Bạn đang đọc Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 2: Chương 23
Chương 23: Con nối dòng
Ngày mùng Bảy tháng Sáu, trời nóng nực, Huyền Lăng và Hoàng hậu rời cung cầu mưa, mọi người đi tiễn đến tận cửa cung, dõi theo đoàn người rồng rắn rời đi. Tích Hoa Phu nhân đột nhiên cất tiếng cười khẽ. “Lần cầu phúc này, trong hậu cung chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương đi theo Hoàng thượng, e là không chỉ cầu cho trời xanh ban mưa mà còn phải cầu được một hoàng tử, như thế Hoàng hậu mới vừa lòng.”
Trước mặt bao người, Tích Hoa Phu nhân nói những lời cực kỳ bất kính như vậy, nhưng chẳng ai dám phản bác một câu. Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, bầu không khí im ắng, không một tiếng động.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn tôi, nhan sắc mỹ lệ dưới ánh nắng chói chang không có bất cứ khuyết điểm nào. Nàng ta quả nhiên rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng kiêu hãnh. Nàng ta nửa cười nửa không nhìn sang tôi, tiếp tục đề tài khi nãy: “Hoàn Quý tần, ngươi thấy sao?”
Tôi khựng lại rồi nhanh chóng lên tiếng đáp trả hết sức đúng mực: “Nếu Hoàng hậu mang thai thì đúng là việc vui cho cả Đại Chu, phu nhân nhất định cũng sẽ vui mừng, có phải vậy không?”
Nàng ta tủm tỉm cười. “Đương nhiên, bản cung nghĩ Quý tần hẳn cũng sẽ vui mừng.”
Tôi bình tĩnh chăm chú nhìn nàng ta. “Hoàng hậu nương nương thân là mẫu nghi thiên hạ, trừ những kẻ bụng dạ xấu xa, còn chẳng ai lại không vui nếu việc đó xảy ra cả.”
Nàng ta đưa tay áo lên che ánh nắng chói chang, hai mắt hơi nheo lại, tựa hồ lẩm bẩm nói một mình: “Miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng khéo đấy!” Nàng ta không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén lẳng lặng nhìn lướt qua mặt tôi, khiến tôi như rát cả một bên má. Cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại ở vùng bụng đã hơi nhô lên của tôi, vẻ mặt phức tạp, khó dò.
Lần khiêu khích đầu tiên sau khi Huyền Lăng và Hoàng hậu rời cung đã kết thúc một cách im hơi lặng tiếng như thế.
Nhưng địch ý của Tích Hoa Phu nhân đối với tôi thì ai cũng biết.
Cứ tưởng hai bên sẽ tiếp tục ngang hàng tranh chấp mãi như thế, ai ngờ mưa bão lại ập tới quá nhanh.
Sáng sớm nọ, thức dậy, nhìn vào gương trang điểm, tôi chợt cảm thấy bụng dưới hơi nhộn nhạo, eo lưng nhức mỏi, khó chịu, nhìn vào gương, thấy sắc mặt tái nhợt khó coi, tôi bất giác giật mình kinh hãi.
Hoán Bích có chút hốt hoảng, vội chạy đến đỡ tôi ngồi xuống, hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy?”
Tôi sợ nàng ta lo lắng, tuy trong lòng lo sợ nhưng vẫn mỉm cười miễn cưỡng, bảo: “Không có gì đâu, hẳn là mấy ngày liền phải đối phó với Tích Hoa Phu nhân, hao tổn tâm lực quá mức nên mới đến nông nỗi này.”
Hoán Bích vẫn còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện, mặt mày tái nhợt, Cận Tịch vội chạy lại thưa: “Mấy ngày nay nương nương cứ than thở toàn thân đau nhức, mệt mỏi, hay là uống một ít nước nóng rồi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ lập tức đi mời Chương thái y đến đây.”
Tôi cố gắng gật gật đầu.
Cận Tịch vừa bước ra khỏi cửa, tay chấp sự nội giám hầu cận Tích Hoa Phu nhân đã đến truyền lệnh. Hắn hành lễ chu đáo nhưng mặt trơ ra như đá, không có chút biểu cảm: “Truyền lời của Tích Hoa Phu nhân, mời Hoàn Quý tần đến Mật Tú cung cùng nghe sự vụ.”
Tôi kinh ngạc đảo mắt, hỏi: “Cùng nghe sự vụ là sao?”
Hắn cười khỉnh. “Hiện giờ Tích Hoa Phu nhân thay mặt Hoàng hậu quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong lục cung, có ra lệnh gì thì các vị nương nương, tiểu chủ đều phải đến nghe.”
Lưu Chu đứng một bên trừng mắt, quát: “Không thấy tiểu thư nhà chúng ta đang không được khỏe hay sao?! Mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương còn chính miệng nói, tiểu thư nhà chúng ta đang mang thai, lễ thỉnh an mỗi ngày mễn được thì cứ miễn, hiện giờ sự vụ của Tích Hoa Phu nhân lại càng không cần thiết phải đi nghe!”
Lưu Chu chưa kịp dứt lời, một người đã lách mình đi vào, chính là nội giám đắc lực nhất bên cạnh Tích Hoa Phu nhân, Chu Ninh Hải. Hắn thỉnh an theo đúng lễ nghi, khi đứng dậy, lập tức mắng mỏ tay tiểu nội giám vừa tới: “Hồ đồ! Bảo ngươi đến mời Hoàn Quý tần mà sao lại chậm trễ như thế? Chỉ biết lãng phí thời gian thôi, còn không mau đến Thận hình tyãnh ba mươi cái tát!”
Tôi lẽ nào không rõ, hắn tuy ngoài miệng mắng mỏ tay tiểu nội giám nhưng thực ra là đang chửi chó mắng mèo mà thôi. Lửa giận bừng bừng trỗi dậy, nghẹn lại trong lồng ngực, tôi thấy bực tức, khó chịu, bèn đưa mắt ra hiệu cho Lưu Chu.
Lưu Chu vừa định mở miệng, Chu Ninh Hải đã tươi cười nhìn sang tôi, cất giọng hết sức cung kính, thưa: “Phu nhân biết Quý tần nương nương tấm thân quý trọng, lại hay đau bệnh nên đặc biệt sai nô tài đến mời người, để tránh cho đám nô tài không biết chuyện xúc phạm đến người. Hơn nữa, người không chịu đi thì thật không tiện, nếu tính về địa vị thì người vẫn kém Hân Quý tần, nhưng e là các vị phi tử nương nương cũng không quý trọng bằng người nữa. Người không chịu đi, vậy thì Tích Hoa Phu nhân làm sao có thể chấn chỉnh lục cung đây? Tích Hoa Phu nhân đứng ra quản lý lục cung là vâng theo ý của Hoàng hậu nương nương, người không thể làm trái ý của Hoàng hậu nương nương được!”
Mồm miệng hắn tuy lươn lẹo nhưng lời nào cũng đúng lý. Tôi nhất thời cũng không phản đối được, đang chần chừ thì nghe hắn vội nói thêm: “Điềm Tần tiểu chủ và Đoan Phi nương nương sức khỏe sa sút như thế, đương nhiên là không đến được, còn các phi tần khác đều đã có mặt, đến An Mỹ nhân cũng đã đến, chỉ còn đợi mỗi mình nương nương người mà thôi.”
Tôi đương nhiên không thể tiếp tục thoái thác được nữa, biết rõ là khó tránh khỏi bị ả ta quở trách một phen nhưng lễ nghi không thể xem thương. Huống hồ Hoàng hậu trước khi đi đã dặn dò, bảo tôi mấy ngày này dù thế nào cũng phải cố nhẫn nhịn. Cố gắng đứng dậy, thay áo xong xuôi, tôi trang điểm lại để sắc mặt tươi tỉnh hơn, đương nhiên không thể lộ chút yếu ớt mệt mỏi nào trước mặt nàng ta, tôi sao lại chịu rơi vào thế kém cơ chứ?
Vội vã như vậy nhưng cuối cùng tôi vẫn đến trễ.
Mật Tú cung của Tích Hoa Phu nhân hết sức tráng lệ, hình thú chạm trổ trên mái toàn bằng vàng ròng, cột kèo khắc toàn đồ án cát tường hình chim loan xanh bay lượn, chim loan được chạm trổ sinh động như thật, lấp lánh, huy hoàng, khí thế chẳng kém gì phượng hoàng.
Tôi được Cận Tịch đỡ lấy, bước lên mười bậc thềm, theo lễ quỳ xuống, dập đầu trước mặt Tích Hoa Phu nhân.
Giữa điện có đặt một khối băng chạm trổ, mát rượi. Ở một bên chính điện, chiếc đỉnh lớn bách hợp bằng vàng đỏ đang thắp một loại hương gì đó không rõ tên, mùi hương ngọt ngào, mềm mại khiến người như say như mê, xương cốt mềm ra, thoải mái không sao kể xiết.
Tích Hoa Phu nhân ngồi ngay ngắn ở phía trên, hai chuỗi ngọc trai dài thượt buông rủ hai bên gương mặt, tay thỉnh thoảng phe phẩy chiếc quạt tròn ngũ sắc vẽ hình hoa thược dược bằng nhũ vàng, hai mắt trợn ngược mà như không, đôi mày vẽ tỉ mỉ theo hình núi xa đập thẳng vào mắt người nhìn. Việc tôi đến trễ khiến bầu không khí vốn có phần gượng gạo lại càng căng thẳng. Nghe tôi bẩm báo lý do đến trễ, nàng ta cũng chẳng hề làm khó gì tôi, bảo tôi về chỗ của mình, ngồi xuống. Nàng ta dễ dàng bỏ qua như vậy lại khiến tôi sinh lòng nghi ngờ, bất an.
Nói được vài câu, đến lúc đồ ngọt được dâng lên, mọi người đã thoải mái được đôi chút, Lăng Dung đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cung của Phu nhân thơm quá, không biết người sử dụng loại hương liệu gì vậy?”
Tích Hoa Phu nhân đầu mày cuối mắt đều lộ vẻ đắc ý, bảo: “Lỗ mũi của An Mỹ nhân thính thật đấy! Đây là hương liệu do Hoàng thượng sai người tỉ mỉ điều chế cho bản cung, gọi là Hoan Nghi hương, trong hậu cung chỉ có mỗi mình bản cung sử dụng cho nên các ngươi không biết cũng phải thôi.”
Lời nói đó khiến mọi người ít nhiều cũng có chút ngượng ngập và ghen tỵ, nhưng nàng ta địa vị tôn quý như thế, đương nhiên chẳng thèm để ý.
Lăng Dung khẽ mỉm cười, cúi đầu, thưa: “Tần thiếp kiến thức nông cạn, không hiểu biết nhiều như Phu nhân.”
Chuyện phiếm đôi ba câu, phi tần lục cung im phăng phắc, lẳng lặng lắng nghe nàng ta kể lại sự vụ trong cung.
Thân thể tôi dần đã bớt bủn rủn, nàng ta cũng nhắc đến chuyện phải chỉnh lý lại lục cung: “Chuyện Điềm Tần sảy thai, Cẩn Phi đã sợ tội mà tự vẫn, bản cung cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì. Nhưng qua chuyện này có thể cho thấy, trong cung có quá nhiều kẻ mưu mô, xảo quyệt. Hơn nữa, mấy ngày gần đây, đám cung nữ, nội giám cãi vã, đánh lộn không ít, đứa nào cũng coi trời bằng vung. Đã đến lúc cần phải sửa trị lục cung rồi!”
Tuy Kính Phi cũng có quyền phụ trợ quản lý lục cung nhưng Tích Hoa Phu nhân một mình thao thao bất tuyệt, nàng ta chẳng có cơ hội nói xen vào một câu. Mọi người kính cẩn lắng nghe từ đầu đến cuối, Tích Hoa Phu nhân vuốt ve móng tay cong dài, bóng nhẵn của mình rồi lạnh lùng đổi giọng: “Mang thai thì có thể ỷ được sủng ái mà kiêu căng hay sao?” Nói xong, nàng ta liếc xéo sang tôi, giọng nói đột ngột cất cao, trở nên gay gắt, chua ngoa: “Hoàn Quý tần, ngươi có biết tội không?”
Tôi vốn không mấy để tâm đến những lời nói của nàng ta, thấy nàng ta đột nhiên quát hỏi gay gắt như thế thì không khỏi ngạc nhiên. Tôi bèn đứng dậy, cúi đầu, hỏi: “Phu nhân sao lại giận dữ như vậy, tần thiếp không biết mình sai ở chỗ nào. Xin Phu nhân cho tần thiếp được biết.”
Vẻ mặt nàng ta lập tức lộ vẻ cay nghiệt, cất giọng quát lớn: “Hôm nay mọi phi tử, cung tần đều tụ tập ở Mật Tú cung bàn việc, Hoàn Quý tần đến trễ mà chẳng có nguyên do, coi bản cung không ra gì, còn chưa chịu quỳ xuống!”
Nói như vậy chẳng qua là muốn ra oai phủ đầu tôi mà thôi, nhân tiện uy hiếp cả lục cung. Thực ra cũng chẳng cần phải làm như vậy, Hoàng hậu có mặt hay không thì mọi người đều biết trước mắt ai là người được sủng ái nhất, nàng ta có gia thế vững vàng, không cần việc vẽ rắn thêm chân, lại còn làm mất lòng người nữa.
Tôi chỉ mới mang thai mà thôi, trong thời gian ngắn không thể thường xuyên hầu hạ Huyền Lăng, nàng ta việc gì phải tranh giành chút hơn thua sớm tối nhỏ nhoi cơ chứ?
Thế nhưng tôi luôn nhớ rõ những lời dặn dò của Hoàng hậu và Huyền Lăng, không thể không nhịn nhục, đành từ từ quỳ xuống.
Cơn giận của nàng ta vẫn chưa hết, giọng càng lúc càng nghiêm khắc: “Bây giờ đã không coi ai ra gì rồi, nếu như sinh được hoàng tử nối dõi thì còn đến mức nào nữa đây? Chẳng lẽ cả hậu cung đều phải đổi thành họ Chân của ngươi hay sao!”
Tôi không phải là không thể ngậm miệng chịu nhục, nhưng cứ nhẫn nhịn mãi thì sẽ khiến nàng ta thêm kiêu ngạo, không coi ai ra gì, huống hồ còn có Thuần Nhi nữa, Thuần Nhi quả thật là chết không nhắm mắt mà. Nghĩ đến đây, tôi sao có thể nhượng bộ, lùi bước tiếp được?
Tôi hơi cúi đầu, giữ tư thế khiêm tốn, cất giọng thưa: “Phu nhân tuy đang tức giận nhưng tần thiếp không thể không biện giải ình. Lúc Cẩn Phi mang thai thì hẳn là Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đặc biệt chiếu cố, đó không phải là vì Cẩn Phi mà là vì tông miếu xã tắc. Tần thiếp hôm nay cũng không phải là đến trễ không có lý do, mà dù cho hôm nay tần thiếp có hành động gì mạo phạm đến Phu nhân thì trên có Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu lại là mẹ cả của con rồng, Phu nhân bảo rằng hậu cung phải theo họ Chân thực sự khiến cho tần thiếp vô cùng khiếp sợ.”
Dưới mái tóc mây bới cao, vẻ mặt trang điểm tỉ mỉ của nàng ta đông cứng lại, lông mày kẻ theo kiểu núi xa hơi nhướng lên, càng tôn lên đôi mắt phượng khí thế bức người, không giận mà vẫn có uy. Hơi thở của nàng ta chợt trở nên dồn dập, chiếc quạt tròn trong tay không ngừng gõ mạnh xuống tay vịn của ghế ngồi, khiến mọi người sợ hãi đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã ngồi thẳng người.
Kính Phi vội vã lên tiếng xoa dịu: “Phu nhân nói cả nửa ngày hẳn cũng đã khát rồi, hay là uống một chung trà, nghỉ một lúc đã. Còn Hoàn Quý tần đang quỳ đó, cũng nên để cho nàng ta đứng dậy thưa chuyện thôi.”
My Trang cố tập trung ánh mắt về phía tôi nhưng vẫn không giấu được nỗi căm hận sâu sắc như mũi dao đối với Tích Hoa Phu nhân. Tích Hoa Phu nhân chẳng hề để ý gì đến tỷ ấy, chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi cuối cùng dằn từng tiếng: “Nữ nhân phải lấy phụ đức làm đầu, Hoàn Quý tần mồm mép liến thoắng, thân là bậc dưới mà dám chống đối bề trên, bất kính với bản cung…” Đôi môi hơi mỏng đỏ rực, kiều diễm của nàng ta mím chặt lại, rồi nàng ta giận dữ quát: “Phạt ngươi quỳ bên ngoài Mật Tú cung đọc Nữ giới, coi như là dạy cho ngươi một bài học.”
Kính Phi vội xen vào: “Phu nhân, bên ngoài trời nắng chói chang, mặt đá hoa cương rất cứng, sao có thể để Quý tần quỳ ngoài đó được?”
Lăng Dung ở tít đằng sau cũng lên tiếng cầu xin: “Phu nhân bớt giận, xin hãy nể mặt Quý tần tỷ tỷ thân mang con rồng mà tha cho tỷ tỷ đi, nếu có gì sơ sảy thì đến khi Hoàng thượng và Hoàng hậu quay về sẽ trách móc Phu nhân đấy!” Cổ họng của Lăng Dung đã bị hỏng, lời tha thiết khẩn cầu này lại càng chân thành, đau xót, thế nhưng Tích Hoa Phu nhân lại đột nhiên nổi giận: “Quy củ trong cung không nghiêm thì đương nhiên phải chấn chỉnh lại, dẫu Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây thì cũng thế thôi, Cẩn Phi chính là ví dụ rõ ràng nhất, chẳng lẽ ngươi dám lấy Hoàng thượng và Hoàng hậu để uy hiếp bản cung hay sao?”
Lăng Dung sợ đến mức nước mắt đầy mặt, không dám mở miệng nói gì thêm, chỉ liên tục dập đầu thành tiếng.
Tích Hoa Phu nhân nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Ngươi tự mình ra ngoài hay đợi ta sai người đỡ ngươi ra?”
Bụng dưới của tôi chợt nhói đau, tôi cau mày, hiên ngang đáp: “Không dám làm phiền nương nương.”
Chu Ninh Hải tủm tỉm cười, cụp mắt xuống, quay sang tôi: “Xin mời Quý tần!”
Tôi đoan trang bước ra đến cửa Mật Tú cung, thẳng người quỳ xuống, hô: “Tần thiếp nhận phạt vì nương nương là tòng nhất phẩm phu nhân, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu, nhận lệnh của Hoàng đế, Hoàng hậu chấp chưởng lục cung.” Tôi không thèm để ý đến cái nháy mắt ra hiệu của Kính Phi, cũng không nhìn đến những ánh mắt hoặc đồng tình hoặc vui sướng xung quanh, hơi ngẩng lên, tiếp: “Chứ không phải vì tần thiếp tâm phục khẩu phục trước lời trách phạt của nương nương, công đạo nằm trong lòng người, hình phạt chẳng làm gì được cả.”
Nàng ta giận quá hóa cười. “Giỏi lắm, bản cung sẽ cho ngươi biết, công đạo nằm trong tay Mộ Dung Thế Lan ta hay là nằm trong cái mà ngươi gọi là lòng người!” Nàng ta ném quyển sách xuống trước đầu gối của tôi. “Tự mình từ từ đọc đi! Đọc đến khi bản cung hài lòng thì thôi!”
My Trang không còn cố kỵ gì đến tị hiềm hay tôn nghiêm nữa, quỳ gốđi đến trước mặt Tích Hoa Phu nhân, thưa: “Hoàn Quý tần đang mang thai, thực tình không tiện…”
Tích Hoa Phu nhân nhướng ày, cắt ngang lời van vỉ của My Trang: “Bản cung thấy ngươi là kẻ vết thương vừa lành đã quên hẳn đau! Một khi ngươi đã muốn cầu xin cho nàng ta, vậy thì hãy quỳ ở một bên đi, cùng lắng nghe lời dạy dỗ!”
Tôi không muốn liên lụy đến My Trang chút nào, tỷ ấy vừa mới khỏe lại, sao có thể cùng quỳ với tôi thời gian dài dưới ánh mặt trời chói chang cơ chứ! Tôi bất giác đưa mắt nhìn sang My Trang, ra hiệu cho tỷ ấy đừng nói nữa rồi dịu giọng van xin Tích Hoa Phu nhân: “Thẩm Dung hoa không hề cầu xin gì cho tần thiếp, xin Phu nhân đừng giận lây sang tỷ tỷ.”
Khuôn mặt phấn son dày cộp của nàng ta chợt nở nụ cười đầy vẻ châm biếm. “Nếu như bản cung nhất định phải trút giận vào ả ta thì ngươi có thể làm được gì cơ chứ?!” Nàng ta lập tức thu lại nụ cười, quay sang lệnh cho My Trang: “Chẳng phải nói là tình như tỷ muội ruột thịt sao? Ngươi hãy cầm sách quỳ ngay trước mặt Hoàn Quý tần, để cho nàng ta đọc hết một lượt, học thêm được chút lễ nghi, quy tắc vậy!”
My Trang đã biết không có cách nào cầu xin được cho tôi, nếu tiếp tục van vỉ thì chỉ e sẽ gặp phải cảnh ngộ còn nhục nhã hơn. Tỷ bèn không nói thêm tiếng nào, nhặt quyển sách lên rồi hạ giọng, nói nhanh bên tai tôi: “Tỷ sẽ ở bên cạnh muội.”
Lòng tràn đầy cảm động và biết ơn, tôi gật đầu rồi khẽ ngẩng lên, không để cho những giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt rơi xuống.
Đã sắp đến lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, nóng bức, đột ngột bước ra từ Mật Tú cung mát mẻ, thoải mái, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng ào ạt ập tới, xông vào mọi lỗ chân lông trên cơ thể.
Lúc này, tôi mới hiểu ra vì sao Tích Hoa Phu nhân không nổi giận ngay từ lúc đầu mà nhịn cho đến lúc này. Buổi sớm, khí trời mát mẻ, nàng ta cho rằng như thế thì lợi cho tôi quá.
Chiếc váy mỏng manh, mềm mại dán chặt vào đầu gối, hơi nóng hầm hập từ gạch lát truyền qua váy xông thẳng lên ngực tôi, tôi chỉ cảm thấy khoảng từ đầu gối xuống tận ngón chân vừa cứng đơ vừa nóng giãy, hết sức khó chịu.
Tích Hoa Phu nhân ngồi ngay ngắn trước cửa điện, quanh chỗ ngồi bày đầy đá lạnh, thế mà nàng ta vẫn cảm thấy nóng, bèn lệnh cho bốn ả thị nữ đứng sau lưng quạt mát, rồi lệnh cho nội giám đứng bên cạnh: “Dời ghế ngồi của các nương nương tiểu chủ ra phía trước hành làng, để cho bọn họ chống mắt nhìn cho kĩ, không tuân thủ cung quy, coi thường bản cung thì sẽ gánh hậu quả thế nào!”
Nữ nhân trong cung vốn hết sức trân trọng làn da, sao chịu để cho nắng trời gay gắt chiếu lên làn da trắng muốt, non mịn của mình cơ chứ, như thế chẳng khác gì lấy mạng của bọn họ cho xong. Huống hồ bọn họ quen ăn sung mặc sướng, sao có thể ngồi phơi nắng giữa trưa giống tôi cho được? Thế nhưng chẳng ai dám phản đối mệnh lệnh của Tích Hoa Phu nhân, sợ bị liên lụy mà phải quỳ chung với tôi. Chính vì thế mà mọi người, ai cũng tỏ vẻ sầu thảm, khổ sở không sao chịu nổi, tức giận mà không dám nói.
Tôi thầm cười khổ, Tích Hoa Phu nhân đúng là đã khổ công tính toán đâu vào đấy. Nàng ta được sủng ái như thế mà vẫn còn chê chưa đủ, buộc đám mỹ nhân yểu điệu, ẻo lả kia phải phơi nắng đến đen cả da, chỉ mình mình là giữ được làn da trắng như tuyết. Huyền Lăng quay về thì hẳn chỉ nhìn thấy nàng ta là mỹ nhân ngọc ngà thôi.
Bốn bề dần yên tĩnh trở lại, ánh mặt trời chói chang rọi xuống mặt sân lát đá hoa cương trước điện, gạch lát vốn đã đen nhánh, bóng lưỡng, có thể soi gương được, nhìn chẳng khác gì từng ô mực tàu ngưng đọng, nay lại lấp loáng trắng lóa dưới ánh mặt trời.
Biết chẳng còn cách nào thoát khỏi, tôi và My Trang quỳ gối đối mặt nhau giữa quầng sáng lóa mắt ấy. Tỷ đưa sách lên tận mặt tôi, giúp tôi đọc từng chữ. Ánh sáng phản chiếu quá mạnh, sách lại vừa cũ vừa nát, tôi phải cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy chữ.
Kính Phi xót xa, đang định lên tiếng khuyên nhủ thì Tích Hoa Phu nhân quay lại, gườm gườm nhìn nàng ta. “Quỳ nửa canh giờ đọc Nữ giới chẳng chết người được đâu! Ngươi còn nhiều lời thì bản cung sẽ cho ngươi ra ngoài quỳ luôn thể!” Kính Phi chẳng biết làm sao, chỉ đành im lặng không dám thốt tiếng nào.
Đọc xong một lượt, Tích Hoa Phu nhân vẫn còn chưa chịu dừng, hậm hực dằn giọng: “Đọc lại!”
Tôi đành đọc lại từ đầu, lo lắng cho sức khỏe cảu My Trang và sự an nguy của đứa nhỏ trong bụng, mấy lần tôi định đọc lướt cho nhanh, nhưng Tích Hoa Phu nhân đời nào lại chịu, tôi vừa đọc hơi nhanh được hai, ba chữ, My Trang lập tức bị đánh mạnh vào người. Thước vốn là vật thầy giáo dùng để đánh những học trò hư, cửa cung của Tích Hoa Phu nhân lại trở thành dụng cụ tra tấn. Tiếng thước gõ vào người đánh “bộp” một cái vừa đanh vừa gọn, để lại một vết bầm đỏ thẫm. My Trang mím môi nhẫn nhịn, không nói tiếng nào cố gượng đau, mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi biết, một khi mồ hôi đổ xuống thì vết thương sẽ càng xót.
Tích Hoa Phu nhân không dám ra tay đánh tôi nhưng chứng kiến cảnh My Trang chịu tội thay cho tôi như vậy, tôi vừa thấy tức giận vừa thấy chua xót, còn khó chịu hơn là chính mình chịu phạt. Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn tỷ ấy chịu đòn roi, có thể chậm rãi đọc từng chữ, chờ đợi thời gian trôi đi.
Không biết đã quỳ bao lâu, hai chân trở nên tê rần, không còn cảm giác, chỉ cảm thấy từng giọt mồ hôi ròng ròng chảy dọc hai bên mặt, tóc mai bết dính. Lưng và tay áo hết ướt rồi lại khô, để lại những vệt mồ hôi trắng xóa.
Tôi đọc đi đọc lại:
“Thần hèn ngu muội, bẩm sinh đần độn, ỷ vào chút phúc thừa từ tiên phụ, lại nhờ ân dạy dỗ của mẫu thân và sư phụ… Ơn thánh đều khắp, ban cho chức tước, vốn không phải là điều mà kẻ hèn này dám mong đợi. Con trai có thể tự lo lấy thân mình, ta không cần phải vì nó mà lo lắng. Chỉ thương cho các con gái sắp gả cho người mà vẫn chưa được dạy bảo gì, chưa biết đến đạo lý làm vợ, nễu lỡ phạm phải lỗi lầm nơi nhà người, sẽ làm nhục cho tông tộc.
Thứ nhất là nhún nhường. Người xưa, ba ngày sau khi sinh con gái thì đặt cho nằm ở dưới giường, lấy con thoi cho cầm tay, trai giới cúng tổ tiến. Nằm ở dưới giường là chỉ ý nhún nhường, ở bên dưới người khác… Thứ nhì là đạo vợ chồng. Đạo vợ chồng cứng mềm, uyển chuyển, hợp với âm dương, hòa thuận, kính trọng, hợp với đại nghĩa thuở thiên địa sơ khai, thông thấu đến thần linh, cũng là việc lớn của nhân luân…”
Là tiếng ve kêu hay tiếng Lăng Dung vẫn đang dập đầu đây? Đầu tôi choáng váng, ồn ào quá, tai ù ù chẳng còn nghe rõ gì cả.
“Thứ ba là kính thuận. Âm dương bất đồng, nam nữ khác biệt. Dương lấy cứng rắn làm đức, âm lấy mềm mại làm chủ, nam lấy mạnh mẽ làm quý, nữ lấy yếu đuối làm trọng…”
Hình như ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, hàng chữ trước mắt lúc to lúc nhỏ, lắc lư không ngừng, tựa như đàn kiến lúc nhúc chuyển động.
“Thứ tư là đức hạnh. Nữ có bốn hạnh, một là phụ đức, hai là phụ ngôn, ba là phụ dung, bốn là phụ công…”
Bụng dưới nặng trĩu, lưỡi khô, miệng khát, cơ thể vừa mềm nhũn vừa đau nhức, cơ hồ bao sức lực đang bốc hơi theo mồ hôi đổ ra từ cơ thể.
My Trang lo lắng quan sát tôi, Kính Phi cất giọng sốt ruột nhắc nhở: “Đã được nửa canh giờ rồi!”
“Thứ năm là chính chuyên. Theo lễ, vợ mất, chồng có quyền tái thú, nhưng chồng mất, chưa hề nghe đến chuyện vợ được tái giá, do đó mới nói chồng chính là trời… Vợ nếu được lòng của chồng, có thể an tâm gửi gắm trọn đời, nếu không được lòng chồng, coi như cả kiếp uổng phí… Thứ sáu là thuận tòng…”
Đá vụn trong chén của Tích Hoa Phu nhân va vào nhau kêu lanh canh, tựa như tiếng chuông gió leng keng dưới mái nhà, khiến tôi hết sức thèm thuồng. Nàng ta ngậm một viên đá lạnh trong miệng, hờ hững bảo: “Không vội, đọc thêm một khắc nữa rồi nói sau.”
“Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào? Chỉ e Phu nhân cũng không gánh vác được đâu. Ôi chao, mặt của Hoàn muội muội đã tái nhợt rồi kìa! Phu nhân!”
Tích Hoa Phu nhân chẳng thèm để ý. “Ả ta làm bộ ẻo lả, đáng thương thế kia cho bản cung xem sao? Bản cung thấy ả ta vẫn còn khỏe mạnh chán!”
“Thứ bảy là hòa thuận với anh chị em nhà chồng. Vợ sở dĩ được lòng của chồng là nhờ được cha mẹ chồng thương yêu. Cha mẹ chồng thương yêu là nhờ được anh chị em chồng khen ngợi… Khiêm tốn là mấu chốt của đức hạnh, hiền hòa vâng theo là đức hạnh của người phụ nữ. Chỉ cần giữ được hai điều đó là có thể hòa hợp với họ hàng. Trong Kinh thi có viết: ‘Không người làm ác, không người chán ghét’ chính là chỉ ý này.”
Người ê ẩm, cơn đau co giật như bị rắn siết chặt dần lan tỏa khắp người, chẳng khác nào có thứ gì đó đang từ từ rời khỏi cơ thể. Mặt trời gay gắt nhưng vì sao tôi lại cảm thấy lạnh, ánh mặt trời chói chang, sáng rỡ nhưng lại lạnh buốt thấu xương tựa như ánh tuyết.
Tôi thật sự khao khát muốn dựa vào ai đó, là My Trang đang gọi tôi sao? “Hoàn Nhi! Hoàn Nhi! Muội làm sao vậy?!”
Xin lỗi, My Trang, không phải là muội không muốn trả lời tỷ, thực sự muội chẳng còn chút sức lực nào.
Vì sao lại có chéo áo của nam giới xuất hiện bên cạnh tôi? Ôi! Huyền Lăng, là chàng quay về ư?? Tứ lang! Tứ lang! Mau cứu thiếp! Không đúng, áo của người này có màu vàng sáng, kiểu cắt may cũng chẳng phải kiểu cắt may cho đế vương. Tôi cố hết sức ngẩng lên, áo bào mỏng bằng sa đỏ thẫm thêu hình giao long, thắt lưng bạch ngọc hình cá và rồng… Là… là thường phục của thân vương. Là y, Huyền Thanh! Tôi nhớ ra rồi, Thái hậu mấy hôm trước lâm bệnh, y bèn ở lại Lũ Nguyệt Khai Vân quán trên hồ Thái Dịch để tiện đến chăm sóc hằng ngày. Cũng bởi vì y vẫn chưa thành hôn, cần tránh né phi tần trong hậu cung nên mới chọn ở lại phía ngoài hồ. Từ đó muốn đến cung của Thái hậu thì nhất định phải đi qua Mật Tú cung của Tích Hoa Phu nhân.
Y xuất hiện đột ngột như vậy khiến đám phi tần hoảng hốt chạy ào vào ẩn mình trong nội điện.
Thanh Hà vương, ngươi đang tranh cãi với Tích Hoa Phu nhân ư? Đồ ngốc, có đông đảo nữ quyến ở đây, ngươi không biết là cần phải tránh mặt hay sao? Ngươi nhất định là phát điên rồi, tự tiện xông vào hậu cung. Tích Hoa Phu nhân có Nhữ Nam vương mạnh mẽ chống lưng, còn trong các huynh đệ, người mà Nhữ Nam vương chán ghét nhất chính là ngươi, ngươi việc gì phải hành động thế này?!
Ôi! Tôi chẳng thể quan tâm nhiều hơn nữa! Bụng tôi đau quá, là tay của ai đang cào xé gan ruột tôi, rút ra từng làn hơi nóng khỏi cơ thể tôi? Chẳng khác nào dòng nước nóng đang ồ ạt chảy ra ngoài.
Tầm nhìn của tôi như bị một làn sương trắng muốt che chắn, hàng mi dài biến thành lớp rèm mỏng mơ hồ. Huyền Thanh, vẻ mặt của ngươi vừa phẫn nộ vừa sốt ruột, ngươi đang tức giận ả ta lắm à? Ôi chao, trước giờ tính tình của ngươi vốn rất ôn hòa mà.
My Trang, Lăng Dung? Vì sao các người lại sợ hãi như vậy? My Trang, tỷ đang khóc kìa! Vì sao vậy! Muội chỉ mệt mỏi mà thôi, đau đớn một chút thôi, tỷ đừng sợ! Tứ lang, tứ lang sắp quay trở về rồi.
Tỷ nhìn kìa, tứ lang đã ôm lấy muội rồi, y phục của chàng áp sát vào mặt muội, chàng bế muội lên, là ngày hôm đó, hoa hạnh bay phấp phới đầy trời như mưa phùn, chàng ôm lấy muội, đi dọc theo vĩnh hạng dài dằng dặc. Cánh tay của chàng hết sức mạnh mẽ, đưa muội rời khỏi Mật Tú cung. Tích Hoa Phu nhân giận quá hóa cười, nhưng vì sao ả ta lại lộ vẻ khiếp sợ như thế? … Ôi! Là tứ lang đã trách mắng ả một trận… My Trang, tỷ vẫn còn khóc kìa, tỷ muốn đuổi theo muội sao? Muội mệt quá, muội muốn ngủ một lát.
Nhưng mà… nhưng mà… tứ lang, mặt chàng hôm nay sao lại giống hệt Huyền Thanh như vậy? Thiếp không cười nổi nữa… nhất định là do thiếp bị hoa mắt rồi.
“Quý tần!…” Vào giây phút cuối cùng trước khi mất đi tri giác, tứ lang, thiếp chỉ nghe thấy chàng gọi thiếp như vậy, giọng của chàng đầy thâm tình, đau xót. Có chất lỏng nóng bỏng rơi trên mặt của thiếp, đó là nước mắt của chàng hay sao? Đây là lần đầu tiên chàng rơi lệ vì thiếp. Có thể đây chỉ là ảo tưởng trong vô thức của thiếp mà thôi…