Đọc truyện Harry Potter Phản Bội – Chương 9: Về Nhà
Những ngày bình thường không một gợn sóng trôi qua, ở trên lớp học, Bellatrix vẫn giữ thành tích dẫn đầu, vì sinh ra ở gia tộc Black thuần huyết nên cô cũng tương đối được kính trọng ở Slytherin, sinh hoạt tại đây thường ngày cũng ngày càng quen thuộc.
Bình thường Bellatrix chỉ thân thiết cùng Alina, cô không kết giao cùng ai, ngay cả Roldophus lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng cô cũng chỉ đổi lấy được sự lễ phép lạnh nhạt của cô.
Bellatrix không tham dự bất kì tranh chấp phức tạp nào của người thừa kế các gia tộc thuần huyết hay lôi kéo bất kì mối quan hệ nào.
Cứ như vậy lãnh đạm mà sinh tồn, ai ngờ cô lại được học sinh nhà Slytherin kính nể, không gây phiền toái cho cô, thuận tiện cho cô có thể thoải mái mà chạy khắp mọi nơi, không cần đếm xỉa đến những tranh chấp trong nhà.
Về phần nhà khác, Frank không hổ là một Gryffindor nhiệt tình, mỗi lần cậu ta gặp mặt Bellatrix liền chủ động chào hỏi.
Mỗi lần bà nội của Frank gửi tiền, đồ ăn vặt đến, cậu ta cũng không ngại chia sẻ cho Bellatrix một đống kẹo.
Đối diện với ánh mắt chân thành kia, Bellatrix rất nhiều lần ngại ngùng từ chối.
Còn về hai người bạn của cậu ta thì Ted là một người nhã nhặn, ôn hòa.
Ngược lại, cái cậu tên Eden kia rất là thú vị.
Mỗi lần gặp Bellatrix, cậu ta liền đỏ mặt, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Những lúc này Ted và Frank cười rất thâm ý, có nhiều lần Frank cố ý đưa hộp kẹp cho Eden để cậu ta tự tay tặng cho cô.
Mỗi lần nghe Bellatrix nói câu cảm ơn, Eden liền nói năng lộn xộn, lắp bắp nói không rõ câu không cần cảm ơn, nói đến mức mặt đỏ bừng lên như bị bỏng, cuối cùng cậu ta xoay lưng chạy trối chết khiến Bellatrix dở khóc dở cười.
Nhưng mà, lúc mà Bellatrix muốn dở khóc nhất chính là lúc cô ở cái “Slug Club” của giáo sư Slughorn, đó giống như là một khóa học lịch sử thông dụng của quý tộc thuần huyết.
Giáo sư đối với gia phả của các gia tộc phù thủy nghiên cứu rất sâu, giáo sư có thể kể rõ ràng, chi tiết về một người nào đó, liệt kê những công danh của người đó, thậm chí chỉ ra người đó với các học sinh đây có quan hệ gì.
Có một buổi tụ họp ở Club, Bellatrix “vinh hạnh” được giáo sư Slughorn dành nguyên một buổi tối quý báu của cô kể về sự tích vinh quang của ông nội cô, thông tin mà ngay chính bản thân cô cũng không biết.
Sự tích đó khiến tất cả học sinh ở đây đều đổ dồn ánh mắt về Bellatrix, muốn nhìn xuyên thấu cả người cô để moi ra hình tượng vĩ đại của ông nội Black, điều này làm Bellatrix xấu hổ đến mức muốn chôn đầu vào cái ly trên tay.
Từ đó về sau, Bellatrix luôn viện cớ bị bệnh mà tránh tham dự vài lần các buổi tụ họp Club của giáo sư Slughorn.
Vừa khéo Roldophus lại trái ngược với cô, cậu ta mười phần thích những buổi tụ họp như thế này, lúc nào cậu ta cũng trưng ra vẻ mặt đắc ý và tự hào, thỉnh thoảng bổ sung lời nói tuyên dương của giáo sư Slughorn về lịch sử của gia tộc Lestrange.
Không ngờ tính cách này của cậu ta vậy mà cũng mê hoặc được không ít nữ sinh.
Hình như có một cô nàng tên là Josie Carter, tiểu thư của một gia tộc nào đó mới phát triển cũng bắt đầu đi theo sau lưng Roldophus, si mê ngắm nhìn bộ dáng luyên thuyên và đùa nghịch của cậu ta.
Cô nàng ấy cũng thường xuyên bắn ánh nhìn căm hận về phía Bellatrix mỗi khi Roldophus quan tâm tới cô.
Bellatrix bị hành vi của hai người này làm cho cạn lời, nhưng hiển nhiên Alina rất có hứng thú, cô nàng trưng ra biểu cảm vui sướng khi người ta gặp họa, bắt chước bộ dáng của Roldophus nói: “Bellatrix thân yêu.
Dù cho Josie đối với tôi là loại tình cảm gì, trong lòng tôi cũng vẫn chỉ có mình cậu.”
Đầu Bellatrix nổi lên mấy cục tức, chỉ có thể ai oán nghiến răng nghiến lợi: “Chân thành cảm ơn cậu, tiểu thư Parkinson “đáng yêu” đây đã giúp mình giải trí.”
…!
Tháng mười hai đến, tuyết bắt đầu phiêu du trên bầu trời, lễ Giáng Sinh cũng đến.
Giáng Sinh này Bellatrix trôi qua ở nhà, bước xuống tàu tốc hành Hogwarts, cô đi theo Cygnus đã đứng chờ sẵn về đến cửa lớn quảng trường Grimmauld số 12.
Vừa vào cửa, Bellatrix đã bị hai bóng dáng nhảy ập tới là Andromeda và Nacissa, hai cô bé ôm chặt cô không chịu nới lỏng tay, theo sau đó là Sirius mới hai tuổi với cái đầu nhỏ đen bóng, làn da đen thui như con tinh tinh, miệng bi ba bi bô: “Chị…!chị Bellatrix.”
Bellatrix cười cúi đầu hôn hai đứa em gái, sau đó ngồi xuống ôm Sirius vào lòng.
Đối với đứa em trai này Bellatrix có chút cảm giác phức tạp khó nói thành lời, theo như nguyên tác thì Sirius là nhân vật trọng yếu của Harry Potter, cậu không cùng phe với cô, cũng chết trong tay cô.
Vì vậy, ở dinh thự Black, Bellatrix có chút lảng tránh Sirius, giống như làm vậy là cô có thể thay đổi được tương lai trong nguyên tác, cũng như tránh được vận mệnh của cô.
Nhưng bây giờ khi đang đối mặt với ánh mắt ỷ lại, biểu cảm kỳ vọng cùng âm thanh trẻ con, mềm mại gọi “chị” của Sirius, Bellatrix không nhịn được vẫn ôm hôn mặt cậu bé, nhìn biểu cảm vui sướng của Sirius bé nhỏ trong lòng mà thở dài.
Cô hiểu được, bây giờ cô đang có chút nghiêm trọng hóa cuộc sống của bản thân, biết trước tương lai rồi còn phải nghĩ cách thoát khỏi vận mệnh của “Bellatrix”.
Bellatrix luôn nhắc nhở bản thân mình đang ở trong một thế giới thật sự, không phải là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng kia nữa, cho nên cô luôn cố gắng bước từng bước một, dè chừng, cẩn thận từng li từng tí bởi vì cô biết chỉ cần bước sai một bước, cô liền nhận kết cục bi thảm của “Bellatrix”.
Hiện tại cố gắng, nỗ lực như vậy, nếu cũng không thay đổi được nguyên tác thì…!Không biết cô có chịu nổi đả kích này không nữa.
Nghĩ đến đây, Bellatrix dỗ dành Andromeda và Narcissa vài câu, đáp ứng hai cô em gái là tối nay sẽ kể về Hogwarts rồi xách hành lý lên lầu.
Đem hành lí vứt đại lên giường, Bellatrix di chuyển đến thư phòng, quả nhiên thấy ông cố Phineas khuôn mặt đăm chiêu đang chờ cô, thấy cô mở cửa vào thì cười hỏi: “Bellatrix bé nhỏ.
Cuộc sống ở Hogwarts như thế nào?”
Nhắc đến việc này, hai mắt Bellatrix tối sầm lại: “Tổng thể lời ông cố nói thật không sai, chương trình học ở Hogwarts vô cùng thoải mái.
Nhưng mà, thoải mái này cũng quá thoải mái rồi, thời gian học tập ở Hogwarts, cháu cảm thấy rất lãng phí.
Không biết ông cố có thể đáp ứng đề nghị của cháu lúc trước không?”
Phineas gật đầu, cười cười: “Ngươi muốn tiến thêm một bước sao?”
Bellatrix cũng gật đầu: “Đương nhiên, cháu thật sự rất muốn ông cố chỉ giáo, nâng cao thêm kiến thức pháp thuật.”
Phineas vuốt chòm râu, híp mắt, giọng nói nghiêm túc: “Không sợ khó khăn? Không sợ gian khổ? Không hối tiếc?”
“Không sợ khó khăn, không sợ gian khổ, không hối tiếc.” Bellatrix kiên định nói, cô nhất định phải có đủ năng lực, nắm trong tay vận mệnh của mình, tự do thay đổi nó.
….