Hậu Anh Hùng Xạ Điêu

Chương 44: Ức hung tàn, hang động gặp tai họa


Đọc truyện Hậu Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 44: Ức hung tàn, hang động gặp tai họa

Châu Bá Thông gãi đầu gãi tai nói :

– Trong ba ngày này, chúng mình cứ về quách nơi nhà dân chài lưới vậy.

Quách Tỉnh rằng :

– Nếu vậy chúng mình lại đi ngược đường về sao? Châu đại ca ạ, tiểu đệ đã nghĩ ra một cách.

Châu Bá Thông hỏi :

– Cách gì? Nói nghe thử!

Quách Tỉnh đáp :

– Suốt quãng đường chúng mình đã đi ngang, cả trăm dặm đường như vậy mà
không hề gặp một người nào, mười nhà trống rỗng cả mười, quả là một
chuyện lạ đời hết sức; không lẽ Cừu Thiên Xích và đám nữ tặc của mụ ta
thả cửa tác quái tại vùng này khiến nỗi dân không an cư lạc nghiệp? Đâu
có lý tình hình lại nghiêm trọng đến thế?

Châu Bá Thông vỗ tay đến “đét” một tiếng, nói :

– Đúng đúng! Vậy trong thời gian ba ngày này, trước sau gì mình cũng nên tìm một người vùng này hỏi cho ra lẽ.

Châu Bá Thông nói là làm ngay, lão liền dắt Quách Tỉnh đi ngay ra phía rừng.

Một già một trẻ, hai người âm thầm đi cả mấy chục dặm đường; họ đã tạt
ngang sáu bảy thôn trang, nhưng quái lạ không có một con vật sống nào
chứ đừng nói là người ta, chó gà cũng không có một con; Châu Bá Thông
nổi giận chửi đổng :

– Mẹ kiếp! Rõ quả là bãi tha ma thật, chẳng thấy một mống chó nào vậy?

Cả hai đến một rạch sông nhỏ; Quách Tỉnh chợt thấy một lu xách nước cạnh bờ sông, chàng đột nhiên nói :

– Châu đại ca, ở đây có người đấy nhé.

Châu Bá Thông ngạc nhiên :

– Chưa thấy nửa bóng người nào, chắc gì có ai?

Quách Tỉnh đưa tay chỉ ngay vào lu xách nước nói :

– Đại ca cứ nom cái lu xách nước còn mới và sạch này thì biết.

Châu Bá Thông nhìn xong, ghé vai Quách Tỉnh rằng :

– Hiền đệ khẽ tiếng một chút, ta có phương pháp nhử nó ra ngay.

Lão thấy một gò cao cách xa bờ sông, nơi đây có sẵn mấy cây cao lớn;
Châu Bá Thông dặn Quách Tỉnh đem ngựa giấu ngay, rồi cả hai leo lên cây
ẩn nấp; quả nhiên không bao lâu, phía đầu ngọn sông bỗng có một bóng
người hiện ra, nhưng là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, chỉ thấy nó
chạy tuốt ngay lại bờ sông, cầm lu xách nước, múc đầy nước; rồi nó ngước nhìn bốn phía, thấy không có ai, mới xách nước tung giò chạy như bay về lối đã xuất phát.

Vừa thấy có người, Quách Tỉnh cả mừng, tính nhảy xuống bắt để điều tra, nhưng Châu Bá Thông đã kịp ngăn lại khẽ nói :

– Vội gì, một đứa nhỏ như vậy, bộ sợ nó mọc cánh bay lên trời sao? Chúng mình cứ theo dõi nó xem nó đi đâu?

Quách Tỉnh nghe lời, cả hai rón rén tung mình lướt xuống theo sau thằng nhỏ.

Cước trình của thẳng nhỏ quả là mau, chớp nháy nó đã chạy cả hai dặm

đường, đến ngay một chân núi đất; nơi đây có một lỗ sâu hoắm, chỉ thấy
thằng nhỏ cúi đầu chui tọt ngay xuống; Châu Bá Thông hí hửng vỗ tay cười hà hà nói :

– Hà hà!… Đố thằng nhãi trốn khỏi tay ta.

Châu Bá Thông, Quách Tỉnh lại ngay miệng hố, chỉ thấy phía dưới tối om,
biết hang này khá sâu; Châu Bá Thông hít hơi từ đan điền lên, hét om
ngay xuống hang sâu :

– Bớ!… Lũ chuột nhắt trong hang, ổ chuột chúng bay đã bị ta khám phá
ra rồi! Vậy nếu khôn ngoan thì mau chui hết ra đây, may ra lão mở lòng
từ bi châm chước cho. Bằng trái ý, lão sẽ thân hành vào trong giết sạch
hết cả đám cho biết tay.

Tiếng hét oang oang lội ngay vào hang; chẳng lao lâu, sáu bảy người nông phu nối đuôi nhau run rẩy chui ra, có đàn ông đàn bà, cả thằng nhỏ vừa
rồi cũng có mặt; Châu Bá Thông thấy họ run sợ vậy, bật tiếng phì cười.

Đám người thấy Châu Bá Thông là người râu tóc bạc phơ tướng mạo hòa nhã, Quách Tỉnh cũng hiền từ, không có vẻ gì hung dữ, bất giác lấy làm lạ,
ai nấy ngơ ngác nhìn nhau; Châu Bá Thông thình lình quát :

– Giỏi lắm! Ngoan như thế lão sẽ không giết! Nhưng sao chúng bay còn không quỳ ngay xuống?

Cả đám lật đật quỳ ráo hết xuống một lượt. Quách Tỉnh thấy mặt mọi người tái mét, không nỡ tâm bèn nói :

– Các ngươi không phải là kẻ gian manh, vậy thôi đứng dậy hết đi, ông
anh ta đây là nổi tiếng nghịch ngợm, hay đùa cợt cho vui mà thôi, vậy
hãy đứng lên, đứng lên….

Mọi người mới yên tâm đứng dậy, rồi lại nghe lời Quách Tỉnh ngồi ngay
xuống đất; chàng thấy mặt mày mấy người xanh xao, chứng tỏ họ đã nhịn
đói mấy ngày, bèn lấy lương khô bên mình ra chia cho mọi người; đám
người thấy đối xử tử tế lại càng đâm ra ngơ ngác bàng hoàng; nhưng Quách Tỉnh đã lên tiếng hỏi :

– Nơi đây thái bình, đâu có loạn lạc cướp bóc gì, tại sao các ngươi lại trốn chui rúc nơi đây cực khổ như vậy?

Quách Tỉnh nói vậy, cả đám ngơ ngác nhìn nhau; về sau thằng nhỏ lanh lợi đáp :

– Thưa hảo hán! Chúng tôi nào có muốn trốn chui rúc như vầy đâu, nhưng
vì có đám cướp toàn đàn bà nên chúng tôi không thể nào không tạm ẩn
trốn.

Châu Bá Thông mắng ngay :

– Chỉ nói nhảm! Vũ trụ thanh bình, càn khôn yên ổn, sao lại có đàn bà làm quân ăn cướp?

Thằng nhỏ lại đáp :

– Thưa cụ, chẳng giấu gì cụ, xưa nay xóm chài lưới chúng tôi vốn sống
cảnh thanh bình, đừng nói là quân cướp cường bạo không hề có, mà cả đến
những tên trộm nhắt cũng chẳng hề xảy ra bao giờ; nhưng ba tháng trước
đây, gần nơi Vân Long sơn của bản huyện, chợt nhiên thấy xuất hiện đám
cướp toàn đàn bà…

Quách Tỉnh không đợi hắn nói hết lời, hỏi ngay rằng :

– Đầu đảng của đảng cướp đàn bà ấy có phải gọi là “Xích Tâm động chúa” không? Mà toàn đám không có một người đàn ông nào chứ gì?

Một người có tuổi bỗng lên tiếng :

– Thưa quan nhân, tại sao ngài rõ vậy?


Quách Tỉnh cười ngay rằng :

– Không những biết, mà tôi lại từng đánh nhau với chúng là khác.

Mọi người càng lạ lùng, người có tuổi lại nói :

– Quan nhân đã đánh nhau với chúng, chắc bản lãnh của quan nhân phải phi thường lắm; quả không giấu gì quan nhân, chính nữ chúa đảng cướp này là Xích Tâm động chúa, nhưng thực ra họ Cừu, còn tên chúng tôi chưa được
biết; khi tụi chúng mới tới Vân Long sơn, lập tức phát động ngay việc
cướp bóc, gặp nhà là đốt, gặp người là giết, các thôn trang bị đánh phá
tơi bời; hung hăng hết chỗ chê.

Châu Bá Thông xen ngay vào :

– Lũ quỷ cái mà cũng hung hăng thế, vậy lũ quan địa phương rút đâu hết
mà không can thiệp? Còn các quan lớn đui mù cả sao mà không biết lo việc trị an cho chu đáo?

Người có tuổi thở dài :

– Lão tiền bối đâu có biết, nói đến các bậc quan lớn chỉ đâm bực mình
thêm. Thoạt tiên thấy lũ cướp cái này quá lộng hành, cũng từng phái một
tên bộ quân Đô Đầu, dẫn năm trăm quan quân đến Vân Long sơn để tảo trừ
cái đám “cướp cái”. Nào hay trong tay nữ “quỷ cái” Xích Tâm động chúa
lại có cả đến bảy tám trăm người; và không đầy mười tàn nhang, đám quan
binh đều bị quân “quỷ cái” giết sạch hết ráo, và Xích Tâm động chúa còn
cho chặt hết năm trăm đầu lâu treo lủng lẳng hết nơi khu rừng dưới chân
núi; do đó mà kinh động hết những dân sống quanh trong chu vi năm chục
dặm, nên mới có cuộc bỏ làng bỏ xóm lánh nạn như vậy.

Quách Tỉnh mải suy nghĩ, người kia lại lên tiếng nói :

– Theo luật của Đại Tống, giết quan quân coi như kẻ tạo phản; Tri phủ
thấy tổn hại năm trăm binh mã nào đâu chịu để yên; quan Tri phủ đang
tính thảo công văn đi Nam Xương để xin động binh đến dẹp cướp, nào hay
vào một đêm trăng cao gió lộng, quan Tri phủ trong nha môn bỗng gặp
thích khách; nhưng thích khách quả cũng kỳ lạ, không giết hẳn quan tri
phủ, mà chỉ cạo nhẵn nhụi hết mặt mày râu tóc của quan; nhưng lại giết
chết một hơi mười ba tên nha dịch trong nha phủ, sau lưng mỗi nạn nhân
đều để lại một dấu bàn tay tím bầm; bởi cảnh tượng rùng rợn kinh hãi
vậy, quan tri phủ ngán sợ hết hồn vía luôn, không còn dám phái binh đi
tiễu trừ nữ tặc nữa, mặc sức cho chúng thả cửa vẫy vùng ngang tàng, đành vờ câm vờ điếc cho qua chuyện.

Châu, Quách nghe vậy, đoán ra kẻ hành thích chính là Cừu Thiên Xích; quả là một thủ đoạn dọa và uy hiếp cao tay!

Châu Bá Thông rằng :

– Do đó mà các ngươi phải bỏ làng xóm lánh nạn phải không?

Mọi người đồng thanh công nhận nói :

– Trên thực tế là lánh nạn, nhưng sự thực còn khốn đốn hơn thế nhiều.

Quách Tỉnh lại hỏi :

– Tụi nữ tặc đốt nhà giết người là hết mức rồi, bộ còn trò gì ghê gớm nữa sao?

Người có tuổi thở dài não nề :

– Nếu vung đao giết ngay người ta, chết cũng được đi. Nhưng ngán nhất là trò hành hạ dở chết dở sống!


Quách Tỉnh ngạc nhiên, Châu Bá Thông hỏi :

– Sao? Tụi nữ quái còn có trò hành hạ người ta nữa ư?

Người có tuổi bèn kể rõ trò hành hạ của Cừu Thiên Xích; Châu Bá Thông và Quách Tỉnh nghe xong, không ớn mà lạnh!

Thì ra con người của Cừu Thiên Xích tính tình quái dị vô thường, mụ có
tật “bạc đãi” ghê gớm (tức bệnh tâm lý biến thái ngày nay); hễ mỗi lần
càn quét vùng nào, thường hay giữ lại những mạng sống của các đàn ông
cường tráng, nhưng đám người này luôn luôn khổ hơn là chết; thì ra Cừu
Thiên Xích đã bắt đám đàn ông này phải cải trang ăn mặc theo lối đàn bà, từ lời nói cho đến cử chỉ phải bắt chước sao cho thật giống, nếu không
được sẽ bị đòn tàn nhẫn; sau khi thành thạo lề lối cử động của một người đàn bà, những anh chàng “lại cái” này bắt buộc phải lo những công việc
nặng nhọc hàng ngày; ngoài ra còn phải tuân lệnh nữ chúa vào rừng sâu
bắt cóc và rắn độc, nếu không đủ số đã giao trước y như rằng lại chịu
các trận đòn nát thịt ứa máu. Thôi thì đám người xấu số này tha hồ để
cho lũ nữ quái sai khiến hành hạ.

Quách Tỉnh chợt nghĩ: “Có lẽ trong số nữ binh ngày hôm qua đây thế nào cũng có đến già nửa số là ‘đực rựa’ giả dạng ‘đàn bà’.”

Châu Bá Thông bỗng nói :

– Thôi được! Bây giờ các ngươi cứ việc về làm ăn như cũ đi, nay ta đã
can thiệp chuyện gai mắt này rồi. Nói thật cho các ngươi hay, hôm qua
anh em chúng ta đã đánh con mụ quỷ cái họ Cừu rồi, từ nay nó sẽ không
dám hống hách quấy phá địa phương nữa đâu.

Mọi người nghe vậy cả mừng, hết lời cảm ơn rối lên.

Quách Tỉnh cười rằng :

– Châu đại ca nói khoác vừa chứ, chúng mình tuy thắng một trận đầu, nhưng nào đã thực sự thắng hết đâu?

Quách Tỉnh chợt lại quay sang các người dân bản xứ :

– Nhưng các ngươi cũng chớ có sợ, trong hai ba hôm tụi nữ tặc ấy chưa dám xuống núi làm dữ đâu, cứ yên chí về nhà đi.

Mọi người sửa soạn ra về, chợt Quách Tỉnh lại hỏi :

– Hãy khoan! Thế còn Vân Long sơn ở về hướng nào? Cách đây bao xa?

Mọi người ngạc nhiên về câu hỏi của Quách Tỉnh, nhưng họ cũng nói :

– Các ngài muốn đến Vân Long sơn sao? Ngọn núi ấy cách đây hơn bảy chục dặm đường, khá xa đấy.

Thằng nhỏ xách nước bỗng vỗ ngay vào ngực, hiên ngang nói :

– Nhị vị muốn tìm sào huyệt của mụ ăn cướp ấy ư? Có Long Ngưu cháu xin dẫn lối chỉ đường.

Quách Tỉnh lúc này mới biết thằng nhỏ tên gọi Long Ngưu, chàng mừng rỡ hỏi ngay :

– Thật đấy ư? Cậu nhỏ dám đưa chúng ta đến sào huyệt của quân nữ tặc sao?

Long Ngưu vội đáp :

– Có gì mà cháu phải ngán, mụ cướp là người, chúng ta cũng là người; nhị vị đã không ngại ra tay trừ ác, lẽ nào cháu lại không dám dẫn đường chỉ lối? Hơn nữa cháu đâu phải là kẻ sợ việc như ông quan tri phủ đâu…

Châu Bá Thông vỗ vai Long Ngưu khen lên khen xuống, khiến thằng bé cười
híp cả mắt lại vì sướng; bỗng nó lên tiếng nói với mấy người bàn xứ :

– Thưa các thúc và bá phụ, cháu xin dẫn nhị vị anh hùng này đi đây.

Dứt lời dẫn Châu, Quách đi ngay về hướng Tây bắc.

Trên dọc đường, vì chuyện trò giữa Châu Bá Thông và Long Ngưu, mới hiểu
cậu bé này từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ vô thân vô thích; từ lâu đi chăn trâu
cho dân làng sống qua ngày tháng vô vị; nay gặp được Châu, Quách có ý
muốn tìm một con đường sáng sủa hơn để tiến thân; Châu Bá Thông rờ đầu
Long Ngưu cười nói :

– Cậu có chí khí lắm, nay đã không nơi nương tựa, vậy hãy chờ chúng ta

quét sạch lũ cướp “quỷ cái” xong sẽ đưa cậu đến thành Tương Dương lo
chống cự quân Mông, cậu chịu không vậy?

Long Ngưu sướng điên người lên, chuyện trò mỗi lúc mỗi thắm thiết hơn;
chẳng bao lâu họ đi hết một ngày đường. Đến sáng hôm sau, Long Ngưu đưa
tay chỉ về một ngọn núi cao đằng xa nói :

– Thưa Châu lão gia và Quách đại hiệp, ngọn núi đằng xa ấy chính là Long Vân Sơn.

Quách Tỉnh “ừ” một tiếng rồi nói với Châu Bá Thông :

– Châu đại ca, chúng mình làm cách gì để lên núi?

Châu Bá Thông cười rằng :

– Chuyện cướp doanh đốt trại bộ hiền đệ còn chưa biết sao?

Quách Tỉnh cười rằng :

– Chuyện đâu phải dễ như Châu đại ca nghĩ vậy, kỳ này mình lẩn vào sào
huyệt của địch đâu phải là đi đánh nhau với Cừu Thiên Xích, chẳng qua là thăm dò xem thực lực của mụ ta ra sao…

Châu Bá Thông không để Quách Tỉnh nói hết, lên tiếng ngay :

– Không choảng nhau thì đâu có thú vui gì… Hiền đệ đi lấy một mình vậy!

Dứt lời Châu Bá Thông lo chuyện vãn với Long Ngưu, Quách Tỉnh đành do thám một mình.

Ngay tối đó, Quách Tỉnh đổi ngay bộ dạ hành y nhắm thẳng ngay Vân Long
sơn tiến bước; chàng giở hết những ngón khinh công phi hành thuật, chớp
mắt đã đến núi; thình lình trong lùm cây hiện ngay hai người quát hỏi :

– Ai vậy?

Quách Tỉnh biết ngay là nữ binh của Cừu Thiên Xích, song chưởn đánh ngay thế “Kháng Long Hữu Hối”; “bình bình” hai tiếng, hai nữ binh chết không kêu lên được tiếng nào.

Khi biết mình vừa đánh chết hai mạng, Quách Tỉnh thầm nghĩ: “Chết chửa!
Mình vô tình lại phá giới giết người rồi!”; ngơ ngác một chặp Quách Tỉnh lại nghĩ: “Những kẻ tàn ác không đáng sống, phải trừ chúng”; nghĩ vậy
Quách Tỉnh đâm khoan khoái trong mình, chàng tiến thẳng lên núi.

Không biết đã đi trong bao lâu, nhưng Quách Tỉnh đã thấy mình đạp chân
lên vùng đỉnh núi; tai chàng bỗng nghe những âm thanh “đen đét” vang
lên, tiếng gào thét kêu la thảm thiết; chàng giật mình, nghĩ thầm: “Có
lẽ đây là tiếng của kẻ bị nữ binh hành hạ đánh đập chăng?”. Chàng lén
men ngay về phía phát ra âm thanh thê thảm ấy, chớp mắt chàng đã đến một cái cửa sổ, khi lén nhìn vào trong chàng tức sôi người lên.

Thì ra bên trong phòng này đang treo tòn ten bốn người đàn ông, những mớ tóc giả đàn bà vẫn xõa ngang vai, hai tay bị treo bằng dây thừng lên
trần nhà; bên dưới năm nữ binh cầm roi da la hét quất chí tử, chúng thi
nhau quất hết roi này đến roi khác; chỉ nghe những tiếng roi vun vút,
tiếng thét rú rợn người; năm nữ binh vừa đánh vừa mắng :

– Rõ lũ chết toi, đã bảo cố gắng học sao cho giống đàn bà, thế mà ngu
hơn bò!… Bởi ngu quá nên Động chúa mới sai chúng ta đánh cho thiệt đau để cho lũ ngươi sáng dạ ra!

Quách Tỉnh bung ngay cửa sổ nhảy vào; cả năm nữ binh thấy có biến, cả đám kêu :

– Quân gian!…

Quách Tỉnh đã mở ngay thế “Kiến Long Tại Điền”, chưởng lực hút ngay hai
nữ binh ngã nhào vào lòng mình, còn một ngọn “Không Minh quyền” hất bung ra với lối “Hàng Long chưởng”; chỉ nghe hai tiếng “thình thịch”, cả hai nữ binh lưng bị va mạnh vào tường, miệng hộc máu tươi, chết giấc luôn
dưới chân tường.

Ba nữ binh còn lại thấy Quách Tỉnh lợi hại như vậy, đứa nào cũng toát mồ hôi lạnh; nhưng đến nông nỗi này khác nào như cưỡi trên lưng mãnh hổ,
bắt buộc phải đấu liều. Thế là một nữ binh vung roi nhắm đánh ngay sang
đầu Quách Tỉnh; nhưng chàng đã đưa tay nhanh như cắt, chụp ngay được
ngọn roi, ngầm vận ngay ba phần mười kình lực, hất ngược ngay roi về;
hai tiếng “pác! pác!” vang lên, hai mặt của hai nữ binh bị trúng roi, má sưng húp, răng bị gãy, máu cam chảy; còn chưa kịp kêu hai tiếng “ối
chao”, Quách Tỉnh bên này đã nhoáng mình sang, túm ngay áo hai nữ binh,
đưa lên thế “Đả thạch tầm lửa” (chọi đá tìm lửa); tội ngiệp cho hai nữ
binh, hai đầu húc vào nhau đến “bốp” một tiếng, thiên linh cái chạm
nhau, cả hai chết giấc luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.