Bạn đang đọc Harry Potter và Bảo bối Tử thần (Quyển 7): Chương 19
Con hươu bạc
Khi Hermione ra đổi phiên gác vào lúc nửa đêm thì tuyết đang rơi. Những giấc mơ của Harry rối rắm, lộn xộn: con mãng xà Nagini cứ len lỏi vào chiêm bao khi ẩn khi hiện, lúc đầu xuyên qua một cái nhẫn to tướng nứt nẻ, rồi quanh một vòng hoa Giáng sinh.
Nó thức giấc hoài, hốt hoảng, đinh ninh ai đó đã gọi tên nó từ xa xa, tưởng tượng tiếng gió cuốn quanh lều là tiếng chân người hay tiếng nói chuyện.
Cuối cùng nó thức dậy trong bóng tối và đến ngồi bên cạnh Hermione, cô bé ngồi co ro ở cửa lều đọc Một Lịch Sử Pháp Thuật nhờ ánh sáng của cây đũa phép. Tuyết rơi dày đặc, và Hermione nhẹ nhõm hoan nghênh đề nghị thu dọn đồ đạc để lên đường của Harry.
“Tụi mình sẽ đi tới chỗ nào kín đáo hơn,” Hermione tán đồng, rùng mình khi mặc thêm cái áo thun ấm bên ngoài bộ đồ ngủ. “Mình cứ nghĩ là mình nghe được tiếng ai đó đi lại bên ngoài. Mình thậm chí còn nghĩ là có thấy ai đó một hai lần.”
Harry khựng lại giữa chừng động tác chui đầu vào áo ấm và liếc nhìn cái Kiếng Mách lẻo nằm im re bất động trên bàn.
“Mình chắc là mình chỉ tưởng tượng ra thôi,” Hermione nói, tỏ vẻ lo lắng. “Tuyết trong bóng tối, cái đó đánh lừa con mắt người ta… Nhưng có lẽ tụi mình nên Độn thổ dưới tấm Áo khoác Tàng hình, để phòng xa hén?”
Nửa giờ sau, lều đã xếp gọn, Harry đeo cái Trường Sinh Linh Giá, và Hermione nắm chặt cái túi xách hột cườm, cả hai Độn thổ. Cái chật chội như thường lệ lại nhấn chìm tụi nó; chân của Harry thôi tiếp xúc với mặt đất đầy tuyết, rồi chạm mạnh vào thứ gì đó có cảm giác như mặt đất đông cứng phủ đầy lá.
“Tụi mình đang ở đâu đây?” Nó hỏi, săm soi nhìn quanh đám cây mơn mởn trong khi Hermione mở cái túi xách hột cườm và bắt đầu lôi ra mấy cái cọc lều.
“Rừng Dean,” cô bé nói, “có lần mình đi cắm trại ở đây với ba má mình.”
Ở đây tuyết cũng phủ trên những rặng cây chung quanh và lạnh buốt, nhưng ít nhất tụi nó còn được che chắn khỏi những ngọn gió lùa. Tụi nó ngồi trong lều gần như hết ngày, co ro sưởi ấm bên ngọn lửa xanh sáng tiện lợi mà Hermione rất thạo chế tạo ra, và ngọn lửa có thể được hốt gọn rồi mang theo trong một cái hũ. Harry có cảm giác như đang hồi phục sau một cơn bệnh nặng nhưng chớp nhoáng, cái cảm giác ấy lại càng được tăng thêm vì sự chăm sóc của Hermione… Buổi trưa hôm đó những bông tuyết mới bay la đà xuống chỗ tụi nó, khiến cho ngay cả khoảng đất được che chắn của tụi nó cũng được phết một lớp tuyết mỏng như rắc bột.
Sau hai đêm thiếu ngủ, giác quan của Harry dường như tỉnh táo hơn bình thường. Tụi nó thoát được Thung lũng Godric trong kẽ tóc đường tơ, quá ư mong manh đến nỗi không biết làm sao mà Voldemort lại có vẻ như gần kề hơn, đáng sợ hơn. Khi bóng đêm lại trùm xuống, Harry gạt đi đề nghị thức gác của Hermione và bảo cô bé đi ngủ.
Harry dọn một cái nệm cũ tới cửa lều và ngồi xuống, mặc trên người tất cả đồ ấm mà nó có, nhưng cho dù vậy, nó vẫn run. Bóng tối càng thêm dày đặc theo từng tiếng đồng hồ trôi qua cho đến khi hầu như không thể xuyên qua được. Nó sắp lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra để ngắm cái chấm của Ginny một lát, thì chợt nhớ ra bây giờ đang là mùa nghỉ lễ Giáng sinh và cô bé hẳn là đã trở về Hang Sóc.
Mọi động đậy cỏn con dường như đều được phóng đại lên trong cái mênh mông của khu rừng. Harry vẫn biết rừng ắt phải đầy sinh vật, nhưng nó cầu mong tất cả bọn chúng cứ nằm im và nín lặng để nó có thể tách biệt được những trò nhảy nhót nhộn nhạo và lảng vảng vô tư của chúng với những tiếng động có thể để lộ ra những hoạt động đầy tai họa khác. Nó nhớ lại âm thanh của một tấm áo choàng lướt trên đám lá mục cách đây nhiều năm, và ngay lập tức nó nghĩ nó lại nghe thấy âm thanh đó trước khi tự giũ bỏ âm thanh đó trong đầu. Bùa chú bảo vệ của tụi nó đã có hiệu lực suốt mấy tuần lễ; có lý do gì để bị giải trừ lúc này chứ? Vậy mà nó vẫn không thể gạt đi cái cảm giác có gì đó khác lạ trong đêm nay.
Nhiều lần nó bật thẳng người dậy, cổ nhức mỏi vì đã ngủ gục, ngoẹo mình dựa vào vách lều trong tư thế kỳ cục. Đêm đã tối tới độ đen mượt như nhung khiến cho nó có thể lơ lửng trong cõi mập mờ giữa Độn thổ và Hiện hình. Nó vừa đưa một bàn tay ra trước mặt để coi còn có thể phân biệt được mấy ngón tay không thì sự việc xảy ra.
Một ánh sáng bạc rực rỡ hiện ra ngay trước mặt nó, di chuyển qua rừng cây. Bất chấp nguồn sáng là gì, ánh sáng di chuyển không tiếng động. Ánh sáng dường như lướt về phía nó.
Nó đứng bật dậy, giọng nói đông cứng trong cổ họng, tay nó giơ cao cây đũa phép của Hermione. Nó nheo mắt lại khi ánh sáng trở nên chói lòa, cây cối quanh nó trở nên đen ngòm vì sự tương phản, và cái vật đó vẫn đang tiến đến gần hơn…
Và rồi nguồn sáng bước ra từ đằng sau một cây sồi. Đó là một con hươu cái màu trắng bạc, sáng như trăng và chói lòa, đang khẽ khàng bước đi trên mặt đất, êm như ru, và không để lại dấu chân trên lớp tuyết mỏng tang. Con hươu đi về phía Harry, ngẩng cao cái đầu xinh đẹp với đôi mắt to lông mi dài.
Harry ngó chằm chằm vào sinh vật đó, hết sức kinh ngạc, không phải vì sự lạ lùng của con hươu, mà vì sự quen thuộc không sao giải thích được. Nó có cảm giác như nó đã có lúc mong chờ con vật đến, nhưng rồi quên béng đi, cho đến lúc này đây, hai bên mới được dàn xếp để gặp gỡ. Ý muốn thét gọi Hermione, mới đó còn thôi thúc mãnh liệt, giờ tan biến đâu mất. Nó biết, nó dám đánh cược bằng cả mạng sống, rằng con vật đó đến đây là vì nó, và chỉ mình nó mà thôi.
Hai bên đăm đăm nhìn nhau một lúc lâu thật lâu và rồi con hươu quay mình bỏ đi.
“Đừng,” Harry kêu lên, giọng khàn vỡ vì ít được dùng tới. “Trở lại đi!”
Con hươu tiếp tục thận trọng bước vô rừng cây, và chẳng mấy chốc ánh sáng rực rỡ của con vật bị những thân cây đen dày án bóng thành những vệt tối sáng. Harry ngập ngừng trong một giây run rẩy. Tính cẩn trọng thì thầm rằng đó có thể là một trò bịp, một mồi nhử, một cái bẫy. Nhưng linh tính, cái linh tính đang áp đảo, bảo nó đây không phải là Pháp thuật Hắc ám. Nó bèn chạy đuổi theo.
Tuyết nghiến dưới chân nó, nhưng con hươu không gây nên một tiếng động nào khi băng qua rừng cây, bởi vì con vật chẳng qua chỉ là ánh sáng. Con hươu dẫn Harry đi càng lúc càng vào sâu trong rừng, và Harry đi thật nhanh, tin là khi dừng bước, con hươu sẽ cho nó đến gần một cách đàng hoàng. Và rồi con vật sẽ nói, và tiếng nói sẽ bảo cho nó biết điều mà nó cần biết.
Cuối cùng, con hươu ngừng lại. Con vật ngoảnh cái đầu xinh đẹp về phía Harry một lần nữa, và Harry phóng chạy tới, trong đầu bừng cháy một câu hỏi, nhưng ngay lúc nó hé môi để hỏi, con hươu biến mất.
Mặc dù bóng tối đã nuốt chửng con hươu, hình ảnh chói rực của con vật vẫn còn in dấu trên võng mạc Harry làm nó nhòa mắt, cứ bừng sáng mỗi khi nó hạ mí mắt, khiến nó lạc mất phương hướng. Giờ thì nỗi sợ ùa tới: nãy giờ sự hiện hữu của con hươu làm nó thấy an toàn.
“Thắp sáng!” Harry thì thầm, và đầu cây đũa phép sáng lên.
Hình bóng con hươu biến mất dần theo những cái chớp mắt khi nó đứng đó, lắng nghe tiếng động của rừng, tiếng cành cây nhỏ gãy răng rắc, tiếng gió cuốn tuyết lao xao. Nó có sắp bị tấn công không? Có phải con hươu đã dụ dỗ nó vào một cuộc phục kích không? Có phải nó tưởng tượng ra không, rằng có ai đó đang đứng ở ngoài tầm soi sáng của cây đũa phép quan sát nó?
Nó giơ cây đũa phép cao hơn. Không ai xông vào nó, không có ánh chớp sáng xanh lè nào phóng ra từ sau một thân cây. Vậy thì con hươu dẫn nó tới đây để làm gì?
Có cái gì đó lóe lên trong ánh sáng của cây đũa phép, và Harry quay phắt lại, nhưng chẳng có gì ngoài một cái hồ nhỏ đóng băng, mặt băng nứt nẻ lấp lánh khi nó giơ cây đũa phép cao hơn để xem xét.
Nó thận trọng tiến tới gần hơn và nhìn xuống. Mặt băng phản chiếu cái bóng méo mó của nó và ánh sáng cây đũa phép, nhưng sâu dưới lớp băng xám đục dày cui có cái gì đó cũng lấp lánh sáng. Một cái thập giá lớn…
Tim nó nhảy thót lên tận họng: nó sụm quỳ xuống bên bờ hồ và chúc cây đũa phép thành một góc để cho ánh sáng soi được tối đa đến tận đáy hồ. Một tia sáng lấp lánh phát ra từ viên hồng… Đó chính là thanh gươm trên chuôi có đính hồng ngọc – Thanh gươm của Gryffindor đang nằm dưới đáy hồ trong rừng.
Suýt nín thở, Harry ngó trân trân xuống thanh gươm. Sao lại có thể như vầy? Sao thanh gươm lại có thể nằm dưới đáy hồ trong rừng, gần sát chỗ tụi nó cắm trại như vầy? Phải chăng một pháp thuật bí ẩn đã hút Hermione đến địa điểm này, hay con hươu, mà Harry coi như một Thần Hộ mệnh, là một loại thần bảo vệ cái hồ? Hay thanh gươm đã được đặt xuống hồ sau khi tụi nó tới đây, đúng ra là bởi vì tụi nó đã tới đây? Trong trường hợp này thì kẻ muốn trao thanh gươm lại cho Harry đang ở đâu? Một lần nữa Harry hướng cây đũa phép về phía đám cây cối và bụi rậm chung quanh, tìm kiếm một bóng người, một ánh mắt lóe lên, nhưng nó chẳng thấy ai ở đó hết. Đằng nào cũng vậy, một tí sợ hãi thêm vào chỉ khiến niềm vui của nó lên men khi nó quay sự chú ý lại thanh gươm nằm nghỉ dưới đáy hồ đóng băng.
Nó chĩa cây đũa phép vào cái hình thù óng ánh bạc và lẩm nhẩm, “Gươm, lại đây!”
Thanh gươm không nhúc nhích. Nó cũng không trông mong điều đó lắm. Nếu dễ ợt như vậy thì thanh gươm cứ việc nằm trên mặt đất cho nó lượm lên, chứ nằm chi dưới đáy hồ đóng băng. Nó bắt đầu đi vòng quanh hồ băng, nghiền ngẫm về cái lần trước đây thanh gươm tự nguyện đặt vào tay nó. Lúc đó nó lâm vào tình huống nguy kịch, và nó đã cầu cứu.
“Cứu,” nó lẩm nhẩm, nhưng thanh gươm vẫn nằm dưới đáy hồ, dửng dưng, bất động.
Harry tự hỏi (và lại đi tiếp), cụ Dumbledore đã nói gì với nó khi nó thu được thanh gươm lần trước? Chỉ một học sinh nhà Gryffindor chân chính mới có thể rút được thanh gươm đó ra khỏi cái nón. Và những phẩm chất nào xác định một học sinh nhà Gryffindor? Một giọng nói nhỏ bên trong đầu Harry trả lời nó: Tinh thần dũng cảm và nghĩa hiệp làm nổi bật học sinh nhà Gryffindor.
Harry ngừng bước và thở một hơi dài thượt, hơi thở bốc khói của nó biến mất nhanh chóng trong làn khí lạnh cóng. Nó biết nó phải làm gì. Nếu nó thành thật với chính mình, thì ngay khi nhận ra thanh gươm qua lớp băng, nó đã phải nghĩ rằng chỉ còn nước dùng đến cách này.
Nó liếc nhìn khắp rừng cây chung quanh một lần nữa, nhưng giờ đã yên tâm là sẽ không có ai tấn công nó. Ai đó muốn tấn công thì đã có thừa cơ hội khi nó đi một mình qua khu rừng, và có khối cơ hội khi nó xem xét cái hồ. Lý do duy nhất để trì hoãn ở thời điểm này là bởi vì cái viễn cảnh thấy ngay trước mắt quá ư ngao ngán.
Harry bắt đầu lóng ngóng cởi ra nhiều lớp áo quần nó đang mặc. Nó rầu rĩ nghĩ, tinh thần “nghĩa hiệp” can dự chỗ nào trong chuyện này, nó không hoàn toàn biết chắc, trừ khi cái việc nó đã không kêu Hermione làm chuyện này thay cho nó cũng được tính là hào hiệp.
Một con cú rúc lên ở đâu đó khi nó cởi đồ ra, và nó nghĩ đến con Hedwig với một nỗi đau day dứt. Giờ đây nó đang run lập cập, răng đánh bồ cạp dễ sợ, vậy mà nó vẫn cởi tiếp cho đến cuối cùng chỉ còn mặc cái quần lót đứng chân trần trên tuyết. Nó đặt cái túi bùa đựng cây đũa phép của nó, lá thư của má nó, mảnh gương vỡ của chú Sirius, và trái banh Snitch cũ lên trên đống quần áo, rồi chĩa cây đũa phép của Hermione vào mặt băng.
“Tách ra!”
Mặt băng nứt ra tạo một tiếng vang như một phát đạn bắn trong im ắng. Mặt hồ bể rạn và những tảng băng nhấp nhô trên khối nước gợn sóng. Theo đánh giá của Harry thì hồ không sâu, nhưng để thu hồi thanh gươm thì nó sẽ phải lặn hẳn xuống đáy.
Toan tính công việc trước cũng chẳng làm cho công việc dễ hơn hay nước ấm hơn. Nó bước tới mép hồ và đặt cây đũa phép vẫn còn thắp sáng trên mặt đất. Sau đó, cố gắng không hình dung xem mình sắp bị lạnh hơn bao nhiêu hay sẽ rùng mình dữ dội đến cỡ nào, nó nhảy ùm xuống.
Mọi lỗ chân lông của nó đều kêu gào phản đối. Không khí trong phổi nó dường như đông cứng khi nó lặn xuống nước đóng băng tới ngang vai. Nó hầu như không thở được: nó run dữ dội tới nỗi nước vỗ sóng sánh trào cả mép hồ, nó dò tìm lưỡi gươm bằng bàn chân tê cóng. Nó chỉ muốn lặn xuống một lần thôi.
Harry ngần ngừ hết giây này tới giây kia trước khi thụp hẳn xuống nước, cứ há miệng hớp hơi rồi run lập cập, cho tới khi tự nhủ là phải làm thôi, nó thu hết can đảm và lặn xuống.
Cái lạnh cực kỳ tàn khốc: cơn lạnh hành nó không khác gì lửa. Chính cái đầu dường như đã đóng băng ngay khi nó thụp đầu xuống làn nước tối thui, nhắm hướng đáy hồ và vói tay ra, dò tìm thanh gươm. Ngón tay nó siết quanh chuôi gươm; nó rút thanh gươm lên.
Bỗng nhiên có cái gì đó siết chặt quanh cổ nó. Nó tưởng là cỏ nước, mặc dù khi lặn xuống nó chẳng bị cái gì va quẹt hết, và nó đưa tay lên gạt cỏ ra để thoát thân. Nhưng không phải cỏ. Sợi dây chuyền đeo cái Trường Sinh Linh Giá đã thắt chặt lại và đang từ từ làm nghẹt khí quản nó.
Harry vùng vẫy điên cuồng, cố gắng trồi lên trên mặt nước, nhưng nó lại tông mình vô thành hồ bằng đá. Đau điếng, ngộp thở, nó quờ quạng mò tìm sợi dây chuyền đang siết cổ nó, ngón tay đông cứng của nó không thể nào nới lỏng sợi dây ra, và giờ đây những đốm sáng li ti bắt đầu nổ ra bên trong đầu nó, và nó sắp chết đuối, chẳng còn lại gì nữa, nó chẳng thể làm được gì nữa, và cánh tay ôm quanh ngực nó đây hẳn là của Tử Thần…
Nghẹt thở và ói ộc, ướt nhem và lạnh chưa từng thấy, nó tỉnh lại, mặt úp xuống tuyết. Đâu đó, sát một bên, một người khác đang thở hổn hển, ho sặc sụa và loạng choạng vòng quanh. Hermione đã lại đến, như đã đến khi con mãng xà tấn công… nhưng nghe không có vẻ gì giống Hermione cả, không phải Hermione với những tiếng ho khùng khục đó, càng không phải nếu xét theo tiếng bước chân nặng nề…
Harry không còn sức đâu để ngóc đầu lên và nhận dạng kẻ cứu mạng mình. Nó chỉ có thể giơ một bàn tay run rẩy lên cổ họng và sờ vào chỗ cái mặt dây chuyền đã cắt sâu vào da thịt nó. Cái vật đó không còn nữa. Ai đó đã cắt sợi dây chuyền giải thoát nó. Bỗng vang lên một giọng nói hổn hển ngay phía trên đầu nó.
“Bồ… bị… tâm… thần hả?”
Không gì có thể khiến Harry đủ sức bật dậy như cơn chấn động khi nghe giọng nói đó. Nó lảo đảo đứng lên, run như cầy sấy. Ngay trước mặt nó, anh chàng Ron đứng đó, quần áo còn mặc đầy đủ trên người nhưng ướt tới tận da, tóc bết đầy mặt, một tay cầm thanh gươm Gryffindor và một tay cầm cái Trường Sinh Linh Giá lủng lẳng ở đầu sợi dây chuyền bị cắt đứt.
“Mắc cái quỷ gì mà bồ không tháo cái đồ đó ra trước khi lặn xuống chứ?” Ron thở hào hển, giơ lên cái Trường Sinh Linh Giá đang đưa tới đưa lui ở đầu sợi dây bị cắt cụt như nhái trò thôi miên.
Harry không thể trả lời. Con hươu bạc chẳng là gì, chẳng là cái gì cả nếu so với sự xuất hiện của Ron, nó không sao tin nổi. Rùng mình vì lạnh, nó chụp vội lấy đống quần áo vẫn còn nằm trên mép nước và bắt đầu mặc vào. Trong khi tròng hết cái áo ấm này đến cái áo ấm khác qua đầu, Harry ngó Ron lom lom, nửa lo Ron sẽ biến mất bất kỳ lúc nào nó rời mắt khỏi thằng bạn, nhưng đây chắc phải là Ron thật rồi: anh chàng vừa mới lặn xuống hồ để cứu mạng Harry mà.
“Có phải là… bồ không?” Cuối cùng Harry nói, răng đánh bò cạp, giọng yếu hơn bình thường vì vừa mới bị thắt họng.
“Ờ, phải,” Ron nói, tỏ vẻ hơi ngượng nghịu.
“Bồ… tạo ra con hươu cái bạc đó?”
“Cái gì? Không, đương nhiên là không! Mình tưởng bồ làm chuyện đó chứ!”
“Thần Hộ mệnh của mình là một con hươu đực.”
“Ờ há. Mình cũng nghĩ là trông nó khang khác. Không có sừng.”
Harry đeo cái túi bùa của bác Hagrid vào cổ, tròng nốt cái áo ấm cuối cùng vào người, cúi xuống lượm cây đũa phép của Hermione lên, và lại đối diện với Ron.
“Làm sao bồ đến được đây?”
Dường như Ron đã hy vọng cái lúc này nếu có xảy ra thì để khoan khoan đã.
“Ờ, mình… bồ hiểu đó… mình trở lại. Nếu…” nó đằng hắng. “Bồ biết. Bồ còn cần đến mình mà.”
Im lặng một lúc, đề tài Ron bỏ đi dường như nổi lên như một bức tường giữa hai đứa trong thời gian im lặng đó. Nhưng Ron đã ở đây rồi. Nó đã quay lại. Nó còn vừa cứu mạng Harry.
Ron ngó xuống hai bàn tay. Nó có vẻ ngạc nhiên một thoáng khi thấy những thứ nó đang cầm.
“Ờ phải, mình lấy nó lên,” nó nói, hơi bị thừa, giơ thanh gươm lên cho Harry kiểm tra. “Lý do bồ nhảy xuống đó, đúng không?”
“Ừ,” Harry nói, “nhưng mình không hiểu. Làm sao bồ tới được đây? Làm cách nào bồ kiếm ra tụi này?”
“Chuyện dài lắm,” Ron nói. “Mình đã kiếm mấy bồ suốt mấy tiếng đồng hồ, khu rừng này rộng thiệt hén? Và mình vừa mới nghĩ mình nên ngủ nhờ dưới một cái cây nào đó và chờ trời sáng thì thấy con hươu đó đi đến và bồ đi theo sau.”
“Bồ không thấy ai khác nữa sao?”
“Không.” Ron nói. “Mình…”
Nhưng nó ngập ngừng, liếc về phía hai cái cây mọc kề nhau cách đó vài thước.
“Mình nghĩ là mình có thấy cái gì đó di chuyển ở đằng kia, nhưng lúc đó mình đang chạy tới cái hồ, bởi vì bồ đã nhảy xuống đó mà không thấy bồ trồi lên, thành ra mình không quay trở lại để… Ê!”
Harry vội vã chạy được tới nơi Ron chỉ. Hai cây sồi mọc rất gần nhau; có một khoảng trống chỉ vài phân giữa hai thân cây ở chỗ ngang tầm mắt, một nơi lý tưởng để đứng rình mà không bị thấy. Tuy nhiên, mặt đất quanh gốc cây lại không có tuyết, và Harry có thể thấy là chẳng có dấu vết gì của dấu chân. Nó đi trở lại nơi Ron đứng chờ, vẫn còn cầm thanh gươm và cái Trường Sinh Linh Giá.
“Có gì ở đó không?” Ron hỏi.
“Không,” Harry nói.
“Vậy làm sao thanh gươm chui vô được cái hồ đó?”
Cả hai cùng nhìn thanh gươm bạc chạm trổ công phu, chuôi gươm nạm hồng ngọc hơi lấp lánh trong ánh sáng cây đũa phép của Hermione.
“Bồ có cho rằng cái này là đồ thiệt không?” Ron hỏi.
“Có một cách để biết, đúng không?” Harry nói.
Cái Trường Sinh Linh Giá vẫn còn đung đưa trong tay Ron. Cái mặt dây chuyền hơi giật giật. Harry biết cái ở bên trong mặt dây chuyền lại bị kích động. Cái đó đã cảm nhận được sự hiện diện của thanh gươm và đã cố gắng giết Harry chứ không để cho thanh gươm thuộc về Harry. Bây giờ không phải là lúc để thảo luận dài hơi; bây giờ là lúc tiêu hủy cái mặt dây chuyền vĩnh viễn. Harry nhìn quanh, giơ cây đũa phép của Hermione lên cao, và thấy chỗ thích hợp: một tảng đá khá bằng phẳng nằm dưới bóng cây ngô đồng.
“Lại đây,” Harry nói và mở đường đi tới đó, nó phủi tuyết ra khỏi mặt đá, rồi đưa tay lấy cái Trường Sinh Linh Giá. Nhưng khi Ron đưa thanh gươm, Harry lắc đầu.
“Không. Bồ làm chuyện này thì tốt hơn.”
“Mình hả?” Ron nói, coi bộ kinh ngạc. “Tại sao?”
“Bởi vì bồ đã lấy thanh gươm ra khỏi hồ. Mình nghĩ bồ mới là người có nhiệm vụ đó.”
Chẳng phải Harry tỏ ra tử tế hay hào hiệp gì. Cũng chắc chắn như biết con hươu là điềm lành, Harry biết chính Ron phải là người sử dụng thanh gươm. Cụ Dumbledore ít nhất cũng đã dạy Harry đôi điều về một số loại pháp thuật, về sức mạnh không thể lường trước của một số hành vi.
“Mình sẽ mở nó ra,” Harry nói, “và bồ sẽ đâm nó. Ngay tức thì, được chứ? Bởi vì cái gì đó ở bên trong sẽ xông ra chiến đấu. Một tẹo của Riddle trong cuốn nhật ký hồi đó cũng đã toan giết mình.”
“Bồ sẽ mở nó ra bằng cách nào?” Ron hỏi. Nó có vẻ hãi hùng.
“Mình sẽ bảo nó mở ra, dùng Xà ngữ,” Harry nói. Câu trả lời đã chực sẵn ở môi nó đến nỗi nó nghĩ là nó vốn luôn biết cách đó, sâu trong tiềm thức: có lẽ vụ đụng độ mới đây với Nagini đã khiến nó nhận ra điều đó. Nó nhìn cái chữ S ngoằn ngoèo, nạm những viên đá xanh biếc lấp lánh: thật dễ nhận ra đó là một con rắn nhỏ xíu cuộn tròn trên mặt đá lạnh.
“Đừng!” Ron nói. “Đừng, đừng mở nó ra! Mình nói thiệt tình!”
“Sao lại không?” Harry hỏi. “Tụi mình hãy diệt cho xong cái đồ quỷ này, mấy tháng trời rồi…”
“Mình không thể, Harry à, nghiêm túc đó… bồ làm đi…”
“Nhưng tại sao?”
“Bởi vì cái đó ảnh hưởng xấu đến mình!” Ron nói, vừa lùi xa khỏi cái mặt dây chuyền đặt trên mặt đá. “Mình không xử được nó! Mình không kiếm cớ đâu, Harry à, để phân bua cách cư xử vừa rồi của mình, nhưng nó ảnh hưởng đến mình tồi tệ hơn nó ảnh hưởng đến bồ và Hermione, nó đã khiến mình nghĩ đến những thứ… nói chung, là những thứ mình đã nghĩ, nó làm ọi thứ tồi tệ thêm. Mình không giải thích được, nhưng khi mình cởi nó ra thì đầu óc mình sáng suốt trở lại, và nếu phải đeo lại cái đồ ôn dịch đó… Mình không thể làm chuyện này đâu, Harry.”
Ron đã lùi lại, lắc đầu, thanh gươm kéo lê bên cạnh.
“Bồ làm được mà,” Harry nói. “Bồ làm được! Bồ vừa mới lấy thanh gươm, mình biết bồ là kẻ được giao nhiệm vụ sử dụng nó. Bồ làm ơn diệt nó đi, Ron!”
Cái tên Ron vang lên dường như có tác dụng của một chất kích thích. Ron nuốt nước miếng, sau đó tiến về phía tảng đá, vẫn thở phì phì bằng mũi. Giọng nó khàn khàn:
“Cho mình biết lúc nào nghe.”
“Đếm đến ba,” Harry nói, ngó xuống cái mặt dây chuyền và nheo mắt lại, tập trung vào chữ S, hình dung ra một con rắn, trong khi cái vật bên trong mặt dây chuyền kêu lạch cạch như một con gián bị mắc bẫy. Nếu vết cứa quanh cổ Harry mà không còn rát bỏng thì thiệt dễ mủi lòng.
“Một… hai… ba… mở ra.”
Tiếng cuối cùng phát ra như một tiếng huýt gió và gầm ghè, và cái nắp bằng vàng của mặt dây chuyền mở bung ra kèm theo một tiếng cách nho nhỏ. Đằng sau cả hai khoang kiếng là một con mắt sống đang chớp chớp, đen và đẹp như mắt của Tom Riddle vốn có trước khi hắn biến chúng ra màu đỏ với con ngươi có vạch đứng.
“Đâm!” Harry nói, tay giữ chặt cái mặt dây chuyền trên tảng đá.
Ron giơ thanh gươm lên trong hai bàn tay run lẩy bẩy: mũi kiếm đung đưa bên trên con mắt đảo điên hoảng loạn, và Harry dốc hết sức mình ghì chặt cái mặt dây chuyền, tưởng tượng máu phun ra từ những cái khoang trống rỗng.
Một giọng nói rít lên từ cái Trường Sinh Linh Giá:
“Tao đã nhìn thấy trái tim mày, và nó là trái tim tao.”
“Đừng nghe lời nó!” Harry gằn giọng nói. “Đâm nó!”
“Tao đã thấy những giấc mơ của mày, Ronald Weasley à, và tao đã thấy nỗi sợ của mày. Tất cả khát vọng của mày đều có thể thực hiện, nhưng tất cả những điều mày sợ cũng có thể…”
“Đâm!” Harry hét, giọng nó vang vọng ra khỏi rặng cây chung quanh, mũi gươm run lên, và Ron ngó chằm chặp xuống con mắt của Riddle.
“Luôn luôn là kẻ ít được má cưng nhất, vì bà ước mong một đứa con gái… bây giờ lại ít được cô bạn gái yêu nhất, vì cô ta chọn thằng bạn của mày… Luôn luôn là đồ hạng hai, mãi mãi bị án bóng…”
“Ron, đâm nó ngay!” Harry gào lên: nó có thể cảm thấy cái mặt dây chuyền rung lên trong tay nó và nó sợ chuyện sắp xảy ra. Ron giơ thanh gươm cao hơn, và khi nó làm vậy, con mắt của Riddle lóe lên đỏ rực.
Bên ngoài hai khoang của cái mặt dây chuyền, bên ngoài hai con mắt, bỗng nở ra hai cái bong bóng dị hợm, hai cái đầu của Harry và Hermione, méo mó quái đản.
Ron rú lên trong nỗi kinh hoàng và thụt lùi khi những hình thù đó nở ra từ cái mặt dây chuyền, trước là ngực, rồi đến eo, sau đó là chân cẳng, cho đến khi những hình nhân đó đứng bên cạnh nhau trong cái mặt dây chuyền như hai cây có chung một gốc, đu đưa trước mặt Ron và Harry thật. Harry đã phải rút ngón tay ra khỏi cái mặt dây chuyền khi cái vật đó bỗng phát nóng rực lên, bỏng rãy.
“Ron!” Harry hét, nhưng cái hình nhân Riddle-Harry giờ đây nói bằng giọng của Voldemort và Ron thì ngó trân trân vào mặt hắn, bị mê hoặc.
“Tại sao quay lại hả? Không có mày tụi tao khỏe hơn, không có mày tụi tao vui hơn, tụi tao mừng là vắng mặt mày… Tụi tao cười giễu sự ngu ngốc của mày, sự hèn nhát của mày, sự bé cái lầm của mày…”
“Bé cái lầm!” Hình nhân Riddle-Hermione nhái theo, cô ả này đẹp hơn nhưng cũng gớm ghiếc hơn Hermione thật: ả lắc lư, cười hinh hích trước mặt Ron, anh chàng này trông khiếp đảm nhưng đứng trân mình, thanh gươm buông thõng bên cạnh. “Ai có thể nhìn mày, ai mà thèm nhìn mày nào, bên cạnh Harry Potter hả? Mày đã làm nên tích sự gì so với Kẻ Được Chọn hả? Mày là cái thá gì so với Kẻ Sống Sót hả?”
“Ron, đâm nó! ĐÂM NÓ!” Harry gào lên, nhưng Ron không nhúc nhích. Mắt nó mở lớn, phản chiếu cái bóng của Riddle-Harry và Riddle-Hermione, tóc của hai hình nhân đó xoắn bốc lên như lửa, mắt chúng đỏ rực, giọng chúng đồng cất cao trong một bản song ca ác độc.
“Má mày thú nhận,” Riddle-Harry trêu ghẹo và Riddle-Hermione chế nhạo, “rằng bả muốn có đứa con như tao hơn, bả sung sướng đánh đổi…”
“Ai mà chẳng thích anh ấy hơn, người phụ nữ nào lại muốn có mày, mày chỉ là cái cóc khô, cóc khô, cóc khô so với anh ấy,” Riddle-Hermione ngâm nga, và cô ả vươn dài ra như một con rắn rồi tự quấn mình quanh Riddle-Harry, cuộn nó trong vòng ôm thật sát: môi chúng gặp nhau.
Trên mặt đất trước mặt chúng, gương mặt Ron hằm hầm giận dữ. Nó giơ cao thanh gươm, hai cánh tay run lật bật.
“Làm đi, Ron!” Harry gào.
Ron nhìn về phía Harry, và Harry tưởng đâu nó thấy thoáng vết đỏ khè trong mắt Ron.
“Ron…?”
Thanh gươm nháng lên, cắm phập xuống: Harry nhoài người ra xa, một tiếng choảng của kim loại va chạm mạnh vang lên, một tiếng rú kéo dài. Harry xoay người lại, trượt chân trên tuyết, cây đũa phép chĩa ra sẵn sàng tự vệ, nhưng chẳng có gì phải chiến đấu cả.
Bản sao quái dị của nó và Hermione đã biến mất: chỉ còn lại Ron đứng đó với thanh gươm cầm lỏng lẻo trong tay, mắt ngó xuống tàn tích tanh banh của cái mặt dây chuyền trên tảng đá phẳng.
Harry chậm rãi bước về phía Ron, không biết nói gì hay làm gì. Ron đang thở nặng nhọc: mắt nó không còn đỏ nữa, mà xanh lại màu xanh vốn có: hai mắt nó cũng ướt nhòe.
Harry cúi xuống, giả đò như không thấy, và lượm lên cái Trường Sinh Linh Giá đã bể. Ron đã đâm nát lớp kiếng trong cả hai khoang: con mắt của Riddle đã biến mất, lớp lụa lót trong khoang bị hoen ố và bốc khói nhè nhẹ. Cái vật sống trong Trường Sinh Linh Giá đã tan đi; hành động cuối cùng của vật đó là hành hạ Ron. Thanh gươm kêu choang một tiếng khi Ron buông rơi. Ron khụy chân quỳ xuống, hai tay bưng đầu. Nó đang run lập cập, nhưng Harry nhận thấy, đó không phải vì lạnh. Harry nhét cái Trường Sinh Linh Giá bể vô túi áo, quỳ xuống bên cạnh Ron và thận trọng đặt một bàn tay lên vai Ron. Nó coi việc Ron không quăng cái vật đó đi là một dấu hiệu tốt.
“Sau khi bồ đi rồi,” nó nhỏ giọng nói, mừng là gương mặt Ron được che khuất, “Hermione khóc cả một tuần lễ. Có lẽ lâu hơn, chỉ có điều bạn ấy không để ình thấy. Có rất nhiều đêm tụi này thậm chí không hề nói gì với nhau. Bồ đi rồi…”
Nó không thể nói hết câu. Bây giờ có Ron ở đây rồi Harry mới nhận ra sự thiếu vắng Ron đã khiến tụi nó mất mát biết bao nhiêu.
“Hermione giống như chị mình,” nó nói tiếp. “Mình thương bạn ấy như một người chị và mình nghĩ là Hermione cũng đối xử với mình bằng tình chị em. Xưa nay vẫn luôn vậy. Mình tưởng bồ biết mà.”
Ron không trả lời, nhưng quay mặt khỏi Harry và hỉ mũi sột xoẹt trên tay áo. Harry lại đứng lên và đi tới chỗ cái ba lô to đùng của Ron đang nằm cách đó vài thước, bị quẳng đi khi Ron chạy về phía cái hồ để cứu Harry khỏi chết đuối. Nó nhấc cái ba lô lên và đeo vào lưng rồi đi trở lại chỗ Ron, anh chàng này cũng đang lồm cồm đứng dậy khi Harry đi tới gần, hai mắt vẫn còn đỏ nhưng nói chung là đã bình tĩnh.
“Mình xin lỗi,” nó nói giọng nặng chịch. “Mình xin lỗi đã bỏ đi. Mình biết mình là một… một…”
Ron ngó quanh quất trong bóng đêm như thể chờ đợi một từ nào đó đủ tồi để mắng nó sẽ quất xuống đầu.
“Kể như bồ đã đoái công chuộc tội tối nay,” Harry nói. “Thu hồi thanh gươm. Tiêu hủy cái Trường Sinh Linh Giá. Cứu mạng mình.”
“Nói thế làm như mình ngon lắm á,” Ron làu bàu.
“Chưa làm thì mấy chuyện đó lúc nào nghe chả ngon,” Harry nói. “Mình đã cố nói cho bồ hiểu suốt bao nhiêu năm rồi.”
Hai đứa cùng bước tới và ôm chặt lấy nhau, Harry túm chặt cái lưng áo vét vẫn còn đang thổn thức của Ron.
“Và bây giờ,” Harry nói khi hai đứa buông nhau ra, “tụi mình chỉ còn một việc phải làm là tìm lại được cái lều.”
Nhưng không đến nỗi khó khăn cho lắm. Mặc dù chuyến đi xuyên qua khu rừng tối thui với con hươu có vẻ lâu lắc, nhưng với Ron bên cạnh, chuyến trở về dường như ngắn ngủi một cách lạ lùng. Harry háo hức muốn đánh thức Hermione, và nỗi hồi hộp tăng nhanh khi nó bước vô lều, Ron tụt lại phía sau một tí.
Sau hồ nước và khu rừng, căn lều đúng là ấm áp tươi vui, ánh sáng duy nhất là ngọn lửa hình bông chuông xanh vẫn còn bập bùng trong cái chén để trên sàn. Hermione còn ngủ say, cuộn tròn trong mấy tấm mền, và không nhúc nhích cho tới khi Harry gọi tên cô nàng nhiều lần.
“Hermione!”
Hermione trở mình, rồi ngồi dậy ngay, hất tóc ra khỏi gương mặt.
“Có chuyện gì vậy, Harry, bồ có sao không?”
“Không sao, mọi việc tốt lành. Còn hơn cả tốt lành, tuyệt vời luôn. Có ai ở đây nè.”
“Bồ muốn nói gì? Ai…?”
Hermione nhìn thấy Ron đứng đó, tay còn nắm thanh gươm, nước nhểu xuống tấm thảm đã sờn chỉ. Harry lùi vào một góc tối, cởi cái ba lô của Ron ra, và cố gắng trộn mình lẫn với tấm vải lều.
Hermione tuột xuống khỏi cái giường và đi về phía Ron như người mộng du, hai mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt tái nhợt của Ron. Cô nàng ngừng ngay trước mặt Ron, môi hơi hé ra, mắt mở lớn. Ron nở một nụ cười hy vọng mong manh và hơi đưa cánh tay ra.
Hermione lao người tới trước và bắt đầu ngắt véo mọi chỗ trên người Ron mà cô nàng có thể véo được.
“Ui… ui da… buông ra! Mắc gì mà…? Hermione… UI!”
“Đồ… mắc toi… mắc… Ronald… Weasley!”
Cô nàng đệm mỗi từ bằng một cái đấm: Ron vừa lùi lại, vừa đỡ đòn cho cái đầu trong khi Hermione xông tới.
“Sau-mấy-tuần-lễ-mới-chịu-bò-về-đây-mấy-tuần-lễ-trời-ôi, cây đũa phép của tôi đâu?”
Trông cô nàng có vẻ như sẵn sàng giành giật cây đũa phép trong tay Harry và Harry liền phản ứng theo bản năng.
“Che chắn!”
Tấm chắn vô hình vọt lên chắn giữa Ron và Hermione. Sức bật của tấm chắn đẩy Hermione bật ra sau té xuống sàn. Phun tóc ra khỏi miệng, cô nàng lại đứng lên.
“Hermione!” Harry nói, “Bình tĩnh…”
“Tôi không thèm bình tĩnh!” Cô nàng hét toáng lên. Trước đây chưa bao giờ nó thấy Hermione mất bình tĩnh đến như vậy, có vẻ như đã phát điên. “Đưa trả cây đũa phép cho tôi! Trả lại nó cho tôi!”
“Hermione, bồ làm ơn…”
“Khỏi cần dạy tôi hành xử, Harry Potter!” Cô nàng rít lên. “Đừng tài lanh! Trả lại cây đũa phép mau! Còn BỒ!”
Hermione xỉa xói Ron bằng giọng cáo buộc rùng rợn: như thể cô nàng hô thần chú nguyền rủa, và Harry thông cảm với cái sự Ron phải nhảy lùi lại mấy bước liền.
“Tôi đã phải chạy theo anh! Tôi đã phải gọi anh! Tôi đã phải cầu xin anh trở lại!”
“Mình biết!” Ron nói, “Hermione, mình xin lỗi, mình thiệt tình…”
“Ôi, xin lỗi!”
Cô nàng cười ré lên giọng lanh lảnh, không còn tự kiềm chế nữa; Ron nhìn Harry cầu cứu, nhưng Harry chỉ có thể nhăn mặt bó tay.
“Mấy tuần lễ… mấy tuần lễ trời… đi biền biệt… rồi về đây nói xin lỗi là coi như mọi chuyện êm hết hả?”
“Chứ mình còn biết nói gì nữa?” Ron hét lên, và Harry mừng là Ron đã chống trả.
“Ôi, làm sao tôi biết được!” Hermione tru tréo bằng giọng mỉa mai dễ sợ. “Xóc óc lên coi, Ron, chỉ tốn chừng vài giây chứ mấy…”
“Hermione,” Harry chen vào, nó nhắm đây là lúc hạ hỏa, “nó vừa mới cứu mạng…”
“Tôi cóc cần quan tâm!” Cô nàng gào tướng. “Tôi cóc cần quan tâm nó đã làm gì! Đợi nó mà biết thì tụi mình đã chết ngỏm rồi…”
“Mình biết mấy bồ chưa chết!” Ron rống lên, lần đầu tiên giọng nó nhấn chìm giọng Hermione, và nó sấn tới gần hết mức tấm chắn giữa hai đứa nó. “Tin tức về Harry khắp trên báo Tiên Tri, trên đài phát thanh. Họ lùng tìm Harry khắp mọi nơi, bao nhiêu là chuyện đồn đại và chuyện khùng điên, mình biết mấy bồ mà chết thì mình sẽ được tin ngay tức thì, mấy bồ không biết cảm giác đó như thế nào đâu…”
“Vậy chứ cảm giác của anh thì thế nào hả?”
Giọng rít của cô nàng không còn cao ở cái độ chỉ có bọn dơi là có thể nghe được, mà đã đạt tới cái mức giận dữ điên cuồng đến nỗi nín bặt luôn; và Ron tranh thủ ngay cơ hội.
“Mình đã muốn quay trở lại ngay cái lúc mình Độn thổ, nhưng mình lại đi trúng ngay một băng Mẹ Mìn, Hermione à, và mình không thể nào đi đâu nữa!”
“Một băng gì?” Harry hỏi, trong khi Hermione ngồi phịch xuống một cái ghế, tay chân khoanh lại cứng ngắc đến nỗi cô nàng rất có thể phải tốn nhiều năm mới hòng gỡ ra được.
“Mẹ mìn,” Ron nói. “Chúng ở khắp mọi nơi – những băng côn đồ tìm cách kiếm vàng bằng cách lùng bắt phù thủy gốc Muggle và những người phản bội huyết thống, Bộ Pháp thuật đang thưởng ỗi đầu người bị bắt. Mình lúc đó có một mình và có vẻ còn ở tuổi đi học; bọn chúng khoái lắm, tưởng mình là phù thủy gốc Muggle đang chạy trốn. Mình phải nói dóc để không bị bọn chúng lôi cổ nộp cho Bộ.”
“Bồ nói gì với chúng?”
“Thì nói với chúng mình là Stan Shunpike. Người đầu tiên mà mình có thể nghĩ ra.”
“Và bọn chúng tin à?”
“Bọn chúng không phải là hạng thông minh xuất sắc. Một tay trong bọn chúng chắc chắn là dân khổng lồ lai, cái mùi của hắn…”
Ron liếc qua Hermione, rõ ràng là hy vọng cô nàng dịu xuống nhờ chút dí dỏm này, nhưng vẻ mặt cô nàng vẫn trơ như đá trên phần tứ chi thắt xà nẹo.
“Đại khái, bọn chúng cãi nhau chuyện mình có phải là Stan hay không. Nói thật thì nghe hơi thống thiết, nhưng bọn chúng có tới năm tên, mà mình thì chỉ có một, và chúng lại tước mất cây đũa phép của mình. Hai tên trong bọn chúng bắt đầu đánh nhau và thừa cơ mấy đứa khác bị bấn loạn mình đã thoi vào bụng tên đang bắt giữ mình, chụp cây đũa phép của hắn, Giải giới tên đang cầm đũa phép của mình, rồi Độn thổ. Mình Độn thổ không được giỏi lắm, lại bị tét thân một lần nữa.” Ron giơ bàn tay phải lên để khoe hai cái móng tay bị mất: Hermione lạnh lùng nhướn mày lên. “… và mình hiện lên cách chỗ mấy bồ xa tít tè. Khi mình về tới được bờ sông chỗ tụi mình… mấy bồ đã đi mất rồi.”
“Ái chà, chuyện hấp dẫn dữ hé?” Hermione nói bằng giọng cao ngất mà cô nàng nhái khi muốn đâm thọc. “Bồ bất quá chỉ hoảng sợ thôi. Trong khi tụi này đi tới Thung lũng Godric và, để coi, chuyện gì xảy ra ở đó hả, Harry? Ờ phải, con Mãng xà của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó xuất hiện, nó suýt giết chết cả hai đứa này, và rồi chính bản thân Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đến và chỉ vồ hụt tụi này trong chừng có một giây.”
“Sao?” Ron nói, há hốc miệng hết nhìn Hermione lại đến nhìn Harry, nhưng Hermione phớt lờ nó.
“Tưởng tượng mất cái móng tay coi, Harry! Cái đó thiệt tình khiến cho cái sự đau đớn của tụi mình mang tính hoành tráng, đúng không?”
“Hermione à,” Harry nói khẽ. “Ron vừa cứu mạng mình.”
Cô nàng làm như không nghe nó.
“Nhưng có một việc tôi muốn biết,” cô nàng nói, ngó cái điểm nào đó cách chừng ba tấc phía trên đầu Ron. “Tối nay bồ đã tìm ra tụi này cụ thể như thế nào? Điều đó quan trọng. Một khi tụi này biết được thì tụi này sẽ có thể yên chí là không bị viếng thăm bởi bất cứ ai mà tụi này không muốn thấy mặt.”
Ron trừng mắt nhìn Hermione, rồi rút từ túi quần bò ra một vật nho nhỏ bằng bạc.
“Cái này.”
Cô nàng đành phải nhìn Ron để thấy cái mà nó đưa ra cho tụi nó coi.
“Cái Tắt sáng à?” Hermione hỏi, ngạc nhiên đến nỗi cô nàng quên làm ra vẻ lạnh lùng và hung dữ.
“Nó không chỉ tắt mở đèn,” Ron nói. “Mình không biết nó hoạt động như thế nào hay tại sao nó lại xảy ra lúc đó mà không vào bất cứ lúc nào khác, bởi vì từ hồi bỏ đi mình lúc nào cũng muốn trở lại. Nhưng mình đang nghe đài vào buổi sáng Giáng sinh thì mình nghe… mình nghe tiếng bồ.”
Ron nhìn Hermione.
“Bồ nghe tôi nói trên đài hả?” Cô nàng nói giọng làm-gì-có-chuyện-đó.
“Không, mình nghe tiếng bồ vang ra từ trong túi mình. Tiếng bồ,” Ron lại giơ cái Tắt sáng lên, “vang ra từ cái này.”
“Và cụ thể là tôi nói cái gì?” Hermione hỏi, giọng điệu cô nàng nửa ngờ vực nửa tò mò.
“Tên mình… Ron. Và bồ nói… gì đó về cây đũa phép…”
Hermione đỏ tía mặt mày. Harry nhớ ra: đó là lần đầu tiên tên Ron được hai đứa nó nói to ra kể từ ngày Ron bỏ đi; Hermione đã nhắc tới tên Ron khi nói về chuyện sửa chữa cây đũa phép của Harry.
“Vậy là mình lấy nó ra,” Ron nói tiếp, nhìn cái Tắt sáng, “và nó chẳng có vẻ khác lạ hay gì gì hết, nhưng mình chắc chắn là đã nghe tiếng bồ. Vậy là mình bấm nó. Và ánh sáng trong phòng mình tắt đi, nhưng một ánh sáng khác lại hiện ra ngay bên ngoài cửa sổ.”
Ron giơ bàn tay không cầm gì hết lên và chỉ vào khoảng không trước mặt nó; mắt nó tập trung vào cái gì đó mà cả Harry và Hermione đều không thể thấy.
“Một trái cầu ánh sáng, hơi phập phồng, và xanh xanh, giống ánh sáng mà mấy bồ thấy khi dùng Khóa cảng, hiểu chứ?”
“Ừ,” Harry và Hermione cùng tự động nói.
“Mình biết chính là nó,” Ron nói. “Mình bèn quơ đồ đạc gói ghém lại bỏ vô ba lô rồi đi ra vườn.”
“Trái cầu ánh sáng nhỏ xíu vẫn còn lượn lờ ở đó chờ mình, mình đi ra thì nó nhấp nhô bay trước một tí, và mình đi theo nó ra đằng sau cái nhà để đồ cũ, thế rồi nó… ừ, nó chui vô trong người mình.”
“Cái gì?” Harry nói, chắc mẻm là nó đã nghe nhầm.
“Nó kiểu như trôi về phía mình,” Ron nói, minh họa chuyển động đó bằng ngón tay trỏ không bận cầm cái Tắt sáng, “chui ngay vô ngực mình, và rồi… nó chỉ việc nhập thẳng vô. Nó ở đây.” Ron sờ vào một điểm gần trái tim nó. “Mình có thể cảm nhận được nó, nó nóng. Và một khi nó đã ở trong mình rồi thì mình biết phải làm gì. Mình biết nó sẽ đưa mình tới nơi mà mình cần tới. Mình bèn Độn thổ và hiện ra trên sườn một ngọn đồi. Tuyết phủ khắp nơi…”
“Tụi này đã ở đó,” Harry nói. “Tụi này đã ở đó hai đêm, và đêm thứ hai mình cứ nghĩ là mình nghe được ai đó đang đi quanh quất trong bóng tối và kêu lớn!”
“Ừ, dám là mình không chừng!” Ron nói. “Đại khái là bùa chú bảo vệ của mấy bồ hiệu nghiệm, bởi vì mình không sao thấy hay nghe được mấy bồ. Nhưng mình chắc chắn là mấy bồ ở quanh đó, cho nên cuối cùng mình chui vô cái túi ngủ làm một giấc chờ mấy bồ hiện ra. Mình nghĩ mấy bồ sẽ phải hiện ra khi thu dọn lều.”
“Không, thực ra,” Hermione nói, “tụi này đã Độn thổ dưới tấm Áo khoác Tàng hình để phòng xa. Và tụi này ra đi rất sớm, bởi vì như Harry nói, tụi này nghe có ai đó mò mẫm chung quanh.”
“Hèn gì, mình đã ở lại trên ngọn đồi đó cả một ngày,” Ron nói. “Mình cứ nuôi hy vọng mấy bồ sẽ hiện ra. Nhưng khi trời bắt đầu tối mình biết ắt là mình đã bắt hụt mấy bồ, vậy là mình bấm cái Tắt sáng một lần nữa, ánh sáng xanh lại xuất hiện và chui vào mình, và mình Độn thổ tới đây, trong khu rừng này. Mình vẫn không thể thấy mấy bồ, nên mình chỉ còn hy vọng là một trong hai bồ cuối cùng sẽ tự hiện ra – và Harry đã xuất hiện. À, mình thấy con hươu trước, rõ ràng như vậy.”
“Bồ thấy cái gì?” Hermione hỏi ngay.
Ron và Harry bèn giải thích chuyện gì đã xảy ra, và khi câu chuyện về con hươu với thanh gươm được kể ra, Hermione đăm chiêu nhìn hết đứa này tới đứa kia, chăm chú đến nỗi quên béng mất vụ cô nàng nàng quyết khoanh chặt tay chân.
“Nhưng đó ắt hẳn là một Thần Hộ mệnh!” Hermione nói. “Bồ không thấy ai gọi nó lên sao? Bồ không thấy ai hết à? Và nó lại còn dẫn bồ đến chỗ thanh gươm! Mình không thể nào tin được chuyện này! Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?”
Ron giải thích nó đã thấy Harry nhảy xuống hồ, và nó đã đợi Harry trồi lên, rồi nó nhận ra có cái gì đó trục trặc, nó bèn lặn xuống, và cứu Harry, rồi quay trở xuống hồ lấy thanh gươm. Nó kể tới đoạn mở cái mặt dây chuyền ra thì ngập ngừng, và Harry chen vô.
“… và Ron đâm cái vật đó bằng thanh gươm.”
“Và… nó tiêu? Chỉ vậy thôi sao?” Hermione thì thầm.
“Ừ, nó… nó gào thét,” Harry nói kèm một cái liếc nửa mắt sang Ron. “Đây.”
Harry thảy cái mặt dây chuyền lên đùi Hermione; cô bé nhón tay thận trọng cầm cái đó lên và xem xét cái khoang bị đâm lủng.
Cuối cùng Harry cho rằng đã tới thời điểm có thể an toàn dọn đi tấm chắn vô hình, nó vẫy cây đũa phép của Hermione để thu hồi Bùa che chắn rồi quay qua Ron.
“Bồ vừa nói là bồ thoát khỏi bọn Mẹ mìn và có dư được một cây đũa phép?”
“Hả?” Ron nói, nó vẫn còn đang ngắm Hermione nghiên cứu cái mặt dây chuyền. “À, ờ, phải.”
Nó kéo mạnh để mở một cái khóa đai của cái ba lô và rút từ trong đó ra một cây đũa phép đen cụt ngủn.
“Đây, mình suy ra là có thêm một cây dự trữ thì lúc nào cũng tiện hơn.”
“Bồ đúng,” Harry nói, giơ tay ra. “Cây đũa phép của mình gãy mất rồi.”
“Bồ nói chơi hả?” Ron nói, nhưng ngay lúc đó Hermione đứng dậy, và Ron bèn trở lại trạng thái phập phồng ngán sợ.
Hermione cất cái Trường Sinh Linh Giá đã bị diệt vô cái túi xách hột cườm, rồi leo trở lên cái giường của mình và nằm xuống không nói thêm tiếng nào.
Ron đưa cho Harry cây đũa phép mới.
“Vậy là khá nhất cho bồ rồi đấy,” Harry thì thào.
“Ừ,” Ron nói. “Đáng ra còn tệ hơn kìa. Nhớ vụ mấy con chim cô nàng sai đi oánh mình không?”
“Tôi còn chưa loại trừ khả năng đó,” giọng nói hơi bị hãm thanh của Hermione vang lên từ dưới đống mền, nhưng Harry thấy Ron hơi mỉm cười khi anh chàng moi ba lô lấy ra bộ đồ ngủ màu hột dẻ.