Đọc truyện Harry Potter Phản Bội – Chương 35: Lễ Đính Hôn
Trang viên Lestrange ở phía tây bắc nước Anh, được nhiều thế hệ của gia tộc Lestrange dùng các loại bùa chú bảo hộ để gia cố, tầng ngoài cùng là bùa xua đuổi Muggle vĩnh viễn, vì thế cũng chưa từng xuất hiện tình huống trang viên bị Muggle vô tình xâm nhập.
Mà cho dù vậy, vào mắt Muggle, nơi này cũng chỉ là một bãi phế tích, không dậy nổi hứng thú tìm kiếm của bọn họ.
Thời điểm xe ngựa gia tộc Black bay qua một nửa nước Anh, hạ cánh xuống cửa trang viên Lestrange, một con gia tinh lập tức tiến lên mở cửa xe cho bọn họ, Walburga tiện tay đưa thiếp mời cho nó.
Sau khi gia tinh nhìn thoáng qua xong, nó cúi đầu thật thấp, chiếc mũi dường như sắp đâm vào nền đất tới nơi: “Hoan nghênh người, Black phu nhân tôn quý, quý ngài Black, tiểu thư Black, chủ nhân đang đợi ở sảnh chờ, mời mọi người theo ta vào trong.”
Theo sau gia tinh nửa cúi nửa luồn trước mặt, một đường đi thẳng về phía trước, mọi người có thể thấy hai bên đường là dãy thực vật được nuôi trồng vô cùng chu đáo, một trong số chúng dường như còn phát ra ánh sáng, vì khách tới chơi mà chiếu lên đường xá tối tăm.
Đi đến chủ kiến trúc đại sảnh, ông Lestrange đã đứng ở cửa từ trước bước lại gần đám người Bellatrix: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Walburga, cô dường như càng ngày càng trẻ ra rồi, Cygnus nữa, tinh thần vẫn như cũ, ây da, Bellatrix bé nhỏ, con tối nay thật là xinh đẹp.” Ông ta nhiệt tình ôm và bắt tay với Walburga và Cygnus, đến phiên Bellatrix thì cô chỉ nhẹ khuỵu gối, lễ phép chào hỏi theo lễ nghi: “Kính chào, ngài Lestrange.”
Đi theo bên cạnh ông Lestrange là Roldophus chính thức mặc bộ vét lịch lãm, mặt mày cậu ta hiện giờ đang vẽ nên một nụ cười cứng ngắc.
Trong nháy mắt nhìn đến chỗ Bellatrix, cậu ta vội vàng tiến tới, ca ngợi một cách khô cằn: “Bellatrix, cậu tối nay thật sự rất tỏa sáng, vô cùng xinh đẹp.”
Ông Lestrange hung hăng liếc nhìn Roldophus một cái, lặng yên không một tiếng động biểu cảm đứng ở giữa, ngăn cách cậu ta và Bellatrix, quay đầu cười nói với Walburga: “Mời mọi người đến đại sảnh hòa nhập một chút trước, bữa tiệc không lâu sau sẽ bắt đầu.”
Walburga cười đáp lại cùng ông Lestrange tán gẫu vài câu, sau đó cũng cùng Cygnus đi vào đại sảnh.
Bellatrix dưới ánh mắt ám chỉ của cô mình, bất đắc dĩ đành phải bày ra biểu cảm dè dặt, theo sau hai người.
Bên trong đại sảnh dường như các gia tộc thuần huyết đều có mặt đông đủ, thấy đám người Walburga tiến vào, mặt bọn họ hiện lên chút thần sắc phức tạp, mà Walburga thì làm như không nhìn thấy, vừa cao ngạo vừa tự nhiên bắt chuyện cùng người quen.
Cha Josie là ông Carter cười cười đi đến: “Ây da, phu nhân Black, thật hân hạnh, thấy quý bà đây có mặt tại lễ đính hôn của con gái tôi và Roldophus, tôi thật sự rất cao hứng.”
Walburga dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn ông ta: “Đúng vậy.
Thấy ngài ở đây, tôi cũng rất vinh hạnh.” Những từ ở đây và vinh hạnh được tận lực nhấn mạnh.
Mặt ông Carter như bị co rút, nhưng không lâu sau đã khôi phục lại nụ cười giả tạo: “Tiểu thư Black cũng đến rồi? Ta rất thường nghe Josie nhắc đến tài năng vĩ đại của cháu, hôm nay gặp, cháu đúng thật như lời nó kể, vô cùng xuất sắc, khó trách nó xem cháu như tri kỷ.”
Ông ta vừa dứt lời, Walburga đã bổ sung: “Đúng vậy, Bellatrix luôn tạo cho người khác cảm giác gần gũi, có đôi khi tôi còn thấy nó quá mức hiền lành, kết bạn cũng không xem thử người ta có phù hợp với thân phận của mình không.
Hơn nữa, nó rất dễ mềm lòng, nếu có người cầu xin nó thứ gì, nó sẽ tùy ý bố thí cho người đó, nó còn nói rằng nếu người ta đã thích, cho người ta để người ta vui vẻ một chút cũng không sao, dù gì đối với nó cũng chẳng có chút phân lượng.”
Nghe xong lời này, ông Carter đã có chút không nhịn nổi: “Vậy sao? Tiểu thư Black thật là thẳng thắn và hòa đồng, không biết trong tương lai ai may mắn mà cưới được con bé.”
Walburga làm bộ dạng tiếc nuối lắc đầu: “Con bé này chính là đáng ghét ở điểm đó.
Nó quá cố chấp, mắt nhìn cũng quá cao, chúng tôi vì nó mà phí rất nhiều tâm tư nhưng sắp xếp ai đi chăng nữa nó cũng đều tìm ra hàng đống khuyết điểm, một mực từ chối.
Cũng không biết chàng trai như thế nào mới có thể khiến nó vừa ý.”
Walburga hơi hơi nâng cao thanh âm, vừa vặn khiến cho những người có tâm xung quanh nghe được, cũng thành công khiến mặt mày ông Carter xanh lè xanh lét.
May mắn, lúc này, ông Lestrange tuyên bố yến tiệc chính thức bắt đầu.
Bài phát biểu vẫn như cũ, cảm ơn sự có mặt của mọi người, sau đó tuyên bố hôn ước của Roldophus và Josie.
Âm nhạc du dương vang lên, Josie theo đó từ trên lầu chậm rãi đi xuống với bộ lễ phục màu tím hoa lệ, có điều sắc mặt cô ta có chút nhợt nhạt.
Chờ sẵn ở chân cầu thang, sau khi Josie đến gần, Roldophus nắm tay cô ta cùng đi vào trung tâm đại sảnh, cậu ta trao cho cô ta chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc Lestrange.
Ánh sáng chói lóa của viên kim cương trên nhẫn chiếu đến sắc mặt hai người, lộ ra thần sắc âm trầm của Roldophus và thần sắc hạnh phúc miễn cưỡng của Josie.
Sau khi đôi nhân vật chính của bữa tiệc nhảy điệu nhảy đầu tiên, mọi người cũng bắt đầu ồ ạt gia nhập sàn nhảy.
Vài người lớn tuổi ít sức sống đứng bên ngoài, tùy ý bắt tay nhau rồi cụng ly, tìm kiếm một chủ đề thích thú rồi bàn luận.
Thấy Walburga và Cygnus đều rời đi nói chuyện phiếm cùng người quen, Bellatrix dùng tay vỗ về một chút không khí oi bức trên đôi má, sau đó cô cũng lén lút trốn được đến nơi ban công không người.
Hưởng thụ thêm chút gió đêm, không lâu sau đó Bellatrix lại cảm thấy phiền chán.
Lúc mà cô định trở về đại sảnh đề phòng bị Walburga phát hiện thì sau bức rèm đang rũ xuống xuất hiện một bóng người, không ai khác chính là Rodolphus.
Cậu ta đi thẳng về phía Bellatrix, nhưng đến nơi rồi thì không nói một lời nào, chỉ nhìn cô đăm đăm.
Cuối cùng Bellatrix là người đánh vỡ không khí nặng nề, khách sáo nói: “Lestrange, chúc mừng, đính hôn vui vẻ.”
Roldophus nói trong chua xót: “Bellatrix, đã qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn không chịu gọi tên mình.”
Bellatrix cười cười: “Được rồi, Roldophus, chúc mừng cậu.”
Một tia tự giễu lóe lên trong mắt Roldophus: “Mình biết, từ đầu đến cuối, cậu đều không thích mình, nhưng mà Bellatrix, mình vẫn luôn thích cậu, có Merlin mới biết được lúc nghe được tin tức mình và cậu sắp đính hôn, mình đã vui đến cỡ nào! Nhưng không ngờ, chính bản thân mình cũng đã đạp đổ mọi thứ.”
Bellatrix âm thầm nhíu mày.
Cô không định phê bình giọng điệu gặp dịp thì chơi hết dịp thì bỏ này của Roldophus, nhưng trong giới quý tộc cần tác phong nhất quán này, cô không khỏi nhắc nhở cậu ta: “Bây giờ nói chuyện này cũng không còn bất kì ý nghĩa gì.
Roldophus, Josie là vợ tương lai của cậu.”
Roldophus vẫn không phát hiện vẻ từ chối như thường lệ của Bellatrix, vẫn một mạch nói: “Bellatrix, nếu mình có thể giải quyết triệt để chuyện của Josie, cậu cho mình một cơ hội nữa được không? Mình không muốn đính hôn với Josie, người mình yêu chỉ có cậu.”
Né tránh bàn tay vừa vươn tới của Roldophus, Bellatrix lạnh lùng đáp: “Xin lỗi.
Tôi nhớ hôm đó ở phòng học độc dược đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Chúng ta mãi mãi chỉ là bạn bè bình thường, mong cậu hãy đối tốt với Josie.”
Roldophus có vẻ còn muốn nói, nhưng sau lưng cậu ta bỗng vang lên âm thanh của Josie: “Roldophus, cha tìm anh.”
Mắt cậu ta lướt qua một tia không kiên nhẫn, Rodolphus thấp giọng mắng gì đó, sau đó không thèm liếc nhìn Josie lấy một cái đã hậm hực rời đi.
Sắc mặt Josie phút chốc tái nhợt, cắn chặt môi cũng định rời đi.
Lúc này, Bellatrix đột nhiên thấp giọng hỏi: “Có đáng không?”
Josie tạm dừng cước bộ, xoay người về phía Bellatrix: “Tất nhiên đáng.
Tôi sẽ trở thành vợ của anh ấy, gia tộc của tôi cũng sẽ được gia tộc anh ấy nâng đỡ, hết thảy đều đáng giá.” Trong mắt Josie lại dâng lên một tầng nước mắt.
“Đứa bé đâu?” Để ý chiếc bụng bằng phẳng của Josie, Bellatrix không nhịn được hỏi một câu.
.
Truyện Ngược
“Vẫn không thể giữ lại.” Khóe môi Josie cong lên thành một nụ cười châm chọc: “Gia tộc Lestrange đồng ý cho tôi danh phận, nhưng lại yêu cầu tôi không được làm trò hề.
Bọn họ không thể chấp nhận được việc tôi chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra một người thừa kế ngoài giá thú.”
Thân hình Josie trong gió đêm có chút đơn bạc cùng yếu ớt, nhưng cô ta lại vẫn như cũ nở nụ cười kiêu ngạo: “Dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất tôi cũng đã có thứ tôi muốn.
Sau này, cho dù Roldophus không yêu tôi, tôi cũng vẫn sẽ tiếp tục yêu anh ấy, ít ra anh ấy đã không thể rời xa tôi.
Tôi đồng thời cũng sẽ giúp anh ấy quản lý tốt gia tộc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của phu nhân nhà Lestrange.”
Trầm mặc một lúc lâu, Josie nhẹ giọng bỏ lại một câu: “Mặc kệ ý đồ cô là gì, tôi cũng muốn cảm ơn cô, Bellatrix.” Nói xong, cô ta xoay người, cố gắng gồng mình, để lại cho Bellatrix một bóng lưng cao ngạo có chút tiêu điều.
Nhìn Josie đang đi về hướng đại sảnh, Bellatrix thì thào nói: “Hi vọng đây thật sự là thứ cô muốn.”
Thứ gọi là tình yêu này, không biết sẽ khiến con người ta nhường nhịn ra cái dạng gì, đánh mất hết bao nhiêu sự tự tôn? Ngay cả Bellatrix cũng không thể cho bản thân biết đáp án chính xác của câu hỏi này.
….