Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6)

Chương 03


Bạn đang đọc Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6): Chương 03

Sẽ và sẽ không
 
Harry Potter đang ngáy rất to. Nó đã ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ phòng ngủ của nó trong suốt bốn tiếng, nhìn chằm chằm ra con đường tối tăm bên ngoài rồi ngủ với một bên mặt tựa vào tấm cửa kính cửa sổ lạnh ngắt, chiếc mắt kính của nó thì lệnh sang một bên, miệng thì há to ra. Hơi thở của nó phà vào kính của sổ sáng rực ánh sáng màu cam của đèn đường bên ngoài và ánh sáng nhân tạo làm ặt nó đủ màu sắc, do đó trông nó như một hồn ma với mái tóc đen rối bù.
Căn phòng bừa bãi đồ đạc và rác rưởi. Lông cú, lõi táo và giấy gói kẹo rải rác khắp sàn, một số quyến sách bùa chú vứt lung tung cùng với đống áo choàng bừa bãi trên giường, và một mẩu báo ướt mem để trên bàn. Mẩu báo có tựa đề:
HARRY POTTER: NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN?
Tin đồn tiếp tục lan đi về sự xáo trộn bí ẩn gần đây tại Bộ Pháp Thuật, trong lúc mà Kẻ-Mà-Chớ-Gọi-Tên-Ra đã bị nhìn thấy một lần nữa.
“Chúng tôi không được phép nói gì về chuyện này, đừng hỏi tôi.” một quan chức bối rối nói, người đã từ chối nói tên khi ông ấy rời khỏi Bộ pháp thuật tối qua.
Tuy nhiên, những nguồn tin đáng giá trong Bộ pháp thuật đã xác nhận là sự xáo trộn xảy ra trong Phòng Tiên tri.
Mặc dù Bộ pháp Thuật đã nói các phù thủy từ trước đến giờ từ chối xác nhận sự tồn tại của nơi đó, nhưng số lượng ngày càng đông dân phù thủy tin rằng bọn Tử thần thực tử đang lãnh án trong ngục Azkaban vì những tội lỗi xấu xa và việc cố gắng đánh cắp Lời tiên tri. Lời tiên tri gốc thì không ai biết, mặc dù người ta cứ đoán già đoán non là nó có liên quan đến Harry Potter, người đã sống sót sau lời nguyền giết chóc và cũng là người đã có mặt trong Bộ pháp thuật đêm hôm đó. Người ta gọi Potter là “Người Được Chọn” lúc nào không hay vì mọi người đều tin rằng lời tiên tri đã nói tên nó như người duy nhất sẽ có khả năng loại trừ Kẻ-Mà-Chớ-Gọi-Tên-Ra.
Mặc dù lời tiên tri được cất giấu ở chỗ nào nếu như nó có thực thì vẫn không ai biết. (xem trang 2 cột 5)
Mẩu tin thứ hai nằm ở bên cạnh. Bài này mang tựa đề chán ngắt:
SCRIMGEOUR KẾ NGHIỆP FUDGE
Hầu hết trang bìa của tờ báo là tấm hình chụp trắng đen một người đàn ông có mái tóc dầy như bờm sư tử và khuôn mặt dữ dằn. Tấm hình chuyển động – người đàn ông đang vẫy tay.
Rufus Scrimgeour, trước đây là người đứng đầu của Trụ sở Dũng sĩ diệt Hắc ám của Bộ Thi Hành Luật Pháp Thuật, đã kế nghiệp Cornelius Fudge làm Bộ trưởng Pháp Thuật. Sự bổ nhiệm này được cộng đồng phù thủy ủng hộ nhiệt tình mặc dù có một số tin đồn về sự bất hòa giữa Bộ trưởng pháp thuật mới này với cụ Albus Dumbledore, vừa được phục chức Tổng Chiến Tướng của Hội đồng an ninh phù thủy, đã xuất hiện trong vài giờ đồng hồ tại văn phòng của ông Scrimgeour.
Người đại diện của Scrimgeour thừa nhận rằng ông đã gặp cụ Dumbledore trong lần nhậm chức mới, nhưng từ chối đưa ra lời bình luận về đề tài mà họ đã thảo luận. Albus Dumbledore được biết như (xem trang 3 cột 2)
Phần còn lại của bài báo đã bị gập lại cho nên câu chuyện mang tựa bộ pháp thuật bảo đảm sự an toàn cho các học sinh hiện ra tiếp theo.
Bộ trưởng mới được bổ nhiệm, Rufus Scrimgeour, đã có lời phát biểu cứng rắn về việc Bộ pháp thuật của ông đảm bảo cho sự an toàn của các học sinh khi nhập học tại Học viện Pháp Thuật và Ma Thuật Hogwarts vào mùa thu này.
“Với những lý do hiển nhiên, bộ pháp thuật sẽ không tiết lộ chi tiết kế hoạch an ninh nghiêm ngặt mới này,” bộ trưởng nói, mặc dù một người trong Bộ xác nhận rằng các biện pháp bao gồm các câu thần chú phòng thủ, bùa chú, một lô lời nguyền đối lập phức tạp, và một lực lượng nhỏ Dũng sĩ diệt Hắc ám có nhiệm vụ chuyên bảo vệ trường Hogwarts.
Dường như mọi thứ đều được bộ trưởng mới cam đoan chắc chắn về sự an toàn của học sinh. Bà Augusta Longbottom nói, “Cháu tôi, Neville – một người bạn tốt của Harry Potter, tình cờ, đã kề vai sát cánh với Harry Potter chiến đấu chống tại bon Tử thần thực tử tại Bộ pháp thuật vào tháng 6 và –
Phần còn lại của câu chuyện bị che bởi cái lồng chim lớn. Bên trong đó là một con cú màu trắng tuyến tuyệt đẹp. Đôi mắt màu hổ phách của nó nhìn khắp phòng một cách hống hách. Đôi khi nó quay đầu qua nhìn chằm chằm vào cậu chủ đang ngáy của nó. Một hoặc hai lần nó mổ lách cách một cách sốt ruột nhưng Harry ngủ sâu quá nên không nghe được tiếng của nó.
Cái rương lớn đặt ở giữa căn phòng. Nắp mở bung ra như đang trông chờ. Nó hầu như trống rỗng ngoại trừ phần còn lại là đống đồ lót cũ, kẹo, lọ mực rỗng và vài cây viết lông được bọc kỹ. Gần đó, trên sàn nhà có trải một tờ rơi màu tía mang khẩu hiệu:
—- ĐƯỢC PHÁT HÀNH THEO CHỈ THỊ CỦA —-
Bộ Pháp Thuật
BẢO VỆ NHÀ VÀ GIA ĐÌNH CỦA BẠN CHỐNG LẠI NHỮNG THẾ LỰC BÓNG TỐI
Cộng đồng phù thủy đang đặt dưới sự đe dọa của một tổ chức được gọi là Tử Thần Thực Tử. Tuân theo những hướng dẫn an ninh đơn giản dưới đây sẽ giúp bảo vệ bạn, gia đình bạn và nhà bạn khỏi bị tấn công.
1. Bạn không nên rời khỏi nhà một mình.
2. Đặc biệt cẩn trọng trong suốt thời gian trời tối. Nếu có thể thì sắp xếp hoàn tất mọi chuyến đi trước khi trời tốt.
3. Xem xét hệ thống an ninh xung quanh nhà bạn, phải chắc rằng các thành viên trong gia đình biết sử dụng những phương pháp khẩn cấp như các câu thần chú bảo vệ và làm tan vỡ, và đối với các thành viên nhỏ tuổi trong gia đình thì phải Xuất-hiện-theo-bên-mình.

4. Thỏa thuận những câu hỏi an ninh với bạn thân và gia đình để ngăn ngừa Tử Thần Thực Tử cải trang thành người khác bằng cách dùng thuốc Đa dịch (xem trang 2)
5. Nếu bạn thấy người trong gia đình, đồng nghiệp, bạn bè hoặc hàng xóm có những biểu hiện khác thường thì hãy liên hệ Bộ Thi Hành Luật Pháp Thuật ngay. Họ có thể đã bị tấn công bởi lời nguyền Độc đoán (xem trang 4)
6. Nếu thấy Dấu hiệu Đen xuất hiện ở bất cứ khu vực nhà ở nào thì KHÔNG ĐƯỢC RA NGOÀI, nhưng phải báo với trụ sở Dũng sĩ diệt Hắc Ám ngay tức khắc.
7. Việc trông thấy không được xác nhận ám chỉ Tử Thần Thực Tử có thể sử dụng Inferi (xem trang 10). Bất cứ khi nào trông thấy Inferius, hoặc chạm trán bất ngờ thì nên báo cho Bộ Phát Thuật ngay tức khắc.
Harry ngọ ngoạy, mặt nó trượt xuống cửa sổ một inch hoặc đại loại cỡ đó, làm cho cái mắt kính của nó nghiêng hẳn sang một bên, nhưng nó vẫn chưa dậy. Chiếc đồng hồ báo thức, Harry đã sửa cách đây vài năm, kêu tíc tắc rất to trên bệ cửa, chỉ mười một giờ kém một phút. Bên cạnh đó, ở chỗ Harry đang để tay, là một miếng giấy da với nét chữ ốm và nghiêng. Harry đã đọc lá thư này rất thường xuyên từ khi nhận được nó cách đây ba ngày đến nỗi khi nhận miếng giấy da được cuộn chặt gọn gàng, bây giờ thì nó hoàn toàn phẳng lì.
Harry thân,
Nếu thuận tiện cho con thì ta sẽ gặp con tại số 4 đường Privet Drive vào thứ sáu sắp tới này vào lúc mười một giờ tối để hộ tống con đến trang trại Hang Sóc, nơi con được mời đến ở cho đến hết kỳ nghỉ hè.
Nếu con đồng ý, ta sẽ rất vui lòng với sự giúp đỡ của con trong việc ta hi vọng được đi chung đến trang trại Hang Sóc. Ta sẽ giải thích đầy đủ khi ta gặp con.
Hãy gửi cú trả lời ta. Hi vọng gặp con vào thứ sáu,
Ta, người thân yêu nhất của con,
Albus Dumbledore
Mặc dù tận trong lòng Harry biết, nó đã liếc trộm lá thư cứ mỗi phút từ bảy giờ tối nay, khi nó bắt đầu ngồi vào vị trí cửa sổ phòng ngủ, nơi mà nhìn ra có thể thấy hết con đường Privet Drive. Nó biết thật vô nghĩa khi cứ đọc đi đọc lại những lời cụ Dumbledore đã viết. Harry đã gửi câu trả lời đồng ý với con cú như được yêu cầu, và những gì nó có thể làm bây giờ là chờ đợi cho dù cụ Dumbledore có đến hay không.
Nhưng Harry vẫn chưa đóng gói đồ đạc. Dường như nếu đây là sự thật thì thật quá tốt khi giải cứu nó khỏi nhà Dursley chỉ sau hai tuần lễ ở cùng họ. Nó không thể giũ sạch cảm giác rằng có chuyện không tốt – lá thư trả lời của nó gửi cụ Dumbledore có thể đi chệch hướng; cụ Dumbledore có thể bị ngăn cản trong việc đón nó; lá thư này có thể không phải của cụ Dumbledore mà là một trò bịp, trò đùa hoặc là một cái bẫy. Nó không thể đóng gói đồ đạc để rồi sau đó bị thất vọng và lại phải tháo dỡ đồ đạc ra lại. Hành động duy nhất mà nó làm để cảm thấy chuyến đi này là sự thật là nhốt con cú trắng tuyết Hedwig an toàn trong chuồng.
Cây kim chỉ phút trên cái đồng hồ báo thức đã dịch đến số mười hai, đúng vào lúc đó, đèn đường bên ngoài vụt tắt.
Harry tỉnh dậy cứ như là bóng tối bất ngờ bên ngoài đã báo thức nó. Nó vội vàng nắn thẳng cái mắt kính lại, ịn mũi vào kính cửa sổ nheo mắt nhìn xuống lề đường. Một người đàn ông cao với áo choàng dài phấp phới đang đi vào vườn.
Harry nhảy dựng lên như là bị điện giựt, gõ vào ghế, và bắt đầu vồ lấy mọi thứ trên sàn quăng vào rương. Cùng lúc nó cho vào cả bộ áo choàng, hai quyển sách bùa chú và một gói thức ăn băng qua phòng, tiếng chuông cửa reo. Dưới lầu trong phòng khách dượng Vernon quát, “Ai lại đến vào đêm khuya khoắt thế này?”
Harry thấy ớn lạnh với cái kính thiên văn bằng đồng thau trong tay và đôi giầy trong tay còn lại. Nó đã hoàn toàn quên cảnh báo nhà Dursley rằng cụ Dumbledore có thể sẽ đến. Cảm giác vừa sợ hãi vừa buồn cười, nó leo qua cái rương và mở cửa phòng ngủ đúng lúc nghe một giọng trầm trầm nói, “Chào buổi tối. Chắc hẳn ông là ông Dursley. Chắc Harry đã nói với ông là tôi sẽ đến đón nó rồi chứ?”
Harry chạy xuống cầu thang, và dừng lại đột ngột ở những bậc cuối vì theo kinh nghiệm đã dạy nó phải tránh xa tầm với của dượng Vernon khi có thể. Có một người đàng ông cao, ốm và có bộ râu bạc trắng dài đến thắt lưng đang đứng ở cửa. Với cặp mắt kính nửa vầng trăng xệ trên cái mũi khoằm, ông mặc một cái áo khoác đi dường màu đen dài và đội một cái nón chóp nhọn. Dượng Vernon, người có bộ ria mép dầy như của cụ Dumbledore nhưng màu đen và đang mặc một cái áo ngủ dài màu nâu đen, nhìn chằm chằm vào vị khách như không tin vào đôi mắt ti hí của mình.
“Qua ánh mắt sửng sốt không thể tin được của ông, tôi đoán Harry đã không báo ông biết việc tôi sẽ đến,” cụ Dumbledore nói nhã nhặn. “Dù sao, chúng ta hãy cứ cho rằng ông đã mời tôi đến nhà một cách thân mật. Thật là khờ dại nếu cứ nấn ná lâu ở ngay trước cửa trong thời điểm khó khăn như thế này.”
Cụ bước nhanh vào và đóng cửa lại.
“Đã rất lâu kể từ lần viếng thăm trước đây của tôi,” cụ Dumbledore nói, dí cái mũi khoằm nhìn sát vào dượng Vernon. “Tôi phải nói rằng gia đình ông rất sung túc.”
Dượng Vernon không nói gì cả. Harry không nghi ngờ gì câu chuyện sẽ quay sang nó – các mạch máu của dượng đang tăng cao – nhưng có điều gì đó ở cụ Dumbledore khiến cho dượng dễ thở hơn. Có thể là do sự xuất hiện rất phù thủy của cụ hoặc cũng có thể là do dượng Vernon nhận ra rất khó mà quát nạt người đàn ông này.
“À, chào Harry,” cụ Dumbledore nói, nhìn nó qua cặp kính nửa vầng trăng với nét mặt thỏa mãn. “Tốt lắm, tốt lắm.”
Những từ này như đánh thức dượng Vernon. Rõ ràng lâu nay dượng cho rằng bất cứ người nào nhìn Harry mà nói “tốt lắm” thì chắc chắn người đó không có mắt.
“Tôi không có ý thô lỗ -” dượng nói với giọng điệu đe dọa láo xược trong từng âm chữ.
“– nhưng thật đáng tiếc thay, sự thô lỗ không cố ý đó lại xảy ra rất thường xuyên,” cụ Dumbledore kết thúc câu nói một cách nghiêm trang. “Tốt nhất là không nên nói gì, ông bạn ạ. A, đây chắc hẳn là Petunia.”
Cửa bếp mở ra, dì của Harry đang đứng đó, mang đôi bao tay cao su và mặc một cái tạp dề bên ngoài áo ngủ, rõ ràng là dì đang lau chùi bếp nửa chừng trước khi đi ngủ. Gương mặt như ngựa của dì không phản ánh diều gì ngoại trừ sự kinh ngạc.
“Albus Dumbledore,” cụ Dumbledore tự giới thiệu, trong khi dượng Vernon quên không giới thiệu. “Hẳn nhiên trước đây chúng ta đã liên hệ bằng thư.” Harry nghĩ thật là một cách lạ lùng để nhắc dì Petunia nhớ có lần cụ đã gửi cho dì một lá thư sấm, nhưng dì Petunia đã không thừa nhận. “Và đây chắc là con trai của ông bà, Dudley?”

Lúc đó Dudley vừa bước vào phòng khách. Cái đầu to với mái tóc vàng hiện bên trên cái cổ áo sọc của bộ đồ ngủ nó mặc trông thật quái gở, miệng nó há to ngạc nhiên. Cụ Dumbledore chờ vài phút xem có người nào nhà Dursley nói gì không, nhưng mọi người vẫn nhìn chăm chằm cụ.
“Chúng ta cứ cho rằng ông bà mời tôi ngồi nhé?”
“Dudley tránh đường khi cụ Dumbledore bước ngang nó. Harry vẫn cầm cái kính thiên văn và đôi giầy, nhảy xuống những bậc thang cuối và đi theo cụ Dumbledore, lúc này cụ đã ngồi vào một chiếc ghế bành cạnh lò sưởi và nhìn ngó xung quanh với nét mặt thích thú. Trông cụ hoàn toàn khác thường với khung cảnh này.
“Chúng ta — chúng ta không đi sao thầy?” Harry băn khoăn hỏi.
“Ừ, chúng ta sẽ đi thôi, nhưng có một vài vấn đề chúng ta cần thảo luận trước đã,” cụ Dumbledore nói.
“Và ta không thích làm điều này khi bắt đầu. Chúng ta sẽ xúc phạm lòng hiếu khách của dì dượng cháu một chút đấy.”
“Ông, sao ông dám?”
Dượng Vernon bước vào phòng, dì Petunia đứng sau lưng, còn Dudley thì trốn sau cha mẹ.
“Vâng,” cụ Dumbledore nói thản nhiên, “Tôi dám.”
Cụ rút đũa phép ra nhanh đến nỗi Harry hiếm khi thấy, với một cái vẩy nhẹ, cái ghế sofa vọt lại đụng vào đầu gối của cả ba người nhà Dursley làm họ té nhào xuống thành đống. Một cái vẩy nhẹ nữa, cái ghế sofa trở về vị trí cũ.
“Chúng ta có thể dễ chịu hơn rồi,” cụ Dumbledore nói vui vẻ.
Khi cụ cất đũa phép vào túi, Harry thấy bên trong tay áo khoác bàn tay của cụ bị cháy đen và hơi quăn queo trông cứ như nó đã từng bị cháy.
“Thưa thầy – có chuyện gì đã xảy ra với -?”
“Để sau Harry,” cụ Dumbledore nói. “Con ngồi xuống đi.”
Harry ngồi xuống cái ghế bành còn lại, nó chọn cái không phải trông thấy gia đình Dursley, những người này đang sửng sốt không nói nên lời.
“Tôi cho rằng ông sẽ thết đãi tôi một ít đồ ăn thức uống,” cụ Dumbledore nói với dượng Vernon, “nhưng bằng chứng cho thấy điều đó có vẻ thật xuẩn ngốc.”
Cái vẩy đũa phép lần thứ ba, một cái chai nhỏ và năm cái ly xuất hiện giữa không trung. Cái chai đựng thứ nước có màu mật ong mở nắp rót xuống năm cái ly, chúng lần lượt trôi về phía từng người một trong phòng.
“Bà Rosmerta tốt bụng đã pha chế rượu mật ong này,” cụ Dumbledore nói, giơ cái ly của cụ về phía Harry trong khi nó đang cầm cái ly phần nó nhấm nháp. Nó chưa từng uống thứ nước gì giống như thứ này, nên uống một cách vô cùng thích thú. Gia đình Dursley sau một lúc nhìn nhau sợ hãi, cố phớt lờ những cái ly phần họ và huých tay đẩy chúng sang một bên. Harry không thể nén được thắc mắc tại sao cụ Dumbledore tại tỏ ra khá là khoan khoái như thế.
“Harry này,” cụ Dumbledore quay sang nó nói, “có một khó khăn vừa xảy ra, ta hi vọng con có thể giải quyết giúp chúng ta. Đối với chúng ta, ý ta là Hội Phượng Hoàng. Nhưng trước tiên ta phải kể cho con là chúng ta đã tìm thấy Sirius một tuần trước, và chú ấy đã để lại cho con những gì chú ấy có.”
Phía bên kia cái ghế sofa, dượng Vernon ngẩng đầu lên, nhưng Harry không nhìn ông dượng và nó đã không nói gì ngoài trừ, “Dạ vâng.”
“Thực sự là,” cụ Dumbledore nói tiếp. “Cháu có thêm một số lượng vừa phải vàng trong tài khoản của cháu tại ngân hàng Gringotts, và cháu thừa kế toàn bộ tài sản của Sirius. Phần tài sản thừa kế chưa giải quyết -”
“Cha đỡ đầu của nó chết sao?” dượng Vernon la to từ phía bên kia chiếc ghế sofa. Cả cụ Dumbledore và Harry cùng quay sang nhìn dượng. Cái ly thì vần tiếp tục khăng khăng gõ gõ vào một bên mặt dượng Vernon; ông cố gắng đẩy nó ra. “Thằng cha đó chết à? Cha đỡ đầu của nó ấy?”
“Phải,” cụ Dumbledore nói. Cụ không hỏi Harry tại sao nó lại không kể chuyện này cho gia đình Dursley. “Vấn đề của chúng ta,” cụ nói tiếp với Harry như thể đã không có sự gián đoạn nào, “là Sirius còn để lại cho con căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld.”
“Thằng đấy để lại cho nó căn nhà hả?” dượng Vernon nói một cách thèm khát, con mắt ti hí nheo lại, nhưng không ai trả lời.
“Thầy cứ tiếp tục dùng nó làm Tổng hành dinh.” Harry nói. “Con không quan tâm. Thầy cứ dùng nó. Con thực sự không muốn lấy nó.” Harry không bao giờ muốn đặt chân một lần nữa đến số 12 quảng trường Grimmauld nếu nó không được tham gia giúp sức. Nó nghĩ nó sẽ bị ám ảnh mãi mãi bởi những ký ức chú Sirius lảng vảng một mình trong căn phòng tối có mùi ẩm mốc, bị cầm tù trong một nơi mà chú rất muốn liều mạng để rời khỏi.
“Thật là hào phóng,” cụ Dumbledore nói. “Dù sao thì chúng ta cũng đã tạm thời bỏ trống nó rồi.”

“Tại sao?”
“À,” cụ Dumbledore nói, phớt lờ tiếng thở dài của dượng Vernon, giờ đây đầu dượng đang bị cái ly rượu mật ong kiên trì gõ nhẹ, “Dòng họ Black truyền thống đã ra chỉ thị căn nhà sẽ được truyền lại trực tiếp cho người con trai mang họ Black. Sirius là người cuối cùng trong dòng họ, cùng với em trai, Regulus, đã chết trước đó mà cả hai đều không có con. Trong khi kế hoạch của chú ấy là chú ấy muốn cho con căn nhà, tuy nhiên có khả năng là một vài câu thần chú hay bùa chú đã được đặt vào căn nhà để nó đảm bảo rằng người sở hữu căn nhà phải là một phù thủy có dòng máu thuần chủng.”
Hình ảnh bức tranh sống động kêu la inh ỏi của mẹ chú Sirius được treo trong căn nhà số mười hai quảng trường Grimmauld chợt hiện ra trong tâm trí Harry. “Cháu cá là ở đó còn,” nó nói.
“Đúng thế,” cụ Dumbledore nói. “Và nếu bùa chú đó còn tồn tại thì quyền sở hữu căn nhà sẽ được chuyển sang người họ hàng lớn tuổi nhất còn sống, nghĩa là chị họ của chú ấy, Bellatrix Lestrange.”
Không nhận thức được mình đang làm gì, Harry bật đứng dậy, cai kính thiên văn và đôi giầy của nó rơi bịch xuống sàn nhà. Bellatrix Lestrange, kẻ đã giết chú Sirius, sẽ thừa kế căn nhà sao?
“Không,” nó nói.
“Ừ, hiển nhiên là chúng ta không mong muốn bà ấy thừa kế căn nhà,” cụ Dumbledore nói điềm tĩnh. “Hoàn cảnh này đầy rắc rối phức tạp. Chúng ta không biết loại bùa chú nào đã được đặt lên căn nhà, ví dụ như, làm bùa chú Unplottable sẽ giúp cho quyền sở hữu được truyền từ Sirius. Có thể Bellatrix sẽ đến căn nhà ấy bất cứ lúc nào. Nên đương nhiên là chúng ta phải chuyển ra ngoài cho đến khi chúng ta tìm ra cách,”
“Nhưng làm sao chúng ta tìm ra cách để biết cháu có thể sở hữu nó?”
“May mắn thay,” cụ Dumbledore nói, “có một cách kiểm tra đơn giản.”
Cụ đặt cái ly cạn sạch xuống cái bàn nhỏ kế bên cạnh cái ghế, nhưng trước khi cụ kịp nói gì thì dượng Vernon quát lên “Ông có thể bỏ những cái thứ chết tiệt này ra khỏi chúng tôi được không?”
“Harry nhìn quanh, ba người nhà Dursley đang lấy tay ôm lấy đầu, còn những cái ly thì cứ nhảy lên nhảy xuống trên đầu họ, rượu mật ong bên trong thì bay văng khắp nơi.
“Ồ, tôi xin lỗi,” cụ Dumbledore nói một cách lịch sự, và vẩy cây đũa phép lần nữa. Cả ba cai ly biến mất. “Nhưng ông biết không, sẽ thật là phải phép nếu ông uống nó.”
Trông như thể dượng Vernon sắp nổ tung với lời đáp trả vừa rồi, nhưng ông chỉ đơn thuần lùi lại phía sau cùng với dì Petunia và Dudley mà không nói gì, tiếp tục chỉa đôi mắt heo về phía cây đũa phép của cụ Dumbledore.
“Con thấy đấy,” cụ Dumbledore quay qua nói tiếp với Harry như thể dượng Vernon chưa hề thốt ra lời nào, “nếu con thực sự thừa kế căn nhà, còn còn thừa kế -”
Cụ vẩy cây đũa phép lần thứ năm. Có một tiếng tách to, và một con gia tinh hiện ra với một cái vòi giống như cái mũi, đôi tai dơi khổng lồ và đôi mắt lồi màu đỏ, cúi mình xuống tấm thảm nhà Dursley, trên mình trùm một cái giẻ rách cáu bẩn. Dì Petunia thét lên, trong trí nhớ của bà chưa từng có thứ gì bần thỉu như thế trong phòng khách nhà bà. Đôi chân to bè của Dudley co rúm lại và đứng bất động như thể con quái vật kia sẽ chạy lại gần bộ đồ ngủ của nó, dượng Vernon rống lên, “Cái quái gì thế kia?”
“Kreacher,” cụ Dumbledore đáp.
“Kreacher không đi đâu, Kreacher không đi đâu, Kreacher không đi đâu!” con gia tinh rền rĩ, to đến mức dượng Vernon giậm chân, nhăn nhó bịt tai lại. “Kreacher thuộc về bà chủ Bellatrix, ồ vâng, Kreacher phục vụ dòng họ Black, Kreacher muốn bà chủ mới cơ, Kreacher không đi theo thằng nhóc láo lếu Potter đâu, Kreacher không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận -”
“Con thấy đấy Harry,” cụ Dumbledore nói lớn vượt qua tiếng rền rĩ của Kreacher “không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận,” “Kreacher sẽ cho thấy sự miễn cưỡng khi chuyển cho nó quyền sở hữu.”
“Tôi không quan tâm,” Harry nói, nhìn con gia tinh đang kêu la một cách phẫn nộ. “Con không muốn có nó.”
“Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận -”
“Con muốn nó chuyển quyền sở hữu cho Bellatrix Lestrange sao? Hãy nhớ rằng nó đã sống ở tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng suốt năm ngoái.”
“Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận -”
Harry nhìn chằm chằm cụ Dumbledore. Nó biết không thể để Kreacher đến sống cùng với Bellatrix Lestrange, nhưng cái ý nghĩ làm chủ nó, có trách nhiệm với con vật đã phản bội của Sirius thì thật ghê tởm.
“Hãy ra lệnh cho nó,” cụ Dumbledore nói. “Nếu nó thuộc quyền sở hữu của con, nó sẽ phải tuân lệnh. Nếu không, chúng ta sẽ phải nghĩ cách để giữ nó không trở về với bà chủ của nó.”
“Không chấp nhận, không chấp nhận, không chấp nhận, KHÔNG CHẤP NHẬN -”
Giọng Kreacher giờ đây như đang gào thét. Harry không nghĩ ra việc gì ngoài việc, “Kreacher, câm mồm!”
Có vẻ như Kreacher vừa bị nghẹt thở. Nó ôm lấy cổ họng, miệng nó vẫn đang cáu tiết, mắt nó lồi ra. Sau một vài giây nuốt như điên, nó quẳng người nó xuống tấm thảm (dì Petunia khóc thút thít) và dộng tay chân xuống sàn nhà, trông nó thật hung tơn, nhưng hoàn toàn im lặng.
“Tốt, việc này làm đơn giản mọi vấn đề,” cụ Dumbledore vui mừng nói. “Có vẻ như Sirius biết chú ấy phải làm gì. Con chắc chắn là chủ của căn nhà số mười hai quảng trường Grimmauld và là chủ của Kreacher.”
“Con phải – con phải giữ nó ở chung sao?” Harry kinh hoàng hỏi, Kreacher đang quẫy đạp dưới chân nó.
“Không nếu con không muốn,” cụ Dumbledore nói. “Ta có thể đề nghị, con có thể gửi nó tới Hogwarts để làm việc trong nhà bếp ở đó. Như vậy thì, những con gia tinh khác có thể để mắt trông chừng nó.”
“Dạ,” Harry phấn khởi đáp, “vâng, con sẽ làm như thế. Này Kreacher, ta muốn mi đến Hogwarts làm việc trong nhà bếp ở đó với những con gia tih khác.”
Kreacher đang nằm tựa lưng xuống thảm, chân tay giơ lên, cúi đầu nhìn Harry một cách căm ghét, và với một tiếng bụp lớn, nó biến mất.

“Tốt lắm,” cụ Dumbledore nói. “Vẫn còn một vấn đề nữa với con bằng mã, Buckbeak. Hagrid đã trông nom nó kể từ khi Sirius chết, nhưng Buckbeak giờ đây là của con luôn, vậy nếu con muốn có một sự sắp đặt khác -”
“Không,” Harry nói ngay, “nó cứ ở với bác Hagrid. Con nghĩ Buckbeak thích thế.”
“Hagrid sẽ rất sung sướng,” cụ Dumbledore mỉm cười nói. “Hagrid đã rất cảm động khi gặp lại Buckbeak. Tình cờ, chúng ta đã quyết định đặt tên lại cho Buckbeak vì sự an toàn của nó. Witherwings là tên từ giờ trở đi của nó mặc dù ta nghi ngờ Bộ pháp thuật sẽ đoán ra nó chính là con bằng mã họ đã tuyên án tử hình. Bay giờ, Harry này, con đã đóng gói hành lý chưa?”
“Ơ … -”
“Chắc là ta đã nhầm?” cụ Dumbledore sắc sảo hỏi.
“Cháu đi – ờ – dọn dẹp ngay,” Harry vội vàng nói, rôi nhanh chóng nhặt cái kính thiên văn và đôi giầy lên.
Nó tốn khoảng gần mười phút để thu lượm những thứ cần thiết; cuối cùng nó mới lấy cái áo tàng hình dưới gầm tủ cho vào, vặn chặt cái bình mực thay đổi màu sắc, và nhét cái vạc vào trong cái rương. Sau đó, nó kéo lê cái rương một bên tay, tay còn lại xách cái lồng con Hedwig đi xuống nhà.
Nó thất vọng thấy cụ Dumbledore không chờ ở cửa chính, điều đó có nghĩa là nó phải vào phòng khách.
Không ai nói gì. Cụ Dumbledore ngồi im, trông rất thanh thản nhưng bầu không khí thì rất nằng nề căng thẳng, Harry không đủ can đảm nhìn gia đình Dursley khi nó nói: “Thưa thầy – con đã sẵn sàng.”
“Tốt,” cụ Dumbledore nói. “Còn một điều cuối cùng.” Cụ quay sang nói với gia đình Dursley.
“Chắc ông bà cũng biết, Harry trưởng thành vào năm -”
“Không,” dì Petunia nói lần đầu tiên kể từ khi cụ Dumbledore tới.
“Xin lỗi, sao cơ?” cụ Dumbledore hỏi lịch sự.
“Không. Nó nhỏ hơn Dudley một tháng, mà Dudley thì chưa đến tuổi mười tám cho đến năm tới.”
“À,” cụ Dumbledore nói nhã nhặn, “nhưng trong thế giới phù thủy, chúng tôi trưởng thành vào tuổi mười bảy.”
Dượng Vernon lẩm bẩm, “Thật lố bịch,” nhưng cụ Dumbledore đã ngắt lời ông,
“Giờ đây, như ông bà đã biết, phù thủy mang tên Chúa Tể Voldemort đã quay trở lại. Cộng đồng phù thủy đang tiến hành một cuộc chiến tranh. Harry, người mà Chúa Tể Voldemort đã cố gắng giết một vài lần rồi, đang gặp phải những nguy hiểm to lớn hơn rất nhiều cái ngày mà tôi để nó lại cửa nhà ông bà mười lăm năm trước, với một lá thư giải thích về án mạng của bố mẹ nó và nhấn mạnh rằng tôi hi vọng ông bà có thể trông nom nó như là con cái trong nhà.”
Cụ Dumbledore dừng lại, và mặc dù giọng của cụ rất nhẹ và ấm, nhưng cụ lại tỏ ra rất giận dữ, Harry cảm thấy sự lạnh nhạt và để ý thấy gia đinh Dursley đang bu sát vào nhau.
“Ông bà đã không làm như tôi yêu cầu. Ông bà đã không đối xử với Harry như con trai mình. Nó không nhận được gì ngoài sự ghẻ lạnh và cay nghiệt từ ông bà. Nói đúng hơn là nó đã phải trốn tránh những tổn thương tệ hại mà ông bà đã gây ra ột đứa trẻ bất hạnh như nó.”
Cả dì Petunia và dượng Vernon nhìn quanh theo bản năng như thể có một người khác không phải Dudley ôm chặt họ.
“Ủa – ngược đãi Dudders? Ông nói sao?”, dượng Dursley bắt đầu cáu tiết, nhưng cụ Dumbledore ra dấu im lặng, ông im bặt như thể cụ Dumbledore vừa đấm ông một cú.
“Phép thuật mà tôi đã nhắc đến mười lăm năm trước là Harry được một sức mạnh bảo vệ chỉ khi nó gọi căn nhà này là nhà. Dù khốn khổ, nó vẫn ở đây, dù không được chào đón, dù bị ngược đãi, ông bà vẫn phải miễn cưỡng để nó ở trong nhà. Phép thuật này sẽ ngừng hoạt động cho đến khi nó mười bảy tuổi, nói cách khác là đến khi nó trưởng thành. Tôi chỉ yêu cầu một điều là: ông bà cho phép Harry quay trở về căn nhà này một lần nữa trước sinh nhật lần thứ mười bảy của nó, điều này đảm bảo sự an toàn cho nó cho đến lúc nó trưởng thành.”
Không người nào nhà Dursley lên tiếng. Dudley hơi nhăn mặt khó chịu như thể nó đang cố gắng trốn thoát khi bị ngược đãi. Dượng Vernon trông như thể bị nghẹn cổ họng, dì Petunia thì trông xúc động một cách kỳ lạ.
“Harry này … đã đến lúc chúng ta đi thôi,” cụ Dumbledore nói, đứng dậy và vuốt thẳng lại áo choàng dài màu đen của mình. “Hẹn ngày gặp lại,” cụ nói thêm với gia đình Dursley, trông họ thư thể mong ngày này không bao giờ tới, cụ bỏ nón ra và bước ra khỏi phòng.
“Tạm biệt,” Harry nói vội với gia đình Dursley, và bước theo cụ Dumbledore, cụ dừng lại bên cạnh cái rương và cái lồng con Hedwig của Harry.
“Chúng ta không thể để những thứ này làm vướng víu,” cụ nói, và rút đũa phép ra một lần nữa. “Ta sẽ gửi chúng đến trang trại Hang Sóc chờ trước ở đó. Dù sao, ta cũng muốn con để tấm áo tàng hình ở trong cái rương luôn.”
Harry gặp vài khó khăn khi nhét cái áo tàng hình vào trong cái rương, nó cố gắng để cụ Dumbledore không thấy đống lộn xộn bên trong. Sau khi đã nhồi nhét xong, cụ Dumbledore vẩy đũa phép, cái rương, cái lồng cú cùng con Hedwig biến mất. Cụ Dumbledore vẩy đũa phép lần nữa, của chính mở ra, bên ngoài tối thui.
“Bây giờ, Harry, chúng ta hãy bước ra màn đêm bên ngoài và đuổi theo sự mạo hiểm phù phiếm nhé.”
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.