Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 18 .9


Bạn đang đọc Hạt Mưa Ngày Ấy – Chương 18 .9

Hạt mưa ngày ấy – Chương 02.09
“Thông báo là tiết này cô Hoà đi họp, cả lớp ngồi làm bài luyện tập trong sách giáo khoa.” – Lớp trưởng lớp 10E cao giọng – “Nhưng mà tội gì chúng ta phải làm nhỉ? Đập phá một bữa đi!”
Tức thì cả lớp đồng thanh:
“Đập phá luôn!!!”
Và sau đó là một cảnh hỗn loạn chưa từng thấy. Học sinh coi bàn ghế như sàn nhà, thản nhiên đứng lên, đuổi nhau trên bàn. Lũ con gái thì lên phá tan cái bảng chỉ bằng mấy viên phấn vẽ nhăng vẽ cuội kín đặc bảng, nhưng họ cảm thấy việc này vui hơn bao giờ hết. Lũ con trai thì đuổi nhau, ném đồ đạc tứ tung, ăn uống, bày rác khắp phòng. Đến BOD cũng nghịch ngợm chẳng kém, hiền nhất là Thiên Duy ngồi ném đồ đạc cho lũ bạn, Bảo Nam thì đứng lên bục giảng nhảy điệu “Monkey Style” rầm rầm đến tưởng sập sàn, Tùng Lâm vì phải thực hiện lời hứa ban nãy với cả trường nên hát inh ỏi, giọng hát cậu rất hay nhưng hát cái bài nhạc bốc nên ầm ĩ vô cùng. Các lớp khác cũng đâu kém gì, cũng ồn ào cả, có giáo viên hay không đối với trường B. chẳng là gì hết. Chỉ duy nhất có Hương Ly ngồi yên lặng, chăm chú với mấy bài toán khá là hóc búa nhưng cô không tỏ thái độ gì, kể cả lớp ồn ào đến mấy cũng đều không ảnh hưởng gì đến cô. Kiều Diễm kinh ngạc:
“Này quậy tí đi chứ, học nhiều là dở hơi bây giờ!”
“Cậu có học đâu mà biết dở hơi?” – Hương Ly lên tiếng.
“Cái gì mà tôi không học, tôi cái gì mà chẳng biết!”
Hương Ly cười thầm, con bạn này trông xinh đẹp và ranh ma vậy mà chẳng khôn chút nào, chỉ muốn lên mặt với mình đây mà. Kiều Diễm nào có biết Hương Ly thông minh chẳng kém ai.
“Cái gì chẳng biết thì giải hộ tôi bài toán này với, tôi thấy khó quá à.” – Hương Ly đẩy quyển sách ra cho Kiều Diễm.
“Có gì mà không được nhỉ, xem tài tôi đây!”
Kiều Diễm cầm quyển sách lên nhưng chỉ vài giây sau khi đọc đề bài cô bạn đã hoa mắt chóng mặt, không hiểu gì luôn. Bài mà Hương Ly đưa là thuộc dạng nâng cao, gì chứ cô ta đến cái cơ bản còn chưa biết cơ mà.
“Sao? Có giải được không?”
“Để yên, tôi sẽ không chịu thua bài này đâu!”
Kiều Diễm căng mắt vào bài toán cố tìm lời giải, nhưng làm sao cái đầu rỗng của cô ta có gì mà làm được cơ chứ?
“Làm được không?”
“Ơ thì…Bài này khó quá, cả lớp chẳng ai giải được đâu!” – Cô ta gắt.
“Thật sao?”
“Để tôi chứng minh cho cậu xem! Cả lớp, dừng!”
Tiếng của Kiều Diễm làm cả lớp im luôn. Ái da lừa được cú đầu tiên, lớp này im đi yên tĩnh quá!
“Lớp mình ai giải được bài toán này?” – Kiều Diễm giơ quyển sách lên.
Ai nấy tò mò lại gần coi đề bài, nhưng chỉ vài giây là đều lắc đầu quầy quậy.
“Thiên Duy, cậu làm được không?”
“Chịu thôi, tôi chỉ làm được mấy bài cơ bản chứ nâng cao tôi bó tay.”
“Tùng Lâm?”
“Bó tay chấm nét!”
“Bảo…” (Ý nói Bảo Nam).
“Ấy đừng hỏi tôi, tôi xưa nay chỉ biết nhảy nhót chứ toán tôi ngu lắm!”
Kiều Diễm đắc thắng quay lại:
“Đấy thấy chưa, làm gì có ai làm được bài này đâu mà cậu hỏi!”
“Chắc đấy chứ?” – Bỗng Hương Ly cười.
“Chắc…” – Kiều Diễm nói nhưng vẫn hơi ngờ ngờ vì Hương Ly có vẻ có ẩn ý gì đó.
Hương Ly giật lấy quyển sách rồi đi thẳng xuống chỗ Hoàng Vũ đang mải chơi game trên điện thoại. Nhìn thấy Hoàng Vũ, Kiều Diễm mới ớ ra vì ban nãy cô quên cậu.
“Thiên tài, làm được bài này chứ?” – Hương Ly đặt cuốn sách xuống bàn thật mạnh để Hoàng Vũ ngẩng lên.
Hoàng Vũ bực dọc vì đang mải ván game hay, nhìn lướt bài toán một cái rồi khó chịu:

“Đã hỏi thì hỏi cái bài nào khó tí đi chứ, hỏi cái bài mẫu giáo cũng làm được này làm gì? Suy nghĩ đi!” – Rồi chơi game tiếp.
Hương Ly quay lại cả lớp đang nghệt mặt ra, cô mỉm cười nhìn Kiều Diễm:
“Thế nào? Cậu bảo chẳng ai làm được mà? Vậy mà không chỉ có cậu ta mà trẻ mẫu giáo cũng làm được đấy.”
“Ơ…ơ…” – Kiều Diễm tức nhưng không làm gì được – “Thế bài đó làm thế nào chứ?”
“Phải suy nghĩ thôi! Ai thích ra đây tôi giảng cho!”
“OK liền!” – Cả lớp cũng đồng thanh, quên cả việc đang làm vì ai cũng muốn biết bài toán đó làm thế nào.
Tất cả đi ra chỗ Hương Ly, cô mỉm cười đi theo. Bỗng có bàn tay nắm lấy tay cô kéo giật cô về phía sau. Cô ngã vào người Hoàng Vũ, gương mặt cậu đang ở ngay trước mặt cô khiến cô giật mình.
“Cậu làm cái gì thế?” – Cô tức giận ngồi dậy.
Nhưng Hoàng Vũ vẫn giữ chặt cô lại:
“Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Là gì là sao?”
“Mải game quá nên tôi không để ý, nhưng giờ thì tôi nghe thấy rồi đấy.”
“Nghe cái gì chứ?”
“Ai cũng có thể là một thiên tài!” – Hoàng Vũ bỗng đột ngột buông một câu.
Hương Ly sững người. Sao câu nói này…quen quá vậy…?
Câu nói ấy cô đã từng nhớ, và đã từng nói. Nhưng là lúc nào? Lại thuộc về nơi ký ức đang bị đánh mất của cô sao? Đừng, đừng chứ! Đừng bắt cô phải nhớ, cô muốn nhớ lắm, nhưng nhớ thì cô sẽ đau đớn, không tài nào nhớ được! Cô ôm đầu, rơi vào tâm trạng hoảng loạn.
“Sao, có nhớ không? Cậu đã nói tôi là gì?”
“Đừng, đừng hỏi nữa, cậu đừng hỏi!”
“Hương Ly, cậu dám bảo cả lớp tôi không được chơi mà phải ngồi học, phải suy nghĩ, vậy cậu có biết suy nghĩ không? Suy nghĩ đi xem nào, hahahaha!!!!”
Hương Ly hoảng sợ trước tiếng cười của Hoàng Vũ, cô ôm đầu chạy vụt ra khỏi lớp, cố để xua đi tiếng cười độc ác đó. Nhưng nó cứ văng vẳng bên tai cô, càng chạy thì tiếng cười đó càng bám chặt lấy cô.
May thay, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi tâm trí đó:
“Alo Hương Ly tôi nhờ tí!”
Giọng nói ấy sao mà vừa lạnh lùng vừa ấm áp thế? Hương Ly nghẹn ngào, giọng hoảng hốt:
“Tú…Tú Phong, cậu ở đâu? Cậu ở đâu vậy?”
“Hả? Cậu làm sao thế?”
“Tớ, tớ sợ lắm! Cậu đang ở đâu thế?”
“Bình tĩnh nào, có chuyện gì?”
“Cậu mau đến đây đi, tôi không thể nào ở cái lớp này được, mau đến đi mà!”
Bỗng có ai giật mạnh điện thoại của cô.
Tiếng gọi của Tú Phong bị tắt ngay. Hương Ly hoảng hốt quay ra, cô càng hoảng sợ hơn khi người giật điện thoại của cô không phải là Hoàng Vũ mà là Tuấn Hiệp. Cô làm sao có thể quên được nam sinh lớp 12 này, không chỉ lớn tuổi hơn cô mà còn cao lớn, thậm chí cao hơn cả Tú Phong và Hoàng Vũ, gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng hiểm ác này khiến cô ghê sợ từ lâu rồi.
Cô với tay lấy cái điện thoại:
“Trả cho tôi!”
“Trong giờ học dám chạy ra ngoài gọi điện cho bạn trai à? Dám phản bội Hoàng Vũ sao?”
“Đó không phải chuyện của anh, anh cũng chạy ra ngoài thế cũng là vi phạm kỷ luật còn gì!”

“Lại còn dám bắt bẻ tao à? Tao ra để trị tội mày thay cho Hoàng Vũ!”
“Hoàng Vũ là ai mà anh phải bênh vực cậu ta như thế?” – Đến giờ Hương Ly vẫn không hiểu sao Tuấn Hiệp có thể bênh vực một kẻ như Hoàng Vũ.
“Mày cần biết làm gì???” – Tuấn Hiệp điên tiết giơ tay định tát Hương Ly.
Nhưng “PẶP”. Một bàn tay đã giữ chặt tay cậu ta lại.
Hương Ly và Tuấn Hiệp ngỡ ngàng nhìn lên. Tú Phong đang đứng che ở Hương Ly, bàn tay rắn chắc của cậu tóm chặt tay Tuấn Hiệp và ánh mắt thì lạnh lùng như thể muốn giết chết kẻ đối diện.
“Bỏ ra thằng khốn!” – Tuấn Hiệp đang giận dữ hơn, lấy tay kia định giáng cho Tú Phong một quả đấm.
Vậy mà Tú Phong rất nhanh đã tóm chặt lấy tay đó của cậu ta, bàn tay cậu rất dẻo dai rắn chắc nên Tuấn Hiệp có cố đến mấy cũng không thể thoát ra khỏi.
Nhưng, Tú Phong quên mất Tuấn Hiệp không phải chỉ có mỗi đôi tay…
“Á!!!”
Hương Ly sững sờ nhìn Tú Phong vừa hét lên một tiếng. Tuấn Hiệp đã dùng chân đá cho cậu một cái, cú đá rất mạnh khiến cho cậu ngã quỵ xuống, buông tay Tuấn Hiệp ra. Chỉ lợi dụng lúc đó, Tuấn Hiệp giáng cho cậu một cú đấm khiến Tú Phong ngã lăn ra, mặt tím bầm vì cú đấm. Hương Ly hốt hoảng chạy tới chỗ Tú Phong:
“Tú Phong!”
Cậu liền đẩy cô ra, dùng tay chắn Tuấn Hiệp đang lao đến như một con mãnh thú. Nhưng chỉ đỡ được một lúc cậu đã không thể vì cậu đang trong thế yếu hơn. Tuấn Hiệp điên cuồng đánh đạp cậu, quần áo trắng trên người cậu bẩn bê bết những vết giày, thậm chí lưng cậu đã bị chảy máu loang khắp chiếc áo trắng.
Học sinh cả trường chạy ra náo loạn:
“Đánh nhau rồi!”
“Tuấn Hiệp đánh nhau với Prince kìa!”
“Trời ơi đồ khốn, sao dám đánh Prince???”
Nhưng học sinh chẳng ai dám ra can cả, còn BOD do ở trong phòng đóng cửa kín nên không hay biết gì. Chỉ đến khi nghe có tiếng giáo viên quát to thì mới có đứa để ý, cả lớp 10E chạy ra ngoài.
“Tuấn Hiệp, mau dừng tay lại!” – Tiếng thầy hiệu trưởng tức giận.
Tuấn Hiệp bị ngăn lại trước khi giáng cho Tú Phong một quả đấm vào mặt. Cậu ta bị các bác bảo vệ lôi lên phòng hiệu trưởng, còn Tú Phong vẫn nằm đó, cậu nghiến răng cố gắng chịu đau, người cậu bê bết máu và vết giày, đến gương mặt tuấn tú được cả trường ao ước cũng dính một vết tím bầm bên má. Cậu thở hổn hển, thấy đâu cũng chóng mặt hoa mắt.
Hương Ly không thể ngăn cản được Tuấn Hiệp đánh cậu, cô vội ôm chặt lấy cậu khóc:
“Tú Phong, tôi xin lỗi! Là tại tôi, tại tôi mà cậu ra nông nỗi này. Tôi không ngăn cản được anh ta, đều do tôi cả!”
Tú Phong sững người khi thấy Hương Ly ôm chặt lấy mình, những dòng nước mắt của cô rơi xuống vai áo cậu như làm mát dịu đi những vết thương. Vai cô run bần bật lên, hẳn cô rất hoảng sợ, cô cảm thấy mình như có tội lỗi lớn vậy. Chỉ vì lời nói của Hoàng Vũ mà cô phải gọi cậu đến, và rồi cậu đã thay cô gánh chịu mọi thứ từ tên Tuấn Hiệp “cùng một giuộc” với Hoàng Vũ kia.
BOD vừa lúc chạy ra đến nơi và nhìn thấy cảnh đó. Hoàng Vũ là người đầu tiên hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt cậu nảy lửa nhìn vào hai người. Cậu tức giận hỏi:
“Ai là người gây ra vậy?”
“Là…Tuấn Hiệp…” – Một học sinh run run.
“Tại sao vẫn lại là anh ta chứ!!!???” – Hoàng Vũ quát to một tiếng rồi quay lưng đi thẳng đến phòng hiệu trưởng.
Còn lại Thiên Duy, Tùng Lâm, Bảo Nam vội chạy về phía Tú Phong:
“Tú Phong, tưởng cậu nghỉ học mà? Cậu có sao không?”
Tú Phong ngẩng lên nhìn ba bạn, cười xoa dịu:
“Tớ không sao, tớ sẽ giải thích với mọi người sau.” – Rồi cậu đẩy Hương Ly ra, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy – “Đi với tôi!”
Rồi cậu đứng lên, cầm tay cô đi. Học sinh ai nấy tròn mắt, Tú Phong lạnh lùng thế mà nắm tay con gái sao?
Đi đến cổng trường thì Hương Ly ớ ra, vội nói:

“Tú Phong, đang học mà.”
“Hôm nay thầy cô đi họp hết, tí về học cũng được chứ sao. Vả lại lo gì, tụi tôi trốn học là chuyện như cơm bữa.”
Không biết làm thế nào, Hương Ly đành phải đi theo Tú Phong. Cậu cứ thế dắt tay cô đi, bàn tay cậu thật ấm khác hẳn với vẻ ngoài lạnh băng mọi người thường thấy. Nhưng nhìn cậu tội quá, áo thì rách một khoảng, người dính máu, vây bẩn, hẳn là cậu rất đau.
“Tú Phong, có đau không?”
“Đau chứ sao không?”
Hương Ly không nói được gì, cô buồn hẳn đi trông thấy. Tú Phong thấy vậy quay ra cười:
“Đùa đấy, con trai đánh nhau là chuyện thường, nhất là ở trường tôi thì lại càng thường thôi. Tôi đánh nhau không phải lần đầu đâu mà cậu lo.”
“Nhưng chắc là phải đau lắm chứ…”
“Nói đến đau, chỉ có hai chỗ mà nếu bị đánh vào chắc tôi sẽ đau.”
“Chỗ nào?”
“Cậu không cần biết đâu.” – Tú Phong vẫn mỉm cười rồi đi tiếp.
Hương Ly lại tò mò, cậu lúc nào cũng úp mở như vậy. Nhưng cô nhận ra một điều rằng Tú Phong có thể là một học sinh hay đánh nhau, trốn học,…nói chung là một học sinh hư nhưng cậu vẫn có tấm lòng nhân hậu và đặc biệt chẳng bao giờ kêu ca về việc mình đau, luôn biết giữ lại trong lòng. Nếu như cô cũng như cậu, cứ giữ lại nỗi đau trong lòng có phải hay hơn không? Cứ phải vì lời nói của Hoàng Vũ mà ảnh hưởng, cô lại sợ ký ức của chính mình đến thế sao?
Đi chỉ được vài phút là Tú Phong dừng lại trước cổng một bệnh viện.
“Sao lại đến bệnh viện? Cậu bị thương nặng lắm đúng không?”
“Vớ vẩn! Đi vào đây, tôi muốn cậu giúp một việc!”
Hương Ly theo Tú Phong vào. Lên đến tầng trên, họ tới một căn phòng bệnh nhỏ dành ột người. Cậu đẩy cửa vào. Hương Ly nghe tiếng một cô gái trẻ:
“Trời ơi anh Tú Phong, anh đi đâu mà thảm hại thế kia???”
“Anh không sao đâu, chỉ bị ngã thôi.” – Tú Phong nói dối nhanh thật.
“Ngã mà máu me be bét thế sao, anh có đau không?”
“Không sao mà, anh ngã đầy rồi! Anh đưa tới cho em một người đây, Hương Ly vào đi!”
Hương Ly nghe tiếng gọi đành phải bước vào. Trước mặt cô là một cô nữ sinh trẻ ngồi trên giường bệnh, dù gương mặt xanh xao và thân hình gầy gò nhưng cô bé rất xinh đẹp, đặc biệt có đôi mắt sáng trong veo. Nhìn đôi mắt sáng lung linh đó Hương Ly hơi chạnh lòng vì cô bé có cả hai con mắt, nhưng cô cũng không phủ nhận đôi mắt đó quá đẹp, vả lại đôi mắt không hề lạnh lùng như mắt cô mà dịu dàng, toát ra vẻ hiền lành nhân hậu.
“Chị ấy là ai thế ạ?”
“Đây là bạn anh, Hương Ly.” – Tú Phong quay ra phía Hương Ly – “Đây là Ngọc Thuỷ!”
Ngọc Thuỷ? Là người mà trong giấc mơ sáng nay Tú Phong đã gọi? Hoá ra cô bé ấy là một bệnh nhân ư?
“Em chào chị!” – Ngọc Thuỷ mỉm cười chào lễ phép.
“Chào em!” – Hương Ly cũng chào lại.
Tú Phong lên tiếng:
“Được rồi, Hương Ly, cậu giúp em ấy đi!”
“Giúp gì vậy?”
“Ờ thì, giúp em ấy làm bài tập.”
Hương Ly tí thì cười, tên nhóm trưởng này oai thế thôi nhưng cứ nói đến học là khổ thế này, hại mình phải trốn học cơ đấy. Ngọc Thuỷ nghe vậy thì vô cùng cảm động bởi Tú Phong vẫn tìm cách để giúp cô học bài, nhưng cô bé vẫn ngại:
“Cũng không quan trọng lắm đâu ạ, nếu chị Hương Ly bận thì không cần đâu!”
“Không sao, em cứ đưa bài đây chị giảng cho!”
“Nhưng bài của em lớp 9, chị có nhớ không ạ?”
“Mới một năm thôi mà, chị nhớ chứ! Đưa đây nào!” – Hương Ly nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ngọc Thuỷ đưa bài cho Hương Ly. Cô đọc đề bài rồi mỉm cười:
“Bài này dễ mà em!”
“Dễ ạ? Bài này nâng cao đấy, em thấy khó lắm.”
“Có gì khó đâu, câu trả lời đa phần ở trong văn bản hết, không phải tìm ở đâu đâu. Em cứ thử đọc lại truyện Lặng lẽ Sa Pa xem.”

“Em đọc rồi nhưng không biết chi tiết em tìm có đúng không.
Câu trả lời ngây ngô lại càng làm cho Hương Ly thấy quý cô bé này.
“Em bảo chi tiết nào?”
Ngọc Thuỷ lấy sách giáo khoa chỉ vào một đoạn trong truyện Lặng lẽ Sa Pa:
“Cũng may mà bằng mấy nét, hoạ sĩ ghi xong lần đầu gương mặt của người thanh niên. Người con trai ấy đáng yêu thật, nhưng làm cho ông nhọc quá. Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về những điều anh suy nghĩ trong cái vắng vẻ vòi vọi hai nghìn sáu trăm mét trên mặt biển, cuồn cuộn tuôn ra khi gặp người. Những điều suy nghĩ đúng đắn bao giờ cũng có những vang âm, khơi gợi bao điều suy nghĩ khác trong óc người khác, có sẵn mà chưa rõ hay chưa được đúng. Ví dụ như quan niệm về cái đất Sa Pa mà ông quyết định sẽ chỉ định đến để nghỉ ngơi giai đoạn cuối trong đời, mà ông yêu nhưng vẫn còn tránh.”
Hương Ly nhìn theo đoạn văn mà Ngọc Thuỷ chỉ rồi nói:
“Có gì mà không đúng nhỉ, em chỉ ra rất đúng đấy chứ, vì câu hỏi của em nằm trong đoạn này mà. Nhưng em cần đọc cái đoạn phía trên nữa.”
Hương Ly chỉ lên trên quyển sách.
“Hơn bao nhiêu người khác, ông biết rất rõ sự bất lực của nghệ thuật, của hội hoạ trong cuộc hành trình vĩ đại là cuộc đời. Ông thấy ngòi bút của ông bất lực trên từng chặng đường đi nhỏ của ông nhưng nó như là một quả tim nữa của ông, hay chính là quả tim cũ được “đề cao” lên, do đó mà ông khao khát, mà ông yêu thêm cuộc sống. Thế nhưng, đối với chính nhà hoạ sĩ, vẽ bao giờ cũng là một việc khó, nặng nhọc, gian nan…”
Ngọc Thuỷ reo lên:
“A em tìm thấy một chi tiết rồi!”
“Tốt lắm, mau đọc tiếp đi”
“Làm một bức chân dung, phác hoạ như ông làm đây, hay rồi vẽ dầu, làm thế nào làm hiện lên được mẫu người ấy? Cho người xem hiểu được anh ta, mà không phải hiểu như một ngôi sao xa? Và làm thế nào đặt được chính tấm lòng của nhà hoạ sĩ vào những bức tranh đó? Chao ôi, bắt gặp một con người như anh ta là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác, nhưng hoàn thành sáng tác còn là một chặng đường dài. Mặc dù vậy, ông đã chấp nhận sự thử thách.”
Đọc xong một đoạn như vậy cũng không phải là khó, chỉ là đọc kỹ thì cũng khá lâu. Hương Ly hỏi:
“Vậy theo em thì vì sao ông hoạ sĩ ấy lại cho rằng người con trai ấy đáng yêu nhưng làm ông nhọc?”
Ngọc Thuỷ vừa đọc lại đoạn văn rồi nói:
“Em nghĩ là vì để vẽ được một người như anh thanh niên (người con trai) thì rất là nhọc…”
Hương Ly bật cười, cô bé này thực ra hiểu bài nhưng diễn đạt có vẻ chưa được.
“Đúng rồi, ông hoạ sĩ ấy muốn vẽ lại chân dung của nhân vật anh thanh niên nhưng để vẽ một người thì quả là rất khó, đúng không? Nhưng vì sao lại vậy nhỉ?”
Ngọc Thuỷ lúng túng:
“Em cũng chẳng biết diễn đạt thế nào.”
“Thôi được rồi, vậy chị hướng dẫn em nhé. Ông hoạ sĩ có suy tư Người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm cho ông nhọc quá vì ông là một người đam mê nghệ thuật cháy bỏng, khát khao sáng tạo, ông coi nghệ thuật như một “quả tim thứ hai” hay là “quả tim cũ được đề cao” đấy. Em cứ lấy dẫn chứng trong truyện là được. Ông ấy đam mê nghệ thuật nên ông lúc nào cũng muốn phải vẽ được cái gì suốt đời mình thích. Và thật may mắn cho ông khi lặn lội lên Sa Pa ông đã gặp được anh thanh niên, khi nghe anh kể về cuộc sống của anh thì ông đã nhận ra được vẻ đẹp tâm hồn từ trong con người này, ông bối rối, xúc động và muốn vẽ lại hình ảnh anh thanh niên nhưng quả thật là rất khó nhọc. Bởi vì con người ấy có “những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về những điều anh suy nghĩ trong cái vắng vẻ vòi vọi hai nghìn sáu trăm mét trên mặt biển, cuồn cuộn tuôn ra khi gặp người”, ông hoạ sĩ trăn trở không biết làm sao để vẽ được anh mà để người xem bức tranh có thể hiểu được những suy nghĩ ấy.”
“Vậy là có nghĩa hội hoạ hay nghệ thuật đều khó nhọc phải không ạ?”
“Chính xác! Em có thể lấy dẫn chứng “Làm một bức chân dung, phác hoạ như ông làm đây, hay rồi vẽ dầu, làm thế nào làm hiện lên được mẫu người ấy? Cho người xem hiểu được anh ta, mà không phải hiểu như một ngôi sao xa? Và làm thế nào đặt được chính tấm lòng của nhà hoạ sĩ vào những bức tranh đó?”. Cái khó của nghệ thuật là như vậy, chính vì thế mà ông hoạ sĩ rất nhọc dù anh thanh niên rất đáng yêu. Ông hiểu ngôn ngữ hội hoạ không đủ diễn tả vẻ đẹp tâm hồn của anh, đặc biệt là những suy nghĩ của anh về công việc, về cuộc sống.”
“Ôi vậy em hiểu rồi, bài này không khó lắm nhỉ?”
“Khó gì đâu, cái quan trọng là phải hiểu đề bài và đọc lại văn bản, tối thiểu khi học Văn phải biết đọc kỹ văn bản, người ta sẽ chẳng hỏi gì sâu xa cả, cứ tìm trong văn bản là có tất.”
“Chị Ly học giỏi ghê, chị nói rất hay, thế này em sẽ giỏi Văn nhờ chị mất!”
“Có gì đâu, ai cũng có thể học giỏi mà.” – Vừa nói cô vừa nhìn Tú Phong. Cậu thấy vậy liền quay đi, nhưng cô biết vừa rồi cậu vẫn nhìn cô và Ngọc Thuỷ.
“Bố mẹ em sắp đến rồi, vậy anh quay lại trường nhé!”
“Vâng anh chị cứ đi đi ạ, hôm khác em sẽ gặp lại!” – Ngọc Thuỷ mỉm cười chào tạm biệt Tú Phong và Hương Ly.
Hai người cùng nhau về trường. Đang đi tự dưng Hương Ly nói:
“Cô bé ấy đáng yêu nhỉ?”
“Ừ, có lẽ thế!”
“Đáng yêu y như nhân vật anh thanh niên đó, dù mang bệnh nhưng vẫn lạc quan với cuộc sống, giống như nhân vật anh thanh niên dù cô đơn vẫn hết mình vì công việc.”
“Thôi đi, làm gì mà sặc mùi văn học thế? Tôi nghe cậu nói cũng chẳng hiểu gì cả đâu!”
“Đấy là cậu không thích học, cái gì cũng phải đam mê chứ. Giống như cái ông hoạ sĩ đó, ông ấy rất đam mê nghệ thuật dù biết nghệ thuật rất khó nhọc. Một khi cố gắng thì cái gì mà chẳng làm được.”
Nhưng khi nói câu này, Hương Ly lại cảm thấy buồn. Cô nhớ Hoàng Vũ vừa nói gì với cô và cảm thấy chính cô cũng đang bất lực. Liệu cố gắng cô có nhớ được ký ức của mình không?
Đang mải nghĩ bỗng có chiếc xe máy rồ ga đi qua và một thứ thuốc gì đó xịt vào hai người. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả hai đã ngất xỉu đi…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.