Đọc truyện Hậu Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 14: Từ Minh cung Hoàng Dung lừa kế Anh Cô
Quách Tỉnh cũng cảm thấy lời bịa đặt của Hoàng Dung không được ổn thỏa lắm, Hoàng Dung vẫn tỉnh bơ cười hí hửng nói :
– Thử nghĩ coi! Chị là một người đàn bà, lẽ đương nhiên có thể cải trang thành cung nữ để sống yên ổn trong hoàng cung, còn Châu đại ca, dẫu sao cũng là người đàn ông, tuổi tác lại cao niên như vậy, không lẽ lại bắt
ông ta cải trang thành quan thái giám sao? Trong hoàng cung đã không
phải là nơi dung thân của ông ta lẽ đương nhiên ông phải lo chuồn đi nơi khác chứ! Ba hôm trước đây, tôi cùng đi chung thuyền với cha tôi từ Đào Hoa đảo đến Triết Giang, đổ bộ ngang cửa bể Ninh Ba và gặp ngay Châu
đại ca đang chạy hớt hải, khi cha tôi hỏi nguyên do gì mà đến nông nỗi
vậy, ông ta nói là “mụ oan gia”!…
Anh Cô nghe tới đây, hai mắt nổi đầy tia hung dữ, hầm hầm :
– Cái gì? Lão quỷ già ấy dám gọi ta là “mụ oan gia”!
Hoàng Dung lại cười rằng :
– Đã thế, ông ta còn nói: thứ đàn bà gì mà không biết xấu hổ, cứ lẽo đẽo đuổi theo ông ta như một cái đuôi, khiến cho ông ta lên trời thì vô lối đi, còn tìm Địa ngục thì không thấy cửa, nên đã chẳng ngần ngại gì để
đi báo danh xuống thủy tinh cung của Hải Long Vương cho yên phận. Cha
tôi nghe nói tội nghiệp đáng thương nên dặn vợ chồng tôi hãy đến Hàng
Châu trước, còn ông ta sẽ thân hành đưa Lão Ngoan Đồng về Đào Hoa đảo,
nào hay bà chị đây lại trốn trong lãnh cung như mèo lười đợi chuột ấy,
vậy không nực cười ư?
Anh Cô cũng là loại đàn bà khôn ngoan, nếu ở vào ngày thường, với những
lời nói của Hoàng Dung như thế, tuyệt không thể nào lừa nổi người ta,
nhưng đàng này Anh Cô trong suốt mấy ngày liên miên gần đây, tâm tình đã bị xáo trộn trầm trọng, đầu óc hỗn loạn không đâu, nên nghe lời nói của Hoàng Dung cũng hợp tình hợp lý lắm!
Phần cho rằng Châu Bá Thông có trốn trong cung cấm cũng quyết không thể
nào trốn kỹ được, suốt mấy đêm liền, mình đã mở cuộc lục soát hết tam
cung lục viện, vậy mà không hề thấy dấu tích Châu Bá Thông đâu cả, không lý lão đã nhân lúc mình chểnh mảng, chuồn đi rồi sao? Châu Bá Thông vốn có sẵn một mối ân oán với Hoàng Dược Sư, xưa kia lão vì được quyển “Cửu Âm chân kinh” tại Đào Hoa đảo nên bị Hoàng Dược Sư giam nhốt luôn mười
lăm năm trời trên đảo, nay lão có chạy đến Đào Hoa đảo để xin tỵ nạn
“tình”, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên gì.
Hoàng Dung thấy mắt Anh Cô chuyển liên miên, biết ngay đối phương đã mắc kế, nàng tươi cười rằng :
– Sự thật trăm phần trăm như vậy, còn tin hay không là do nơi bà chị, tôi còn bận việc, xin kiếu bà chị vậy!
Nói xong Hoàng Dung quay thân mình về, Anh Cô bỗng giang tay ra cản lại :
– Ranh con đi đâu? Hãy đứng yên cho ta!
Hoàng Dung le lưỡi làm mặt khỉ, rằng :
– Úi cha! Bộ bà chị còn muốn hàn huyên với tôi nữa sao? Nhưng rất tiếc tôi không rảnh.
Anh Cô nghiến răng nói :
– Ai thèm hàn huyên với ngươi? Nhưng ta bắt ngươi phải ở đây ba hôm với
ta, và phải chạy cho ta môn “Kỳ môn thuật số” cho ta, nghe rõ chưa?
Quách Tỉnh giật mình, Hoàng Dung nói phét quá độ, Anh Cô tưởng đâu là
thật, rõ thấy bày thêm chuyện rắc rối, chàng vừa tính mở miệng phân tỏ,
Hoàng Dung đã nghiêm nghị lạnh lùng nói :
– Hừ! Chị tưởng dễ hả? Về môn “Ngũ hành sinh khắc” và môn “Kỳ môn thuật
số” của cha tôi, vốn là một môn học tinh thâm ảo diệu vô ngần! Đừng nói
là ba hôm, dẫu cho ba mươi năm đi nữa chưa chắc bà chị đã hiểu được.. và bà chị ỷ vào bản lãnh gì mà đòi giữ tôi lại?
Anh Cô cả giận, cử ngay quyền cước nhắm ngay bả vai Hoàng Dung đánh tới.
Hoàng Dung cười khúc khích, đứng nguyên một chỗ không buồn tránh, đang
lúc ngọn quyền của Anh Cô sắp đánh trúng bả vai của Hoàng Dung, chợt
nàng sực tỉnh nghĩ: “Ấy nguy! Người ta đã mặc sẵn “Nhuyễn vị giáp” báu
vật của Đào Hoa đảo!” Anh Cô lập tức thu ngay thế về, nàng cũng là người tinh thao về nội công nên kình lực tuy phát ra nhưng cũng lập tức thu
ngay về được, nên đã tránh được sự va chạm với “Nhuyễn vị giáp” của
Hoàng Dung. Nhưng Anh Cô tuy thâu ngay tay bên trên về nhưng bên dưới đá hất chân đá ngay sau phía bụng dưới của Hoàng Dung!
Nào hay chân Anh Cô vừa rời khỏi mặt đất, một luồng cuồng phong ào ngay
từ phía cạnh lại, té ra Quách Tỉnh thấy Anh Cô đánh ẩu vợ mình như vậy,
chàng nổi giận khua ngay cánh tay trái, chưởng bên phải phạt ra một thế
“Kiến Long Tại Điền” (thấy rồng nơi ruộng) bửa hẳn sang eo “rắn nước”
của Anh Cô!
Anh Cô vốn không ngán gì Hoàng Dung nhưng lại kiêng nể Quách Tỉnh, nay
thấy Quách Tỉnh ra tay với mình, bất giác hoảng hốt cả kinh, lập tức
dùng “Nê Thu công” cuốn và quyện nhanh một vòng, thân hướng sang cánh
trái, bộ pháp nghiêng xéo hẳn, nhờ vậy Anh Cô mới tránh khỏi ngọn sát
thủ “Hàng Long thập bát chưởng” của Quách Tỉnh. Tuy vậy, bả vai bên cánh tay mặt đã rát như bị phỏng. Nên hiểu rằng công lực của Quách Tỉnh ngày nay đã tăng hẳn hơn xưa nhiều, nếu Anh Cô bị trúng hết đòn, dù không
chết đi nữa cũng bị trọng thương đến mức tàn phế suốt đời!
Anh Cô tự liệu sức mình chưa phải là đối thủ của hai vợ chồng người ta, đành tung ngược về phía sau, gượng cười đau khổ rằng :
– Hay lắm! Tôi chỉ là hạng đàn bà yếu thế cô thân, lẽ đương nhiên là
không sao đánh lại hai người, vậy nay ta đi ngay đến Đào Hoa đảo để tìm
lão phụ tình bạc nghĩa ấy… ở đây, ta cầu chúc cho vợ chồng ngươi “Bách phát giai lão, phúc thọ vô cương”. Chớ nên bước vào con đường bạc phước như ta đây… ta kiếu đây!
Dứt lời, Anh Cô nhún mình tung thân lên nóc điện, bay vèo ngay đi như một làn khói rời khỏi hoàng cung.
Quách Tỉnh nhìn theo bóng Anh Cô, khẽ thở dài nói :
– Tội nghiệp!
Hoàng Dung cười rằng :
– Có gì mà đáng tội nghiệp? Ai bảo không mở mắt nhận xét cho kỹ, đi mê
một ông Lão Ngoan Đồng như vậy cho khổ thân, nay em đánh lừa nàng đi Đào Hoa đảo, nhốt vài năm trời cho nàng lắng dịu lý trí, may ra cũng có ích cho nàng, em tin chắc, tối thiểu cũng không bị thác loạn điên khùng như Tây Độc Âu Dương Phong.
Bản tính Quách Tỉnh trung hậu, chàng không nghĩ như vợ vừa định mở miệng nói vài câu, chợt nghe tiếng binh đao choảng nhau đâu ngoài bức tường
hoàng cung xen lẫn cả tiếng hò hét ầm ỉ!
Quách Tỉnh kinh ngạc, vội nói với Hoàng Dung :
– Này em! Bên ngoài như có người choảng nhau!
Hai vợ chồng nhắm ngay hướng phát ra tiếng lộn xộn phi thân đi, cả hai
tung mình nhảy đứng lên đầu tường hoàng cung quả nhiên không sai, chỉ
thấy nơi giữa đường rộng rãi bên ngoài tường hoàng cung, Anh Cô đang
giao tranh với một đám người, số người vây quanh ấy cả thảy là sáu người đạo sĩ, chính là nhóm Toàn Chân lục tử, nào là Mã Ngọc, Lưu Xứ Huyền,
Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị và Khưu Xứ Cơ. Thì ra vợ chồng Quách Tỉnh
sau khi trừng phạt con trai của Thừa tướng Giá Tự Đạo ở Lâm An vô tình
đã gây đại họa và náo động xôn xao hết phủ Lâm An, quan phủ hữu trách đã lập tức hạ lệnh giới nghiêm toàn thành để tróc nã hung phạm. Nhóm Toàn
Chân lục tử nghe tin đành lủi thủi quay về khách sạn, họ không thấy vợ
chồng Quách Tỉnh, phần lại nghe người ta truyền khẩu hung thủ táo bạo
đánh bị thương nặng công tử của tướng quốc và mấy chục tên gia tướng lại là một thanh niên anh tuấn và một cô nương rất đẹp, chẳng cần đoán dông dài, Khưu Xứ Cơ đã biết ngay Quách Tỉnh Hoàng Dung đã gây nên họa.
Khưu Xứ Cơ dậm chân kêu khổ :
– Rõ đúng tuổi trẻ đầy máu nóng, con của tên Thừa tướng tuy đáng tội
song cũng không nên đánh quá tay như thế! Khổ thật! Sóng này chưa dứt,
sóng kia đã lại!…
Tới tối, Toàn Chân lục tử cũng chưa thấy vợ chồng Quách Tỉnh về, họ càng sốt ruột nóng lòng, không phải lo cho vợ chồng lọt vào tay của quan
quân triều đình, nhưng họ ngại Tây Độc Âu Dương Phong nếu lại đột ngột
xuất hiện trong lúc này thì khốn đốn. Khưu Xứ Cơ không sao chờ đợi được
nữa, bèn chủ trương mọi người cùng ra tìm kiếm, mọi người đồng ý. Toàn
Chân lục tử khởi hành ngay, khi họ vừa đến gần hoàng cung xui khiến sao
lại đụng độ ngay với Dư Anh Cô.
Vương Xứ Nhất nhận ngay ra Anh Cô đây là người hôm trước đã rượt đuổi sư thúc Châu Bá Thông của mình tại Ngưu gia thôn lập tức ung dung bước lại cất giọng quát :
– Khoan đi đã! Ngươi đã rượt sư thúc bọn ta đi đâu rồi?
Đối với nhóm Toàn Chân lục tử, Anh Cô chẳng có ác cảm gì nhưng cũng
chẳng hề quen thân với nhau, nhưng lúc này Anh Cô đang bực bội trong tâm tư nghe câu hỏi kém nhã của Vương Xứ Nhất khác nào như lửa cháy thêm
dầu, cũng hầm hầm thịnh nộ rằng :
– Rõ đồ mũi trâu có khác! Sư thúc Châu Bá Thông của ngươi đã bị “bà” đây làm thịt rồi, vậy lũ ngươi muốn báo thù cho sư thúc phải không?
Sau mấy câu nói không cần cân nhắc của Anh Cô, Quảng Minh Tử Xích Đại Thông của nhóm Toàn Chân lục tử cả giận quát rằng :
– Đồ yêu phụ! Với bản chút lản lãnh quèn mạt của ngươi mà cũng đòi giết sư thúc của bọn Toàn Chân này sao, hãu coi đòn đây!
Tiếng “đây” vừa dứt, tay trái vẽ môt quyền, quyền bên phải thoi mạnh về phía ngực của Anh Cô!
Xích Đại Thông vốn sở trường về kiếm nhưng nay thấy Anh Cô là đàn bà,
hơn nữa người ta lại tay không mình đâu tiện dùng kiếm, nên thuận tay
thoi ra một quyền, nào hay bản lãnh của Anh Cô âm nhu tuyệt xảo, quyền
của Quảng Minh tử đánh tới, nàng không hề nhúc nhích, chờ cho quyền của
đối phương đã chạm thân và sức còn chưa kịp phát ra hết ấy, bả vai cánh
trái Anh Cô khẽ thụt thấp xuống, nhanh như cắt, đưa tay ra một thế “Độc
Xà Xuất Động” (rắn độc vọt ra hang) túm ngay cánh tay Xích Đại Thông kéo giật ngay lại.
Xích Đại Thông cả kinh, tính cố sức rút về. Anh Cô cũng khăm vô cùng,
đột nhiên đổi thế kéo lui thành đẩy tới, rồi thình lình hất mạnh một
cái, “Bịch!” một tiếng, Xích Đại Thông ngã lăn một vòng dưới đất, cả mũ
đạo sĩ cũng văng tung tóe lăn lóc nơi mặt đất! Anh Cô hứ một tiếng lạnh
lùng cười :
– Đại danh lừng lẫy như Toàn Chân thất tử, sao mà lại ngốc nghếch đến cỡ đó? Rõ thật nghe danh không bằng thấy mặt!
Khưu Xứ Cơ vốn tánh nóng như lửa, nghe Anh Cô nói kháy vậy, làm sao chịu nổi, quát ngay :
– Yêu phụ chớ buông lời chanh chua!
Dứt lời phất luôn ống tay áo bào bên trái, phạt ngay về phía Anh Cô, cốt để địch để ý “thượng lộ” (mặt trên) nhưng tay mặt đã bay ngay ra một
chưởng, nhắm ngay bụng dưới Anh Cô đánh sang. Ngón đòn hư thực của
Trường Xuân tử được đánh ra một cách lanh lẹ vô cùng, nhưng võ công của
Anh Cô lại tự thành một phái riêng biệt hẳn, chỉ thấy bả vai khẽ nhoáng, cũng chẳng thấy nàng nhấc tay hay giơ chân gì, toàn thân nàng đã như
một luồng gió lướt nhanh về phía sau của Khưu Xứ Cơ, Trường Xuân tử kịp
nhận tiếng gió quay vụt thân lại bung ra một chưởng, ngọn này được mệnh
danh là “Hoành Ma Thân Vạn” (mài ngang cối xay). Anh Cô cúi ngay đầu
luồn ngay khỏi dưới nách Khưu Xứ Cơ trông không khác nào như lươn trườn
khỏi bùn vậy, chính đây là thân pháp “Nê Thu công” của nàng.
Trong lúc Anh Cô đang tránh đòn đánh bằng quyền, Khưu Xứ Cơ đã dùng ngay đến “Thiết cước” bung chân đá ngay hạ tam lộ của Anh Cô, nào hay Khưu
Xứ Cơ vừa nhấc chân đá ra, toàn thân Anh Cô đã vọt trước lên như một
vòng cầu, đồng thời quay tay phạt ngay ra một chưởng vào mặt Vương Xứ
Nhất, ngọn đòn nhanh như điện chớp. Ngọc Dương tử Vương Xứ Nhất vội né
mặt tránh đòn chưởng phong, nhưng vẫn bị các móng tay nhọn của Anh Cô
quệt trúng má, để lại mấy dấu cào đỏ trên mặt. Lúc này Lưu Xứ Huyền, Tôn Bất Nhị giận không thể tả, lập tức chia ngay ra thành tả hữu hai cánh,
song song chụp ngay vào thân Anh Cô!
Nào hay thân hình Anh Cô lanh lẹ như con rắn nước, nàng ung dung lướt
qua nhoáng lại trong những làn chưởng phong huyền ảo của nhóm Toàn Chân, cứ thấy sắp đụng tới thân Anh Cô là y như rằng lại bị người ta hóa giải ngay tức tốc. Nàng không những đã sở trường về lối đánh né tránh kình
lực của địch mà thỉnh thoảng còn ngang nhiên đột kích đối phương với các thế khá lợi hại, lắm lúc đi đến mức tàn bạo là khác. Toàn Chân lục tử
mặc dù ai nấy đã lo phần chiến của mình nhưng không làm gì nổi Anh Cô.
Khưu Xứ Cơ đang tính kêu gọi các sư huynh đệ lo lập ngay “Thiên quái Bắc đẩu trận” ra vây quanh Anh Cô vào giữa trận để đối phó với lối vèo
nhoáng vô địch của đối phương, rồi sẽ ra tay trừ địch thủ, bỗng trên đầu tường hoàng cung có người lớn tiến :
– Xin quý vị đạo trưởng hãy ngừng tay!
Tiếng nói không xa lạ, hóa ra là tiếng Quách Tỉnh. Khưu Xứ Cơ bất giác ngẩn người ngạc nhiên.