Harry Potter Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 12: Quyển 2 -


Bạn đang đọc Harry Potter Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa FULL – Chương 12: Quyển 2 –


Ngồi trong phòng đọc sách nhà Black, cùng Remus sửa sang lại sổ sách, nhìn đống con số đại biểu cho Galleon, Harry cảm thấy nghỉ hè kiểu này không còn gì tốt hơn.

Có điều gần đây Sirius rất kỳ quái, luôn treo hồn đi đâu, còn thường xuyên chui vào kho sách nhà Black, không biết đang kiếm cái gì.

Nếu không phải có cậu hỗ trợ, chỉ sợ Remus đã bị đống sổ sách ép đến phát điên.

Draco vẫn theo thường lệ, ba ngày thì có hai ngày chạy đến đây, rất nhiều lần Lucius xuất hiện trong lò sưởi, mặt vặn vẹo gọi Draco về Phủ.

Có lẽ Lucius đã nhìn ra biến hóa giữa cậu và Draco, hẳn là ông đang rối rắm lắm đây.

Dù sao mối quan hệ giữa cha cậu với gia tộc Malfoy cũng không tốt đẹp gì, nhiều lắm chỉ là tốt hơn so với giáo sư một chút.

Hơn nữa, lấy đặc điểm bênh người mình của Slytherin, chỉ sợ Lucius sẽ vì giáo sư mà cực kỳ căm ghét cha cậu.

“Cậu chủ Harry, ngài Snape đã tới, nói có chuyện quan trọng.”
Tiếng của Kreacher phá vỡ bầu không khí an tĩnh của phòng đọc sách, Harry khá là bất ngờ, phải biết trong quãng thời gian nghỉ hè, giáo sư hận không thể ăn ngủ cùng cái vạc luôn, làm gì có thời gian qua đây, chỉ sợ đây đúng là chuyện rất quan trọng.

Đến phòng khách, Harry phát hiện sắc mặt của giáo sự cực kỳ tệ, trong đôi mắt đen thui phảng phất xuất hiện gió lốc bất kỳ lúc nào.

“Giáo sư, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con chuột đáng chết kia đã vượt ngục Azkaban, còn mang theo vợ chồng Bellatrix cùng Fenrir Greyback!”
Harry chú ý tới ngón tay của giáo sư hơi hơi cong lên, giống như tư thế cầm đũa phép.

Nếu giờ phút này, Peter ở trước mặt giáo sư, Harry hoàn toàn không hoài nghi giáo sư sẽ ném hết toàn bộ bùa chú mà ông có thể nghĩ ra về phía Peter.

“Thưa giáo sư, con nghĩ bọn họ sẽ đi tìm hồn chính.

Peter ở Azkaban mấy năm nhưng vẫn không vượt ngục.

Hồn chính vừa mới chạy, Peter cũng vượt ngục theo.

Có lẽ, chúng ta có thể suy đoán, trước khi hồn chính vào Hogwarts đã đến Azkaban trước.

Về phần lũ Giám Ngục, à, chúng vẫn luôn là đồng minh tự nhiên với Voldemort.” Tương phản với Severus, Harry rất bình tĩnh.

Cậu không phải không hận Peter, chỉ là không kịch liệt bằng giáo sư mà thôi.

Harry vẫn nhớ rõ, Peter không hề chết trên tay cậu, mà lại chết trong tay chủ nhân của hắn – vì ngăn cản Avada.

“Bộ Pháp Thuật nhất định sẽ ép tin tức này xuống, có lẽ sẽ giống kiếp trước, phái Giám Ngục đến Hogwarts.”
Có lẽ được lời phân tích bình tĩnh của Harry ảnh hưởng, Severus không còn táo bạo như vừa rồi.

Nhớ lại những gì ông từng thấy trong ký ức của Draco, Hogwarts từng bị Giám Ngục vây quanh, Harry còn từng vì Giám Ngục mà ngã từ trên cao xuống, Severus lại nhịn không được thầm mắng lũ ngu Bộ Pháp Thuật kia.

Nếu mấy sinh vật không có đầu óc kia có thể bắt được kẻ vượt ngục, vậy thì đám Thần Sáng có thể cuốn gói về nhà được rồi.

“Ta tin con với Draco đã nắm giữ thành thục Expecto Patronum.

Cho dù Bộ Pháp Thuật thật sự ngu đến mức sai Giám Ngục tiến vào chiếm lấy Hogwarts, chỉ cần các con không đi trêu chọc thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cái ta lo mấy tên điên chạy ra khỏi Azkaban kia, đặc biệt là Bellatrix và Greyback.

Thật không biết cái con chuột đáng chết kia làm thế nào mang được bọn họ ra ngoài, chẳng lẽ tất cả đều là Animagus sao?”
“Có lẽ mấy năm nay Peter không có động tĩnh gì là vì dạy họ Animagus.

Còn tên Greyback kia chỉ cần chờ đến trăng tròn là ra được.

Giám Ngục không có hứng thú với động vật, sau khi biến thân, Người Sói cũng là động vật.

Thực lực của Bellatrix không yếu, học được Animagus cũng không có gì đáng kinh ngạc.” Harry hờ hững giải đáp nghi vấn của giáo sư, cậu đang nhớ lại chuyện xảy ra sau khi mấy người đó vượt ngục ở kiếp trước.

Kiếp trước, vợ chồng Bella theo mệnh lệnh của Voldemort đến Gringotts lấy Cúp Vàng, sau đó họ cùng Peter, Greyback lẻn vào Hogwarts bắt cóc cậu.

Kiếp này, bọn họ có còn làm như vậy nữa không?
Severus phát hiện Harry mất hồn, ông giận tái đi: “Con nghĩ gì đó? Giờ này mà con còn dám thơ thẩn thế! Ta không cho rằng lấy chỉ số thông minh của con, con lại nghĩ mấy tên điên kia có khả năng đang lên kế hoạch làm thế nào để bắt được con đâu!”

“Thực ra bọn chúng đã từng làm một lần rồi, thưa cha đỡ đầu.” Lò sưởi ở phòng khách đột nhiên phun ra ngọn lửa, Draco xuất hiện, hiển nhiên hắn cũng đã biết chuyện vượt ngục.

“Lần trước sau khi Voldemort sống lại, mấy tên điên đó được Peter dẫn đường, xuyên qua mấy con đường bí mật tiến vào Hogwarts, bắt cóc Harry một lần.

Mấy học sinh khác còn vì thế mà bị Greyback cắn, nếu con nhớ không sai.

Trong khoảng thời gian này, bồ tốt nhất đừng ra ngoài một mình, Harry.

Còn sau khai giảng, mình sẽ luôn để ý đến bồ.”
“Bắt mình là chuyện chắc chắn rồi, vợ chồng Lestrange quả thực là hai kẻ trung thành nhất trong đám Tử Thần Thực Tử, hơn nữa Voldemort vừa mới chịu khổ, nhất định sẽ lợi dụng họ tới trả thù mình.

Cái mình lo là chuyện Trường Sinh Linh Giá cơ.

Hồn chính đã ở Hogwarts suốt một năm, mình rất lo có phải hắn đã phát hiện Vương Miện không còn ở đó nữa rồi không, nếu phát hiện thì hắn sẽ cho rằng Vương Miện đã bị học sinh nào đó cầm đi, hay là đoán ra bí mật hắn chế tạo Trường Sinh Linh Giá đã bị Hiệu Trưởng phát hiện.

Mặc kệ là suy đoán nào, chỉ sợ hắn sẽ sai vợ chồng Lestrange đi kiểm tra Cúp Vàng.

Nói vậy, Draco, gia tộc của bồ sẽ bị bại lộ.

Chưa kể, vợ chồng Lestrange đã thật sự học được Animagus hay chưa, cùng với hình thái của chúng là gì, chúng ta đều không biết, đây tuyệt đối là một tai họa ngầm.

Dù sao rất nhiều nơi không hề có biện pháp phòng bị nhắm vào Animagus.

Ví như Hogwarts, Phủ nhà bồ và cả căn nhà cũ này nữa.”
“Ta nhớ có một loại bùa chú chuyên dùng để phòng bị Animagus, Dumbledore chắc biết nó đấy.

Học xong, con hãy thi triển loại bùa chú này với ba địa điểm con vừa liệt kê, phải kiểm tra định kỳ.

Draco, nhắc nhở người cha chỉ nhớ khoe lông chim của con rằng, trước khi mấy tên điên kia sa lưới, cậu ta tốt nhất an phận chút đi.” Nghĩ đến tính cách bạn tốt, Severus cực kỳ đau đầu, ông quả thực bị Gryffindor bám vào người nên mới kết bạn với Lucius, lúc nào cũng tăng phiền phức cho ông, còn muốn ông phải đi dọn dẹp cục diện rối rắm nữa.

“Malfoy lộ thì cũng chả sao, nhân cơ hội này tỏ rõ lập trường luôn.

Cho dù là Voldemort, muốn xông vào Phủ Malfoy cũng không dễ dàng, nhà của mấy quý tộc cổ xưa luôn có vài món đồ khó tưởng.

Trước khi tới đây, mình đã nhắc cha khởi động phòng ngự cho toàn bộ Phủ, nhóm Gia Tinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cản địch.

Chuyện cha đỡ đầu lo, cha mình cũng đã nghĩ tới, có điều mình hơi lo cho mẹ, dù sao Bellatrix vẫn là chị ruột của bà.”
Như nhớ ra chuyện gì, Harry thần bí nhìn Draco: “Mình có một đoạn ký ức, về Bellatrix, chờ lát nữa mình rút ra, bồ mang về đưa cho mẹ Narcissa xem.

Mình tin sau khi xem xong, mẹ sẽ hiểu, ả điên kia đã sớm không còn là chị ruột của mẹ nữa rồi.”
Lật lại ký ức của mình, Draco nhớ không ra có ký ức gì có thể giúp mẹ nhận rõ hiện thực, đồng thời hoàn toàn từ bỏ mụ điên kia, hắn nghi ngờ nhìn Harry, trực giác báo cậu lại che giấu hắn chuyện gì đó.

Nhưng Harry cũng không có vẻ mặt chột dạ gì, Draco quyết định sẽ cùng mẹ xem đoạn ký ức đấy.

“Cha đã liên lạc với Rita Skeeter, ám chỉ cho bà ta biết Azkaban có Tử Thần Thực Tử vượt ngục, tin rằng Bộ Pháp Thuật không lừa được người dân bao lâu đâu.

Hơn nữa, mấy năm gần đây, cái tên Fudge kia cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ sợ ông ta cũng không nguyện ý chỉ vì giấu chuyện vượt ngục mà chôn luôn cả địa vị Bộ Trưởng của ông ta.”
“Ôi, tất thối Merlin, người đàn bà kia…” Nhớ tới những chuyện Rita Skeeter từng làm, Harry lại thấy đau đầu, nếu có thể được, cậu thật muốn Avada con bọ cánh cứng thích soi mói và bịa đặt chuyện riêng tư của người ta đó.

“Draco, nhớ nhắc cho chú Lucius, người phụ nữ khiến cả Merlin phải đau đầu kia là một Animagus phi pháp, hình thái là bọ cánh cứng.

Hãy cẩn thận, ngoại trừ đào bới chuyện riêng tư của người ta ra, bà ta còn thích bịa chuyện nữa.

Nói chuyện với bà ta mà không cẩn thận, chỉ sợ mọi bí mật của gia tộc Malfoy sẽ bị bà ta đào ra hết, làm không tốt, có khi bà ta sẽ viết chú Lucius luôn đối địch với Arthur Weasley là vì theo đuổi không được nên nảy sinh oán hận.”
Severus và Draco cùng bày ra vẻ mặt như thể uống phải nước mật ong do Dumbledore chế, cách so sánh của Harry thật sự quá mức kinh khủng.

Tuy nhiên, Draco nhớ lại sự kiện Tam Pháp Thuật kiếp trước, mấy tin tức do Skeeter tung ra quanh quan hệ giữa bộ ba Tam Giác Vàng, trong lòng cảm thấy nỗi lo của Harry hoàn toàn chính xác, xem ra sau khi về phải dặn Gia Tinh, cứ thấy bọ cánh cứng là bắt lại liền.

Còn Severus thì bỗng nhiên mơ hồ nhớ hình như đã từng nghe thấy kiểu so sánh như vậy ở đâu rồi thì phải, chỉ là quá lâu rồi, nghĩ không ra là ai đã từng nói Lucius với Arthur Weasley có mờ ám, chẳng lẽ là Narcissa?
“Chú nhớ phu nhân Malfoy từng nói, Lucius khiêu khích Arthur Weasley chỉ vì cảm thấy phản ứng của đối phương quá đáng yêu mà thôi.” Bước ra từ phòng sách, Remus đúng lúc nghe được phỏng đoán của Harry, bỗng nhiên nhớ tới có một lần Narcissa nói chuyện phiếm với phu nhân Walburga đã nói như thế.

Lần này đến lượt Harry rợn hết cả người, trợn mắt há mồm nhìn Remus một câu kinh người, lại nhìn sang Draco vặn vẹo hết cả mặt.

Nhịn không được nữa, Harry bịt miệng lại, ngã vào sofa, cười đến mặt biến dạng.

Severus nháy mắt trở nên vô cảm, nhưng trong đầu lại đang điên cuồng nhớ lại từng ký ức giữa Lucius với tên tóc đỏ kia hồi còn đi học.


Draco rất muốn kêu Harry đừng cười nữa, nhưng chính bản thân hắn cũng rất muốn cười lớn, mặc kệ về phương diện nào, hắn cũng không có cách nào tán thành ý kiến của cha.

Phản ứng đáng yêu cái quỷ gì chứ? Trong trí nhớ, lần đầu hắn gặp Arthur Weasley là khi đối phương đã là cha mấy đứa rồi, mái tóc đỏ rối bù, khuôn mặt mỏi mệt, chỉ cần mỗi một ánh mắt của cha là đủ để ông ấy nhảy dựng lên chửi bới.

Phản ứng thế mà gọi là đáng yêu á? Merlin, mắt thẩm mỹ của cha đã vặn vẹo đến tình trạng đó rồi sao?
Nhà cũ Black cùng Phủ Malfoy đều vì chuyện vượt ngục mà tiến vào trạng thái cảnh giác tối cao, Dumbledore không ngừng đi tới đi lui giữa Hogwarts với Bộ Pháp Thuật.

Fudge vẫn như cũ, cho rằng Giám Ngục đủ tin cậy, kiên quyết ký tên ra lệnh phái Giám Ngục đóng quân ở Hogwarts.

Không thể xoay chuyển, lão Hiệu Trưởng tức đến mức ở trong phòng Hiệu Trưởng ăn đồ ngọt hết buổi trưa, cụ cứ nhớ tới kiếp trước trong lúc thi đấu Quidditch, Harry gặp phải Giám Ngục, thế là quyết định để bốn Chủ Nhiệm dạy cho bọn học sinh Bùa Hộ Mệnh, kiên quyết không thể để sự kiện đáng sợ như vậy xảy ra lần nữa.

Nghe tin lão Hiệu Trưởng tức điên, Harry lén nhờ Hunter gửi một phong thư ra ngoài, nhưng không chịu nói là gửi cho ai.

Draco nhìn nụ cười trộm của Harry, trực giác mách bảo sẽ có người gặp xui xẻo, chỉ cần người bị xui không phải hắn là được, cho nên cũng ngừng truy hỏi.

Hermione và Pansy nhận được thư của Harry, nhanh chóng kết thúc chuyến du lịch trước thời hạn, lập tức về nước Anh, đồng thời hẹn sẽ đến nhà cũ Black học Bùa Hộ Mệnh với mọi người.

Neville gửi thư kể nhà Longbottom cũng đã khởi động phòng ngự toàn diện, còn nhắn bà nội với cha mẹ cậu đều rất lo cho an toàn của Harry, cậu cũng sẽ đến nhà cũ học chung.

Blaise cũng gửi thư nói sẽ tham gia, hơn nữa còn ám chỉ sẽ tới cùng với Ron Weasley.

Draco nghiến răng nghiến lợi đọc thư hồi âm của Blaise, quyết định chờ Blaise vừa đến liền cùng hắn tâm sự một phen, cần phải đảm bảo Ron Weasley sẽ không một lần nữa bước lên con đường phản bội Harry.

Harry nghe thế lại cười cực kỳ quỷ dị, vẻ mặt cao thâm khó đoán, nhưng cũng không nói gì.

Đám học sinh tụ tập ở nhà cũ Black ngoại trừ bảy người trong kế hoạch còn có Percy Weasley, cặp sinh đôi và Ginny.

Do nhậm chức ở Bộ Pháp Thuật, Arthur không thể chăm sóc chuyện trong nhà, mà hiển nhiên một mình Molly cũng không có khả năng bảo vệ được hết nhiều đứa con như vậy.

Bởi vì Peter đã từng sống trong nhà Weasley suốt nhiều năm, Dumbledore thương lượng với Harry, cho nhà Weasley tạm thời đến ở nhà Black.

Harry vốn muốn Sirius trong khoảng thời gian này ở cạnh Remus, dù sao vì sản nghiệp gia tộc mà Remus cần phải thường xuyên ra ngoài.

Đáng tiếc Sirius vẫn xuất quỷ nhập thần, có đôi khi cả ngày chả thấy người đâu.

Nếu hỏi ai không hài lòng với kết quả này thì chắc chỉ có Draco.

Ai biểu Ginny Weasley đã từng dây dưa với Harry suốt một quãng thời gian rất dài cơ chứ, chưa kể Harry còn vì băn khoăn cảm nhận của Ron nên chỉ có thể có lệ, không có cách nào từ chối trực tiếp được.

Nghĩ tới Ginny hận không thể biến thành cái đuôi của Harry, Draco cuối cùng mang theo hành lý trực tiếp vào trong phòng ngủ của Harry ở, hạ quyết tâm không để cho Ginny có bất kỳ cơ hội đơn độc ở chung với Harry.

Harry chỉ dám oán giận một câu, nói hè rồi mà vẫn không thể độc chiếm giường lớn, sau đó lập tức tự động câm miệng dưới ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm của Draco.

Blaise với Neville, người cười xấu xa, người thở dài, nói Draco đã hóa thân thành rồng bảo vệ kho báu của mình, chưa kể kho báu này có chân để chạy.

Remus giúp đám trẻ bằng cách cung cấp một Ông Kẹ, để Harry và Draco thay phiên dẫn dắt đám học sinh luyện tập.

Nhưng khi Harry và Draco thi triển Bùa Hộ Mệnh cho bọn họ xem, đã có chuyện bất ngờ xảy ra – Thần Hộ Mệnh của bọn họ đã thay đổi.

Vào kiếp trước, Thần Hộ Mệnh của Harry từng thay đổi một lần – từ hươu đực biết thành sư tử, còn Thần Hộ Mệnh của Draco vẫn luôn là bạch kỳ mã.

Tuy nhiên, giờ đây Thần Hộ Mệnh của họ đã biến thành hai con thần thú từng xuất hiện lúc đi mua đũa phép kia, Griffin và Quetzacoatl.

Mà điều giật mình nhất không phải thay đổi hình thái, mà sau khi xuất hiện hai con thần thú này luôn quấn quít thân mật với nhau, giống như bạn đời vậy.

Sau khi thấy Thần Hộ Mệnh của hai người, nhóm chân dung nhà Black có thể nói lấy tốc độ điên cuồng biến mất khỏi khung ảnh của từng người, qua một hồi rất rất lâu mới mang vẻ mặt kiêu ngạo và kích động xuất hiện lại lần nữa.

Chuyện học Thần Hộ Mệnh cũng không thuận lợi, dù sao loại bùa chú này thuộc về phép thuật cao cấp, hơn nữa còn cần tâm chí và sự kiên định, nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp, không giống các bùa chú khác chỉ cần pháp lực đủ hay luyện nhiều là được.

Có lẽ do tính cách nên cặp sinh đôi có tiến triển lớn nhất và cũng thành công nhanh nhất.


Chưa đến một tuần, Thần Hộ Mệnh của hai người cũng đã sắp gần thành thật thể, nhưng từ hình dạng sương mù hoàn toàn nhìn không ra hình dạng thực thể sau này sẽ là cái gì.

Ron oán giận nói Thần Hộ Mệnh của bọn họ chắc không phải động vật, có khi là món đồ chơi khăm gì đó.

Nhưng mà, sau khi Thần Hộ Mệnh của họ thực thể hóa, mọi người mới phát hiện đó là hai con quỷ lùn Ireland giống nhau như đúc, loại sinh vật thích chơi khăm nhưng không gây nguy hiểm này đúng thật phù hợp với tính cách của cặp sinh đôi.

Đến khi kỳ nghỉ qua được hơn nửa, Bùa Hộ Mệnh của bọn nhỏ cuối cùng cũng thành công.

Thần Hộ Mệnh của Hermione vẫn là con rái cá như kiếp trước, của Pansy là một con hươu sao đáng yêu, của Neville là Bowtruckle, Thần Hộ Mệnh của Ron vẫn là chó Jack Russell Terrier.

Nhưng bất ngờ ở chỗ, Thần Hộ Mệnh của Blaise là một con chó Collie xinh đẹp, mỗi lần xuất hiện lại quấn lấy con chó Jack Russell của Ron không thôi, cho dù Ron không thả Thần Hộ Mệnh ra thì nó cũng sẽ đến cọ chân Ron.

Ron cực kỳ kinh ngạc, mở to hai mắt hỏi Blaise có phải đã cố ý dạy Thần Hộ Mệnh tới trêu đùa y hay không.

Cặp sinh đôi lại làm lơ sắc mặt đen sì của em trai, hai người vui sướng đến hai bên, mỗi người vỗ vai Blaise một cái, ba đôi mắt nháy nháy liên tục, chẳng biết đang truyền tin gì cho nhau nữa.

“Blaise, mình có chuyện muốn nói với bồ.” Sau khi Blaise lần thứ n thả Thần Hộ Mệnh ra quấy rối Ron, Draco không thể nhịn được nữa, thừa dịp buổi tối sau khi mọi người đã nghỉ ngơi, hắn chặn Blaise ở trước cử phòng.

Có lẽ vì sắc mặt của Draco quá nghiêm túc, hoặc cũng có thể do Blaise vốn đã có ý định nói chuyện, tóm lại hai người không mất thời gian liền ngồi mặt đối mặt trong phòng ngủ của Harry.

Harry ngồi cách xa hơn họ một chút, vẻ mặt sung sướng ngồi nghe.

“Blaise, thái độ của bồ với Ron Weasley là sao? Đừng nói với mình là vì cả hai Thần Hộ Mệnh đều thuộc loài chó, cho nên Thần Hộ Mệnh của bồ mới luôn quấy rối cậu ta.”
“Đúng như bồ đã đoán, tuy chính bản thân mình cũng rất bất ngờ, nhưng sự thật là mình đúng thật nhìn trúng đứa ngốc đáng yêu chọc tý là xù lông kia.” Không có nụ cười xấu xa, cũng chẳng có giảo hoạt, vẻ mặt của Blaise rất nghiêm túc.

“Nhưng mình còn chưa chắc chắn, rốt cuộc là cảm nắng hay là yêu thật lòng.”
Hít một hơi thật sâu, Draco không biết nên nói gì mới tốt.

Cảm nắng? Gặp quỷ! Ngay cả Thần Hộ Mệnh cũng đã dây dưa không thôi thế kia mà còn dám nói là cảm năng?! Dù sao Thần Hộ Mệnh cũng mang nghĩa phản ánh nội tâm chân thật và trực tiếp của một người, nếu đó mà còn chưa thể chứng minh gì, vậy thì Thần Hộ Mệnh của cha đỡ đầu đã từ lâu không còn là hươu cái nữa rồi.

“Thần Hộ Mệnh phản ánh nội tâm của bồ, là nội tâm chân thật nhất, ít nhất là mình chưa từng gặp được người nào có thể ngụy trang Thần Hộ Mệnh cả.” Harry đột nhiên lãnh đạm chen vào một câu, vẻ mặt không biến hóa gì, giống như lời thú nhận của Blaise chưa đủ để làm cậu giật mình vậy.

“Khi nội tâm của một người nảy sinh thay đổi cực lớn, hoặc về mặt tình cảm có sự biến đổi quan trọng, Thần Hộ Mệnh mới thay đổi.

Cho dù bản thân không ý thức được những thay đổi đó thì Thần Hộ Mệnh cũng sẽ trung thực phản ánh ra ngoài.

Cho nên, mình không cho rằng bồ chỉ cảm nắng thôi đâu, Blaise.

Có lẽ bồ nên nghiêm túc, suy nghĩ thực kỹ cảm giác của bồ với Weasley.”
“Harry!”
Làm lơ tiếng hô kinh hoảng của Draco, Harry chỉ suy tư nhìn Blaise, tiếp tục nói.

“Nhưng mình phải nhắc nhở bồ, Weasley không phải Slytherin, bồ ấy cũng không phải là quý tộc.

Mình không phải có ý kỳ thị hay phản đối gì đâu, mình chỉ muốn nhắc bồ, bồ ấy lớn lên trong hoàn cảnh hoàn toàn khác với bồ, chưa kể tiêu chuẩn xử sự hay làm người của hai người cũng không giống nhau.

Mình nghĩ bồ đã biết gia đình bồ ấy không giàu có gì, nói thẳng ra là bần cùng.

Hơn nữa vì trên đầu còn có năm người anh trai, bên dưới lại còn có một cô em gái nên Weasley hay thiếu tự tin, luôn cảm thấy mình không được yêu thương, cũng không tài hoa bằng các anh trai.

Bồ ấy rất mẫn cảm với mấy khía cạnh về tiền tài, tài hoa, vinh dự và thái độ, mẫn cảm đến mức thậm chí có thể nói là quá mức bình thường.

Cho nên bồ ấy cũng rất dễ nảy sinh ghen ghét vì những thứ mà bồ ấy không có, chưa kể vì lòng ghen ghét mà thường phán đoán sai nữa.”
“Nếu bồ không có ý định có mối quan hệ thực chất gì với bồ ấy thì tốt hơn hết là sớm bứt ra đi.

Nhà Weasley chú trọng tình cảm, họ căm thù đến tận xương tủy với kẻ lừa gạt và phản bội, kẻ nào làm tổn thương tới bất kỳ thành viên nào trong nhà họ thì sẽ bị cả nhà họ căm thù.

Đương nhiên, nếu bồ quyết định thuận theo tâm ý của mình, vậy thì đặc điểm chú trọng cảm tình của nhà họ sẽ là lợi thế cực lớn cho bồ.

Bồ chỉ cần đối tốt với người nhà bồ ấy, bồ ấy sẽ cảm thấy bồ là người tốt đáng để tin tưởng.

Mình chỉ kiến nghị như thế thôi, về phần quyết định của bồ là gì, chỉ mình bồ mới có quyền quyết định.

Mặc kệ bồ tính sao, mình vẫn luôn đứng về phe bồ.”
Blaise gật đầu, tỏ vẻ đã nghe lọt lời của Harry, không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi kèm chút tức giận của Draco, hắn xoay người ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, Draco do dự một hồi mới ngồi xuống cạnh Harry, bộ dạng không hề vui vẻ.

“Bồ thật sự không sợ lại bị phản bội lần nữa sao, Harry.

Mình rất lo, cũng không có cách nào không lo được.

Sự thật tàn khốc bày ra trước mắt, mình không thể nào tin tưởng Weasley lần nữa.

Mà hiện tại, mình cũng lo cho Blaise.


Tuy bồ ấy lúc nào cũng ra vẻ dân chơi, nhưng mình biết bồ ấy một khi đã thật lòng với ai thì sẽ yêu người đó đến cả đời.”
“Mình biết nỗi lo của bồ.” Nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Draco, tay còn lại vuốt ve mái tóc bạch kim xinh đẹp, Harry bình tĩnh như vừa mới đối mặt với Blaise khi nãy.

“Những chuyện bồ lo, mình cũng từng nghiêm túc nghĩ tới.

Nhưng mặc kệ thế nào, bồ ấy cũng đâu phải Ron Weasley trong ký ức của tụi mình, không phải sao.

Nếu cứ coi những chuyện đã xảy ra trong ký ức thành những chuyện bồ ấy nhất định sẽ làm trong tương lai, vậy thì quá không công bằng với bồ ấy, và cũng hoàn toàn không lý trí.

Hiện tại bồ ấy chẳng có gì giống người trong ký ức, không phải sao.

Tụi mình vốn đang có cơ hội và có khả năng thay đổi thái độ của bồ ấy, giúp bồ ấy học được cách dùng lý trí xử lý lòng ghen ghét và tính cách xúc động lỗ mãng của mình.

Tụi mình đã thay đổi được rất nhiều chuyện, cũng đã thay đổi thái độ và lập trường của rất nhiều người, không phải sao.

Bồ thấy rồi đó, ngay cả giáo sư cũng đã có thể từ bỏ nỗi hận dành cho cha mình, gọi tên thánh của mình, chẳng lẽ Weasley có thể cố chấp hơn cả giáo sư sao?”
“Bồ tha thứ cho hắn, phải không? Mình không nói Weasley kiếp này, mà là kiếp trước kia.

Có phải hay không, Harry?”
“Không thể nói là tha thứ, chỉ là chưa từng hận thôi.

Hồi trước, mình cũng không phải không phát hiện bồ ấy phản bội, ngay cả lần cuối, lúc bồ ấy dẫn người bao vây mình, lúc nhìn thấy bồ ấy, mình cũng không hề bất ngờ.

Mình chỉ là không muốn thừa nhận sự thật, hoặc nên nói là không dám thừa nhận mà thôi.

Nếu mình sớm đối mặt với hiện thực một chút, sớm tìm đến bồ ấy nói chuyện nghiêm túc, có lẽ kết cục cuối cùng đã không như vậy, ít nhất tụi mình lỡ có gặp nhau thì còn có thể chào hỏi.

Cho nên, đó không phải là lỗi của một mình bồ ấy, mình cũng có trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra.

Là mình tự đa tình cho rằng bồ ấy sẽ không biến thành kiểu người không nên biến thành, cũng là mình không đủ quan tâm và giữ gìn bồ ấy.

Sau chiến tranh, mình chưa từng đến nhà Weasley chơi, mỗi lần gặp Ron đều gặp ở quán Ba Cây Chổi hoặc ở chỗ khác.

Đối với nhà Weasley, mình nợ họ không chỉ một mạng người, làm tổn thương đến Ginny, mà còn chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì có thể cải thiện tình hình kinh tế và địa vị cho nhà họ, thậm chí sau khi Ron trở thành Thần Sáng, mình cũng chưa từng nói giúp cho bồ ấy bất kỳ câu nào.”
Nghe giọng điệu khổ sở trầm thấp của Harry, Draco vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Đồ ngốc này trước giờ vẫn luôn tìm cớ cho người khác, ngoại trừ Voldemort và Bellatrix ra, cậu chưa từng thực sự hận bất kỳ ai cả, luôn tìm mọi cách tha thứ cho họ.

“Harry, đó không phải lỗi của bồ, đừng có lúc nào cũng ôm hết trách nhiệm lên người mình thế.

Bồ không giúp hắn lên làm Thần Sáng là vì muốn bảo vệ hắn, bởi vì bồ biết vinh dự trong chiến tranh là con dao hai lưỡi, với tính cách của hắn, hắn chắc chắn sẽ không hiểu mấy thứ dơ bẩn xấu xa trong Bộ Pháp Thuật.

Còn về Ginny Weasley, nếu bồ chỉ vì không muốn tổn thương đến cô ta mà chọn tiếp nhận hoặc kết hôn với cô ta thì đó mới là hành động gây tổn thương nhất.

Bồ chỉ đang thuyết phục bản thân không đi hận hắn mà thôi, đồ ngốc này.”
“Nhưng căm thù rất thống khổ, cũng sẽ làm người ta phát điên, mình không muốn bản thân trở nên như thế.

Huống chi, nói đi phải nói lại, Ron bồi mình với Hermione trải qua nhiều chuyện, ăn nhiều khổ sở mà cuối cùng mình lại không làm tròn trách nhiệm của một người bạn.

Bồ không cảm thấy mình rất ích kỷ sao, chỉ vì bồ ấy là người bạn cùng mình trải qua khó khăn và chiến tranh mà mình đã cho rằng bồ ấy sẽ luôn đứng cạnh mình, dù có ghen ghét hay oán trách gì thì cũng sẽ không phản bội mình là chuyện đương nhiên?”
“Không, bạn bè vốn không nên vì ghen tị và oán trách mà phản bội tình bạn, ít nhất Slytherin sẽ không coi người như vậy là bạn bè.

Trên thực tế, mình cho rằng tên tóc đỏ kia căn bản không phải là Gryffindor, so với Hermione và Neville, hắn cũng chỉ có tinh thần thích mạo hiểm và cách chiến đấu là giống Gryffindor thôi.

Được rồi, Harry, tụi mình không nói về vấn đề này nữa.

Mình đồng ý sau này sẽ không còn coi Weasley với cái người trong trí nhớ kia là cùng một người nữa, cho nên bồ cũng đừng vì việc này mà nhọc lòng.

Dù sao bồ cũng đã nói là sẽ giúp đỡ Blaise rồi, tương lai người lo lắng cho tên Sư Tử ngốc kia không phải mình với bồ.

Cùng lắm thì để Blaise vất vả một chút, dạy dỗ bồ ấy cho thật tốt, để tên ngu kia học được cách dùng đầu, mình nghĩ Blaise sẽ vui.” Bị thuyết phục thành công, Draco trợn mắt, tuy rất không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý tưởng ngăn cản Blaise.

Nếu Thần Hộ Mệnh đã thay Blaise chọn trúng tên Sư Tử ngốc kia, thân là bạn bè, hắn cũng không hy vọng thấy Blaise từ bỏ vì hắn.

“Đúng rồi, Thần Hộ Mệnh cơ bản có hình thái giống Animagus, bồ nói xem, có phải hình dạng Animagus của tụi mình cũng đã thay đổi rồi không?”
Đề tài bị dời đi, Harry cũng không định tiếp tục thảo luận về Ron kiếp trước.

Nhớ kiếp trước, sau khi Thần Hộ Mệnh thay đổi, cậu mới học Animagus, Harry cũng không thể khẳng định phỏng đoán của Draco.

Nhưng mà mới tưởng tượng đã thấy mong chờ rồi, Griffin uy phong hơn Sư Tử rất nhiều.

“Mình không chắc, dù sao phù thủy học được Animagus quá ít.

Nhưng mà tụi mình có thể tìm chút thời gian thử nghiệm một chút, từ sau khi sống lại, mình còn chưa có lần nào sử dụng hình thái Animagus đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.