Đọc truyện Hậu Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 5: Cơn sóng gió cao tăng trổ tuyệt tài
Nam Cầm cuống lên :
– Kính thưa Hoàng đảo chủ!
Đang lúc Hoàng Dược Sư đang tính bửa chưởng ấy, đột nhiên thu ngay thế
ấy về, tên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, hỏi ngay đại sư rằng :
– Vừa rồi dưới thuyền ngươi chả dùng “Nhất Dương chỉ” để phá “Phách
Không chưởng” của ta là gì, sao bây giờ không giở ra đi, mau mau ra tay
đi không đừng trách ta giở độc thủ!
Nhất Đăng đại sư lắc đầu rằng :
– Vừa rồi ta đã dùng “Nhất Dương chỉ” đến đuối sức, nay không thể nào còn sức tái dùng nữa!
Hoàng Dược Sư kinh ngạc buột miệng hỏi ràng :
– Ngươi đã dùng “Nhất Dương chỉ” đến hết sức rồi sao.
Kha Trấn Ác bỗng lên tiếng :
– Hoàng đảo chủ lời đại sư nói không sai, tuy mắt Kha Trấn Ác này không
thấy gì, nhưng tay không hề điếc, vì chính đại sư đã dùng “Nhất Dương
chỉ” đưa linh cữu của Hoàng phu nhân về đến đảo!
Hoàng Dược Sư buộc miệng kêu: “Ôi chao”.
Hoàng đảo chủ định thần ngó Nhất Đăng đại sư rồi lại nhìn cỗ quan tài
của phu nhạn, đột nhiên lắc đầu bước ngay lại Ngư, Tiều, Canh, độc bốn
đệ tử, cúi mình xuống vỗ vào thân họ để giải huyệt, rồi đứng thẳng người tính bỏ về hướng rừng hoa, Nhất Đăng đại su bỗng gọi :
– Dược huynh! Hãy khoan đã!
Hoàng Dược Sư ngạc nhiên đứng lại lên tiếng :
– Đoàn huynh! Tôi thông cảm thịnh tình của huynh, hôm nay có thể ngăn
can Hoàng Dược Sư này tự sát, nhưng mai đây chắc gì chặn được lối tìm
chết của tôi. Vậy còn nói chuyện gì cho thêm lôi thôi.
Nhất Đăng đại sư cười rằng :
– Dược huynh! Vậy tôi hỏi huynh một điều, kể từ ngày huynh giáng xuống
trần gian, phải chăng huynh đã quen biết với phu nhân? Và phải chăng phu nhân cũng xuất thế cùng ngày với huynh?
Mấy câu hỏi này khiến Hoàng Dược Sư không vui, bèn rằng :
– Xin chớ nói đùa với tiểu đệ vậy, phu nhân kém tiểu đệ đến hai mươi năm thì làm sao có thể cùng sinh trong một ngày được, và có ai mới sinh ra
đã quen biết với nhau đâu. Tiểu đệ tâm thần lúc này buồn lắm, xin lão
huynh chớ đùa thế nữa.
Nhất Đăng đại sư nghiêm nghị rằng :
– Nào ai mà đùa đâu, “sắc tức thị không, không tức thị sắc” và nếu đã
không sinh cùng ngày với phu nhân và khi lọt lòng không hề quen nhau,
vậy khi song thân của huynh tạ thế qua đời Dược huynh có huyết tâm cùng
chết với phụ mẫu không? Nếu không sao lại đi chung tình với một thê
phòng như vậy? Lập nguyền quyên sinh như vậy, chẳng hóa ra là trọng vợ
khinh song thân đó sao? Đâu lý nào song thân lại khôn bằng vợ. Người
sống trên đời, bản vốn là cầu sinh, nếu không cầu sinh, Dược huynh lại
giữ khư khư ý niệm chung tình với vợ ấy! Rõ kém suy nghĩ quá! Hành động
ấy quả còn dại dột hơn cả loài súc sinh không bằng. Thiện tai! Thiện
tai!
Nhất Đăng đại sư dùng lối thuyết kệ của Phật gia chỉ trích những điểm
ngu đần và không phải của Đào Hoa đảo chủ, Hoàng Dược Sư nghe xong mấy
câu kệ người như tỉnh cơn mộng, mối buồn tích trữ suốt ba mươi năm trời, nay đã tiêu tan sạch hết.
Đào Hoa đảo chủ đổi ngay sác thái rằng :
– Vi đại sư ngôn, tiểu đệ suýt trở thành tội nhân danh giáo, và bị anh
hùng trong thiên hạ chê cười, may được đại sư chỉ thị mê luật, khiến cho Hoàng mỗ nhận rõ nhân sinh đâu là phải. Những lỗi mạo phạm vừa rồi mong Đoàn huynh hãy xí xóa cho.
Ngư, Tiều, Canh, Độc bốn đệ tử lúc này mới lóp ngóp đứng dậy, họ không
ngờ rằng thầy mình chỉ dùng lời nói mà đã thuyết phục ngay được Hoàng
Dược Sư, quả hay hơn dùng thủ đoạn sức mạnh để ngăn chặn!
Hoàng Dược Sư xưa nay nổi tiếng là người kiêu ngạo trên giang hồ, xưa
nay không hề phục bất cứ ai, nào hay hôm nay lại phá lệ để xin lỗi với
Nhất Đăng đại sư, thật là một chuyện bất ngờ khó tưởng tượng nổi!
Nhất Đăng đại sư cười rằng :
– Dược huynh đã hiểu rõ, đáng mừng! đáng mừng! Lão nạp xin cáo từ và hẹn gặp sau này.
Hoàng Dược Sư hấp tấp túm ngay vai Nhất Đăng đại sư nói :
– Đoàn huynh từ xa xôi lặn lội lại đây, đâu phải chuyện dể, mấy khi như
thế sao hấp tấp đi ngay như vậy, từ ngày chia tay nhau tại Hoa Sơn, chớp mắt đã hai ba mươi năm qua tiểu đệ còn nhiều chuyện muốn nói với Hoàng
huynh, và lần này tiểu đệ phải cưỡng lưu khách lại.
Đào Hoa đảo chủ nói tới đây cất tiếng cười ha hả, rồi quay qua nói với Kha Trấn Ác :
– Kha đại hiệp! Ngài cũng về đảo đào hoa đấy sao? Mấy hôm trước ngài đòi tự sát ta cũng đòi chết, nhưng nay chúng ta đều đã hủy ý kiến ấy! Ha!
Ha! Ha!…
Kha Trấn Ác cũng cất tiếng cười vui vẻ, Hoàng Dược Sư lo dẫn thầy trò
Nhất Đăng đại sư va Nam Cầm chuyển ngay rừng hoa mà đã bày bố theo trận
“kỳ môn” vào đến “Thí Kiếm đình” mới chia ngôi chủ khách ngồi xuống.
Hàn huyên mấy câu xong, Hoàng Dược Sư nói :
– Này Đoàn huynh, chớ nói dông dài làm gì, vậy chuyện đem bốn vị cao túc của Đoàn huynh tới đây, chẳng đâu phải chỉ riêng chuyện muốn cứu mạng
của tiểu đệ.
Nhất Đăng đại sư đưa tay chỉ ngay sang Nam Cầm rằng :
– Vị nương tử này từng có duyên gặp lệnh ái đôi lần, nay gặp nạn cấp
bách là đứa con trai độc nhất của nương tử đây bị người bắt đi, xin nhờ
Dược huynh ra tay trợ lực một tay.
Hoàng Dược Sư gật gù rằng :
– Cô nương cứ việc nói.
Nam Cầm e thẹn kể lại đoạn nghiệt duyên của mình với Dương Khang, Hoàng
Dược Sư cao mảy, vì đối với hành động của Dương Khang vốn đã ác cảm sẵn
nhưng nghe Nam Cầm là bạn Hoàng Dung nên ráng nghe toàn câu chuyện.
Đào Hoa đảo chủ khi nghe đến đoạn Nam Cầm sinh hạ một trai, và Quách
Tỉnh đặt tên cho đứa nhỏ là Dương Quá, bất giác tươi cười rằng :
– Ý! Thằng khờ này, thế mà cũng biết khuyên người ta hướng thiện cơ đấy (vì chữ Quá có nghĩa là sửa lỗi lầm).
Khi Hoàng Dược Sư nghe đến Âu Dương Phong cướp Dương Quá sắc mặt đanh lại ngay, rằng :
– Lão Độc Vật chết toi ấy, không ngờ sau ngày hội kiếm lần thứ hai tại
Hoa Sơn, hắn phát điên mà không bị chết đi nay lại hành hung tác quái
như vậy.
Nhất Đăng đại sư rằng :
– Chính thế! Lão Độc Vật còn sống trên thế gian ngày nào, ngày ấy vấn là mầm họa tai hại cho giới võ lâm chúng ta, Dược huynh xin huynh hãy nể
tình lão nạp đây mà giúp giùm cho Tần cô nương đây một chuyến!
Hoàng Dược Sư băn khoăn, vì giữa Đông Tà và Tây Độc không thể nói là
không có oán thù với nhau. Xưa kia Âu Dương công tử đến Đào Hoa đảo cầu
hôn, thất vọng ra về, từ đó đôi bên đã xích mích. Đến sau, nhân lúc
Hoàng Dược Sư mãi dốc toàn lực để đối phó với “Toàn Chân thất tử” ở Ngưu gia thôn Lâm An, Âu Dương Phong đã đột nhiên hạ sát thủ, dùng “Cáp Ma
công” đánh vào lưng Hoàng Dược Sư, may lúc đó nhờ tên phản bội sư môn là Mai Siêu Phong, vì lòng hối hận nên đã nhảy bung ngay lại hứng một
chưởng của Tây Độc, nên Hoàng Dược Sư mới thoát nạn, về sau Tây Độc lại
đến đảo Đào Hoa giết người rồi giá họa cho Đào Hoa đảo chủ, nay Nhất
Đăng đại sư thay mặc cho Nam Cầm nhờ Hoàng Dược Sư giúp sức, đáng Đào
Hoa đảo chủ phải nhận lời ngay mới đúng, nhưng Hoàng Dược Sư đã không
quên một chuyện khác!
Thì ra trong lần thứ hai luận kiếm tại Hoa Sơn, Hoàng Dược Sư từng giao
tranh với Âu Dương Phong, khi đó Tây Độc vì nghiêm cứu “Chân kinh” không đúng đường lối nên đã phát điên, trong trận này Hoàng Dược Sư đã bị Âu
Dương Phong cắn trúng ngón tay trỏ, tuy sau đó được Hoàng Dung dùng
“Nhiếp tâm pháp” nhử Tây Độc đi xa, nhưng Hoàng Dược Sư kể như đã thua
một keo cho Tây Độc Âu Dương Phong.
Cứ thử nghĩ một thần trí điên cuồng thác loạn như Âu Dương Phong, Hoàng
Dược Sư chưa phải là địch thủ, nếu nay lại gặp một Tây Độc tỉnh táo, Đào Hoa đảo chủ chẳng hóa ra càng khó đối phó sao? Hoàng Dược Sư cúi nhìn
vết thẹo nơi ngón tay, lòng dạ bất giác lành lạnh phần nào.
Nhất Đăng đại sư thấy Hoàng đảo chủ do dự mới nói :
– Dược huynh nếu quả nuôi ý trí cao đẹp quên hết các ân oán võ lâm, như vậy cũng là cái hay! Vậy lão đệ xin cáo từ đây!
Dứt lời đứng ngay dậy sửa soạn.
Hoàng Dược Sư bỗng nói :
– Hãy khoan đã, tiểu đệ nào phải không nhận lời! Nhưng vì còn có chuyện bàn thêm.
Nhất Đăng đại sư cười rằng :
– Còn chuyện gì? hay là lại ngán Lão Độc Vật ấy rồi chăng?
Nếu câu nói này do người khác nói ra, Hoàng Dược Sư không trở mặt cũng
đứng dậy bỏ đi ngay, nhưng câu này là do chính miệng Nhất Đăng thốt ra,
Hoàng Dược Sư thở dài rằng :
– Đoàn huynh, chẳng nói giấu gì nếu tiểu để quả gặp được Tây Độc bản
lĩnh chỉ có thể tự vệ lấy thân, nếu chế ngự được Lão Độc Vật, thế nào
cũng phải hợp sức với tiểu nữ và tiểu tế mới xong.
Nam Cầm nghe nhắc đến Quách Tỉnh bèn hỏi ngay :
– Thưa Hoàng đảo chủ! Quách quan nhân và Dung cô nương vẫn mạnh giỏi cả
chứ? Không biết nay họ hưởng hạnh phúc tại đâu? Trên giang hồ bấy lâu
không ai được tin tức gì của họ cả!
Nhất Đăng đại sư đang tính ướm hỏi thêm, nào hay Nam Cầm lại cướp lời trước, ngầm mừng trong bụng.
Hoàng Dược Sư bất giác trả lời rằng :
– Lỗi đều tại tôi cả! Bốn năm trước vì tôi quyết lòng tự sát, sợ hai vợ
chồng nó ở lại ngăn cản hành động của mình nên bắt chúng rời khỏi đảo,
hiện nay vợ chồng chúng nó ở đâu? Kể làm bố vợ như tôi cũng mù tịt luôn!
Nam Cầm thất vọng, Hoàng Dược Sư bỗng nhiên cười lớn nói :
– Tôi tuy là ông bố vợ hồ đồ, nhưng cũng còn tin tưởng thế nào cũng tìm
ra được con gái và rể, thôi thế này vậy, bây giờ Đoàn huynh và Tần cô
nương cùng Kha đại hiệp hãy về trước, nội trong ba tháng, tôi tìm ra hai cháu sẽ đến ngay Giang Nam, và chúng ta hội mặt tại Ngưu gia thôn luôn.
Nam Cầm thầm nghĩ, Khưu Xứ Cơ vài tháng sau sẽ tới, như thế chả trùng
hợp với Hoàng Dược Sư sao? Nàng mừng trong lòng và chực quì xuống làm
đãi lễ.
Nhất Đăng đại sư vội cản lại nói :
– Cô nương khỏi cần nặng lễ như vậy, Hoàng đảo chủ đâu phải người thế tục đâu, xưa nay vốn không ưa lễ lộc vu vơ!
Nam Cầm nghe vậy đành thôi.