nên vui mới đúng, sao đang yên đang lành lại khóc thế này?”
Thái Nguyệt đứng kế bên nói: “Sau khi nương nương rời cung, tiểu thư nhà nô tỳ ngày đêm lo lắng, chỉ sợ người ở bên ngoài phải chịu vất vả. Từ sau lần gặp mặt ở đỉnh Lăng Vân, tiểu thư lại càng chẳng thể yên tâm. Bây giờ thì tốt quá rồi, nương nương và tiểu thư rốt cuộc đã lại được ở bên nhau.”
Sắc mặt bỗng trở nên giá lạnh, My Trang dựa theo quy củ mà quỳ xuống. “Thần thiếp bái kiến Hoàn Phi nương nương, nương nương kim an.”
Tôi bất giác cả kinh, chuỗi ngọc bích đang cầm tuột tay rơi xuống, sợi dây xâu bị đứt ra làm những viên ngọc bắn văng đi loạn xạ, vô số âm thanh trong trẻo giòn tan không ngớt vang lên. Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới chúng, vội khom người xuống đỡ My Trang. “Tỷ tỷ cần gì phải thế này? Chúng ta mà lại xa lạ với nhau đến thế sao?”
My Trang hành lễ xong liền mỉm cười như cũ, kéo tay tôi cùng đứng dậy và ngồi xuống ghế, nói: “Thứ nhất là quy củ dù gì cũng không thể thiếu được, muội về cung đã là việc mừng lớn rồi, còn có thai và được phong làm phi, mà ta thì vẫn chưa chúc mừng muội tiếng nào. Thứ hai là bây giờ muội đã ở ngôi phi, ta hành lễ như thế là có ý nhắc muội rằng bây giờ muội địa vị hiển hách, đã có đủ vốn liếng để đối địch với người ta rồi.” Khi nói lời này, trên mặt My Trang luôn ngợp nét cười, thế nhưng cái vẻ mặt lạnh băng đầy ý vị bên trong nụ cười ấy thì lại có thể dễ dàng nhận ra được.
Lúc này, trong điện rèm treo lớp lớp, bầu không khí tĩnh lặng như thể một hồ nước mùa thu. Từ trong chiếc lò hương bằng đồng chạm khắc hình dị thú tỏa ra mùi hương bách hợp thanh nhã, những làn khói thơm vương vất tỏa đi như có như không, phả lên bức rèm mỏng manh trong suốt, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong Dao Đài tiên cảnh.
Phía ngoài bức rèm, tôi loáng thoáng nhìn thấy những người hầu đang thõng tay đứng im như tượng gỗ, bèn ngoảnh đầu qua khẽ gắt: “Đúng là hồ đồ, đã có nhiều hương hoa thế này rồi còn đốt hương làm gì nữa, không biết sẽ làm mùi thơm trở nên hỗn tạp hay sao?” Cận Tịch vội sai người mang lò hương ra ngoài, lại cẩn thận nhặt những viên ngọc bích rơi dưới đất lên bỏ vào một chỗ, sau đó dẫn theo tất cả người dưới lui đi. Tới lúc này tôi mới nói: “Ý của tỷ muội không phải là không hiểu… Càng ở ngôi cao sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa muội lại đang có thai, còn trở về một cách long trọng như thế nữa.”
My Trang khẽ mỉm cười. “Như vậy cũng tốt, coi như là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng. Nếu muội cứ im hơi lặng tiếng trở về, thật chẳng rõ đám tiểu nhân ưa bợ đỡ nịnh nọt trong cung sẽ có thái độ thế nào nữa.”
Tôi khẽ búng móng tay một cái. “Điều này muội tất nhiên hiểu rõ, lợi hại vốn luôn song hành, trên đời này chẳng thể có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ.” Tôi ngắm nghía khí sắc My Trang một chút, cười, nói tiếp: “Trông khí sắc tỷ tốt quá, hôm nay không thấy tỷ đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, muội còn tưởng tỷ bị ốm cơ.”
My Trang khẽ cười một tiếng, cặp trâm vàng trên đầu khẽ rung rinh. “Ta hiện giờ gần như có thể tính là người của Thái hậu rồi, lại ngày đêm ở bên hầu hạ Thái hậu, do đó không cần ngày ngày đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an nữa.”
“Nói đến Hoàng hậu…” Tôi thoáng trầm ngâm, rốt cuộc vẫn khẽ cất tiếng hỏi: “Nàng ta thực sự mắc bệnh hay chỉ giả vờ vậy?”
My Trang “hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt bình lặng như mặt nước hồ thu, không có lấy một gợn sóng. “Nàng ta mắc tâm bệnh, còn cái chứng đau đầu kia chẳng qua là bệnh cũ từ lâu rồi.” Dừng lại một chút, tỷ ấy chậm rãi nói tiếp: “Chỉ một mình Từ Tiệp dư cũng đủ cho nàng ta đau đầu, thêm vào đó lại lao tâm khổ tứ suốt bao năm, bây giờ còn có thêm muội nữa.” Nụ cười của tỷ ấy rốt cuộc đã lại hiện lên trên mặt. “Hoàn Nhi, ta thật không dám tin chúng ta còn có ngày được gặp lại nhau trong cung như thế này.”

Tôi mỉm cười, khẽ nói: “Đừng nói là tỷ tỷ, ngay đến muội cũng chưa từng nghĩ rằng mình còn có ngày hôm nay.”
Trên mặt My Trang tràn ngập nét cười, đôi hoa tai hình hoa sen theo nụ cười mà rung rinh ánh lên những tia sáng màu tím lấp lánh, khiến dáng vẻ đoan trang của tỷ ấy như được tăng thêm một nét quyến rũ khó tả. “Khi Ôn Thực Sơ nói với ta là muội đã có thai, ta còn không dám tin, ai ngờ chỉ vài ngày sau, trong lúc ta đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu thì Hoàng thượng hưng phấn đi vào, nói là muội đã có thai, xin Thái hậu định đoạt. Việc muội về cung tuy trái với gia pháp của tổ tiên nhưng lại có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc, đã thấy mấy người mà Hoàng thượng hiện đang sủng ái lại chẳng ra gì, Thái hậu suy đi nghĩ lại, cuối cùng đành đồng ý để muội về cung.”
Tôi hờ hững nói: “Muội chẳng qua chỉ có chút may mắn mà thôi, lại được Thái hậu thương tình mà làm chủ cho nữa.”
My Trang liếc nhìn bụng tôi, cười tủm tỉm. “Rốt cuộc vẫn là muội có phúc. Nghe nói ngay trong lần đầu Hoàng thượng tới chỗ muội thì muội đã có thai rồi.” Nụ cười của tỷ ấy đột nhiên tan biến, tựa như bông hoa đầu cành bị ngọn gió thổi rụng, đầy nỗi buồn thương. “Chỉ là lần này muội trở về, e rằng sẽ lại phải sống cuộc sống chẳng được bình yên như trước. Mà giờ đây muội thân ở ngôi cao, những cuộc tranh đấu có lẽ sẽ còn khốc liệt hơn, hao tâm tổn sức hơn xưa gấp bội phần.” Trong sự buồn thương, My Trang bất giác lộ vẻ lúng túng. “Hoàn Nhi, ta không biết một cuộc sống như vậy với muội mà nói là tốt hay không tốt, dù rằng bây giờ chúng ta lại có thể ngày ngày ở bên nhau như trước kia.” Bàn tay tỷ ấy hơi giá lạnh, tựa một khối ngọc trắng Hòa Điền thượng phẩm, khẽ lướt qua làn tóc mai mềm mịn của tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, sợi tua bạc trên cây trâm ngọc cài đầu nhẹ nhàng đung đưa qua lại, viên đá tường vi đính ở cuối sợi tua cà nhẹ qua bờ má ngay dưới chỗ tóc mai tôi, một cảm giác lạnh băng từ làn da truyền tới tận trong tâm khảm. Ngoài điện, vầng dương đổ bóng chạy dài, len qua giữa khe hở trên tấm rèm trúc chiếu vào trong điện, lúc này ngay đến tiếng đồng hồ nước cũng trở nên rõ ràng hơn, “tí tách tí tách” vang lên không ngớt, tựa những nhát búa gõ nhẹ vào lòng người.
Tôi cúi đầu vuốt ve bụng mình, lẩm bẩm nói: “Nếu không vì đứa bé này…”
My Trang chợt thở dài một tiếng, bên trong man mác nỗi bi ai. “Hoàn Nhi, có lẽ lần trước ta không nên nói với muội về chuyện huynh trưởng của muội.”
Tôi nhìn tỷ ấy, giọng nói chợt trở nên lạnh băng: “Nếu tỷ không nói uội biết, lẽ nào lại trơ mắt nhìn huynh trưởng của muội phát điên rồi chết ở Lĩnh Nam sao?”
My Trang giữ chặt lấy bàn tay tôi, lộ vẻ thấu hiểu. “Ta biết chứ, những người như chúng ta trước giờ đều không sống vì bản thân mình, cha mẹ huynh đệ cùng với họ hàng thân tộc không một ai không phải là gánh nặng của chúng ta. Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau là tốt lắm rồi!”
Lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp khó mà miêu tả được bằng lời, giữa chốn cung đình lạnh lẽo này, tôi dù sao cũng vẫn còn My Trang. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tỷ ấy, muôn vàn lời dù không nói ra cả hai bên cũng đều hiểu rõ.
Sau khi lặng im một lát, tôi thổn thức khẽ nói: “May mà ca ca đã được đón về kinh chữa bệnh, muội cũng yên tâm phần nào.” Trong giọng nói của tôi bỗng trào lên một tia dữ dằn, tựa như vệt máu đỏ tươi chảy xuống từ trên lưỡi đao sắc bén: “My tỷ tỷ, nếu bị bức ép quá, con người ta có thể làm ra những việc mà ngay đến bản thân cũng không ngờ tới được. Những kẻ đã hại nhà họ Chân tan cửa nát nhà đó, lúc này chắc hẳn đang đau đầu lắm đây.”
My Trang đưa tay lên đỡ cằm, chiếc móng tay giả bằng vàng ròng phản chiếu những tia sáng màu vàng lấp lánh. “Chứng bệnh đau đầu của người đó chỉ e đã càng dữ dội hơn rồi. Có điều nàng ta không phải là kẻ ngốc, chỉ dùng một câu ‘Nguy Nguyệt Yến xung nguyệt’ là có thể cấm túc Từ Tiệp dư, bây giờ có thể nói là đã hoàn toàn rảnh tay để đối phó với muội rồi, muội nhớ phải cẩn thận đấy!” My Trang thở dài than: “Nếu không có lời nhắc nhở của muội, lại để ý quan sát mấy năm nay, ta thực không sao tin nổi Hoàng hậu thường ngày vốn luôn hiền từ lại là một con người như thế.”
Tôi khẽ nở nụ cười, một tay đưa tới trước bụng làm ra tư thế bảo vệ. “Nàng ta sao lại không hiền đức chứ, những ngón nghề như làm cho sủng phi bị phế truất, hậu cung chẳng có hoàng tử, nàng ta thực tinh thông vô cùng.”
My Trang cau mày vẻ căm ghét. “Bây giờ có An Lăng Dung và Quản Văn Ương trợ giúp, nàng ta lại càng như hổ thêm cánh, địa vị trong cung khó ai làm suy suyển được.”
Tôi cười lạnh một tiếng. “Kết cục thế nào còn chưa ai biết rõ, tỷ cứ chờ xem”, rồi lại thoáng lộ vẻ nghi hoặc. “Vị Từ Tiệp dư đó tuy muội chưa từng gặp nhưng chắc cũng phải là hạng phi phàm, bằng không dưới sự khống chế nghiêm ngặt của Hoàng hậu, làm sao lại có thai được. Hiện giờ dù đang bị cấm túc nhưng chắc nàng ta không chịu ngồi yên chờ chết đâu.”
My Trang khẽ lắc đầu, mấy cây trâm cài trên búi tóc nhẹ nhàng lay động. “Muội chưa gặp Từ Tiệp dư nên chưa biết tính tình nàng ta đó thôi. Nàng ta là người thông minh nhưng rất đa cảm, thân thể thì yếu đuối, đây lại là cái thai đầu, lỡ như nghĩ quẩn mà tự làm hại đến bản thân thì thực khó mà lường trước được kết quả.”
Tôi “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Hiện giờ Từ Tiệp dư đã bị cấm túc, mục tiêu tiếp theo tất nhiên là muội. Nàng ta độ này đau bệnh liên miên, dù hai phi tần có sẩy thai thì cũng chẳng dính dáng gì tới nàng ta. Vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta đúng là tuyệt đỉnh thông minh.”
My Trang khẽ mỉm cười. “Muội trở về rồi lòng ta vững vàng hơn nhiều lắm. Những năm nay ta cùng Kính Phi chăm sóc Lung Nguyệt, cảm giác giống như đi trên băng mỏng, có người mẹ ruột như muội ở bên dù gì cũng tốt hơn một chút.”
Tôi nhớ đến thái độ hờ hững của Lung Nguyệt với tôi hôm qua, bất giác lòng thầm ngơ ngẩn. “Nhưng nhìn bộ dạng của Lung Nguyệt hôm qua, hiển nhiên là không nhận ra muội.”
My Trang mím môi cười khẽ. “Lung Nguyệt từ nhỏ đã được Kính Phi nuôi nấng, muội mới sinh nó được ba ngày thì đã rời khỏi nó rồi, Hoàng thượng lại không cho phép người khác nhắc tới, nó làm sao biết muội là mẹ ruột của nó chứ, nhất thời hờ hững cũng là lẽ thường. May mà thời gian còn dài, dần dần mọi việc sẽ tốt lên thôi. Hay là, muội đòi lại Lung Nguyệt đưa về Vị Ương cung nuôi cũng tốt.”
Tôi đang định lên tiếng tán thành, chợt nhớ lại những lời mà Hoàng hậu đã nói ra ngay trước mặt Kính Phi hồi sáng, lòng dạ bất giác nguội lạnh, chỉ đành nói: “Việc này cứ để từ từ rồi tính.”
Vừa khéo lúc này tổng quản phủ Nội vụ Lương Đa Thụy đích thân đưa tới những loại vải mới, trên mặt ngập tràn nét cười. “Nô tài bái khiến Hoàn chủ tử và Huệ chủ tử. Hoàng thượng nói các loại vải vóc vừa được tiến công này Hoàn chủ tử cứ thoải mái lựa chọn.”
Tôi chọn lấy một xấp gấm đỏ tươi thêu hoa văn chim công, quay sang nhìn My Trang, nói: “Tỷ tỷ bây giờ đã là quý tần rồi, tuy ăn mặc đã lộng lẫy hơn ngày xưa một chút nhưng muội luôn cảm thấy màu sắc còn chưa đủ nổi bật, xấp vải này để tỷ tỷ may quần áo là thích hợp nhất đấy!”
My Trang cầm xấp vải đó ướm thử lên người, nói: “Đẹp thì đẹp thật nhưng ta cảm thấy có phần lòe loẹt quá, ta bây giờ đã không còn trẻ, đâu thể dùng loại màu sắc như thế này được nữa.” Dứt lời liền chọn lấy một xấp gấm Vân Côn màu đỏ sậm, bên trên có hoa văn hình những áng mây, mỉm cười, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy màu đỏ sậm này là hợp với mình nhất.”
Tôi mỉm cười, nói: “Muội nhớ là trước đây tỷ tỷ thích nhất những bộ xiêm y màu xanh bảo thạch và màu đỏ tươi, không ngờ bây giờ đã đổi tính rồi!”
My Trang chỉ khẽ mỉm cười. “Tuổi đã lớn rồi, đâu còn dùng được mấy thứ màu đó nữa.”
Tôi khẽ đẩy tỷ ấy một cái. “Tỷ tỷ đúng là chẳng ra làm sao cả, mới bao nhiêu tuổi mà đã tự oán than mình già như thế chứ, khiến người ta nghe mà khó chịu.”
My Trang còn chưa trả lời, Lương Đa Thụy đứng kế bên đã cười, nói: “Hai vị nương nương đều kiêu sa cao quý, giống như những bông hoa trong vườn kia vậy, đang vào hồi nở rộ, sao có thể nói là đã già được.”
Tôi mỉm cười, đưa mắt liếc hắn. “Chẳng trách lại là tổng quản phủ Nội vụ, thật biết lấy lòng người khác quá.”

My Trang nói: “Sau khi Khương Trung Mẫn bị xử tử, bấy lâu nay mọi việc vẫn luôn do Lương Đa Thụy lo liệu, có thể coi là cần mẫn, dù sao cũng là người từng hầu hạ Hoàng hậu.”
Lòng tôi thầm máy động, đã hiểu ra ý của tỷ ấy, bèn quay sang nói với Tiểu Doãn Tử: “Được Huệ tỷ tỷ khen một câu như thế chẳng phải việc dễ dàng gì, qua đó có thể thấy Lương công công thường ngày đã hết mình với chức trách, ngươi hãy thay bản cung mang mười lạng vàng tới đây thưởng cho Lương công công.”
Lương Đa Thụy vội vàng khấu đầu tạ ơn, tôi và My Trang đứng kề vai nhau cùng xem vải, bàn xem nên may những bộ xiêm y thế nào. Tôi chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói: “Hoa Nghi lại đây, đem xấp gấm thêu hình đầu hổ này tới Lục Nghê cư cho Diễm Thường tại, chắc cô ấy sẽ thích loại vải có hoa văn thế này.”
My Trang thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. “Muội đã gặp Diệp thị rồi sao?”
Tôi vẫn cúi đầu xem vải, tiện miệng đáp: “Gặp rồi, quả thực là không giống người thường.”
Hoa Nghi bước tới cầm lấy xấp vải, hỏi: “Phải đi ngay sao?”
Tôi gật đầu, chợt bật cười một tiếng. “Ta quên mất, muội không thông thuộc đường đi lối lại trong cung lắm, để ta bảo Tiểu Doãn Tử đi cùng với muội.”
Hoán Bích đứng bên nghe thấy thế bèn không vui, nói: “Tiểu thư quên mất bộ dạng của cô ta sáng nay rồi sao? Một xấp vải tốt thế này đem tặng cho cô ta làm gì chứ?”
“Ta chẳng qua thấy các món đồ trang sức của cô ấy phần nhiều làm từ đá mắt hổ và đá mắt mèo, đoán chừng cô ấy sẽ thích loại hoa văn này, do đó mới bảo Hoa Nghi mang đi tặng.” Tôi hơi cau mày lại. “Muội cũng mới gặp người ta có một lần thôi, sao bộ dạng cứ như là oan gia từ kiếp trước thế?”
Hoán Bích phủi áo một cái, trề môi nói: “Nô tỳ thực sự nhìn không vừa mắt cái bộ dạng kiêu căng, ngang ngược của cô ta, cứ làm như bản thân ghê gớm lắm!”
Tôi cười, nói: “Muội nói nhiều quá đấy, chỉ là một xấp vải thôi mà”, rồi lại ngoảnh đầu qua nói với Hoa Nghi: “Nói với Diễm Thường tại, trời đang nóng nực, không cần phải tới đây tạ ơn.”
Thấy Hoa Nghi đã đi rồi, My Trang liền hơi cau mày, thấp giọng nói: “Ta phải khuyên muội một câu, chớ nên đối tốt với Diệp thị quá. Đừng nói là các phi tần khác, ngay đến Thái hậu cũng không ưa gì cô ta. Cô ta tính tình ương bướng, ngạo mạn, khắp hậu cung này chẳng có ai thân cận được với cô ta cả.”
Tôi mỉm cười, nói: “Muội cũng chỉ làm bộ làm tịch một chút mà thôi, nhìn bộ dạng cô ta thì mấy ngày tới ắt chẳng chịu tới chỗ muội thỉnh an, thành ra muội không thể trực tiếp thưởng gì cho cô ta được. Nhưng nói gì thì nói cô ta cũng là người được Hoàng thượng sủng ái, có một số việc không nên bỏ sót thì hơn.”
My Trang khẽ gật đầu. “Người khác thì không sao, nhưng đồ thưởng cho Hồ Chiêu nghi nhất định phải cẩn trọng, những thứ bình thường cô ta chẳng thèm để mắt đâu.”
Tôi chỉnh lại chiếc vòng hổ phách bảo thạch trên tay, cười nhạt, nói: “Hồ Chiêu nghi là người đứng đầu Cửu tần, mẹ ruột của Hòa Mục Công chúa, con gái của Tấn Khang Quận chúa, cháu ngoại của Vũ Dương Đại trưởng công chúa, em gái họ của Hoàng thượng, thân phận cao quý tột cùng, muội không muốn xem trọng cũng không được.” Tôi hơi nhướng mày lên, bình thản nói tiếp: “Muội tất nhiên biết nên thưởng gì cho cô ta.”
My Trang nghe thế liền lộ vẻ yên tâm. “Muội biết vậy thì tốt”, sau đó đột nhiên hơi mím môi lại: “Muội biết không, cô ta đắc sủng như vậy kỳ thực có liên quan rất lớn tới phong hiệu của cô ta đấy.” My Trang ghé tai tôi, kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe nguồn cơn mọi việc.
Thấy thời gian cũng đã tương đối, chúng tôi liền cùng dùng bữa trưa ở Nhu Nghi điện. Tôi cười, nói: “Vừa ăn no xong, muội còn chưa muốn ngủ lắm, tỷ tỷ ở lại đây nói chuyện với muội thêm một lát nữa nhé!”
My Trang cười tủm tỉm. “Ta với muội đã lâu không gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Chi bằng chúng ta vừa ngồi thêu thùa vừa nói chuyện đi, muội thấy thế nào?”
Tôi che miệng cười nói: “Như vậy tất nhiên là rất tốt rồi. Đứa bé này của muội về sau còn phải gọi tỷ là di nương, tỷ nhớ may nhiều quần áo cho nó một chút đấy!”
My Trang tươi cười rạng rỡ. “Những năm nay quần áo ta làm cho Lung Nguyệt cón ít sao, gần như tất cả đồ của nó đều là do ta với Kính Phi tự tay làm đấy. Nhưng nếu như muội sinh con cả đời, vậy chẳng phải ta sẽ trở thành người may quần áo uội cả đời sao, cái chủ ý này của muội đúng là hay thật đấy!”
Đương lúc nói cười vui vẻ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo: “Kính Phi nương nương và Lung Nguyệt Công chúa tới.”
Đôi tay tôi bất giác run run, vội vàng đứng bật dậy. Kính Phi vừa đi vào liền cười, nói: “Đúng là một nơi mát mẻ, Hoàng thượng phải bỏ ra ba tháng mới xây xong Nhu Nghi điện, quả nhiên chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian”, sau đó lại nhìn qua phía My Trang, cất tiếng cười vui vẻ. “Ta vừa tới Đường Lê cung, định rủ Huệ muội muội đi cùng, nào ngờ gã tiểu thái giám trong cung của muội lại nói muội đã ra ngoài, ta tới chỗ Thái hậu cũng không thấy muội đâu, suy nghĩ một chút liền đoán ngay ra là muội đã tới chỗ Hoàn Phi trước cả ta rồi”, nói xong liền mỉm cười chào tôi.
Hàm Châu đang bế Lung Nguyệt trong tay, phía sau là nhũ mẫu Cận Nương và mấy người bảo mẫu cầm theo các thứ quần áo và đồ chơi. Nhìn thấy Lung Nguyệt, lòng tôi bất giác vừa chua xót vừa mừng rỡ, tựa như đang ngậm một viên ô mai trong miệng, không kìm được đưa tay ra muốn bế.
Lung Nguyệt trượt xuống từ trong tay Hàm Châu, ngoan ngoãn hành lễ thỉnh an“Lung Nguyệt bái kiến Hoàn mẫu phi.”
Trông nó nhỏ xíu, bé bỏng, vậy mà lại làm bộ như người lớn, thật đáng yêu vô cùng. Cận Nương đứng kế bên lúc này đã đỏ hoe hai mắt, quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Hoàn nương nương, chúng ta mới đó mà đã gần năm năm không gặp nhau rồi!”
Tôi bất giác rớm lệ. “Cận Nương, những năm nay may nhờ có ngươi đi theo Kính Phi chăm sóc cho Công chúa.” Nhìn qua phía Lung Nguyệt, lòng tôi lại càng chua xót. “Công chúa xinh xắn, đáng yêu thế này, tất nhiên là có một phần công lao của ngươi.”
Cận Nương vội vàng khấu đầu, hô lên “không dám”. Tôi tới lúc này mới quay sang nói với Kính Phi: “Hôm qua nhiều người không tiện nói lời cảm tạ, hôm nay gặp được tỷ tỷ, muội cũng không có lời gì khác để nói.” Kế đó bèn quỳ xuống hành đại lễ. “Chỉ biết cảm ơn tỷ tỷ mấy năm nay đã giúp muội chăm sóc Lung Nguyệt, coi nó như con đẻ của mình.”
Kính Phi vội vàng đỡ tôi đứng dậy, hai hàng lệ nóng cũng tuôn dài. “Muội muội bây giờ đã ở ngôi phi, địa vị ngang ta, sao lại đi hành đại lễ với ta như vậy chứ, muốn làm ta tổn thọ hay sao”, sau đó lại kéo tôi cùng ngồi xuống. “Mấy năm nay, nếu không có Lung Nguyệt ở bên nói nói cười cười…” Nàng ta thoáng ngập ngừng rồi mới nói tiếp: “Trước đây, nhìn Cẩn Phi và Lữ Chiêu dung đều có con cái, ngay đến Đoan Phi cũng có Ôn Nghi bầu bạn, lòng ta thật ngưỡng mộ vô cùng.”

Lung Nguyệt sau khi hành lễ xong sớm đã quay lại bên cạnh Kính Phi, thấy Kính Phi rơi lệ thì vội vàng rút khăn tay ra, nhón chân lên đưa tới trước mặt nàng ta, nói giọng non nớt: “Mẫu phi mau lau nước mắt đi, Lung Nguyệt sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẫu phi đừng khóc nữa.”
Kính Phi đổi khóc thành cười, đưa tay ôm Lung Nguyệt vào lòng, chỉ tay về phía tôi. “Cái gì mà mẫu phi với không mẫu phi chứ, Hoàn mẫu phi mới là mẹ ruột của con, còn không mau qua đó bảo mẫu phi bế.”
My Trang cũng dỗ dành: “Lung Nguyệt ngoan, mau qua thơm mẫu phi một cái nào.”
Tôi thầm mừng rỡ, mỉm cười dangay về phía Lung Nguyệt. Lung Nguyệt đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Kính Phi và My Trang, đột nhiên khóc òa lên: “Mẫu phi không thương con nữa rồi, muốn tặng con cho người khác rồi!”
Kính Phi thấy nó khóc thì nôn nóng đến nỗi sắc mặt tái nhợt, vội vàng dỗ dành: “Lung Nguyệt ngoan như thế, mẫu phi sao có thể không thương Lung Nguyệt được chứ!”
Lung Nguyệt quàng tay qua cổ Kính Phi mà níu chặt, khiến mái tóc của nàng ta rối bời, các thứ đồ trang sức cũng đều xiêu vẹo. Kính Phi ôm chặt Lung Nguyệt vào lòng mà dỗ dành, tôi thì chỉ biết lúng túng giữ nguyên tư thế dang tay, trong lòng trào dâng một nỗi hụt hẫng khó mà miêu tả bằng lời.
My Trang thấy vậy liền vội vàng đứng ra cười nói dàn hòa: “Oản Oản qua đây để Huệ mẫu phi bế nào.”
Lung Nguyệt nước mắt giàn giụa nhìn qua phía My Trang, vẫn bám chặt lấy cổ Kính Phi không chịu buông. Một lát sau nó mới buông Kính Phi ra, nhào vào lòng My Trang. My Trang vừa vuốt ve cưng nựng nó vừa nói: “Mẫu phi không phải là không thương Oản Oản, nhưng có thêm môt người nữa thương Oản Oản không tốt sao? Con nhìn xem Hoàn mẫu phi thương con đến cỡ nào kìa.” Nói xong, bèn nháy mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi đừng nôn nóng.
Tôi hiểu ý, bèn cố nén lòng mình, mỉm cười nói: “Đúng thế, Hoàn mẫu phi cũng rất thương Lung Nguyệt, Nguyệt Nhi lại đây thơm mẫu phi một cái được không nào?”
Thấy Lung Nguyệt trù trừ do dự, Kính Phi bèn cười trêu: “Phụ hoàng xưa nay vẫn luôn khen con cởi mở cơ mà, hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lung Nguyệt thấy Kính Phi và My Trang đều gật đầu đồng ý, mới ghé đầu tới khẽ thơm lên má tôi một cái, ngay sau đó đã lại vội vàng chạy trở về đòi Cận Nương bế.
Lòng tôi vừa ngọt ngào lại vừa mừng rỡ, niềm vui của một người làm mẹ chắc không gì hơn được thế này. Tôi cầm một quả phật thủ vàng ươm trong khay lên đưa cho Lung Nguyệt, Lung Nguyệt liền ôm vào lòng mà chơi đùa cùng Cận Nương. Tôi mỉm cười dỗ dành nó: “Chỗ này của Hoàn mẫu phi mát mẻ, lại có quả phật thủ để chơi, khi rảnh rỗi Lung Nguyệt có muốn tới đây không nào?”
Lung Nguyệt một mực cúi đầu nghịch quả phật thủ trong tay, miệng tươi cười rạng rỡ: “Lung Nguyệt thích tới, có điều khi nào mẫu phi tới thì Lung Nguyệt mới tới, Lung Nguyệt không thể bỏ mẫu phi lại một mình mà tới đây chơi được.”
Kính Phi nghe vậy thì càng thêm vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút xấu hổ, cười nói: “Những năm nay nếu không có Lung Nguyệt, cuộc sống của ta chẳng biết sẽ tẻ nhạt tới cỡ nào nữa, rốt cuộc vẫn là hai mẹ con bọn ta nương tựa vào nhau mà sống.”
Tôi vội cười nói: “Đúng thế, may nhờ có tỷ tỷ nên muội mới được yên tâm phần nào.”
Cận Nương đứng kế bên cười nói: “Kính Phi nương nương thương Công chúa lắm, các thứ quần áo, đồ đạc của Công chúa đều không cho người khác mó tay vào, gần như là tự mình làm lấy tất thảy.”
Tôi nhìn bộ váy áo lụa mỏng màu đỏ cùng các món đồ trang sức trên người Lung Nguyệt, thấy quả thực là vừa vặn đáng yêu vô cùng, bất giác lại càng cảm kích, nói: “Tỷ tỷ quả đã có lòng rồi, muội muội thực không biết nên cảm ơn thế nào mới phải.”
Kính Phi bảo Cận Nương bế Lung Nguyệt lui đi, sau đó liền mím môi cười, nói: “Muội cảm ơn ta làm gì, tính ra là ta cảm ơn muội muội mới đúng. Nếu không vì khi đó muội suy nghĩ chu toàn, để lại toàn bộ các cung nhân trung thành đắc lực cho ta, chỉ e ta muốn chăm sóc cho Lung Nguyệt cũng chẳng dễ dàng đến thế”, rồi liền lớn tiếng hô lên: “Đều vào đây cả đi.”
Lập tức có hai người đi vào, chính là Phẩm Nhi và Tiểu Liên Tử, nhìn thấy tôi cả hai đều lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Kính Phi cười, nói: “Biết muội đã về, hai người bọn họ đều vô cùng mừng rỡ, nên ta bèn mang họ tới đây luôn thể.”
Tôi vội vàng bảo bọn họ đứng dậy, nhưng lại thấy thiếu mất Bội Nhi, bèn nghi hoặc hỏi: “Sao không thấy Bội Nhi đâu vậy?”
Tiểu Liên Tử vừa định nói gì, chợt Kính Phi liếc nhìn qua, thế là y bèn cúi đầu đưa tay áo lên lau nước mắt, nói: “Mùa đông năm kia Bội Nhi đã mắc bệnh qua đời rồi.”
Kính Phi dùng khăn tay khẽ lau khóe mắt, nói với giọng xót xa: “Bội Nhi bạc mệnh, không thể quay lại hầu hạ muội muội nữa rồi. Muội muội vừa tới Nhu Nghi điện, dù sao cũng cần có một số người cũ vừa trung thành vừa đắc lực trợ giúp, ta làm tỷ tỷ cũng chỉ có thể trả những người này về lại bên cạnh muội muội thôi.”
Tôi vội vàng xua tay nói: “Như vậy đâu có được, tỷ tỷ mấy năm nay đã quen dùng bọn họ rồi, trả họ về chỗ muội thì sau này biết phải làm sao.”
Kính Phi mỉm cười, nói: “Giữa chúng ta còn cần nói những lời như vậy nữa sao? Trước đây muội giao bọn họ cho ta, thứ nhất là suy nghĩ cho ta và Lung Nguyệt, thứ hai là để cho bọn họ có được một chỗ dung thân. Nhưng bây giờ muội đã trở về rồi, tất nhiên có vô số người trong cung sẽ lại đặt tâm tư lên người muội, do đó dùng người cũ thì vẫn yên tâm hơn một chút.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Tiểu Liên Tử, trầm giọng nói: “Người khác thì không có gì, nhưng Tiểu Liên Tử có biết chút võ công, lưu lại bên cạnh tỷ tỷ để bảo vệ cho Lung Nguyệt cũng tốt.”
Kính Phi bất giác thoáng lộ vẻ thương cảm, khẽ thở dài một tiếng. “Lung Nguyệt sớm muộn gì cũng phải trở về bên cạnh muội, ta còn giữ Tiểu Liên Tử lại làm gì. Huống chi giờ muội đang có thai, biết bao nhiêu người đang đứng kế bên rình rập, có một người biết võ công ở bên vẫn hơn.”
Tôi để ý quan sát Kính Phi, kỳ thực nàng ta cũng ba mươi tuổi rồi, chỉ là xưa nay an dưỡng rất tốt, lại không có tâm sự gì mấy, do đó trông mới trẻ hơn một chút. Ngoài ra nàng ta vẫn luôn ăn mặc giản dị, thế nên so với mấy năm trước đây không có bao nhiêu thay đổi. Chỉ khi hơi cụp mắt xuống để lộ nét sầu, tôi mới có thể nhìn thấy một chút dấu tích mà thời gian để lại trên khuôn mặt nàng ta. Có điều, những nếp nhăn nơi khóe mắt đó đều rất mờ và nhỏ, còn thấp thoáng vẻ ấm áp dịu dàng, do đó, cũng không ảnh hưởng gì tới dung mạo của nàng ta.
Tôi thầm cảm kích sự chu đáo của nàng ta, bèn cười nói: “Tỷ tỷ đã có lòng thương yêu như vậy, muội muội cũng không tiện cự tuyệt nữa”, sau đó lại vẫy tay gọi Tiểu Liên Tử và Phẩm Nhi lại. “Mau cảm tạ cái ơn chiếu cố của Kính Phi nương nương mấy năm nay đi.”
Tiểu Liên Tử và Phẩm Nhi y lời khấu đầu tạ ơn, Kính Phi vội vàng bảo bọn họ đứng dậy chỉ tay về phía Tiểu Doãn Tử đang canh chừng bên ngoài. “So ra ta vẫn còn thua kém Huệ muội muội nhiều, vừa rồi khi nhìn thấy Tiểu Doãn Tử đang canh chừng ngoài cửa điện, ta liền đoán ngay ra là Huệ muội muội sớm đã mang trả người rồi.”
My Trang cười tủm tỉm, nói: “Muội với Kính Phi tỷ tỷ đều có tâm tư giống nhau cả thôi mà, đều lo không có ai cùng Hoàn Nhi lo liệu việc ở Nhu Nghi điện, dù sao Hoàn Nhi cũng đang có thai, nhiều khi mỏi mệt, đâu thể quán xuyến hết được.”
Kính Phi phe phẩy cây quạt tròn màu trắng vẽ hình non nước Giang Nam, chiếc vòng ngọc bích trên tay long lanh phát sáng, kết hợp với viên châu tròn xoe đính trên cây trâm cài tóc làm toát ra một vẻ dịu dàng khó tả. Nàng ta mỉm cười nhìn bụng tôi, khẽ nói: “Muội muội trải qua bao phen hoạn nạn mà vận may không hề suy giảm, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ. Sau khi Hồ Chiêu nghi hạ sinh công chúa, Hoàng thượng vẫn luôn mong cô ta có thể mang thai lần nữa, tiếc rằng phúc phận rốt cuộc đã chẳng đến với cô ta.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế chạm hình hoa mai lá trúc bên cửa sổ, trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó đặt một chiếc bình mỹ nhân làm bằng sứ trắng Nhữ Châu, bên trong cắm hoa tường vi đỏ vừa mới hái về, đó là một thứ màu đỏ vừa mềm mại lại vừa nhiệt liệt, đầy vẻ quyến rũ. Tôi đưa tay khẽ gảy một cái, lập tức có mấy giọt nước nhỏ trong veo mát lạnh chảy xuống từ trên những chiếc gai mềm trên cành hoa, khiến người ta gần như quên mất rằng những chiếc gai ấy đều rất sắc nhọn.
Tôi mỉm cười nền nã. “Từ Tiệp dư cũng rất may mắn, chẳng qua hiện giờ bị vướng bận một chút bởi chuyện tướng số mà thôi.”
Kính Phi chậm rãi phe phẩy quạt, bên khóe môi thấp thoáng một nét cười đầy ý vị sâu xa. “Nói tới Nguy Nguyệt Yến xung nguyệt, để ta kể uội nghe chuyện này thú vị vô cùng. Khuê danh của Đoan Phi tỷ tỷ là Nguyệt Tân, trong khi đó người ta nói trong tên của Từ Tiệp dư có một chữ yến, lại trú tại cung điện phía bắc, cho nên ứng với sao Nguy Nguyệt Yến. Nhưng cứ dựa theo cái tên mà xét như vậy, Từ Tiệp dư hiển nhiên không xung khắc với Hoàng hậu và Thái hậu, mà phải là Đoan Phi tỷ tỷ mới đúng. Muội nói xem cái thuyết về Nguy Nguyệt Yến kia có khiên cưỡng không nào? Vì sợ người ta bàn tán, quãng thời gian trước Đoan Phi tỷ tỷ dù bị ốm cũng chẳng dám nói gì, may mà cơn bệnh đã khỏi rất nhanh.”
My Trang nghe vậy liền khẽ mỉm cười. “Bị ốm mà chẳng nói tiếng nào, Đoan Phi tỷ tỷ đúng là ôn hòa quá, tính khí như vậy thực chỉ nên ngày ngày ở trước mặt Bồ Tát mà tụng kinh cầu phúc thôi!”

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà hoa mộc tê, miệng thì cười khẽ mà không nói năng gì, thầm nghĩ Đoan Phi đâu phải là một người yếu đuối, chẳng qua là không muốn sinh chuyện thị phi mà thôi.
Kính Phi sinh lòng cảnh giác, khẽ đẩy tay My Trang một cái, cười mắng: “Cái gì mà Bồ Tát với không Bồ Tát chứ, muội muội còn chưa ngủ trưa mà đã nói mê rồi sao?”
Tôi hơi nhếch khóe môi, mỉm cười nói: “Kính Phi tỷ tỷ thực đã cẩn thận quá rồi, My tỷ tỷ và chúng ta thân mật với nhau như thế, không hề có ý gì khác đâu.”
My Trang nhất thời tỉnh ngộ, hai má bất giác hơi ửng đỏ. “Muội thực sự không cố ý đâu. Có điều chúng ta nói chuyện đúng là cần cẩn thận, Hoàn Nhi vừa mới quay về, sau này không biết sẽ có bao nhiêu kẻ mang chuyện này ra để bày trò đây.”
Kính Phi khẽ thở dài một tiếng, hơi cau mày lại. “Lần này muội muội về cung, Hoàng thượng nói với bên ngoài là năm xưa muội tới chùa Cam Lộ để cầu phúc cho Đại Chu. Nhưng chỉ cần là người đã vào cung lơi lâu một chút thì đều biết rằng năm xưa tại sao muội lại xuất cung, mà trong cung người nhiều miệng lắm, chỉ e sẽ có rất nhiều chuyện thị phi xuất hiện.”
Sau một hồi lâu trò chuyện, mái tóc được bới từ sáng của tôi sớm đã trở nên lỏng lẻo, nhìn bồng bềnh như một đám mây nhưng tâm trạng thì lại chẳng buông lỏng chút nào. Tôi cười nhạt, nói: “Nơi nào có người, nơi đó ắt có chuyện thị phi, chúng ta vốn là những người sống giữa thị phi rồi, còn có gì mà phải sợ nữa đây?”
Kính Phi khẽ mỉm cười. “Làm người mà nghĩ thoáng được như vậy là tốt nhất.”
Chúng tôi cứ thế trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Cận Nương chơi đùa với Lung Nguyệt, tâm trạng khá là vui vẻ. Chợt có một tiểu cung nữ tên là Bão Bình ở Đường Lê cung bước vào, sau khi hành lễ với My Trang bèn nói: “Nương nương, Thái hậu sắp tỉnh giấc ngủ trưa rồi đấy!”
My Trang hờ hững nói: “Ừm, đã chuẩn bị sẵn kiệu chưa?”
Bão Bình cũng khá lanh lợi, lập tức đáp giọng giòn tan: “Bạch Linh tỷ tỷ nói nương nương đã tới chỗ Hoàn Phi nương nương, nhất thời chỉ e khó mà về Đường Lê cung ngay được, liền bảo nô tỳ mang theo kiệu tới chờ sẵn bên ngoài Nhu Nghi điện.”
Kính Phi mím môi cười, nói: “Huệ Quý tần ngày càng biết dạy bảo người dưới hơn rồi, một tiểu nha đầu mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã nhanh nhẹn, thông minh như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.”
My Trang bật cười khúc khích, nói: “Muội có biết dạy bảo người dưới gì đâu, chẳng qua là Đường Lê cung vốn ít người, nếu ai cũng ngốc nghếch thì còn làm được việc gì nữa.” Dứt lời, tỷ ấy lại quay sang cười nói với tôi: “Hôm qua khi muội về, Thái hậu nói muội đang có thai, lại phải đi đường vất vả, không cần tới thỉnh an nữa. Hôm nay hãy cùng ta qua đó luôn đi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Muội cũng đang định qua đó đây, chỉ là chưa biết nên tới lúc nào thì thích hợp. Tỷ tỷ là người hiểu rõ Thái hậu nhất, muội cứ đi theo tỷ là không sai vào đâu được.”
Kính Phi thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi, bèn vội cười nói: “Hoàn Phi với Huệ Quý tần hãy đi cùng luôn đi, trên đường cũng tiện chiếu ứng cho nhau, bản cung về trước đây!”, nói rồi liền đứng dậy.
Phía bên kia, Lung Nguyệt đang ôm quả phật thủ chơi đùa vui vẻ, thấy Kính Phi định đi mà không mang theo mình, đôi mắt bất giác đảo qua đảo lại, nôn nóng bật khóc òa lên.
Kính Phi vô cùng xót xa, vội vàng dỗ dành: “Nguyệt Nhi ngoan, giờ con hãy ở lại Nhu Nghi điện với mẫu phi của con nhé, được không nào?”
Lung Nguyệt nghe nói không thể quay lại Chiêu Quân điện thì làm sao chịu, lập tức quấy khóc dữ hơn, còn ôm chặt lấy chân Kính Phi không buông. Kính Phi cũng vô cùng lưu luyến, Lung Nguyệt nhìn qua phía tôi vẻ chán ghét, khóc nức nở nói: “Hoàn mẫu phi vừa mới quay về, mẫu phi liền không thương con nữa. Tại sao Hoàn mẫu phi phải quay về làm gì chứ?”
Tôi ngẩn ra, tựa như bị ai đó tát ột cái thật mạnh, hai mắt hoa lên, mồm miệng đắng ngắt.
Kính Phi nhất thời cũng ngây ra, biến hẳn sắc mặt, vội vàng giải thích: “Hoàn Phi muội muội, ta chưa từng dạy Nguyệt Nhi nói những lời thế này!”, sau đó liền trách Lung Nguyệt: “Ai dạy con nói như vậy đấy? Đã làm mẫu phi của con tức giận rồi kìa!”
Lung Nguyệt có chút sợ hãi, tay nắm góc áo, ấm ức kêu lên: “Trước giờ con chưa từng gặp Hoàn mẫu phi, thế mà cô ta vừa tới, mẫu phi liền không cần con nữa, còn gạt con rằng cô ta mới là mẫu phi của con…”, nói xong lại thút thít bật khóc.
Sắc mặt Kính Phi lúc trắng lúc đỏ, lúng túng nhìn tôi, nói: “Lung Nguyệt còn nhỏ… Hơn nữa trước đây, Hoàng thượng chưa từng cho phép bọn ta nhắc đến muội trước mặt nó… Ta…”
Tôi lúc này đã dần bình tĩnh trở lại, chỉ biết cố sức kìm nén nỗi chua xót trong lòng. “Lần này muội về cung quả thực đã mang tới cho tỷ tỷ không ít rắc rối. Muội vốn là một phế phi, Hoàng thượng không cho phép nói với Công chúa cũng là lẽ thường. Có một mẫu phi như muội lẽ nào là việc vẻ vang lắm hay sao?”
Kính Phi vội vàng an ủi: “Lung Nguyệt không hiểu chuyện, muội muội chớ nên thương tâm quá! Hoàng thượng tuy có lòng giấu giếm… nhưng… dù sao vẫn rất thương muội muội”, nói xong liền dịu giọng nói với Lung Nguyệt: “Con đã làm mẫu phi tức giận rồi kìa, còn không mau mau nhận lỗi đi.”
Lung Nguyệt tuy còn chút không cam tâm nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nhún người hành lễ, thấp giọng nói: “Hoàn mẫu phi đừng tức giận nữa.” Nói xong liền nắm chặt lấy tay Kính Phi, ngây thơ làm nũng: “Nguyệt Nhi đã nhận lỗi với Hoàn mẫu phi rồi, mẫu phi đừng giận con nữa nhé!”, sau đó lại ấm ức làu bàu: “Trước đây mẫu phi chưa từng nói Nguyệt Nhi như vậy.”
Lung Nguyệt tuy còn nhỏ tuổi nhưng khi xưng hô lại cố ý phân rõ “Hoàn mẫu phi” và “mẫu phi”. Lòng tôi lúc này lại càng nguội lạnh, phải cố hết sức mới kìm được để nước mắt không rơi, vội vàng ngoảnh đầu qua hướng khác, chợt lại nhìn thấy My Trang đưa quạt lên che mặt, nháy mắt ra hiệu với mình.
Tôi lập tức hiểu ra, cố gắng lấy lại tinh thần, quay đầu lại, mỉm cười, nói: “Tỷ tỷ chớ trách Lung Nguyệt, đây vốn là lỗi của muội, vừa mới quay về đã bắt nó nhận muội làm mẫu phi, hoàn toàn quên mất sau khi sinh nó được ba ngày muội đã rời bỏ nó, bao năm nay hai mẹ con chưa từng gặp lại lần nào, mà tỷ tỷ lại thật lòng yêu thương nó, nên nó tất nhiên coi tỷ như mẹ ruột của mình vậy. Chỉ vì một tiếng mẫu phi mà Lung Nguyệt gọi tỷ tỷ, muội cũng không biết phải cảm ơn tỷ tỷ thế nào mới phải rồi.”
Sắc mặt Kính Phi cũng dần hòa hoãn trở lại, vội nói: “Muội muội nói thế là khách sáo quá rồi, chúng ta còn phải phân biệt ai với ai làm gì nữa. Năm xưa muội giao Lung Nguyệt cho ta kỳ thực cũng là vì ta thôi.”
Tôi cầm lấy bàn tay Kính Phi, lại kéo tay Lung Nguyệt lại. Bàn tay Lung Nguyệt thật nhỏ biết mấy, non nớt biết mấy, tựa một phiến lá non mềm mại vừa mới nhú. Tôi thương tâm tột độ, bàn tay con gái ruột tôi, vậy mà tôi lại phải tự mình giao vào tay người khác. Thế nhưng dù thương tâm đến mấy tôi vẫn phải tươi cười thân thiết với Kính Phi. “Bây giờ muội còn một việc muốn nhờ cậy tỷ tỷ.” Tôi một tay cầm tay Kính Phi, một tay khẽ vuốt ve bụng mình. “Bây giờ muội đang có thai, quả thực không có thời gian chăm sóc cho Lung Nguyệt. Nói thực lòng hai mẹ con muội đã xa cách bao năm nay, muội cũng chẳng biết nên chăm sóc trẻ con thế nào cả. Do đó trước khi muội sinh nở, hy vọng tỷ tỷ có thể giữ Lung Nguyệt ở lại Quân Chiêu cung chăm sóc giúp muội. Chẳng hay tỷ tỷ có chịu giúp muội việc này không?”
Trên mặt Kính Phi thoáng qua một tia mừng vui rạng rỡ, ngay sau đó đã lập tức ẩn giấu đi. “Hoàn Phi muội muội đã tin tưởng ta như vậy, ta có lý nào lại không đồng ý chứ? Đừng nói là giúp muội mấy tháng, dù là giúp muội cả đời ta cũng sẵn lòng. Muội muội cứ yên tâm dưỡng thai đi.” Vừa nói, nàng ta vừa nắm chặt lấy bàn tay Lung Nguyệt, chừng như mãi mãi không muốn buông ra.
Lung Nguyệt nép sát vào bên cạnh Kính Phi, hoàn toàn chẳng còn chút vẻ hoạt bát lanh lợi nào, chỉ sợ Kính Phi không cần nó nữa.
My Trang đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay tôi, cười tủm tỉm, nói: “Hoàn Nhi nói rất phải, bây giờ muội ấy đang có thai, thái y lại nói cái thai không ổn định, không thể va chạm, cũng không thể giận dữ. Lung Nguyệt tuổi còn nhỏ, lỡ như va vào thì biết phải làm sao. Kính Phi tỷ tỷ đã chăm sóc cho Lung Nguyệt bao lâu nay rồi, xin hãy giúp đỡ thêm một thời gian nữa vậy.”
Thần sắc Kính Phi dần buông lỏng, nàng ta nắm tay Lung Nguyệt, nói: “Nói vậy cũng phải. Sau khi quay về ta nhất định sẽ dạy dỗ Lung Nguyệt cẩn thận, không để nó nghịch ngợm quậy phá nữa, bằng không lỡ mà va phải đứa em trong bụng mẫu phi nó thì thực là hỏng bét.” Thấy tôi một mực tươi cười vẻ cam tâm tình nguyện, nàng ta lại nói thêm: “Thời gian không còn sớm nữa, hai vị muội muội mau đi thỉnh an Thái hậu đi, ta đưa Lung Nguyệt về Quân Chiêu điện trước.”
Lung Nguyệt chỉ mong nghe thấy lời này, vội vàng theo Kính Phi rời đi, không ngoảnh đầu nhìn tôi lấy một lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.