Bạn đang đọc Harry Potter và Chiếc cốc lửa (Quyển 4): Chương 15
Chương 15 – Trường Beauxbatons và trường Dumstrang
Sáng sớm hôm sau, Harry thức giấc với một kế hoạch chất đầy trong đầu, như thể bộ não ngái ngủ của nó đã làm việc về vụ này cả đêm. Nó ngồi dậy, mặc quần áo vào trong ánh sáng ban mai nhợt nhạt, rời khỏi phòng ngủ mà không đánh thức Ron, đi xuống phòng sinh hoạt chung vắng lặng. Tại đây, nó lấy một miếng giấy da từ trên cái bàn còn nằm nguyên bài tập tiên tri, viết lá thư sau:
Chú Sirius thương yêu,
Con phát hiện ra chỉ tại con tưởng tượng ra cái thẹo đau thôi, lúc viết cho chú kỳ trước con ngủ gật. Không thấy có gì xảy ra nữa, ở đây mọi việc đều tốt. Chú đừng lo cho con, con thấy cái đầu con hoàn toàn bình thường.
Harry
Rồi nó trèo ra khỏi lỗ chân dung, đi lên tòa lâu đài tĩnh mịch (chỉ hơi bị tắc đường một tí, lúc con yêu tinh Peeves cố lật một cái bình to vào người Harry ở giữa đường đi, dọc hành lang lầu bốn), cuối cùng tới chuồng cú, nằm ở chót cùng tháp Tây.
Chuồng cú là một căn phòng bằng đá hình tròn, khá lạnh lẽo và thoáng gió, vì không cái cửa sổ nào ở đây có kiếng, Sàn nhà phủ đầy rơm và phân chim, cùng với mấy bộ xương chuột nhắt, chuột đồng ăn xong nhả ra. Hàng trăm, hàng trăm con cú, đủ mọi nòi giống có thể có trên đời, đứng rúc vào nhau trên cái sào đậu chọc thẳng lên đỉnh tháp. Hầu như cả bọn đều đang ngủ, mặc dù đâu đó có một con mắt tròn màu hổ phách đang liếc Harry. Nó nhận ra Hedwig đậu giữa một con chim lợn với một con cú hung hung, bèn vội vàng chạy lại phía con cú, hơi trượt chân trên sàn nhà đầy những phân chim.
Harry phải mất một lúc để thuyết phục con cú thức dậy và chịu nhìn nó lấy một cái, trong khi đó con cú cứ lê chân vòng vòng trên sào đậu, chĩa đuôi vào mặt Harry. Con cú rõ ràng vẫn còn giận vì thái độ vô ơn của Harry vào đêm hôm trước. Rốt cuộc, do Harry đề nghị với Hedwig là nếu quá mệt thì để Harry mượn Ron con Pigwidgeon vậy, mà Hedwig mới chịu thò chân ra và cho phép Harry cột lá thư vào.
“Phải tìm ra chú ấy nghen! Trước khi tụi giám ngục tìm thấy.”
Harry vừa nói vừa vuốt ve cái lưng con cú, trong khi bồng nó trên tay đi về một cái lỗ trên tường.
Con cú gặm nhón tay Harry, có thể hơi mạnh hơn mọi ngày nó vẫn gặm, nhưng vẫn rúc lên theo cái cách làm người ta rất vững dạ. Rồi nó sải cánh bay đi trong ánh bình minh. Harry nhìn theo con cú cho tới khi khuất dạng với một cảm giác khó chịu quay trở lại trong bao tử. Nó những tưởng thư trả lời của chú Sirius phải làm nhẹ đi những nỗi lo của nó hơn là làm tăng thêm như thế này.
“Như vậy là nói dối, Harry.”
Hermione sắc giọng nói trong bữa ăn sáng, khi Harry kể cho Ron và Hermione nghe việc nó đã làm.
“Bồ không hề tưởng tượng chuyện cái thẹo đau, bồ biết mà.”
“Thì sao nào? “ Harry nói, “Chú ấy không thể trở lại ngục Azkaban chỉ vì mình.”
“Thôi đi!”
Đến lượt Ron sắc giọng với Hermione khi cô bé mở miệng định nói thêm mấy câu. Lại một lần nữa, Hermione lườm Ron và im lặng.
Suốt hai tuần qua, Harry đã cố gắng tối đa tránh không nghĩ về chú Sirius. Thực vậy, nó không thể ngăn mình cứ trông ngóng lo lắng vào mỗi buổi sáng, khi đám thư cú tới; cũng không thể nhịn được, cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ, lại nhìn thấy viễn cảnh kinh hoàng xảy đến với chú Sirius, bị mấy tên giám ngục dồn vào một góc phố tối tăm nào đó ở Luân Đôn. Giữa hai khoảng thời gian đó, nó cố không nghĩ đến người cha đỡ đầu. Nó ước phải chi vẫn còn Quidditch để mà chia trí, không gì tốt hơn ột đầu óc đang lộn xộn bằng một buổi luyện tập hay và cực nhọc. Mặt khác, các môn học trở nên ngày càng khó và đòi hỏi cao hơn trước, đặc biệt là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Moody.
Trước sự ngạc nhiên của tụi nhỏ, giáo sư Moody tuyên bố rằng ông sẽ lần lượt thử lời nguyền Độc đoán trên từng đứa, để biểu diễn sức mạnh của lời nguyền cũng như để xem thử liệu tụi nhỏ có thể chống chọi với tác động của nó hay không.
“Nhưng… nhưng thầy nói đó là bất hợp pháp mà thầy?”
Hermione ngập ngừng hỏi trong khi thầy Moody dẹp mấy cái bàn với một phát quét bằng đũa phép, chừa ra một khoảng rộng trống trải ngay giữa phòng.
“Thầy nói… nói là áp dụng nó lên một người nào là…”
Con mắt thần của thầy Moody xoáy vào Hermione và nhìn chằm chằm cô bé bằng một cái nhìn kỳ quái, không chớp mắt:
“Thầy Dumbledore muốn các trò được truyền dạy cái cảm giác thật. Nếu trò muốn học theo cách khó – là khi có ai đó ném lời nguyền lên trò thì họ có thể kiểm soát được trò hoàn toàn – thì tốt thôi. Trò được miễn. Cứ việc đi ra ngoài.”
Thầy chỉ một ngón tay xương xẩu ra phía cửa. Hermione đỏ bừng mặt và lẩm bẩm điều gì đó rằng nó đâu có ý định rời lớp đâu. Harry và Ron nhìn nhau nhe răng cười. Chúng biết Hermione thà phải nuốt mủ cây củ u còn hơn bỏ lỡ một bài học quan trọng như thế này.
Thầy Moody bắt đầu ra hiệu cho đám học trò lần lượt tiến tới và đọc lời nguyền Độc đoán lên từng đứa. Harry ngó, từng đứa, từng đứa bạn một, đang thực hiện mấy trò kỳ quái nhất dưới ảnh hưởng của lời nguyền. Dean Thomas nhảy lò cò ba vòng quanh phòng, miệng thì hát quốc ca. Lavender Brown thì bắt chước con sóc. Neville biểu diễn một loạt bài tập thể dục thẩm mỹ khá lạ lùng mà chắc chắn lúc bình thường nó không tài nào làm nổi. Dường như không đứa nào trong chúng nó có khả năng kháng cự được lời nguyền, và mỗi đứa chỉ phục hồi lại khi thầy Moody bỏ lời nguyền đi.
“Potter, kế tới là trò.” Thầy Moody gầm gừ.
Harry bước tới trước, ra giữa lớp học, đứng vào khoảng trống mà thầy Moody đã dẹp sạch bàn ghế. THầy giơ cây đũa phép, chỉ vào Harry, và hô: “Imperio!”
Đó là cảm giác tuyệt với nhất Harry cảm thấy như mình trôi bồng bềnh, mọi ý nghĩ, mọi lo âu trong đầu được quét sạch nhẹ nhàng, chẳng để lại cái gì ngoài một niềm hạnh phúc mơ hồ, khó mà tả lại được. Nó đứng đó, cảm thấy hoàn toàn thư giãn, chỉ mơ màng biết mọi người đều đang nhìn mình.
Và rồi nó nghe tiếng thầy Moody Mắt-Điên, vang trong ngách nào đó xa xăm của não nó:”Nhảy lên bàn… nhảy lên bàn!”
Harry vâng lời, nhún gối xuống, chuẩn bị nhảy.
“Nhảy lên bàn!…”
Ủa, mà tại sao chứ? Một giọng nói khác thức dậy phía sau bộ não.
Một việc làm ngu ngốc, thật đó, tiếng nói vọng lên.
“Nhảy lên bàn!…”
Không, tôi sẽ không nhảy đâu, cảm ơn. Giọng nói kia đáp, hơi cứng rắn một chút… không, tôi thực lòng không muốn…
“Nhảy, NHẢY NGAY!”
Liền ngay đó, Harry cảm thấy một cơn đau khủng khiếp. Nó vừa muốn nhảy, vừa muốn cố ngăn mình không nhảy. Kết quả là nó lảo đảo đâm đầu vô cái bàn, té vật xuống, và cảm thấy như đã vỡ cả hai xương đầu gối.
“Chà, khá quá!”
Thầy Moody gầm gừ, và bất thình lình Harry thấy cảm giác vang vang, trống rỗng trong đầu mình biến đâu mất. Nó nhớ chính xác điều gì đang xảy ra, và cơn đau trên đầu gối dường như cũng tăng lên gấp đôi.
“Nhìn kìa, cả đám… Potter đã kháng cự được! Trò ấy kháng lại được lời nguyền, tí nữa thì đập tan cả lời nguyền! Chúng ta sẽ thử lại lần nữa, Potter, và tất cả các trò còn lại, chú ý đây, nhìn vào mắt trò ấy, nhìn vào đó… rất tốt, Potter, rất, rất tốt! Chúng khó lòng mà điều khiển nổi con!”
“Cái cách mà thầy ấy nói làm mình nghĩ như thể cả đám có thể bị tấn công bất cứ giây phút nào không bằng.”
Harry lầm bầm khi nó bước đi cà nhắc ra khỏi lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một tiếng sau đó. (Thầy Moody cứ nằng nặc đòi Harry phải thử tài đến bốn lần một lúc, cho đến khi nó có thể xua tan hoàn toàn lời nguyền.)
“Ừ, mình biết.”
Ron nói, nhảy hai bậc cầu thang một. Nó gặp nhiều rắc rối với lời nguyền hơn là Harry, mặc dù thầy Moody đã trấn an nó rằng các tác dụng đến giờ ăn trưa là sẽ bay sạch.
“Đúng là đồ đa nghi…”
Ron căng thẳng ngoái lại liếc xem thầy Moody chắc chắn không nằm trong tầm nghe, rồi nói tiếp:
“Hèn chi người ta mừng húm khi tống khứ được thầy ra khỏi Bộ. Bồ có nghe thầy kể với Seamus thầy đã làm gì với tay phù thủy dám la ó phản đối sau lưng thầy vào ngày Cá tháng Tư chưa? Chừng nào tụi mình có thì giờ nghiên cứu cách kháng lại lời nguyền Độc đoán trong khi có quá trời mấy thứ khác phải làm đây?”
Tất cả bọn năm thứ tư đều nhận thấy có sự gia tăng rõ ràng khối lượng các công việc đòi hỏi chúng phải làm trong học kỳ này. Giáo sư McGonagall giải thích lý do, khi cả lớp rên lên một tiếng lớn trước đống bài tập Biến mà cô giao cho:
“Các trò hiện đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất của đào tạo pháp thuật, kỳ thi phù thủy thường đẳng sắp tới nơi rồi…”
Đôi mắt cô lấp láy đầy nguy hiểm sau cặp mắt kiếng hình chữ nhật.
“Tới năm thứ năm tụi con mới lấy bằng Phù thủy Thường đẳng lận!” Dean Thomas kêu lên tức tối.
“Có thể không đâu, Thomas, nhưng tin tôi đi, các trò cần phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết! Cho đến nay vẫn chỉ có trò Granger là người duy nhất trong lớp biến được con nhím thành cái gối cắm kim mà tôi vừa ý. Tôi phải nhắc trò, trò Thomas, là cái gối cắm kim của trò vẫn còn cuộn lại sợ hãi mỗi khi có người đâm một cây kim vào nó đó nhe!”
Hermione lại đỏ mặt thêm lần nữa, dường như đang cố tỏ ra không quá tự mãn.
Harry và Ron thì quá là vui khi trong buổi học Tiên tri kế tiếp, giáo sư Trelawney nói với tụi nó rằng tụi nó đã đạt điểm tối đa cho bài tập về nhà. Cô đọc lớn một đoạn dài trong bài Tiên tri của hai đứa, khen ngợi tụi nó về thái độ đón nhận tai ương sắp tới một cách thản nhiên. Nhưng tụi nó bớt vui hẳn khi cô đề nghị tụi nó làm thêm một bài như vậy cho tháng tới: cả hai đã xài hết những ý tưởng về tai họa mất rồi.
Trong khi đó giáo sư Binns, con ma dạy môn Lịch sử Pháp thuật, biểu tụi nó viết bài luận hàng tuần về các cuộc khởi nghĩa của yêu tinh vào thế kỷ thứ mười tám. Giáo sư Snape bắt tụi nó nghiên cứu về thuốc giải độc. Tụi nhỏ làm công việc này hết sức nghiêm túc, và ông đã nói bóng gió rằng trước Giáng sinh, có thể ông sẽ đầu độc một đứa trong bọn để coi thuốc giải độc của tụi nó chế có tác dụng không. Giáo sư Flitwick yêu cầu tụi nhỏ đọc thêm ba cuốn sách để chuẩn bị cho bài học về Bùa Triệu tập.
Ngay cả lão Hagrid cũng chất thêm cho bọn trẻ một đống công việc. Những con Quái Tôm Đuôi Nổ đang lớn với một tốc độ đáng nể mặc dù vẫn chưa ai phát hiện ra là chúng ăn cái gì. Lão Hagrid rất sung sướng, và như một phần của “dự án”, lão đề nghị tụi nhỏ cứ cách ngày lại tới căn chòi của lão vào chiều tối để quan sát lũ Quái tôm và ghi lại những hành vi lạ lùng của tụi này.
“Tôi sẽ không đến.”
Malfoy nói thẳng thừng khi lão Hagrid đề nghị chuyện này với điệu bộ của một ông già Noel đang rút một món quà cực lớn ra khỏi túi.
“Coi mấy thứ đồ điên đó trong giờ học cũng quá đủ rồi, cảm ơn.”
Nụ cười tắt hẳn đi trên gương mặt lão Hagrid, lão cáu kỉnh:
“Biểu gì thì làm nấy, hoặc không để ta bắt chước thầy Moody … nghe nói trò biến thành con chồn đẹp lắm, Malfoy.”
Cả đám nhà Gryffindor cười rần. Malfoy tức uất nhưng rõ ràng ký ức về vụ trừng phạt của Moody vẫn còn đủ đau để nó không dám trả đũa lại. Harry, Ron và Hermione quay lại lâu đài vào cuối buổi học mà lòng đầy phấn khởi, được thấy lão Hagrid hạ nhục Malfoy thật là khoái tỉ, nhất là bởi vì năm ngoái Malfoy đã tìm đủ mọi cách để lão Hagrid phải bị đuổi.
Khi tới được tiền sảnh, chúng thấy không thể nào tiến thêm được nữa vì một đám đông nghẹt học trò tụ tập ở đó, quẩn quanh trước một cái bảng lớn dựng lên ở chân cẩu thang đá hoa cương. Ron, đứa cao nhất trong ba đứa, đứng nhón chân nhìn qua đám đầu phía trước và đọc to lên cho hai đứa kia nghe: THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT PHÁI ĐOÀN TRƯỜNG BEAUXBATONS VÀ TRƯỜNG DURMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY THỨ SÁU, 30 THÁNG MƯỜI. CÁC LỚP HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG…
“Tuyệt!” Harry kêu to, “Lớp độc dược là lớp cuối ngày thứ Sáu! Thầy Snape không có giờ mà đầu độc tụi mình rồi!” HỌC TRÒ SẼ VỀ CẤT TÚI VÀ SÁCH Ở KÝ TÚC XÁ MÌNH RỒI TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG LÂU ĐÀI ĐỂ ĐÓN KHÁCH TRƯỚC BUỔI TIỆC ĐÓN MỪNG.
Ernie Macmillan nhà Hufflepuff chui từ trong đám đông ra, mắt lấp lánh:
“Còn có một tuần nữa thôi! Không biết Cerdic đã biết chưa? Chắc để tôi đi nói nó hay…”
“Cerdic nào?” Ron ngây ra khi Ernie đi khỏi.
“Diggory Cerdic.” Harry nói. “Thế nào nó cũng đăng ký.”
“Đồ đần ấy mà là quán quân Hogwarts hả? “ Ron nói khi mở đường qua đám đông đang bàn tán, tiến về phía cầu thang.
Hermione cãi ngay:
“Anh ấy không phải thằng đần. Bồ không thích anh ấy chỉ vì anh ấy thắng đội Gryffindor trông trận Quidditch. Mình nghe nói anh ấy thật sự là học trò giỏi – và là huynh trưởng nữa kìa.”
Cô bé nói theo cái cách thế-là-miễn-bàn nhe.
Ron chế giễu:
“Bồ thích anh ấy chỉ vì anh ấy đẹp trai!”
Hermione độp ngay, giọng tức tối:
“Xin lỗi, tôi chưa từng thích người nào thì chỉ vì người ấy đẹp trai nha!”
Ron giả bộ ho một cái, nghe giống như chữ “Lockhart!” một cách lạ lùng.
Việc xuất hiện của cái bảng trong tiền sảnh đã gây nên một hiệu quả rõ rệt trên toàn bộ cư dân của lâu đài. Suốt một tuần sau đó, dù đến bất cứ nơi đâu, Harry thấy dường như chỉ có một đề tài duy nhất được đem ra bàn tán: Thi đấu Tam Pháp thuật. Những lời đồn đại bay từ học trò này đến học trò kia giống như mầm bệnh truyền nhiễm: ai sẽ là quán quân Hogwarts, thi đấu như thế nào, học trò trường Beauxbaton và trường Durmstrang khác tụi nó ra sao…
Harry cũng nhận thấy dường như lâu đài đang trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện. Vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất nhiều ấy nhân vật trong tranh, chúng ngồi túm vào nhau trong khung, thì thà thì thào rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi, ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không kẽo kẹt tới một tiếng. Còn thầy giám thị Argus Filch thì cư xử quá hung tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giầy, đến nỗi ông ta làm hai nữ sinh năm thứ nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh. Những thành viên của ban giáo sư cũng căng thẳng lạ lùng:
“Longbottom, làm ơn đừng để lộ ra là trò không thể biểu diễn một câu thần chú Tráo đổi đơn giản trước mặt bất kỳ ai ở trường Durmstrang nghe không!”
Giáo sư McGonagall hét lên vào cuối một buổi học đặc biệt khó khăn, bữa đó Neville vô tình cấy hai lỗ tai mình lên cây xương rồng.
Khi tụi nhỏ xuống nhà ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày ba mươi tháng Mười, chúng nhận thấy Đại sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng ột Nhà: màu đỏ với con sư tử là nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts: sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.
Harry, Ron và Hermione ngồi xuống bên cạnh George và Fred ở bàn nhà Gryffindor. Một lần nữa, và bất bình thường nhất, hai đứa đó tách ra ngồi riêng, cách xa mấy người khác và rù rì thấp giọng. Ron đi tới cạnh hai đứa.
“Đúng là vô công rồi nghề.” George rầu rĩ nói với Fred. “Thôi được, nếu rút cuộc thằng chả vẫn không chịu nói chuyện riêng với tụi mình, tụi mình sẽ gửi cho thằng chả cái thư. Hoặc không thì nhét vào tận tay. Chả không thể tránh mặt mình mãi được.”
Ron đến ngồi xuống cạnh hai ông anh:
“Ai tránh mặt mấy anh vậy?”
“Phải mày tránh mặt thì đỡ không!” Fred nói, rất bực bội vì vụ xen vào này.
Ron hỏi George:
“Cái gì mà vô công rồi nghề?”
“Là có thằng em hay chõ mũi vào như mày!” George nói.
Harry hỏi:
“Các anh nghĩ ra ý gì cho Thi đấu Tam Pháp thuật chưa? Đã kiếm ra cách để đăng ký chưa?”
George cay đắng nói:
“Anh có hỏi cô McGonagall chọn quán quân là chon làm sao, nhưng mà cổ không nói. Cổ chỉ biểu anh im mồm, đi lo mà biến hình con gấu trúc.”
Ron trầm ngâm:
“Không biết mấy môn thi đó ra sao hả? Harry, bồ biết không, mình cá là tụi mình làm cũng được. Tụi mình từng làm bao nhiêu việc nguy hiểm rồi…”
Fred nói:
“Nhưng lúc đó tụi bay không làm trước mặt ban giám khảo. Cô McGonagall nói là quán quân sẽ được cộng thêm điểm cách trình diễn bài thi nữa đo.”
Harry thắc mắc:
“Ai trong ban giám khảo vậy?”
“Hiệu trưởng của các trường tham gia luôn luôn có trong ban giám khảo.”
Mọi người quay cả lại nhìn Hermione, khá là ngạc nhiên; Cô bé nói tiếp:
“Trong cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật năm 1792, cả ba vị giám khảo đều bị thương, khi một con vẹt có mào mà các vị quán quân phải chụp bắt nổi xung lên.”
Hermione nhìn một vòng rồi nói, với vẻ nóng nảy cố hữu vì thấy không ai chịu đọc sách mình đọc hết:
“Chuyện này có trong Hogwarts, Một lịch sử. Tuy nhiên cuốn này không hoàn toàn đáng tin cậy. Cuốn Lịch sử Hogwarts bản đã sửa chữa có lẽ chính xác hơn. Hay cuốn Một lịch sử chắt lọc và đầy thành kiến về Hogwarts: Những lời Phê phán về những mặt xấu xa nhất của trường.”
“Gì nữa đây?” Ron hỏi, mặc dù Harry biết là Ron biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hermione nói, mắt tóe lửa:
“Gia tinh! Trong cả ngàn trang của Hogwarts, Một lịch sử, đã không có tới một lần lưu ý rằng chính chúng ta đang hè nhau áp bức hàng trăm nô lệ!”
Harry lắc đầu ngao ngán và chăm chú ăn cho xong món trứng bác. Sự thiếu nhiệt thành của nó và Ron cũng chẳng ngăn nổi Hermione bớt cương quyết đeo đẳng công lý cho bọn gia tinh đi chút nào. Thực ra, cả hai đứa nó đã trả hai Sickles để mua huy hiệu H.V.Đ.C.Q.L.G.T., nhưng cốt chỉ để cô bé im lặng. Tuy nhiên, những đồng Sickles của tụi nó đã bị tiêu phí: dường như chúng chỉ làm cho Hermione om sòm hơn. Từ đó cô bé bắt đầu làm phiền tụi Harry và Ron, đầu tiên bắt hai đứa đeo huy hiệu, rồi sau đó thuyết phục những người khác làm như mình, và Hermione đã bắt đầu lê la trong phòng sinh hoạt chung mỗi buổi tối, dồn người ta vào góc rồi dí cái hộp quyên tiền đến sát mũi người ta.
Hermione vẫn nói gay gắt:
“Các bạn có nhận ra khăn trải giường của các bạn được thay, lò sưởi của các bạn được nhóm lửa, phòng học của các bạn được dọn sạch, đồ ăn của các bạn được nấu nướng, là nhờ một nhóm những sinh vật huyền bí không được trả lương và bị bắt làm nô lệ không?”
Vài người, như Neville chẳng hạn, đóng tiền ngay để Hermione khỏi quắc mắt với mình. Một ít người cũng có vẻ hơi hơi quan tâm đến những gì cô bé nói, nhưng lưỡng lự không muốn nhận một vai trò tích cực hơn trong chiến dịch. Đa số còn lại coi toàn bộ việc này là một trò đùa.
Ron đảo mắt nhìn lên trần, giờ đã tràn ngập ánh nắng mùa thu, và Fred tự nhiên cực kỳ chú tâm vào món thịt xông khói (cả hai đứa sinh đôi đều từ chối mua huy hiệu H.V.Đ.C.Q.L.G.T. ) Tuy vậy, George chồm tới phía Hermione:
“Nghe này, em đã bao giờ xuống nhà bếp chưa, Hermione?”
Hermione sẵng giọng:
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Em không nghĩ là học trò được phép…”
“Ừ, vậy mà tụi anh xuống đó!”
George chỉ vào Fred:
“Xuống nhiều lần, để ăn vụng. Và khi tụi anh gặp chúng, chúng rất hạnh phúc. Chúng nghĩ chúng có được công việc tốt nhất trên đời…”
Hermione bắt đầu gay gắt:
“Đó là bởi vì chúng không được khai hóa và đã bị lấy não!”
Nhưng những tiếng kế theo của cô bé bị chìm đâu mất vào trong một tiếng động ầm ầm phía trên đầu, báo hiệu thư cú đã tới. Harry ngước lên ngay lập tức, và thấy Hedwig đang lượn về phía nó. Hermione tức khắc ngưng nói, nó và Ron dõi theo Hedwig một cách lo lắng khi con cú đậu trên vai Harry, thu cánh về, và giơ chân ra một cách mỏi mệt.
Harry kéo bức thư trả lời của chú Sirius ra và tặng cho Hedwig một miếng màng mỡ thịt xông khói; con cú liền ăn ngay với một vẻ biết ơn. Rồi, kiểm tra cho chắc là Fred và George đang chìm đắm trong cuộc bàn tán sâu hơn về Tam đấu phù thủy, xong Harry mới thì thào đọc cái thư của chú Sirius lên cho Ron và Hermione nghe:
Khá đó, Harry
Chú đã về nươc và núp kỹ. Chú muốn con gửi thư cho chú hay mọi việc đang xảy ra tại Hogwarts. Đừng dùng Hedwig nữa, nhớ thay cú luôn, và đừng lo cho chú, con cứ lo cho con đi. Đừng quên những gì chú đã nói với con về vết thẹo.
Sirius.
Ron hạ giọng, hỏi:
“Tại sao phải thay cú luôn?”
Hermione nói ngay:
“Hedwig gây chú ý quá. Nó nổi quá mà. Một con cú trắng như tuyết cứ quay về chỗ chú ấy đang núp hoài thì… Ý mình nói, tụi nó không phải chim trong vùng, đúng không?”
Harry cuộn lá thư lại và nhét vào trong áo choàng, lòng thắc mắc không biết giờ là mình bớt lo hơn hay lại lo hơn trước. Nó nghĩ việc chú Sirius xoay sở để quay về được mà không để bị bắt là một việc rất tuyệt. Nó cũng không chối rằng cái ý nghĩ rằng chú Sirius đã đến ở gần hơn sẽ làm cho nó an tâm hơn; ít nhất thì nó cũng không phải đợi quá lâu mỗi lần chú viết thư trả lời cho nó.
“Cám ơn, Hedwig.” nó vừa nói vừa vuốt ve con cú. Con cú bèn rúc lên ngái ngủ, nhúng qua loa cái mỏ vô ly nước cam của Harry, rồi cất cánh bay tiếp, rõ ràng là nó không mong gì hơn là được đánh một giấc dài trong chuồng cú.
Ngày hôm đó, một không khí chộn rộn thật dễ chịu. Không ai tập trung vào bài vở được, chỉ quan tâm nhiều đến chuyện chiều nay mấy người từ trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ tới nơi. Ngay cả giờ Độc dược cũng dễ nuốt hơn mọi thường, cũng nhờ được ra sớm trước nửa tiếng. Khi chuông hết giờ reng sớm, Harry, Ron và Hermione vội quay về tháp Gryffindor, cất cặp và sách như đã được chỉ thị, mặc áo chùng vô, rồi lại vội vã chạy xuống Tiến sảnh.
Giáo viên chủ nhiệm các Nhà ra lệnh cho học trò của mình đứng vô hàng.
Cô McGonagall nạt:
“Trò Weasley, đội nón ngay lại. Cô Patil, gỡ cái đồ kỳ cục đó ra khỏi tóc!”
Parvati cau có gỡ một con bướm trang trí ở đuôi bím tóc ra.
Rồi cô McGonagall ra lệnh:
“Nào, theo tôi. Năm thứ nhất đi trước… không xô đẩy…”
Chúng nối đuôi nhau bước xuống cầu thang và đứng xếp hàng đằng trước lâu đài. Buổi chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sáng khắp khu Rừng Cấm. Harry đứng giữa Ron và Hermione ở hàng thứ tư, đằng trước, thấy lẫn trong đám năm thứ nhất, Dennis Creevey run bắn lên vì hồi hộp.
Ron vừa dòm đồng hồ, vừa ngó ra con đường dẫn từ cổng vô:
“Gần sáu giờ. Mấy bồ nghĩ họ tới bằng gì? Tàu lửa chắc?”
“Chắc không phải quá.” Hermione nói.
Harry ngước nhìn lên bầu trời đầy sao:
“Vậy bằng gì? Chổi chắc?”
“Mình không nghĩ vậy… xa quá mà…”
Ron nói:
“Hay là khóa-cảng? Hay độn thổ? Biết đâu chỗ họ được phép độn thổ dưới mười bảy tuổi?”
Hermione nóng nảy:
“Không thể độn thổ trên đất Hogwarts, mình nói với bồ bao nhiêu lần rồi?”
Chúng hào hứng dò trên nền đất đen thui, nhưng chẳng có cái gì nhúc nhích. Mọi vật yên tĩnh, lặng lẽ, và khá là bình thường. Harry bắt đầu thấy lạnh. Nó chỉ mong mấy người đó tới mau mau… Có thể mấy đứa học trò ngoại quốc phải chuẩn bị một cuộc đột nhập đầy kịch tính… Nó nhớ điều ông Weasley đã nói ở buổi cắm trại trước trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới: “… luôn luôn là vậy – chúng ta không bao giờ ngăn được mình khoe mẽ mỗi khi tụ họp lại…” Bỗng từ hàng sau, chỗ mấy giáo viên đứng, cụ Dumbledore kêu lên:
“A, đây rồi! Trừ khi tôi quá sức lầm, chứ phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần!”
“Đâu?” Đám học trò kêu to nôn nóng, mắt nhìn về đủ hướng.
Một học trò năm thứ sáu chỉ về khu rừng:
“Coi kìa!”
Một cái gì đó lớn hơn nhiều, rộng hơn nhiều một cây chổi – không, phải cỡ hàng trăm cây chổi – đang bay ầm ầm xuyên qua bầu trời xanh thẫm, hướng về phía lâu đài, mỗi lúc một lớn dần lên.
Một đứa năm thứ nhất hét to, hoàn toàn mất bình tĩnh:
“Ối! Con rồng!”
Dennis Creevey mắng:
“Đừng có khùng… đó là nhà bay!”
Dennis đoán gần đúng… Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên những ngọn cây của khu rừng Cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những cửa sổ của lâu đài, thì tụi nhỏ nhìn ra một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của rmột cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng, được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi.
Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng; rồi, với một tiếng ầm cực lớn khiến Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin; những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.
Harry chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu (hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao), thì cửa đã mở ra.
Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi Harry thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe – chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà bự con nhất mà nó chưa từng thấy trong đời. Điều này giải thích được ngay lập tức kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa. Có vài đứa há hốc cả miệng ra.
Trước giờ trong đời Harry mới chỉ thấy có một người cũng bự con như bà này, đó là lão Hagrid; nó nghĩ hai người này chắc chỉ xê xích nhau vài phân. Tuy nhiên, cũng có thể vì quá quen với lão Hagrid – nó thấy người đàn bà này (giờ đã đứng ở chân bậc thang, nhìn quanh cái đám người đang tròn mắt chờ đợi) dường như to lớn hơn một cách bất thường. Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
Cụ nói:
“Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.”
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:
“Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?”
“Khỏe lắm, thưa bà.” Cụ Dumbledore nói.
Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng:
“Học trò tôi.”
Harry, nãy giờ hoàn toàn tập trung chú ý vào bà Maxime giờ để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Chúng run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ. Từ chỗ đứng, Harry có thể nhìn thấy chúng (chúng đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime ) đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt.
Bà Maxime hỏi:
“Ôn Karkaroff đã tới chưa?”
Cụ Dumbledore nói:
“Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?”
“Tôi nghĩ, vô cho ấm. “ Bà Maxime đáp. “Nhưng còn mấy con ngự…”
Cụ Dumbledore nói:
“Giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây, đang phải xử một tình huống nhỏ xảy ra với mấy… ừm… mấy chuyện khác.”
Ron nhăn răng cười, thì thào với Harry:
“Mấy con Quái tôm.”
Bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không:
“Mấy con chiến mã của tôi cần phãi… ừm… được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó…”
Cụ Dumbledore mỉm cười:
“Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà.”
Bà Maxime khẽ nhún xuống:
“Rất tốt. Ông làm ơn nói với ông Agrid nài rằng mấy con ngự chĩ… uống rượu wít-ki nguyên chất thôi.”
Cụ Dumbledore cũng cúi lại:
“Mọi việc sẽ được thu xếp.”
“Đi thôi!” Bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá.
Seamus Finigan ngả người sang phía Lavender và Parvati để hỏi Harry và Ron:
“Mấy bồ nghĩ đám ngựa tụi Durmstrang sẽ lớn cỡ nào?”
Harry nói:
“Ôi, nếu tụi nó bự hơn đám này thì bác Hagrid khỏi chăm được luôn. Đó là cho rằng bác còn chưa bị tụi Quái tôm tấn công đó. Không biết có chuyện gì với tụi nó hả?”
Ron nói đầy vẻ hy vọng:
“Chắc tụi nó sổng chuồng.”
Hermione rùng mình:
“Ôi, đừng nói vậy chứ. Thử tưởng tượng tụi Quái tôm thoát ra lổm ngổm trên đất…”
Tụi nhỏ đứng đó, hơi run lập cập, chờ cho đám Durmstrang tới. Hầu hết đều ngước lên trời hy vọng. Phải mất vài phút, sự im lặng mới bị phá vỡ nhờ con ngựa khổng lồ của bà Maxime phì hơi ra và giậm cẳng. Nhưng rồi…
“Bồ nghe thấy gì không?” Ron thình lình hỏi.
Harry lắng nghe. Một tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía tụi nó. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể một cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông…
Lee Jordan chỉ tay xuống dưới, kêu lên:
“Cái hồ! Nhìn cái hồ kìa!”
Đứng từ trảng có nhìn qua khoảnh đất, tụi nó thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ: những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra…
Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó… Và rồi Harry nhìn thấy cột buồm…
“Thuyền buồm!” nó quay qua nói với Ron và Hermione.
Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại; và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng “tòm”, một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông; và “uỵch” một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ.
Mọi người đổ bộ. Tụi nó nhìn thấy những cái bóng đi ngang vùng sáng từ ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ boong tàu. Harry nhận thấy, tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabbe và Goyle … Nhưng rồi, khi họ tới gần hơn, đi bộ lên trảng cỏ, bước vào dòng ánh sáng chảy từ Tiền sảnh ra, Harry thấy rằng vóc người đó thật ra là do họ mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đàu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại: những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc.
“Dumbledore!” Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết. “Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?”
“Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!” cụ Dumbledore đáp.
Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay.
“Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!” Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, hàm răng ố vàng, và Harry nhận thấy nụ cười của ông không lên được tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma:
“Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao, sung sướng làm sao… Viktor, đi nào con, vào cho ấm… Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm hơi hơi…”
Karkaroff vẫy tay ra hiệu ột trong những học trò của ông. Khi cậu học trò đi ngang, Harry thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Chẳng cần phải đợi Ron huých chỏ hay rít lên vào lỗ tai, Harry cũng có thể nhận ra gương mặt nhìn nghiêng ấy:
“Harry – Krum kìa!”