Bạn đang đọc Hạt Mưa Ngày Ấy – Chương 50 .4
Hạt mưa ngày ấy – Chương 05.4
“Hương Ly, cậu đã đi đâu vậy?”
Hương Ly ngẩng lên. Là Tùng Lâm. Cậu đi tìm cô.
“Tớ đi một chút việc ấy mà…”
Tùng Lâm nhìn những giọt nước mắt vương trên má cô là hiểu ngay, cậu ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc này hai người đang ngồi trên một cánh đồng hoa rất đẹp.
“Tớ hát cho cậu nghe nhé?”
“Hát à…?”
“Cậu thích nghe bài của cậu ấy không?”
“Ai?” – Hương Ly giật mình.
“Hoàng Vũ là một thiên tài mà, cậu ấy có thể làm bất cứ cái gì cũng được, đến sáng tác nhạc cậu ấy cũng làm được đấy. Có lần tớ nài nỉ cậu ấy sáng tác cho tớ một bài để tớ thể hiện, và giờ tớ vẫn chưa hát bài đó cho ai nghe cả. Cậu nghe không?”
Hương Ly im lặng thay cho lời đồng ý.
“Chẳng còn lối đi nào cho định mệnh hai ta
Nơi nào là nơi dành cho ký ức, dành cho những năm tháng bình yên?
Vào ngày đó bước chân ai chạy trên cánh đồng hoa
Với nụ cười tươi tắn, xinh xắn cùng biết bao niềm vui
Khi một hạt mưa rơi xuống
Tôi tìm thấy em trong biết bao giấc mộng
Em là ánh sáng mang lại bao nhiêu niềm vui trong cuộc đời tôi
Tôi cảm nhận được trái tim đó, trái tim khao khát được yêu thương
Và tôi muốn đến bên em, ôm chặt em trong vòng tay mình
Tôi muốn là ánh nắng khi cuộc đời em gặp những cơn mưa
Kể cả ánh mắt của em không quay về với tôi, tôi vẫn sẽ tin
Tin một ngày nào đó em đón nhận tình yêu này
Thời gian trôi đi, xoá nhoà biết bao nhiêu hạnh phúc
Có những giọt nước mắt đã rơi, có những niềm vui đã biến mất
Tôi lặng lẽ đi theo em, vẫn tiếp tục cố gắng lau khô giọt nước mắt ấy
Cười lên đi, vì cuộc sống này chẳng ai là hoàn hảo cả
Những khổ đau, những thử thách dẫu có đang chờ phía trước
Thì niềm tin đừng bao giờ dễ dàng dập tắt như một ngọn đèn trước gió
Hạt mưa ngày ấy, đem em đến cuộc đời tôi
Dẫu cho có bao nhiêu đau khổ, tôi vẫn sẽ chỉ chờ đợi một mình em
Tình yêu dành cho em chưa bao giờ nhỏ đi
Mà nó cứ bùng cháy, giống như một ngọn lửa nồng nàn yêu thương
Nếu có ngày nào đó em cảm thấy đau khổ, lại rơi nước mắt
Hãy để tôi đến bên em vào khoảnh khắc ấy
Tôi sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, và yêu em
Tôi chỉ là một hạt mưa vô hình
Sẽ rơi vào trái tim em cũng vô hình như thế!”
Bài hát ấy lại được hát một lần nữa. Đó chính là ngày mà người con trai ấy sẽ trở về với thiên đường kia mãi mãi.
Bài hát có cái tên “Hạt mưa ngày ấy”…
Mọi người mặc áo màu đen, lặng yên trong tiếng nhạc, tiếng ca da diết của Tùng Lâm. Ai cũng khóc, nhất là dì Hoàng Vũ, rồi đến Tú Phong đã cố gắng lắm vẫn đỏ hoe đôi mắt. Chỉ có cô gái ấy vẫn không khóc. Mặc cho bài hát vẫn vang lên đầy xúc động, cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt. Ai tốt thì bảo cô mạnh mẽ, ai xấu thì bảo cô vô cảm. Nhưng cô không quan tâm. Cô vẫn không khóc, ngay cả lúc ngọn lửa đó đã cháy bùng. Ngọn lửa cháy đi hết những gì đau khổ trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu thiếu niên ấy, và mang linh hồn cậu bay đi. Chỉ còn lại tro tàn trong chiếc bình màu trắng.
“Hương Ly này…” – Hương Anh cầm cái bình ra chỗ Hương Ly.
“Hương Anh cầm đi!” – Hương Ly nói – “Cậu hãy tự tay an táng cho anh ấy.”
“Giờ chúng ta đến đó à?”
“Ừ!”
Chiếc xe ô tô đưa họ đến bờ biển – nơi mà Hoàng Vũ muốn đến lúc ra đi. Hôm nay trời ảm đạm vô cùng, những hạt mưa lại rơi, gió thổi thấy lạnh. Bờ biển phẳng lặng, dường như biển cũng biết buồn trước sự ra đi của con người.
Hương Anh cầm chiếc bình tro đi ra bờ biển. Cô đeo găng tay. Cuối cùng cô vẫn được an táng cho người con trai cô yêu. Cô thả tro cậu ra biển. Gió và biển đã đưa cậu về nơi vĩnh hằng – nơi mà cậu sẽ được hạnh phúc, không còn cuộc đời đầy khổ đau và giông bão.
“Vĩnh biệt anh…” – Hương Anh nghẹn ngào – “Em sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này!”
Liệu ở nơi bầu trời cao kia, anh có nghe thấy lời em nói không?
Và lúc đó, không ai để ý là Hương Ly không có ở đó. Cô không chứng kiến cảnh an táng của Hoàng Vũ. Cô một mình đi đến nơi đó.
“Cô thuê khách sạn ạ?” – Ông chủ hỏi.
“Không, cháu chỉ vào…xem một tí được không…?”
“Ơ không được…” – Ông chủ toan từ chối nhưng thấy ánh mắt buồn của Hương Ly thì động lòng – “Vậy cô lên nhanh rồi xuống nhé!”
Hương Ly gật đầu rồi đi lên căn phòng đó. Không có ai thuê cả. Cô một mình bước vào trong. Căn phòng sao trống vắng và lạnh đến thế này?
—-
“Về phòng anh thay quần áo đi nhanh lên, cảm lạnh bây giờ!”
“Phải ở phòng riêng hả?”
“Chứ còn gì! Đừng có lấy cớ không có tiền thuê thêm cái phòng khác để ở đây giở trò đấy.”
“Giở trò gì?” – Hoàng Vũ cười gian xảo.
“Ờ thì trò…”
“Trò gì thế? Anh muốn biết cái trò đó lắm, anh ngây thơ quá chẳng biết trò gì cả.”
“Muốn chết lần nữa à??” – Cô lao đến.
Nhưng nước từ người cậu chảy xuống làm trơn sàn, cô chạy nhanh quá nên trượt ngã. Như một phản xạ, Hoàng Vũ đỡ lấy cô nhưng chính cậu cũng bị trượt ngã và cả hai ngã cả ra sàn. Hương Ly nhắm tịt cả mắt:
“Á đau quá, u cả một cục rồi!” – Cô mở mắt ra định cho cậu một trận…
…thì bắt gặp ánh mắt của cậu.
Ánh mắt ấy nhìn cô tưởng như không hề chớp, cô lặng đi, như mình bị cuốn vào cái nhìn đầy mê hoặc đó vậy. Chưa bao giờ cô nhìn Hoàng Vũ gần như thế này, đôi mắt tuyệt đẹp mà cô chỉ nhìn từ xa nay lại càng được nhìn rõ hơn. Đôi mắt buồn, đẹp đến mê hồn ấy đang nhìn cô. Cô thấy xấu hổ, định quay đi…
…thì bờ môi đó đã cúi xuống chạm vào môi cô.
Cô ngỡ ngàng, Hoàng Vũ làm cái gì thế này? Cô định đẩy cậu ra nhưng cậu đã đè chặt hai tay cô khiến cô không nhúc nhích được. Nước mưa từ tóc cậu rơi xuống mặt cô ướt lạnh cả mặt, nhưng cô thì nóng ran người bởi nụ hôn này. Cậu đã mấy lần hôn cô nhưng chưa có nụ hôn nào như thế. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng rồi nồng nàn, mãnh liệt một cách cháy bỏng, như mọi tình yêu của Hoàng Vũ đã phải chôn trong người giờ được bùng cháy ra vậy.
—
Hương vị ngọt ngào ấy vẫn vương trên môi cô. Cô đưa tay lên chiếc vòng hải âu mà cô vẫn đeo. Nó là minh chứng cho tình yêu của cậu dành cho cô. Cả đời cô chưa gặp ai yêu cô đến như thế. Giá như…giá như…mọi thứ chỉ là “giá như” thôi, giá như thời gian kia quay trở lại, để cô được đáp lại tình cảm ấy…
“Ngồi một mình trong căn phòng cô đơn lặng vắng
Mọi thứ dường như đã chấm dứt…chấm dứt thật rồi…
Câu chuyện đôi ta giờ đã trở nên vô nghĩa
Lời chia tay anh nói ra quá dễ dàng
Một lỗi lầm là đủ hối hận vô cùng
Chẳng có ai hoàn hảo trong cuộc sống này
Dù em đã cố gắng thanh minh
Dù em có nói gì thì vết thương lòng cũng không thể lành lại được nữa”
Cô đi ra ngoài. Đi thật chậm. Cô cảm nhận ở chỗ nào cũng thấy bước chân của Hoàng Vũ đi theo cô. Nhưng khi cô ngoảnh lại, cô chẳng thấy ai nữa! Cô đi ra biển. Biển thật rộng lớn và mênh mông so với bóng dáng nhỏ bé của cô. Mái tóc cô tung bay trong gió chiều. Bầu trời kia sao bao la quá vậy, anh đang ở nơi nào? Anh đang ở nơi đâu mà em chẳng tìm được anh nữa? Cô ngẩng lên nhìn đôi chim hải âu đang bay về nơi mặt trời rực đỏ, đôi chim ấy có nhau, còn cô thì bơ vơ một mình. Hoàng Vũ không còn bên cô nữa. Ngay tại chỗ này, chỉ mới hôm ấy thôi cậu còn ôm chặt cô, thì thào với cô những lời yêu thương. Còn giờ đây, người cô chỉ thấy lạnh dần vì không còn hơi ấm của cậu nữa. Vòng tay ấm áp và cả thân hình cao lớn của Hoàng Vũ hôm đó như đã bảo vệ cô, che chở cô thật sự. Cô nhận ra, cô yêu Hoàng Vũ rất nhiều. Tình yêu đến muộn màng, nhưng đúng là cô yêu cậu. Cô biết mình có lỗi với Tú Phong vô cùng, nhưng tại sao cô không tránh được tình cảm với Hoàng Vũ? Càng tránh xa, càng sợ hãi thì càng thêm yêu thương. Cô không biết tình cảm của cô với Tú Phong nhiều hơn hay tình cảm với Hoàng Vũ nhiều hơn, chỉ biết giờ đây, cô ân hận, đau đớn, xót xa. Chỉ vì những sự ích kỷ nhỏ nhen, chính cô đã đánh mất người mà giờ đây cô nhận ra cô đã yêu. Mặc dù biết nếu cậu ra đi, đó là sự giải thoát cho cuộc đời khổ đau của cậu, nhưng cũng là tại cô. Nếu không phải vì cô thì Tuấn Hoàng đã không như vậy, và không có biết bao bi kịch xảy đến. Nhưng tại sao định mệnh lại khiến cô gặp Hoàng Vũ ngay từ khi sinh ra, để cuộc đời cô gắn với cuộc đời cậu, và rồi giờ đây chia xa như thế? Cô không khóc, vì trái tim cô vỡ tan rồi, cô khóc làm sao được nữa đây? Ai tha thứ cho cô? Ai giúp cô làm lại từ đầu? Bao nhiêu năm giông bão như vậy mà cô chỉ nhận được kết thúc như thế này sao?
“Em sẽ bước lên cỗ máy thời gian
Nếu em có thể gặp lại anh, em chẳng còn ước muốn gì hơn
Trước khi những kí ức đôi ta nhạt nhoà theo làn mây khói
Em cần có cỗ máy thời gian
Thật sự cần một cỗ máy thời gian”
Cô nhìn ra chân trời. Mặt trời đang lặn. Lặn rất nhanh. Cô chợt thấy bóng hình ai trong mặt trời ấy…Là anh sao? Là anh đang ở nơi đó sao Hoàng Vũ? Anh vẫn ở đây với em sao? Nhưng mặt trời cứ lặn mỗi lúc một nhanh! Cô hoảng hốt, đứng bật dậy và chạy theo mặt trời, chạy theo ảo ảnh mà cô nhìn thấy đằng kia.
Cô chạy dọc bãi biển, chạy mãi, chạy mãi, chỉ để đuổi kịp mặt trời, không, là đuổi kịp Hoàng Vũ! Cô nhìn thấy cậu, cô sợ nếu như bóng đêm phủ xuống thì cô sẽ không được nhìn thấy cậu một lần nào nữa.
Mặt trời đừng lặn được không? Thời gian không thể dừng lại sao?
“Khi em cô đơn thời gian trôi qua thật chậm
Sự trừng phạt này sao nặng nề đau đớn đến thế?
Những lời cuối cùng anh đã nói với em ngày ấy
Giờ đây vẫn không ngừng vang vọng bên tai khiến trái tim em vẫn tổn thương vô cùng!
Chỉ một lỗi lầm, chỉ một lần hối hận
Dù em quá ích kỉ nhưng đó là vì em quá yêu anh, yêu anh thật nhiều!”
Mặt trời vẫn cứ lặn xuống thật nhanh, ánh nắng nhạt nhoà của hoàng hôn sắp tắt rồi.
Cô vẫn chạy, cô không muốn đánh mất.
Tại sao? Tại sao số phận vẫn luôn cứ trớ trêu như thế?
“Nếu có thể vượt qua không gian và thời gian
Giá mà em có thể gặp lại anh
Giá mà chúng ta cùng có chung một suy nghĩ
Thì giờ đây đôi ta đã không phải hối tiếc nữa!”
Đừng mà mặt trời! Xin đừng lặn! Đừng mang anh đi!
Cô chạy lên mỏm đá cao, giờ cô không thể chạy đi được nữa. Mỏm đá cao ngất vẫn không thể để cô với đến mặt trời được.
Và cuối cùng, mặt trời lặn, ánh sáng và cả hình ảnh Hoàng Vũ biến mất dưới mặt biển. Chỉ còn để lại chân trời đỏ rực màu máu. Đôi chân cô gái dường như bất lực. Trái tim đã vỡ tan lại càng tan vỡ hơn. Anh đi thật rồi sao? Anh mãi mãi không quay lại thật rồi sao?
“Đừng bỏ em mà, Hoàng Vũ…” – Cô nghẹn ngào cay đắng, bật khóc những giọt nước mắt tưởng đã cạn khô.
Nếu không có anh, em sống thế nào được nữa?
Cô không thể sống mà không có Hoàng Vũ. Cô nghĩ đến Tú Phong. Cậu cũng đã chịu đau khổ vì cô quá nhiều. Cô không muốn cậu đau khổ, cậu xứng đáng có người con gái khác ở bên thay cô!
Hương Ly lao ra phía trước mỏm đá, và nhảy xuống…
Biển xanh sâu thẳm kia sẽ đưa cô về với Hoàng Vũ…
“Em sẽ lên cỗ máy thời gian
Nếu em có thể gặp anh lần nữa, em sẽ chẳng ước muốn gì hơn
Trước khi kỉ niệm đôi ta phai nhòa
Trước khi tất cả trôi sâu vào quên lãng
Hãy cho em một cỗ máy thời gian
Cho em một cỗ máy thời gian
Hãy mang cho em một cỗ máy thời gian”
(Time Machine – Girls’ Generation (SNSD))
PẶP! Một cánh tay bỗng từ đâu lao ra, nắm kịp lấy tay Hương Ly khi cô vừa nhảy xuống. Cô giật mình mở mắt ngẩng lên:
“Hương Ly, cậu điên à? Không được làm như vậy!”
“Hương Anh, bỏ tớ ra!”
“Cậu định chết sao? Cậu không còn cách nào khác ngoài chết à?” – Hương Anh hét lên.
“Tớ không thể sống để khiến mọi người đau khổ vì tớ nữa.”
“Thế cậu nghĩ cậu chết thì người ta hết đau khổ à???” – Hương Anh hét lên – “Tớ cũng muốn chết, muốn đi theo anh ấy, nhưng tớ không muốn làm thế là vì ai cậu biết không? Vì cậu đấy! Trên đời này tớ chưa có người bạn nào mà tớ mến như cậu! Chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm, tớ làm sao để cậu đau khổ được? Mặc dù tớ yêu anh ấy, tớ muốn giành tình yêu của anh ấy nhưng tớ không muốn cậu phải đau khổ! Hương Ly, cậu không thể nghĩ tốt hơn được sao? Cậu phải mạnh mẽ lên chứ, đồ ngốc! Anh ấy chết là vì cậu, anh ấy muốn cậu sống, không phải là để cậu chết theo anh ấy!”
Hương Ly rưng rưng nước mắt nhìn Hương Anh:
“Cám ơn Hương Anh, cậu là một người con gái tốt, và tớ không xứng làm bạn của người tốt như cậu. Để tớ đi!”
“Này, cậu mà nhảy xuống thì sẽ kéo theo tớ đấy, cậu nghĩ sao hả? Cậu cũng muốn tớ chết cùng cậu sao?” – Hương Anh đe doạ.
Quả nhiên là đúng thế thật, Hương Anh không thể giữ được Hương Ly lâu, người cô bắt đầu lao ra phía trước.
Nhưng Hương Ly không hề phản ứng gì, cô cười buồn:
“Tớ luôn mong bạn của tớ hạnh phúc, thế thôi…”
“Cậu…”
“Xin lỗi, Hương Anh!”
Ngay lúc Hương Anh không kịp để ý như vậy, Hương Ly đẩy mạnh tay của Hương Anh ra, và rơi xuống biển…
(4) Ngày nào nắng quay về?
“Này, cậu mà nhảy xuống thì sẽ kéo theo tớ đấy, cậu nghĩ sao hả? Cậu cũng muốn tớ chết cùng cậu sao?” – Hương Anh đe doạ.
Quả nhiên là đúng thế thật, Hương Anh không thể giữ được Hương Ly lâu, người cô bắt đầu lao ra phía trước.
Nhưng Hương Ly không hề phản ứng gì, cô cười buồn:
“Tớ luôn mong bạn của tớ hạnh phúc, thế thôi…”
“Cậu…”
“Xin lỗi, Hương Anh!”
Ngay lúc Hương Anh không kịp để ý như vậy, Hương Ly đẩy mạnh tay của Hương Anh ra, và rơi xuống biển. Hương Anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy tay Hương Ly buông ra khỏi mình. Cô sững sờ, bàng hoàng! Cô đã để tuột tay Hương Ly! Cô không cứu Hương Ly được! Tại sao? Tại sao Hương Ly lại yếu đuối như vậy chứ? Hương Ly không nhận ra điều gì tốt hơn là một cái chết sao????
Hương Ly không nghe thấy những suy nghĩ đó của Hương Anh được nữa. Cô lao thẳng xuống, mặt biển sâu thẳm kia đang chờ đợi và nuốt chửng cô. Cô nhắm mắt, xung quanh chỉ nghe tiếng sóng biển và gió. Cô sẽ chết, đến lúc đó thì mọi chuyện mới thực sự kết thúc. Chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa, chẳng còn gì phải vấn vương nữa…
“Hương Ly!!!!”
Có ai gọi cô.
Gọi từ trên cao kia. Nhưng không phải Hoàng Vũ.
Ai gọi cô? Ai đang gọi cô vậy? Cô mở mắt, qua dòng nước mắt mờ nhoà cô thấy một ánh sáng loé lên trong bóng tối…
TÙM! Cô rơi xuống biển ngay khi vừa nhìn thấy ánh sáng đó.
Sóng biển vùi cô xuống sâu, nước đã áp đi mọi không khí của cô. Cô không thở được nữa. Càng xuống sâu thì cô càng không thở được, cô quằn quại vùng vẫy trong nước biển. Hoá ra khi chết đi đau đớn thế này sao? Cảm giác không thở được, thấy mình yếu dần đi trong nước, không còn nhìn thấy bầu trời đầy nắng trên cao kia nữa…Đây là phút giây chết sao? Hương Ly không thể bơi lên được nữa vì lực nước đã kéo cô xuống, sức cô yếu dần. Thôi cũng được, hãy xem đây là kết thúc của cô. Hãy để biển xoá hết đi những đau khổ, hãy để biển làm tan đi trái tim đã vỡ nát này…
Cô định nhắm mắt, buông xuôi mình, thì bỗng có ánh sáng loé lên trong đáy biển đen ngòm…
Ai vậy? Ai đã nhảy xuống biển cùng cô vậy?
Người đó lao về phía cô. Người đó nhìn thấy cô trong bóng tối của đáy biển. Và bàn tay người đó đỡ lấy cô. Khó thở lắm rồi, không thể chịu được nữa, tưởng rằng đã chết rồi, nhưng đến lúc này vẫn còn có ai ở cạnh cô thế? Cô mở mắt ra, thấy đôi mắt ấy sáng hẳn lên trong màu đen của biển. Đôi mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương này, là của…
Là anh sao? Tú Phong, có phải là anh không?
Sao anh lại ở đây? Anh đang bị thương cơ mà, anh phải ở trên kia chứ? Sao anh lại nhảy theo em? Có phải trong phút giây cuối cùng em lại nhìn thấy ảo ảnh không? Chắc là vậy rồi, đến lúc ra đi em lại nghĩ về anh sao? Tú Phong, anh có biết em yêu anh thế nào không? Em thực sự rất yêu anh, yêu anh nhiều vô cùng, em yêu anh từ lâu lắm rồi, chỉ là em có lỗi với anh. Em không thể dành trọn cả trái tim này cho anh, anh thấy em ích kỷ không? Em có lỗi với anh thế mà anh vẫn yêu em, anh có biết em dằn vặt thế nào không? Em sẽ chết vì hạnh phúc thực sự của anh. Anh hãy sống hạnh phúc nhé, dẫu sao khi chết em lại nhìn thấy anh thế này là đủ rồi, mặc dù cho đó chỉ là ảo ảnh thôi…
Nhưng, không phải là ảo ảnh!
Mọi suy nghĩ của cô bị cắt ngang ngay lập tức. Bóng người ấy không phải ảo ảnh, vẫn ôm chặt lấy cô, và làn môi của ai kia áp lấy môi cô, truyền cho cô hơi thở. Người ấy vẫn thở được, và cô nhận được hơi thở đó. Cô thấy mình dần thoát ra khỏi cái chết. Cơ thể lạnh ngắt của cô nóng dần lên. Bờ môi của người đó không rời khỏi cô, người ấy hôn cô. Một nụ hôn níu kéo cô lại từ tay thần chết. Nước biển mặn và lạnh vô cùng, chỉ có nụ hôn của người ấy cứ ấm áp dần lên. Cô nhìn thấy bờ vai của người đó chảy máu, máu lan ra khắp biển, nhưng người đó không đau nữa. Người đó chỉ cần có cô, vẫn cứ ôm chặt cô, và hôn cô. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô nhận ra mình quá ngu ngốc khi quyết định chết đi! Cô quên mất người ấy, dù cho cô yêu Hoàng Vũ, thì tình yêu vẫn chưa là đủ. Cô nhận ra ở bên người đó, cô còn có những tình cảm khác, có thể tình yêu với người đó không mãnh liệt như với Hoàng Vũ, nhưng người đó mới là người quan trọng nhất với cô. Ngay trong lúc cô định chết, người đó đã nhảy xuống cùng cô, dù cho người đó có thể chết theo cô, nhưng người đó sẵn sàng vì cô mà làm tất cả, chỉ vì một điều duy nhất là được ở bên cô mãi mãi…
“Tú Phong…” – Cô gọi tên cậu trong suy nghĩ, cô không nói được.
Cậu nghe rồi. Cậu biết cô đang gọi cậu. Cậu ôm chặt cô hơn, ôm cô lao xuống đáy biển. Cô ở đâu, cậu sẽ ở đó. Cậu sẽ không để cô ra đi, rời xa cậu dù chỉ một lần nào nữa! Chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ xa nhau phải không?
Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, như một ngọn lửa sáng rực cả biển đêm đen…