Đọc truyện Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 2 – Chương 25– Hết tập 2
Chương 25: Lăng ca
Sang tháng Bảy, trời càng lúc càng nóng nực, cơn mưa lành trông đợi bấy lâu cuối cùng cũng chịu lững thững kéo tới, sau lần cầu phúc của Hoàng đế và Hoàng hậu. Cơn mưa xối xả xua tan hơi nóng khó tả và đợt hạn hán kéo dài, ban xuống vô vàn phúc đức cho trăm họ, cũng làm giảm bớt mây sầu sương thảm vì chuyện liên tiếp mất đi hai đứa trẻ nơi hậu cung.
Thế là tiếng đàn sáo hát hò vốn im lặng đã lâu nay lại vang lên rộn rã nơi lầu vàng điện ngọc chốn cung đình. Hôm đó, cơn mưa to vừa tạnh, hơi nước mát lạnh trong không khí vẫn còn chưa tan hết, Huyền Lăng liền hiểu dụ ọi người trong hậu cung đến Cúc Hồ Vân Ảnh điện trên Trường Phương châu cạnh hồ Thái Dịch để tổ chức yến tiệc ăn mừng. Có lẽ trong cung quả thực cần buổi yến tiệc vui vẻ này để hóa giải bóng quỷ âm u của những đám tang trẻ con liên tiếp.
Cúc Hồ Vân Ảnh điện nằm giữa mười dặm hoa sen dùng trúc Bạch mộc đặc sản ở Tân La dựng lên Ỷ Hương thủy tạ, bốn mặt đón gió mát, rèm thủy tinh đong đưa theo gió, rèm trúc tương phi ở hờ buông thõng, nhìn ra nước xanh sen trắng, hết sức thanh nhã cao khiết. Bên ngoài điện chỉ có mỗi cây cầu chín nhịp nối thẳng vào bờ, chín nhịp cầu quanh co được xây bằng ngọc thạch trắng muốt, bốn bề chạm khắc tỉ mỉ, óng ánh, sáng rỡ, hết sức tao nhã. Tạnh mưa, không khí trong trẻo, nước gợn lăn tăn, trời nước một màu như hòa làm một, bên bờ nước, phương chỉ đinh lan xanh ngắt, um tùm. Hương rượu hòa vào làn gió, bầu không khí vô cùng vui vẻ, phấn khởi.
Các tần phi dự tiệc đều là những người có địa vị và được sủng ái, Mộ Dung Phi bị thất sủng đương nhiên không có mặt. Từ khi tôi và Điềm Tần sảy thai, để tránh nhìn cảnh thương tình, Huyền Lăng rất hiếm khi ghé qua chỗ chúng tôi, sủng ái tôi cũng kém hẳn thuở xưa. Trước tình trạnh sủng phi vắng bóng như hiện giờ, các tần phi ngồi đó chẳng ai không dùng mọi thủ đoạn để tranh tài đọ sắc nhằm lấy lòng Huyền Lăng. Còn tôi, dẫu trong lòng hiểu rõ vì sao y lại đối xử khoan hòa với Mộ Dung Phi, nhưng nói cho cùng cũng không phải là không có chút oán hận. Hơn nữa, ngoài chút oán hận này ra, ít nhiều cũng có vài phần sầu não và tự thương thân mình.
Khắp nơi đều áo gấm rạng rỡ, Hoàng hậu khí chất cao quý, trang trọng, Kính Phi dịu dàng, hòa nhã, Hân Quý tần mắt đen lúng liếng, luôn miệng nói cười, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy gần gũi, My Trang lặng lẽ mà đằm thắm, mỉm cười thẹn thùng, khiến người nhìn không khỏi sinh lòng tơ tưởng, Tào Dung hoa mảnh mai lả lướt, Tần Phương nghi eo nhỏ mảnh khảnh, khiến người ta vừa nhìn đã mê đắm, Lưu Thận tần trang điểm theo lối Điệm ngạch trang, ấn đường hơi chau, tự nhiên nảy ý thương hương, Đỗ Điềm Tần theo lối Túy nhan trang, đôi má ửng hồng, bất giác sinh lòng tiếc ngọc. Các nữ nhân khác, hoặc dùng nhan sắc, hoặc nhờ thần thái, ai cũng có vẻ đẹp lay động lòng người.
Với tâm tình hiện giờ, tôi nhất thời không thể hòa nhập vào bầu không khí đua chen nhan sắc này. Cõi lòng tang thương, đến chọn y phục cũng chọn bộ váy bằng vải bông trơn màu trắng bạc, tóc vẫn búi tròn dẹp đơn giản, cài ngang một chiếc trâm bạc đính hạt châu, chọn chỗ ngồi nơi góc vắng, chìm khuất trong đám đông. Lúc Huyền Lăng nhìn thấy tôi, ánh mắt y thoáng lộ vẻ cảm thông kín đáo nhưng tôi vẫn kịp nhận ra. Nhớ đến đứa con chưa kịp đặt chân đến thế gian này, trong lòng chua xót, tôi bèn quay đầu len lén lau khô hàng lệ nóng.
Giữa buổi tiệc đầy oanh yến, hương son phấn ngạt ngào như vậy, Huyền Lăng cũng chỉ lộ vẻ ơ hờ chứ chẳng mấy động tâm. Hoàng hậu thấy y không hứng thú cho lắm, bèn lên tiếng đề nghị: “Theo lệ, tuy ba năm mới tuyển tú một lần nhưng dạo gần đây, trong cung liên tục xảy ra chuyện, nếu Hoàng thượng đồng ý, cũng không hẳn là không thay đổi được lệ cũ, hay là tìm chút mới mẻ, tuyển thêm một số tân nhân vào cung hầu hạ Hoàng thượng nhé!”
Huyền Lăng không mấy hứng thú với việc tuyển tú nhưng vẫn cảm động trước sự quan tâm của Hoàng hậu. “Trẫm biết Hoàng hậu rộng lượng, nhưng trước mắt, trẫm chẳng có lòng dạ nào.” Ánh mắt của y thoáng sa sầm, nhìn xa xăm. “Huống hồ tân nhân tuy tốt đấy nhưng giai nhân thì khó mà kiếm được.”
Hoàng hậu hiểu ý, nhanh chóng mỉm cười thưa: “Nội đình mới chuẩn bị xong một tiết mục mới, xin Hoàng thượng ghé mắt xem thử.”
Huyền Lăng mỉm cười khách sáo. “Hôm nay uống quá nhiều rượu rồi, hay để hôm khác vậy.”
Nhưng Hoàng hậu vẫn kiên trì. “Ca nữ luyện tập lâu như vậy cũng chỉ muốn trợ hứng cho Hoàng thượng mà thôi!” Hoàng hậu trước giờ vẫn rất nhu thuận, không hề trái ý Huyền Lăng, hiếm khi khăng khăng một mực như hôm nay. Huyền Lăng cũng khá tôn trọng Hoàng hậu, lúc này cũng không muốn làm trái ý của nàng ta, bèn đồng ý: “Được!”
Bên trong điện im phăng phắc, gió mát thỉnh thoảng lại lay động rèm trúc khép hờ, thoảng đưa lại mùi hương mát rượi của hoa sen và lá sen. Từ xa, vài ba tiếng ve khe khẽ vẳng lại, càng tôn lên sự tĩnh lặng bên trong điện. Một lát sau, chợt nghe tiếng hát uyển chuyển khẽ khàng lẫn trong tiếng gió từ mặt hồ trước điện, tiếng hát rất khẽ, nếu không dỏng tai lắng nghe thì rất dễ bỏ qua. Chăm chú nghe kĩ. Giọng ca này dịu dàng, uyển chuyển, tựa như hoàng oanh líu lo trên ngọn cây đẫm sương buổi sáng, mang ý vị hết sức đặc biệt, lay động tâm hồn người nghe.
Giọng ca càng lúc càng gần, là một chiếc thuyền con, trên thuyền có một nữ nhân thân hình yểu điệu đang chậm rãi khua mái cheo. Nữ nhân này dùng sa mỏng màu hồng che mặt, thân vận bộ y phục màu hồng nhạt, nổi bật trên nước xanh sen trắng, tựa như đóa hoa anh đào kiều diễm nhất mỗi độ xuân về, mỏng manh đến nỗi thổi một hơi cũng sẵn sàng tan biến, khiến người nhìn chợt sinh lòng thương xót, muốn dang tay bảo vệ. Nhưng nàng ta là ai vậy? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hết sức ngờ vực, lo lắng bất an.
Nữ nhân này vừa xuất hiện, tuy chỉ nghe giọng hát mà chưa nhìn thấy mặt nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một nữ nhân có giọng hát động lòng người thế này, hơn xa Diệu Âm nương tử và An Mỹ nhân thuở trước, đúng là khó ai sánh bằng, chính là đối thủ đáng gờm tranh giành sủng ái của Hoàng thương. Thế nhưng giọng hát của nàng ta lại hết sức quyến rũ, những lời ghen ghét, oán giận chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng.
Nàng ta càng lại gần, giọng hát càng trở nên rõ ràng, khúc nhạc nàng ta đang hát là một khúc hát cổ mà nữ nhân Giang Nam ai cũng biết, bài Liên diệp hà điền điền.
“Giang Nam mùa hái sen, lá sen lớp lớp dày. Giữa có đôi cá chép, sóng biếc cùng đùa vui. Cá giỡn lá sen đông, cá giỡn lá sen nam. Gái nhà ai thấp thoáng nơi xa, ném sen tặng miệng cười bẽn lẽn. Giang Nam mùa hái sen, lá sen lớp lớp dày. Nước sóng sánh sắc xanh, hoa e ấp má hồng. Đi ngang may biết mấy, gặp gỡ ở chốn này. Mừng chàng tặng củ sen, trong củ ngàn tơ quấn. Vui chàng tặng hạt sen, tim sen ngọt như mật[1].”
[1] Nguyên tác: Giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền. Trung hữu song lý ngư, tương hí bích ba gian. Như hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp nam. Liên diệp thẩm xử thùy gia nữ, cách thủy tiếu phao nhất chi liên. Giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền diền. Thủy phúc không thúy sắc, hoa khai lãnh hồng nhan. Lộ nhân nhất hà hạnh, tương phùng tại thử gian. Mông quân tặng liên ngẫu, ngẫu tâm thiên ti phồn. Mông quân tặng liên thực, kỳ tâm khổ như tiên.
Bài hát này thường được các thiếu nữ Giang Nam hát lúc đi hái sen, diễn tả lòng tương tư mến mộ với tình lang. Bài hát càng phổ thông, tôi càng kinh ngạc trước sự thông minh của nữ nhân này. Chọn bài hát càng đơn giản càng tôn lên tài năng của người hát. Cũng như một đầu bếp tài ba, nếu muốn thực sự bộc lộ tài nấu ăn của mình thì nhất định sẽ không chọn món ăn phức tạp mà chọn những món cực kỳ đơn giản như cải trắng, đậu phụ, như thế mới thể hiện được bản lĩnh của mình. Ở hậu cung, nữ nhân thạo ca hát không ít, nhưng chỉ mình nữ nhân này mới thực sự thu hút được tôi. Tôi không khỏi cảm thán: đây là một giai nhân tuyệt diệu đến mức nào!
Quả nhiên, khúc điệu phát ra từ miệng của nàng ta như oán như than, như khóc như thương, dư âm vấn vít, liên miên bất tuyệt. Cả hồ sen nở trắng như tuyết, gió mát lạnh tựa ngọc thạch, giọng hát của mỹ nhân trong trẻo như tiếng hạt châu va chạm, chậm rãi ngân nga, chẳng khác gì phù dung nhỏ lệ, lan thơm tủm tỉm, sương gió se sắt, sầu xuân vô hạn, khiến người ta chợt sinh bao mối tương tư, vấn vít nơi tim, vừa ấm áp lại vừa buồn man mác.
Bộ y phục màu hồng của nàng ta lay động theo làn gió, vạt áo phấp phới như muốn tung bay, mặt hồ mênh mông sóng gợn, phản chiếu thân hình mảnh mai của nàng ta, tựa như hoa sen hé nở, mềm mại như nhụy hoa, uyển chuyển như tiên nữ hơi đầm nước, rất có phong thái phiêu diêu gió thổi cũng ngã, thanh tao mỹ lệ khó mà diễn tả nổi.
Huyền Lăng từ xa ngắm nhìn nàng ta đến mê mẩn, miệng lẩm bẩm không thốt nên lời, rồi chợt đảo mắt chăm chú nhìn sang Hoàng hậu. Hoàng hậu dịu dàng nhìn y, dùng giọng cực khẽ đáp: “Giọng ca tuy còn có chỗ không bằng, nhưng có thể giống đến sáu, bảy phần.”
Huyền Lăng hơi lộ vẻ thất vọng nhưng rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, chăm chú quan sát nàng ta, tựa hồ như tự nói với mình: “Như thế cũng không dễ gì mà tìm được. Trên thế gian này, nói cho cùng, chẳng ai có thể bằng được nàng.”
Ánh mắt Hoàng hậu chợt trở nên ảm đạm nhưng nụ cười vẫn đọng lại nơi khóe miệng, chỉ là không nói thêm gì nữa. Tôi ngồi cách bọn họ khá xa, nghe được dăm ba câu rời rạc, cũng chẳng thèm để tâm.
Đợi đến lúc thuyền tiến sát lại, liền có người bước xuống hỏi nàng ta là ai. Nữ nhân áo hồng không đáp, thuận tay hái một đóa sen trắng ở sát bên, ném về phía Huyền Lăng, miệng cứ hát đi hát lại câu: Gái nhà ai thấp thoáng nơi xa, ném sen tặng miệng cười bẽn lẽn. Tư thế nhu mì, yểu điệu, lời ca hết sức chân thành khiến tâm hồn người nghe như say như mê. Huyền Lăng sao có thể tiếp tục suy ngẫm nữa, bước nhanh lên hai bước, đón lấy đóa sen trắng. Đóa hoa sen vẫn còn vương vài giọt nước mát lạnh, lay động làm tay áo y ướt đẫm, nhưng y chẳng hề để ý.
Mọi người thấy vậy, bất giác mặt biến sắc, chỉ mỗi Hoàng hậu là còn giữ được nét cười dịu dàng nơi khóe môi, im lặng quan sát, không nói tiếng nào.
Huyền Lăng đón lấy đóa sen, tủm tỉm cười, không ngừng nghịch nghịch đóa hoa, ánh mắt chỉ dán chặt vào thân hình yểu điệu của thiếu nữ. Lúc này thuyền đã cập bến, tuy không nhìn thấy dung nhan nhưng tôi đã thấy rõ thân hình của nàng ta, không ngờ lại hết sức quen thuộc, trái tim đập loạn, nhưng ngay sau đó, tôi nhớ lại chuyện cổ họng của nàng ta bị tổn thương, chưa thể phục hồi như cũ, sao có thể xuất hiện ở chốn này chứ. Tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía My Trang, hai người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, tôi thấy tỷ ấy cũng kinh ngạc chẳng kém gì mình.
Nàng ta chìa bàn tay búp măng trắng muốt ra, Huyền Lăng kìm lòng không đậu, đích thân đỡ lấy. Khi hai bàn tay chạm nhau, một củ sen đã nằm gọn trong tay thiếu nữ. Thiếu nữ ấy khẽ mỉm cười thưa: “Đa tạ Hoàng thượng!”
Giọng nói của nàng ta như tiếng chim hót, vừa nhu mì vừa trong trẻo. Huyền Lăng mặt mày vui vẻ, bảo: “Mỹ nhân đã có lòng như vậy, vì sao không sớm đến đây với trẫm? Hôm nay vừa gặp, mỹ nhân đã ném tặng mộc qua, trẫm đương nhiên phải dùng ngọc quỳnh đáp lại rồi.”
Lời chưa dứt, Hoàng hậu đã mỉm cười đứng dậy. “Hoàng thượng có biết nàng ta là ai không?” Rồi quay sang nhìn thiếu nữ. “Để Hoàng thượng nhìn mặt thật của ngươi đi.”
Thiếu nữ ấy rụt rè hành lễ, tay ngọc khẽ vươn, mạng che mặt được vén ra, mày như lông chim trả, da như tuyết trắng ngần, eo nhỏ như được bó, răng đều tăm tắp như ngọc, mảnh mai, mềm mại như chim yến chao lượn trong gió. Tôi thoáng nghẹt thở, tim đập thình thịch, trong lòng trở nên lạnh giá, trong chớp mắt bao cảm xúc lẫn lộn hòa quyện… Không phải An Lăng Dung thì còn là ai nữa!
Huyền Lăng cũng hết sức bất ngờ. “Cổ họng của nàng chẳng phải đã bị hỏng rồi sao?”
Lăng Dung mỉm cười, giọng ngọt như suối chảy, hơi lộ vẻ thẹn thùng. “Hoàng hậu lệnh cho thái y hết lòng chữa chạy, đến giờ đã khỏi hẳn rồi!”
Huyền Lăng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lên tiếng khen ngợi: “Chẳng những đã khỏi hẳn mà nghe còn hay hơn cả lúc trước.” Y hết sức vui lòng, quay sang khen Hoàng hậu: “Hoàng hậu khổ cực một phen rồi. Trẫm có một Hoàng hậu hiền đức thế này, đúng là phúc đức của trẫm.”
Đôi mắt đoan trang của Hoàng hậu trong chớp mắt lộ vẻ cảm động và thâm tình, suýt nữa nước mắt dâng trào, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền hậu, không chút đắc ý. “Thần thiếp chỉ là thấy Hoàng thượng cả ngày sầu muộn, cho nên mới nghĩ ra kế sách tầm thường này, hy vọng Hoàng thượng được an ủi đôi chút. Hoàng thượng ưa thích An Mỹ nhân là tốt rồi, thần thiếp chỉ cần Hoàng thượng có thể ngày ngày vui vẻ, phúc thọ an khang.”
Những lời tình thâm ý trọng thế này khiến Huyền Lăng hết sức cảm động. Tôi cũng thấy xúc động lây. Từ trước đến nay, tôi không hề phát hiện ra Hoàng hậu có thể yêu thương Huyền Lăng sâu sắc đến mức này. Dẫu thâm tình như thế nhưng nàng ta vẫn có thể dâng một mỹ nhân khác vào lòng Huyền Lăng, chỉ cầu cho y vui vẻ. Yêu sâu sắc một người lẽ nào có thể khoan dung, rộng lượng đến thế hay sao?
Tôi chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì Huyền Lăng đã lên tiếng: “Chức mỹ nhân của Dung Nhi hình như được phong từ hồi năm ngoái thì phải.” Huyền Lăng cầm lấy tay của Lăng Dung, mỉm cười ngắm nghía dung nhan ửng hồng vì thẹn thùng của nàng ta, dịu giọng bảo: “Vậy thì hãy tấn phong làm tòng ngũ phẩm tiểu viện đi vậy.”
Ánh mắt của Lăng Dung lướt nhanh qua khuôn mặt tôi, mang ý xin lỗi rồi nàng ta nhanh chóng quay mặt đi, cung kính hành lễ. “Đa tạ Hoàng thượng coi trọng.”
Huyền Lăng vui vẻ cười lớn. “Dung Nhi trước giờ e thẹn, dịu dàng, hôm nay gặp lại, hệt như thuở nàng còn là tân nhân, chẳng hề thay đổi.”
Lăng Dung hơi cúi đầu, thẹn thùng tựa đóa hoa sen đong đưa trong gió nhẹ. Chỉ thấy mấy hạt trân châu đính ở đầu cành thoa song kết như ý bằng san hô đỏ khẽ rung rinh, càng thêm phần yếu ớt lay động lòng người. Chỉ nghe nàng ta thưa: “Thần thiếp đâu còn là tân nhân cơ chứ, chẳng qua là bình mới rượu cũ mà thôi, cũng may là Hoàng thượng không chê thần thiếp ngu độn.”
Huyền Lăng dùng tay mân mê chiếc cằm nhỏ nhắn, mịn màng của nàng ta, trìu mến bảo: “Có ái khanh ở đây, đúng là ứng với câu rượu không làm người say mà người tự mình say. Hôm nay một lần nữa trở về bên trẫm, rất nên hát một khúc để chúc mừng.”
Lăng Dung hơi nghiêng đầu, bộ dạng hết sức hồn nhiên, hiền thục, mỉm cười cất giọng hát: “Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.”
Khúc hát triền miên, ngân nga, Huyền Lăng vỗ tay ngơ ngẩn hồi lâu, lúc định thần lại thì nụ cười càng thêm tươi: “Hoa xinh phải bẻ liền tay, trẫm phải hái nàng giữ chặt trên tay mới được, không để nàng một mình cô đơn trên cành nữa.” Nói xong, y quay sang lệnh cho Lý Trường: “Đem Kim Lũ Y đến đây ban cho An Tiểu viện.” Lý Trường hơi ngẩn ra rồi khom người lĩnh mệnh rời đi.
Kim Lũ Y là do tiên hoàng Long Khánh đế đặc biệt chế riêng cho Thư Quý phi, cả thế gian chỉ có ba chiếc. Một chiếc lưu lại trong cung, một chiếc Thư Quý phi đem theo lúc rời cung, chiếc còn lại Thanh Hà vương đang giữ.
Thái độ trân trọng và sủng ái đặc biệt như vậy khiến hầu hết mọi người đều ngạc nhiên trố mắt, hết sức bất ngờ.
Hân Quý tần đột nhiên cười nhạt, quay đầy đi, giọng nói không khỏi có phần chua chát: “Gái Việt bên gương mới điểm trang. An muội muội đúng là một khúc Lăng ca giá vạn vàng[2]!”
[2] Bài Gởi Chu Khánh Dư của Trương Tịch, nguyên tác: “Việt nữ tân trang xuất kính tâm, tự tri minh diễm canh trầm ngâm. Tề hoàn vị túc thì nhân quý, nhất khúc lăng ca địch vạn kim”, dịch thơ Lãng Xẹt Tử.
Tôi chợt nhớ ra khúc ca này từng được An Lăng Dung hát vào năm ngoái, cũng nhờ nó, nàng ta đã trở thành sủng phi của Huyền Lăng. Lúc ấy nàng ta hồi hộp, thẹn thùng, kém xa giọng ca ngân nga đầy thong dong, bình tĩnh hôm nay. Cũng đến hôm nay, khúc Kim Lũ Y này đã giúp nàng ta đạt được không chỉ mỗi sủng ái và vinh quang.
Thuở xưa chật vật hèn mọn, An Lăng Dung cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt rồi.
Tôi không phân biệt nổi tâm tình của mình lúc này là vui hay buồn, chỉ cảm thấy lòng mênh mang chìm đắm trong sương trắng bềnh bồng. Lén quay đầu đi, mím môi không nói, đứng ở Cúc Hồ Vân Ảnh điện dõi mắt nhìn ra xa, phía ngoài đầm sen chính là Lũ Nguyệt Khai Vân quán, nơi Thanh Hà vương ở tạm. Nghe nói bên ngoài quán trồng đầy cây hợp hoan, hoa nở như sương, rơi xuống chẳng khác gì màn mưa sặc sỡ.
Có lẽ trước tình cảnh đìu hiu vắng vẻ của tôi và My Trang, chuyện Lăng Dung đột ngột được sủng ái đối với nàng ta cũng như đối với chúng tôi đều là một tin mừng. Thế nhưng khóe môi của tôi lại phảng phất nét cười như có như không. Gió nhẹ lâng lâng, cả điện vang lên tiếng đàn sáo rộn ràng, cảnh ca vũ thái bình này sẽ khiến người ta tạm quên đi mọi sầu bi. Tôi nâng chén uống cạn, chỉ mong mãi chìm đắm trong cơn say. Tôi nghĩ mình không muốn tiếp tục suy nghĩ, không muốn nhớ lại bất cứ điều gì nữa.
Một tháng sau đó, lật giở lại những ghi chép trong Đồng sử, trong suốt thời gian này, Huyền Lăng triệu hạnh tôi một lần, Kính Phi hai lần, My Trang hai lần, Tào Tiệp dư một lần, Thận Tần và Hân Quý tần mỗi người một lần. Nhưng tình cảm của y đối với Hoàng hậu thì khá hơn nhiều, trừ ngày Mười lăm hằng tháng theo lệ thì có đến bảy, tám ngày khác dừng chân nghỉ ngơi trong cung của Hoàng hậu. Trừ mấy ngày lẻ ở riêng một mình, những đêm còn lại gần như đều dành hết cho Lăng Dung.
Triều đình quan lại chia theo xuất thân: nghèo khó và quyền thế. Hậu cung cũng hệt như vậy, cần dựa vào dòng dõi huyết thống để tăng thêm sức mạnh chống lưng cho bản thân. Xuất thân của Lăng Dung đương nhiên không hèn mọn như cung nữ nhưng quả thực không được vẻ vang cho lắm. Huyền Lăng sủng ái nàng ta như vậy, cả hậu cung gần như tràn ngập những lời bịa đặt nói xấu, tràn đầy ghen tỵ chua chát.
Thế nhưng tính tình dịu dàng, nhún nhường của Lăng Dung là thích hợp nhất để an ủi nỗi đau đớn khi liên tục mất đi con nối dòng của Huyền Lăng lúc này. Sự ôn nhu của nữ nhân chính là liều thuốc tốt nhất để làm lành vết thương của nam nhân.
Tôi lặng lẽ ngồi bên dưới giữa các phi tần, nghe Hoàng hậu nói những điều này. Có lẽ Hoàng hậu nói đúng. Nàng ta là Hoàng hậu của Huyền Lăng, lại ở bên cạnh y nhiều năm, đương nhiên là biết loại người thế nào mới có thể an ủi và hầu hạ y.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn phía trên, quay mặt về hướng nam. Bộ váy bằng đoạn hoa màu hồng thắm trên có hoa văn như ý nhũ vàng bạc cùng chiếc áo không bâu thêu hoa chi chít hết sức tinh xảo càng tôn thêm vẻ đoan trang của nàng ta. Đến nước lụa hồng thắm vốn vô cùng mỹ lệ cũng mất đi vẻ yêu kiều vốn có. Hoàng hậu mày mắt nghiêm nghị, giọng nói đầy nghiêm khắc: “Xuất thân của An Tiểu viện không cao quý, cũng khó trách các ngươi không phục. Nhưng hiện giờ Hoàng thượng yêu thích nàng ta, vậy thì cũng chẳng khác gì bản cung yêu thích nàng ta. Bình thường những ò ghen tuông tranh đoạt của các ngươi bản cung đều mắt nhắm mắt mở, coi như không hay biết. Nhưng trước mắt, nàng ta là người được lòng Hoàng thượng nhất, các ngươi gây sự với nàng ta, cũng chính là gây sự với bản cung và Hoàng thượng.” Đột nhiên nàng ta gằn giọng: “Đã hiểu rõ chưa?”
Mọi người dẫu còn oán hận nhưng cũng không dám để lộ trước mặt Hoàng hậu, chỉ đành miễn cưỡng nén giận, vâng vâng dạ dạ không dám cãi lời.
Hoàng hậu thấy mọi người như vậy, vẻ mặt cũng dãn ra đôi chút, chân thành khuyên nhỉ: “Bản cung cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu như các ngươi ai cũng giỏi giang, được Hoàng thượng yêu thích thì bản cung việc gì phải phí tâm sức thế này.” Nàng ta cảm khái thở dài: “Hiện giờ Cẩn Phi, Thuần Tần đều đã qua đời, Mộ Dung Phi thất sủng, Hoàn Quý tần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sức khỏe. Phi tần thưa thớt, chẳng lẽ phải phá lệ tuyển tú sớm hay sao? Như thế chẳng những tốn công tốn của, mà còn một lúc thêm nhiều tân nhân, trong lòng các ngươi hẳn càng không vui. Hoàng thượng vốn ưa thích An Tiểu viện, lúc trước chẳng qua là cổ họng nàng ta bị thương nên mới lệnh cho nàng ta nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Tính tình nàng ta lại hiền lành, các ngươi cũng biết rồi đấy. Nàng ta ở bên cạnh Hoàng thượng, không thể nói là chuyện xấu được.”
Trong lúc Hoàng hậu khuyên nhủ mọi người, Lăng Dung chỉ an phận ngồi ở chỗ của mình, lẳng lặng cúi thấp đầu, hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời nói của những kẻ xung quanh. Giữa chiếc ghế hồng mộc to rộng, chỉ thấy mỗi bóng lưng của nàng ta gầy gò, mảnh khảnh khiến người ta thương xót bên dưới bộ xiêm áo lộng lẫy cùng những viên trân châu lấp lánh cài đầy trên mái tóc dài đen nhánh.
Mọi người ai cũng có toan tính riêng, nghe Hoàng hậu nói như vậy thì đều nghẹn họng, không sao phản bác được. Ai cũng hiểu rõ, An thị không có gia thế hiển hách, đương nhiên dễ đối phó hơn đám tân nhân mỹ mạo như hoa. Hơn nữa, không chừng đến hôm nào đó, nàng ta lại mất giọng, ân sủng của thánh thượng lại rơi xuống đầu mình thì sao? Thế là mọi người hỉ hả cười vui, đồng loạt hứa hẹn sẽ không làm khó Lăng Dung.
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn sang tôi, ôn hòa bảo: “Chuyện của An Tiểu viện ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng, Hoàng thượng dù gì cũng cần có người hầu hạ, An thị lại rất thân thiết với ngươi. Bản cung chẳng qua là thấy giọng hát của nàng ta có thể xoa dịu nỗi ưu sầu của Hoàng thượng mà thôi. Mọi chuyện bản cung làm đều là nghĩ cho Hoàng thượng.”
Tôi vội vã đứng dậy, tỏ vẻ kính sợ, cung kính thưa: “Nương nương quá lời rồi. Chỉ cần là vì Hoàng thượng, thần thiếp sao dám oán hận cơ chứ!”
Vẻ mặt của Hoàng hậu dịu đi đôi chút. “Ngươi vốn rất hiểu chuyện, Hoàng thượng trước giờ đều yêu thương ngươi, bản cung cũng yên tâm. Nhưng hiện giờ thấy ngươi vẫn còn luyến tiếc đứa con đã mất, sức khỏe lại không tốt, bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người hầu hạ được. Ngươi hãy lo điều dưỡng thân thể cho khỏe hẳn rồi tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng cũng không muộn.”
Sao tôi có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của Hoàng hậu cơ chứ, Lăng Dung thành công cũng nhờ một tay nàng ta sắp xếp, nàng ta đương nhiên phải giữ gìn cẩn thận, sao có thể để cho người khác đoạt đi ưu thế của Lăng Dung hiện giờ. Tôi bèn khom người tuân lệnh, thưa: “Hoàng hậu đã an bài như vậy thì đương nhiên là tốt nhất rồi!”
Lúc rời đi, Hoàng hậu bảo: “Chuyện của Mộ Dung thị đúng là khiến ngươi bị uất ức một phen. Thái hậu đã biết chuyện ngươi bị sảy thai, hết sức nuối tiếc thở than. Nghe nói hôm nay tinh thần Thái hậu đã tốt hơn một chút, ngươi hãy đi vấn an người đi!”
Tôi đang chăm chú lắng nghe Hoàng hậu đề cập đến chuyện của Lăng Dung, đột nhiên nàng ta lại nhắc đến chuyện mất con của tôi khiến lòng tôi chợt tràn đầy chua xót, nhớ lại bao nỗi thương tâm. Thế nhưng tôi không thể để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, chỉ cố gắng cúi thấp đầu, che giấu vẻ bi thương, hạ giọng vâng dạ tuân theo.
Vừa đi đến đình viện bên ngoài Phượng Nghi cung, tôi đã cảm thấy hơi lạnh ào ạt ập vào mặt. Lúc này tôi mới nhớ ra hiện giờ trời đã vào thu, trăm hoa sang quý mọc đầy vườn đã rơi rụng hết cả. Những tán cây xanh ngắt dần bị lớp sương mù vàng ánh mỏng manh bao phủ, đến dòng suối trong xanh đầy cánh hoa rơi rụng cũng nhuốm một màu vàng nhạt tiêu điều. Chỉ mới mấy tháng trước thôi, cả vườn mẫu đơn, thược dược muôn hồng nghìn tía, cũng chính ở nơi này, trong một tình huống nguy hiểm đáng sợ, tôi đã biết được tin mình vừa có đứa con đầu tiên trong đời. Vài tháng ngắn ngủi trôi qua, cũng như hoa tàn rơi rụng, những người từng cùng nhau ngắm hoa tranh sắc thuở ấy chẳng biết đã an tác còn lại mấy ai. Tôi chợt nghe có tiếng người ở sau lưng gọi với: “Quý tần nương nương xin dừng bước.” Quay đầu lại, tôi thấy đó là Tần Phương nghi, nàng ta đang bước từng bước nhỏ với bộ dạng điệu đà về phía tôi. Nghe nói dạo gần đây, để lấy lòng Huyền Lăng, nàng ta cố ý học cách đi đứng mà thục nữ thời Tiên Tần ưa thích nhất, nghe nói dáng đi này như liễu đong đưa trong gió, vô cùng yểu điệu. Chỉ tiếc Huyền Lăng đang dồn hết sủng ái vào Lăng Dung, nhìn thấy chỉ cười cho qua chuyện. Thực sự thì dáng người Tần Phương nghi có phần thô kệch, hoàn toàn không thích hợp với bước đi ẻo lả thế này, chẳng khác gì Đông Thi bắt chước Tây Thi nhăn mặt.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ để Lăng Dung học dáng đi này thì thích hợp hơn và cũng bắt mắt hơn.
Thực tình, tôi chẳng mấy thân quen với Tần Phương nghi, có gặp cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Hôm nay nàng ta cất tiếng gọi thân thiết như vậy khiến tôi có phần hơi bất ngờ.
Tôi bèn dừng chân, đợi nàng ta theo kịp, nàng ta thấy tôi thì chỉ hành lễ qua loa rồi chào: “Quý tần muội muội khỏe chứ?”
Tôi cũng chẳng muốn so đo chuyện lễ nghi với nàng ta, hỏi lại: “Tần tỷ tỷ có chuyện gì sao?”
Nàng ta chỉ cười cười rồi bảo: “Thấy muội muội đã khỏe lên được kha khá rồi đấy. Qua đó đủ biết An Tiểu viện và muội muội tỷ muội tình thầm, nàng ta vừa mới được sủng ái, sắc mặt của muội đã tươi tỉnh hẳn. Chẳng phải là thế sao, tỷ muội thì phải giúp đỡ, dìu dắt nhau chứ!”
Tôi cảm thấy buồn phiền, không muốn nói nhiều với nàng ta, bèn quay đầu đi, bảo: “Bản cung còn phải vấn an Thái hậu, nay đi trước một bước vậy!”
Nàng ta vẫn không chịu buông tha cho tôi. “Quý tần muội muội đúng là người sang lắm việc, không gặp được Hoàng thượng thì gặp Thái hậu cũng tốt. Đúng là hết sức hiếu thảo, tỷ tỷ ta đúng là không thể so bì nổi!”
Nàng ta mở miệng toàn là những lời mỉa mai châm chọc khiến tôi hết sức bực bội. Trước giờ tôi và nàng ta nước sông không phạm nước giếng, nay nàng ta lại lớn gan lớn mật như vậy, không để ý gì đến chuyện địa vị tôi hơn hẳn nàng ta, chẳng qua là vì thấy Huyền Lăng ơ hờ với tôi, tôi lại mất đi đứa con, chẳng khác gì như bị thất sủng. Quãng thời gian trước tôi chiếm trọn vinh quang, đời nào nàng ta không sinh lòng ghen tỵ, đương nhiên là phải lợi dụng cơ hội này để lên mặt với tôi.
Tôi cố nén giận, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Những lời của nàng ta vừa khéo léo lại vừa cay nghiệt. Giọng điệu cao vút bén nhọn, tựa như mũi kim sắc nhọn cứ mãi xoáy sâu vào tim tôi, nhẹ nhàng nhưng vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Nàng ta rảo bước tiến lên, kéo tay áo của tôi lại, bảo: “Ai cũng biết Quý tần muội muội và An Tiểu viện thân thiết với nhau, lần này muội muội lại vắt óc tìm cách, mời Hoàng hậu ra mặt sắp xếp cho nàng ta gần gũi Hoàng thượng, muội muội đúng là đa mưu túc trí thật.” Nàng ta dùng khăn tay che miệng, cười nói tiếp: “Nhưng cũng đúng thôi, muội muội giúp đỡ An Tiểu viện như vậy, nếu sau này nàng ta có một đứa con thì đó cũng là con của muội. Muội muội việc gì phải buồn bã vì không giữ được đứa con này cơ chứ!”
Tôi không sao nhẫn nhịn được nữa. Nàng ta nói gì tôi cũng nhịn được, nhưng chuyện đứa con là nỗi đau canh cánh trong lòng, tôi sao có thể cho phép nàng ta tùy ý khơi ra xúc phạm cơ chứ!
Tôi hẩy mạnh tay nàng ta ra, lạnh lùng bảo: “Tần Phương nghi thấy bản cung dù sao cũng phải gọi một tiếng ‘nương nương’ rồi tự xưng là ‘tần thiếp’ mới phải. Phương nghi ở trong cung lâu rồi, những quy củ thế này còn muốn bản cung dạy lại từng điều một hay sao? Hay là già quá hóa hồ đồ rồi?” Nàng ta nghe tôi bảo mình là “già” thì gần như biến hẳn sắc mặt. Tôi đời nào lại cho nàng ta cơ hội mở miệng đáp trả, liền đè tay nàng ta xuống, tủm tỉm cười mỉa mai. “Phương nghi vì sao lại phải khổ sở học cách đi đứng của thục nữ thời Tiên Tần, thời kỳ ấy đã xa xôi lắm rồi, sao mà bắt chước cho giống được? Chẳng bằng quay trở về cung ngẫm nghĩ, tự hỏi vì sao hiện giờ Hoàng thượng chẳng còn mấy để tâm đến mình nữa, hơn tháng trời không triệu hạnh được đến một lần. Chỉ có điều hiện giờ đang có tấm gương của An Tiểu viện kìa, nếu ngươi thành tâm thành ý xin nàng ta chỉ dạy, hẳn là Tiểu viện sẽ không hẹp hòi gì mà không hướng dẫn cho. Phương nghi ngươi coi như cũng được lợi không ít đó.”
Trước những lời chất vấn dồn dập của tôi, nàng ta đến đáp trả cũng không có sức, mặt hết đỏ lại trắng, vô cùng khó coi. Có lẽ cũng vì e sợ địa vị của tôi vốn cao hơn nàng ta, nàng ta rất hậm hực nhưng không thể nói gì hơn. Một hồi lâu sau, nàng ta đổi sắc mặt, có vẻ như thẹn quá hóa giận, đang định phản bác lại tôi thì sau lưng chợt có một giọng nói hết sức trong trẻo vang lên: “Tần tỷ tỷ hẳn là mê rồi à? Đến Quý tần nương nương mà cũng dám xúc phạm, nếu Hoàng hậu nương nương biết được thì nhất định sẽ trách phạt một phen đấy!” Tần Phương nghi có phần kiêng dè nàng ta, lại càng sợ hãi Hoàng hậu, nghe vậy chỉ đành hậm hực bỏ đi.
Lăng Dung nắm chặt lấy tay tôi, bảo: “Tỷ tỷ phải chịu uất ức vì muội rồi, cũng tại Lăng Dung đến trễ.”
Tôi khéo léo đẩy tay nàng ta ra, đáp: “Chẳng có gì uất ức cả, ta vốn không nên chấp nhặt với ả ta.” Lại cười nhạt, nói tiếp: “Trước đây toàn là ta giải vây cho ngươi, hiện giờ thì đến phiên ngươi giải vây cho ta.”
Mắt Lăng Dung hơi đỏ lên, buồn bã hỏi: “Tỷ tỷ có ý trách muội, muốn coi muội là người ngoài hay sao?”
Tôi đáp: “Không phải thế, ngươi đừng quá nhạy cảm như vậy!”
Lăng Dung rơi lệ, thưa: “Tỷ tỷ hẳn là trách muội không chịu cho tỷ biết trước. Việc xảy ra hết sức gấp gáp, Hoàng hậu nương nương lại dặn dò phải gây bất ngờ cho Hoàng thượng, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Lăng Dung thân phận hèn mọn, sao dám trái lệnh. Huống chi muội cũng có chút toan tính riêng, nếu muội được Hoàng thượng yêu thích thì sẽ có thể giúp tỷ tỷ một tay, tỷ tỷ không cần phải chật vật như thế này nữa.”
Tôi thở dài. “Lăng Dung à, cổ họng của ngươi đã khỏi hẳn thì cũng nên cho ta biết một tiếng. Ngươi làm thế khiến cho ta lo lắng, mà cũng khiến cho ta hết sức bất ngờ.”
Lăng Dung mỉm cười buồn bã, tựa như chim non co ro giữa gió bão. “Tỷ tỷ không phải là không biết, có nhiều chuyện thực sự Lăng Dung không thể nào quyết định được. Huống chi Lăng Dung tấm thân bồ liễu, mọi thứ có được, thành cũng nhờ giọng hát, mà bại cũng vì giọng hát.”
Tôi không biết phải nói gì hay chất vấn gì nàng ta nữa, nàng ta thương cảm như vậy, tôi cũng không nỡ. Nàng ta thành nhờ giọng hát, bại vì giọng hát. Còn tôi thì sao? Thành bại chỉ là do con nối dòng và nỗi thương tâm của bản thân ư?
Tôi hiểu thấu được nàng ta, cho nên không đành lòng trách móc nữa. Người trong hậu cung, ai cũng có chỗ khó xử riêng.
Thế là tôi đành cố tỏ vẻ vui vẻ, an ủi nàng ta: “Tần Phương nghi chọc giận ta, ta lại khiến cho ngươi đau lòng. Hai người chúng ta khóc lóc ủ ê thế này thì ra thể thống gì chứ, chỉ khiến cho người ngoài nhìn vào cười chê thôi!” Lăng Dung nghe vậy mới chịu nín khóc.
Khi tôi đến cung Thái hậu thỉnh an, Thái hậu nương xót tôi, bèn lệnh cho người sắp xếp cho tôi ngồi xuống trước giường bà. Nhắc đến chuyện tôi bị sảy thai, Thái hậu cũng cảm thấy buồn bã, chỉ dặn dò tôi phải biết giữ gìn sức khỏe.
Thái hậu vừa vuốt ngực vừa ho khan. “Con bé Thế Lan ai gia thấy cũng không tệ, lanh lợi hoạt bát, dung mạo lại xinh đẹp, chỉ là tính tình hơi kiêu căng, cũng khó trách, ai xuất thân thế gia đều vậy cả. Nhưng giờ xem ra tâm địa của nó hết sức độc ác! Ai gia đã già rồi, chẳng còn sức lực nữa. Mọi chuyện đều nhắm mắt giao hết cho Hoàng hậu quản lý, có thêm chút kinh nghiệm cũng tốt. Nếu ta còn trẻ thì tuyệt đối không thể để ột đứa như vậy tồn tại trong cung! Cũng là Hoàng hậu vô dụng, nên mới xảy ra nhiều việc rắc rối thế này.”
Tôi nghe Thái hậu có ý trách móc Hoàng hậu, chỉ đành cười vuốt đuôi, tìm cách hòa giải. “Sự vụ trong cung phức tạp đa đoan, nương nương khó mà chu toàn được hết. Xin Thái hậu đừng quở trách Hoàng hậu nương nương.”
Tinh thần của Thái hậu cũng không được tỉnh táo cho lắm, mái tóc đã bạc trắng phân nửa xõa dài trên gối, sắc mặt tái nhợt, bà vận chiếc áo ngủ trắng muốt khiến khuôn mặt thêm phần vàng vọt, trên cổ hiện rõ mấy đường gân xanh. Hồng nhan tàn tạ nhanh thật, Thái hậu năm xưa tuy không có được nhan sắc vô song như Thư Quý phi nhưng cũng có thể gọi là như hoa như ngọc. Nữ nhân đúng là không thể chống chọi lại tuổi già. Đã già rồi thì nhan sắc có đẹp đẽ cách mấy cũng lặn mất tăm không chút dấu vết. Nhưng ở chốn cung đình, có thể sống bình an, phú quý đến tuổi già là phúc đức khó có được nhất. Có bao nhiêu hồng nhan vẫn chưa đến tuổi già mà đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Thái hậu thấy tôi hơi ngẩn người, đâu ngờ nổi là tôi đang băn khoăn với những suy nghĩ như thế, cứ ngỡ là tôi đã mệt, bèn lệnh cho tôi quay về. Tôi thấy Thái hậu cũng lộ vẻ uể oải, bèn lên tiếng cao từ.
Vừa đi ra đến cửa thùy hoa, sờ thử thì tôi chợt phát hiện chiếc khăn thắt ở vòng tay bằng vàng không biết đã rơi đâu mất. Một chiếc khăn lụa vốn cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có điều nó là do Lưu Chu thêu tặng tôi nhân dịp sinh nhật, không thể so sánh với những chiếc khăn tầm thường khác. Ngẫm nghĩ lại kĩ càng, tôi nhớ mình có rút khăn tay ra dùng trước khi bước vào tẩm điện của Thái hậu, nhất định là nó rơi ở trước cửa tẩm điện của Thái hậu rồi. Thế là tôi không gọi Hoán Bích đi theo, định nhặt lại khăn tay rồi quay về ngay.
Thái hậu đang bệnh, ưa thích yên tĩnh, bên trong tẩm điện chỉ có một mình Tôn cô cô hầu hạ. Bên ngoài điện không có ai đứng hầu, tất cả đều lui ra ngoài cửa cung chờ lệnh.
Tôi cũng không muốn làm phiền đến ai, bèn men theo mép điện, rón rén bước vào trong. Lúc này mới chớm thu, gió mát khoan thai, bóng râm chao động, thời tiết rất dễ chịu. Bên ngoài cửa sổ lớn trong tẩm điện của Thái hậu trồng đầy những gốc quế cao hơn đầu người, cành lá xum xuê, mùi hương thơm ngát, vừa khéo che giấu được bóng dáng tôi.
Vừa mới tiến lại gần, tôi bất ngờ nghe thấy giọng nói già nua, ôn hòa của Tôn cô cô vang lên bên trong: “Nô tỳ đỡ Thái hậu ngồi dậy dùng thuốc nhé!” Sau đó là tiếng chén bát va khẽ vào nhau leng keng. Đợi Thái hậu uống thuốc xong, Tôn cô cô ngần ngừ khuyên: “Đêm qua Thái hậu ngủ không được yên giấc, nô tỳ nghe thấy người gọi tên của Nhiếp chính lão vương gia.”
Trong lòng giật thót, tôi vội vã che kín miệng, không để lộ tiếng động. Không biết là tim tôi ngừng mất một nhịp hay bên trong điện quả thực yên lặng một thoáng, chỉ nghe Thái hậu nghiêm nghị lên tiếng: “Loạn thần tặc tử, chết chưa hết tội! Ta đã không còn nhớ đến nữa. Ngươi cũng không được nhắc đến y.”
Tôn cô cô vâng dạ, Thái hậu lại thở dài một tiếng, tiếng thở dài sầu muộn triền miên. Tôn cô cô gọi: “Thái hậu?”
Thái hậu đáp: “Chẳng có gì. Ta chẳng qua là có chút tiếc nuối về chuyện đứa con của Chân thị mà thôi.”
Tôn cô cô thưa: “Hoàn nương nương đúng là khổ thật. Đột nhiên mất đi đứa con trong bụng, Hoàng thượng lại chẳng mấy quan tâm đến nàng ta, nô tỳ nhìn thấy mà cũng đau lòng thay.” Lại tiếp: “Nếu Thái hậu ưa thích Hoàn nương nương, hay là bảo nàng ta năng đến bầu bạn với người vậy.”
Tôi vốn định rời đi nhưng nghe câu chuyện có liên quan đến mình, bất giác dừng chân, dỏng tai nghe ngóng. Thái hậu than thở: “Ta cũng không muốn cứ mãi gọi nó đến đây…” Giọng của Thái hậu mỗi lúc một khẽ khàng: “Con bé A Nhu… Dạo gần đây ta cứ hay nằm mơ thấy nó… Tuy không giống hoàn toàn nhưng tính tình cũng có vài phần tương tự, ta nhìn nó lại cảm thấy buồn.” Giọng nói dần nhỏ lại, tựa như hai người đang thì thầm trò chuyện với nhau, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa. Tôi không dám ở lại lâu hơn, cũng chẳng cần tìm chiếc khăn nữa, thấy bốn bề không có ai bèn vội vã lẩn ra bên ngoài.
Trở về cung, tôi bèn ngồi dựa bên song cửa, một mình chìm vào suy tưởng. Sắp đến Trung thu rồi, vầng trăng trong sáng như mâm bạch ngọc, rải ánh sáng mềm mại như nước xuống đình viện và giếng trời, khắp nơi sáng rỡ.
Suy nghĩ của tôi vẫn lẩn quẩn xung quanh chuyện xảy ra hồi sáng. Lăng Dung quả thật yếu ớt đáng thương, nhưng lời hứa hẹn giúp đỡ tôi chỉ là sáo rỗng mà thôi. Lúc này tôi cũng không muốn quá gần gũi với Huyền Lăng, nhưng My Trang thì sao, chưa hề nghe nói nàng ta mở miệng nói giúp một lời. Có lẽ nàng ta cũng có lý do riêng của mình, dù gì nàng ta cũng là kẻ mới chiếm lại được sủng ái, tự mình còn chưa đứng vững được, huống chi giúp đỡ ai.
Còn Thái hậu, tôi đã từng nghe qua một bí mật về bà. Nhiều năm trước, Nhiếp chính vương nắm quyền, trong nước có lời đồn rằng Thái hậu và Nhiếp chính vương tằng tịu với nhau. Cho đến khi Thái hậu tự tay giết chết Nhiếp chính vương, mạnh mẽ đoạt lại quyền binh, rồi thẳng tay tiêu diệt bè đảng của y, lời đồn chưa đánh đã tan, ai ai cũng khen ngợi Thái hậu là bậc nữ trung hào kiệt, thân là nữ nhi mà tài năng vượt xa đấng mày râu. Nhưng qua chuyện hôm nay, chỉ e là giữa Thái hậu và Nhiếp chính vương quả thực có không ít dây mơ rễ má.
Còn A Nhu, đó là một nữ nhân thế nào mà lại được Thái hậu thương yêu, nhớ mãi chẳng quên như vậy? A Nhu, theo tên mà nói thì có phần giống với tên của Thuần Nguyên Hoàng hậu đã quá cố. Không biết có phải là tên gọi riêng của Thái hậu dành cho nàng ta không, A Nhu, vừa thân mật vừa trìu mến. Thái hậu hiện đang lâm bệnh, khó tránh khỏi hoài niệm nhớ nhung người đã khuất.
“Nương nương, mặt trăng đã mọc rồi kìa, người nhìn xem, đẹp quá!” Thấy tôi đang đứng một mình bên cửa sổ, Bội Nhi vén rèm xanh ngọc vân hoa lên, dè dặt cất tiếng gọi tôi. A đầu này, hẳn là tưởng tôi lại nhung nhớ đứa con chưa ra đời, sợ tôi đau đớn quá độ nên cố ý tìm chuyện để nói, giúp tôi cao hứng đôi chút. Tấm lòng của bọn họ cũng thật đáng quý!
Ánh trăng đã xuyên qua khung cửa sổ điêu khắc hoa văn, rọi lên chiếc bàn con, tiếng đàn sáo từ Minh Sắt cư cũng hòa trong làn gió nhẹ dịu dang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung tường cao lớn đồ sộ. Hiện giờ, các nhạc sư và ca giả tài giỏi nhất trong nước đang tụ tập ở Minh Sắt cư. Tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy Lưu Chu đứng gần bậc cửa đã nhanh tay đóng chặt cửa lại. Tôi thầm nhủ, trên đời này không có nhiều thứ có thể hoàn toàn cản trở được. Chút sức nhỏ nhoi sao đủ lực ngăn cản nổi tiếng ca điệu nhạc vô hình cơ chứ? Huống chi giọng ca của Lăng Dung sao có thể bị một cánh cửa mỏng manh che khuất?
Tiếng đàn sáo ca hát từ Minh Sắt cư tựa sợi tơ tằm bóng mảnh, vừa trơn tuột vừa bền bỉ, đang lặng lẽ vươn dài, dài mãi, rồi cứ tiếp tục mềm mại uyển chuyển xuyên qua vĩnh hạng, qua Thượng Lâm uyển, qua những hòn đảo trên hồ Thái Dịch, qua mọi đình đài lầu các nơi các phi tần cư ngụ, không có chỗ trống nào mà không xuyên qua, lại càng như đâm sâu vào lòng người. Tôi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng ca tuyệt vời thế này sẽ kéo theo bao nhiêu lời nguyền rủa, bao nhiêu giọt nước mắt, bao nhiêu nỗi ai oán, sẽ khiến cho bao nhiêu người trằn trọc thâu đêm?
Mở tờ Trừng tâm đường chỉ[3] ra, thấm đẫm bút mực, tôi muốn tập trung viết chữ một lát. Lòng tôi hiện giờ không yên, do đó càng khát khao mình có thể bình tĩnh lại, bình tĩnh như một vũng nước đọng.
[3] Loại giấy do Hậu chủ Lý Dục chế thành.
Thái hậu nói, viết chữ có thể tĩnh tâm. Hoàng hậu ngày ngày vung bút luyện chữ, chỉ là để khiến tâm thần an ổn.
Tôi muốn tập trung viết chữ, muốn tĩnh tâm một phen.
Vung bút lên viết, hóa ra là bài Trường môn oán của Từ Huệ[4].
[4] Từ Huệ, người ở Trường Thành, Hồ Châu, phi tử của Lý Thế Dân, bốn tuổi đã thông thạo Luận ngữ và thi từ, tám tuổi đã viết văn làm thơ, được xưng tụng là tài nữ. Thái Tông nghe tiếng bèn nạp vào cung làm tài nhân, sau được phong làm Sung dung. Sau khi Thái tông qua đời thì nàng tuyệt thực chết theo, được truy tặng là Hiền Phi.
Tình cũ Bách Lương đài, duyên mới Chiêu Dương điện. Giữ phận tránh xe rồng, buồn lòng thương quạt giấy. Một phen ca vũ thịnh, thi thư xưa chẳng cần. Ân vua thôi đã hết, nước trôi chẳng trở về[5].
[5] Nguyên tác: Cựu ái bách lương thai, tân sủng chiêu dương điện. Thủ phân từ phương liễn, hàm tình khấp đoàn phiến. Nhất triêu ca vũ vinh, túc tích thi thư tiện. Đồi ân thành dĩ hĩ, phúc thủy nan trọng tiến.
“Ân vua thôi đã hết, nước trôi chẳng trở về”, câu thơ này theo tôi thấy thì có đôi chút kiểu cách giả tạo. Chỉ có câu “Một phen ca vũ thịnh, thi thư xưa chẳng cần” là lay động được trái tim tôi. Trước đây không lâu, tôi cùng Huyền Lăng đứng trước cửa sổ phía tây này, khoác áo choàng cùng khêu ngọn nến sáng rực, bàn luận thi sử. Cách đây không lâu, y từng ở trong gian điện này sao chép những bài thơ về hoa mai cho tôi, còn tôi thì lặng lẽ ngồi cạnh, đích thân cắt may áo lót cho y. Cách đây không lâu, tôi đọc truyện Trịnh Bá diệt Đoạn nước Trịnh, thấu hiểu tâm sự sâu kín của y.
Cách đây đã bao lâu rồi? Đều là chuyện quá khứ hết cả. Ca vũ tiêu khiển, đương nhiên là chẳng vô vị như thi thư. Sách có hay cách mấy, đọc thuộc rồi thì cũng bỏ sang một bên mà thôi.
Duyên mới tình cũ, tôi không có bản lĩnh như Ban Tiệp dư, được Thái hậu rủ lòng thương, cho ở Trường Tín cung, cũng chẳng bằng Từ Huệ, có thể giữ được ân vua dài lâu. Còn nàng ta, cũng chưa đến mức như Phi Yến khí thế ép người. Viết ra bài Trường môn oán, chính là cảm thông với nỗi lòng tiếc thương quạt tròn của Ban Tiệp dư. Thường sợ tiết thu đến, gió mát lấn hơi nồng[6]. Hiện giờ chẳng phải chính là tiết thu mát lạnh, đến lúc cất quạt tròn rồi sao?
[6] Bài Oán ca hành của Ban Tiệp sư, nguyên tác: Thường khủng thu tiết chí, lương phong đoạt viêm nhiệt.
Cổ họng của Lăng Dung khỏi nhanh như vậy, lại đúng lúc như vậy, tôi không khỏi sinh lòng hoài nghi. Thế nhưng còn biết làm gì nữa đây? Năm tháng thanh xuân của nàng ta chẳng lẽ cũng phải lặng lẽ tiêu điều như tôi hay sao? Hoa thơm cô quạnh chốn cung đình, có tôi và My Trang đã là quá đủ rồi.
Dẫu cho tôi thấu hiểu được chỗ bất đắc dĩ mà Lăng Dung giải thích, cũng thông cảm được nỗi tịch mịch và sầu khổ của Huyền Lăng theo lời của Hoàng hậu, nhưng khi tiếng cười đùa vui vẻ của y và nàng ta xoáy sâu vào lỗ tai tôi, tôi không thể không nhớ đến chuyện mình vừa mất đi đứa con quý giá như mạng sống, còn mất đi cả sự an ủi và thương xót kịp lúc của phu quân.
Tôi không hề trách móc, cũng không căm hận. Nhưng với cõi lòng trống vắng của tôi lúc này, nỗi nhớ thương đứa con càng trỗi dậy, tôi không thể không oán y. Tôi tự giễu mình, hóa ra tôi cũng chỉ là một oán phụ cô đơn trong chốn thâm cung này.
Ngòi bút khẽ run rẩy, một giọt mực đen sẫm rơi thẳng xuống mặt giấy trắng muốt, tựa một giọt nước cực lớn. Lớp giấy mềm mại, mỏng manh bị mực đen thấm ướt rồi từ từ tan ra, trái tim tôi theo đó cũng rưng rưng lệ.
~~ Hết tập 2 ~~
o~(^o^)~o