Bạn đang đọc Harry Potter và Chiếc cốc lửa (Quyển 4): Chương 22
Chương 22 – Công tác bất ngờ
“Potter, Weasley, các trò có chịu chú ý không đây?”
Giọng nói tức giận của giáo sư McGonagall vút lên như một ngọn roi quất ngang qua lớp học môn Biến hình vào thứ năm, khiến cho cả Harry và Ron đều giật thót người và ngước nhìn lên.
Lúc đó đã gần hết giờ; tụi nó đã làm xong bài tập; những con gà Nhật lúc nãy bị tụi nó biến thành những con chuột lang đã được nhốt hết vô cái chuồng bự đặt trên bàn giáo sư McGonagall (con chuột của Neville vẫn còn lông vũ); tụi nó đã chép bài tập trên bảng về nhà làm (“Miêu tả, kèm thí dụ, những cách thức mà bùa biến hình phải được sửa chữa cho phù hợp khi thực hiện Phép Đổi Chủng”) Chuông tan học sắp reo tới nơi, ở cuối lớp, Ron và Harry đã xoay ra đấu gươm bằng mấy cây đũa phép giả do Fred và George chế tạo; nghe kêu tên, hai đứa giật mình ngước nhìn lên, tay Ron vẫn còn nắm một con vẹt đồ chơi bằng thiếc, và trong tay Harry là một con cá ê-fin bằng cao su.
Giáo sư McGonagall nói:
“Bây giờ thì cậu Potter và cậu Weasley làm ơn vui lòng cư xử cho ra người lớn dùm!”
Ánh mắt giáo sư giận dữ nhìn hai đứa nó đúng lúc cái đầu con cá ê-fin của Harry lặng lẽ rơi xuống đất…. Còn cái đầu con vẹt của Ron thì đã đứt lìa trước đó mấy giây…
“Tôi có đôi điều muốn nói với tất cả các trò. Dạ vũ Noel sắp tới rồi… Hoạt động truyền thống này là một phần của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và là một cơ hội cho chúng ta hòa nhập giao lưu với những vị khách nước ngoài của chúng ta. Dạ vũ này chỉ dành cho học sinh từ năm thứ tư trở lên… mặc dù các trò có thể mời một học sinh lớp nhỏ hơn nếu như các trò muốn…”
Lavender đã bật ra tiếng cười khúc khích sôi nổi. Parvati bấm tay vô be sườn của mình, vẻ mặt cô nàng trông quạu quọ vì cố gắng nín cười. Cả hai đều ngoái nhìn Harry. Giáo sư McGonagall phớt lờ hai đứa này, khiến cho Harry cảm thấy bất công hết sức, mới hồi nãy bà vừa quở nó và Ron mà bây giờ lại chẳng rầy hai đứa con gái nhiều chuyện đó tới một tiếng.
Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục nói:
“Mọi người tham dự dạ vũ đều phải mặc lễ phục, và buổi dạ vũ sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ đêm Giáng sinh, và kết thúc vào lúc nửa đêm ở Đại sảnh đường, Bây giờ…”
Giáo sư McGonagall thong thả nhìn quanh lớp học một cách cân nhắc:
“Dạ vũ Noel dĩ nhiên là một cơ hội cho tất cả chúng ta… ờ… xõa tóc ra.”
Giọng bà giáo nghe không có vẻ tán thành lắm.
Lavender lại rúc rích cười to hơn bao giờ hết, mặc dù đã bụm chặt hai tay trên miệng để ém không cho tiếng cười thoát ra. Lần này thì Harry có thể nhìn thấy cái gì mà hai đứa nhiều chuyện đó lại cười dữ vậy: với búi tóc bới chặt, giáo sư McGonagall trông như thể bà không đời nào xõa tóc, bất kể hiểu theo nghĩ đen hay nghĩa bóng là xả giàn.
Giáo sư McGonagall vẫn tiếp tục:
“Nhưng điều đó KHÔNG có nghĩa là chúng ta sẽ phá bỏ mẫu mực cư xử của học sinh trường Hogwarts lâu nay. Nếu một học sinh nhà Gryffindor nào mà làm hổ danh trường, dù bằng cách nào đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ rất, rất không hài lòng.”
Chuông reo, và như mọi khi, lũ học trò lục đục thu dọn cặp vở rồi quẳng cặp lên lưng mà rời khỏi lớp học:
Giáo sư McGonagall cao giọng gọi, át tiếng ồn ào của lớp học đang tan:
“Potter… trò vui lòng lại đây… cô có điều muốn nói.”
Tưởng rằng cái điều bà muốn nói đó có liên quan tới con cá ê-fin cao su đứt đầu của nó, Harry rầu rĩ đi về phía bàn giáo sư. Giáo sư McGonagall chờ cho đến khi tất cả những học sinh khác đã ra khỏi phòng học rồi, bà mới nói:
“Potter à, các quán quân và bạn nhảy của họ…”
Harry hỏi lại:
“Bạn gì ạ?”
Giáo sư McGonagall ngờ ngợ nhìn Harry như thể bà tưởng Harry đang giỡn mặt bà.
Bà lạnh lùng nói:
“Bạn của trò trong buổi dạ vũ, Potter à. Bạn nhảy của trò ấy.”
Ruột gan Harry dường như cồn cào lên rồi quặn thắt lại. Nó cảm thấy mặt mày nó đỏ lự. Nó nói nhanh:
“Bạn nhảy hả? Con không nhảy đâu.”
Giáo sư nổi quạu, gắt lên:
“Ôim nhảy chứ, trò sẽ nhảy. Đó là điều mà tôi đang nói với trò. Theo truyền thống thì các quán quân và bạn nhảy của họ sẽ mở đầu buổi Dạ vũ.”
Harry chợt nhìn thấy hình ảnh nó đội nón chóp cao, mặc áo đuôi tôm, cặp kè một đứa con gái trong một thứ áo dạ hội đầy đăng ten đại khái như dì Petunia luôn trịnh trọng diện vào mỗi khi đi dự tiệc ở sở làm của dượng Vernon. Nó khăng khăng:
“Con không nhảy mà.”
Giáo sư McGonagall kiên quyết:
“Đó là truyền thống. Trò là một quán quân Hogwarts, và trò sẽ phải làm điều mà mọi người trông mong một đại diện của trường phải làm. Thành ra trò phải tự tìm ình một bạn nhảy đi, Potter!”
“Nhưng… nhưng con không…”
Giáo sư McGonagall nói bằng một giọng rõ ràng là để kết thúc vấn đề:
“Trò nghe tôi nói rồi đó, Potter.”
Cách đây một tuần, chuyện kiếm một bạn nhảy đối với Harry kể như là chuyện nhỏ, so với chuyện đương đầu với con rồng Đuôi-Gai Hungary. Nhưng bây giờ, khi chuyện con rồng đã xong rồi, thì chỉ mới nghĩ tới cái viễn cảnh mời một đứa con gái đi dự dạ vũ không thôi là nó đã cảm thấy rằng thà đi oánh nhau với con rồng còn dễ chịu hơn.
Harry chưa từng thấy nhiều người ghi danh ở lại trường trong kỳ lễ Giáng sinh đến như vậy; dĩ nhiên, nó thì luôn luôn ở lại trường, bởi vì nếu không ở lại trường thì nó chỉ còn cách trở về ngôi nhà ở đường Privet. Nhưng mà nếu trước đây Harry luôn luôn thuộc số ít học sinh ở lại trường dịp lễ, thì năm nay dường như tất cả học sinh từ năm thứ tư trở lên đều sẽ ở lại, và theo như Harry nhận thấy, tất cả – hay ít nhất là tất cả nữ sinh – đều bị cái Dạ vũ sắp tới ám ảnh, và thật đáng ngạc nhiên là bỗng dưng trường Hogwarts có nhiều học trò nữ đến như vậy. Vậy mà trước đây Harry không hề để ý đến điều này. Tụi con gái bây giờ đi lại trong hành lang cứ khúc khích cười và thì thầm với nhau, và khi bọn con trai đi ngang thì bọn con gái lại ré lên cười. Tụi nó háo hức so đo nhận xét về những thứ mà tụi nó sẽ mặc vào đêm Giáng sinh…
Khi một đám con gái đông khoảng một tá hay cỡ đó đi ngang qua Harry, nghiêng ngó Harry và rúc rích cười, Harry nói với Ron:
“Tại sao họ cứ phải túm tụm với nhau đi từng đám như vậy? Làm sao mình có thể gặp riêng một người để mà mời chứ?”
Ron đề nghị:
“Quăng dây thòng lọng mà bắt. Nhưng mà bồ đã có ý định bắt ai chưa?”
Harry không trả lời. Nó biết rất rõ là nó muốn mời ai, nhưng mà có được can đảm để mời người ta lại là một chuyện hoàn toàn khác… Cho lớn hơn nó một tuổi, cô ấy lại rất xinh đẹp, cô ấy là một cầu thủ Quidditch rất giỏi, mà cô ấy cũng rất nổi tiếng…
Dường như Ron đọc được những gì đang diễn ra trong đầu Harry. Nó nói:
“Harry à, bồ nghe đây, bồ sẽ không gặp chút khó khăn nào hết. Bồ là một quán quân mà. Bồ vừa mới đánh bại con Đuôi-Gai Hungary. Mình cá là tụi con gái sẽ sắp hàng dài dài để làm bạn nhảy của bồ.”
Để tô bồi tình bạn mới được hàn gắn lại của tụi nó, Ron đã cố gắng giữ ùi vị cay đắng trong giọng nói của nó ở mức thấp nhất. Chẳng những thế, Harry còn ngạc nhiên thấy là hóa ra Ron nói đúng.
Ngay ngày hôm sau, có một cô bé tóc quăn học năm thứ ba bên nhà Hufflepuff rủ Harry đi dự Dạ vũ với cô ta, mà cả đời Harry trước đó chưa hề nói chuyện với cô ta tới một lần! Harry bất ngờ đến nỗi nó từ chối ngay trước khi mà nó kịp dừng lại để nghiên cứu vấn đề. Cô bé bỏ đi, trông có vẻ hơi bị tổn thương, và sau đó, trong suốt giờ học Lịch sử Pháp thuật, Harry điêu đứng vì sự chọc ghẹo của Dean, Seamus và Ron về cô bé ấy. Ngày hôm sau, có thêm hai cô bé nữa rủ rê nó, một cô bé năm thứ hai và một cô nàng (thiệt là khủng khiếp) học năm thứ năm, cô nàng này có vẻ như muốn nện cho Harry một trận nếu nó từ chối.
Ron được một trận cười đã đời rồi nói một cách công tâm:
“Cô ta cũng xinh đẹp đấy chứ!”
Harry vẫn còn bực mình:
“Chị ấy cao hơn mình đến ba tấc! Tưởng tượng coi mình mà nhảy với chị ấy thì ngó mình giống cái gì?”
Những lời Hermione nói về Krum cứ trở đi trở lại hoài trong đầu Harry:
“Họ khoái anh ta chỉ vì anh ta nổi tiếng!”
Harry rất nghi ngờ, không hiểu là mấy cô nàng muốn làm bạn nhảy với nó có còn muốn đi dự Dạ vũ với nó không nếu như nó không phải là quán quân của trường. Rồi nó tự hỏi không biết nó có bực mình không nếu người rủ rê nó lại là Cho.
Nói chung, Harry phải thừa nhận là cuộc đời đã đẹp hơn lên nhiều sau khi nó vượt qua được bài thi đầu tiên, tuy rằng cái viễn cảnh về buổi Dạ vũ trước mắt khiến nó hết sức bối rối. Bây giờ nó không còn thu hút nhiều nỗi khó chịu trong hành lang như trước đây nữa, mà điều này nó ngờ là do Cerdic giúp vào – nó nghĩ là có thể Cerdic đã nói với học sinh bên nhà Hufflepuff hãy để Harry được yên, để cám ơn việc nó đã tiết lộ để thì con rồng cho Cerdic. Bây giờ chung quanh không còn mấy phù hiệu Ủng hộ Cerdic Diggory! nữa. Dĩ nhiên Draco Malfoy vẫn còn trích dẫn bài báo của cô Rita Skeeter về Harry, bất cứ lúc nào nó có thể, nhưng việc đó càng lúc càng ít gây được tiếng cười hưởng ứng. Và thêm vào nỗi thơ thới hân hoan của Harry về tình cảnh tốt đẹp của nó hiện nay, là trên tờ Nhật báo Tiên tri không xuất hiện bài báo nào hết về lão Hagrid.
Vào cuối buổi học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cuối học kỳ, Harry, Ron và Hermione hỏi lão Hagrid xem cuộc phỏng vấn giữa lão và cô Rita ra sao, thì lão Hagrid nói:
“Nói thiệt với các cháu, cô ta chẳng quan tâm gì tới những Sinh vật Huyền bí hết á!”
Tụi nó hết sức nhẹ nhõm khi thấy lão Hagrid giờ đây đã thôi chuyện tiếp xúc trực tiếp với mấy con quái tôm, và bọn trẻ dạo này chỉ cần túm tụm đằng sau căn chòi của lão Hagrid, ngồi bên cái bàn thô, sửa soạn một mớ đồ ăn chọn lọc ấy con quái tôm để dụ dỗ chúng.
Lão Hagrid tiếp tục câu chuyện với tụi nó với giọng trầm xuống:
“Cô ta chỉ muốn bác nói về cháu thôi, Harry à. Ờ… bác nói với cô ta là bác cháu mình đánh bạn với nhau từ hồi bác đi đón cháu ở nhà Dursley. Cô ta hỏi ‘chưa từng rầy la nó trong suốt bốn năm qua à? Nó cũng chưa từng quậy ông trong lớp à?’ Bàc nói ‘chưa bao giờ’, và cô ta có vẻ không vui chút nào hết. Cháu cứ tin đi, cô ta rất muốn bác nói là cháu khủng khiếp lắm, Harry à.”
Harry vừa quăng một nắm gan rồng vô trong một cái tộ to tướng bằng kim loại và cầm con dao của nó lên để xắt thêm một mớ nữa, vừa nói:
“Dĩ nhiên là cô ta muốn vậy mà. Cô ta không thể viết hoài về một anh hùng nhỏ đầy bi kịch như cháu, nếu cứ vậy mãi thì thiệt là chán.”
Ron vừa lột vỏ trứng của con sa giông vừa nói một cách không ngoan:
“Cô ta muốn moi ra một khía cạnh mới ấy mà. Cô ta muốn mớm cho bác nói Harry là một thằng phạm tội điên khùng!”
Lão Hagrid có vẻ kinh hoảng thiệt tình:
“Nhưng mà nó đâu phải vậy!”
Harry nói dứt khoát:
“Lẽ ra cô ta nên phỏng vấn giáo sư Snape. Ổng sẵn lòng cung cấp cho cô ta những thứ cổ cần về cháu bất cứ ngày nào. ‘Potter đã luôn luôn phá luật kể từ ngày đầu tiên nó đến trường này cho tới bây giờ’.”
Lão Hagrid hỏi:
“Ông ấy nói vậy hả?”
Ron và Hermione cùng cười. Lão Hagrid thật thà nói tiếp:
“Chà, có lẽ cháu cũng đã phá một số qui định, Harry à, nhưng mà thực ra cháu đâu đến nỗi tệ, đúng không?”
Harry nhoẻn miệng cười:
“Vui lên đi, bác Hagrid!”
Ron hỏi:
“Bác có đi dự cái Dạ vũ đó vào đêm Giáng sinh không, bác Hagrid?”
Lão Hagrid nói hơi lỗ mãng:
“Ờ đi chứ, mặc dù có lẽ bác chỉ tạt qua một lát thôi. Bác đoán đây sẽ là một cuộc vui lớn, cháu sẽ khai mạc buổi khiêu vũ, đúng không, Harry? Cháu sẽ mời ai vậy?”
Harry lại cảm thấy mình đỏ mặt lên, nó nói:
“Chưa có ai hết ạ!”
Lão Hagrid không hạch hỏi gì thêm.
Mỗi ngày trôi qua của tuần cuối cùng học kỳ I trở nên càng lúc càng náo nhiệt. Chuyện đồn đại về buổi Dạ vũ rùm beng khắp nơi, mặc dù Harry không tin được tới một nửa những câu chuyện đó. Thí dụ như tin đồn là cụ Dumbledore đã mua tám trăm thùng rượu mật ong ủ nóng của bà Rosemerta. Tuy nhiên, câi chuyện cụ đã đặt cọc Quái Tỷ Muội thì có vẻ là đúng. Quái Tỷ Muội chính xác là ai hay cái gì thì Harry không biết, nó chưa bao giờ tiếp cận với hệ thống vô tuyến phù thủy, nhưng nó suy ra từ sự náo nức của những người đã lớn lên nghe đài HTP (Hệ thống Truyền thông phù thủy ) rằng Quái Tỷ Muội có lẽ là một ban nhạc nổi tiếng.
Một số giáo sư, như giáo sư Flitwick chẳng hạn, đành phải đầu hàng khi thấy không thể nhồi nhét gì được vô đầu lũ học trò khi mà rõ ràng, đầu óc chúng chẳng biết để ở đâu. Giáo sư đành cho phép tụi nó bày trò chơi trong buổi học của ông vào ngày thứ tư, và dành phần lớn thì giờ của ông trong buổi học đó để nói chuyện với Harry về cái bùa Triệu Tập tuyệt hảo mà Harry đã ứng dụng khi thực hiện bài thi đầu tiên của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật.
Một số giáo sư khác thì không được hào phóng như vậy. Thí dụ như giáo sư Binns thì không có gì có thể ảnh hưởng đến ông khiến ông ngừng cày xới các điểm ghi chú của mình về cuộc nổi loạn của Yêu tinh. Bởi vì giáo sư Binns chưa bao giờ chịu để cho cái chết của ông ngáng trở việc dạy học, nên bọn học trò cho là một sự kiện nhỏ như Dạ vũ đêm Giáng sinh chắc cũng không thể khiến ông ngừng dạy được. Và thật là đáng ngạc nhiên khi ông có thể làm cho những cuộc nổi loạn dữ dội và đãm máu của lũ Yêu tinh nghe ra cũng chán phèo như câu chuyện đít vạc của Percy. Giáo sư McGonagall và giáo sư Moody cũng bắt tụi nó học cho đến giây cuối cùng của tiết học. Và dĩ nhiên trong giờ học của giáo sư Snape thì đừng hòng trông mong chơi bời gì hết. Giáo sư nhìn quanh đám học trò một cách khó chịu, thông báo cho tụi nó biết là ông sẽ kiểm tra tụi nó về thuốc giải độc trừ tà trong suốt buổi học cuối của học kỳ.
Đêm đó, trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Ron nói một cách cay đắng:
“Lão ác dễ sợ. Đày ải tụi mình bằng bài kiểm tra vào cái ngày cuối cùng. Làm cho người ta học té khói đến tận cuối học kỳ, thiệt là ác!”
Hermione ngước nhìn Ron qua cuốn sổ ghi chép độc dược của cô bé:
“Ừm… Dù vậy bồ cũng đâu đến nỗi kiệt sức, đúng không?”
Ron đang bận dựng một tòa lâu đài bằng những quân bài trong cái túi đựng bài nổ của nó. Chới bài nổ để tiêu thì giờ thú vị nhiều hơn so với chơi bài kiểu dân Muggle, nhờ có cái cơ hội mà mọi thứ có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào.
Harry uể oải nói:
“Lễ Giáng sinh mà Hermione!”
Nó đang ngồi trong một cái ghế bành đặt cạnh lò sưởi, đọc lại cuốn “Bay cùng súng thần công” lần thứ mười.
Hermione ngước nhìn nó, cũng trang nghiêm không kém khi rầy Ron:
“Mình tưởng bồ sẽ làm một cái gì đó có tính xây dựng hơn chứ, ngay cả khi bồ không muốn học phép giải độc trừ tà.”
Harry ngắm Joey Jenkins của đội Súng thần công quất một trái Bludger về phía một truy thú của đội Người Đuổi Dơi lâu đài máu. Nó nói:
“Thí dụ như làm gì?”
Hermione rít lên:
“Cái trứng đó!”
Harry nói:
“Thôi đi, Hermione. Tới ngày 24 tháng tư mình mới phải thực hiện bài thi thứ hai mà.”
Nó đã cất cái trứng vàng vô trong cái rương của nó, để trong phòng ngủ trên lầu từ bữa tiệc mừng thành công của bài thi thứ nhất đến tận bây giờ. Nói cho cùng, vẫn còn những hai tháng rưỡi nữa nó mới cần biết toàn bộ cái tiếng than khóc thất thanh đó có nghĩa là gì.
Hermione nói:
“Nhưng có thể phải mất nhiều tuần lễ mới giải đáp được. Nếu mọi người đều biết bài thi sắp tới là gì trong khi bồ lại không biết thì bồ sẽ thộn ra chẳng khác gì một thằng ngốc.”
Ron đặt hai lá bài cuối cùng của nó lên nóc tòa lâu đài, và cả khối nổ tung lên, cháy xém cả chân mày của nó. Ron nói:
“Tha nó đi mà, Hermione, Harry xứng đáng được xả hơi một tí chứ.”
Lúc đó Fred và George xuất hiện:
“Trông hay đó… Ron. Bộ chân mày cháy xém đó sẽ ăn rơ với bộ lễ phục của em đó.”
Fred và George ngồi xuống chung bàn với Harry, Ron và Hermione ngay khi Ron nhận ra nó đã gây hư hại như thế nào. George hỏi:
“Ron ơi, anh mượn con Pigwidgeon được không?”
Ron nói:
“Không, nó đã đi giao thư rồi. Mà chi vậy?”
Fred chế nhạo:
“George muốn mời nó dự buổi dạ vũ ấy mà.”
George nói:
“Tụi này muốn gởi một bức thư chứ để làm gì hả cái đồ Đại đần?”
Ron hỏi:
“Ê, anh cứ viết thư cho ai hoài vậy?”
Fred phe phẩy cây đũa phép đầy dọa nạt:
“Đừng có chõ mũi vô nghe Ron, nếu không thì anh sẽ đốt cái mũi của em luôn thể. Vậy… em có nhiều bạn nhảy chưa?”
Ron nói:
“Chưa.”
Fred nói:
“Vậy thì nhanh chân lẹ tay lên đi tụi bây. Nếu không thì chẳng còn mấy đứa xịn đâu.”
Ron hỏi:
“Vậy anh định cặp bồ với ai?”
Fred đáp ngay, chẳng có chút xíu ngượng ngùng nào hết:
“Angelina!”
Ron bị dội ngược:
“ Cái gì? Anh đã mời chị ấy rồi hả?”
Fred nói:
“Ý hay đó!”
Fred quay lại, gọi vọng ngang qua phòng sinh hoạt chung:
“Angelina ơi!”
Angelina đang nói chuyện tầm phào với Alicia gần lò sưởi, cô nàng quay đầu lại hỏi:
“Cái gì vậy?”
“Muốn đi dự Dạ vũ với mình không?”
Angelina nhìn Fred như định giá rồi nói:
“Ừ, cũng được!”
Rồi cô nàng quay lại với Alicia để tiếp tục tán dóc, một nụ cười nhoẻn trên môi. Fred nói với Harry và Ron:
“THấy chưa. Dễ ợt.”
Fred đứng lên, ngáp, và nói:
“Vậy là tụi mình đành phải xài tới cú trường, George à, đi thôi…”
Hai đứa bỏ đi. Ron thôi sờ cái chân mày cháy xém của nó và ngó Harry ngang qua cái tàn tích còn đang ngún khói và âm ỉ cháy của cái lâu đài bằng những lá bài nổ.
“Bồ nên hoạt động gấp lên đi, bồ hiểu không… Ảnh nói đúng đó, bồ mời đại ai đi… Mình không muốn rốt cuộc hai đứa mình cặp bồ với hai con quỷ kếch xù đâu.”
Hermione vuột ra một câu lắp bắp đầy công phẫn:
“Xin lỗi, hai con… gì cơ?”
Ron nhún vai:
“Chà… bồ biết đó… thà là mình đi một mình còn hơn là đi với… với … Eloise Midgen chẳng hạn.”
“Gần đây mụn của bạn ấy đã khá hơn rồi… và bạn ấy xinh thiệt chứ bộ!”
Ron nói:
“Cái mũi của cô ta lệch qua một bên!”
Hermione nổi giận, nói:
“À, tôi hiểu rồi. Vậy ra căn bản là các bạn sẽ chỉ chọn những cô gái xinh đẹp nhất, cho dù cô ta hoàn toàn cà chớn?”
Ron nói:
“Ờ… phải, nghe cũng đúng.”
Hermione quạu:
“Mình đi ngủ đây.”
Và cô bé bỏ đi về phía cầu thang dẫn về phòng ngủ của con gái mà không thèm nói một lời nào.
Các giáo sư ở trường Hogwarts không ngừng mong muốn gây ấn tượng cho các vị khách đến từ Beauxbatons và Durmstrang. Họ dường như quyết định trang trí tòa lâu đài một cách lộng lẫy nhất vào dịp lễ Giáng sinh này. Khi cuộc trang trí bắt đầu, Harry nhận ra đây là lần đầu tiên nó thấy bên trong lâu đài được trang hoàng lộng lẫy tuyệt với đến như vậy. Những cột băng vĩnh cửu đã được áp vào thang cầu thang cẩm thạch. Mười hai cây thông Giáng sinh hằng năm trong Đại sảnh đường được trang hoàng bằng mọi thứ, từ những trái cầu lóng lánh đến những con cú thực bằng vàng rúc lên từng hồi; và những bộ áo giáp đã được phù phép để hát những khúc thánh ca bất cứ khi nào có người đi ngang qua. Đại khái là có thể nghe một cái mũ sắt rỗng thuộc có phân nửa lời bài hát mà cứ hát nghêu ngao “Ôi hãy đến, tất cả những kẻ trung thành…”
Nhiều phen, thầy giám thị Filch đã phải trục xuất con yêu siêu quậy Peeves ra khỏi một bộ áo giáp mà nó đã chui vào trốn trong đó, rồi ngồi đó chế ra lời ca quậy, nghe hết sức bậy bạ, để thế vô lời các bài ca.
Và Harry vẫn chưa ngỏ được lời mời Cho đi dự Dạ vũ. Bây giờ cả nó lẫn Ron đều rất căng thẳng, mặc dù Harry đã chỉ ra rằng có bạn nhảy vào trông Ron sẽ ngố hơn là không có bạn nhảy nào, còn Harry thì bị coi là người sẽ phải cùng các quán quân khác mở màn buổi dạ vũ.
Nó rầu rĩ nói:
“Mình nhắm là dù sao lúc nào cũng còn con ma Khóc nhè Myrtle.”
Ý nó muốn nói đến con ma ám nhà vệ sinh nữ ở tầng lầu hai.
Vào sáng thứ sáu, Ron nói:
“Harry à… chắc là tụi mình phải nghiến răng mà làm thôi…”
Nó nói bằng giọng nghe như thể tụi nó đang vạch kế hoạch tấn công bão táp một pháo đài không thể nào chiếm được.
“Tối nay, khi tụi mình trở về phòng sinh hoạt chung tụi mình nhất định phải có bạn nhảy… chịu không?”
Harry nói:
“Ờ… được.”
Nhưng suốt ngày hôm đó, mỗi lần nó nhìn thấy Cho – lúc ra chơi, lúc ăn trưa, và một lần trên đường đến lớp Lịch sử Pháp thuật – thì ư như rằng Cho đang bị một đám bạn bè vây quanh. CHẳng lẽ cô nàng không bao giờ đi đâu một mình sao? Chẳng lẽ nó phải phục kích cô nàng khi cô nàng đi vô nhà vệ sinh? Nhưng mà không, ngay cả đi vô đó, cô nàng cũng kè kè ba bốn đứa con gái chung quanh. Nhưng nếu nó không làm lẹ lên thì biết đâu cô nàng sẽ bị người khác mời mất.
Nó thật không làm sao tập trung được vào bài kiểm tra môn độc dược của giáo sư Snape, và hậu quả việc đầu óc lơ mơ này là nó quên thêm vô một nguyên liệu chính – chất bezoar – và điều đó có nghĩa là nó sẽ bị điểm bét sổ. Nhưng nó cũng chẳng bận tâm; nó chỉ bận khơi dậy lòng can đảm để làm cái mà nó định làm. Khi chuông reo, Harry tóm lấy cặp, lật đật chạy tới cái cửa lớp học nằm ở tầng hầm. Trước khi vọt lên cầu thang, nó nói với Ron và Hermione:
“Hẹn gặp lại ở bữa ăn tối nha!”
Nó chỉ cần xin phép Cho cho được nói chuyện riêng một chút, chì vậy thôi… Nó hấp tấp băng qua hành lang đông ken học sinh để tìm kiếm Cho, và (sớm hơn là nó tưởng) nó gặp ngay cô nàng đang từ trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đi ra.
“Ơ… Cho nè… tôi nói vài lời với bạn được không?”
Cho nói:
“Được chứ!”
Những cô gái chung quanh Cho bắt đầu cười khúc khích khiến Harry tức giận nghĩ là cần phải có luật cấm người ta cười khúc khích mới được. Cho thì chẳng cười.
Cho đi theo Harry ra một chỗ cách xa những cái tai thính của đám bạn cùng lớp. Harry quay lại nhìn Cho mà bao tử nó thót lên như thể nó bị hụt một bậc thanh khi bước xuống cầu thang. Nó nói:
“Ơ…”
Nó không làm sao mở miệng mời được. Nó không thể. Nhưng mà nó phải làm thôi. Cho đứng đó, nhìn nó, bối rối khó hiểu.
Rồi chữ nghĩa vọt ra dính chùm nhau vì cái lưỡi của nó líu cả lại:
“Đivũvớtôinha?”
Cho hỏi lại:
“Xin lỗi, bạn nói gì?”
“Mời… mời bạn… đi dự dạ vũ với tôi nha?”
Harry nói xong, tự hỏi mắc gì mà nó phải đỏ mặt chứ? Ừ, mắc gì?
“Ôi!”
Cho nói, và cô nàng cũng đỏ mặt:
“Ôi, Harry, mình thực tình xin lỗi nha.”
Và Cho thẳng thắng nói:
“Mình đã nhận lời đi với người khác rồi.”
Harry thốt lên:
“Ôi!”
Thiệt là kỳ cụ; mới một phút trước đó nó cảm thấy trong bụng nó lúc nhúc một bầy rắn, mà sao bây giờ nghe như bụnh nó trống trơn, bên trong người nó hình như không còn gì cả. Nó nói:
“Không sao, chẳng hề gì.”
Cho lại nói:
“Mình thực sự rất tiếc.”
Harry nói:
“Không sao.”
Hai đứa đứng đó nhìn nhau, và rồi Cho nói:
“Vậy thôi…”
Harry nói:
“Ừ…”
Cho nói:
“Thôi, tạm biệt.”
Gương mặt Cho vẫn còn ửng hồng, cô nàng bước đi.
Harry gọi theo trước khi kịp tự ngăn mình lại:
“Bạn sẽ đi với ai vậy?”
Cho nói:
“À… Cerdic … Cerdic Diggory.”
Harry nói:
“Vậy hả?”
Bên trong nó bắt đầu đầy ứ lên trở lại. Nó cảm thấy như thể ruột gan nó đã được đổ đầy chì.
Hoàn toàn quên mất bữa ăn tối, Harry chậm chạp đi trở về tháp Gryffindor, giọng nói của Cho cứ vang vọng mãi trong tai theo mỗi bước nó đi: “Cerdic – Cerdic Diggory “. Nó mới bắt đầu khoái Cerdic – đã chuẩn bị bỏ qua cái thực tế là hắn đã từng đánh bại nó ở trận Quidditch, và hắn đẹp trai, và nổi tiếng, và là quán quân được yêu thích nhất của hầu như mọi người. Bây giờ nó bống nhiên nhận ra rằng Cerdic thực ra là một thằng bảnh trai vô tích sự, đầu óc không đầy một cái chén đựng trứng.
Nó thẫn thờ nói với Bà Béo:
“Ánh sáng thần tiên.”
Đó là mật khẩu vừa được đổi ngày hôm trước.
“Được, chờ nghe, cưng.”
Bà Béo cất giọng ngân nga, vừa sửa lại mớ tóc bọc lưới kim tuyến, vừa lẳng mình tới trước để mở ra cái lỗ cho Harry chui vào.
Vô phòng sinh hoạt chung rồi, Harry đứng nhìn quanh và nó ngạc nhiên thấy Ron đang ngồi ở một góc xa, mặt mày xám ngoét như tro. Ginny đang đứng cạnh Ron, nói với nó bằng một giọng nhỏ nhẹ dịu dàng. Harry đến gần hai anh em Ron, hỏi:
“Có chuyện gì vậy, Ron?”
Ron ngước nhìn Harry, một nỗi sợ hãi điếng người hiện trên nét mặt. Ron ngớ ngẩn nói:
“Tại sao mình lại làm vậy? Mình không biết cái gì đã khiến mình làm như vậy!”
Harry hỏi:
“Làm cái gì?”
Ginny nói:
“Ảnh… ơ… ảnh vừa mới ngỏ lời mời chị Fleur Delacour đi dạ vũ với ảnh.”
Trông Ginny như thể cố nín cười mặc dù cô bé vẫn vỗ về Ron một cách đầy cảm thông.
Harry hỏi:
“Bồ làm cái gì?”
Ron lại hổn hển nói:
“Không biết cái gì đã khiến ình làm chuyện đó. Mình đã giở trò gì kia chứ? Chung quanh toàn là người ta – Mình phát điên rồi – ai cũng trố mắt nhìn! Mình chỉ vừa đi ngang qua cô ta trong tiền sảnh – cô ta đang đứng đó nói chuyện với Diggory – và làm như có ma nhập mình hay sao ấy – mình ngỏ lời với cô ta!”
Ron vùi mặt vô hai bàn tay rên rỉ. Nó cứ lảm nhảm nói một hồi, mặc dù lời lẽ càng lúc càng không thể phân biệt tiếng nào ra tiếng nào được nữa.
“Cô ta nhìn mình như thể mình là một con sên biển hay cái gì đó. Thậm chí không thèm trả lời. Và rồi – mình không biết – mình đại khái như chợt bừng tỉnh và cúp đuôi mà chạy.”
Harry nói:
“ Cô ấy lai tiên nữ mà. Bồ nghĩ đúng đó. Bà nội của cổ là tiên nữ, thể nào cô ta cũng có bùa. KHông phải lỗi của bồ đâu. Mình cá là khi bồ đi ngang qua chính là lúc cô ta đang bỏ bùa Diggory và bồ bị lạc đạn – Nhưng mà đằng nào đi nữa thì cô ta cũng uổng công thôi. Cerdic sẽ nhảy với Cho Chang.”
Ron ngước nhìn lên. Harry nói bằng giọng lờ mờ:
“Mình vừa mới ngỏ lời mời cô ấy, và cô ta nói với mình như vậy.”
Nụ cười trên môi Ginny bỗng nhiên tắt ngóm. Ron nói:
“Chuyện này điên thiệt. Tụi mình thành ra là những người cuối cùng không có ai làm bạn nhảy hết – Ở, còn Neville nữa. Ê, đoán thử coi Neville ngỏ lời mời ai? Hermione!”
“Cái gì?”
Harry hoàn toàn phát điên lên được với cái tin sốt dẻo chấn động này. Gương mặt Ron từ từ có thần sắc trở lại khi nó bắt đầu cười:
“Ừ, mình biết mà! Nó đã kể ình nghe sau buổi học Độc dược! Nó nói Hermione hồi nào giờ luôn luôn là một cô gái tốt, đã giúp nó học hành và những chuyện khác… nhưng mà Hermione nói với nó là cô nàng đã quyết định đi với người khác rồi. Hì hì! Giả bộ thôi! Cô nàng chẳng qua là không muốn đi cùng với Neville thôi… Ý mình là Hermione đi với ai chứ?”
Ginny nói, giọng khó chịu:
“Đừng mà! Đừng cười nhạo…”
Vừa lúc đó Hermione trèo qua cái lỗ chân dung mà vào phòng. Cô bé đi đến nhập bọn và hỏi:
“Sao hai bồ không xuống ăn tối?”
Ginny nói:
“Bởi vì – Ôi, hai anh đừng cười nữa – Bởi vì cả hai anh chàng này vừa bị các cô cho de ngay khi vừa mở miệng rủ người ta đi dự Dạ vũ!”
Câu nói đó làm cho cả Ron và Harry nín cười ngay. Ron chua chát nói:
“Cám ơn cả đống nghe Ginny!”
Hermione nói với vẻ kiêu kỳ:
“Những cô nàng xinh đẹp đều được mời hết rồi hả Ron? Bây giờ thì Eloise Midgen bắt đầu có vẻ xinh đẹp ra rồi đó, đúng không? Chà, mình chắc là bồ sẽ tìm được ở đâu đó người nào đó nhận lời bồ.”
Nhưng Ron bắt đầu chăm chú nhìn Hermione như thể bỗng nhiên nhận ra cô bé trong một vầng ánh sáng mới mẻ.
“Hermione à… Neville nói đúng… bồ là một cô gái…”
Hermione chua chát đáp:
“Chà, phát hiện giỏi à!”
“Ừ – bồ có thể đi với một trong hai đứa tụi này!”
Hermione ngắt lời:
“KHông, mình không thể.”
Ron sốt ruột:
“Ôi, thôi đi mà. Tụi này đang cần bạn nhảy, nếu mà tụi này không có bạn nhảy, nếu không ai nhận lời đi với tụi này hết, thì tụi này sẽ thộn mặt ra ngố hết chỗ nói.”
Bây giờ Hermione đã đỏ bừng mặt lên:
“Mình không thể đi với mấy bồ được bởi vì mình sẽ đi với người khác.”
Ron nói:
“Không, bồ không có đi với ai hết! Bồ nói vậy chỉ để đuổi khéo Neville mà thôi.”
“Ủa, vậy hả?”
Hermione kêu lên, ánh mắt cô bé long lên một cách nguy hiểm:
“Nếu bồ mất tới ba năm mới nhận ra, thì không có nghĩa là không có ai khác nhận ra mình là thiếu nữ!”
Ron trố mắt nhìn Hermione, rồi nó nhe răng cười:
“Thôi được, được rồi, tụi này biết bồ là một thiết nữ rồi. Được chưa? Vậy bồ có đi với tụi này không?”
Hermione giận dữ nói:
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi sẽ đi với một người khác.”
Và cô bé đùng đùng bỏ đi về phía phòng ngủ của nữ sinh.
Ron nhìn theo Hermione, nói thẳng thừng:
“Nó xạo đó!”
Ginny nhỏ nhẹ nói:
“Chị ấy không xạo đâu.”
Ron hỏi ngay:
“Vậy người đó là ai?”
Ginny nói:
“Em chẳng nói cho anh biết đâu, đó là chuyện riêng của chị ấy.”
Ron có vẻ bối rối cực kỳ:
“Được. Chuyện này càng lúc càng ngớ ngẩn. Ginny, em có thể đi với Harry, còn anh thì…”
Ginny đỏ ửng lên:
“Không, em không thể… em… em đi với anh Neville. Khi Hermione từ chối ảnh, ảnh mời em, và em nghĩ… ừ… nếu không nhận lời ảnh thì em đâu có được đi. Em chưa lên tới năm thứ tư mà.”
Trông Ginny thiệt là cực kỳ khổ sở. Cô bé đứng dậy, bỏ đi, đầu cúi xuống, chui qua cái lỗ chân dung:
“Em đi ăn tối đây.”
Ron lồi mắt ra ngó Harry. Nó hỏi:
“Tụi nó mắc cái chứng gì vậy?”
Nhưng Harry vừa mới nhìn thấy Parvati và Lavender chui vào cái lỗ chân dung. Đã đến lúc phải hành động quyết liệt. Harry nói với Ron:
“Chờ ở đây.”
Nó đứng dậy, đi thẳng tới Parvati và nói:
“Parvati? Bạn có đi dự Dạ vũ với tôi không?”
Parvati bật ra một tràng cười khúc khích. Harry chờ cho tiếng cười dịu xuống, hai ngón tay của nó bắt tréo trong túi áo cầu nguyện.
Cuối cùng Parvati nói, vẻ thẹn thùng kinh khủng:
“Ừ, được thôi.”
Harry thở phào ra.
“Cảm ơn nha. Ờ… Lavender.. bạn có muốn đi với Ron không?”
“Bạn ấy sẽ đi với Seamus.”
Parvati trả lời thay cho Lavender và cả hai cùng cười khúc khích dữ hơn bao giờ hết.
Harry thở dài. Nó nói, nhỏ giọng lại để cho Ron khỏi nghe thấy:
“Bạn có thể nghĩ ra bất cứ người nào đó chịu đi với Ron không?”
Parvati nói:
“Chứ Hermione đâu?”
“Bạn ấy đi với một người khác.”
Parvati tỏ ra sửng sốt. Cô nàng hăng hái hỏi:
“Ôôôôiii – Ai vậy?”
Harry nhún vai, nói:
“Chẳng biết. Vậy còn Ron thì tính sao?”
Parvati từ tốn nói:
“Chà… tôi nhắm chừng em gái tôi có thể … Bồ biết Padma… ở bên nhà Ravenclaw ấy. Mình sẽ hỏi ý nó nếu như bồ thích.”
Harry mừng rỡ:
“Ừ, được như vậy thì hay lắm. Nếu được thì ình biết nha?”
Sau đó Harry quay trở lại với Ron, cảm thấy cuộc dạ vũ này phiền phức quá đáng, và nó chỉ còn biết hy vọng thiệt nhiều là cái mũi của Padma Patil không đến nỗi bị vẹo quá.